Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 70-2: Tiến về phong quốc (2)



Editor: Mộc Du

Kỳ thật nàng cũng không còn tức giận, chỉ là nam nhân này không thể quá nuông chiều, hiện tại không cho hắn nhớ lâu một chút, sau này hắn sẽ còn hơn thế.

"Vậy thì trước tiên cho ta chút lợi tức." Cặp mắt đẹp của Mộ Lương cười đến cong lên.

Hoa Khóc Tuyết có chút bất đắc dĩ, thở dài một hơi, nhón chân lên hôn lên môi của hắn.

Sau khi tân hôn Mộ Lương đã rất lâu không có hưởng thụ qua cảm giác ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng rồi, liền rất kích động, không khống chế được sức lực lỡ cắn rách môi của nàng, vị tanh ngọt tràn ngập trong miệng hai người.

"Ưmh......" Hoa Khóc Tuyết dùng sức đẩy hắn ra, lau vết máu ở khóe miệng, nheo mắt lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn khẽ xoay người rời đi.

Mộ Lương sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hận không thể tự đánh chết mình, hắn cắn A Noãn, hắn hôn như thế nào mà lại thành cắn nàng!

Bên trong đại sảnh.

"Hoàng thúc, khụ khụ, hoàn hồn rồi." Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu vừa đến đã cảm thấy không khí hôm nay rất quái lạ.

Mộ Hỏa Nhân cùng Hoa Trảm Lãng hai người là tiêu chuẩn để xem sắc mặt.

Hoàng thúc nhà hắn ai oán nhìn vào khóe miệng hoàng thẩm, mà khóe miệng hoàng thẩm có một vết răng cắn rất mập mờ......

"Làm gì?" Mộ Lương liếc hắn một cái, nhìn thấy dáng vẻ hắn ôm nương tử hạnh phúc liền cảm thấy rất chói mắt.

"Là như vậy, Phong Quốc đã gửi cho chúng ta thư mời, thời gian bắt đầu cuộc so tài tranh bá cũng sắp đến rồi, hoàng thúc người định khi nào thì lên đường?"

"A, hai ngày nữa đi......" Mộ Lương thờ ơ đáp, ánh mắt lại liếc nhìn đến khóe miệng của Hoa Khóc Tuyết.

Hoa Khóc Tuyết vẫn bình tĩnh như cũ, thổi thổi trà long tĩnh có chút nóng, không nhìn đến ánh mắt của người nào đó.

Trong lúc nhất thời, không khí có chút ngưng trọng.

"Ba ngày sau lên đường, còn có thời gian để đi dạo Phong Quốc." Hoa Khóc Tuyết đặt ly trà xuống, thản nhiên lướt nhìn mọi người, phá vỡ cục diện bế tắc.

"Hỏa Nhân, chúng ta trở về thu dọn đồ." Hoa Trảm Lãng nhíu mày: "Đi sớm cũng tốt, trên đường đi chậm một chút, Hỏa Nhân có thai, không thể quá mệt nhọc."

Mộ Hỏa Nhân mặt đỏ lên, cảm động nhìn trượng phu mình.

"Mang thai thì giỏi lắm sao, ta cũng có thể a!" Mộ Lương vừa nghe hắn nói với giọng điệu tràn đầy hạnh phúc, trong lòng liền nổi lên ghen tức, theo bản năng liền quát.

Mọi người trầm mặc mấy giây, Hoa Trảm Lãng mang theo Mộ Hỏa Nhân cười lớn rời đi.

Mộ Lê cũng lôi kéo Bạch Thánh Diêu chạy đi, thừa dịp trước khi hoàng thúc của hắn vẫn chưa nổi bão.

Chờ bọn họ đều đi rồi, Mộ Lương liền phản ứng lại, hận không thể hung hăng tát chính mình hai bạt tay, hôm nay cái miệng này của hắn, như thế nào lại không nghe lời vậy!

"Mộ Lương, thì ra là chàng cũng có thể sanh con." Hoa Khóc Tuyết cười như không cười nhìn hắn, trong mắt đều là trêu chọc.

"Hoa Khóc Tuyết, ta hôm nay sẽ cho nàng xem, rốt cuộc thì người nào mới có thể sanh con." Nam nhân nào đó thẹn quá hóa giận xù lông lên, muốn biến thành cầm thú, tiến lên một phen kéo Hoa Khóc Tuyết qua, liền gỡ bỏ đai lưng bên hông của nàng.

"Mộ Lương, chàng cùng Liệp Tử luyện xong bí quyết rồi hả?" Hoa Khóc Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn, vẻ mặt rất là nguy hiểm.

Mộ Lương nhắm mắt lại, cắn chặt răng, buông ra móng vuốt sói, rất nóng nảy mà đi ra khỏi đại sảnh, Hoa Khóc Tuyết, nàng chờ đại gia ta luyện xong, sẽ trở lại hung hăng mà thu thập nàng! Hoa Khóc Tuyết nhìn bóng lưng của hắn, thong thả ung dung sửa sang y phục lại ngay ngắn, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Tiểu thư, người cười cái gì vậy?" Lưu Nguyệt cùng Cảnh Duệ không biết từ lúc nào đi tới, nhìn nàng một mình cười đến vui vẻ, có chút kỳ quái.

"Khụ, ngươi đã đến rồi." Hoa Khóc Tuyết thu hồi nụ cười, thản nhiên nhìn nàng, đột nhiên vươn tay, truyền vào trong cơ thể nàng một đạo bạch quang, lúc này mới lên tiếng: "Chướng ngại ta đã giúp ngươi đánh vỡ, để thăng tiến không khó."

Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trong cơ thể một hồi thư thái, cảm kích liếc mắt nhìn nàng, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Làm phiền sư phụ giúp đỡ."

"Đừng gọi ta là sư phụ." Cảnh Duệ đen mặt.

"Hửm." Lưu Nguyệt bĩu môi, liếc nhìn hắn một cái.

Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn hai người nói: "Tiếp tục luyện đi, ta có chút chuyện." Dứt lời, liền biến mất ngay tại chỗ.

Phía sau núi Thánh Vương phủ.

Mộ Lương lẳng lặng đứng ở giữa rừng trúc, nhắm mắt lại, gió nhẹ nâng lên mái tóc dài của hắn, phiêu dật khác thường, đột nhiên, xương quai xanh của hắn phát ra tử quang chói mắt, từng chuỗi chiêu thức ở trong đầu hắn lưu chuyển.

Hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, toàn thân tùy tâm mà động, ở giữa hai tay tràn ngập tử quang, theo động tác của hắn, cây trúc ở bốn phía không ngừng đung đưa, lá trúc rối rít rơi xuống, sắp đến gần hắn thì hóa thành tro bụi.

Động tác của hắn lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ, lúc cương lúc nhu, tử quang ở toàn thân lưu chuyển, sắc trời dần dần tối cũng không hay biết.

Hoa Khóc Tuyết yên tĩnh ngồi ở trên giường, chỉ ăn qua loa vài miếng cơm, liền không muốn ăn nữa, nhìn sắc trời đã tối, có chút lo lắng, đã trễ thế này, sao vẫn chưa trở về......

Nàng muốn tìm chuyện khác để dời đi lực chú ý nhưng chung quy vẫn là không yên lòng, đến sách cũng cầm ngược rất nhiều lần.

"Chủ tử, người không đi tìm nam chủ tử sao!" Thiêu Hồng trên không trung bay tới bay lui, nó thấy chủ tử hốt hốt hoảng hoảng làm cho nó cũng rất lo lắng.

"Không đi." Hoa Khóc Tuyết quay mặt đi, nàng lần này sẽ không thỏa hiệp.

"Ai yêu, chủ tử người cũng đừng gượng chống đỡ, rõ ràng là rất lo lắng cho nam chủ tử." Thiêu Hồng gõ mép giường.

"Còn gõ nữa thì cút ngay ra ngoài." Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng nhìn nó.

Thiêu Hồng run lên, ngoan ngoãn trở lại chỗ cũ: "Không nói thì không nói nha, buổi tối chủ tử ngủ không yên, cũng không nên trách ta." Dứt lời, Thiêu Hồng thu lại hồng quang.

Hoa Khóc Tuyết híp híp mắt, vén chăn lên liền nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ, nhưng trong khoan mũi không ngừng xông lên mùi vị thuộc về Mộ Lương, quấy nhiễu nàng làm cho tinh thần nàng càng không yên, trở mình nửa ngày, vẫn không chút buồn ngủ.

Cây nến đã cháy gần hết, ánh nến cũng dần dần yếu, Hoa Khóc Tuyết ngơ ngác nhìn đầu giường, thở dài.

Nam nhân đáng chết, nàng làm sao lại không bỏ mặc được vậy, quên đi, vẫn là nên đi xem thử.

Chậm rãi đứng dậy, cầm áo mỏng khoác lên, hướng về sau núi mà đi.

Trên giường Thiêu Hồng chợt lóe hồng quang, hình như là đang cười, bay đến y phục của Hoa Khóc Tuyết, biến thành một đóa tiểu hồng hoa, cùng đi theo nàng.

Hai mắt Mộ Lương vẫn nhắm, cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, chỉ cảm thấy trong cơ thể càng ngày càng nóng, lực lượng không ngừng tăng lên nhưng hắn không thể dừng lại, Liệp Tử nói pháp quyết có hai phương thức tu luyện, một loại nhanh, một loại chậm, hắn là chọn loại nhanh, phương pháp tu luyện nhanh nhất định phải không ngừng khoa tay múa chân trong đầu xẹt qua chiêu thức, chỉ cần động tác so với trong đầu chậm hơn một phần, liền phí công nhọc sức.

Trong đầu không ngừng xẹt qua tử quang, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, cây trúc ở bốn phía đã sớm bị luồng khí của hắn làm cho tan nát rồi, những cành lá rụng xuống trộn lẫn vào với cát đá không ngừng tụ lại rồi tản ra, tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Đột nhiên, hai mắt hắn đang nhắm chặt chợt mở ra, hai mắt bắn ra tử quang mãnh liệt, hai tay hắn chấn động, một tay đặt trước mắt, chậm rãi song song theo phương hướng hoa động, lưu lại một đạo dấu vết màu tím, ngay sau đó đạo dấu vết màu tím kia dần dần thành hình, biến thành một cây ngọc tiêu màu tím óng ánh trong suốt.

Mộ Lương một tay cầm ngọc tiêu, đột nhiên quỳ một chân trên đất, đem cây ngọc tiêu hung hăng cắm vào trên đất, cả vùng đất chợt run lên, tám đạo vết rách từ cây ngọc tiêu bắt đầu chậm rãi lan tràn mở ra, chính giữa những kẽ hở tử quang tuôn ra.

Một hồi lâu, tử quang trong mắt Mộ Lương dần dần nhạt đi, tử quang ở bốn phía cũng dần dần nhạt đi, tay vừa chuyển liền đem ngọc tiêu từ trong đất rút ra, từ từ đứng lên, bốn phía tử quang chợt lóe rồi khôi phục nguyên trạng.

Chủ tử, ngươi đã tu luyện xong một nửa. Liệp Tử mềm mại lên tiếng.

Tử quang trên cây ngọc tiêu tím chợt lóe liền biến mất ở trong tay hắn, một đạo tử quang chui vào xương quai xanh của hắn.

Mộ Lương thở ra một hơi, chỉ cảm thấy nội lực trong cơ thể tăng vọt, vận khởi đùa giỡn chốc lát, thân hình thoắt một cái, "Phốc" một tiếng khạc ra một ngụm máu tươi, trong cơ thể huyễn lực tán loạn lúc này mới ổn định lại.

"Mộ Lương!" Lần đầu tiên Hoa Khóc Tuyết nhìn thấy hắn hộc máu, trong mắt liền hoảng hốt, lắc mình đến bên cạnh hắn, khẩn trương kiểm tra cho hắn, thấy trong cơ thể hắn nội lực tăng lên rất nhiều, tất cả đều bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không có việc gì, do nhất thời lực lượng tăng tiến quá nhanh, có chút không thích ứng được." Mộ Lương ngoắc ngoắc môi, ý bảo nàng không cần lo lắng.

Hoa Khóc Tuyết gật đầu một cái, nhìn khóe miệng hắn có vết máu, đau lòng vô cùng.

"Trễ như thế, nàng còn chưa ngủ?" Mộ Lương lau vết máu, nhìn quần áo nàng có chút mỏng manh, nhíu nhíu mày, đem áo khoác trên người cởi xuống, phủ thêm cho nàng.

"Ta lo lắng cho chàng." Trong lòng Hoa Khóc Tuyết ấm áp, giương mắt nhìn hắn một cái.

Đáy mắt Mộ Lương tràn đầy vui sướng, dịu dàng cười cười, ôm lấy nàng, lắc mình rời đi.

Trong Tâm điện lờ mờ bốc lên hơi nước.

"A Noãn, ta đã tu luyện xong một nửa, nàng đã nói là sẽ tha thứ cho ta đấy." Mộ Lương ngâm mình ở trong nước ấm, ngửa đầu cười híp mắt nhìn nữ nhân đang chà lưng cho mình.

"Nhanh như vậy?" Hoa Khóc Tuyết dừng tay lại một chút, khẽ nheo mắt.

Chủ tử, Liệp Tử có hai loại phương thức tu luyện, một loại là chậm, một loại là cấp tiến, nam chủ tử khẳng định đã luyện loại cấp tiến, nếu không sẽ không hộc máu! Thiêu Hồng lập tức giải thích nghi hoặc của chủ tử.

Di=n.d@n.l&.q#y.d%n

Mộ Lương liền biến sắc, thầm kêu một tiếng không tốt, còn chưa kịp giải thích, liền thấy mặt nước trước mặt bị nàng dùng sức ném vào cái khăn tay đánh ra mt bọt nước.

"Mộ Lương, chàng cảm thấy chơi trò hộc máu tốt lắm sao?" Hoa Khóc Tuyết đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng tức giận đến không nhịn được.

"A Noãn, nàng đừng tức giận, ta đây không phải không có chuyện gì sao." Mộ Lương kéo kéo góc váy của nàng, thản nhiên cười.

"Nhưng chàng có nghĩ tới hay không ngộ nhỡ!" Hoa Khóc Tuyết bị thái độ này của hắn làm cho tức chết, ngồi chồm hổm xuống liền muốn mở gỡ tay của hắn ra, lại bị hắn bắt lại.

"Đứa ngốc, sẽ không có vạn nhất." Mộ Lương cười nhạt, trong mắt là kiêu ngạo tự tin chỉ thuộc về hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện