Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 50: Vừa đẹp mắt lại rất thông minh



Cả ngày trời cuối cùng cũng đến lúc không còn cả một đám người ồn ào xung quanh, con trai con gái cũng rất thức thời rời đi, Diệp Thừa Nguyên rốt cục cũng có thể cùng thê tử ở riêng với nhau mà tâm tình.

"A Cẩm." Diệp Thừa Nguyên ôm Mạnh thị thật chặt, bảy năm qua, hắn vẫn thường mơ tới cảnh mình ôm nàng như thế này, nhưng khi tỉnh lại mọi thứ lại hóa thành hư không, mộng đẹp chỉ khiến cho hắn càng cảm thấy mình cô đơn hơn, hiện tại, nàng rốt cục đã thật sự ngồi trong ngực mình, mềm mại, ôn hương, "Thật xin lỗi, ta đã rời đi đến quá lâu, khiến cho nàng phải chịu khổ rồi."

Đôi mắt Mạnh thị ướt nhòe, nàng tựa đầu lên bờ vai Diệp Thừa Nguyên, hai tay lặng lẽ vòng lên eo hắn, "Nguyên lang, ta rất nhớ chàng. Ta còn tưởng rằng, cả đời này sẽ không còn được gặp lại chàng nữa. Đến cùng là năm đó đã có chuyện gì xảy ra, chàng vì sao lại ngã xuống sườn núi?" Là ông trời có mắt, hắn đã thật sự trở về.

Diệp Thừa Nguyên cẩn thận nhớ lại, "Năm đó ta đang từ huyện lân cận trở về, lúc đi qua núi Phù Thúy, bị một đám người cản lại, bọn hắn cũng không phải đến cướp của, vừa lao lên chính là muốn mạng người, người ta mang theo lại không nhiều, chỉ có hai thị vệ, vài người hầu và xa phu, vốn không không phải là đối thủ của bọn chúng, ta cứ như vậy bị truy đuổi ép buộc mà rơi từ trên vách núi, may mắn bên dưới là một con sông, ta mới có thể nhặt lại một mạng còn sống trở về."

"Một đám cướp? Chẳng lẽ..." Mạnh thị có chút hoài nghi, liệu bọn người đó có phải chính là bọn người đã đuổi giết Lệ ca nhi hay không?

Diệp Thừa Nguyên nói: "Mặc dù ta không có chứng cứ rõ rang, xác đáng, nhưng những người này là do Diệp Thừa Hồng thuê đến, ta vô cùng chắc chắn. Trước khi hồi phủ, ta đã gặp Dự vương, hắn cũng nói với ta chuyện Lệ ca nhi bị ám sát, hẳn là cùng một nhóm người làm ra."

"Như vậy nhất định là Diệp Thừa Hồng đã xuống tay!" Mạnh thị vô cùng phẫn hận: "Trong tay bọn người đó còn có ngọc bội mà năm đó Lệ ca nhi tặng cho chàng, còn ở trước Hình bộ khai ra Diệp Thừa Hồng là kẻ sai khiến bọn chúng, chỉ đáng tiếc là, trước ngày chính thức thẩm tra xử lí, những người này đã bị diệt khẩu toàn bộ, Diệp Thừa Hồng cũng bình yên vô sự từ đại lao Hình bộ thoát ra."

"Ngọc bội kia là lúc ta bị đuổi giết không cẩn thận làm rơi." Diệp Thừa Nguyên nắm chặt tay của nàng, chậm rãi nhẹ nhàng xoa nắn, "A Cẩm đừng tức giận nữa, bây giờ ta cuối cùng cũng đã trở về. Phải rồi, chuyện hôm nay lão thái thái bị té ngã, có phải là do nàng làm không?"

Nội tâm Mạnh thị bỗng nhiên nhảy lên, không biết có nên nói cho hắn biết hay không, liệu hắn có thể chấp nhận được những gì nàng đã làm sao? Nhưng nếu không nói ra, thì sẽ phải giấu diếm cả đời, nàng cũng không hi vọng giữa hai người tồn tại một chút nghi kỵ, bất hòa nào.

Diệp Thừa Nguyên nhìn chằm chằm nàng, kỳ thật thái độ của nàng đã nói rõ hết thảy, nếu như nàng là bị hắn oan uổng, thì lúc này đây chắc chắn là đôi mắt xinh đẹp kia đã trừng lên tức giận rồi, nhưng nàng không có, nàng đang lo lắng, "Là nàng làm, có đúng không, A Cẩm?"

"Là ta thì thế nào!" Mạnh thị hất cằm, quật cường nói: "Cho dù chàng muốn giáo huấn ta, ta cũng sẽ không nhận sai lầm!"

"Ta vì sao lại muốn giáo huấn nàng?" Diệp Thừa Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười, bộ dáng quật cường này của nàng thật đúng là vô cùng quen thuộc, đã bảy năm không gặp, bây giờ ngồi cạnh nhau, làm cho lòng của hắn cảm thấy ngứa ngáy không thôi.

"Chàng không phải từ trước đến nay đều rất phong quang tễ nguyệt sao?" Mạnh thị hừ một tiếng, "Nhất định là sẽ chướng mắt ta làm ra những chuyện dùng đến thủ đoạn bỉ ổi như vậy, có điều, ta cảm thấy bàn thân không có sai."

"Ta cũng cảm thấy A Cẩm không làm sai." Diệp Thừa Nguyên gật gật đầu, "Phong quang tễ nguyệt? Ta bị bọn hắn làm hại cốt nhục ly tán, bảy năm không thể gặp nàng, A Cẩm, ta thật sự không có cách nào phong quang tễ nguyệt nổi. Huống chi, bọn hắn không chỉ hãm hại ta, còn làm hại nàng, hại Lệ ca nhi, hại cả Thiên Thiên."

(*) Phong quang tễ nguyệt: đã giải thích ở vài chương trước, là người tâm địa ngay chính, thẳng thắn, không quanh co vận dụng thủ đoạn.

"Chàng, Chàng cũng biết rồi sao?" Mạnh thị kinh ngạc nhìn hắn.

"Biết, Dự vương đều đã đem những chuyện lớn đã phát sinh trong phủ những năm qua đều nói với ta một lần, cho dù A Cẩm không hành động, ta cũng sẽ tìm bọn hắn báo thù. Cho nên, ta không có trách nàng đã ra tay với lão thái thái, chỉ là kết quả này, làm cho ta vừa thấy tiếc nuối lại cảm thấy có chút may mắn."

"Tiếc nuối cái gì? May mắn cái gì?" Mạnh thị kỳ quái hỏi.

"Tiếc nuối là lão thái thái chỉ trúng gió thôi, chưa chết được. Nhưng sau đó ta lại cảm thấy may mắn vì bà ta đã không chết."

"Chàng, chẳng lẽ chàng không muốn bà ta chết?"

Diệp Thừa Nguyên nhìn nàng thật sâu, chậm rãi giải thích, "Nếu như bà ta chết rồi, chúng ta còn phải giữ đạo hiếu, chịu tang ba năm không thể cùng phòng, dù là đóng cửa lại rồi cũng sẽ không có người biết, lúc đó chúng ta có thể muốn làm gì thì làm cái đó, thế nhưng lại không thể có hài tử được, A Cẩm, ta còn muốn cho Thiên Thiên thêm một muội muội nữa đâu, khả ái giống như Thiên Thiên vậy. Giữ đạo hiếu ba năm, sẽ làm trễ nải, lãng phí thời gian tốt đẹp của chúng ta."

" Muội muội...cái gì chứ?" Mạnh thị đỏ mặt, uốn éo người không chịu nhìn hắn.

"Thiên Thiên khả ái như vậy, ta lại bỏ lỡ mất bảy năm, nàng khi còn bé trông như thế nào, ta hoàn toàn không biết. Lại sinh cho nàng một muội muội nữa, lần này, ta nhất định sẽ không bỏ lỡ." Diệp Thừa Nguyên vừa dứt lời, liền vươn tay giữ cằm của nàng, xoay mặt nàng lại, đặt lên đó một nụ hôn thật sâu.

...

Trời vừa tảng sáng Diệp Thiên đã thức dậy, hôm nay là ngày mùng một đầu năm, nàng mặc vào một kiện váy áo lụa thêu hoa hải đường và bướm nhỏ, bên dưới là phần thân váy đỏ tươi, bên ngoài khoác thêm áo choàng vàng nhạt có thêu hoa mai, hưng phấn, vui vẻ, khí thế bừng bừng đến Tư Viễn đường.

"Nương!" Quế hương không kịp ngăn cản nàng, nàng đã nhanh chân tiến vào nội phòng, lại kinh ngạc phát hiện lúc này mẫu thân vừa mới thức dậy, vẫn còn đang ngồi trước bàn trang điểm để cho Liên Hương chải tóc giúp nàng, "Nương, người cảm thấy thế nào, có phải là không thoải mái không?" Diệp Thiên cẩn thận hỏi thăm, buổi sáng mẫu thân đều rất bận rộn, luôn luôn thức dậy từ rất sớm, hôm nay làm sao vậy, nhìn tinh thần cũng có vẻ không tốt lắm, nàng lại ngờ vực đưa mắt nhìn sang Diệp Thừa Nguyên lúc này đang nhàn nhã ngồi bên cạnh, "Cha?"

Diệp Thừa Nguyên cười nói: "Không sao, nương của con nàng... tối hôm qua gác đêm quá vất vả."

Diệp Thiên đồng tình nhìn mẫu thân, nghe nói gác đêm là phải một mực thủ đến hừng đông lận, nàng cho tới bây giờ liền giờ Tý đều trụ không nổi liền ngủ mất rồi, mỗi lần đều là ca ca đem nàng ôm trở về viện, "Nương có phải một mực đợi đến hừng đông mới có thể ngủ hay không?" Hai, làm người lớn thật nhiều vất vả.

"Đúng vậy, là đến hừng đông mới ngủ trong được một lát." Diệp Thừa Nguyên nghiêm trang gật gật đầu, Liên Hương đang chải tóc cho phu nhân đều ráng nín cười, khuôn mặt của Mạnh thị lại đỏ lên, lặng lẽ quay đầu trừng Diệp Thừa Nguyên một cái, đều do hắn, nói cái gì muốn bồi thường nỗi khổ tương tư bảy năm, náo loạn suốt một đêm, làm hại nàng thức dậy trễ.

Hàng năm bận rộn chủ yếu đều là vào dịp cuối năm, đến tháng giêng liền thanh nhàn, chỉ có việc đi thăm viếng họ hàng thân thích cùng bạn hữu.

Tế Bình hầu ai cũng cho là đã chết bảy năm nay lại bình an trở về, đã trở thành chủ đề được đầu đường cuối ngõ trong kinh thành nhiệt tình bàn luận, hầu phủ dứt khoát tổ chức một yến hội, mời thân bằng hảo hữu đến, xem như chúc mừng hầu gia đã trở về, thuận tiện cũng cùng mọi người giải thích một chút, miễn cho mọi người càng truyền càng khác thường.

Trong thời gian bảy năm qua, mỗii lần hầu phủ tổ chức yến hội, ngoại viện đều là do nhị lão gia Diệp Thừa Hồng chiêu đãi nam khách, nội viện là từ nhị thái thái Tề thị tiếp đãi nữ quyến, Diệp Phù Diệp Dung đi theo hai bên người nàng. Hiện tại liền không như vậy nữa, ngoại viện là do Tế Bình hầu đứng ra chủ trì, thế tử Diệp Lệ hỗ trợ chào hỏi nam khách còn nhỏ tuổi, nội viện là do hầu phu nhân Mạnh thị chào hỏi nữ quyến, đi theo bên người nàng chính là tiểu nữ nhi Diệp Thiên năm ngoái mới vừa cùng Dự vương định thân. Những khách nhân đến yến hội đều cảm thán, vốn dĩ đại phòng hầu phủ hẳn là đã phải suy thoái, tàn lụi, hầu gia vừa về đến, lập tức thay đổi vô cùng lớn, lập tức liền lật người vươn lên, đó là còn chưa nói đến việc Dự vương điện hạ cũng phái người đưa hạ lễ tới.

Dự vương không đến dự tiệc, phụ hoàng đối với hắn vô cùng "sủng ái" là chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn đều biết rõ, sở dĩ có thể cùng Thiên Thiên thuận lợi định thân, cũng là bởi vì khi đó bối cảnh nhà nàng mười phần đơn bạc, không có phụ thân che chở, huynh trưởng cũng còn nhỏ tuổi. Hiện tại Tế Bình hầu tài hoa hơn người đã trở về, nếu như hắn cũng tới tham gia yến hội của hầu phủ, cùng với thân bằng quyến thuộc của Tế Bình hầu cùng nhau uống rượu, nhất định sẽ khiến cho phụ hoàng nghi kỵ. Hơn nữa, so sánh với loại yến hội này thì hắn càng ưa thích việc người một nhà tụ tập sum vầy bên nhau hơn.

Cho nên, đợi yến tiệc qua không được mấy ngày, Dự vương liền mời cả nhà nhạc phụ đến vương phủ. Một nhà bốn người đều nhận được đại ân của Dự vương, Tế Bình hầu đương nhiên sẽ không từ chối, vừa vặn, hắn cũng có một số nghi vấn muốn hỏi Dự vương cho rõ ràng.

Mạnh thị, Diệp Lệ, Diệp Thiên cũng đã tới nhiều lần, chỉ có Diệp Thừa Nguyên là lần đầu tiên đến đây, Dự vương phủ so với tưởng tượng của hắn còn to lớn hơn nhiều, đình đài lầu các, ngọn giả sơn hồ thủy tạ, khắp nơi đều lộ rõ Dự vương được sủng ái bao nhiêu.

"Ngôn ca ca!" Diệp Thiên vừa nhìn thấy Dự vương, liền chạy qua nắm chặt tay của hắn, đôi mắt hạnh thật to tròn cười đến cong cong như trăng non, "Cám ơn huynh đã giúp muội tìm cha về."

Diệp Thừa Nguyên, Mạnh thị, Diệp Lệ cùng nhau hành lễ, "Đa tạ vương gia." Bọn hắn là trịnh trọng muốn cảm tạ Dự vương, hầu gia ở Nữ La quốc xa xôi, bị nữ hoàng giam lỏng, nếu không phải nhờ có Dự vương tìm tới hắn, lại phái người nghĩ cách cứu viện, thật không biết đến lúc nào hầu gia mới có thể trở về được nữa.

Dự vương vội lắc mình tránh đi, "Nhạc phụ gặp nạn, tiểu tế đương nhiên phải dốc hết khả năng, chúng ta là người một nhà, không cần phải khách khí."

Hàn huyên qua một lát, Dự vương đích thân dẫn mọi người đi tham quan một vòng vương phủ, cũng giống như lần đầu tiếp đãi Mạnh thị vương phủ quá lớn, chỉ ở trên trục đường ở trung tâm đi qua. Diệp Thiên lôi kéo tay phụ thân, "Cha, mau đến chỗ của con nhìn A Hoàng đi. Cha nhìn thấy liền biết, A Hoàng là đẹp mắt cỡ nào, sẽ không còn đem A Hoàng nhầm thành chó nữa đâu."

Diệp Thừa Nguyên khóe miệng khẽ giật một cái, chẳng qua yêu cầu của tiểu nữ nhi hắn cũng không nỡ cự tuyệt, hơn nữa, cái gì gọi là "chỗ của con", chẳng lẽ nữ nhi ở trong vương phủ không phải là ở khách phòng, mà còn có viện tử riêng sao?

Diệp Thừa Nguyên bị nữ nhi nắm tay kéo vào một sân viện rất rộng, chính phòng có năm gian phòng lớn, còn có đình nghỉ mát giữa hồ, đông tây sương phòng, dãy nhà sau, hành lang cũng rất rộng, tay vịn, cột đình chạm khắc tỉ mỉ, đẹp mắt. Trong viện trồng rất nhiều loại hoa cỏ, v một gốc hoa mai ngay còn đang nở rộ vừa tiến đến liền lạc vào một trận mùi hương thơm ngát. Bước vào chính phòng, lồng chim vốn được treo ở dưới hiên đã đười dời vào, một con chim toàn thân xanh biếc, trên đỉnh đầu có một túm long màu vàng nhạt, vỗ vỗ cánh gọi vào: "Tiểu vương phi! Tiểu vương phi! Nho! Ăn nho!"

Từ khoảng thời gian Diệp Thiên bị phát thủy đậu mỗi ngày đút nho cho nó ăn, A Hoàng liền học được thêm từ mới này. Ngón tay trăng trẹo của Diệp Thiên sờ sờ lồng chim, dỗ dành "A Hoàng, hiện tại không có nho đâu, ngươi ăn quả lựu nha." Trên bàn chuẩn bị một đĩa to lựu đỏ đã được lột sẵn, là do Khang công công biết tiểu vương phi nhà mình muốn tới, cho nên đã sớm chuẩn bị tốt, nho thì không có cách nào giữ lại qua mùa đông, nhưng quả lựu thì vẫn có.

Diệp Thiên thả trong lòng bàn tay mấy hạt lựu óng ánh sáng long lanh, đưa tới trước mặt A Hoàng.

A Hoàng ngẩng đầu lên, khinh bỉ nhìn nhìn mấy hạt lựu kia, so với nho mà nói, đây cũng quá nhỏ rồi! Đột nhiên, nhúm lông mao vàng trên đầu nó dựng thẳng lên mấy cọng, nó mẫn cảm phát giác được một trận sát khí, đôi mắt nhỏ giống như đậu đen lén lút nhìn sang, liền đối diện với ánh mắt sắc bén của Dự vương. A Hoàng lập tức ỉu xìu, ngoan ngoãn mà cúi đầu, mổ mổ mấy hạt lựu trong lòng bàn tay trắng nõn của tiểu vương phi mà ăn, còn không dám dùng nhiều sức, chỉ có thể nhẹ nhàng mổ. Ai, phận làm chim cũng thật quá vất vả rồi.

"A Hoàng ngoan quá." Diệp Thiên quay đầu gọi Diệp Thừa Nguyên, "Cha, người nhìn xem A Hoàng có phải vừa đẹp mắt lại vừa rất thông minh hay không?"

"Thật sự rất đẹp mắt." Diệp Thừa Nguyên cười nhìn Dự vương, không hổ là nhi tử của đệ nhất mỹ nhân Đại Tề, thân thẳng như tùng trúc, mặt như quan ngọc, đôi mắt phượng hẹp dài tỏa ánh sáng, con ngươi đen như mực tựa như cười lại như không, quả nhiên là chi lan ngọc thụ (**), có một không hai, nói là đệ nhất mỹ nam tử Đại Tề cũng không sai, "Cũng rất thông minh." Không thông minh làm sao có thể tìm ra được hắn, phải biết là chỉ mỗi Đại Tề thôi đã rất bao la rộng lớn, huống chi hắn còn ở tại Nữ La quốc xa xôi vạn dặm, ở giữa thế giới mênh mông rộng lớn này tìm được hắn, chắc chắn không thể chỉ dựa vào việc cậy mạnh.

(**) Chi lan ngọc thụ 芝蘭玉樹: ý chỉ những người ưu tú, có tương lai sáng lạn. Tạ An đời Tấn, có con em tài giỏi, thường nói tử đệ như chi lan ngọc thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện