Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 173: Kéo dài thời gian
“Không sai, nhưng mà đến bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra cách nào.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu.
“Vậy giao cho ta đi, để ta nghĩ cách.” Cơ Tinh Hồn nói, cùng lắm thì hắn sẽ cứu bọn họ ra.
“Ngươi muốn làm thế nào, cướp ngục sao?” Cung Tuyết Thiến chỉ nghĩ đến khả năng này.
“Việc đó đơn giản nhất, cớ sao lại không làm?” Cơ Tinh Hồn nói, hắn thích trực tiếp.
“Đừng.” Cung Tuyết Thiến không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, cướp ngục thì dù sao cũng sẽ có thương vong, bất kể là hắn hay những quan binh vô tội kia. Nếu vì cứu bọn họ mà thương tổn người khác thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
“Đừng? Vậy nàng muốn thế nào?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng hỏi.
“Vậy đi, ta viết một phong thư, ngươi đi đưa cho Mộ Dung Trần, nói ta rất khỏe, bảo hắn thả bọn họ ra.” Cung Tuyết Thiến nói, đây là cách tốt nhất mà nàng suy nghĩ một ngày mới nghĩ ra được.
“Nàng cảm thấy hắn sẽ đồng ý sao?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng.
“Đồng ý hay không nói sau, dù sao bây giờ cứ thử trước đã, nếu không được lại tính tiếp.” Thật ra Cung Tuyết Thiến cũng không hi vọng quá nhiều, dù sao nàng cũng hiểu Mộ Dung Trần rất rõ.
“Vậy được rồi, nếu nàng khăng khăng làm vậy thì ta sẽ giúp nàng đi một chuyến.” Cơ Tinh Hồn nói
“Cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến nói, sau đó đi lấy bút viết thư rồi giao cho hắn, nói: “Xong rồi.”
“Bảo bối, vậy ta đi trước.” Cơ Tinh Hồn lập tức biến mắt trong bầu trời đêm.
Vương phủ, Mộ Dung Trần đang ngồi trong thư phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng động trên nóc nhà, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh: “Nếu đã đến đây thì hãy xuống uống chén trà, bằng không người ta lại nói bổn Vương tiếp đón không chu đáo.”
“Không hổ là Tam Vương gia, có thính lực tốt như vậy, có thể nghe thấy bước chân của Cơ Tinh Hồn ta, thật khiến cho ta bội phục.” Bóng dáng của Cơ Tinh Hồn liền xuất hiện trước mặt hắn, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“Cơ Tinh Hồn, là ngươi?” Ngược lại Mộ Dung Trần lại hơi bất ngờ, hắn tới làm gì?
“Vương gia, đã lâu không gặp.” Cơ Tinh Hồn nghênh ngang cầm lấy chén trà bên cạnh lên uống, sau đó khen: “Không tệ, trà ngon, suy cho cùng cũng là gia đình Đế Vương.”
“Cơ Tinh Hồn, đừng nói nhảm nữa, nói đi, ngươi tới làm gì?” Nhưng Mộ Dung Trần lại không có tâm tình tốt như hắn.
“Cho ngươi.” Cơ Tinh Hồn cũng không dài dòng, thoáng cái đã phi thư trong ngực qua.
Mộ Dung Trần đưa tay tiếp được, mở ra nhìn liền thấy bút tích của nàng, chỉ thấy trên đó có viết mấy chữ: “Đại nương và Bảo Nhi vô tội, bọn họ là người tốt, thả bọn họ ra, cũng xin nể mặt họ mà thả cha Bảo Nhi ra. Ta rất khỏe.”
“Nàng ở đâu?” Mộ Dung Trần đặt thư trong tay qua một bên, chẳng lẽ nàng tìm đến nhờ cậy hắn?
“Việc này ta không thể trả lời, ta chỉ giúp nàng gửi phong thư thôi.” Cơ Tinh Hồn tỏ rõ, không nói cho hắn.
“Vậy ngươi trở về nói cho nàng biết, muốn thả người, có thể, trừ phi nàng tự mình đến, nếu không liền giết không tha.” Mộ Dung Trần cũng âm trầm nói.
“Tam Vương gia, ngươi cần gì phải vậy chứ, bọn họ chỉ là dân chúng vô tội, ngươi hà tất phải trút giận lên bọn họ. Hơn nữa ngươi cũng đã hưu nàng rồi, cần gì phải dây dưa không rõ như vậy.” Nói xong lời cuối, giọng điệu của Cơ Tinh Hồn cũng trở nên lạnh lùng.
“Cơ Tinh Hồn, đó là chuyện của ta với nàng, không liên quan gì đến ngươi cả. Ngươi cũng không có tư cách hỏi, thứ lỗi ta không tiễn xa được.” Mộ Dung Trần trực tiếp tiễn khách.
“Vương gia, sao lại không liên quan đến ta được? Ồ, đã quên nói cho ngươi biết, bây giờ nàng đã là nương tử của ta.” Cơ Tinh Hồn cố ý yêu nghiệt cười nói, rồi không để cho hắn cơ hội đáp lời đã điểm mũi chân một cái rời đi.
Mộ Dung Trần cười lạnh một cái, Cơ Tinh Hồn nghĩ nói như vậy có thể chọc giận hắn sao? Hắn hiểu rất rõ cá tính của Mạnh Tâm Nghi, cho dù chọn cũng sẽ không chọn Cơ Tinh Hồn.
Trong đêm tối, mấy hắc ý nhân không tiếng động đến gần am ni cô.
“Ta nhìn thấy quanh đây có hai kẻ đang âm thầm bảo vệ bọn họ.” Một hắc y nhân nói.
“Vậy các ngươi đi dụ bọn chúng đến chỗ khác đi, quận chúa đã dặn dò rồi, hôm nay nhất định phải thành công.” Một hắc y nhân nhìn như thủ lĩnh phân phó.
“Dạ.” Lập tức có hai hắc ý nhân đi dụ bọn họ đến chỗ khác.
Hắc y nhân cầm đầu không bị gì cản trở nữa liền trực tiếp xông vào phòng, dùng kiếm chỉa về phía mi tâm của nàng.
Tiểu Vân bị hoảng sợ lập tức hôn mê bất tỉnh, Cung Tuyết Thiến cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh. Nàng phải tự cứu lấy mình, phải kéo dài thời gian chờ Cơ Tinh Hồn trở về.
“Chịu chết đi.” Kiếm của hắc y nhân liền đâm tới.
“Chờ một chút.” Cung Tuyết Thiến vội vàng gọi hắn lại: “Đại ca, ta tin rằng ta với ngươi không thù không oán, nếu muốn giết ta thì cũng phải để ta chết được rõ ràng chứ. Là ai muốn giết ta? Vì sao phải giết ta?”
“Chuyện đó ngươi đến địa ngục hỏi Diêm Vương đi.” Hắc y nhân không muốn dong dài với nàng nữa, kiếm trong tay lại dùng sức.
“Chờ một chút.” Cung Tuyết Thiến gọi hắn lại lần nữa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Thứ nam nhân muốn không ngoài danh lợi, tài, sắc. Danh lợi cùng tài bây giờ nàng không có, vậy chỉ còn một thứ. Không có cách nào khác, trước tiên phải kéo dài thời gian rồi nói sau.
“Ngươi lại muốn nói gì nữa? Ta không rảnh giúp ngươi đâu, chịu chết đi.” Nam nhân không kiên nhẫn.
“Sẽ không làm lỡ nhiều thời gian của ngươi đâu. Ta chỉ muốn trước khi chết xin ngươi giúp cho một việc. Ta muốn cho phu quân của ta đội nón xanh (cắm sừng), ngươi có đồng ý giúp ta không?” Cung Tuyết Thiến dùng ánh mắt khiêu khích, nhìn hắn đầy ám muội.
Cho phu quân đội nón xanh? Hắc y nhân sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, hiểu được nàng đang nói gì. Lại nhìn thấy nàng môi hồng răng trắng, mặt mày ẩn tình, e thẹn lại quyến rũ, tim liền đập thình thịch, bắt đầu suy nghĩ, mỹ nhân như vậy, cơ hội như thế, không muốn thì thật tiếc. Dù sao nàng cũng phải chết, chờ sau khi thoải mái rồi mới giết nàng cũng vậy thôi.
“Đây chính là ngươi yêu cầu, nếu ta từ chối thì thật quá bất kính.” Hắc y nhân buông kiếm, ánh mắt liền trở nên thô tục, lập tức muốn xé rách y phục của nàng.
Cung Tuyết Thiến lập tức ngăn cản hắn, ánh mắt tiếp tục khiêu khích nói: “Không cần gấp gáp như vậy. Tình cảm, hiểu không? Cần phải có tình cảm, có không khí.”
Nói xong liền đi qua, dùng tay chậm rãi cởi bỏ y phục trước ngực hắn.
“Vậy giao cho ta đi, để ta nghĩ cách.” Cơ Tinh Hồn nói, cùng lắm thì hắn sẽ cứu bọn họ ra.
“Ngươi muốn làm thế nào, cướp ngục sao?” Cung Tuyết Thiến chỉ nghĩ đến khả năng này.
“Việc đó đơn giản nhất, cớ sao lại không làm?” Cơ Tinh Hồn nói, hắn thích trực tiếp.
“Đừng.” Cung Tuyết Thiến không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, cướp ngục thì dù sao cũng sẽ có thương vong, bất kể là hắn hay những quan binh vô tội kia. Nếu vì cứu bọn họ mà thương tổn người khác thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
“Đừng? Vậy nàng muốn thế nào?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng hỏi.
“Vậy đi, ta viết một phong thư, ngươi đi đưa cho Mộ Dung Trần, nói ta rất khỏe, bảo hắn thả bọn họ ra.” Cung Tuyết Thiến nói, đây là cách tốt nhất mà nàng suy nghĩ một ngày mới nghĩ ra được.
“Nàng cảm thấy hắn sẽ đồng ý sao?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng.
“Đồng ý hay không nói sau, dù sao bây giờ cứ thử trước đã, nếu không được lại tính tiếp.” Thật ra Cung Tuyết Thiến cũng không hi vọng quá nhiều, dù sao nàng cũng hiểu Mộ Dung Trần rất rõ.
“Vậy được rồi, nếu nàng khăng khăng làm vậy thì ta sẽ giúp nàng đi một chuyến.” Cơ Tinh Hồn nói
“Cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến nói, sau đó đi lấy bút viết thư rồi giao cho hắn, nói: “Xong rồi.”
“Bảo bối, vậy ta đi trước.” Cơ Tinh Hồn lập tức biến mắt trong bầu trời đêm.
Vương phủ, Mộ Dung Trần đang ngồi trong thư phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng động trên nóc nhà, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh: “Nếu đã đến đây thì hãy xuống uống chén trà, bằng không người ta lại nói bổn Vương tiếp đón không chu đáo.”
“Không hổ là Tam Vương gia, có thính lực tốt như vậy, có thể nghe thấy bước chân của Cơ Tinh Hồn ta, thật khiến cho ta bội phục.” Bóng dáng của Cơ Tinh Hồn liền xuất hiện trước mặt hắn, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“Cơ Tinh Hồn, là ngươi?” Ngược lại Mộ Dung Trần lại hơi bất ngờ, hắn tới làm gì?
“Vương gia, đã lâu không gặp.” Cơ Tinh Hồn nghênh ngang cầm lấy chén trà bên cạnh lên uống, sau đó khen: “Không tệ, trà ngon, suy cho cùng cũng là gia đình Đế Vương.”
“Cơ Tinh Hồn, đừng nói nhảm nữa, nói đi, ngươi tới làm gì?” Nhưng Mộ Dung Trần lại không có tâm tình tốt như hắn.
“Cho ngươi.” Cơ Tinh Hồn cũng không dài dòng, thoáng cái đã phi thư trong ngực qua.
Mộ Dung Trần đưa tay tiếp được, mở ra nhìn liền thấy bút tích của nàng, chỉ thấy trên đó có viết mấy chữ: “Đại nương và Bảo Nhi vô tội, bọn họ là người tốt, thả bọn họ ra, cũng xin nể mặt họ mà thả cha Bảo Nhi ra. Ta rất khỏe.”
“Nàng ở đâu?” Mộ Dung Trần đặt thư trong tay qua một bên, chẳng lẽ nàng tìm đến nhờ cậy hắn?
“Việc này ta không thể trả lời, ta chỉ giúp nàng gửi phong thư thôi.” Cơ Tinh Hồn tỏ rõ, không nói cho hắn.
“Vậy ngươi trở về nói cho nàng biết, muốn thả người, có thể, trừ phi nàng tự mình đến, nếu không liền giết không tha.” Mộ Dung Trần cũng âm trầm nói.
“Tam Vương gia, ngươi cần gì phải vậy chứ, bọn họ chỉ là dân chúng vô tội, ngươi hà tất phải trút giận lên bọn họ. Hơn nữa ngươi cũng đã hưu nàng rồi, cần gì phải dây dưa không rõ như vậy.” Nói xong lời cuối, giọng điệu của Cơ Tinh Hồn cũng trở nên lạnh lùng.
“Cơ Tinh Hồn, đó là chuyện của ta với nàng, không liên quan gì đến ngươi cả. Ngươi cũng không có tư cách hỏi, thứ lỗi ta không tiễn xa được.” Mộ Dung Trần trực tiếp tiễn khách.
“Vương gia, sao lại không liên quan đến ta được? Ồ, đã quên nói cho ngươi biết, bây giờ nàng đã là nương tử của ta.” Cơ Tinh Hồn cố ý yêu nghiệt cười nói, rồi không để cho hắn cơ hội đáp lời đã điểm mũi chân một cái rời đi.
Mộ Dung Trần cười lạnh một cái, Cơ Tinh Hồn nghĩ nói như vậy có thể chọc giận hắn sao? Hắn hiểu rất rõ cá tính của Mạnh Tâm Nghi, cho dù chọn cũng sẽ không chọn Cơ Tinh Hồn.
Trong đêm tối, mấy hắc ý nhân không tiếng động đến gần am ni cô.
“Ta nhìn thấy quanh đây có hai kẻ đang âm thầm bảo vệ bọn họ.” Một hắc y nhân nói.
“Vậy các ngươi đi dụ bọn chúng đến chỗ khác đi, quận chúa đã dặn dò rồi, hôm nay nhất định phải thành công.” Một hắc y nhân nhìn như thủ lĩnh phân phó.
“Dạ.” Lập tức có hai hắc ý nhân đi dụ bọn họ đến chỗ khác.
Hắc y nhân cầm đầu không bị gì cản trở nữa liền trực tiếp xông vào phòng, dùng kiếm chỉa về phía mi tâm của nàng.
Tiểu Vân bị hoảng sợ lập tức hôn mê bất tỉnh, Cung Tuyết Thiến cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh. Nàng phải tự cứu lấy mình, phải kéo dài thời gian chờ Cơ Tinh Hồn trở về.
“Chịu chết đi.” Kiếm của hắc y nhân liền đâm tới.
“Chờ một chút.” Cung Tuyết Thiến vội vàng gọi hắn lại: “Đại ca, ta tin rằng ta với ngươi không thù không oán, nếu muốn giết ta thì cũng phải để ta chết được rõ ràng chứ. Là ai muốn giết ta? Vì sao phải giết ta?”
“Chuyện đó ngươi đến địa ngục hỏi Diêm Vương đi.” Hắc y nhân không muốn dong dài với nàng nữa, kiếm trong tay lại dùng sức.
“Chờ một chút.” Cung Tuyết Thiến gọi hắn lại lần nữa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Thứ nam nhân muốn không ngoài danh lợi, tài, sắc. Danh lợi cùng tài bây giờ nàng không có, vậy chỉ còn một thứ. Không có cách nào khác, trước tiên phải kéo dài thời gian rồi nói sau.
“Ngươi lại muốn nói gì nữa? Ta không rảnh giúp ngươi đâu, chịu chết đi.” Nam nhân không kiên nhẫn.
“Sẽ không làm lỡ nhiều thời gian của ngươi đâu. Ta chỉ muốn trước khi chết xin ngươi giúp cho một việc. Ta muốn cho phu quân của ta đội nón xanh (cắm sừng), ngươi có đồng ý giúp ta không?” Cung Tuyết Thiến dùng ánh mắt khiêu khích, nhìn hắn đầy ám muội.
Cho phu quân đội nón xanh? Hắc y nhân sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, hiểu được nàng đang nói gì. Lại nhìn thấy nàng môi hồng răng trắng, mặt mày ẩn tình, e thẹn lại quyến rũ, tim liền đập thình thịch, bắt đầu suy nghĩ, mỹ nhân như vậy, cơ hội như thế, không muốn thì thật tiếc. Dù sao nàng cũng phải chết, chờ sau khi thoải mái rồi mới giết nàng cũng vậy thôi.
“Đây chính là ngươi yêu cầu, nếu ta từ chối thì thật quá bất kính.” Hắc y nhân buông kiếm, ánh mắt liền trở nên thô tục, lập tức muốn xé rách y phục của nàng.
Cung Tuyết Thiến lập tức ngăn cản hắn, ánh mắt tiếp tục khiêu khích nói: “Không cần gấp gáp như vậy. Tình cảm, hiểu không? Cần phải có tình cảm, có không khí.”
Nói xong liền đi qua, dùng tay chậm rãi cởi bỏ y phục trước ngực hắn.
Bình luận truyện