Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 4: Thiên định Vương phi



Thiên định Vương phi

Các vị quý nữ quay đầu nhìn lại không khỏi đồng thời hít sâu một hơi.

Người tới khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trên người mặc một bộ thường phục thân vương màu đỏ, thân thẳng tắp như tùng trúc, khuôn mặt đẹp tựa như quan ngọc, đôi mắt phượng hẹp dài tỏa sáng rực rỡ, con ngươi đen như mực tựa tiếu phi tiếu. Quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, tuyệt thế thiếu niên lang.

Những ai đã từng có cơ hội gặp qua hắn, đều nhận ra đây chính là Tứ hoàng tử Dự Vương điện hạ, dù chưa gặp qua, nhìn thấy hắn một thân phục sức phẩm cấp thân vương, lại đối với Khang Vương hô một tiếng Tam ca, cũng đoán được thân phận của hắn. Nhóm người còn lại dù cho mê muội bởi dung mạo của hắn đến ngây người, thông qua đồng bạn bên cạnh nhắc nhở tỉnh táo lại cũng sẽ cẩn thận suy nghĩ xem hắn là ai, rốt cuộc, ngoại trừ vị được công nhận là đệ nhất mỹ nhân Đại Tề - Ngọc phi nương nương kia, còn có ai có thể sinh ra một người tuấn mỹ vô trù như thế?

Diệp Thiên nhìn đến cũng ngây người một chút, người này sinh ra thật là đẹp mắt, so với ca ca còn đẹp hơn a!

Dự Vương Tiêu Ngôn Phong cũng không liếc mắt một cái xem qua nhóm quý nữ trong Ngự Hoa Viên, lập tức đi đến vị trí bên dưới chỗ Khang Vương ngồi xuống, sợi roi được chế tác tinh xảo, khảm nạm đầy đá quý đẹp đẽ quý giá trong tay cũng tiện tay ném lên mặt bàn, tùy tùy tiện tiện mà chắp tay, thái độ thật qua loa có lệ, “Chúc mừng Tam ca a.”

Hắn xưa nay vốn kiêu ngạo ương ngạnh, ba vị ca ca đều là cẩn trọng, duy chỉ có hắn suốt ngày chơi bời lêu lổng, là vị hoàn khố hoàng tử tiêu chuẩn, cho nên, Khang Vương cũng không thèm để ý thái độ của hắn, “Tứ đệ như thế nào cũng tới?”

Đôi mắt Dự Vương lúc này mới nhìn về phía nhóm thiếu nữ đang tề tựu bên dưới, thở dài: “Nghe nói nơi này có mỹ nhân, liền nghĩ tới đến xem một chút, không nghĩ tới đều là vì Tam ca chuẩn bị a.”

“Tứ đệ nói chuyện cẩn thận! Các vị quý nữ đây đều là tới tham gia Bách Hoa Yến của mẫu hậu, như thế nào có thể nói là vì ta chuẩn bị?” Khang Vương vội vàng phản bác.

“Như thế nào, lão tứ cũng đối với mỹ nhân cảm thấy hứng thú sao?” Văn Đế cười to nhìn qua đây, hắn là nam nhân tôn quý nhất Đại Tề, nhi tử của hắn tự nhiên cũng đều là cao cao tại thượng, liền nói nhóm thiếu nữ tề tựu ở Ngự Hoa Viên hôm nay đều là vì phụ tử hắn chuẩn bị, cũng không có gì không đúng, bất quá, lão tứ từ khi nào đối với nữ tử có hứng thú?

“Ngô……” Dự Vương lười biếng chống cằm, ánh mắt tùy ý mà dạo qua một vòng, “Đại ca, Nhị ca, Tam ca đều đã nạp thê, nhi thần cũng muốn một cái Vương phi.”

“Nga, lão tứ đây là coi trọng cô nương nhà ai sao?” Văn Đế đứng dậy, Hoàng Hậu, Thái Tử, Khang Vương cũng nhất trí mà nhìn lại đây, chưa từng nghe nói lão tứ thích nữ tử nhà nào, như thế nào đột nhiên liền muốn Vương phi?

“Nhi thần ai cũng không coi qua.” Dự Vương bĩu môi, “Bất quá, nhi thần tin tưởng nhân duyên thiên định, chờ thiên định Vương phi của nhi thần tuyển tốt rồi, phụ hoàng cần phải tứ hôn cho nhi thần a.”

“Thiên định?” Văn Đế buông chén rượu trong tay xuống, hỏi “Như thế nào gọi là thiên định?”

“Cái này sao……” Dự Vương nhíu đôi mi xinh đẹp, đầu ngón tay thon dài ở trên bàn điểm điểm vài cái, “Có! Nhi thần bịt kín hai mắt, bắn một mũi tên, bắn trúng ai thì người đó chính là Vương phi của nhi thần!”

Văn Đế cười nói: “Biện pháp như thế sao, cứ như vậy tuyển ra Vương phi, quả nhiên cũng coi như là thiên định.”

“Lão tứ xưa nay vốn thông minh, ý tưởng chính là nhiều.” Hoàng Hậu tươi cười nâng khăn, che lại khóe miệng.

Thái Tử cùng Khang Vương liếc nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói, hoàng tử tuyển phi, đặc biệt là chính phi, vị nào mà không phải ngàn chọn vạn tuyển, thận trọng nghiêm cẩn, duy chỉ có lão tứ khinh suất tùy ý như vậy, hắn từ trước đến nay kiêu ngạo ương ngạnh, Ngọc phi cũng không quản thúc hắn, nhất là, phụ hoàng cũng dung túng hắn, người ngoài nhìn vào đều lưu truyền Ngọc phi quốc sắc thiên hương, Hoàng Thượng không chỉ có sủng ái Ngọc phi, còn đối với Dự Vương do Ngọc phi sinh ra, cũng cưng chiều đến không giới hạn, muốn cái gì cấp cái đó, vô cùng yêu thương luyến tiếc đến một câu nói nặng cũng không nỡ. Không chỉ có như thế, hoàng tử đều là sau khi thành niên mới tiến hành phong vương phân phủ, riêng chỉ có hắn vừa mười bốn tuổi, liền phong Dự Vương, lập vương phủ từ hoàng cung dọn ra bên ngoài trụ.

Thấy phụ hoàng liền biện pháp tuyển phi hoang đường như vậy cũng không phản đối, mấy đầu ngón tay Dự Vương lặng lẽ co lại một chút, rồi lập tức buông ra, ngón tay trắng nõn thon dài của hắn nâng lên, tùy ý chỉ vào một tên nội thị, “Đi, mau đi lại xe ngựa của bổn vương dừng ở cửa cung lấy tiểu kim cung của ta đem tới đây!”

Thái Tử cúi đầu, chén rượu trong tay che khuất ý cười châm chọc nơi khóe miệng. Triều đình văn võ đều kiêm trọng, các hoàng tử đều phải thành thạo cung mã, không nói thiện xạ, ít nhất cũng phải có thể kéo trường cung mới đúng, vị lão tứ ăn chơi trác táng này ngược lại sáng tạo khác người, chế một cái tiểu kim cung, bộ dáng nhỏ gọn, tinh xảo, nạm đầy đá quý, thoạt nhìn không khác mấy món đồ chơi khuê phòng của các nữ tử kinh thành.

Mệnh lệnh của Dự Vương ai dám chậm trễ, không cẩn thận sợi roi khảm kim châu bảo thạch kia sẽ lập tức quật đến trên người, vị tiểu nội thị bị chỉ định vội bước đi như bay nhanh, không bao lâu liền trở lại, hắn thở hồng hộc mồ hôi đầy đầu, vừa nhìn đã biết nhất định là dùng hết tốc lực chạy nhanh mà đi phi nhanh mà về.

Dự Vương hài lòng nhìn hắn một cái, tiếp nhận tiểu kim cung cùng với mũi tên một đầu có gắn lông vũ trắng, đi đến khoảng sân rộng chính giữa Ngự Hoa Viên.

Tuyển phi một cách hoang đường như thế, Hoàng Hậu tự nhiên rất vui vẻ mà quan sát kịch vui, liền phái người cho gọi các quý nữ đều tề tựu lại đây, ở ngay tại khoảng sân này quây thành một vòng tròn.

Số quý nữ không được lựa chọn làm trắc phi của Khang Vương, có chút rầu rĩ không vui, lúc này vừa nghe thấy Dự Vương tuấn mỹ vô trù muốn tuyển phi, còn vẫn là chính phi đâu, tức khắc liền hưng phấn lên, chen chen lấn lấn mà đứng chung một chỗ, e lệ nhút nhát cúi đầu, nhưng thân mình lại tận lực hướng về phía trước, gan lớn một chút thì ép cả người bên cạnh ra phía sau để có vị trí tốt, một bên lén đưa mắt nhìn trộm đánh giá vị Dự Vương đang thẳng tắp đứng ở giữa vòng.

Dự Vương nâng tiểu kim cung lên, cằm vừa nhấc, liền kiêu căng ngạo mạn quát: “Đều đứng yên cho ta, không được lộn xộn, ai cũng không thể bị che đi.”

Hắn nhìn một vòng, thấy Diệp Thiên hoàn toàn bị che lấp ở bên ngoài, cái đầu nhỏ của nàng, lại không chủ động chen về phía trước, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo đỏ in hoa của nàng. Khuôn mặt Dự Vương trầm xuống, chỉ vào một tiểu cô nương khác cũng bị ngăn trở, cả giận nói: “Người kia như thế nào nấp lấp ló phía sau rồi? Hay vẫn là các ngươi cố ý đem nàng ngăn trở?”

Các vị quý nữ đứng ở vị trí bị hắn chỉ kia hoảng sợ, vội đem Diệp Dung từ mặt sau kéo đến phía trước. Diệp Dung cao hứng đến hai mắt tỏa ánh sáng, Dự Vương điện hạ cố ý chiếu cố chính mình, không cho phép chính mình bị người khác ngăn trở, hắn nhất định là muốn tuyển chính mình làm chính phi! Trời a, lập tức liền phải trở thành Dự Vương phi!

Diệp Dung đắc ý mà liếc nhìn Diệp Thiên, thấy nàng nguyên bản cũng bị che ở mặt sau, nhưng vì Dự Vương vừa rồi vì chính mình mà tức giận, các quý nữ bên cạnh Diệp Thiên cũng vội vàng đem nàng kéo đến phía trước, dù sao nàng vóc dáng nhỏ, cũng ngăn không được người khác. Diệp Dung có chút không vui, Dự Vương tức giận là vì chính mình, lại làm Diệp Thiên cũng nhặt được một cái tiện nghi, bất quá, liền tính nàng chen đến phía trước tới cũng không có chỗ dùng, Dự Vương khẳng định sẽ không chọn nàng, Dự Vương điện hạ chính là liền ánh mắt cũng chưa liếc nhìn nàng ta một cái đâu.

Dự Vương thấy Diệp Thiên xếp tới phía trước rồi, mới từ trong tay áo rút ra một dải khăn màu đen, thong thả ung dung mà che đi hai mắt của mình, vòng qua sau đầu buộc lại. Hắn sinh ra vô cùng tuấn mỹ, làm động tác gì cũng đều cảnh đẹp ý vui, ngón tay thon dài kia dưới ánh mặt trời, giống như dương chi bạch ngọc, như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Diệp Thiên lén lút nuốt nước miếng, nhìn ngón tay kia, nàng đột nhiên muốn ăn gà luộc.

(Xin lỗi, nhịn không được muốn cười (*¯︶¯*) bên trên đã cố nhịn không mỉa mai Diệp Dung vài câu nhưng thấy Thiên Thiên "tức cảnh sinh tình" liền không nhịn nổi.)

Dự Vương bịt chặt đôi mắt, mũi tên gắn lông vũ trắng đặt lên tiểu kim cung, các vị quý nữ lại bắt đầu hoạt động bước chân, đem người khác đẩy về phía sau mình, chính mình tận lực chen lên trước.

Khăn của Dự Vương là đặc chế, chuyên môn chế tạo để hôm nay sử dụng, người khác nhìn là không ra có gì khác lạ, kỳ thật hắn xem đến rõ ràng, mắt thấy Diệp Thiên lại sắp bị đẩy đi, tức giận đến cắn răng, cái nha đầu thúi này, liền không biết nỗ lực chen về phía trước sao, nhìn dáng vẻ ki, nàng là một chút đều không nghĩ tranh cái vị trí Dự Vương phi này. Hắn hét lớn một tiếng: “Đều không được nhúc nhích, bổn vương muốn tuyển phi!”

Nói xong, hắn tại chỗ xoay hai vòng, mũi tên trong tay rời cung mà bay ra, “Vèo” một tiếng, liền nghiêm nghiêm chính chính mà ghim vào búi tóc của Diệp Thiên, còn lộ ra giữa đám nữ tử đang loạn chen.

Dự Vương kéo khăn che xuống nhét vào trong ngực áo, “Ai là thiên định Vương phi của bổn vương mau ra đây!”

Nhóm quý nữ tâm tình đều vô cùng phức tạp, vị quý nữ bên cạnh Diệp Thiên càng hối hận muốn chết, thật là chỉ kém một chút a, tiểu nha đầu này chỉ lộ ra một đoạn dây buộc tóc, đã bị Dự Vương bắn trúng, nếu là vừa rồi chính mình sức lực lại lớn hơn một chút, đem nàng hoàn toàn đẩy ra, hiện tại bị bắn trúng còn không phải là mình sao?

Diệp Dung cơ hồ muốn giận điên lên rồi, tại sao lại như vậy, Dự Vương rõ ràng là muốn chọn chính mình, như thế nào sẽ bắn trúng Diệp Thiên? Nàng muốn xông lên nói cho Dự Vương: “Nghĩ sai rồi, nghĩ sai rồi! Ta mới là thiên định Vương phi của ngươi!” Chỉ là chân của nàng vừa mới bước ra, đã bị Diệp Phù gắt gao mà kéo lại.

Diệp Phù dùng sức chế trụ cánh tay Diệp Dung, trong ánh mắt tất cả đều là cảnh cáo, thấp giọng nói: “Ngươi thành thật chút cho ta!” Trừ bỏ Nhị hoàng tử không ở đây, thành viên hoàng thất đều có mặt, nàng tuyệt đối không cho phép tỷ muội nhà mình nháo ra hành động gì làm mất mặt, cứ việc chính nàng cũng tức giận đến muốn chết cũng không được.

Đôi mắt hạnh của Diệp Thiên mở to ngước lên nhìn chăm chăm, có thể nhìn đến đoạn lông vũ màu trắng, mũi tên kia chính là ghim vào tóc trên đầu của mình.

Dự Vương xem nàng ngơ ngác mà đứng ở đó, cắn môi, hai mắt nhìn bầu trời, không, xem mũi tên, hắn thiếu chút nữa lại bật cười vui vẻ, tùy tay đem tiểu kim cung ném cho nội thị, bước đi qua, các vị quý nữ đứng hai bên Diệp Thiên không tình nguyện mà thối lui vài bước.

Dự Vương đứng ở trước mặt Diệp Thiên, vuốt cằm, vẻ mặt ghét bỏ mà đánh giá nàng, vóc dáng cũng thật lùn, chân cũng thật ngắn, bộ dáng thoạt nhìn cũng thật ngây ngốc.

Diệp Thiên còn không có hành lễ với Dự Vương, nàng đang vội vã đem mũi tên kia gỡ xuống trả cho hắn, nàng lại không nhìn thấy đầu mình, chỉ có thể bằng cảm giác sờ soạng lung tung, mũi tên kia lại càng cuốn lấy tóc nàng.

Dự Vương nhìn đôi móng vuốt béo mập của nàng ở trên đầu sờ loạn, mũi tên không gỡ xuống được, tóc nhưng thật ra đã kéo xuống mấy sợi, búi tóc nhỏ cũng bị làm cho xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn cuối cùng cũng không đành lòng xem nàng gấp gáp, ngồi xổm xuống trước mặt nàng nghiêng người tới, đem mũi tên đang quấn chặt lọn tóc nàng cẩn thận tỉ mỉ gỡ ra.

Tóc của nàng mềm mại như tơ, ngón tay hắn vừa mới chạm đến liền nhớ tới kiếp trước chính mình vì nàng vấn tóc, lúc ấy, nàng một đầu tóc đen bóng như thác nước rũ xuống sau lưng, đôi mắt hạnh nhìn mình tràn đầy tin cậy và tín nhiệm...

Chỉ là lúc này đây, trong đôi mắt hạnh kia tất cả đều là nôn nóng cùng ủy khuất.

Tiêu Ngôn Phong vội thu liễm tâm thần, chuyên tâm mà đem mũi tên kia từ trên đầu nàng tháo xuống, Diệp Thiên cũng muốn hỗ trợ, cứ việc nàng quơ tay đảo loạn không giúp được gì, Tiêu Ngôn Phong cũng không ngăn cản nàng, chỉ vì đôi tay nhỏ bụ bẫm kia thường thường cùng mấy ngón tay trắng nõn thon dài của hắn đụng tới cùng nhau, phần mềm mại cùng ấm áp từ đầu ngón tay hắn truyền tới đầu quả tim, làm hắn có điểm tham luyến khoảnh khắc đụng chạm ngắn ngủi này.

Khó khăn đem mũi tên tháo xuống, Diệp Thiên xoa xoa da đầu bị xả đau của mình, “Điện hạ, mũi tên còn là trả cho ngươi.”

“Còn…… trả cho ta?” Tiêu Ngôn Phong tựa hồ cảm thấy có chỗ nào không quá thích hợp.

Diệp Thiên nghiêm túc gật gật đầu, “Còn trả cho điện hạ, điện hạ có thể lại bắn người khác.”

Tiêu Ngôn Phong nghe câu này liền minh bạch ý tứ của nàng, tiểu nha đầu chính là không nghĩ gả cho mình! Mắt phượng hẹp dài mắt phượng của hắn hơi hơi nheo lại, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn tròn trịa của nàng, gằn từng chữ một mà nói: “Ngươi chính là thiên định Vương phi của ta!”

Diệp Thiên mắt hạnh mở to, nàng không muốn gả cho hắn, gả cho hắn liền có nghĩa là phải rời khỏi Hầu phủ, rời khỏi mẫu thân, rời khỏi ca ca, chuyển đến trụ trong nhà hắn đó. Chính là, ca ca cũng đã dặn dò mình, lời nói của các quý nhân là không thể phản bác…

Đôi môi phấn nộn của Diệp Thiên đóng đóng mở mở, muốn cự tuyệt lại không dám.

Tiêu Ngôn Phong thấy khuôn mặt nhỏ của nàng chậm rãi đỏ lên, đôi mắt hạnh to tròn kia tụ lại một làn hơi nước, hơi nước càng tụ càng nhiều, rốt cuộc biến thành một giọt tinh oánh dịch thấu nước mắt, theo khuôn mặt nhỏ của nàng chảy xuống cằm, “Lạch cạch” một tiếng rơi tới trên mặt đất.

Một giọt nước mắt này tựa hồ mở ra chốt khóa nào đó, nước mắt Diệp Thiên liền tranh trước khủng sau mà trào lên.

“Oa” một tiếng, nàng, khóc……

- ------++++--------++++---------

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu · Cupid · Ngôn Phong: Tiểu Hoàng Hậu không cho mặt mũi, thật trát tâm……

- Tiểu kim cung: cung nhỏ làm bằng vàng, mà thấy để vậy đọc hay hơn.

- Hoàn khố: suốt ngày ăn chơi trác táng, lêu lổng.

Không liên quan cơ mà tả nước mắt rơi mà ta cứ tưởng mưa đá.

Chương sau Ngôn ca dụ dỗ tiểu vương phi đồng ý định thân a!!!!

Ông bà ta nói không sai "Miếng ăn là miếng nhục" mà, chỉ vì vài món ăn Thiên Thiên đã bán mình rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện