Tiêu Phòng Ký

Chương 44: Đồng sàng dị mộng



Đêm khuya tĩnh mịch, Đông cung chìm trong màn đêm, chỉ có mấy ngọn đèn lồng treo bên ngoài hành lang hắt bóng lên từng dải tường đỏ ngói xanh, không khí nặng nề quạnh quẽ.

Lý Phù Tô bước ra khỏi cửa, các cung nữ đang đứng hầu bên ngoài vội vàng quỳ xuống hành lễ:

"Điện hạ vạn an."

Chàng chưa miễn lễ cho họ ngay, lại ra hiệu cho thị vệ kéo cung nữ ban nãy lên. Lúc này, cung nữ nọ nằm nhoài dưới nền đất lạnh, xiêm y còn chưa mặc lại ngay ngắn, nom muôn phần chật vật.

Chàng bước tới trước mặt nàng ta, hờ hững cất giọng hỏi:

"Thái tử phi đang ở đâu?"

Vẫn là giọng điệu ôn hòa thường ngày, không nghe ra vẻ vui giận, cung nữ nọ lại sợ hãi vô cùng. Nàng ta run rẩy đáp:

"Bẩm điện hạ... Thái tử phi đã đi nghỉ từ sớm, đang ở bên trong thiên điện..."

Lý Phù Tô nhướng mày, nói:

"Thiên điện?"

Cung nữ nọ hoảng sợ, vội ríu rít cầu xin:

"Bẩm điện hạ, đây là ý của Thái tử phi, nô tỳ không dám cãi lệnh. Xin điện hạ thứ tội, xin điện hạ thứ tội!"

Lúc này, khuôn mặt của Thái tử khuất nửa trong bóng tối, không nhìn rõ được biểu cảm, chỉ nghe giọng chàng vẫn ôn tồn nhẹ nhàng, nói:

"Nếu không phải là lỗi của ngươi, lẽ nào cô nên trách phạt Thái tử phi ư?"

Cung nữ nọ tái xanh mặt, lập tức đáp:

"Nô tỳ không dám."

Lý Phù Tô đứng trước mặt nàng ta, trường bào màu trắng nhẹ phất phơ trong gió trông phiêu dật như trích tiên, lại đáng sợ tựa tu la. Chỉ nghe chàng khẽ giọng bảo:

"Cô không thích những kẻ không biết an phận, tơ tưởng những thứ không nên tơ tưởng. Người như thế không thể giữ lại ở Đông cung nữa. Hãy đưa cung nữ này đến giáo phường đi."

Khi chàng nói những lời tuyệt tình này, giọng vẫn hòa nhã từ tốn như thường, tựa hồ chỉ đang bàn chuyện gió trăng mây nước, chứ chẳng phải đang định đoạt số mệnh của một con người. Tiếng khóc lóc van xin của cung nữ nọ vang lên bên tai rồi mất hút sau hành lang chín khúc quanh co, chàng cũng không động lòng mảy may.

Các cung nữ khác trông thấy cảnh ấy, ai nấy đều run rẩy cả người, cúi mọp đầu chẳng dám thở mạnh.

Thường nghe nói Thái tử hiền hòa nhân đức, nhưng tất cả cung nhân trong Đông cung đều ngầm hiểu, tuyệt đối không nên trái ý chàng.

Bởi vì, có những lúc, vị Thái tử ôn hòa này còn máu lạnh hơn bất kỳ ai.

....

Lúc Lý Phù Tô bước vào thiên điện, Vệ Trường Lạc còn cuộn mình ngủ vùi trong chăn, hoàn toàn chẳng hay biết sóng gió ngoài kia.

Chàng tới gần bên giường, thấy kiều thê đang ôm chăn ngủ say. Lúc này, khuôn mặt nàng thật an tường hồn nhiên, chẳng hề gợn chút tạp niệm, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Có lẽ, giờ đây, chỉ còn trong lúc ngủ say, nàng mới thật sự trở về là Tiểu Kiều Kiều của chàng trước kia, không nói những lời khiến chàng đau lòng, cũng không làm gì khiến chàng xót dạ.

Rõ ràng đầy tràn lửa giận, nhưng vừa nhìn thấy nàng, đáy lòng Lý Phù Tô bỗng mềm đi, chẳng nỡ đánh thức nàng dậy, cũng chẳng nỡ trách một câu. Chàng ngồi xuống bên mép giường, vươn tay chạm nhẹ vào gò má nàng, khẽ thở dài, thì thầm:

"Nếu lúc nào nàng cũng ngoan ngoãn như vậy, vi phu hà tất phải nhọc lòng..."

Tiếng thở dài tan ra trong màn đêm tĩnh lặng.

Lý Phù Tô nhẹ nhàng bế nàng lên, bước ra khỏi thiên điện, về lại chính điện.

Bấy giờ, mọi thứ trong chính điện đã được cung nhân dọn dẹp qua một lần, đệm chăn đều thay mới. Chàng phất tay cho cung nhân lui ra ngoài, rồi ôm nàng đặt lên giường lớn.

Vệ Trường Lạc ngủ rất say, vẫn chưa tỉnh lại. Chàng nằm bên cạnh nàng, cứ thế ngắm nhìn nàng say ngủ, ngắm từ vầng trán trắng nõn đến đôi mắt nhắm nghiền giấu sau rèm mi cong, rồi lại ngắm chiếc mũi nho nhỏ, làn môi non mềm. Dung mạo nàng có phần giống Vệ hoàng hậu, chàng vốn căm hận khuôn mặt ấy, chẳng hiểu vì sao lại yêu nàng đến thế. Dường như trong mắt chàng, nơi nào trên người nàng cũng đáng yêu, càng nhìn càng muốn âu yếm.

Lý Phù Tô không nén được con sâu ngọ nguậy trong lòng, bèn cúi xuống, khẽ hôn lên môi nàng. Rõ ràng kiếp trước đã thân mật vô số lần, chàng vẫn luôn cảm thấy như không đủ. Lý Phù Tô say trong làn môi thơm mềm của nàng, phảng phất như quên hết mọi chuyện phiền muộn nhân thế, chỉ chìm đắm trong ôn nhu hương.

Chàng vốn đương tuổi tráng niên, lại vì nàng lâu ngày chẳng chạm vào nữ sắc, mấy hôm nay cận kề bên nàng, chẳng phải chưa từng sinh ra tà niệm. Có điều, vì lo sợ tổn thương đến nàng, chàng chỉ đành nhẫn nhịn. Lúc này, chàng đột nhiên không muốn kiềm nén nữa. Đây là thê tử của chàng. Nàng vốn dĩ thuộc về chàng. Cứ thế càn quấy một lần, thì đã sao?

Lý Phù Tô dịu dàng cạy mở khe hở giữa hai hàm răng của nàng, khéo léo đưa lưỡi vào trong, công thành đoạt đất, càn quét chiếm lấy từng ngóc ngách của nàng. Bàn tay chàng lướt xuống, chạm vào nơi mềm mại tròn đầy. Có lẽ bởi vì mang thai, nơi này của nàng cũng đầy đặn hơn trước kia một chút.

Nghĩ đến cái thai trong bụng nàng, đáy mắt chàng tối đi, bàn tay cũng tàn nhẫn thô bạo hơn. Vệ Trường Lạc trong mơ cũng thấy hơi đau, nhíu mày khẽ gọi:

"Duệ ca ca..."

Lý Phù Tô bỗng ngừng lại. Chàng như chết lặng người, không hề động đậy gì nữa.

Duệ ca ca.

Thì ra, kể cả trong giấc mơ nàng cũng chỉ nghĩ đến kẻ đó.

Chàng là người cùng giường chung chăn với nàng, ngày đêm kề cận, sớm chiều yêu thương chiều chuộng, cũng không bằng một kẻ đã chết?

Đã từng, trong mắt nàng, trong tim nàng, chỉ có một bóng hình chàng duy nhất, không ai thay thế được.

Bây giờ, chàng ở bên cạnh nàng, lại chỉ như một kẻ thế thân.

Thật buồn cười, thật bi ai.

Lý Phù Tô bật cười tự giễu, rồi lại chỉnh sửa xiêm y của nàng cho ngay ngắn, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, cuối cùng rời khỏi giường.

Lúc Vệ Trường Lạc mơ màng tỉnh giấc, đã thấy nam nhân nọ ngồi bên cạnh giường lẳng lặng nhìn mình, không nói không rằng. Cũng không biết chàng đã ngồi ở đó bao lâu.

Nàng nặng nề ngồi dậy, kinh ngạc hỏi:

"Phu... Phu quân, sao chàng lại ở đây?"

Vừa thốt ra miệng câu này, nàng cũng chợt nhận ra đây là chính điện, chẳng phải thiên điện mà nàng đã ngủ đêm qua.

Lý Phù Tô bước tới, khom xuống giúp nàng mang vớ vào chân, mới đỡ nàng ngồi vào lòng mình, khẽ bảo:

"Kiều Kiều là Thái tử phi, vốn nên ở chính điện mới phải, lần sau chớ tự ý đến thiên điện nữa, biết chưa?"

Nàng ngước mắt nhìn chàng, thấy không có vẻ gì tức giận, mới tựa đầu vào vai chàng, dè dặt nói:

"Trước lúc xuất giá, Từ ma ma có căn dặn, Kiều Kiều đang có thai trong người, không tiện hầu hạ chàng, bảo thiếp sắp xếp thị nữ hầu tẩm. Phu quân không thích sao? Nếu cung nữ này không hợp mắt, thiếp sẽ tìm người khác xinh đẹp hơn..."

Nàng còn chưa nói hết lời, Lý Phù Tô đã nhìn vào mắt nàng, nhẹ giọng bảo:

"Kiều Kiều làm như vậy, khiến vi phu vô cùng tức giận."

Tuy rằng chàng không tỏ vẻ giận dữ ra mặt, nhưng lòng nàng thoáng run lên, không biết mình sai ở đâu. Nàng đỏ hoe khóe mắt, ra vẻ tủi thân uất ức, nghẹn ngào nói:

"Phu quân là Thái tử đương triều, đến giờ vẫn chưa có con thừa tự, bệ hạ nhiều lần trách mắng chàng không ban đều ơn mưa móc cho cơ thiếp hậu viện. Kiều Kiều không muốn chia sẻ phu quân với người khác, nhưng cũng không muốn chàng bị người đàm tiếu nói điều không hay. Nào ngờ vẫn khiến phu quân tức giận, đó là lỗi của Kiều Kiều..."

Thật ra, nàng khóc cũng không thật, Lý Phù Tô vừa nhìn đã biết là đóng kịch. Nhưng mà, rốt cuộc, chàng vẫn không nỡ thấy nàng rơi lệ, chỉ đành thở dài ôm nàng vào lòng, dỗ dành:

"Vi phu không trách nàng. Chỉ cần về sau Kiều Kiều chớ làm như thế nữa, chớ khiến vi phu không vui."

Nàng chần chừ, nói:

"Nhưng mà, chuyện hậu đại..."

Lý Phù Tô xoa đầu nàng, ánh mắt đong đầy nhu tình, nói:

"Hài tử của ta tất phải do Kiều Kiều sinh ra, vi phu chỉ cần con của Kiều Kiều."

Vệ Trường Lạc thẹn thùng mỉm cười, trong lòng lại nghĩ, chẳng biết lời này chàng ta đã nói với bao nhiêu người, với ai là thật lòng, với ai là giả ý.

Thế nhưng, bất kể là thật hay giả, cũng chẳng can hệ gì đến nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện