Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 126: Lợi dụng
Thấy bọn họ không nói lời nào, Cung Tuyết Thiến mới an ủi: “Thay vì hao hết khí lực đi tranh đoạt những thứ không thuộc về mình thì chi bằng hãy bảo vệ những thứ mình đang có, nếu không đến cuối cùng người đau lòng nhất, thống khổ nhất nhất định chính là bản thân mình, đi theo Vương gia không nhất định sẽ có hạnh phúc, rời khỏi hắn không nhất định sẽ không hạnh phúc. Ta chỉ nói đến thế, mọi người hãy tự thu xếp ổn thỏa đi.” Nàng nói xong liền xoay người trở vào phòng, tuy không đồng ý với nửa câu mà bọn họ nói, nhưng nàng cũng không thể nói bọn họ đã sai.
Bọn người Mai Cơ mờ mịt rời khỏi Tuyết Uyển, không nghĩ tới nàng sẽ có thái độ như vậy.
“Ta đã biết là nàng ta sẽ không đồng ý mà.” Tình Cơ nhụt chí nói, quả nhiên giống với suy nghĩ của nàng.
“Nhưng mà bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt chờ Vương gia hưu chúng ta sao? Nhưng mà ta thật không cam tâm.” Lan Cơ phẫn nộ, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn lại.
“Ngươi không cam tâm? Ai cam tâm chứ? Chúng ta phải cam tâm sao?” Vẻ mặt Mai Cơ cũng rất phẫn nộ, nàng không thể đồng ý với ý nghĩ của Mạnh Tâm Nghi được.
“Cho dù không cam tâm thì sao chứ? Bây giờ chỉ sợ chúng ta cũng chỉ có thể tận lực tranh thủ cho bản thân giống như nàng ta nói mà thôi, có lẽ nên xin Vương gia chuẩn bị cho chúng ta một trang viện.” Tình Cơ vốn tiêu cực, đã nghĩ đến đường lui.
“Không có tiền đồ, không đến thời khắc cuối cùng tình thế không thể xoay chuyển được nữa thì chúng ta sẽ không nhận thua.” Mai Cơ lạnh lùng trừng mắt liếc Tình Cơ một cái.
“Nhưng mà không nhận thua thì chúng ta có thể làm sao? Vương gia căn bản không yêu chúng ta, bây giờ ngay cả Mạnh Tâm Nghi cũng đang đợi bị hưu, chúng ta còn có thể làm sao?” Tình Cơ hỏi lại nàng.
“Ta có cách.” Lan Cơ ở bên cạnh đột nhiên nói.
“Cách gì?” Mai Cơ và Tình Cơ cùng nhau nhìn Lan Cơ, hỏi.
“Nếu Mạnh Tâm Nghi không chịu hợp tác với chúng ta thì chúng ta hãy lợi dụng nàng ta để quấy nhiễu tâm trí của Vương gia.” Lan Cơ lộ ra ánh mắt âm ngoan nói.
“Lợi dụng nàng ta? Lợi dụng như thế nào?” Mai Cơ nghi hoặc nhìn Lan Cơ.
“Không phải Mạnh Tâm Nghi đang rất thản nhiên chờ Vương gia cấp hưu thư cho mình sao? Vậy chúng ta hãy tung tin đồn, nói là nàng ta vội vã muốn rời khỏi Vương phủ để đi tìm Cơ Tinh Hồn, còn có Thập tứ Vương gia. Sau đó lại thêm mắm dặm muối miêu tả thêm. Các ngươi nghĩ xem, nam nhân đều là những kẻ ưa sĩ diện, huống chi là Vương gia. Nữ nhân của mình lại nghĩ tới nam nhân khác, việc này đối với người là nỗi ô nhục vô cùng lớn. Cho nên nàng ta càng muốn rời khỏi thì Vương gia lại càng không cho nàng ta rời đi. Nếu nàng ta và Vương gia cứ tiếp tục dây dưa, lại còn thêm quận chúa thì Vương gia còn có thể nghĩ đến việc hưu chúng ta sao? Chúng ta phải tùy cơ hành sự, nếu như cần thiết thì phải giúp đỡ nàng ta. Tóm lại phải lợi dụng nàng ta để kìm chân quận chúa, đạt được mục đích của mình.” Lan Cơ giải thích kế hoạch của mình cho Tình Cơ và Mai Cơ nghe một lần.
Mai Cơ trầm tư, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu nói: “Hay, cách này rất hay, khiến bọn họ tranh giành lẫn nhau, chúng ta ở bên cạnh nhìn, ngư ông đắc lợi.”
“Được, vậy chúng ta cứ làm như vậy? Bây giờ chúng ta chia nhau ra tìm người tung tin đồn, để Vương gia biết, khiến Vương gia tức giận.” Trên mặt Lan Cơ lộ ra một nụ cười âm hiểm xen lẫn đắc ý.
Trong hoa viên
Mộ Dung Trần nắm tay Nhu Nhi, cùng nàng tản bộ.
“Trần, nơi này không thay đổi gì cả, vẫn giống như năm năm trước.” Liễu Nhu nhìn từng ngọn cây cọng cỏ, từng bông hoa cảnh vật quen thuộc, giống như đang đưa nàng trở về năm năm trước vậy.
“Phải, không thay đổi gì cả, chính là vì chờ ngày nàng trở về.” Mộ Dung Trần vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tuy rằng hắn chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày nàng thật sự trở lại.
“Trần, thiếp cảm thấy được nằm trong ngực chàng như thế này…rất hạnh phúc.” Liễu Nhu nhắm mắt lại, tựa vào trước ngực hắn, vẻ mặt đắm chìm trong hạnh phúc.
“Ta cũng vậy, có thể ôm nàng như thế này, ta đã cảm thấy là ân huệ của trời cao rồi.” Mộ Dung Trần nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
“Trần, chàng sẽ yêu thiếp sao? Sẽ mãi mãi yêu thiếp sao?” Liễu Nhu đột nhiên mở to mắt, quay đầu lại nhìn hắn, thật ra nàng biết rõ rằng hắn sẽ luôn yêu nàng, nhưng mà nàng vẫn có một nỗi lo lắng không thể hiểu.
“Nhu Nhi ngốc, đương nhiên là ta sẽ yêu nàng, sẽ mãi mãi yêu nàng.” Mộ Dung Trần dùng cằm cọ cọ vào chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng một cách sủng ái.
“Ưm…thiếp cũng sẽ mãi mãi yêu chàng.” Khóe môi Liễu Nhu nở một nụ cười, có lời cam đoan của hắn là nàng an tâm rồi.
Nha hoàn, hạ nhân đi qua hoa viên đều trừng to mắt, không thể tin nhìn cảnh tượng này. Từ khi nào mà Vương gia tàn khốc băng lãnh của bọn họ lại đối xử dịu dàng sủng ái như vậy với một nữ tử, xem ra nàng đúng là Vương phi Nhu Nhi trước kia.
“Trần, thiếp về trước đây, thân phận bây giờ của thiếp là quận chúa, không thể ra ngoài lâu được.” Liễu Nhu đột nhiên buông hắn ra nói.
“Vậy ta đưa nàng về.” Mộ Dung Trần lập tức nói.
“Không cần, Trần, chàng đi làm chuyện của chàng đi, thiếp không quấy rầy chàng nữa.” Liễu Nhu cười lắc đầu.
“Hôm nay ta không có việc gì cả? Chỉ có một việc đó là ở cạnh nàng.” Mộ Dung Trần nói.
“Chàng quên là chàng còn có chuyện phải làm sao?” Liễu Nhu cố ý nhìn hắn hỏi.
“Chuyện gì?” Mộ Dung Trần sửng sốt, mày hơi nhíu lại, hắn không có việc gì cả.
“Nghĩ không ra sao? Là một chuyện rất quan trọng.” Liễu Nhu nhìn hắn nhắc nhở.
“Chuyện rất quan trọng?” Mộ Dung Trần lại nhíu mày nghĩ lại lần nữa, thật sự không nghĩ ra, lúc này hắn mới lắc đầu nói: “Không có.”
“Chàng….” Liễu Nhu tức giận nhìn hắn, thấy hắn vẫn còn đang nghĩ ngợi liền bất đắc dĩ đi đến trước mặt hắn nói thẳng: “Không phải chàng phải hưu những nữ nhân kia sao? Đây không phải là chuyện quan trọng à?”
“Là chuyện này sao?” Mộ Dung Trần phì cười, lấy tay cọ cọ mũi nàng nói: “Chuyện này thì có gì quan trọng chứ. Đây là chuyện chỉ cần một câu nói, một lời phân phó của ta là có thể giải quyết.”
“Vậy thiếp đợi chàng.” Liễu Nhu kiễng đầu ngón chân, hôn lên mặt hắn một cái rồi xoay người đi về hướng ra khỏi Vương phủ. Trong lòng lại có một nỗi lo lắng mơ hồ, hưu những nữ nhân kia thật sự dễ dàng như vậy sao? Nhưng nàng phải tin tưởng hắn. Hắn đã nói thì nhất định sẽ làm được.
Nhìn thấy bóng lưng của nàng đã rời khỏi, lúc này sắc mặt Mộ Dung Trần mới trở nên âm trầm cứng ngắc, bước chân không khỏi hướng về phía Tuyết Uyển.
Bọn người Mai Cơ mờ mịt rời khỏi Tuyết Uyển, không nghĩ tới nàng sẽ có thái độ như vậy.
“Ta đã biết là nàng ta sẽ không đồng ý mà.” Tình Cơ nhụt chí nói, quả nhiên giống với suy nghĩ của nàng.
“Nhưng mà bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt chờ Vương gia hưu chúng ta sao? Nhưng mà ta thật không cam tâm.” Lan Cơ phẫn nộ, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn lại.
“Ngươi không cam tâm? Ai cam tâm chứ? Chúng ta phải cam tâm sao?” Vẻ mặt Mai Cơ cũng rất phẫn nộ, nàng không thể đồng ý với ý nghĩ của Mạnh Tâm Nghi được.
“Cho dù không cam tâm thì sao chứ? Bây giờ chỉ sợ chúng ta cũng chỉ có thể tận lực tranh thủ cho bản thân giống như nàng ta nói mà thôi, có lẽ nên xin Vương gia chuẩn bị cho chúng ta một trang viện.” Tình Cơ vốn tiêu cực, đã nghĩ đến đường lui.
“Không có tiền đồ, không đến thời khắc cuối cùng tình thế không thể xoay chuyển được nữa thì chúng ta sẽ không nhận thua.” Mai Cơ lạnh lùng trừng mắt liếc Tình Cơ một cái.
“Nhưng mà không nhận thua thì chúng ta có thể làm sao? Vương gia căn bản không yêu chúng ta, bây giờ ngay cả Mạnh Tâm Nghi cũng đang đợi bị hưu, chúng ta còn có thể làm sao?” Tình Cơ hỏi lại nàng.
“Ta có cách.” Lan Cơ ở bên cạnh đột nhiên nói.
“Cách gì?” Mai Cơ và Tình Cơ cùng nhau nhìn Lan Cơ, hỏi.
“Nếu Mạnh Tâm Nghi không chịu hợp tác với chúng ta thì chúng ta hãy lợi dụng nàng ta để quấy nhiễu tâm trí của Vương gia.” Lan Cơ lộ ra ánh mắt âm ngoan nói.
“Lợi dụng nàng ta? Lợi dụng như thế nào?” Mai Cơ nghi hoặc nhìn Lan Cơ.
“Không phải Mạnh Tâm Nghi đang rất thản nhiên chờ Vương gia cấp hưu thư cho mình sao? Vậy chúng ta hãy tung tin đồn, nói là nàng ta vội vã muốn rời khỏi Vương phủ để đi tìm Cơ Tinh Hồn, còn có Thập tứ Vương gia. Sau đó lại thêm mắm dặm muối miêu tả thêm. Các ngươi nghĩ xem, nam nhân đều là những kẻ ưa sĩ diện, huống chi là Vương gia. Nữ nhân của mình lại nghĩ tới nam nhân khác, việc này đối với người là nỗi ô nhục vô cùng lớn. Cho nên nàng ta càng muốn rời khỏi thì Vương gia lại càng không cho nàng ta rời đi. Nếu nàng ta và Vương gia cứ tiếp tục dây dưa, lại còn thêm quận chúa thì Vương gia còn có thể nghĩ đến việc hưu chúng ta sao? Chúng ta phải tùy cơ hành sự, nếu như cần thiết thì phải giúp đỡ nàng ta. Tóm lại phải lợi dụng nàng ta để kìm chân quận chúa, đạt được mục đích của mình.” Lan Cơ giải thích kế hoạch của mình cho Tình Cơ và Mai Cơ nghe một lần.
Mai Cơ trầm tư, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu nói: “Hay, cách này rất hay, khiến bọn họ tranh giành lẫn nhau, chúng ta ở bên cạnh nhìn, ngư ông đắc lợi.”
“Được, vậy chúng ta cứ làm như vậy? Bây giờ chúng ta chia nhau ra tìm người tung tin đồn, để Vương gia biết, khiến Vương gia tức giận.” Trên mặt Lan Cơ lộ ra một nụ cười âm hiểm xen lẫn đắc ý.
Trong hoa viên
Mộ Dung Trần nắm tay Nhu Nhi, cùng nàng tản bộ.
“Trần, nơi này không thay đổi gì cả, vẫn giống như năm năm trước.” Liễu Nhu nhìn từng ngọn cây cọng cỏ, từng bông hoa cảnh vật quen thuộc, giống như đang đưa nàng trở về năm năm trước vậy.
“Phải, không thay đổi gì cả, chính là vì chờ ngày nàng trở về.” Mộ Dung Trần vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tuy rằng hắn chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày nàng thật sự trở lại.
“Trần, thiếp cảm thấy được nằm trong ngực chàng như thế này…rất hạnh phúc.” Liễu Nhu nhắm mắt lại, tựa vào trước ngực hắn, vẻ mặt đắm chìm trong hạnh phúc.
“Ta cũng vậy, có thể ôm nàng như thế này, ta đã cảm thấy là ân huệ của trời cao rồi.” Mộ Dung Trần nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
“Trần, chàng sẽ yêu thiếp sao? Sẽ mãi mãi yêu thiếp sao?” Liễu Nhu đột nhiên mở to mắt, quay đầu lại nhìn hắn, thật ra nàng biết rõ rằng hắn sẽ luôn yêu nàng, nhưng mà nàng vẫn có một nỗi lo lắng không thể hiểu.
“Nhu Nhi ngốc, đương nhiên là ta sẽ yêu nàng, sẽ mãi mãi yêu nàng.” Mộ Dung Trần dùng cằm cọ cọ vào chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng một cách sủng ái.
“Ưm…thiếp cũng sẽ mãi mãi yêu chàng.” Khóe môi Liễu Nhu nở một nụ cười, có lời cam đoan của hắn là nàng an tâm rồi.
Nha hoàn, hạ nhân đi qua hoa viên đều trừng to mắt, không thể tin nhìn cảnh tượng này. Từ khi nào mà Vương gia tàn khốc băng lãnh của bọn họ lại đối xử dịu dàng sủng ái như vậy với một nữ tử, xem ra nàng đúng là Vương phi Nhu Nhi trước kia.
“Trần, thiếp về trước đây, thân phận bây giờ của thiếp là quận chúa, không thể ra ngoài lâu được.” Liễu Nhu đột nhiên buông hắn ra nói.
“Vậy ta đưa nàng về.” Mộ Dung Trần lập tức nói.
“Không cần, Trần, chàng đi làm chuyện của chàng đi, thiếp không quấy rầy chàng nữa.” Liễu Nhu cười lắc đầu.
“Hôm nay ta không có việc gì cả? Chỉ có một việc đó là ở cạnh nàng.” Mộ Dung Trần nói.
“Chàng quên là chàng còn có chuyện phải làm sao?” Liễu Nhu cố ý nhìn hắn hỏi.
“Chuyện gì?” Mộ Dung Trần sửng sốt, mày hơi nhíu lại, hắn không có việc gì cả.
“Nghĩ không ra sao? Là một chuyện rất quan trọng.” Liễu Nhu nhìn hắn nhắc nhở.
“Chuyện rất quan trọng?” Mộ Dung Trần lại nhíu mày nghĩ lại lần nữa, thật sự không nghĩ ra, lúc này hắn mới lắc đầu nói: “Không có.”
“Chàng….” Liễu Nhu tức giận nhìn hắn, thấy hắn vẫn còn đang nghĩ ngợi liền bất đắc dĩ đi đến trước mặt hắn nói thẳng: “Không phải chàng phải hưu những nữ nhân kia sao? Đây không phải là chuyện quan trọng à?”
“Là chuyện này sao?” Mộ Dung Trần phì cười, lấy tay cọ cọ mũi nàng nói: “Chuyện này thì có gì quan trọng chứ. Đây là chuyện chỉ cần một câu nói, một lời phân phó của ta là có thể giải quyết.”
“Vậy thiếp đợi chàng.” Liễu Nhu kiễng đầu ngón chân, hôn lên mặt hắn một cái rồi xoay người đi về hướng ra khỏi Vương phủ. Trong lòng lại có một nỗi lo lắng mơ hồ, hưu những nữ nhân kia thật sự dễ dàng như vậy sao? Nhưng nàng phải tin tưởng hắn. Hắn đã nói thì nhất định sẽ làm được.
Nhìn thấy bóng lưng của nàng đã rời khỏi, lúc này sắc mặt Mộ Dung Trần mới trở nên âm trầm cứng ngắc, bước chân không khỏi hướng về phía Tuyết Uyển.
Bình luận truyện