Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 27: Có số đào hoa
Thập nhị Vương gia Mộ Dung Băng vừa muốn đi tới, đã bị Mộ Dung Phong giữ chặt lấy: “Không cần đi quấy rầy nàng.”
Tất cả mọi người lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn nàng từng ngụm, miệng đối miệng đẩy hơi cho hắn.
Khụ khụ. Trong cơn mê man Thập tứ Vương gia đột nhiên ho khan, chậm rãi mở to mắt, đã nhìn thấy môi của nàng đang phủ trên môi của mình, mở to mắt, sắc mặt lập tức xấu hổ biến đỏ bừng, tim đập đột nhiên nhanh hơn. Lần đầu tiên làm cho hắn có cảm giác nội tâm hắn chấn động mãnh liệt .
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.” Cung Tuyết Thiến thở phào một hơi, đang mệt chết nàng, bỗng dưng nhìn đến gương mặt hắn mặt đỏ tai hồng, không khỏi buồn cười, nghĩ đến mình làm ơn chịu thiệt. Nhưng mà nàng không đỏ mặt, mặt hắn đỏ cái gì? Mười lăm, mười sáu tuổi có trong sáng đến như vậy không?
Nàng đứng dậy, lúc này mới nhìn đến các Vương gia đang đứng ở một bên. Nhất là Mộ Dung Trần, dung ánh mắt hoài nghi âm tàn kia nhìn nàng, không muốn để ý tới hắn, nàng chuyển dời ánh mắt sang hướng khác, nàng cũng thật ngốc, một tháng không ra khỏi cửa, khó khăn lắm hôm nay mới được đi ra, lại đem Vương gia kia đẩy xuống nước.
Tiểu Vân nâng Cung Tuyết Thiến dậy, đau lòng hỏi: “Tiểu thư người có khỏe không?”
“Hoàn hảo, không có việc gì.” Cung Tuyết Thiến trả lời cho nàng ta an tâm.
“Tiểu thập tứ, ngươi làm sao thế?” Mộ Dung Trần cùng Mộ Dung Phong đi tới nâng hắn dậy.
“Thập tứ hoàng đệ tại sao đệ lại không cẩn thận để rơi vào trong nước như vậy?” Mộ Dung Băng ngữ khí hơi mang theo trách cứ.
“Hoàng huynh, đệ rất khỏe.” Mộ Dung Vũ nói, sắc mặt có chút trắng bệch, trong lòng vẫn còn khiếp sợ.
“Không có việc gì là tốt rồi, mau trở về phòng thay quần áo.” Các vương gia nhà Mộ Dung đều thở ra một hơi nhẹ nhõm, nâng hắn dậy.
Mộ Dung Trần lúc này mới nhìn Cung Tuyết Thiến một bên cả người ướt sũng lạnh lùng hỏi: “Nói, sao lại thế này? Thập tứ đệ tại sao lại rơi vào trong nước.”
“Ngoài ý muốn ngã xuống.” Cung Tuyết Thiến không cười, nhìn hắn trả lời, hắn đang chất vấn sao? Cho dù là chính mình đem hắn kéo xuống, cũng là hắn kéo nàng trước, làm nàng mất thăng bằng mới rớt xuống.
“Vậy ngươi nói thử xem, thế nào là chuyện xảy ra ngoài ý muốn?”
Mộ Dung Trần đương nhiên không tin lời của nàng.
“Tam hoàng huynh, là đệ không cẩn thận kéo nàng ngã xuống, đều là đệ không tốt, không nên trách nàng.” Không đợi nàng trả lời, Mộ Dung Vũ ở bên cạnh vội vàng giành trả lời trước.
Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, nàng không nghĩ tới hắn rất có lương tâm, có ân báo ân, không có bỏ đá xuống giếng.
“Chuyện như thế thật chứ?” Mộ Dung Trần rõ ràng mang theo hoài nghi.
“Vâng, chính là như vậy.”
Mộ Dung Vũ sợ hắn không tin vội vàng cam đoan.
“Nếu như vậy là do ngươi đẩy xuống.”
Mộ Dung Trần biết Thập tứ đệ là cố ý bao che cho nàng, hắn cũng không muốn vạch trần Thập tứ đệ.
Cư nhiên dám hoài nghi nàng, Cung Tuyết Thiến tức giận liếc hắn một cái, ngay cả lễ cũng không làm, xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Phía sau Mộ Dung Vũ đột nhiên gọi nàng lại.
“Vương gia còn có việc sao?” Cung Tuyết Thiến dừng bước nhìn hắn hỏi.
“Cám ơn ngươi cứu Bổn vương, vì danh tiết của ngươi mà nghĩ, Bổn vương sẽ chịu trách nhiệm. Chờ ngươi trưởng thành Bổn vương sẽ cưới ngươi.” Mộ Dung Vũ đi đến trước mặt của nàng thành tâm nói.
Cung Tuyết Thiến ngẩn người nhìn hắn không biết nên trả lời như thế nào với hắn? Cả nhà Mộ Dung đang tụ tập một bên, cũng kinh ngạc nhìn hắn không nghĩ tới hắn sẽ nói ra những lời như vậy.
Trong mắt Mộ Dung Trần mang theo tức giận, Mạnh Tâm Nghi ngươi cư nhiên lại dám trêu ghẹo Thập tứ đệ, ngươi thật đúng là có bản lĩnh.
“Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho Bổn vương, ngươi tên là gì?” Mộ Dung Vũ lại hỏi.
“Hảo ý kia của Vương gia ta xin nhận, không cần nghiêm trọng như vậy, ta cáo lui trước.” Cung Tuyết Thiến vẻ mặt đen lại, dù sao nàng cũng là tiểu thiếp của hoàng huynh hắn, mặc dù hữu danh vô thực. Nhưng ở cổ đại thân phận quan trọng hơn.
Nhìn nàng muốn rời đi, Mộ Dung Vũ vừa định gọi nàng, đã bị Cửu vương gia Mộ Dung Vân ở phía sau kéo lại: “Thập tứ hoàng đệ không thể lỗ mãng, đệ cũng đã biết nàng là ai?”
Tất cả mọi người lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn nàng từng ngụm, miệng đối miệng đẩy hơi cho hắn.
Khụ khụ. Trong cơn mê man Thập tứ Vương gia đột nhiên ho khan, chậm rãi mở to mắt, đã nhìn thấy môi của nàng đang phủ trên môi của mình, mở to mắt, sắc mặt lập tức xấu hổ biến đỏ bừng, tim đập đột nhiên nhanh hơn. Lần đầu tiên làm cho hắn có cảm giác nội tâm hắn chấn động mãnh liệt .
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.” Cung Tuyết Thiến thở phào một hơi, đang mệt chết nàng, bỗng dưng nhìn đến gương mặt hắn mặt đỏ tai hồng, không khỏi buồn cười, nghĩ đến mình làm ơn chịu thiệt. Nhưng mà nàng không đỏ mặt, mặt hắn đỏ cái gì? Mười lăm, mười sáu tuổi có trong sáng đến như vậy không?
Nàng đứng dậy, lúc này mới nhìn đến các Vương gia đang đứng ở một bên. Nhất là Mộ Dung Trần, dung ánh mắt hoài nghi âm tàn kia nhìn nàng, không muốn để ý tới hắn, nàng chuyển dời ánh mắt sang hướng khác, nàng cũng thật ngốc, một tháng không ra khỏi cửa, khó khăn lắm hôm nay mới được đi ra, lại đem Vương gia kia đẩy xuống nước.
Tiểu Vân nâng Cung Tuyết Thiến dậy, đau lòng hỏi: “Tiểu thư người có khỏe không?”
“Hoàn hảo, không có việc gì.” Cung Tuyết Thiến trả lời cho nàng ta an tâm.
“Tiểu thập tứ, ngươi làm sao thế?” Mộ Dung Trần cùng Mộ Dung Phong đi tới nâng hắn dậy.
“Thập tứ hoàng đệ tại sao đệ lại không cẩn thận để rơi vào trong nước như vậy?” Mộ Dung Băng ngữ khí hơi mang theo trách cứ.
“Hoàng huynh, đệ rất khỏe.” Mộ Dung Vũ nói, sắc mặt có chút trắng bệch, trong lòng vẫn còn khiếp sợ.
“Không có việc gì là tốt rồi, mau trở về phòng thay quần áo.” Các vương gia nhà Mộ Dung đều thở ra một hơi nhẹ nhõm, nâng hắn dậy.
Mộ Dung Trần lúc này mới nhìn Cung Tuyết Thiến một bên cả người ướt sũng lạnh lùng hỏi: “Nói, sao lại thế này? Thập tứ đệ tại sao lại rơi vào trong nước.”
“Ngoài ý muốn ngã xuống.” Cung Tuyết Thiến không cười, nhìn hắn trả lời, hắn đang chất vấn sao? Cho dù là chính mình đem hắn kéo xuống, cũng là hắn kéo nàng trước, làm nàng mất thăng bằng mới rớt xuống.
“Vậy ngươi nói thử xem, thế nào là chuyện xảy ra ngoài ý muốn?”
Mộ Dung Trần đương nhiên không tin lời của nàng.
“Tam hoàng huynh, là đệ không cẩn thận kéo nàng ngã xuống, đều là đệ không tốt, không nên trách nàng.” Không đợi nàng trả lời, Mộ Dung Vũ ở bên cạnh vội vàng giành trả lời trước.
Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, nàng không nghĩ tới hắn rất có lương tâm, có ân báo ân, không có bỏ đá xuống giếng.
“Chuyện như thế thật chứ?” Mộ Dung Trần rõ ràng mang theo hoài nghi.
“Vâng, chính là như vậy.”
Mộ Dung Vũ sợ hắn không tin vội vàng cam đoan.
“Nếu như vậy là do ngươi đẩy xuống.”
Mộ Dung Trần biết Thập tứ đệ là cố ý bao che cho nàng, hắn cũng không muốn vạch trần Thập tứ đệ.
Cư nhiên dám hoài nghi nàng, Cung Tuyết Thiến tức giận liếc hắn một cái, ngay cả lễ cũng không làm, xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Phía sau Mộ Dung Vũ đột nhiên gọi nàng lại.
“Vương gia còn có việc sao?” Cung Tuyết Thiến dừng bước nhìn hắn hỏi.
“Cám ơn ngươi cứu Bổn vương, vì danh tiết của ngươi mà nghĩ, Bổn vương sẽ chịu trách nhiệm. Chờ ngươi trưởng thành Bổn vương sẽ cưới ngươi.” Mộ Dung Vũ đi đến trước mặt của nàng thành tâm nói.
Cung Tuyết Thiến ngẩn người nhìn hắn không biết nên trả lời như thế nào với hắn? Cả nhà Mộ Dung đang tụ tập một bên, cũng kinh ngạc nhìn hắn không nghĩ tới hắn sẽ nói ra những lời như vậy.
Trong mắt Mộ Dung Trần mang theo tức giận, Mạnh Tâm Nghi ngươi cư nhiên lại dám trêu ghẹo Thập tứ đệ, ngươi thật đúng là có bản lĩnh.
“Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho Bổn vương, ngươi tên là gì?” Mộ Dung Vũ lại hỏi.
“Hảo ý kia của Vương gia ta xin nhận, không cần nghiêm trọng như vậy, ta cáo lui trước.” Cung Tuyết Thiến vẻ mặt đen lại, dù sao nàng cũng là tiểu thiếp của hoàng huynh hắn, mặc dù hữu danh vô thực. Nhưng ở cổ đại thân phận quan trọng hơn.
Nhìn nàng muốn rời đi, Mộ Dung Vũ vừa định gọi nàng, đã bị Cửu vương gia Mộ Dung Vân ở phía sau kéo lại: “Thập tứ hoàng đệ không thể lỗ mãng, đệ cũng đã biết nàng là ai?”
Bình luận truyện