Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 124: Đuổi khỏi Vương phủ
“Nói cho cùng thì các ngươi ở Vương phủ cũng đã nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Bây giờ Nhu Nhi đã trở lại, bổn Vương quyết định cho các ngươi rời khỏi Vương phủ. Yên tâm, bổn Vương sẽ không bạc đãi các ngươi, nếu các ngươi đã có nơi để về thì cứ nói với bổn Vương, còn nếu như không có, bổn Vương sẽ giúp các ngươi sắp xếp.” Giọng điệu Mộ Dung Trần lạnh như băng, không có một tia ấm áp, dứt khoát nói.
Lo lắng đã thành sự thật, sắc mặt của bọn người Mai Cơ thoáng cái liền trở nên trắng bệch, thân mình khẽ lung lay. Vương gia muốn hưu các nàng sao? Nghĩ vậy liền quỳ xuống, nước mắt cũng nhịn không được mà tuôn rơi, khóc lóc thê thảm cầu xin: “Vương gia, cầu xin người xem xét đến việc thiếp thân hầu hạ người nhiều năm như vậy, đừng đuổi thiếp thân đi, thiếp thân nhất định an phận thủ thường, sẽ không tranh giành gì với quận chúa cả. Chỉ cầu xin Vương gia đừng đuổi chúng thiếp ra khỏi Vương phủ.”
“Không cần nói nữa, trong lòng bổn Vương đã quyết, đợi lát nữa sẽ bảo quản gia lấy ngân lượng cho các ngươi.” Mộ Dung Trần lại dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói thêm.
“Vương gia, van cầu người, đừng đuổi chúng thiếp đi.” Các nàng cùng nhau khóc lóc, không ngừng cầu xin. Nếu rời khỏi Vương phủ thì các nàng nên đi đâu, quan trọng là các nàng đã quen với cuộc sống xa hoa ở Vương phủ rồi.
“Việc mà bổn Vương đã quyết định thì sẽ không thay đổi.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần kiên quyết, không có chút hi vọng xoay chuyển, huống chi đây là lời hứa của hắn với Nhu Nhi.
“Quận chúa, van cầu người, đừng bảo Vương gia đuổi chúng ta đi, chúng ta nhất định sẽ không tranh sủng với quận chúa, chỉ cần được ở lại Vương phủ là tốt rồi.” Thấy Vương gia kiên quyết như vậy, các nàng đành phải quay đầu cầu xin Liễu Nhu, sự căm hận tột cùng chỉ giữ lại ở trong lòng.
Liễu Nhu nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên một tia lạnh như băng nhưng lại dịu dàng nói: “Trần, loại chuyện này vẫn nên làm từ từ thì tốt hơn, dù sao ba tháng sau chúng ta mới thành thân, bằng không, người ta lại nói là thiếp ghen tỵ, không chấp nhận được những nữ nhân khác.” Nàng chỉ hi vọng hắn đừng đuổi bọn họ đi ở trước mặt nàng.
Mộ Dung Trần nhìn nàng, đã hiểu rõ được ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ cần trong ba tháng này hưu bọn họ là được, lúc này mới phân phó: “Được rồi, trước hết các ngươi cứ đứng lên đi, mọi việc hôm nay cứ đến đây đã. Nhưng mà các ngươi trở về nghĩ kỹ lại xem, sau này mình nên đi đâu.”
“Cám ơn Vương gia, cám ơn quận chúa, thiếp thân cáo lui.” Các nàng dập đầu tạ ơn rồi lui ra ngoài.
Vừa đi ra đại sảnh liền hiện ra vẻ mặt đầy căm hận, nắm tay nắm chặt lại, hận không thể giết chết quận chúa kia.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tình Cơ vừa nói vừa khóc, không nghĩ ra được cách gì nữa.
“Khóc, khóc, khóc, chỉ biết khóc.” Lan Cơ không kiên nhẫn, vẻ mặt tức giận, hung hăng trừng mắt mắng Tình Cơ.
“Đừng ồn nữa, bây giờ chúng ta phải đoàn kết, ba tháng, chúng ta còn có thời gian ba tháng, phải lợi dụng ba tháng này để xoay chuyển tình thế.” Mai Cơ nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt hung ác.
“Nói thì dễ lắm, nhưng mà phải làm sao để xoay chuyển tình thế. Đừng quên, nàng ta không phải là quận chúa, cũng chẳng phải là Mạnh Tâm Nghi, nàng ta chính là Liễu Nhu, là nữ nhân Vương gia yêu.” Lan Cơ giội cho Mai Cơ một gáo nước lạnh.
“Nhưng mà ngươi cũng đừng quên, dù sao nàng ta cũng đã rời đi năm năm, Vương gia không yêu chúng ta, nhưng mà điều này không có nghĩa là Vương gia không yêu người khác, không yêu Mạnh Tâm Nghi. Nếu không yêu thì khi biết nàng ta không quay về Vương phủ có lo lắng mà đi tìm nàng ta như vậy không. Các ngươi sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ rằng, Vương gia tìm nàng ta là vì muốn hưu nàng ta chứ?” Mai Cơ trầm tĩnh hỏi lại Tình Cơ và Lan Cơ.
“Mai Cơ, rốt cuộc ngươi có ý gì? Nói rõ một chút.” Lan Cơ không kiên nhẫn, tức giận hỏi.
“Rất đơn giản, thay đổi sách lược. Trước kia chúng ta muốn đối phó Mạnh Tâm Nghi nhưng bây giờ tình huống thay đổi đột ngột. Ai cũng không ngờ rằng Liễu Nhu sẽ trở về, cho nên chúng ta phải liên kết với Mạnh Tâm Nghi để cùng nhau đối phó nàng ta.” Mai Cơ để lộ ra ánh mắt hung ác, nói, nàng sẽ không buông Vương gia ra, sẽ không từ bỏ cuộc sống ở Vương phủ.
“Như vậy có được không? Mạnh Tâm Nghi sẽ cùng chúng ta đối phó với quận chúa sao?” Tình Cơ lo lắng hỏi, dù sao trước kia bọn họ đối với nàng cũng không tốt.
“Được hay không cứ thử rồi nói tiếp, chỉ cần nàng ta cũng không muốn rời khỏi Vương phủ thì sẽ dễ xử lý thôi.” Mai Cơ nói xong liền xoay người đi về phía Tuyết Uyển.
Tuyết Uyển.
Cung Tuyết Thiến không hề buồn ngủ nằm ở trên giường, có lẽ hưu thư của hắn sắp được đưa đến rồi.
Ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
“Các vị chủ tử, tiểu thư nhà nô tỳ đang ngủ, vẫn là mời các người trở về đi.” Giọng điệu của Tiểu Vân hơi lạnh lùng, lẽ nào bọn họ đã biết Vương gia sẽ lấy quận chúa nên đến để chế giễu sao?
“Tiểu Vân, chúng ta đến tìm muội muội là do có chuyện muốn thương lượng, chuyện rất quan trọng, đừng nói ngươi không biết quận chúa đã tiến phủ chứ?” Mai Cơ bày ra vẻ mặt cứng ngắc nói.
Ơ….Tiểu Vân sửng sốt, không hiểu nhìn bọn họ.
Cung Tuyết Thiến cũng sửng sốt, Liễu Nhu đến Vương phủ sao?
“Vậy chờ tiểu thư tỉnh, nô tỳ sẽ nói lại cho người biết là các vị chủ tử đã đến.” Tiểu Vân khéo léo nói, bởi nàng thật sự không biết bọn họ lại có chủ ý gì.
“Đợi muội ấy tỉnh lại, chỉ sợ đã là lúc bị đuổi ra khỏi Vương phủ rồi.” Lan Cơ cười một tiếng.
Bị đuổi khỏi Vương phủ? Tiểu Vân ngây ngẩn cả người, có nghiêm trọng như vậy không? Trong nhất thời không biết nên làm sao mới tốt.
Đuổi ra khỏi Vương phủ? Cung Tuyết Thiến cũng sửng sốt, chẳng lẽ hắn đã viết hưu thư rồi sao?
Nàng liền đứng dậy mở cửa đi ra, nhìn bọn họ nói: “Có chuyện gì cứ nói đi.”
“Muội muội, vừa rồi quận chúa đã đến Vương phủ, muội có biết nàng ta là ai không?” Mai Cơ nhìn nàng hỏi.
“Biết.” Nụ cười của Cung Tuyết Thiến tắt ngấm, “Nàng ta chính là Liễu Nhu.”
“Nếu muội muội đã biết, vậy chắc cũng biết địa vị của nàng ta trong lòng Vương gia chứ?” Lan Cơ cũng nhìn nàng, hỏi.
“Biết, chỉ sợ không ai không biết Vương gia yêu nàng ta như thế nào?” Cung Tuyết Thiến gật đầu, không rõ rốt cuộc bọn họ muốn nói gì.
“Vậy muội cũng biết Vương gia vì nàng ta mà muốn hưu chúng ta chứ?” Mai Cơ nhìn nàng, đột nhiên nói, dường như đang đợi để xem vẻ mặt khiếp sợ của nàng sau khi biết được tin này.
Lo lắng đã thành sự thật, sắc mặt của bọn người Mai Cơ thoáng cái liền trở nên trắng bệch, thân mình khẽ lung lay. Vương gia muốn hưu các nàng sao? Nghĩ vậy liền quỳ xuống, nước mắt cũng nhịn không được mà tuôn rơi, khóc lóc thê thảm cầu xin: “Vương gia, cầu xin người xem xét đến việc thiếp thân hầu hạ người nhiều năm như vậy, đừng đuổi thiếp thân đi, thiếp thân nhất định an phận thủ thường, sẽ không tranh giành gì với quận chúa cả. Chỉ cầu xin Vương gia đừng đuổi chúng thiếp ra khỏi Vương phủ.”
“Không cần nói nữa, trong lòng bổn Vương đã quyết, đợi lát nữa sẽ bảo quản gia lấy ngân lượng cho các ngươi.” Mộ Dung Trần lại dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói thêm.
“Vương gia, van cầu người, đừng đuổi chúng thiếp đi.” Các nàng cùng nhau khóc lóc, không ngừng cầu xin. Nếu rời khỏi Vương phủ thì các nàng nên đi đâu, quan trọng là các nàng đã quen với cuộc sống xa hoa ở Vương phủ rồi.
“Việc mà bổn Vương đã quyết định thì sẽ không thay đổi.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần kiên quyết, không có chút hi vọng xoay chuyển, huống chi đây là lời hứa của hắn với Nhu Nhi.
“Quận chúa, van cầu người, đừng bảo Vương gia đuổi chúng ta đi, chúng ta nhất định sẽ không tranh sủng với quận chúa, chỉ cần được ở lại Vương phủ là tốt rồi.” Thấy Vương gia kiên quyết như vậy, các nàng đành phải quay đầu cầu xin Liễu Nhu, sự căm hận tột cùng chỉ giữ lại ở trong lòng.
Liễu Nhu nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên một tia lạnh như băng nhưng lại dịu dàng nói: “Trần, loại chuyện này vẫn nên làm từ từ thì tốt hơn, dù sao ba tháng sau chúng ta mới thành thân, bằng không, người ta lại nói là thiếp ghen tỵ, không chấp nhận được những nữ nhân khác.” Nàng chỉ hi vọng hắn đừng đuổi bọn họ đi ở trước mặt nàng.
Mộ Dung Trần nhìn nàng, đã hiểu rõ được ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ cần trong ba tháng này hưu bọn họ là được, lúc này mới phân phó: “Được rồi, trước hết các ngươi cứ đứng lên đi, mọi việc hôm nay cứ đến đây đã. Nhưng mà các ngươi trở về nghĩ kỹ lại xem, sau này mình nên đi đâu.”
“Cám ơn Vương gia, cám ơn quận chúa, thiếp thân cáo lui.” Các nàng dập đầu tạ ơn rồi lui ra ngoài.
Vừa đi ra đại sảnh liền hiện ra vẻ mặt đầy căm hận, nắm tay nắm chặt lại, hận không thể giết chết quận chúa kia.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tình Cơ vừa nói vừa khóc, không nghĩ ra được cách gì nữa.
“Khóc, khóc, khóc, chỉ biết khóc.” Lan Cơ không kiên nhẫn, vẻ mặt tức giận, hung hăng trừng mắt mắng Tình Cơ.
“Đừng ồn nữa, bây giờ chúng ta phải đoàn kết, ba tháng, chúng ta còn có thời gian ba tháng, phải lợi dụng ba tháng này để xoay chuyển tình thế.” Mai Cơ nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt hung ác.
“Nói thì dễ lắm, nhưng mà phải làm sao để xoay chuyển tình thế. Đừng quên, nàng ta không phải là quận chúa, cũng chẳng phải là Mạnh Tâm Nghi, nàng ta chính là Liễu Nhu, là nữ nhân Vương gia yêu.” Lan Cơ giội cho Mai Cơ một gáo nước lạnh.
“Nhưng mà ngươi cũng đừng quên, dù sao nàng ta cũng đã rời đi năm năm, Vương gia không yêu chúng ta, nhưng mà điều này không có nghĩa là Vương gia không yêu người khác, không yêu Mạnh Tâm Nghi. Nếu không yêu thì khi biết nàng ta không quay về Vương phủ có lo lắng mà đi tìm nàng ta như vậy không. Các ngươi sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ rằng, Vương gia tìm nàng ta là vì muốn hưu nàng ta chứ?” Mai Cơ trầm tĩnh hỏi lại Tình Cơ và Lan Cơ.
“Mai Cơ, rốt cuộc ngươi có ý gì? Nói rõ một chút.” Lan Cơ không kiên nhẫn, tức giận hỏi.
“Rất đơn giản, thay đổi sách lược. Trước kia chúng ta muốn đối phó Mạnh Tâm Nghi nhưng bây giờ tình huống thay đổi đột ngột. Ai cũng không ngờ rằng Liễu Nhu sẽ trở về, cho nên chúng ta phải liên kết với Mạnh Tâm Nghi để cùng nhau đối phó nàng ta.” Mai Cơ để lộ ra ánh mắt hung ác, nói, nàng sẽ không buông Vương gia ra, sẽ không từ bỏ cuộc sống ở Vương phủ.
“Như vậy có được không? Mạnh Tâm Nghi sẽ cùng chúng ta đối phó với quận chúa sao?” Tình Cơ lo lắng hỏi, dù sao trước kia bọn họ đối với nàng cũng không tốt.
“Được hay không cứ thử rồi nói tiếp, chỉ cần nàng ta cũng không muốn rời khỏi Vương phủ thì sẽ dễ xử lý thôi.” Mai Cơ nói xong liền xoay người đi về phía Tuyết Uyển.
Tuyết Uyển.
Cung Tuyết Thiến không hề buồn ngủ nằm ở trên giường, có lẽ hưu thư của hắn sắp được đưa đến rồi.
Ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
“Các vị chủ tử, tiểu thư nhà nô tỳ đang ngủ, vẫn là mời các người trở về đi.” Giọng điệu của Tiểu Vân hơi lạnh lùng, lẽ nào bọn họ đã biết Vương gia sẽ lấy quận chúa nên đến để chế giễu sao?
“Tiểu Vân, chúng ta đến tìm muội muội là do có chuyện muốn thương lượng, chuyện rất quan trọng, đừng nói ngươi không biết quận chúa đã tiến phủ chứ?” Mai Cơ bày ra vẻ mặt cứng ngắc nói.
Ơ….Tiểu Vân sửng sốt, không hiểu nhìn bọn họ.
Cung Tuyết Thiến cũng sửng sốt, Liễu Nhu đến Vương phủ sao?
“Vậy chờ tiểu thư tỉnh, nô tỳ sẽ nói lại cho người biết là các vị chủ tử đã đến.” Tiểu Vân khéo léo nói, bởi nàng thật sự không biết bọn họ lại có chủ ý gì.
“Đợi muội ấy tỉnh lại, chỉ sợ đã là lúc bị đuổi ra khỏi Vương phủ rồi.” Lan Cơ cười một tiếng.
Bị đuổi khỏi Vương phủ? Tiểu Vân ngây ngẩn cả người, có nghiêm trọng như vậy không? Trong nhất thời không biết nên làm sao mới tốt.
Đuổi ra khỏi Vương phủ? Cung Tuyết Thiến cũng sửng sốt, chẳng lẽ hắn đã viết hưu thư rồi sao?
Nàng liền đứng dậy mở cửa đi ra, nhìn bọn họ nói: “Có chuyện gì cứ nói đi.”
“Muội muội, vừa rồi quận chúa đã đến Vương phủ, muội có biết nàng ta là ai không?” Mai Cơ nhìn nàng hỏi.
“Biết.” Nụ cười của Cung Tuyết Thiến tắt ngấm, “Nàng ta chính là Liễu Nhu.”
“Nếu muội muội đã biết, vậy chắc cũng biết địa vị của nàng ta trong lòng Vương gia chứ?” Lan Cơ cũng nhìn nàng, hỏi.
“Biết, chỉ sợ không ai không biết Vương gia yêu nàng ta như thế nào?” Cung Tuyết Thiến gật đầu, không rõ rốt cuộc bọn họ muốn nói gì.
“Vậy muội cũng biết Vương gia vì nàng ta mà muốn hưu chúng ta chứ?” Mai Cơ nhìn nàng, đột nhiên nói, dường như đang đợi để xem vẻ mặt khiếp sợ của nàng sau khi biết được tin này.
Bình luận truyện