Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 21: Ban đêm đến thăm chu phủ
Editor: Mộc Du
Chu phủ.
“Các ngươi lại dám ngủ gật! Mau đứng lên cho lão tử, đi tuần tra đi!”
Một người nam tử mặc trang phục thị vệ trưởng hùng hùng hổ hổ đạp hai người đang tựa trên cây ngủ gật mỗi người một cước.
“Oái! Người nào quấy nhiễu giấc mộng của lão tử!” Hai người đang ngủ thiếp chợt nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng hét lên nhưng thấy sắc mặt âm trầm của thị vệ trưởng ở trước mặt mình, mặt lập tức không còn chút máu.
“Đại nhân, chúng ta. . . . . . Chúng ta không dám tái phạm.” Hai người kia quỳ xuống khúm núm nhận lỗi, khác với dáng vẻ phách lối vừa rồi.
“Lăn đi tuần tra, nếu để cho lão tử nhìn thấy một lần nữa, lão tử phế các ngươi đi!” Thị vệ trưởng hừ lạnh, lườm bọn họ một cái, mang theo thị vệ sau lưng giũ áo rời đi.
Đợi sau khi hắn đi, hai thị vệ này mới ngã ngồi trên mặt đất, vỗ ngực thầm than nguy hiểm thật.
Một người trong đó nhìn nhìn sắc trời, vội vã lôi người kia dậy nói: “Nhanh đi tuần tra!”
“Được, được. . . . . .” Người nọ theo lực của hắn đứng lên, thuận thuận khí, từ viện môn đi ra ngoài, bọn họ nếu ở lại nữa, bị thị vệ trưởng phát hiện, vậy thì thật thảm!
Bọn người đi hết, trong viện liền yên tĩnh trở lại , ánh trăng trong veo chiếu vào trong viện trên lầu các tinh xảo, lưu lại rất nhiều bóng mờ.
“Tố chất của hạ nhân trong phủ này, cũng không phải cao nha.” Mộ Lương từ cái bóng ở giữa đi ra ngoài, hai tay chắp sau lưng, một bộ dạng nhàn nhã, tóc đơn giản dùng một cây trâm bạch ngọc quấn lên, tùy ý lại không mất phong độ.
“Chu Lệ Liễu ở đâu?” Sau đó Hoa Khấp Tuyết cũng từ trong cái bóng kia đi ra, thản nhiên nhìn Mộ Lương một cái, quan sát bốn phía.
Cũng chỉ là một tòa tiểu viện không người ở lại làm cho tinh xảo như vậy, trong vườn hoa lại có rất nhiều hoa đều là trân phẩm. . . . . . Chu khôn này cũng thật có tiền.
“A noãn không muốn cùng ta tản bộ, thưởng phong cảnh sao?” Mộ Lương vô hạn u oán nhìn nàng, trong mắt chợt lóe qua giảo hoạt.
“Thánh Vương phủ nhìn rất đẹp.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi đến hướng viện môn.
Mộ Lương cười tủm tỉm nhìn bóng lưng lạnh lùng, trong trẻo của nàng lắc mình đuổi theo hỏi: “Vậy chúng ta trở về phủ thưởng thức không tốt sao?”
Hoa Khấp Tuyết nhắm lại mắt, áp chế sự kích động muốn đánh người, mủi chân điểm một cái, nhẹ nhàng dừng trên nóc nhà, ở trên cao nhìn xuống lạnh lùng liếc xéo hắn nói: “Mộ Lương, dẫn đường.”
Mộ Lương bĩu môi, triển khai thân hình nhảy đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, nhún vai một cái nói: “Làm sao nàng lại nghĩ ta biết nàng ta ở đâu? Ta cũng không phải là hái hoa tặc, trái tim của ta đều đặt trên người của cô nương. . . . .”
Hoa Khấp Tuyết vừa nghe, trên mặt lạnh xuống mấy phần.
“Hay là A noãn hi vọng ta làm hái hoa tặc đây?” Mộ Lương cười mờ ám, nhẹ nhàng ôm Hoa Khấp Tuyết, bàn tay to lớn ở sau lưng nàng bắt đầu lộn xộn.
“Ngao!” Đột nhiên, sắc mặt Mộ Lương tái đi, ôm bụng thống khổ ngồi xổm xuống, ủy khuất nhìn Hoa Khấp Tuyết tố cáo: “Nàng đánh ta! Còn dùng đến bốn phần sức lực!”
“Hay là chàng hi vọng ta thiến chàng.” Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, tránh cho mình mềm lòng, nàng xuống tay nặng bao nhiêu nàng tự biết, chính là muốn để cho hắn đau, bằng không hắn sẽ không nhớ được giáo huấn.
Mộ Lương vuốt vuốt bụng đau, nghe nói như thế, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt đen lại có thể được chảy ra nước, thiến hắn? Cô gái nhỏ này không cần”Hạnh” phúc hả!
Hoa Khấp Tuyết cúi đầu liếc hắn một cái, dứt khoát nhảy lên một chỗ trên nóc nhà, hắn không dẫn đường, thì nàng sẽ không tìm được sao?
Mộ Lương thấy nàng cứ đi như thế, giận đến sắp hộc máu, lắc mình đuổi theo, lôi kéo tay của nàng hướng về một hướng bay đi, cô gái nhỏ, nàng tốt nhất đừng để cho ta bắt được chuyện gì, nếu không sẽ giày vò chết nàng!
Nhưng nguyện vọng này thủy chung cũng chỉ là nguyện vọng, hắn là không nhẫn tâm ép buộc người nào đó, dĩ nhiên, trừ bỏ. . . . . . Phương diện kia. . . . . .
“Ở đây?” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, ngồi ở trên nóc nhà, nhìn thị vệ ở phía dưới đi qua đi lại.
“Chu phủ có hai nơi có hộ vệ nhiều nhất, một là ở viện của Chu Khôn, một là ở viện của Chu Lệ Liễu, hắn đời này chỉ có một nữ nhi này thôi, cưng chiều đến không có giới hạn.” Mộ Lương hừ lạnh, nghĩ đến nữ nhân được nuông chiều này đả thương A noãn của hắn, đáy mắt nhiễm ý tàn nhẫn.
“Thị vệ nhiều. . . . .” Hoa Khấp Tuyết như nghĩ tới cái gì quét nhìn luồng sóng thị vệ ở phía dưới, trong mắt nổi lên tinh quang nói: “Rất tốt.”
Mộ Lương nhướng mày nhìn nàng, khẽ câu môi, bộ dạng tính kế người khác của cô nàng này, hắn thích!
Hoa Khấp Tuyết dở lên mấy mảnh ngói, dời đi, nhìn thấy hết thảy ở phía dưới, thời điểm Mộ Lương đưa đầu tới liền đẩy hắn ra.
“A noãn!” Mộ Lương bất mãn nhìn nàng, làm sao lại đẩy hắn ra?
“Chàng muốn nhìn nữ nhân khác tắm?” Hoa Khấp Tuyết không có nhìn hắn, lại sâu kín nói một câu như vậy, trong lời nói chứa tình cảm không rõ đến chính nàng cũng không phát hiện ra.
Mộ Lương sững sờ, ngay sau đó liền cười đến híp cả mắt, nha đầu này đã có ham vọng độc chiếm rồi, không tệ không tệ, hắn cũng không tiến lên nữa, chỉ là ngồi tại chỗ cười ngây ngô.
Hoa Khấp Tuyết không có phản ứng lại hắn, cúi người nhìn tình cảnh bên trong phòng rõ ràng thêm chút.
“Ngu xuẩn!” Một giọng nữ bén nhọn phát ra từ trong mặt nước, âm thanh truyền vào trong lỗ tai Hoa Khấp Tuyết, để cho nàng không thể nhận ra nhíu nhíu mày.
“Tiểu thư, tiểu thư nô tỳ không phải cố ý!” Một nha hoàn thân thể run rẩy quỳ trên mặt đất, nhặt lên khăn lông trên đất.
“Nước này lạnh như vậy, ta tắm thế nào được, ngươi muốn ta bị đông chết à! Còn nữa, hoa này là vật gì đây! Khô thành như vậy! Tiện nha đầu nhà ngươi sao một chút tiền đồ cũng không có?”
Chu Lệ Liễu ngồi ở trong thùng gỗ, bộ mặt tức giận chỉ vào tỳ nữ đang quỳ dưới đất mắng to, vết thương trên mặt còn chưa khỏe, phiếm đỏ, làm cho cả người nàng càng lộ vẻ dữ tợn.
“Tiểu thư, nô tỳ đổi nước cho người, đổi mới cánh hoa này!” Âm thanh tỳ nữ mang theo nức nở, dùng sức dập đầu, đại tiểu thư Chu gia này điêu ngoa tùy hứng, cố tình lại được Chu lão gia cưng chiều, xui xẻo cũng chỉ có hạ nhân bọn họ, trong khoảng thời gian này tính tình đại tiểu thư lại đặc biệt kém, khổ nhất chính là tỳ nữ cận thân của nàng.
“Còn không mau đi!” Chu Lệ Liễu vỗ mặt nước, nước văng lên ướt hết quần áo của nha hoàn kia, giơ tay lên đánh đổ một rổ cánh hoa, thở phì phò xoay người.
“Đúng, đúng tiểu thư, nô tỳ sẽ đi ngay.” Nha đầu kia hốt ha hốt hoảng đứng lên, cũng không để ý chính mình nhếch nhác liền muốn mở cửa chạy ra ngoài.
“Vội vàng hấp tấp làm gì, ngươi là cận thân nha hoàn của Chu Lệ Liễu ta, như thế nào một chút khí chất cũng không có! Phế vật!” Chu Lệ Liễu thấy nàng như vậy, trong lòng tăng thêm bất mãn, thật không rõ ban đầu nàng thế nào lại chọn cái thứ ngu xuẩn này.
Nha hoàn kia liên tục nhận lỗi, hướng về phía Chu Lệ Liễu hạ thấp nụ cười, khôi phục một chút trấn định mới mở cửa ra.
Ngay một khắc nàng mở cửa kia, thị vệ ngoài cửa cũng đến thời gian giao ban, đáy mắt Hoa Khấp Tuyết xẹt qua ý lạnh, Chu Lệ Liễu này thật đúng là không thể ưa, nàng muốn bỏ qua cho nàng ta cũng không có cớ. . . . . .
Bàn tay hướng về phía bên trong tạo ra huyễn lực vô hình, huyễn lực này thẳng tắp mà qua tới bên thùng gỗ của Chu Lệ Liễu, đẩy ngã thùng gỗ.
“A!” Làm Chu Lệ Liễu thất kinh thét chói tai, thùng gỗ không bị khống chế lăn đến cạnh cửa, cũng đúng lúc nha hoàn kia mở cửa ra, bị thùng gỗ này va chạm, nàng ngã nhào trên đất, mà thùng gỗ này không có cửa ngăn lại, tự nhiên lăn ra khỏi phòng. . . . . .
Chu phủ.
“Các ngươi lại dám ngủ gật! Mau đứng lên cho lão tử, đi tuần tra đi!”
Một người nam tử mặc trang phục thị vệ trưởng hùng hùng hổ hổ đạp hai người đang tựa trên cây ngủ gật mỗi người một cước.
“Oái! Người nào quấy nhiễu giấc mộng của lão tử!” Hai người đang ngủ thiếp chợt nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng hét lên nhưng thấy sắc mặt âm trầm của thị vệ trưởng ở trước mặt mình, mặt lập tức không còn chút máu.
“Đại nhân, chúng ta. . . . . . Chúng ta không dám tái phạm.” Hai người kia quỳ xuống khúm núm nhận lỗi, khác với dáng vẻ phách lối vừa rồi.
“Lăn đi tuần tra, nếu để cho lão tử nhìn thấy một lần nữa, lão tử phế các ngươi đi!” Thị vệ trưởng hừ lạnh, lườm bọn họ một cái, mang theo thị vệ sau lưng giũ áo rời đi.
Đợi sau khi hắn đi, hai thị vệ này mới ngã ngồi trên mặt đất, vỗ ngực thầm than nguy hiểm thật.
Một người trong đó nhìn nhìn sắc trời, vội vã lôi người kia dậy nói: “Nhanh đi tuần tra!”
“Được, được. . . . . .” Người nọ theo lực của hắn đứng lên, thuận thuận khí, từ viện môn đi ra ngoài, bọn họ nếu ở lại nữa, bị thị vệ trưởng phát hiện, vậy thì thật thảm!
Bọn người đi hết, trong viện liền yên tĩnh trở lại , ánh trăng trong veo chiếu vào trong viện trên lầu các tinh xảo, lưu lại rất nhiều bóng mờ.
“Tố chất của hạ nhân trong phủ này, cũng không phải cao nha.” Mộ Lương từ cái bóng ở giữa đi ra ngoài, hai tay chắp sau lưng, một bộ dạng nhàn nhã, tóc đơn giản dùng một cây trâm bạch ngọc quấn lên, tùy ý lại không mất phong độ.
“Chu Lệ Liễu ở đâu?” Sau đó Hoa Khấp Tuyết cũng từ trong cái bóng kia đi ra, thản nhiên nhìn Mộ Lương một cái, quan sát bốn phía.
Cũng chỉ là một tòa tiểu viện không người ở lại làm cho tinh xảo như vậy, trong vườn hoa lại có rất nhiều hoa đều là trân phẩm. . . . . . Chu khôn này cũng thật có tiền.
“A noãn không muốn cùng ta tản bộ, thưởng phong cảnh sao?” Mộ Lương vô hạn u oán nhìn nàng, trong mắt chợt lóe qua giảo hoạt.
“Thánh Vương phủ nhìn rất đẹp.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi đến hướng viện môn.
Mộ Lương cười tủm tỉm nhìn bóng lưng lạnh lùng, trong trẻo của nàng lắc mình đuổi theo hỏi: “Vậy chúng ta trở về phủ thưởng thức không tốt sao?”
Hoa Khấp Tuyết nhắm lại mắt, áp chế sự kích động muốn đánh người, mủi chân điểm một cái, nhẹ nhàng dừng trên nóc nhà, ở trên cao nhìn xuống lạnh lùng liếc xéo hắn nói: “Mộ Lương, dẫn đường.”
Mộ Lương bĩu môi, triển khai thân hình nhảy đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, nhún vai một cái nói: “Làm sao nàng lại nghĩ ta biết nàng ta ở đâu? Ta cũng không phải là hái hoa tặc, trái tim của ta đều đặt trên người của cô nương. . . . .”
Hoa Khấp Tuyết vừa nghe, trên mặt lạnh xuống mấy phần.
“Hay là A noãn hi vọng ta làm hái hoa tặc đây?” Mộ Lương cười mờ ám, nhẹ nhàng ôm Hoa Khấp Tuyết, bàn tay to lớn ở sau lưng nàng bắt đầu lộn xộn.
“Ngao!” Đột nhiên, sắc mặt Mộ Lương tái đi, ôm bụng thống khổ ngồi xổm xuống, ủy khuất nhìn Hoa Khấp Tuyết tố cáo: “Nàng đánh ta! Còn dùng đến bốn phần sức lực!”
“Hay là chàng hi vọng ta thiến chàng.” Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, tránh cho mình mềm lòng, nàng xuống tay nặng bao nhiêu nàng tự biết, chính là muốn để cho hắn đau, bằng không hắn sẽ không nhớ được giáo huấn.
Mộ Lương vuốt vuốt bụng đau, nghe nói như thế, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt đen lại có thể được chảy ra nước, thiến hắn? Cô gái nhỏ này không cần”Hạnh” phúc hả!
Hoa Khấp Tuyết cúi đầu liếc hắn một cái, dứt khoát nhảy lên một chỗ trên nóc nhà, hắn không dẫn đường, thì nàng sẽ không tìm được sao?
Mộ Lương thấy nàng cứ đi như thế, giận đến sắp hộc máu, lắc mình đuổi theo, lôi kéo tay của nàng hướng về một hướng bay đi, cô gái nhỏ, nàng tốt nhất đừng để cho ta bắt được chuyện gì, nếu không sẽ giày vò chết nàng!
Nhưng nguyện vọng này thủy chung cũng chỉ là nguyện vọng, hắn là không nhẫn tâm ép buộc người nào đó, dĩ nhiên, trừ bỏ. . . . . . Phương diện kia. . . . . .
“Ở đây?” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, ngồi ở trên nóc nhà, nhìn thị vệ ở phía dưới đi qua đi lại.
“Chu phủ có hai nơi có hộ vệ nhiều nhất, một là ở viện của Chu Khôn, một là ở viện của Chu Lệ Liễu, hắn đời này chỉ có một nữ nhi này thôi, cưng chiều đến không có giới hạn.” Mộ Lương hừ lạnh, nghĩ đến nữ nhân được nuông chiều này đả thương A noãn của hắn, đáy mắt nhiễm ý tàn nhẫn.
“Thị vệ nhiều. . . . .” Hoa Khấp Tuyết như nghĩ tới cái gì quét nhìn luồng sóng thị vệ ở phía dưới, trong mắt nổi lên tinh quang nói: “Rất tốt.”
Mộ Lương nhướng mày nhìn nàng, khẽ câu môi, bộ dạng tính kế người khác của cô nàng này, hắn thích!
Hoa Khấp Tuyết dở lên mấy mảnh ngói, dời đi, nhìn thấy hết thảy ở phía dưới, thời điểm Mộ Lương đưa đầu tới liền đẩy hắn ra.
“A noãn!” Mộ Lương bất mãn nhìn nàng, làm sao lại đẩy hắn ra?
“Chàng muốn nhìn nữ nhân khác tắm?” Hoa Khấp Tuyết không có nhìn hắn, lại sâu kín nói một câu như vậy, trong lời nói chứa tình cảm không rõ đến chính nàng cũng không phát hiện ra.
Mộ Lương sững sờ, ngay sau đó liền cười đến híp cả mắt, nha đầu này đã có ham vọng độc chiếm rồi, không tệ không tệ, hắn cũng không tiến lên nữa, chỉ là ngồi tại chỗ cười ngây ngô.
Hoa Khấp Tuyết không có phản ứng lại hắn, cúi người nhìn tình cảnh bên trong phòng rõ ràng thêm chút.
“Ngu xuẩn!” Một giọng nữ bén nhọn phát ra từ trong mặt nước, âm thanh truyền vào trong lỗ tai Hoa Khấp Tuyết, để cho nàng không thể nhận ra nhíu nhíu mày.
“Tiểu thư, tiểu thư nô tỳ không phải cố ý!” Một nha hoàn thân thể run rẩy quỳ trên mặt đất, nhặt lên khăn lông trên đất.
“Nước này lạnh như vậy, ta tắm thế nào được, ngươi muốn ta bị đông chết à! Còn nữa, hoa này là vật gì đây! Khô thành như vậy! Tiện nha đầu nhà ngươi sao một chút tiền đồ cũng không có?”
Chu Lệ Liễu ngồi ở trong thùng gỗ, bộ mặt tức giận chỉ vào tỳ nữ đang quỳ dưới đất mắng to, vết thương trên mặt còn chưa khỏe, phiếm đỏ, làm cho cả người nàng càng lộ vẻ dữ tợn.
“Tiểu thư, nô tỳ đổi nước cho người, đổi mới cánh hoa này!” Âm thanh tỳ nữ mang theo nức nở, dùng sức dập đầu, đại tiểu thư Chu gia này điêu ngoa tùy hứng, cố tình lại được Chu lão gia cưng chiều, xui xẻo cũng chỉ có hạ nhân bọn họ, trong khoảng thời gian này tính tình đại tiểu thư lại đặc biệt kém, khổ nhất chính là tỳ nữ cận thân của nàng.
“Còn không mau đi!” Chu Lệ Liễu vỗ mặt nước, nước văng lên ướt hết quần áo của nha hoàn kia, giơ tay lên đánh đổ một rổ cánh hoa, thở phì phò xoay người.
“Đúng, đúng tiểu thư, nô tỳ sẽ đi ngay.” Nha đầu kia hốt ha hốt hoảng đứng lên, cũng không để ý chính mình nhếch nhác liền muốn mở cửa chạy ra ngoài.
“Vội vàng hấp tấp làm gì, ngươi là cận thân nha hoàn của Chu Lệ Liễu ta, như thế nào một chút khí chất cũng không có! Phế vật!” Chu Lệ Liễu thấy nàng như vậy, trong lòng tăng thêm bất mãn, thật không rõ ban đầu nàng thế nào lại chọn cái thứ ngu xuẩn này.
Nha hoàn kia liên tục nhận lỗi, hướng về phía Chu Lệ Liễu hạ thấp nụ cười, khôi phục một chút trấn định mới mở cửa ra.
Ngay một khắc nàng mở cửa kia, thị vệ ngoài cửa cũng đến thời gian giao ban, đáy mắt Hoa Khấp Tuyết xẹt qua ý lạnh, Chu Lệ Liễu này thật đúng là không thể ưa, nàng muốn bỏ qua cho nàng ta cũng không có cớ. . . . . .
Bàn tay hướng về phía bên trong tạo ra huyễn lực vô hình, huyễn lực này thẳng tắp mà qua tới bên thùng gỗ của Chu Lệ Liễu, đẩy ngã thùng gỗ.
“A!” Làm Chu Lệ Liễu thất kinh thét chói tai, thùng gỗ không bị khống chế lăn đến cạnh cửa, cũng đúng lúc nha hoàn kia mở cửa ra, bị thùng gỗ này va chạm, nàng ngã nhào trên đất, mà thùng gỗ này không có cửa ngăn lại, tự nhiên lăn ra khỏi phòng. . . . . .
Bình luận truyện