Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 28: Người của ta, ai cũng không cho phép động đến (canh hai)
“Lạc Thi, thay ta trừng phạt tiện nha đầu này!”
“Nô tỳ tuân lệnh!” Nha hoàn được kêu là Lạc Thi cao giọng đồng ý, ngay sau đó vén tay áo lên cười âm ngoan.
Lưu Nguyệt mấp máy môi, trong lòng có chút sợ nhưng nghĩ đến tiểu thư, ánh mắt lại kiên định lên không ít, đánh nhau liền đánh nhau, nàng mới không sợ!
Mộ Lăng Ny cùng Lý Phượng Kỳ cười lạnh lui về phía sau, ngồi xuống chuẩn bị xem kịch vui.
Lạc Thi tiến lên nhanh chóng bắt được tay của Lưu Nguyệt, tay phải giơ lên cao, định hướng mặt của nàng mà đánh xuống, nàng đã luyện được huyễn thuật tầng thứ hai, tiểu nha đầu Lưu Nguyệt tay trói gà không chặt này không phải là đối thủ của nàng, lập tức nhắm mắt lại, chờ bị đánh.
“A!” Tay Lạc Thi vốn là muốn đánh xuống đột nhiên bị một trận đau nhức, kêu thảm một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, tay phải không ngừng run rẩy, trên mặt một mảnh trắng bệch, trong mắt tất cả đều là sợ hãi.
“Lưu Nguyệt, ngươi là nên tu luyện một chút huyễn thuật rồi.” Hoa Khấp Tuyết tiếp được thân mình Lưu Nguyệt đang ngã ra sau, chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái.
“Tiểu thư, cám ơn!” Lưu Nguyệt trong lúc nhất thời còn không phản ứng kịp, chỉ biết là tiểu thư đã cứu nàng, cổ tay vừa mới bị Lạc Thi siết chặt đến phát đau, cúi đầu nhìn, thế nhưng sưng lên một vòng.
Lưu Nguyệt đau đến run lên, thấy ánh mắt Hoa Khấp Tuyết càng thêm lạnh lẽo.
“Lạc Thi! Đồ vô dụng nhà ngươi, có chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong!” Mộ Lăng Ny giận tái mặt, hung hăng nhìn chằm chằm Lạc Thi ngã trên mặt đất đau đến sắc mặt trắng bệch.
“Đào Vân, hung hăng đánh tiện nhân này cho ta, đánh chết ta phụ trách!” Lý Phượng Kỳ liếc mắt nhìn Lạc Thi trên mặt đất, sai bảo Đào Vân ở phía sau, Đào Vân đã luyện được huyễn thuật tầng thứ tư, nên mới được phụ thân phái tới bảo vệ mình, nàng cũng không tin Đào Vân còn không đối phó được với nha đầu thối này!
“Vâng” Đào Vân phụ họa mà cười, nhìn Hoa Khấp Tuyết với ánh mắt rất nham hiểm, đang muốn ra tay, lại nghe được Lạc Thi thét lên một tiếng chói tai, nhìn lại thì nàng đã ngất đi, tay kia thì không ngừng co giật.
Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Đào Vân, lạnh lùng lên tiếng: “Người của ta, ai cũng không cho phép động đến.” Âm thanh lạnh như hàn băng, mang theo ngang ngược tuyệt đối, dáng vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt bình thường kia lúc này lại mơ hồ tản mát ra hào quang chói mắt.
Hơi thở lạnh lẽo tràn ngập cả căn phòng, Mộ Lăng Ny và Lý Phượng Kỳ không nhịn được sợ run cả người, nhìn nàng như vậy, trong lòng mơ hồ có chút bất an nhưng các nàng lập tức nhớ đến thân phận của mình, liền trở lại dáng vẻ kiêu căng.
“Khẩu khí thật lớn, Bổn cung hôm nay thật muốn xem, người của ngươi, ta động đến được hay là không đây! Đào Vân, giết nàng!” Mộ Lăng Ny vỗ bàn hét lên, Hoa Khấp Tuyết nói câu kia đã khiêu chiến đến quyền uy công chúa của nàng, nàng làm sao có thể không nổi lên sát tâm.
“Dạ. . . . .Vâng, công chúa!” Đào Vân bị Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn chăm chú, thân thể cũng không nhịn được run lên, nhưng công chúa đã lên tiếng, nàng cũng không dám không nghe theo, mạnh mẽ chống lại ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết, nhịn xuống ớn lạnh trong nội tâm, vận khởi huyễn thuật, khí lưu vô hình ở quanh thân nàng lưu động.
Mộ Lăng Ny cười lạnh, cho ngươi kiêu ngạo, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
“Tiểu thư!” Lưu Nguyệt lo lắng nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, lại bị ánh mắt lạnh của nàng làm cho sợ hãi không dám nhiều lời nữa nhưng thân thể đã làm tốt tư thế xông ra, tùy thời chuẩn bị vì tiểu thư đỡ công kích của Đào Vân.
Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết thấy được động tác này của nàng, âm thầm thở dài, bàn tay nhỏ nhắn đặt trước bụng chuyển động, ánh mắt nhìn về phía Đào Vân càng thêm lạnh lùng.
Đào Vân chỉ cảm thấy một nửa huyễn lực đột nhiên bị đánh tan, hoảng sợ nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết nhưng thấy tay nàng chỉ nhẹ nhàng hướng chính mình điểm một cái, thân thể của mình liền không tự chủ được bay về phía sau.
Đào Vân đụng vào tường, phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tất cả đều là sợ hãi, huyễn lực của nàng, huyễn lực của nàng. . . . . . Bị phế rồi!
Ánh mắt Lưu Nguyệt dại ra nhìn Hoa Khấp Tuyết, thì ra tiểu thư lợi hại như vậy. . . . . .
Mộ Lăng Ny cùng Lý Phượng Kỳ thấy vậy, trong lòng xông lên bất an mãnh liệt, ban đầu nghĩ rằng nàng là một quả hồng mềm, lại không ngờ nàng lợi hại như thế, đôi mắt phượng của Mộ Lăng Ny híp lại hướng Lý Phượng Kỳ nháy mắt.
Lý Phượng Kỳ hiểu ý, từ trong lòng ngực móc ra một đoạn ống trúc nhỏ, vận đủ huyễn lực ném tới cửa sổ, đây là pháo hoa báo tin của Lý gia, nữ nhân này khó đối phó, nàng phải gọi người tới.
Lý Phượng Kỳ và Mộ Lăng Ny cũng luyện được huyễn thuật tầng thứ năm, mặc dù bình thường nàng rất kiêu ngạo nhưng năng lực nên có vẫn phải có, xem tình huống vừa rồi thì các nàng là không đối phó được với nữ nhân này!
“Gọi người tới?” Bàn tay trắng nõn của Hoa Khấp Tuyết hướng không trung tung một chưởng, đoạn ống trúc liền đến trên tay, nàng nhẹ nhàng bóp một cái, hóa thành tro bụi.
Lý Phượng Kỳ trừng lớn cặp mắt, không thể tin nhìn Hoa Khấp Tuyết, nàng đã truyền vào ống trúc này mười phần huyễn lực, lại dễ dàng bị nàng làm hỏng như vậy, chống lại ánh mắt lạnh lùng của nàng, nàng đột nhiên cảm thấy mình đã chọc sai người rồi.
“Y phục này, là của Mộ Lương cho, các ngươi, không có tư cách đụng vào.” Hoa Khấp Tuyết từ trên cao nhìn xuống Mộ Lăng Ny và Lý Phượng Kỳ đang ngồi, trên mặt một mảnh lạnh như băng, trong mắt hiện lên châm chọc.
“Cái gì!” Mộ Lăng Ny lập tức quên sợ hãi, khiếp sợ kêu to: “Hoàng thúc làm sao có thể tặng đồ cho ngươi?”
Trên mặt Lý Phượng Kỳ cũng là khiếp sợ nói không ra lời, nhìn nàng gương mặt bình thường, trong lòng dâng lên ghen tỵ mãnh liệt, nghĩ đến nàng sẽ ngồi ở vị trí của Vương gia, y phục này nếu như thực là Vương Gia đưa, thì cũng đã nói rõ, nhưng là dựa vào cái gì, dựa vào cái gì một nữ nhân xấu xí như vậy lại có thể được Vương gia chú ý, nàng yêu Vương gia như vậy nhưng Vương gia đối với nàng là không thèm ngó tới.
Không thể không nói, sức mạnh của ghen tỵ và oán hận là rất lớn, khuôn mặt Lý Phượng Kỳ xanh mét, đột nhiên xông tới, vận đủ lực đạo tung ra một chưởng.
Mộ Lăng Ny căn bản là không kịp ngăn nàng lại, trong bụng thầm kêu một tiếng không ổn, liền thấy thân hình Hoa Khấp Tuyết lóe lên, lôi kéo Lưu Nguyệt rời đi, một chưởng này phá hủy bàn gỗ.
Lý Phượng Kỳ một chưởng không thành, thẹn quá hóa giận, oán hận nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Hoa Khấp Tuyết, lại lần nữa đánh ra hai chưởng.
Hoa Khấp Tuyết lười chơi cùng nàng, giơ tay vung lên, ba phần lực đạo của huyễn lực thẳng tắp chống lại công kích của nàng, lực lượng kia dễ dàng phá vỡ công kích của nàng.
Lý Phượng Kỳ “Phốc” phun ra máu, quần áo màu xanh bị máu nhuộm đỏ, hướng về sau mà ngã xuống, trong mắt là khiếp sợ và không cam lòng, nàng là huyễn thuật tầng thứ năm, trong nhóm nữ tử cũng coi như là người xuất sắc, lại không nghĩ rằng ở trước mặt xấu nữ này lại trở nên không chịu nổi một chưởng như vậy. . . . . . Nhưng là nàng không biết, Hoa Khấp Tuyết vẫn chưa dùng tới ba phần sức lực. . . . . .
Mộ Lăng Ny lắc mình hướng về sau tiếp được nàng thân mình cũng bị dư lực của Hoa Khấp Tuyết đẩy cho lui về phía sau, hai người đồng loạt ngã nhào trên đất.
Mộ Lăng Ny nhìn Lý Phượng Kỳ mặt tái nhợt khắp người là máu, trong mắt thoáng qua sợ hãi, nàng là thiên kim chi tử, mặc dù bình thường có hay ngang ngược nhưng vẫn là rất ít khi nhìn thấy máu. . . . . .
“Ngươi lại dám đả thương chúng ta. . . . . .” Mộ Lăng Ny run giọng nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, các nàng có địa vị cao, nàng làm sao dám. . . . . .
“Vì sao không dám.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng lên tiếng, trong mắt hiện lên ý lạnh, giơ tay hướng Đào Vân vung lên.
“A!” Đào Vân đau đến hôn mê hét thảm một tiếng, một cánh tay liền bị chặt đứt, lần nữa đau đến ngất đi.
Hoa Khấp Tuyết che mắt của Lưu Nguyệt lại, lạnh lùng nhìn Mộ Lăng Ny nói: “Niệm tình ngươi là cháu gái của Mộ Lương, ta không động đến ngươi nhưng Lưu Nguyệt bị thương, ta cũng sẽ không để cho nàng bị thương vô ích.”
Dám nắm sưng tay của Lưu Nguyệt, vậy ngươi phải để lại một cánh tay bồi thường!
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Mộ Lăng Ny hoảng sợ nhìn chằm chằm cánh tay bị đứt của Đào Vân, thân thể cũng không ngừng phát run, dùng sức gật đầu, nước mắt chảy xuống dung nhan xinh đẹp sớm bị hủy đến không còn dáng vẻ. . . . . . Nữ nhân này căn bản là ác ma. . . . . . Ác ma. . . . . .
“Mang theo người của ngươi, cút đi.” Hoa Khấp Tuyết thu hồi tầm mắt nhưng âm thanh lại lạnh thêm mấy phần.
Mộ Lăng Ny cuống quít gật đầu, muốn đứng lên, lại phát hiện khí lực trên người sớm đã bị nàng dọa sợ đến không còn bao nhiêu, hai chân mềm nhũn, té quỵ xuống đất, tay đụng phải cánh tay bị đứt của Đào Vân, bị dọa cho mặt trắng bệch thét chói tai.
“A!”
“Nô tỳ tuân lệnh!” Nha hoàn được kêu là Lạc Thi cao giọng đồng ý, ngay sau đó vén tay áo lên cười âm ngoan.
Lưu Nguyệt mấp máy môi, trong lòng có chút sợ nhưng nghĩ đến tiểu thư, ánh mắt lại kiên định lên không ít, đánh nhau liền đánh nhau, nàng mới không sợ!
Mộ Lăng Ny cùng Lý Phượng Kỳ cười lạnh lui về phía sau, ngồi xuống chuẩn bị xem kịch vui.
Lạc Thi tiến lên nhanh chóng bắt được tay của Lưu Nguyệt, tay phải giơ lên cao, định hướng mặt của nàng mà đánh xuống, nàng đã luyện được huyễn thuật tầng thứ hai, tiểu nha đầu Lưu Nguyệt tay trói gà không chặt này không phải là đối thủ của nàng, lập tức nhắm mắt lại, chờ bị đánh.
“A!” Tay Lạc Thi vốn là muốn đánh xuống đột nhiên bị một trận đau nhức, kêu thảm một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, tay phải không ngừng run rẩy, trên mặt một mảnh trắng bệch, trong mắt tất cả đều là sợ hãi.
“Lưu Nguyệt, ngươi là nên tu luyện một chút huyễn thuật rồi.” Hoa Khấp Tuyết tiếp được thân mình Lưu Nguyệt đang ngã ra sau, chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái.
“Tiểu thư, cám ơn!” Lưu Nguyệt trong lúc nhất thời còn không phản ứng kịp, chỉ biết là tiểu thư đã cứu nàng, cổ tay vừa mới bị Lạc Thi siết chặt đến phát đau, cúi đầu nhìn, thế nhưng sưng lên một vòng.
Lưu Nguyệt đau đến run lên, thấy ánh mắt Hoa Khấp Tuyết càng thêm lạnh lẽo.
“Lạc Thi! Đồ vô dụng nhà ngươi, có chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong!” Mộ Lăng Ny giận tái mặt, hung hăng nhìn chằm chằm Lạc Thi ngã trên mặt đất đau đến sắc mặt trắng bệch.
“Đào Vân, hung hăng đánh tiện nhân này cho ta, đánh chết ta phụ trách!” Lý Phượng Kỳ liếc mắt nhìn Lạc Thi trên mặt đất, sai bảo Đào Vân ở phía sau, Đào Vân đã luyện được huyễn thuật tầng thứ tư, nên mới được phụ thân phái tới bảo vệ mình, nàng cũng không tin Đào Vân còn không đối phó được với nha đầu thối này!
“Vâng” Đào Vân phụ họa mà cười, nhìn Hoa Khấp Tuyết với ánh mắt rất nham hiểm, đang muốn ra tay, lại nghe được Lạc Thi thét lên một tiếng chói tai, nhìn lại thì nàng đã ngất đi, tay kia thì không ngừng co giật.
Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Đào Vân, lạnh lùng lên tiếng: “Người của ta, ai cũng không cho phép động đến.” Âm thanh lạnh như hàn băng, mang theo ngang ngược tuyệt đối, dáng vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt bình thường kia lúc này lại mơ hồ tản mát ra hào quang chói mắt.
Hơi thở lạnh lẽo tràn ngập cả căn phòng, Mộ Lăng Ny và Lý Phượng Kỳ không nhịn được sợ run cả người, nhìn nàng như vậy, trong lòng mơ hồ có chút bất an nhưng các nàng lập tức nhớ đến thân phận của mình, liền trở lại dáng vẻ kiêu căng.
“Khẩu khí thật lớn, Bổn cung hôm nay thật muốn xem, người của ngươi, ta động đến được hay là không đây! Đào Vân, giết nàng!” Mộ Lăng Ny vỗ bàn hét lên, Hoa Khấp Tuyết nói câu kia đã khiêu chiến đến quyền uy công chúa của nàng, nàng làm sao có thể không nổi lên sát tâm.
“Dạ. . . . .Vâng, công chúa!” Đào Vân bị Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn chăm chú, thân thể cũng không nhịn được run lên, nhưng công chúa đã lên tiếng, nàng cũng không dám không nghe theo, mạnh mẽ chống lại ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết, nhịn xuống ớn lạnh trong nội tâm, vận khởi huyễn thuật, khí lưu vô hình ở quanh thân nàng lưu động.
Mộ Lăng Ny cười lạnh, cho ngươi kiêu ngạo, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
“Tiểu thư!” Lưu Nguyệt lo lắng nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, lại bị ánh mắt lạnh của nàng làm cho sợ hãi không dám nhiều lời nữa nhưng thân thể đã làm tốt tư thế xông ra, tùy thời chuẩn bị vì tiểu thư đỡ công kích của Đào Vân.
Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết thấy được động tác này của nàng, âm thầm thở dài, bàn tay nhỏ nhắn đặt trước bụng chuyển động, ánh mắt nhìn về phía Đào Vân càng thêm lạnh lùng.
Đào Vân chỉ cảm thấy một nửa huyễn lực đột nhiên bị đánh tan, hoảng sợ nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết nhưng thấy tay nàng chỉ nhẹ nhàng hướng chính mình điểm một cái, thân thể của mình liền không tự chủ được bay về phía sau.
Đào Vân đụng vào tường, phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tất cả đều là sợ hãi, huyễn lực của nàng, huyễn lực của nàng. . . . . . Bị phế rồi!
Ánh mắt Lưu Nguyệt dại ra nhìn Hoa Khấp Tuyết, thì ra tiểu thư lợi hại như vậy. . . . . .
Mộ Lăng Ny cùng Lý Phượng Kỳ thấy vậy, trong lòng xông lên bất an mãnh liệt, ban đầu nghĩ rằng nàng là một quả hồng mềm, lại không ngờ nàng lợi hại như thế, đôi mắt phượng của Mộ Lăng Ny híp lại hướng Lý Phượng Kỳ nháy mắt.
Lý Phượng Kỳ hiểu ý, từ trong lòng ngực móc ra một đoạn ống trúc nhỏ, vận đủ huyễn lực ném tới cửa sổ, đây là pháo hoa báo tin của Lý gia, nữ nhân này khó đối phó, nàng phải gọi người tới.
Lý Phượng Kỳ và Mộ Lăng Ny cũng luyện được huyễn thuật tầng thứ năm, mặc dù bình thường nàng rất kiêu ngạo nhưng năng lực nên có vẫn phải có, xem tình huống vừa rồi thì các nàng là không đối phó được với nữ nhân này!
“Gọi người tới?” Bàn tay trắng nõn của Hoa Khấp Tuyết hướng không trung tung một chưởng, đoạn ống trúc liền đến trên tay, nàng nhẹ nhàng bóp một cái, hóa thành tro bụi.
Lý Phượng Kỳ trừng lớn cặp mắt, không thể tin nhìn Hoa Khấp Tuyết, nàng đã truyền vào ống trúc này mười phần huyễn lực, lại dễ dàng bị nàng làm hỏng như vậy, chống lại ánh mắt lạnh lùng của nàng, nàng đột nhiên cảm thấy mình đã chọc sai người rồi.
“Y phục này, là của Mộ Lương cho, các ngươi, không có tư cách đụng vào.” Hoa Khấp Tuyết từ trên cao nhìn xuống Mộ Lăng Ny và Lý Phượng Kỳ đang ngồi, trên mặt một mảnh lạnh như băng, trong mắt hiện lên châm chọc.
“Cái gì!” Mộ Lăng Ny lập tức quên sợ hãi, khiếp sợ kêu to: “Hoàng thúc làm sao có thể tặng đồ cho ngươi?”
Trên mặt Lý Phượng Kỳ cũng là khiếp sợ nói không ra lời, nhìn nàng gương mặt bình thường, trong lòng dâng lên ghen tỵ mãnh liệt, nghĩ đến nàng sẽ ngồi ở vị trí của Vương gia, y phục này nếu như thực là Vương Gia đưa, thì cũng đã nói rõ, nhưng là dựa vào cái gì, dựa vào cái gì một nữ nhân xấu xí như vậy lại có thể được Vương gia chú ý, nàng yêu Vương gia như vậy nhưng Vương gia đối với nàng là không thèm ngó tới.
Không thể không nói, sức mạnh của ghen tỵ và oán hận là rất lớn, khuôn mặt Lý Phượng Kỳ xanh mét, đột nhiên xông tới, vận đủ lực đạo tung ra một chưởng.
Mộ Lăng Ny căn bản là không kịp ngăn nàng lại, trong bụng thầm kêu một tiếng không ổn, liền thấy thân hình Hoa Khấp Tuyết lóe lên, lôi kéo Lưu Nguyệt rời đi, một chưởng này phá hủy bàn gỗ.
Lý Phượng Kỳ một chưởng không thành, thẹn quá hóa giận, oán hận nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Hoa Khấp Tuyết, lại lần nữa đánh ra hai chưởng.
Hoa Khấp Tuyết lười chơi cùng nàng, giơ tay vung lên, ba phần lực đạo của huyễn lực thẳng tắp chống lại công kích của nàng, lực lượng kia dễ dàng phá vỡ công kích của nàng.
Lý Phượng Kỳ “Phốc” phun ra máu, quần áo màu xanh bị máu nhuộm đỏ, hướng về sau mà ngã xuống, trong mắt là khiếp sợ và không cam lòng, nàng là huyễn thuật tầng thứ năm, trong nhóm nữ tử cũng coi như là người xuất sắc, lại không nghĩ rằng ở trước mặt xấu nữ này lại trở nên không chịu nổi một chưởng như vậy. . . . . . Nhưng là nàng không biết, Hoa Khấp Tuyết vẫn chưa dùng tới ba phần sức lực. . . . . .
Mộ Lăng Ny lắc mình hướng về sau tiếp được nàng thân mình cũng bị dư lực của Hoa Khấp Tuyết đẩy cho lui về phía sau, hai người đồng loạt ngã nhào trên đất.
Mộ Lăng Ny nhìn Lý Phượng Kỳ mặt tái nhợt khắp người là máu, trong mắt thoáng qua sợ hãi, nàng là thiên kim chi tử, mặc dù bình thường có hay ngang ngược nhưng vẫn là rất ít khi nhìn thấy máu. . . . . .
“Ngươi lại dám đả thương chúng ta. . . . . .” Mộ Lăng Ny run giọng nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, các nàng có địa vị cao, nàng làm sao dám. . . . . .
“Vì sao không dám.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng lên tiếng, trong mắt hiện lên ý lạnh, giơ tay hướng Đào Vân vung lên.
“A!” Đào Vân đau đến hôn mê hét thảm một tiếng, một cánh tay liền bị chặt đứt, lần nữa đau đến ngất đi.
Hoa Khấp Tuyết che mắt của Lưu Nguyệt lại, lạnh lùng nhìn Mộ Lăng Ny nói: “Niệm tình ngươi là cháu gái của Mộ Lương, ta không động đến ngươi nhưng Lưu Nguyệt bị thương, ta cũng sẽ không để cho nàng bị thương vô ích.”
Dám nắm sưng tay của Lưu Nguyệt, vậy ngươi phải để lại một cánh tay bồi thường!
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Mộ Lăng Ny hoảng sợ nhìn chằm chằm cánh tay bị đứt của Đào Vân, thân thể cũng không ngừng phát run, dùng sức gật đầu, nước mắt chảy xuống dung nhan xinh đẹp sớm bị hủy đến không còn dáng vẻ. . . . . . Nữ nhân này căn bản là ác ma. . . . . . Ác ma. . . . . .
“Mang theo người của ngươi, cút đi.” Hoa Khấp Tuyết thu hồi tầm mắt nhưng âm thanh lại lạnh thêm mấy phần.
Mộ Lăng Ny cuống quít gật đầu, muốn đứng lên, lại phát hiện khí lực trên người sớm đã bị nàng dọa sợ đến không còn bao nhiêu, hai chân mềm nhũn, té quỵ xuống đất, tay đụng phải cánh tay bị đứt của Đào Vân, bị dọa cho mặt trắng bệch thét chói tai.
“A!”
Bình luận truyện