Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 139: Không có tiền trả
Cung Tuyết Thiến cứ như vậy mà rời khỏi Vương phủ, khiến cho ai cũng không ngờ tới, đột nhiên khiến người ta trở tay không kịp.
Trong Mai Uyển.
Mai Cơ, Tình Cơ cùng Lan Cơ mang vẻ mặt kinh ngạc ngồi ở đó, nghe nha hoàn bẩm báo.
“Chủ tử, Tuyết chủ từ vừa bị Vương gia hưu, đuổi khỏi Vương phủ rồi.”
“Hết rồi, đến nàng ta cũng đã bị hưu, xem ra chúng ta không còn hi vọng nữa.” Tình Cơ nói với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Xem ra đây chính là số mệnh, chúng ta tính kế lâu như vậy, cuối cùng kết cục vẫn như cũ.” Lan Cơ cũng nhụt chí nói, gần như đã cam chịu.
“Vậy đi bước nào hay bước ấy đi, chỉ cần Vương gia không hưu chúng ta, chúng ta cứ an phận thủ thường, giả vờ hồ đồ.” Mai Cơ cũng không còn khí thế trước kia nữa.
Trong thư phòng.
“Trần, đưa thiếp về đi.” Liễu Nhu nhìn hắn nói, không muốn để hắn nghĩ đến Mạnh Tâm Nghi nữa.
“Nhu Nhi, hôm nay đừng về, ở lại Vương phủ đi.” Mộ Dung Trần mờ ám ôm lấy nàng nói, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn bực.
“Trần, không được, thân phận của thiếp bây giờ là quận chúa, vì thanh danh của Minh Nguyệt quốc, thiếp không thể ở lại đây được.” Liễu Nhu khẽ lắc đầu nói.
“Vậy xem ra, ta phải lấy nàng vào cửa sớm một chút mới được.” Mộ Dung Trần biết nàng nói có lý nên cũng không miễn cưỡng.
“Trần, thiếp vẫn đang đợi chàng nha.” Liễu Nhu thẹn thùng ngả đầu tựa vào trước ngực hắn.
“Đi thôi, ta đưa nàng về.” Lúc này Mộ Dung Trần mới đứng dậy, kéo tay nàng nói.
“Vâng.” Liễu Nhu gật đầu, Mạnh Tâm Nghi rời đi khiến lòng nàng cũng yên tâm hơn.
**********************************
Cung Tuyết Thiến và Tiểu Vân xách theo tay nải rời khỏi Vương phủ, nàng từ chối đi xe ngựa của Vương phủ.
“Tiểu thư, Vương gia thật sự cho người hưu thư sao?” Đến bây giờ Tiểu Vân vẫn chưa thể tin được.
“Tiểu Vân, ngươi đã hỏi mấy lần rồi, nếu không tin thì tự ngươi xem đi, đây có phải là hưu thư hay không?” Cung Tuyết Thiến bất đắc dĩ đưa hưu thư ra cho nàng xem.
Tiểu Vân cầm lấy hưu thư nhìn xem, giấy trắng mực đen, lúc này mới không thể không tin, nói: “Tiểu thư, vậy sau này người phải làm sao?”
“Cái gì mà làm sao? Đương nhiên là quay về Mạnh phủ, ngươi đừng mặt ủ mày ê như vậy nữa, ngươi nên vui mừng cho ta mới đúng chứ, ta tự do rồi.” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng cười nói, thật đúng là Hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
“Dạ, nô tỳ chúc mừng tiểu thư được tự do.” Tiểu Vân hơi tức giận nói, có ai lại giống như tiểu thư không, đã bị hưu lại còn vui mừng như vậy.
“Đi thôi, để ăn mừng ta được tự do, ta mời ngươi ăn ngon một bữa.” Cung Tuyết Thiến buồn cười nhìn Tiểu Vân, chính nàng còn không khổ sở thì Tiểu Vân tức giận gì chứ?
“Người cũng nên ăn đi.” Tiểu Vân nhỏ giọng lầm bầm.
Cung Tuyết Thiến không thèm nhìn nàng, lập tức đi đến tiểu lâu ngay sát bên.
“Tiểu thư, mời vào trong, tiểu thư muốn dùng gì?” Tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi.
“Đem những món ngon nhất của các ngươi lên đây, mỗi món lấy một phần.” Cung Tuyết Thiến không hề nghĩ ngợi phân phó. Hôm nay chính là ngày khiến nàng vừa vui mừng vừa bi thương, nàng phải ăn một bữa no nê.
“Được, tiểu thư, mời lên lầu.” Tiểu nhị rất vui mừng bởi có được một người khách giàu có.
Ngồi ở trên bàn, trà vẫn chưa uống được một nửa, đồ ăn đã được bưng lên. Vừa bưng vào, Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân liền trợn tròn mắt. Nhiều như vậy, dùng mắt đếm chừng cũng phải có đến ba mươi mấy món.
“Chờ một chút, tiểu nhị, ngươi định bưng lên bao nhiêu món?” Cung Tuyết Thiến vội vàng gọi hắn lại.
“Tiểu thư, ước chừng năm mươi mấy món.” Tiểu nhị nghĩ một lát rồi nói.
“Cái gì? Nhiều vậy sao?” Cung Tuyết Thiến cả kinh kêu lên, vội vàng phân phó: “Ta không cần những món còn lại nữa.”
“Tiểu thư, đã làm xong hết rồi, không thể không đem lên. Hơn nữa, không phải người dặn dò món nào ngon đều lấy một phần sao?” Tiểu nhị lại nói.
“Sao ta biết được nhiều như vậy chứ?” Cung Tuyết Thiến vô tội nói, nàng nghĩ chỉ có vài món thôi nha. Bình thường những món đặc sản không phải chỉ có vài món thôi sao? Nghĩ một lát nàng lại nói: “Thôi được rồi, cứ bưng lên đi.” Cùng lắm thì đợi lát nữa làm người tốt, mời mấy người ăn xin kia ăn, coi như là nàng làm việc thiện vậy.
“Được rồi, tiểu thư cứ ăn từ từ, sẽ bưng lên ngay.” Thấy nàng dễ nói chuyện như vậy, tiểu nhị liền vui mừng lui xuống.
Nhìn thấy đồ ăn sắp đầy trên bàn, các nàng không có cách nào xuống tay được.
“Tiểu Vân, ăn đi, không ăn sẽ rất lãng phí, lần sau cũng không có cơ hội đâu.” Cung Tuyết Thiến cầm đũa nói.
“Tiểu như, nhiều quá.” Tiểu Vân cũng không biết nên ăn món nào.
“Nhiều không tốt sao? Chúng ta cũng được hưởng thụ sự đãi ngộ của Vương gia, Hoàng thượng một lần.” Cung Tuyết Thiến nói đùa.
“Tiểu thư, người còn có tâm trạng nói đùa sao?” Tiểu Vân cũng nhịn không được mà bật cười.
Không lâu sau, nhìn những đồ ăn gần như vẫn chưa được đụng vào, rốt cuộc bụng các nàng cũng ăn không nổi nữa.
“Tiểu thư, nô tỳ ăn no rồi.” Tiểu Vân nói, nhưng nhìn một bàn đầy đồ ăn vẫn có vẻ không đành lòng, quá lãng phí.
“Ta cũng ăn không nổi nữa rồi. Gọi tiểu nhị tính tiền đi, đợi lát nữa đem những thứ này cho những người ăn xin kia ăn.” Cung Tuyết Thiến phân phó, nàng cũng đã hối hận rồi, sớm biết rằng nhiều như vậy thì nàng đã không gọi.
“Được, tiểu thư chờ một lát, nô tỳ đi tính tiền.” Tiểu Vân đứng dậy đi ra ngoài.
Cung Tuyết Thiến ngồi ở trong phòng, một lúc sau liền nhìn thấy Tiểu Vân mặt ủ mày ê đi tới.
“Sao vậy Tiểu Vân?” Nàng không hiểu hỏi.
“Tiểu thư, người có biết những thức ăn này giá bao nhiêu không?” Tiểu Vân nhìn nàng hỏi.
“Bao nhiêu? Một ngàn lượng sao?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nàng không có bất kỳ khái niệm gì về bạc cả, một ngàn lượng hẳn là rất nhiều.
“Một vạn lượng.” Tiểu Vân suýt chút nữa đã khóc lên.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hiểu được, phì cười nói: “Ngươi đang tiếc tiền sao?”
“Tiểu thư, đúng là nô tỳ tiếc tiền, nhưng bây giờ không phải vấn đề nô tỳ có tiếc tiền hay không mà là vấn đề không có tiền để trả.” Lúc này Tiểu Vân mới nói.
Trong Mai Uyển.
Mai Cơ, Tình Cơ cùng Lan Cơ mang vẻ mặt kinh ngạc ngồi ở đó, nghe nha hoàn bẩm báo.
“Chủ tử, Tuyết chủ từ vừa bị Vương gia hưu, đuổi khỏi Vương phủ rồi.”
“Hết rồi, đến nàng ta cũng đã bị hưu, xem ra chúng ta không còn hi vọng nữa.” Tình Cơ nói với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Xem ra đây chính là số mệnh, chúng ta tính kế lâu như vậy, cuối cùng kết cục vẫn như cũ.” Lan Cơ cũng nhụt chí nói, gần như đã cam chịu.
“Vậy đi bước nào hay bước ấy đi, chỉ cần Vương gia không hưu chúng ta, chúng ta cứ an phận thủ thường, giả vờ hồ đồ.” Mai Cơ cũng không còn khí thế trước kia nữa.
Trong thư phòng.
“Trần, đưa thiếp về đi.” Liễu Nhu nhìn hắn nói, không muốn để hắn nghĩ đến Mạnh Tâm Nghi nữa.
“Nhu Nhi, hôm nay đừng về, ở lại Vương phủ đi.” Mộ Dung Trần mờ ám ôm lấy nàng nói, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn bực.
“Trần, không được, thân phận của thiếp bây giờ là quận chúa, vì thanh danh của Minh Nguyệt quốc, thiếp không thể ở lại đây được.” Liễu Nhu khẽ lắc đầu nói.
“Vậy xem ra, ta phải lấy nàng vào cửa sớm một chút mới được.” Mộ Dung Trần biết nàng nói có lý nên cũng không miễn cưỡng.
“Trần, thiếp vẫn đang đợi chàng nha.” Liễu Nhu thẹn thùng ngả đầu tựa vào trước ngực hắn.
“Đi thôi, ta đưa nàng về.” Lúc này Mộ Dung Trần mới đứng dậy, kéo tay nàng nói.
“Vâng.” Liễu Nhu gật đầu, Mạnh Tâm Nghi rời đi khiến lòng nàng cũng yên tâm hơn.
**********************************
Cung Tuyết Thiến và Tiểu Vân xách theo tay nải rời khỏi Vương phủ, nàng từ chối đi xe ngựa của Vương phủ.
“Tiểu thư, Vương gia thật sự cho người hưu thư sao?” Đến bây giờ Tiểu Vân vẫn chưa thể tin được.
“Tiểu Vân, ngươi đã hỏi mấy lần rồi, nếu không tin thì tự ngươi xem đi, đây có phải là hưu thư hay không?” Cung Tuyết Thiến bất đắc dĩ đưa hưu thư ra cho nàng xem.
Tiểu Vân cầm lấy hưu thư nhìn xem, giấy trắng mực đen, lúc này mới không thể không tin, nói: “Tiểu thư, vậy sau này người phải làm sao?”
“Cái gì mà làm sao? Đương nhiên là quay về Mạnh phủ, ngươi đừng mặt ủ mày ê như vậy nữa, ngươi nên vui mừng cho ta mới đúng chứ, ta tự do rồi.” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng cười nói, thật đúng là Hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
“Dạ, nô tỳ chúc mừng tiểu thư được tự do.” Tiểu Vân hơi tức giận nói, có ai lại giống như tiểu thư không, đã bị hưu lại còn vui mừng như vậy.
“Đi thôi, để ăn mừng ta được tự do, ta mời ngươi ăn ngon một bữa.” Cung Tuyết Thiến buồn cười nhìn Tiểu Vân, chính nàng còn không khổ sở thì Tiểu Vân tức giận gì chứ?
“Người cũng nên ăn đi.” Tiểu Vân nhỏ giọng lầm bầm.
Cung Tuyết Thiến không thèm nhìn nàng, lập tức đi đến tiểu lâu ngay sát bên.
“Tiểu thư, mời vào trong, tiểu thư muốn dùng gì?” Tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi.
“Đem những món ngon nhất của các ngươi lên đây, mỗi món lấy một phần.” Cung Tuyết Thiến không hề nghĩ ngợi phân phó. Hôm nay chính là ngày khiến nàng vừa vui mừng vừa bi thương, nàng phải ăn một bữa no nê.
“Được, tiểu thư, mời lên lầu.” Tiểu nhị rất vui mừng bởi có được một người khách giàu có.
Ngồi ở trên bàn, trà vẫn chưa uống được một nửa, đồ ăn đã được bưng lên. Vừa bưng vào, Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân liền trợn tròn mắt. Nhiều như vậy, dùng mắt đếm chừng cũng phải có đến ba mươi mấy món.
“Chờ một chút, tiểu nhị, ngươi định bưng lên bao nhiêu món?” Cung Tuyết Thiến vội vàng gọi hắn lại.
“Tiểu thư, ước chừng năm mươi mấy món.” Tiểu nhị nghĩ một lát rồi nói.
“Cái gì? Nhiều vậy sao?” Cung Tuyết Thiến cả kinh kêu lên, vội vàng phân phó: “Ta không cần những món còn lại nữa.”
“Tiểu thư, đã làm xong hết rồi, không thể không đem lên. Hơn nữa, không phải người dặn dò món nào ngon đều lấy một phần sao?” Tiểu nhị lại nói.
“Sao ta biết được nhiều như vậy chứ?” Cung Tuyết Thiến vô tội nói, nàng nghĩ chỉ có vài món thôi nha. Bình thường những món đặc sản không phải chỉ có vài món thôi sao? Nghĩ một lát nàng lại nói: “Thôi được rồi, cứ bưng lên đi.” Cùng lắm thì đợi lát nữa làm người tốt, mời mấy người ăn xin kia ăn, coi như là nàng làm việc thiện vậy.
“Được rồi, tiểu thư cứ ăn từ từ, sẽ bưng lên ngay.” Thấy nàng dễ nói chuyện như vậy, tiểu nhị liền vui mừng lui xuống.
Nhìn thấy đồ ăn sắp đầy trên bàn, các nàng không có cách nào xuống tay được.
“Tiểu Vân, ăn đi, không ăn sẽ rất lãng phí, lần sau cũng không có cơ hội đâu.” Cung Tuyết Thiến cầm đũa nói.
“Tiểu như, nhiều quá.” Tiểu Vân cũng không biết nên ăn món nào.
“Nhiều không tốt sao? Chúng ta cũng được hưởng thụ sự đãi ngộ của Vương gia, Hoàng thượng một lần.” Cung Tuyết Thiến nói đùa.
“Tiểu thư, người còn có tâm trạng nói đùa sao?” Tiểu Vân cũng nhịn không được mà bật cười.
Không lâu sau, nhìn những đồ ăn gần như vẫn chưa được đụng vào, rốt cuộc bụng các nàng cũng ăn không nổi nữa.
“Tiểu thư, nô tỳ ăn no rồi.” Tiểu Vân nói, nhưng nhìn một bàn đầy đồ ăn vẫn có vẻ không đành lòng, quá lãng phí.
“Ta cũng ăn không nổi nữa rồi. Gọi tiểu nhị tính tiền đi, đợi lát nữa đem những thứ này cho những người ăn xin kia ăn.” Cung Tuyết Thiến phân phó, nàng cũng đã hối hận rồi, sớm biết rằng nhiều như vậy thì nàng đã không gọi.
“Được, tiểu thư chờ một lát, nô tỳ đi tính tiền.” Tiểu Vân đứng dậy đi ra ngoài.
Cung Tuyết Thiến ngồi ở trong phòng, một lúc sau liền nhìn thấy Tiểu Vân mặt ủ mày ê đi tới.
“Sao vậy Tiểu Vân?” Nàng không hiểu hỏi.
“Tiểu thư, người có biết những thức ăn này giá bao nhiêu không?” Tiểu Vân nhìn nàng hỏi.
“Bao nhiêu? Một ngàn lượng sao?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nàng không có bất kỳ khái niệm gì về bạc cả, một ngàn lượng hẳn là rất nhiều.
“Một vạn lượng.” Tiểu Vân suýt chút nữa đã khóc lên.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hiểu được, phì cười nói: “Ngươi đang tiếc tiền sao?”
“Tiểu thư, đúng là nô tỳ tiếc tiền, nhưng bây giờ không phải vấn đề nô tỳ có tiếc tiền hay không mà là vấn đề không có tiền để trả.” Lúc này Tiểu Vân mới nói.
Bình luận truyện