Tiêu Thập Nhất Lang

Chương 12: Cuộc hôn nhân chết người



Tuy phải đi trên sườn núi khó khăn, tốc độ chiếc kiệu vẫn rất nhanh, những người đàn bà mặc áo xanh, cước lực không kém gì đàn ông.

Một chốc là về nhà thôi.

Chỉ cần về lại nhà, bao nhiêu tai nạn, bao nhiêu bất hạnh rồi sẽ biến đi.

Đáng lý ra Thẩm Bích Quân phải vui mừng mới đúng. Có điều không biết tại sao, trong lòng nàng bây giờ lại cảm thấy buồn bực. Bành Bằng Phi và Liễu Vĩnh Nam đang đi theo bên kiệu, nàng cũng không có tinh thần đâu ra nói chuyện với họ.

Nghĩ đến người trẻ tuổi với cặp mắt thật lớn ấy, nàng bất giác cảm thấy xấu hổ:

- Tại sao mình không dám nhận y là bằng hữu? Mình có gì cao quý hơn y đâu? Y có chỗ nào không bằng người khác? Tại sao mình lại có vẻ coi thường y?

Nàng nhớ lại những lúc mình nói với y, muốn nghĩ cách để giúp đỡ y, đền ơn y. Nhưng đợi đến lúc nguy hiểm nhất, khó khăn nhất, nàng lại thụt lùi.

Y xem ra, sao mà cô độc, sao mà tịch mịch, có lẽ cũng bởi vì y đã từng chịu thiệt thòi quá nhiều khiến cho y không còn tin cậy được vào bất kỳ ai trên thế gian này.

- Một người chỉ vì muốn bảo toàn danh dự và địa vị của mình, không tiếc nhất thiết đi làm những chuyện có thể gây thương tổn đến người khác.

Phải chăng mình cũng như những hạng người đó, mình cũng hành động như vậy thôi!

Thẩm Bích Quân thở ra một hơi dài, nàng cảm thấy mình không còn cao quý như mình đã nghĩ.

Dưới chân núi, có một cỗ xe đang chờ.

Người đánh xe đầu đội mũ rộng vành, chụp lên tới mi mắt, hình như y không muốn ai nhìn thấy rõ mặt mình.

Đoàn người vừa xuống tới chân núi, gã đánh xe đã chạy vội lại đón, nhìn chăm chăm vào mặt Thẩm Bích Quân một hồi lâu, rồi mới khom lưng nói:

- Liên phu nhân thật khổ một phen bị kinh hoảng!

Tuy đây chỉ là một lời nói thông thường, nhưng chẳng phải là lời của một người đánh xe nói ra. Với lại Thẩm Bích Quân cảm thấy lúc cặp mắt của gã nhìn nàng, ánh mắt dường như có điều gì không đúng.

Tuy trong bụng cảm thấy kỳ quái, nàng chỉ mỉm cười nói:

- Cám ơn ngươi đã quan tâm, lần này phải phiền đến ngươi một phen.

Gã đánh xe cúi đầu đáp:

- Không dám.

Gã xoay người lại rồi mới ngẩng đầu lên, phân phó cho hai người đàn bà khiêng kiệu mặc áo xanh:

- Mau dìu phu nhân lên xe, hôm nay chúng ta còn phải đi một đoạn đường dài.

Thẩm Bích Quân trầm ngâm một hồi nói:

- Đã không chuẩn bị xe ngựa nào khác, đành phải mời Bành đại hiệp và Liễu công tử cùng ngồi một xe thôi!

Bành Bằng Phi liếc mắt nhìn Liễu Vĩnh Nam một cái, ấp úng nói:

- Điều này...

Y còn chưa nói hết, gã đánh xe đã ngắt lời:

- Có bọn tiểu nhân hộ tống phu nhân về trang cũng quá đủ, không dám phiền đến hai vị ấy nữa.

Bành Bằng Phi cũng lập tức nói theo:

- Đúng đúng, tại hạ cũng đang tính cáo từ.

Gã đánh xe nói:

- Lần này làm phiền hai vị, sau này công tử chúng tôi sẽ không dám quên công lao của hai vị.

Một gã đánh xe mà khí phái xem ra còn lớn hơn cả Vạn Thăng Kim Đao.

Thẩm Bích Quân càng nghe càng thấy không thuận tai, lập tức hỏi:

- Công tử của nhà ngươi là ai?

Gã đánh xe ngẩn người ra một cái, rồi mới chầm chậm nói:

- Công tử của tôi... tự nhiên là Liên công tử.

Thẩm Bích Quân chau mày hỏi:

- Liên công tử? Ngươi là người nhà họ Liên?

Gã đánh xe đáp:

- Vâng.

Thẩm Bích Quân nói:

- Nếu ngươi là người nhà họ Liên, tại sao trước giờ ta không thấy ngươi?

Gã đánh xe trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói:

- Có những câu phu nhân không nên hỏi là tốt hơn, hỏi nhiều lại đâm ra phiền não.

Thẩm Bích Quân tuy chưa thấy mặt mũi gã ra sao, nhưng đã nhìn thấy khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười gian giảo. Lòng nàng bỗng chợt lạnh hẳn đi, nàng lớn tiếng hỏi:

- Bành đại hiệp, Liễu công tử, người này rốt cuộc là ai? Chuyện này đầu đuôi ra sao?

Bành Bằng Phi ho lên hai tiếng, cúi đầu nói:

- Điều này...

Gã đánh xe lạnh lùng ngắt lời nói:

- Tốt nhất phu nhân cũng đừng hỏi đến hắn, có hỏi đến, hắn cũng không biết đường trả lời.

Gã sa sầm nét mặt, xẵng giọng nói:

- Các ngươi còn chưa mau mau dìu phu nhân lên xe còn chờ tới lúc nào nữa?

Hai người đàn bà mặc áo xanh nắm lấy tay của Thẩm Bích Quân, mặt cười mơn giả lả, nói:

- Phu nhân an lòng, xin mời lên xe.

Hai người đàn bà này không những cước lực khỏe, mà tay chân cũng rất mạnh bạo, hai tay của Thẩm Bích Quân bị giữ lấy, nàng giựt lại, chẳng thấy ăn thua gì, nàng tức giận nói:

- Các ngươi dám vô lễ với ta? Mau bỏ tay ra, Bành Bằng Phi, các hạ là bằng hữu của Liên Thành Bích, tại sao lại để cho bọn họ đối đãi với ta như vậy?

Bành Bằng Phi cúi dầu xuống, làm như bỗng nhiên biến thành một kẻ vừa câm vừa điếc.

Thẩm Bích Quân nửa thân dưới đã không còn cảm giác, người thì yếu lã không có sức, đường đường một thân đầy võ công nửa phần thi triển cũng không ra, đành phải để người ta dìu vào trong xe.

Gã đánh xe cười nhạt nói:

- Chờ đến lúc phu nhân gặp công tử nhà tôi, mọi sự sẽ rõ ràng cả ra.

Thẩm Bích Quân thất thanh hỏi:

- Công tử nhà ngươi phải chăng là tên... tên...

Nghĩ đến thằng nhỏ đáng sợ đó, toàn thân nàng bỗng lạnh hẳn ra, ngay cả thanh âm cũng muốn run lên.

Gã đánh xe chẳng thèm để ý tới nàng, y vòng tay chào một cái, nói:

- Bành đại hiệp, Liễu công tử, xin hai vị tùy tiện thôi!

Miệng y vừa nói, người y đã xoay lại leo lên xe.

Gương mặt của Liễu Vĩnh Nam nãy giờ vốn đã xanh lè, bây giờ đột nhiên y xoay người thật nhanh, bàn tay trái vung ra hai đường sáng đen, nhắm tới yết hầu của hai mụ đàn bà mặc áo xanh; bàn tay phải rút ra một thanh chủy thủ, nhanh như chớp giật, đâm vào sau lưng gã đánh xe.

Gã đánh xe nhắm mắt cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện y dám làm như vậy, làm sao còn đường tránh kịp? Thanh chủy thủ của Liễu Vĩnh Nam đã cắm sâu vào lưng của gã, ngập lút tới cán.

Hai người đàn bà mặc áo xanh chưa kịp mở miệng rú lên, người đã ngã ầm xuống.

Thẩm Bích Quân vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, chỉ thấy cái mũ rộng vành trên đầu của gã đánh xe rớt xuống, Thẩm Bích Quân chợt nhớ ra khuôn mặt của gã, hắn chính là một trong những thuộc hạ của thằng nhỏ.

Bây giờ gương mặt hắn đã nhăn nhó không còn hình dạng, hai mắt lồi ra, hắn rú lên nói:

- Được, ngươi... ngươi thật là to gan...

Câu nói vừa thốt ra, người của hắn đã ngã sầm về phía trước, đổ xuống trước càng xe, sau lưng máu tươi bắn phụt ra. Con ngựa kéo xe bị kinh hãi hý lên một tiếng dài, bốn vó tung lên, kéo chiếc xe ngựa chạy tới. Bánh xe lăn qua người gã đánh xe, xéo thân hình gã ra thành hai mãnh.

Liễu Vĩnh Nam tung người bay lên, tránh khỏi tia máu tươi bắn ra từ người gã đánh xe, người gã hạ xuống lưng ngựa, cầm cương giữ lại.

Bành Bằng Phi khiếp sợ quá ngẩn cả người ra, bây giờ y mới tỉnh lại, lập tức dậm chân nói:

- Vĩnh Nam, ngươi... ngươi gây họa thiệt là lớn.

LiễU Vĩnh Nam nói:

- Sao?

Bành Bằng Phi hỏi:

- Ta thật không hiểu ngươi làm như vậy có ý gì? Thủ đọan của Tiểu Công Tử, ngươi không phải là không biết.

Liễu Vĩnh Nam đáp:

- Ta biết.

Bành Bằng Phi hỏi:

- Thế thì tại sao... tại sao ngươi còn làm như vậy?

Liễu Vĩnh Nam từ từ nhảy xuống lưng ngựa, ánh mắt nhìn qua Thẩm Bích Quân, chầm chậm nói:

- Bất luận thế nào, ta cũng không thể để mặc Liên phu nhân rơi vào trong tay lũ ác ma.

Hơi thở của Thẩm Bích Quân tới bây giờ mới trở lại bình thường, trong lòng nàng thật tình cảm khích không xiết, cảm khích đến độ nước mắt cứ tuôn trào ra, nàng cúi đầu nói:

- Cám ơn Liễu công tử, tôi... tôi còn chưa nhìn lầm công tử.

Bành Bằng Phi than lên một tiếng dài nói:

- Ý của phu nhân, tự nhiên là đã nhìn lầm tại hạ?

Thẩm Bích Quân cắn chặt răng, rốt cuộc cũng nén lại được không thốt ra những lời ác độc.

Bành Bằng Phi than lên một tiếng, nói:

- Thực ra, tại hạ cũng tính cứu phu nhân, nhưng cứu phu nhân rồi có ích lợi gì nhỉ? Ba người chúng ta hợp lại cũng chẳng phải là đối thủ của Tiểu Công Tử, sớm muộn gì rồi cũng lọt vào tay của y!

Nói đến đây, y bất giác rùng mình một cái. Hiển nhiên đối với thủ đọan ác độc của Tiểu Công Tử, y vô cùng khiếp sợ.

Thẩm Bích Quân nói:

- Thì ra y sai các người lại tìm ta.

Bành Bằng Phi nói:

- Nếu không làm sao bọn tại hạ biết được phu nhân đang ở tòa miếu sơn thần đó?

Thẩm Bích Quân thở ra một hơi, ủ rũ nói:

- Nói vậy, y nghi các ngươi thật không sai thế mà tôi lại đi nghĩ lầm cho y.

Nàng nói “y” lần này, tự nhiên là chỉ Tiêu Thập Nhất Lang.

Liễu Vĩnh Nam chợt cười nhạt một tiếng:

- Tên ấy chẳng phải thứ tốt lành gì, hắn còn có ý gì tốt đẹp dành cho phu nhân?

Bành Bằng Phi sa sầm nét mặt:

- Chỉ có ông bạn mới có bụng dạ tốt đẹp có phải không?

Liễu Vĩnh Nam đáp:

- Đương nhiên.

Bành Bằng Phi cười nhạt:

- Tiếc là bụng dạ tốt đẹp của ông bạn, ta nhìn suốt qua.

Liễu Vĩnh Nam hỏi:

- Thế nào?

Bành Bằng Phi gằn giọng:

- Tuy ta biết ông bạn vốn có tính hiếu sắc, nhưng không thể tưởng được máu xấu của ông bạn lớn như vậy, còn tính chuyện lần mò lại Liên phu nhân, ông bạn không nghĩ thử, thịt ngỗng trời như vậy, cỡ người như ông bạn mà dám mơ tưởng ăn được sao?

Thẩm Bích Quân tức giận nói:

- Ngươi chỉ lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng người quân tử, Liễu công tử làm sao có thể là một người như vậy?

Bành Bằng Phi cười nhạt:

- Phu nhân cho y là người tốt? Xin báo cho phu nhân biết, mấy năm nay, mỗi tháng các cô trẻ tuổi bị hại dưới tay của y, không được tới mười cô, thì cũng tới tám cô; chẳng qua, không ai nghĩ tới được thôi, tên đạo tặc hái hoa bỉ ổi ấy, lại là con trưởng của Phù Dung kiếm Liễu tam gia.

Thẩm Bích Quân sững người ra.

Bành Bằng Phi lại nói:

- Chính vì y có cái tẩy như vậy mà Tiểu Công Tử mới có cơ hội túm lấy, và y chỉ còn nước ngoan ngoãn lép vế một nước...

Liễu Vĩnh Nam bỗng thét lên một tiếng:

- Còn ngươi? Ngươi là cái thứ tốt đẹp gì? Nếu ngươi không bị Tiểu Công Tử nắm lấy nhược điểm, y cũng chẳng đi kiếm ngươi!

Bành Bằng Phi cũng gào lên:

- Ta có nhược điểm gì? Ngươi thử nói!

Liễu Vĩnh Nam đáp:

- Bây giờ ngươi là đại tài chủ, nhưng gia tài của ngươi từ đâu ra? Ngươi cho là ta không biết? Ngoài mặt ngươi làm tiêu cuộc, thực ra so với cường đạo ngươi còn hung dữ gấp trăm, ai mà nhờ ngươi bảo tiêu, thật xúi quẩy tám đời, Trương tri phủ nhờ ngươi hộ tống về quê, giữa đường ngươi giết người ta mười tám mạng sạch sành sanh, ngươi cho là chuyện ngươi làm không ai biết tới?

Bành Bằng Phi nhảy dựng lên, gào lớn:

- Con mẹ ngươi, thúi lắm, đồ chó nhà ngươi...

Hai người này vốn đang một người thì tướng mạo đường đường, oai nghiêm chững chạc một người thì văn chất nho nhã, ôn nhu lễ mạo, thình lình bỗng trở mặt biến thành hai con chó điên.

Xem hai tên này đang cắn nhau, Thẩm Bích Quân thấy ớn lạnh cả người.

Bành Bằng Phi nói:

- Thằng tạp chủng hiếu sắc kia, ta chẳng thèm theo ngươi tìm đường chết!

Liễu Vĩnh Nam hỏi:

- Ngươi muốn sao?

Bành Bằng Phi đáp:

- Nếu ngươi ngoan ngoãn theo ta đi gặp Tiểu Công Tử, không chừng ta còn nói giúp cho người vài câu, may ra khỏi tội chết!

Liễu Vĩnh Nam thét lớn:

- Đừng có nằm mộng!

Y tính ra tay trước, nào ngờ Bành Bằng Phi đã đấm ngay ra.

Tuy Bành Bằng Phi nổi danh nhờ thanh kim đao, đường Đại Hồng Quyền đã luyện đến chín phần hỏa hầu, một quyền đánh ra, nghe tiếng gió phần phật, thanh thế thật là kinh sợ.

Liễu Vĩnh Nam xoay người đi một cái, lướt ra ba bước, bàn tay xoay ngược chặt vào bả vai của Bành Bằng Phi.

Chưởng pháp của y cũng cùng đường lối với kiếm pháp, lấy nhẹ nhàng linh động làm sở trường, hỏa hầu của Bành Bằng Phi tuy có cao thâm hơn một tý, nhưng nhu thắng cương, Phù Dung quyền chính là khắc tinh của Đại Hồng quyền.

Hai ngươi xông vào đánh nhau một trận, xem ra đồng tài với nhau, chưa tới ba trăm chiêu, sợ còn chưa biết được ai thắng ai thua.

Thẩm Bích Quân cắn chặt răng, nàng chầm chậm bò lên xe, kéo tấm rèm cửa sổ ra xem, con ngựa kéo xe bị hai người đánh qua đánh lại làm kinh sợ cứ nhắm một bên đường tránh né.

Trong xe có một chiếc cẩm đôn.

Thẩm Bích Quân cầm chiếc cẩm đôn, dùng hết sức lực ném ra ngoài cửa sổ, đụng vào sau lưng ngựa.

Con ngựa bị đau, hý lên một tiếng dài, chạy như điên cuồng về phía trước.

Một con ngựa phát điên, kéo một cỗ xe không người cầm cương, trong hoàn cảnh như vậy, so với người mù cưỡi ngựa, còn nguy hiểm hơn biết chừng nào.

Có điều Thẩm Bích Quân chẳng ngại gì.

Thà nàng bị đụng vào đâu đó chết đi, còn hơn lọt vào tay của Liễu Vĩnh Nam.

Cỗ xe rung chuyển kịch liệt, nàng bắt đầu có cảm giác từng cơn đau xốn xang từ bàn chân bị tê bại. Nàng cũng chẳng thèm để ý.

Nàng cho rằng đau đớn trên cơ thể so với đau đớn trong tâm hồn còn dễ chịu hơn nhiều.

Có người nói: một người trước khi chết, thường thường sẽ nghĩ đến vô số chuyện kỳ quái, nhưng sẽ nghĩ đến điều gì, vĩnh viễn chẳng có người nào biết được.

Thẩm Bích Quân cũng không bao giờ nghĩ tới rằng, đến lúc đó, người nàng chợt nghĩ đến không phải là mẹ mình, cũng chẳng phải Liên Thành Bích, mà là cái gã trẻ tuổi có cặp mắt to to ấy.

Nếu nàng tin vào lời y, bây giờ làm gì có chuyện ngồi trong cỗ xe ngựa này?

Sau đó nàng nghĩ đến Liên Thành Bích.

Nếu Liên Thành Bích không rời nàng, thì bây giờ làm gì nàng phải chịu cảnh ngộ bất hạnh như vậy? Nàng còn ráng gượng ép mình đừng đi oán trách y, nhưng trong đáy lòng nàng không thể không cảm thấy khó chịu.

Bất giác nàng tự nhủ:

- Mình mà lấy một người đàn ông bình thường nào đó, chỉ cần y hết lòng hết ý đối đãi mình, trên hết tất cả mọi điều khác trên thế gian này, không biết sống như vậy có sung sướng hơn như bây giờ chăng?

Rồi nàng bất giác nghĩ đến gã thanh niên có cặp mắt to to ấy:

- Mình mà lấy y, không biết y sẽ đối đãi mình...

Nàng cấm mình nghĩ tiếp.

Nàng cũng chẳng dám nghĩ tiếp!

Chính ngay lúc ấy, nàng nghe một tiếng động long trời lở đất.

Cửa xe văng ra, thân nàng dội lên, tình cờ cũng bay từ trong xe ra theo, rớt xuống trên bãi cỏ.

Người bị ném kiểu đó, tự nhiên là té xuống thật nặng nề, tay chân thân thể của nàng như là bị té gãy hết cả.

Chỉ thấy cỗ xe ngựa đụng vào cây cổ thụ lớn, thành xe bị đụng nát tan tành thành mấy chục mảnh, con ngựa kéo xe đã chạy xa tít, càng xe hiển nhiên đã bị gãy đứt đoạn, vì vậy mà cỗ xe mới đụng vào cây cổ thụ.

Thẩm Bích Quân mà nằm trong xe, ít nhất cũng bị đụng đi mất một nửa tính mệnh.

Nàng không biết đấy là sự may mắn cho mình hay không nữa, thậm chí nàng còn muốn bị đụng chết cho rồi.

Bởi vì bây giờ nàng bỗng nhìn thấy Liễu Vĩnh Nam. Liễu Vĩnh Nam đứng đó như một tên ngốc tử, mặt bên trái bị tát vừa xanh lét vừa sưng vù lên, toàn thân run rẩy không ngừng, như sợ quá muốn chết luôn.

Người đáng lý ra run rẩy phải là nàng, tại sao y còn sợ gì?

Cặp mắt của y cũng biến thành mất cả linh dộng, một hồi thật lâu, y mới nhìn thấy Thẩm Bích Quân.

Y bèn bước lại chỗ nàng.

Kỳ quái là, trên mặt y không lộ vẻ tý nào là sung sướng, với lại, y đi rất chậm, bàn chân như kéo theo một sợi xích sắt nặng bảy tám trăm cân.

Tên này không lẽ tự nhiên mắc phải chứng bệnh gì?

Thẩm Bích Quân lồm cồm muốn bò dậy, lại té xuống, nàng run giọng:

- Đứng lại! Mi mà bước tới một bước nữa, ta sẽ chết ngay tại đây!

Liễu Vĩnh Nam xem ra còn biết nghe lời, y lập tức dừng chân lại.

Thẩm Bích Quân vừa thở phào được một hơi, bỗng nhiên nghe sau lưng của Liễu Vĩnh Nam có người vừa cười vừa nói:

- Mi yên tâm, cứ việc bước tới, ta đảm bảo với ngươi nàng ta sẽ không chết được đâu, nàng ta mà thật tình muốn chết, đã chẳng còn sống được tới bây giờ.

Thanh âm nghe thật ôn nhu, truyền cảm.

Nhưng Thẩm Bích Quân vừa nghe thấy, toàn thân đều lạnh cả đi.

Thanh âm ấy nàng chưa nghe qua nhiều lần cho lắm, nhưng vĩnh viễn nàng không bao giờ quên!

Thảo nào mà Liễu Vĩnh Nam sợ muốn chết đi được, thì ra Tiểu Công Tử đi sau lưng y, người y không cao lắm, nhưng Tiểu Công Tử người lại quá nhỏ, do đó mà Thẩm Bích Quân nãy giờ không thấy được.

Thẩm Bích thật tình không muốn chết, nàng có biết bao lý do không chết được, có điều bây giờ nàng vừa nghe tới thanh âm của Tiểu Công Tử, chỉ hận tại sao mình không chết đi được cho xong.

Bây giờ nàng có muốn chết thì cũng không còn kịp nữa.

Bóng người thoáng qua một cái, Tiểu Công Tử đã đến trước mặt nàng, cười cười nhìn nàng, ôn tồn nói:

- Cô ngoan lắm, cô muốn chết mà chết có được đâu, ráng mà sống thôi! Cô mà thấy sống một mình cô đơn lắm thì tôi đi tìm một người nữa lại bầu bạn với cô.

Nàng ta mặc trên người một chiếc áo choàng màu hồng tươi, chiếc mũ màu vàng đội trên mái tóc đen nhánh, còn có cái bông màu hồng rung động theo gió, nhìn gương mặt trắng nõn nà, thật nói không hết vẻ hoạt bát khả ái.

Nhưng Thẩm Bích Quân nhìn nàng ta, như thấy rắn độc không bằng, run giọng nói:

- Ta với ngươi có oán thù gì với nhau? Tại sao chết ngươi còn không để cho ta chết?

Tiểu Công Tử cười đáp:

- Chính vì chúng ta chẳng có tý oán cừu gì, tôi mới không đành tâm để mặc cô chết.

Nàng ta cười hi hi vẫy vẫy tay kêu Liễu Vịnh Nam:

- Lại đây chứ! Còn đứng đó làm gì? Lớn đầu rồi mà còn mắc cở hay sao?

Liễu Vịnh Nam cúi gằm đầu, lê từng bước từng bước lại.

Tiểu Công Tử chẳng giết y, nhưng y thà chết rồi cho xong.

Thật tình y nghĩ không ra Tiểu Công Tử đang tính âm mưu gì, y chỉ biết chắc một điều là, nếu Tiểu Công Tử muốn hành hạ ai, người đó tốt nhất chết đi cho xong.

Chờ đến lúc y đi lại đứng trước mặt, Tiểu Công Tử mới lắc lắc đầu, nói:

- Xem cái anh này không cẩn thận, mặt mày bảnh trai thế này mà bị người ta vả cho sưng lên quá chừng.

Nàng ta móc ra một chiếc khăn trắng như tuyết, nhè nhẹ lau chỗ máu me trên mặt Liễu Vịnh Nam, động tác vừa ôn nhu, vừa âu yếm, làm như bà mẹ hiền đang chiếu cố cho đứa con nhỏ.

Liễu Vịnh Nam tựa hồ muốn cười lên một tiếng, nhưng biểu tình trên gương mặt xem ra còn khó coi hơn là đang khóc.

Lau mặt xong cho y, Tiểu Công Tử lại phủi phủi bụi trên quần áo của y, rồi mới cười nói:

- ­, như vậy thì người ta nhìn vào mới được, nhưng lần sau phải cẩn thận hơn một tý, thà bị người ta đá vào đít, còn hơn là bị người ta vả vào mặt, có biết không?

Liễu Vịnh Nam chỉ còn nước gật đầu, xem y giống hệt như một hình người bằng gỗ bị người ta giật dây.

Bấy giờ Tiểu Công Tử mới dời ánh mắt lại người Thẩm Bích Quân, cười nói:

- Cái vị đại thiếu gia nhà họ Liễu này, có nhận ra người ta không?

Thẩm Bích Quân cắn chặt răng, nhắm mắt lại, thật tình nàng không biết Tiểu Công Tử đang toan tính chuyện gì, nàng chỉ hy vọng tìm được cơ hội tự sát cho xong.

Tiểu Công Tử nghinh mặt lên, nói:

- Mở mắt ra, nghe tôi nói, tôi hỏi một câu, cô trả lời một câu, biết chưa? Cô mà không nghe lời, tôi sẽ lột hết quần áo cô ra...

Lời nói này chưa kịp dứt, cặp mắt của Thẩm Bích Quân đã mở bừng ra.

Tiểu Công Tử nở mặt ra cười, nói:

- Đúng, như vậy mới là đứa bé ngoan.

Nàng ta vỗ vỗ vai của Liễu Vịnh Nam, nói:

- Cái vị đại thiếu gia nhà họ Liễu này, hồi nãy giết chết bốn mạng người, ngay cả bằng hữu của y là Bành Bằng Phi, cũng bị y giết quách, cô có biết tại sao y làm vậy không?

Thẩm Bích Quân lắc lắc đầu.

Tiểu Công Tử trừng mắt nói:

- Không được lắc đầu, phải nói chuyện.

Cả người Thẩm Bích Quân như muốn vỡ tung ra, nhưng đụng phải hạng người như Tiểu Công Tử, nàng còn làm được gì khác? Nàng chỉ còn nước bặm môi nuốt nước mắt trả lời:

- Tôi... tôi không biết.

Tiểu Công Tử nói:

- Không đúng, không đúng, rõ ràng là cô biết, y làm như vậy, chẳng qua là vì cô, có phải vậy không?

Thẩm Bích Quân đáp:

- Vâng!

Thật tình nàng không muốn rơi nước mắt trước những hạng người này, có điều, nước mắt bất giác cứ tuôn tràn chảy xuống má.

Tiểu Công Tử cười một tiếng, nói:

- Y đối đãi cô như vậy, cũng là tình thâm nghĩa trọng quá rồi, có phải không?

Thẩm Bích Quân đáp:

- Tôi... tôi... tôi không biết.

Tiểu Công Tử nói:

- Cô mà không biết? Tôi hỏi cô, Liên Thành Bích có dám vì cô đi giết bằng hữu của mình hay không?

Thẩm Bích Quân đáp:

- Không... không dám.

Tiểu Công Tử nói:

- Bởi vậy mới thấy, y đối đãi cô, còn tốt hơn là Liên Thành Bích, có phải không?

Thẩm Bích Quân nhịn không nổi nữa, gào lên:

- Ngươi có phải là người không? Tại sao cứ muốn hành hạ ta như vậy?

Tiểu Công Tử thở ra một hơi, lẩm bẩm trong miệng:

- Gió xem ra càng lúc càng lớn, nếu mà lột sạch y phục, chỉ sợ bị lạnh...

Trong lòng Thẩm Bích Quân chợt rắn rỏi lại, len lén đưa đầu lưỡi ra. Nàng có nghe người ta nói, nếu một người cắn đứt đầu lưỡi mình đi, thì chắc chắn sẽ chết; tuy nàng không muốn chết, bây giờ cũng đã đến lúc không chết không xong.

Có điều nàng chưa kịp cắn răng xuống, bàn tay của Tiểu Công Tử đã chụp lấy cằm dưới, còn bàn tay kia thì đã bắt đầu cỡi thắt lưng của nàng ra, nàng ta dịu dàng nói:

- Một người muốn sống cũng khó khăn lắm, nhưng có lúc muốn chết, lại càng khó khăn hơn, có phải không?

Thẩm Bích Quân bị bóp lấy cằm, ngay cả nói còn nói không ra lời, chỉ còn nước gật gật đầu.

Tiểu Công Tử nói:

- Vậy thì, tôi hỏi cô câu nào, bây giờ cô đã chịu trả lời chưa?

Thẩm Bích Quân lại gật gật đầu.

Trên đời này không có ai có thể miêu tả được tâm tình của nàng lúc bấy giờ, hầu như không một ai trên đời này trải qua nỗi đau khổ như nàng bây giờ.

Hai chữ đau khổ chẳng còn hình dung được những gì nàng đang trải qua.

Tiểu Công Tử bấy giờ mới cười lên một tiếng, từ từ bỏ tay ra, nói:

- Tôi biết cô là người rất thông minh, chắc chắn không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn, có phải không?

Thẩm Bích Quân đáp:

- Vâng.

Tiểu Công Tử nói:

- Người ta đối đãi cô tốt như vậy, có phải cô nên đáp ơn người ta không?

Thẩm Bích Quân đáp:

- Vâng.

Cả người nàng hình như đã biến thành gỗ đá.

Tiểu Công Tử nói:

- Vậy thì, cô nghĩ xem cô nên báo đáp y như thế nào?

Cặp mắt của Thẩm Bích Quân chăm chăm nhìn về phương trời xa xôi, nàng nói từng tiếng một:

- Tôi nhất định sẽ báo đáp y.

Tiểu Công Tử nói:

- Đàn bà muốn báo đáp đàn ông, thông thường chỉ có một phương pháp, cô cũng là đàn bà, chắc là cô phải hiểu.

Trong ánh mắt của Thẩm Bích Quân hình như có một màn trắng đục, làm như không còn biết suy nghĩ gì, không còn thấy được gì, nghe được gì, con người của nàng hình như chỉ còn thừa một cái xác không hồn.

Tiểu Công Tử cười nói:

- Tôi biết nhất định là cô hiểu, tốt lắm...

Nàng ta lại vỗ vào vai Liễu Vịnh Nam mấy cái, nói:

- Anh đối cô ta tốt như vậy, có chịu lấy cô ta làm vợ không?

Liễu Vịnh Nam nghe nói ngẩn mặt ra, chẳng biết là kinh hãi hay là mừng rỡ, y lắp bắp nói:

- Tôi... tôi...

Tiểu Công Tử cười nói:

- Chịu thì nói chịu, không chịu thì nói không chịu, có gì mà phải khẩn trương lên vậy?

Liễu Vịnh Nam lau lau mồ hôi, đáp:

- Nhưng mà... Thẩm cô nương...

Tiểu Công Tử nói:

- Anh sợ cô ta không chịu?

Nàng ta cười lên một tiếng, lắc lắc đầu, nói:

- Anh thật là một tên ngốc, cô ta đã chịu báo đáp anh rồi, còn gì nữa mà không chịu? Huống gì, gạo nấu chín thành cơm, không chịu cũng đành phải chịu thôi.

Cục trên cổ Liễu Vịnh Nam chạy lên chạy xuống không ngớt, mặt y đã đỏ bừng cả lên, cặp mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt của Thẩm Bích Quân, làm như dính chặt vào đấy.

Tiểu Công Tử nói:

- Người ta thường nói, rèn đồ phải làm ngay lúc sắt còn nóng, chỉ cần anh gật đầu một cái, tôi sẽ đứng ra mai mối cho hai người, kết hôn ngay tại nơi này.

Liễu Vịnh Nam nói:

- Nơi... nơi đây?

Tiểu Công Tử hững hờ nói:

- Nơi đây có gì là không được? Chỗ đẹp như thế này, không những tốt cho chuyện động phòng, còn có thể làm mộ phần nữa, chỉ xem anh muốn ra sao thôi.

Liễu Vịnh Nam lập tức gật đầu lia lịa, nói:

- Tôi chịu, nếu công tử chịu đứng ra mai mối, công tử muốn tôi làm gì, tôi đều bằng lòng.

Tiểu Công Tử cười nói:

- Vậy là đúng rồi, thôi tôi đi kiếm đồ chuẩn bị hai người động phòng hoa chúc, anh ráng mà xem chừng cô dâu, cô ta chỉ có một cái lưỡi, nếu mà bị cô ta tự mình cắn đứt đi, lát nữa anh còn gì để mà cắn?

Tiểu Công Tử bẻ hai khúc cây cắm xuống đất, cười nói:

- Đây là hai cây nến long phụng của hai người.

Nàng ta chỉ cái cỗ xe đã bị tan nát không thành hình dạng, lại cười nói:

- Còn đấy là phòng hoa chúc của các người, các người vào trong đó rồi, tôi còn phải đứng bên ngoài canh chừng, mong các người vào phòng xong, đừng ném tôi ra khỏi tường là cám ơn lắm lắm.

Liễu Vịnh Nam hết nhìn cỗ xe rồi lại quay qua nhìn Thẩm Bích Quân, bỗng nhiên y quỳ xuống, nói:

- Công tử, tôi... tôi...

Tiểu Công Tử nói:

- Tuy anh không tốt với tôi, nhưng mà ngược lại tôi đi làm mai làm mối cho anh, tìm cho anh một cô vợ đẹp như hoa như ngọc thế kia, anh còn có điều gì không mãn ý?

Liễu Vịnh Nam nói:

- Nhưng mà.. về sau...

Tiểu Công Tử cười nói:

- Về sau là chuyện của các người, không lẽ còn tính nhờ tôi chỉ cho anh sao?

Liễu Vịnh Nam hỏi:

- Thật tình công tử đã tha thứ cho tôi?

Tiểu Công Tử đáp:

- Nếu không tha cho anh, tôi đã chém cho anh một đao cho xong, còn hơi sức đâu làm chuyện này?

Liễu Vịnh Nam bấy giờ mới thở phào ra một hơi, nói:

- Xin đa tạ công tử.

Tiểu Công Tử nói:

- Chẳng qua... anh cũng cần chú ý một điều.

Liễu Vịnh Nam nói:

- Xin công tử phân phó.

Tiểu Công Tử thung dung nói:

- Hai vị đều là kẻ danh tiếng lừng lẫy, chuyện thành hôn nơi đây không lâu sẽ truyền tụng trên chốn giang hồ, nếu Liên Thành Bích mà nghe được... chỉ sợ y không phải là kẻ biết ăn biết nói như tôi đấy.

Liễu Vịnh Nam lập tức biến sắc, mồ hôi chảy ròng ròng xuống dầy mặt mày.

Tiểu Công Tử nói:

- Bởi vậy mà tôi xin khuyên anh, kết hôn xong rồi, mau mau tìm chỗ trốn đi thôi, tốt nhất là cả đời khỏi thấy mặt ai. Bạn bè của Liên Thành Bích cũng không phải là ít, tai mắt vốn rất linh thông.

Nàng ta cười lên một tiếng, rồi nói:

- Còn nữa, anh phải đề phòng cô vợ của anh nữa, đừng bao giờ để cô ta trốn mất, nửa đêm cũng phải để ý, nếu không có khi cô ta cho anh một đao không biết chừng.

Liễu Vịnh Nam đứng phỗng ra đó, không nói được một tiếng.

Bấy giờ y mới hiểu rõ tâm ý của Tiểu Công Tử, cái lối hành hạ của nàng ta thật hết chỗ tưởng tượng! Trừ nàng ta ra, e chẳng còn ai nghĩ được cái chủ ý độc đáo như vậy.

Liễu Vịnh Nam nghĩ những ngày đau khổ sắp đến, miệng mũi bỗng trở nên đắng chát.

Tiểu Công Tử chắp hai tay ra sau lưng, thung dung nói:

- Chẳng qua tôi còn có thể chỉ cho anh một con đường.

Liễu Vịnh Nam nói:

- Công... công tử chỉ dùm.

Tiểu Công Tử nói:

- Anh không an lòng cô vợ của anh, cứ việc phế võ công cô ta, còng chân cô ta lại, còn nếu không cho cô ta mặc y phục, thì càng bảo đảm nữa.

Nàng ta cười hi hi, nói tiếp:

- Một người đàn bà không mặc y phục, thì còn chạy đi đâu cho được.

Liễu Vịnh Nam cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, toàn thân lạnh hẳn đi.

Thủ đoạn của Tiểu Công Tử quả thật ác độc, thiên hạ hiếm thấy, danh bất hư truyền! Ai mà đắc tội nàng ta, thật sống không bằng chết.

Có điều nàng ta vẫn có cách để cho người khác sống để chịu tội... Thẩm Bích Quân không cách nào chết được, mà Liễu Vịnh Nam thì lại không muốn chết.

Nàng ta tha cho Liễu Vịnh Nam sống để hành hạ Thẩm Bích Quân, tha cho Thẩm Bích Quân để Liễu Vịnh Nam suốt đời không được một ngày hưởng thái bình.

Tiểu Công Tử thấy vẻ mặt đau đớn của hai người, bất giác cười lớn lên, nói:

- Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, hai vị hãy sớm động phòng đi thôi!

Liễu Vịnh Nam ngắm gương mặt kiều diễm của Thẩm Bích Quân, tuy biết đấy là cái hố sâu thăm thẳm, y cũng chỉ ráng bơ mặt ra nhảy xuống.

Trước mắt Thẩm Bích Quân vẫn còn là khoảng trống không, nàng vẫn còn nhìn mãi phương trời xa xa; Liễu Vịnh Nam đã đưa tay nắm lấy tay nàng, tính bồng nàng lên, mà nàng vẫn không thấy có cảm giác gì.

Tiểu Công Tử ngẩng đầu lên nhìn trời đã bắt đầu ngã về chiều, mỉm cười ngâm lên:

Kim tiêu lương thần mỹ cảnh

Hoa hồng diệp lục liễu thành âm

Tha nhật...

Thanh âm của nàng ta bỗng nhiên ngừng lại, nụ cười đông cứng trên gương mặt.

Nàng ta đã cảm thấy được có người đang đứng sau lưng.

Người ấy như là quỷ hồn bỗng dưng xuất hiện, đến lúc ở sát sau lưng nàng ta rồi, nàng ta mới cảm giác ra. Mà ai cũng biết, Tiểu Công Tử chẳng phải là thứ người phản ứng chậm chạp.

Nàng ta hít sâu vào một hơi dài, từ từ thở ra, rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Tiêu Thập Nhất Lang?

Sau lưng một người trầm giọng nói:

- Ngoan ngoãn đứng yên đó, không được động đậy, cũng không được quay đầu lại.

Quả nhiên là thanh âm của Tiêu Thập Nhất Lang.

Trừ Tiêu Thập Nhất Lang ra, còn ai có khinh công cao đến mức dễ sợ như vậy?!

Tròng mắt của Tiểu Công Tử chuyển động không ngừng, nàng ta nhỏ nhẹ nói:

- Anh yên tâm, tôi vốn giờ vẫn dễ nghe lắm, anh cấm tôi động đậy, tôi nhất định không dám động đậy.

Tiêu Thập Nhất Lang kêu lên:

- Đại thiếu gia nhà họ Liễu, ông bạn cũng lại đây thôi!

Liễu Vịnh Nam thấy Tiểu Công Tử sợ người này quá như vậy, y đang lấy làm kỳ quái, đến lúc nghe tới tên Tiêu Thập Nhất Lang, hồn phách y đã bị sợ quá bay đi đâu mất, người ham sắc dục to gan bằng trời, đụng tới chuyện khác, lá gan không chắc đã lớn đồng dạng.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Cái vị công tử này, ông bạn có quen biết không?

Liễu Vịnh Nam đáp:

- Quen... quen biết.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Thật ra, ông bạn nên gọi y là tiểu cô nương mới đúng.

Liễu Vịnh Nam ngẩn người ra, hỏi:

- Tiểu cô nương?

Tiêu Thập Nhất Lang cười lên một tiếng, nói:

- Không lẽ ông bạn nhìn không ra cô ta là đàn bà?

Cặp mắt của Liễu Vịnh Nam lại trở nên trừng trừng hẳn ra.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Ông bạn xem cô ta so với Liên phu nhân thế nào?

Liễu Vịnh Nam liếm mép, đáp:

- Không... không khác bao nhiêu.

Tiêu Thập Nhất Lang cười xòa, nói:

- Người hiếu sắc, rốt cuộc vẫn là kẻ có mắt.

Y vỗ vỗ vào đầu vai Tiểu Công Tử, nói:

- Cô xem cái vị đại thiếu gia nhà họ Liễu này thế nào?

Tiểu Công Tử liếc liếc mắt, cười quyến rũ nói:

- Thiếu niên anh hùng, còn là đệ tử danh gia, ai mà lấy được chàng ta thật là có phúc khí.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Cô chịu lấy y không?

Tiểu Công Tử đáp:

- Tôi chịu quá đi rồi!

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Đã vậy thì, tôi đứng ra tác hợp cho các người, để hai vị ở đây làm lễ thành thân đi thôi! Vả lại, động phòng hoa chúc, đều đã bày sẵn ra đó.

Liễu Vịnh Nam lại ngẩn người ra.

Y chẳng biết hôm nay mình được vận hên, hay bị xúi quẩy, hình như y bỗng tự dưng biến thành thứ đồ quý thơm phức, ai ai cũng tranh nhau hiến dâng mỹ nữ đẹp như hoa như ngọc lại gã cho y.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Đại thiếu gia nhà họ Liễu, ông bạn có chịu không?

Liễu Vịnh Nam gầm đầu, bất giác nhìn lén qua Tiểu Công Tử, ấp úng trong miệng:

- Tôi... tôi...

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Ông bạn cũng đừng quá sợ như vậy, cô dâu này tuy có hung dữ một tý, nhưng nếu ông bạn phế hết võ công của cô ta, rồi lột hết áo quần cô ta ra, cô ta có hung cũng hung không nổi.

Tiểu Công Tử lập tức giành lấy cười nói:

- Tôi mà được lấy Liễu Công Tử, dù có bị tàn phế, trong lòng cũng rất sung sướng.

Nàng ta bỗng nhiên rên lên một tiếng, người đã lọt vào trong lòng của Liễu Vịnh Nam, cánh tay quàng lấy cổ của y, kiều mị nói:

- Anh này, còn không mau bồng em vào động phòng, em chờ không muốn nổi nữa đây.

Liễu Vịnh Nam cảm thấy thân hình mềm mại thơm tho trong lòng, đang có chỗ thần hồn điên đảo.

Bỗng nhiên Tiêu Thập Nhất Lang hét lên một tiếng:

- Coi chừng!

Trong tiếng hét, Liễu Vịnh Nam bỗng cảm thấy cần cổ bị người giựt một cái, thân hình không tự chủ được xoay đi một vòng, thành ra đứng quay lưng lại với Tiêu Thập Nhất Lang, thân hình biến thành cái mộc che Tiểu Công Tử.

Tiếp theo đó, bụng y bị người ta đấm cho một quyền nặng nề, cả người bay tung về hướng Tiêu Thập Nhất Lang.

Tiểu Công Tử vừa đấm ra một quyền, người đã bay lên không, cánh tay vung lên phát ra mấy tia sáng lạnh xẹt tới hướng Thẩm Bích Quân.

Tiêu Thập Nhất Lang lần này đã biết thế nào nàng ta cũng giở trò, có điều vẫn chậm một bước.

Tuy y đã đánh tạt đi ám khí nhắm tới Thẩm Bích Quân, nhưng y không còn rượt theo kịp được Tiểu Công Tử.

Chỉ nghe tiếng cười như chuông ngân của Tiểu Công Tử vọng lại:

- Tiêu Thập Nhất Lang, anh không cần phải làm mai mối cho tôi, tương lai tôi mà muốn lấy chồng, nhất định tôi lấy anh, tôi đã nhắm trúng anh rồi.

Thân hình của Liễu Vịnh Nam đã đổ sầm xuống.

Nội tạng của y đã bị một quyền của Tiểu Công Tử chấn động tan nát, hiển nhiên không còn sống nổi.

Cặp mắt của Thẩm Bích Quân vẫn đang còn trống không, hình như nàng ta đã bị biến ra người mất trí.

Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi, thật tình y không hiểu con người của Tiểu Công Tử làm sao mà sinh ra! Tim của nàng ta đen ngòm, ra tay ác độc, ứng biến nhanh nhẹn, đến Tiêu Thập Nhất Lang cũng không khỏi lấy làm bội phục.

Hồi nãy y vừa gặp mặt, đáng lý ra là giết chết nàng ta cho xong, nhưng kỳ quái là, tuy y biết bụng dạ như rắn độc của nàng ta, vậy mà cứ chần chừ không nỡ lòng hạ tay!

Xem nàng ta mỹ lệ như vậy, hoạt bát như vậy, ngây thơ như vậy, thật làm người ta không thể nào tin được, đấy là một ác ma giết người không chớp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện