Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 61



Hiếm thấy chủ nhật không cần đến trường, Diệp Phi Chu ở nhà vùi đầu khổ học.

Khoảng cách thi học kỳ còn không tới nửa tháng, mà mấy ngày trước cha mẹ Diệp Phi Chu đồng ý nếu như Diệp Phi Chu thi học kỳ xếp hạng cao hơn lần trước, sẽ cho hắn cơ hội đi du lịch một mình. Diệp Phi Chu lúc thường bị cha mẹ quản giáo vô cùng nghiêm khắc, nên hắn phi thường hi vọng lần này có cơ hội trải nghiệm, cho nên tập trung sức mạnh học thật chăm chỉ.

Bỗng nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa, Diệp Phi Chu mới vừa làm xong một bộ đề hóa học, duỗi tay duỗi chân một hồi, mới ý thức được hôm nay bảo mẫu nghỉ làm, mà cha mẹ đại khái tám giờ tối mới về, trong nhà chỉ có một mình.

"Tới đây." Diệp Phi Chu xuống lầu, xuyên qua mắt mèo liếc nhìn rồi mở cửa, ánh mắt nhìn người ngoài cửa nhợt nhạt hạ xuống lại nhanh chóng dời đi.

Thẩm Hành Vân đứng ở cửa, một cánh tay lười biếng dựa vào khuông cửa, hơi cúi đầu nhìn Diệp Phi Chu, hỏi: "Trong nhà còn có người sao?"

Diệp Phi Chu do dự một chút, đàng hoàng nói: "Không có, anh tới làm gì?"

Thẩm Hành Vân ôn nhu nói: "Anh nhớ em, muốn gặp em."

Diệp Phi Chu: "A."

Cùng Thẩm Hành Vân có "quan hệ yêu đương" đã giằng co một tuần, giống như lúc cam kết, Thẩm Hành Vân không có làm gì chuyện quá đáng, đồng thời tận trung cương vị công tác mỗi lần tới tiết vật lý đều xuất hiện ở chỗ ước định, mà huyền học "một khi cùng Thẩm Hành Vân tiếp xúc sẽ trở nên may mắn" vẫn luôn hiệu nghiệm làm người ta sợ hãi, một lần cũng không mất đi hiệu lực.

Vừa nhìn thấy Thẩm Hành Vân, Diệp Phi Chu liền không nhịn được nhớ tới lần trước ở trên thao trường mấy lần bị cưỡng chế hôn môi, ngọt ngào nóng bỏng, lén lén lút lút, sắc khí tràn đầy, chiếm cứ hết thảy làm người tim đập đỏ mặt...

Vì vậy, Diệp Phi Chu lại đột nhiên mặt đỏ lên, đỏ đến mức không hiểu tại sao, mà thế tới hung hăng.

Thẩm Hành Vân:...

Diệp Phi Chu:...

Mặt càng ngày càng hồng, Diệp Phi Chu hoảng hoảng giơ tay che mặt.

Thẩm Hành Vân nhướng nhướng mày, lập tức thật nhanh cúi người, ở trên môi Diệp Phi Chu hôn một cái, sau đó trước khi Diệp Phi Chu phản ứng lại, trở tay đóng cửa một cái.

"Em đang học bài." Diệp Phi Chu sốt sắng nói.

"Anh không quấy rầy em, em để anh nhìn là được." Thẩm Hành Vân nhẹ nhàng nặn nặn khuôn mặt đỏ của Diệp Phi Chu, giọng điệu hơi oan ức, "Anh chính là bạn trai em, không lẽ quyền lợi đó cũng không có?"

"... Có." Diệp Phi Chu bất an lấy ngón tay cà cà chóp mũi.

Thẩm Hành Vân trầm thấp mà nở nụ cười, giơ giơ túi nhựa, nói: "Anh mang cho em kem ly."

Diệp Phi Chu ló đầu vừa nhìn, trong túi chứa kem ly, là hương quả Hawaii và hương thảo mình thích nhất.

Vì vậy hai phút sau, Diệp Phi Chu ngồi ở bên bàn học, bé ngoan há mồm ra, a nha một cái rồi Thẩm Hành Vân đút một muỗng kem.

Thẩm Hành Vân hơi hơi hí mắt, có nhiều hứng thú mà thưởng thức bọt kem màu trắng hòa tan trên đầu lưỡi nhuyễn mềm, liền múc một muỗng lớn, dụ dỗ: "Lại há mồm, ngoan."

Diệp Phi Chu há to mồm, lại ăn một miệng lớn.

Thẩm Hành Vân tựa như cười mà không phải cười: "Ca ca đút em ăn ngon không?"

Diệp Phi Chu gật gật đầu: "Ăn ngon."

"Ha ha".Thẩm Hành Vân nhất thời cười đến muộn tao.

Diệp Phi Chu:...

Ai có thể nói cho tôi biết vị lưu manh tiên sinh này đang suy nghĩ gì đấy!?

Thẩm Hành Vân ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Có cần anh chơi game dùm em không?"

"Có!" Vừa nhắc tới việc này Diệp Phi Chu nhất thời tinh thần tỉnh táo, chỉ chỉ vi tính đặt trên một cái bàn khác, "Giúp em đánh huyền tinh."

Huyền tinh là vật liệu quý hiếm Diệp Phi Chu chơi trong game dùng để chế tạo vũ khí cấp cao, lúc thường chỉ có phó bản mới có thể rơi xuống, hơn nữa xác suất thấp cực kỳ, bất quá gần đây để ăn mừng kỷ niệm ngày game chính thức ra mắt, Diệp Phi Chu mới nhận được, bởi vì mình vận may quá kém cho nên vẫn luôn tích góp không dám đánh.

"Không thành vấn đề." Thẩm Hành Vân đi tới trước bàn máy vi tính ngồi xuống, đang muốn khởi động máy thì phát hiện máy vi tính đang ở trạng thái sleep, vì vậy liền quơ quơ con chuột.

Lúc này, một cái clip đột nhiên xuất hiện ở trên màn ảnh.

Trên màn ảnh, là một vật không thể miêu tả, nửa đoạn lộ ở bên ngoài, nửa đoạn còn lại thì lại cắm ở trong một nam nhân khác... Hơn nữa hai người biểu tình đều vô cùng không thể miêu tả! 4

Diệp Phi Chu suýt chút nữa cắn lưỡi tại chỗ:...

A a a a a!

Bởi vì từ trước cho tới nay cơ hồ không có hiểu biết gì về phương diện này, cho nên mấy ngày trước rốt cục ý thức được mình là đồng tính luyến ái, Diệp thiếu gia cảm thấy mình cần phải tìm hiểu một chút kiến thức, vì vậy nhiều lần ở trên mạng xem mấy bộ GV, trưa hôm nay thừa dịp bảo mẫu trong nhà nghỉ làm, cha mẹ lại không có ở đây, nên tự cho phép bản thân cất cánh.

Đúng như dự đoán, Diệp Phi Chu đối với GV có cảm giác đến rối tinh rối mù, trước máy vi tính sảng khoái tràn trề tự mình giải quyết một phen, hoàn toàn không nghĩ tới trong nhà đột nhiên sẽ có người đến cho nên không có đóng lại, còn băn khoăn sau khi buổi chiều học xong mệt mỏi sẽ trở lại xem!

Kết quả...

Diệp Phi Chu nhảy dựng lên, mặt đỏ tới mang tai chạy đi tắt máy vi tính, kết quả bước chân quá gấp, đầu ngón chân bi thôi mà đá cái bàn...

"Anh tắt rồi." Thẩm Hành Vân nhanh chóng đóng lại máy tính, đem Diệp Phi Chu đau đến mắt ứa lệ ôm đặt ở trên giường nhỏ, vội vội vã vã mà giúp hắn xoa ngón chân bất hạnh bị thương.

Diệp Phi Chu ủy khuất nói: "Đau..."

"Tiểu xui xẻo, " Thẩm Hành Vân xoa nhẹ một hồi, sau đó đau lòng đem tất của Diệp Phi Chu cởi bỏ, một bên cúi đầu kiểm tra đầu ngón chân một bên ôn nhu tả oán nói, "Thực sự là một giây không coi trọng em cũng không được."

"... Anh không nhìn thấy bất cứ thứ gì chứ?" Diệp Phi Chu rầu rĩ không vui nói.

"Anh đều nhìn thấy." Thẩm Hành Vân phát ra một tiếng muộn tao cười nhẹ, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mu bàn chân Diệp Phi Chu, tận lực đè thấp âm thanh so với lúc thường càng hấp dẫn mấy phần, "Hơn nữa anh còn tưởng tượng một chút bộ dáng của em lúc xem cuộn phim đó..."

Diệp Phi Chu xấu hổ đến cơ hồ tại chỗ nổ tung:...

Thẩm Hành Vân ngay thẳng nói: "Sau đó anh liền cứng rồi." 5

Diệp Phi Chu nghiến răng nghiến lợi: "Anh câm miệng!"

"Đáng tiếc anh cái gì cũng không thể làm." Thẩm Hành Vân liếm liếm môi mình, ánh mắt nóng rực rơi vào chân phải của Diệp Phi Chu.

Trên bàn chân, có một vết thật dài nhạt màu.

"... Này là thế nào?" Thẩm Hành Vân trầm mặc chốc lát, ánh mắt trong nháy mắt lạnh đi, đầu ngón tay rơi vào vết tích kia, dao động qua lại.

"Là khi còn bé gây ra." Diệp Phi Chu cấp tốc bắt được cơ hội nói sang chuyện khác, vội vã giải thích, "Khi còn bé em cùng ba mẹ đi về quê chơi, bị một con ngỗng trắng đuổi rơi xuống sông, bị móc sắt ở đáy sông không biết ai thả ở nơi đó thương tổn... Này không tính cái gì, em vốn xui xẻo, thêm vào khi còn bé rất bướng bỉnh, trên người lưu vết sẹo cũng nhiều hơn, vài vết ở đây nữa."

"... Xin lỗi." Thẩm Hành Vân mâu sắc tối tăm, dáng dấp sốt ruột quét đi sạch sành sanh, "Anh không bảo vệ tốt cho em."

Diệp Phi Chu vung vung tay, bất đắc dĩ nói: "Này cùng anh đâu có quan hệ gì... Anh hay là đi giúp em đánh huyền tinh đi?"

Rất tốt, đề tài đã dời đi hoàn toàn!

"Được a." Thẩm Hành Vân đôi mắt hơi híp lại, "Kêu dễ nghe, anh liền giúp em đánh."

Diệp Phi Chu:...

Thẩm Hành Vân bắt được tay hắn: "Mau gọi Hành Vân ca ca, lúc này em chạy không được."

Diệp Phi Chu khó khăn giật giật đôi môi, làm một hồi đấu tranh tư tưởng, kiên trì kêu một tiếng: "Ca ca."

"Còn thiếu hai chữ." Thẩm Hành Vân cười nói.

"Không gọi, quá buồn nôn." Diệp Phi Chu lườm hắn một cái.

"Không gọi không đánh." Thẩm Hành Vân mặt tối sầm.

Diệp Phi Chu nỗ lực cò kè mặc cả: "Đánh xong kêu nữa."

Thẩm Hành Vân chà chà lắc đầu: "Đã bị em lừa quá hai lần, bất quá tam."

Diệp Phi Chu dùng mắt to như nước trong veo vô cùng đáng thương mà nhìn chăm chú vào Thẩm Hành Vân.

Thẩm Hành Vân phi thường lãnh khốc vô tình:, "Vô dụng, mau gọi."

Diệp Phi Chu biệt nữu, hồng vân từ hai gò má một đường lan tràn đến cái cổ, nín đến nửa ngày, mới rốt cục dùng âm thanh mèo con kêu một tiếng: "Hành Vân ca ca..."

"..." Thẩm Hành Vân không nói một lời, không nhúc nhích.

Diệp Phi Chu cuống lên: "Anh không giữ lời!"

Thẩm Hành Vân sâu xa nói: "Số học, em để anh từ từ."

Diệp Phi Chu:...

Thẩm Hành Vân khóe môi vẩy một cái: "Xương cốt yếu mềm, không đứng lên nổi."

Diệp Phi Chu:...

"Cho nên em sau đó gọi thêm vài lần, như vậy anh mới không yếu mềm." Sau một phút, Thẩm Hành Vân đem Diệp Phi Chu ôm đi tới trước máy vi tính, cho hắn ngồi ở trên đùi mình, giọng điệu ôn nhu nói, "Đem quà thưởng lấy hết."

Diệp Phi Chu hai mắt sáng lên lấp loá, thuần thục tiến vào game, đi đến chỗ nhận thưởng, mười ngọn đèn nhỏ xuất hiện ở trên màn ảnh, đỏ tươi một mảnh.

"Tổng cộng có thể đánh mười lần." Diệp Phi Chu giải thích.

"Cùng đánh." Thẩm Hành Vân bắt tay nhẹ nhàng che ở trên tay Diệp Phi Chu, dùng ngón tay trỏ ấn lại ngón tay trỏ của hắn, đồng thời khoát lên con chuột, đôi môi như có như không mà sát qua vành tai Diệp Phi Chu, "Ngày hôm nay để em tự trải nghiệm cảm giác trúng số độc đắc."

Trên màn ảnh con chuột tại mười cái ngọn đèn nhỏ dao động một hồi, cuối cùng dừng ở trên sổ sắp xếp người thứ ba.

Thẩm Hành Vân hạ lệnh: "Ấn."

Hai người đồng thời ấn xuống con chuột, ngay sau đó, Diệp Phi Chu liền nhìn huyền tinh mình sáng nhớ chiều mong ba năm xuất hiện ở trên màn ảnh, phút chốc, game thông cáo bắt đầu điên cuồng quét mới.

"【 thế giới thông cáo 】 ngoạn gia xxxx tại hoạt động lễ mừng thành công lấy ra một viên【 huyền tinh 】..."

Kênh thế giới lập tức bị người chơi khác ước ao ghen tị ngôn luận đến lật thiên, có người nói là hack, người nói là chơi dùm, có vui buồn tức giận, có cúng bái âu hoàng...

Trong giây lát này, lão tù trưởng Diệp Phi Chu rốt cục tàn nhẫn mà thể nghiệm khoái cảm một người thắng cuộc.

"Là em tự mình lấy được!" Diệp Phi Chu lệ nóng doanh tròng. +

"Là em tự mình lấy được." Thẩm Hành Vân cười hôn khuôn mặt hắn một cái.

=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện