Tiểu Sủng Phi
Chương 8: Tiền kiếp (4)
Chỉ hai chữ “Trẫm tin” của Hồng Hi đế, khiến Tô Điềm Noãn cảm động đến rơi lệ. Người thấy nàng khóc, liền ngồi xuống ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng dỗ:
“Được rồi, ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Có trẫm ở đây, không ai bắt nạt Noãn Nhi được.”
Tô Điềm Noãn nghe vậy, lại càng khóc lớn hơn. Trẻ con thường không khóc khi ở một mình, chỉ khóc trước mặt người thân. Bởi biết có người dỗ dành mình cho nên mới khóc. Tô Điềm Noãn bây giờ cũng giống như một đứa trẻ, bị người ta bắt nạt cũng không khóc, nhưng lại khóc với Hồng Hi đế. Bởi vì, nàng cảm nhận được, bệ hạ thật lòng yêu thương nàng.
Thật kỳ lạ, rõ ràng Đại hoàng tử mới là phu quân của nàng, nhưng trước mặt hắn, nàng chưa bao giờ thấy tin tưởng như vậy. Hồng Hi đế lạnh nhạt với nàng bấy lâu, nhưng lúc nãy, chỉ vừa nhìn thấy người, nàng liền chợt thấy an tâm vô cùng. Ở trong lòng người, nàng cảm giác như mình trở lại làm một đứa trẻ, được người che chở, bảo vệ, không cần lo nghĩ.
Đợi khi Tô Điềm Noãn nín khóc, Hồng Hi đế mới buông nàng ra, đi sang gian phòng kế bên để xử lý việc kia.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Đại hoàng tử, chưa có lệnh miễn lễ của bệ hạ, vẫn phải quỳ mọp từ nãy đến giờ. Hồng Hi đế thong thả bước vào, ngồi xuống ghế chủ tọa, sau đó mới trầm giọng nói:
“Miễn lễ.”
Cả đám người bấy giờ mới dám đứng dậy. Tần Thục Viện vừa mới trụy thai xong, quỳ lâu như vậy, vừa đứng lên đã choáng váng suýt ngã.
Hồng Hi đế không để ý tới nàng ta, bình thản nhấp một ngụm trà, hỏi:
“Ai là người làm chứng nói Đại hoàng tử phi mưu hại hoàng tự?”
Bích Nhi run run đáp:
“Bẩm bệ hạ, là nô tỳ.”
Hồng Hi đế lại nhàn nhạt hỏi:
“Chính tay ngươi rắc bột hoa hồng vào thuốc của Tần thị?”
Bích Nhi xanh mặt, vội đáp:
“Bẩm, tất cả… tất cả là do tiểu thư sai khiến nô tỳ…”
Hồng Hi đế lạnh lẽo cắt ngang:
“Trả lời câu hỏi của trẫm, phải hay không phải?”
Bích Nhi lắp bắp nói:
“Dạ… Dạ phải…”
Hồng Hi đế lại hỏi:
“Vậy có ai chứng kiến Đại hoàng tử phi sai khiến ngươi làm việc ấy không?”
“Dạ… không có.”
“Tức là, việc ngươi hãm hại Tần thị là thật, nhưng việc Đại hoàng tử phi sai khiến ngươi hãm hại Tần thị thì không chứng không cứ, tất cả chỉ là lời nói suông của ngươi?” Hồng Hi đế trầm giọng hỏi.
Bích Nhi mặt cắt không còn giọt máu, vội nói:
“Không phải, bệ hạ, nô tỳ bị oan! Tất cả là do tiểu thư sai khiến nô tỳ! Tiểu thư vốn ghen tỵ với Tần trắc phi, thậm chí còn đâm kim vào hình nhân để nguyền rủa Tần trắc phi! Thị vệ đã tìm ra hình nhân kia dưới giường của tiểu thư, việc này là có chứng cứ!”
Hồng Hi đế quát:
“Câm miệng! Thứ nhất, tìm được hình nhân dưới giường của Noãn Nhi, cũng không thể xác định hình nhân đó có phải do Noãn Nhi làm hay không. Thứ hai, cho dù hình nhân ấy là do Noãn Nhi làm, vẫn không thể từ đó mà khẳng định việc hãm hại Tần thị là Noãn Nhi bày ra. Thứ ba, tất cả chứng cứ đều chỉ là những lời nói vô căn cứ của ngươi, giữa ngươi và Noãn Nhi, lẽ nào trẫm lại tin lời của một tiện tỳ như ngươi mà giáng tội Noãn Nhi?”
Bích Nhi hoảng hốt dập đầu, rối rít van xin:
“Bệ hạ tha tội, bệ hạ tha tội!”
Hồng Hi đế lạnh nhạt nói:
“Nô tỳ hãm hại hoàng tự, đã đáng tội chết, lại phản bội vu oan chủ nhân, tội này nên tru di. Nếu ngươi một mực không khai ra người đứng sau, vậy thì hãy gánh tội một mình đi!”
Bích Nhi chết lặng người, run run nói:
“Nô tỳ khai! Nô tỳ khai! Người đứng sau mọi việc, là Diêu trắc phi! Nô tỳ… Nô tỳ từ lâu đã thầm ái mộ Đại điện hạ, nghĩ rằng làm nha hoàn theo tiểu thư gả đến đây thì có thể được làm một tiểu thiếp nho nhỏ, chỉ cần được kề cận điện hạ đã vô cùng mãn nguyện. Nhưng mà, tiểu thư một mực không đồng ý cho điện hạ thu nô tỳ vào hậu viện, còn muốn đem nô tỳ gả đi, trong khi cùng là nha hoàn gả theo chủ, Tuyết Nhi của Diêu trắc phi và A Hạnh của Tần Trắc phi đều đã được điện hạ sủng hạnh… Diêu trắc phi nói với nô tỳ, đó là tiểu thư hẹp hòi, nàng ấy còn nói… nói nếu nô tỳ giúp nàng ấy làm một việc, nàng ấy sẽ để nô tỳ được toại nguyện…”
Diêu trắc phi vội quỳ xuống, lớn tiếng nói:
“Bệ hạ minh xét, tiện tỳ này lòng dạ rắn rết, luôn muốn quanh co vu oan cho người khác để thoát tội, trước là Tô tỷ tỷ, sau là thần tức. Lời ả ta nói về Tô tỷ tỷ không đáng tin, thì nói về thần tức cũng không tin được!”
Bích Nhi liền bảo:
“Nô tỳ có nhân chứng! Hôm đó, lúc Diêu trắc phi nói những lời này, nha hoàn Lục Liễu của nàng ấy có ở bên cạnh. Bột hoa hồng cũng là người của Diêu trắc phi trao cho nô tỳ, bệ hạ có thể tra hỏi thị vệ Trương Tường, sẽ rõ được chân tướng!”
Hồng Hi đế triệu Lục Liễu và Trương Tường tới, dùng hình tra khảo, cuối cùng bọn họ cũng khai nhận rằng những lời Bích Nhi nói là sự thật.
Hôm đó, kết quả, Diêu trắc phi hãm hại hoàng tự, vu oan Chính phi, bị lôi ra ngoài, phạt miêu hình [1] cho đến chết. Bích Nhi đáng lẽ cũng phải xử tử, nhưng niệm tình khai ra sự thật, chỉ phạt hủy đi dung mạo, cuối cùng lại còn ban cô ta làm thiếp cho Đại hoàng tử. Rốt cuộc, cô ta cũng được toại nguyện. Nhưng mà, một nô tỳ bị hủy dung, không cần nghĩ cũng biết, Đại hoàng tử cả đời không bao giờ sủng hạnh cô ta một lần, ngay cả liếc nhìn một cái còn thấy chướng mắt. Cô ta vì hắn phản bội chủ nhân, cuối cùng phải sống cả đời trong sự ghẻ lạnh của hắn, có lẽ là so với chết, điều này còn tàn nhẫn hơn.
Sau khi mọi việc được xử lý ổn thỏa, trước khi rời đi, Hồng Hi đế liếc nhìn Đại hoàng tử, khẽ nói:
“Một hậu viện nho nhỏ cũng không khống chế được, nói gì đến hậu cung?”
Đại hoàng tử cúi đầu cung kính, bàn tay lại nắm chặt đến tứa máu.
Hồng Hi đế cười lạnh, quay lưng bước đi.
Ngay khi ngự giá rời khỏi Đại hoàng tử phủ, Lý công công bỗng quay trở lại, dõng dạc tuyên:
“Bệ hạ có chỉ, Tần thị thân là Trắc phi lại dám đánh Chính phi, không biết phân tôn ti trật tự, phạt lôi ra ngoài vả miệng một trăm cái, tước bỏ danh phận Trắc phi.”
Tần Thục Viện rụng rời tay chân, vội níu lấy tay Đại hoàng tử, ánh mắt đầy vẻ cầu xin. Đại hoàng tử lạnh lùng gạt tay nàng ta ra, phất tay áo bỏ đi.
Cái gọi là sủng ái, chung quy cũng chỉ là sủng, không phải ái.
Sau hôm ấy, mọi người trong phủ đều biết Tô Điềm Noãn có bệ hạ che chở, không ai dám đụng chạm tới nàng. Nhưng mà, Đại hoàng tử cũng từ đó mà lạnh nhạt với nàng. Hắn lại nạp thêm vài mỹ nữ kiều thiếp, đêm đêm tầm hoan, không bao giờ đặt chân đến Giáng Tuyết viện của nàng nữa.
Có một lần, trong lúc say, hắn buột miệng, chỉ tay vào mặt nàng mà mắng:
“Tiện nhân! Đừng tưởng bản điện không biết chuyện bẩn thỉu của ngươi! Ngươi quyến rũ một nam nhân đáng tuổi cha mình, còn là thân phụ của trượng phu mình, thật không biết xấu hổ! Nếu không phải ngươi, vị kia làm sao đích thân đến đây can thiệp vào hậu viện của bản điện, sỉ nhục bản điện? Ngươi chính là tiện nhân!”
Tô Điềm Noãn sững sờ.
Nàng không ngờ lại nghe được những lời nhục mạ cay nghiệt từ miệng của phu quân mình. Nàng tức giận, nhưng không phải tức giận cho mình.
“Điện hạ! Người mắng thiếp thế nào cũng được, nhưng người không được lăng mạ phụ hoàng! Đó là phụ thân của người!”
“Phụ thân?”, Đại hoàng tử bật cười, “Có phụ thân nào ngày ngày đều mơ tưởng tới thê tử của con trai mình sao?”
Tô Điềm Noãn đang muốn bênh vực bệ hạ, đã thấy Đại hoàng tử gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Nàng đành thở dài, lấy áo choàng đắp lên người cho hắn.
Tô Điềm Noãn cảm thấy, nhân duyên giữa nàng và Đại hoàng tử giống như "lan nhân nhứ quả" [2], rõ ràng khởi đầu rất đẹp đẽ, đầy ắp mộng tưởng, đến cuối cùng chỉ còn lại nghi kỵ, lạnh nhạt. Có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu, đó đã không phải là tình yêu. Hắn vừa khéo cần sự trợ giúp của Tô gia, mà nàng, vừa khéo cần một phu quân tốt.
Thời gian cứ trôi dần, mùa đông lạnh lẽo cũng qua đi, lộc non chớm nở trên cành xuân, Tử Cấm thành lại tổ chức đại yến tất niên. Tất cả hoàng thân đều được mời đến dự, dù Tô Điềm Noãn với Đại hoàng tử bất hòa, cũng phải giả vờ ân ái cùng vào cung diện thánh.
Đại yến phân ra hai gian, ở Càn Thanh cung, bệ hạ cùng các hoàng thân đàm đạo về chuyện trị quốc bình thiên hạ. Ở cung Từ Ninh, Thái hậu cùng với các quý phu nhân tán gẫu, thưởng hoa. Tô Điềm Noãn là nữ quyến, tất nhiên phải ngồi ở Từ Ninh cung hầu chuyện Thái hậu.
Nàng vừa bước vào, liền cảm thấy ánh mắt của các vị phi tần đều đổ dồn về phía mình. Thoạt đầu, nàng không hiểu vì sao, cho đến khi trông thấy những phi tần mới được sách phong năm nay, mới ngờ ngợ phát hiện ra lý do. Bởi vì, bọn họ đều có nét gì đó giống nàng, người thì giống mắt, kẻ thì giống mũi, lại có kẻ giống miệng, thậm chí là giọng nói. Vị Cao quý nhân nghe nói gần đây rất được thánh sủng kia thì quả thực chính là một bản sao của nàng. Tô Điềm Noãn mơ hồ nghĩ tới lời của Đại hoàng tử, trong lòng hơi giật mình.
Đêm đó, nàng chỉ uống vào một chút rượu, đã đầu váng mắt hoa, không ngồi vững được. Một cung nữ dìu nàng vào trong nghỉ ngơi, nàng cũng không đủ tỉnh táo để biết nàng ta đưa mình đến đâu. Chỉ thấy đó là một gian phòng rất lớn, có một chiếc giường rất rộng màu vàng sáng. Nàng mơ màng nằm lên chiếc giường đó, ngủ thiếp đi.
Trong mông mông lung lung, nàng cảm giác có người nằm xuống bên cạnh mình, có một bàn tay ấm áp đặt lên trán nàng, sau đó từ từ lướt xuống mũi, môi, đi qua cổ và xương quai xanh, cuối cùng dừng lại ở đỉnh tròn mềm mại. Nàng khẽ rên lên một tiếng, muốn đẩy người đó ra, nhưng lại không tài nào mở mắt dậy nổi. Nàng chỉ có thể nằm im, từ từ cảm nhận bộ cung trang dần dần tuột khỏi vai mình, cảm nhận người đó đè lên trên, chầm chậm khám phá từng ngóc ngách trên cơ thể của nàng.
Cuối cùng, da thịt cận kề da thịt.
Tô Điềm Noãn nức nở từng tiếng nhỏ như mèo kêu, càng khiến người kia thêm hứng thú.
Lý công công đứng gác ở gian ngoài, nhỏ giọng hỏi tiểu thái giám:
“Đêm nay bệ hạ thị tẩm phi tần ở Càn Thanh cung sao?”
Tiểu thái giám đỏ mặt gật gật đầu, đáp:
“Dạ phải. Nghe nói có một phi tần mới nhập cung, bệ hạ đêm nay thị tẩm nàng ấy.”
Lý công công thầm nghĩ, vị nương nương này… Sao thanh âm lại giống Đại hoàng tử phi như vậy?
--- -----
*Chú thích:
[1] Miêu hình: một loại hình phạt rất tàn nhẫn thời xưa, dùng bao trùm người bị phạt lại, thả mèo hoang vào đó, sau đấy lấy gậy đập vào bao khiến mèo hoang hoảng loạn cắn xé người bị phạt cho đến chết.
[2] Lan nhân nhứ quả: một câu thành ngữ, ý chỉ hôn nhân mở đầu tốt đẹp nhưng kết thúc phân ly. Lan nhân: tỉ dụ sự kết duyên tốt đẹp; thời Xuân Thu, thị thiếp của Trịnh Văn Công là Yến Cật mơ thấy thiên nữ tặng cho nàng một đóa hoa lan đẹp đẽ, không lâu sau nàng liền kết thành vợ chồng với Trịnh Văn Công. Vì vậy, "lan nhân" thường được dùng để chỉ nhân duyên đẹp đẽ như hoa lan. "Lan nhân" cũng là từ ngữ trong Phật giáo, giảng về nhân quả, giảng về tham thiền, giảng về giác ngộ, nghĩa của từ này có thể nói là tham thấu nhân quả, nhìn thấu thế sự, quên hết phiền ưu. Nhứ quả: ẩn dụ về sự ly tán
“Được rồi, ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Có trẫm ở đây, không ai bắt nạt Noãn Nhi được.”
Tô Điềm Noãn nghe vậy, lại càng khóc lớn hơn. Trẻ con thường không khóc khi ở một mình, chỉ khóc trước mặt người thân. Bởi biết có người dỗ dành mình cho nên mới khóc. Tô Điềm Noãn bây giờ cũng giống như một đứa trẻ, bị người ta bắt nạt cũng không khóc, nhưng lại khóc với Hồng Hi đế. Bởi vì, nàng cảm nhận được, bệ hạ thật lòng yêu thương nàng.
Thật kỳ lạ, rõ ràng Đại hoàng tử mới là phu quân của nàng, nhưng trước mặt hắn, nàng chưa bao giờ thấy tin tưởng như vậy. Hồng Hi đế lạnh nhạt với nàng bấy lâu, nhưng lúc nãy, chỉ vừa nhìn thấy người, nàng liền chợt thấy an tâm vô cùng. Ở trong lòng người, nàng cảm giác như mình trở lại làm một đứa trẻ, được người che chở, bảo vệ, không cần lo nghĩ.
Đợi khi Tô Điềm Noãn nín khóc, Hồng Hi đế mới buông nàng ra, đi sang gian phòng kế bên để xử lý việc kia.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Đại hoàng tử, chưa có lệnh miễn lễ của bệ hạ, vẫn phải quỳ mọp từ nãy đến giờ. Hồng Hi đế thong thả bước vào, ngồi xuống ghế chủ tọa, sau đó mới trầm giọng nói:
“Miễn lễ.”
Cả đám người bấy giờ mới dám đứng dậy. Tần Thục Viện vừa mới trụy thai xong, quỳ lâu như vậy, vừa đứng lên đã choáng váng suýt ngã.
Hồng Hi đế không để ý tới nàng ta, bình thản nhấp một ngụm trà, hỏi:
“Ai là người làm chứng nói Đại hoàng tử phi mưu hại hoàng tự?”
Bích Nhi run run đáp:
“Bẩm bệ hạ, là nô tỳ.”
Hồng Hi đế lại nhàn nhạt hỏi:
“Chính tay ngươi rắc bột hoa hồng vào thuốc của Tần thị?”
Bích Nhi xanh mặt, vội đáp:
“Bẩm, tất cả… tất cả là do tiểu thư sai khiến nô tỳ…”
Hồng Hi đế lạnh lẽo cắt ngang:
“Trả lời câu hỏi của trẫm, phải hay không phải?”
Bích Nhi lắp bắp nói:
“Dạ… Dạ phải…”
Hồng Hi đế lại hỏi:
“Vậy có ai chứng kiến Đại hoàng tử phi sai khiến ngươi làm việc ấy không?”
“Dạ… không có.”
“Tức là, việc ngươi hãm hại Tần thị là thật, nhưng việc Đại hoàng tử phi sai khiến ngươi hãm hại Tần thị thì không chứng không cứ, tất cả chỉ là lời nói suông của ngươi?” Hồng Hi đế trầm giọng hỏi.
Bích Nhi mặt cắt không còn giọt máu, vội nói:
“Không phải, bệ hạ, nô tỳ bị oan! Tất cả là do tiểu thư sai khiến nô tỳ! Tiểu thư vốn ghen tỵ với Tần trắc phi, thậm chí còn đâm kim vào hình nhân để nguyền rủa Tần trắc phi! Thị vệ đã tìm ra hình nhân kia dưới giường của tiểu thư, việc này là có chứng cứ!”
Hồng Hi đế quát:
“Câm miệng! Thứ nhất, tìm được hình nhân dưới giường của Noãn Nhi, cũng không thể xác định hình nhân đó có phải do Noãn Nhi làm hay không. Thứ hai, cho dù hình nhân ấy là do Noãn Nhi làm, vẫn không thể từ đó mà khẳng định việc hãm hại Tần thị là Noãn Nhi bày ra. Thứ ba, tất cả chứng cứ đều chỉ là những lời nói vô căn cứ của ngươi, giữa ngươi và Noãn Nhi, lẽ nào trẫm lại tin lời của một tiện tỳ như ngươi mà giáng tội Noãn Nhi?”
Bích Nhi hoảng hốt dập đầu, rối rít van xin:
“Bệ hạ tha tội, bệ hạ tha tội!”
Hồng Hi đế lạnh nhạt nói:
“Nô tỳ hãm hại hoàng tự, đã đáng tội chết, lại phản bội vu oan chủ nhân, tội này nên tru di. Nếu ngươi một mực không khai ra người đứng sau, vậy thì hãy gánh tội một mình đi!”
Bích Nhi chết lặng người, run run nói:
“Nô tỳ khai! Nô tỳ khai! Người đứng sau mọi việc, là Diêu trắc phi! Nô tỳ… Nô tỳ từ lâu đã thầm ái mộ Đại điện hạ, nghĩ rằng làm nha hoàn theo tiểu thư gả đến đây thì có thể được làm một tiểu thiếp nho nhỏ, chỉ cần được kề cận điện hạ đã vô cùng mãn nguyện. Nhưng mà, tiểu thư một mực không đồng ý cho điện hạ thu nô tỳ vào hậu viện, còn muốn đem nô tỳ gả đi, trong khi cùng là nha hoàn gả theo chủ, Tuyết Nhi của Diêu trắc phi và A Hạnh của Tần Trắc phi đều đã được điện hạ sủng hạnh… Diêu trắc phi nói với nô tỳ, đó là tiểu thư hẹp hòi, nàng ấy còn nói… nói nếu nô tỳ giúp nàng ấy làm một việc, nàng ấy sẽ để nô tỳ được toại nguyện…”
Diêu trắc phi vội quỳ xuống, lớn tiếng nói:
“Bệ hạ minh xét, tiện tỳ này lòng dạ rắn rết, luôn muốn quanh co vu oan cho người khác để thoát tội, trước là Tô tỷ tỷ, sau là thần tức. Lời ả ta nói về Tô tỷ tỷ không đáng tin, thì nói về thần tức cũng không tin được!”
Bích Nhi liền bảo:
“Nô tỳ có nhân chứng! Hôm đó, lúc Diêu trắc phi nói những lời này, nha hoàn Lục Liễu của nàng ấy có ở bên cạnh. Bột hoa hồng cũng là người của Diêu trắc phi trao cho nô tỳ, bệ hạ có thể tra hỏi thị vệ Trương Tường, sẽ rõ được chân tướng!”
Hồng Hi đế triệu Lục Liễu và Trương Tường tới, dùng hình tra khảo, cuối cùng bọn họ cũng khai nhận rằng những lời Bích Nhi nói là sự thật.
Hôm đó, kết quả, Diêu trắc phi hãm hại hoàng tự, vu oan Chính phi, bị lôi ra ngoài, phạt miêu hình [1] cho đến chết. Bích Nhi đáng lẽ cũng phải xử tử, nhưng niệm tình khai ra sự thật, chỉ phạt hủy đi dung mạo, cuối cùng lại còn ban cô ta làm thiếp cho Đại hoàng tử. Rốt cuộc, cô ta cũng được toại nguyện. Nhưng mà, một nô tỳ bị hủy dung, không cần nghĩ cũng biết, Đại hoàng tử cả đời không bao giờ sủng hạnh cô ta một lần, ngay cả liếc nhìn một cái còn thấy chướng mắt. Cô ta vì hắn phản bội chủ nhân, cuối cùng phải sống cả đời trong sự ghẻ lạnh của hắn, có lẽ là so với chết, điều này còn tàn nhẫn hơn.
Sau khi mọi việc được xử lý ổn thỏa, trước khi rời đi, Hồng Hi đế liếc nhìn Đại hoàng tử, khẽ nói:
“Một hậu viện nho nhỏ cũng không khống chế được, nói gì đến hậu cung?”
Đại hoàng tử cúi đầu cung kính, bàn tay lại nắm chặt đến tứa máu.
Hồng Hi đế cười lạnh, quay lưng bước đi.
Ngay khi ngự giá rời khỏi Đại hoàng tử phủ, Lý công công bỗng quay trở lại, dõng dạc tuyên:
“Bệ hạ có chỉ, Tần thị thân là Trắc phi lại dám đánh Chính phi, không biết phân tôn ti trật tự, phạt lôi ra ngoài vả miệng một trăm cái, tước bỏ danh phận Trắc phi.”
Tần Thục Viện rụng rời tay chân, vội níu lấy tay Đại hoàng tử, ánh mắt đầy vẻ cầu xin. Đại hoàng tử lạnh lùng gạt tay nàng ta ra, phất tay áo bỏ đi.
Cái gọi là sủng ái, chung quy cũng chỉ là sủng, không phải ái.
Sau hôm ấy, mọi người trong phủ đều biết Tô Điềm Noãn có bệ hạ che chở, không ai dám đụng chạm tới nàng. Nhưng mà, Đại hoàng tử cũng từ đó mà lạnh nhạt với nàng. Hắn lại nạp thêm vài mỹ nữ kiều thiếp, đêm đêm tầm hoan, không bao giờ đặt chân đến Giáng Tuyết viện của nàng nữa.
Có một lần, trong lúc say, hắn buột miệng, chỉ tay vào mặt nàng mà mắng:
“Tiện nhân! Đừng tưởng bản điện không biết chuyện bẩn thỉu của ngươi! Ngươi quyến rũ một nam nhân đáng tuổi cha mình, còn là thân phụ của trượng phu mình, thật không biết xấu hổ! Nếu không phải ngươi, vị kia làm sao đích thân đến đây can thiệp vào hậu viện của bản điện, sỉ nhục bản điện? Ngươi chính là tiện nhân!”
Tô Điềm Noãn sững sờ.
Nàng không ngờ lại nghe được những lời nhục mạ cay nghiệt từ miệng của phu quân mình. Nàng tức giận, nhưng không phải tức giận cho mình.
“Điện hạ! Người mắng thiếp thế nào cũng được, nhưng người không được lăng mạ phụ hoàng! Đó là phụ thân của người!”
“Phụ thân?”, Đại hoàng tử bật cười, “Có phụ thân nào ngày ngày đều mơ tưởng tới thê tử của con trai mình sao?”
Tô Điềm Noãn đang muốn bênh vực bệ hạ, đã thấy Đại hoàng tử gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Nàng đành thở dài, lấy áo choàng đắp lên người cho hắn.
Tô Điềm Noãn cảm thấy, nhân duyên giữa nàng và Đại hoàng tử giống như "lan nhân nhứ quả" [2], rõ ràng khởi đầu rất đẹp đẽ, đầy ắp mộng tưởng, đến cuối cùng chỉ còn lại nghi kỵ, lạnh nhạt. Có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu, đó đã không phải là tình yêu. Hắn vừa khéo cần sự trợ giúp của Tô gia, mà nàng, vừa khéo cần một phu quân tốt.
Thời gian cứ trôi dần, mùa đông lạnh lẽo cũng qua đi, lộc non chớm nở trên cành xuân, Tử Cấm thành lại tổ chức đại yến tất niên. Tất cả hoàng thân đều được mời đến dự, dù Tô Điềm Noãn với Đại hoàng tử bất hòa, cũng phải giả vờ ân ái cùng vào cung diện thánh.
Đại yến phân ra hai gian, ở Càn Thanh cung, bệ hạ cùng các hoàng thân đàm đạo về chuyện trị quốc bình thiên hạ. Ở cung Từ Ninh, Thái hậu cùng với các quý phu nhân tán gẫu, thưởng hoa. Tô Điềm Noãn là nữ quyến, tất nhiên phải ngồi ở Từ Ninh cung hầu chuyện Thái hậu.
Nàng vừa bước vào, liền cảm thấy ánh mắt của các vị phi tần đều đổ dồn về phía mình. Thoạt đầu, nàng không hiểu vì sao, cho đến khi trông thấy những phi tần mới được sách phong năm nay, mới ngờ ngợ phát hiện ra lý do. Bởi vì, bọn họ đều có nét gì đó giống nàng, người thì giống mắt, kẻ thì giống mũi, lại có kẻ giống miệng, thậm chí là giọng nói. Vị Cao quý nhân nghe nói gần đây rất được thánh sủng kia thì quả thực chính là một bản sao của nàng. Tô Điềm Noãn mơ hồ nghĩ tới lời của Đại hoàng tử, trong lòng hơi giật mình.
Đêm đó, nàng chỉ uống vào một chút rượu, đã đầu váng mắt hoa, không ngồi vững được. Một cung nữ dìu nàng vào trong nghỉ ngơi, nàng cũng không đủ tỉnh táo để biết nàng ta đưa mình đến đâu. Chỉ thấy đó là một gian phòng rất lớn, có một chiếc giường rất rộng màu vàng sáng. Nàng mơ màng nằm lên chiếc giường đó, ngủ thiếp đi.
Trong mông mông lung lung, nàng cảm giác có người nằm xuống bên cạnh mình, có một bàn tay ấm áp đặt lên trán nàng, sau đó từ từ lướt xuống mũi, môi, đi qua cổ và xương quai xanh, cuối cùng dừng lại ở đỉnh tròn mềm mại. Nàng khẽ rên lên một tiếng, muốn đẩy người đó ra, nhưng lại không tài nào mở mắt dậy nổi. Nàng chỉ có thể nằm im, từ từ cảm nhận bộ cung trang dần dần tuột khỏi vai mình, cảm nhận người đó đè lên trên, chầm chậm khám phá từng ngóc ngách trên cơ thể của nàng.
Cuối cùng, da thịt cận kề da thịt.
Tô Điềm Noãn nức nở từng tiếng nhỏ như mèo kêu, càng khiến người kia thêm hứng thú.
Lý công công đứng gác ở gian ngoài, nhỏ giọng hỏi tiểu thái giám:
“Đêm nay bệ hạ thị tẩm phi tần ở Càn Thanh cung sao?”
Tiểu thái giám đỏ mặt gật gật đầu, đáp:
“Dạ phải. Nghe nói có một phi tần mới nhập cung, bệ hạ đêm nay thị tẩm nàng ấy.”
Lý công công thầm nghĩ, vị nương nương này… Sao thanh âm lại giống Đại hoàng tử phi như vậy?
--- -----
*Chú thích:
[1] Miêu hình: một loại hình phạt rất tàn nhẫn thời xưa, dùng bao trùm người bị phạt lại, thả mèo hoang vào đó, sau đấy lấy gậy đập vào bao khiến mèo hoang hoảng loạn cắn xé người bị phạt cho đến chết.
[2] Lan nhân nhứ quả: một câu thành ngữ, ý chỉ hôn nhân mở đầu tốt đẹp nhưng kết thúc phân ly. Lan nhân: tỉ dụ sự kết duyên tốt đẹp; thời Xuân Thu, thị thiếp của Trịnh Văn Công là Yến Cật mơ thấy thiên nữ tặng cho nàng một đóa hoa lan đẹp đẽ, không lâu sau nàng liền kết thành vợ chồng với Trịnh Văn Công. Vì vậy, "lan nhân" thường được dùng để chỉ nhân duyên đẹp đẽ như hoa lan. "Lan nhân" cũng là từ ngữ trong Phật giáo, giảng về nhân quả, giảng về tham thiền, giảng về giác ngộ, nghĩa của từ này có thể nói là tham thấu nhân quả, nhìn thấu thế sự, quên hết phiền ưu. Nhứ quả: ẩn dụ về sự ly tán
Bình luận truyện