Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán
Chương 7
Edit: Nana
Anh yêu thương, chăm sóc Chu muội như vậy mà cô biết rõ anh là cha ruột của cô bé nhưng lại không nói ra, trong lòng có chút áy náy nên càng không thể tiếp tục làm anh khổ sở được nữa.
“Em có nhớ anh hay không?” Thẩm Mặc ngả ngớn cười xấu xa: “Anh cùng người anh em của anh rất nhớ em.”
“Sắc lang.”
“Em nói đúng rồi, Mạt Mạt, anh vừa nghĩ đến em thì người anh em lại “sưng” lên, làm sao bây giờ?”
“Anh đi chết đi.” Chu Dĩ Mạt hung hăng cúp máy nhưng vừa gác máy xuống xong, soi gương lại thấy mặt mình đang cười tủm tỉm, cô sợ hết hồn vội vàng thu lại nụ cười hừ, lạnh một tiếng, đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Chu muội đang xoa xoa mắt nói: “Mẹ, con muốn…”
“Đến đây…” Chu Dĩ Mạt dắt tay cô bé vào nhà vệ sinh. “Mẹ, con rất thích ba, mẹ kết hôn với ba có được hay không?” Chu muội nhẹ giọng nài nỉ.
“Con bé này, không được nói năng linh tinh.” Chu Dĩ Mạt giả vờ tức giận vỗ vỗ cái mông cô bé.
…
Những ngày tiếp theo, Thẩm Mặc ở trong nhà Chu Dĩ Mạt tự do ra vào, càng thường xuyên tới công ty chờ cô tan việc hoặc là tặng hoa tươi. Hơn nữa dù Chu Dĩ Mạt nói bao nhiêu lần với Chu muội là không được lén lút để Thẩm Mặc vào nhà, nhưng lần nào Thẩm Mặc đến thì Chu muội đều ngoan ngoãn ra mở cửa, chọc cho Chu Dĩ Mạt vừa bực mình vừa buồn cười, cô nói: “Chu muội, cái tên phản đồ kia.”
“He he.” Chu muội bụm miệng cười hì hì, ranh mãnh mà đáng yêu như con chuột nhỏ: “Mẹ, ba nói mẹ là người phụ nữ của ba đấy.”
Vừa lúc đó Thẩm Mực đang nhìn Chu muội thì thấy cô cũng đang nhìn anh, trong mắt có chút hốt hoảng. Anh nhìn thấy Chu Dĩ Mạt mở miệng định phản bác liền nhào tới niêm phong miệng cô, đôi môi mềm mại của cô làm anh muốn ngừng mà không được. Anh không để ý Chu Dĩ Mạt giãy giụa, ôm cô thật chặt, thấy Chu muội đang ở bên cạnh nhảy nhót hoan hô thì liếc mắt một cái, làm Chu muội che mắt vội vàng chạy vào phòng.
Anh nhanh chóng với lưỡi linh hoạt của mình luồn vào miệng cô khuấy đảo nhấm nháp, vuốt ve đầu lưỡi mềm mại kia, anh có cảm giác cả người cô mềm nhũn. Đôi môi vẽ nên một nụ cười nhẹ, anh dùng sức ôm cô vào trong ngực mình để bộ ngực mềm mại tinh tế của cô áp lên ngực anh.
Anh mạnh mẽ hôn cô, đầu lưỡi ngày càng thâm nhập sâu vào, di chuyển nhanh nhẹn, không ngừng trêu chọc cô. Tay của anh không biết từ lúc nào luồn vào vạt áo cô, cởi ra móc áo ngực, ngón tay thon dài di chuyển trên lưng cô, lại không biết từ khi nào lặng lẽ mò tới ngực trái, nắm lấy…bóp.
Chu Dĩ Mạt bị hôn mà cả người mềm nhũn, kỹ thuật hôn của anh quá tốt làm cô mỗi lần bị anh hôn liền quên mất tất cả giống như lần đầu tiên. Anh nhẹ nhàng vuốt ve làm cho cô cô sung sướng run rẩy. Anh tròn mắt nhìn cô vì ngượng ngùng mà đỏ bừng hai má, dung nhan càng thêm xinh đẹp động lòng người, anh tà tà nở nụ cười: “Mạt Mạt, em thích anh làm như vậy, phải không?”
Chu Dĩ Mạt đẩy anh ra vội vàng chạy vào nhà vệ sinh trốn. Tại sao anh lại như vậy chứ? Lại có thể ở trước mặt Chu muội mà… cô.
Chu Dĩ Mạt trốn trong nhà vệ sinh dù cho Thẩm Mặc dỗ ngon dỗ ngọt như thế nào cũng không dám ra. Cô ngồi trên nắp bồn cầu, hai tay chống cằm, đầu lưỡi không tự chủ được mà vươn ra liếm liếm đôi môi . Loại cảm giác này làm cô hít thở không thông cũng làm cho cô khó có thể không chế được.
Cho đến khi Thẩm Mặc về, Chu Dĩ Mạt mới dám ra khỏi nhà vệ sinh, lúc cô đối diện với ánh mắt to tròn của Chu muội không khỏi lườm cô bé một cái: “Tiểu Hỗn Cầu.”
“Mẹ, ba rất thích mẹ đấy.” Chu muội cười hi hi.
“Còn nói như vậy nữa mẹ sẽ không làm bữa tối cho con. Hừ!” Chu Dĩ Mạt uy hiếp cô bé.
“Hì hì, ba nói rồi, mẹ sẽ không ăn hiếp con.”
“Con bé nghịch ngợm này, bị anh ta thu mua từ lúc nào không biết nữa!”
Chu Dĩ Mạt mất ngủ cả đêm, cô lăn qua lộn lại trong đầu chỉ có bóng hình của anh, đêm tình một đêm ngày đó rồi nụ hôn nóng bỏng mới hôm nay. Cô lắc đầu, cô không muốn nhớ nữa nhưng lại không không chế nổi, cái người đàn ông ưu tú đó làm cô hoàn hoàn rung động, chao đảo. Tại sao cô không thể chú ý tới anh?
Lúc đầu hai người giống như kẻ thù nhưng hôm nay anh lại không ngừng lấy lòng cô, không thể không nói làm cho lòng hư vinh của cô thỏa mãn chưa từng có.
Mấy ngày hôm nay, Thẩm Mặc đến nhà cô trình diện, còn thỉnh thoảng đùa giỡn cô, chỉ cần có cơ hội thì sẽ hôn cô, sờ soạng cô. Mỗi lần đều trêu chọc cho tới khi cô trốn vào nhà vệ sinh mới thôi. Thẩm Mặc cảm thấy trò chơi này càng chơi càng vui, anh chơi ngày càng ghiền mà cô ngày càng không có sức đề kháng với anh.
Chủ nhật vốn là ngày nghỉ tố,t nhưng có một cuộc điện thoại làm cô không thể không ra ngoài. Thẩm Mặc vừa vào nhà liền nhìn thấy cô trang điểm xinh đẹp, đầu tóc cẩn thận búi lên, mặc một bộ lễ phục màu tím vừa sang trọng lại vừa thanh thoát .
Anh thấy cô trang điểm như vậy mà đi ra ngoài thì có chút không vui: “Em định đi đâu?”
“Xã giao.” Cô hờ hững nói hai chữ, cúi đầu mang giày.
Thẩm Mặc ở phía sau thấy bộ mông cong cong kia, đường nét căng tròn làm anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tà tà cười một tiếng liền lấy móng vuốt sói của mình đặt lên mông cô.
“A!” Cô thét chói tai.
“Em muốn cho Chu muội biết hay sao?” Anh cười xấu xa, ngắt mông cô.
“Đừng…” Âm thanh của cô im bặt. Xem như anh lợi hại.
Thẩm Mặc cười hì hì nhéo mông cô: “Sau này anh muốn tự tay thiết kế cho em một bộ lễ phục, có một không hai.” Giọng anh trầm thấp mang theo một chút trêu đùa: “Đem những đường cong hoàn mỹ nhất của em phô bày ra.” Nói xong bàn tay từ sau lưng ngắt ngực cô một cái: “Nhưng chỉ để một mình anh nhìn thấy.”
Anh thấy Chu Dĩ Mạt mở cửa bỏ chạy, suýt chút nữa không nhịn được bật cười ha ha.
Chu muội thất Thẩm Mặc tới, vui vẻ cọ cọ người anh, cười híp mắt hỏi: “Ba, đuổi kịp mẹ sao?”
“Cũng nhanh thôi, con gái, sau này sẽ công khai gọi ba là ba, được không?”
“Được, đương nhiên được.”
Chu muội cười hắc hắc, trong lòng thầm nghĩ: “Sau này tên con không còn là Chu muội, con tên là Thẩm muội, Chu muội thật khó nghe.”
Thẩm Mặc cùng Chu muội chơi đùa cả ngày, buổi tối liền dỗ Chu muội ngủ. Thẩm Mặc nhìn đồng hồ bây giờ đã là mười giờ mà Chu Dĩ Mạt chưa về không khỏi có chút lo lắng vừa định gọi điện thoại cho cô liền nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa. Anh vừa mở cửa liền bắt được bóng dáng ngã vào ngực anh, Thẩm Mặc ôm lấy cô, đóng chặt cửa lại.
“Chậc chậc… Sao lại uống tới như vậy?” Thẩm Mặc nhíu mày, đỡ Chu Dĩ Mạt ngồi xuống sô pha, Chu Dĩ Mạt ngồi cũng không xong ngã về phía sau nằm dài trên ghế sô pha. Thẩm Mặc rót cho cô ly nước, mặt không vui hỏi: “Sao lại uống như tới vậy hả?”
“Anh là ai? Sao lại ở trong nhà tôi? Ha ha…” Chu Dĩ Mạt ngây dại cười hì hì, thật là đáng yêu. Thẩm Mặc đoán cô bây giờ cũng không biết mình là ai.
Thẩm Mặc lườm cô một cái vốn muốn khiển trách cô nhưng thấy dáng vẻ thật thà đáng yêu của cô không nhịn được vỗ vỗ mặt cô: “Mạt Mạt, em không có sao chứ.”
“Tất nhiên là tôi không sao.” Chu Dĩ Mạt đứng lên, lảo đảo đi về phía nhà tắm, Thẩm Mặc sợ cô té, vội vàng chạy đến đỡ cô. Chu Dĩ Mạt đẩy anh ra, vừa đi về phía phòng tắm vừa la hét: “Nóng quá, tôi muốn tắm.”
Sau đó, ngay cả cửa cũng không thèm đóng mà bắt đầu cởi quần áo, Thẩm Mặc đứng trước cửa phòng tắm muốn chuyển tầm mắt đi chỗ khác nhưng lại luyến tiếc nên cứ đứng nhìn cô cởi từng thứ y phục trên người mình ra, lộ ra thân hình uyển chuyển, Thẩm Mặc chỉ cảm thấy máu trong người mình sôi trào dữ dội. Xem múa thoát y cũng không kích thích như vậy.
Anh đứng trước cửa nhà tắm thật lâu, đột nhiên nảy ra chủ ý. Anh đi vào, đóng cửa lại, Chu dĩ Mạt ngây ngốc nhìn anh, cười khúc khích không dứt: “Tại sao anh cũng vào đây?” Thẩm Mặc ra vẻ đương nhiên mà nhíu mày: “Bởi vì anh cũng nóng, anh cũng muốn tắm.”
“Nhưng mà nhà tôi chỉ có một phòng tắm thôi.” Cô không vui nhìn anh, muốn đẩy anh ra ngoài.
“Vậy sao chúng ta không cùng nhau tắm.” Thẩm Mặc cười híp mắt nói.
“Hả?” Chu Dĩ Mạt hả một tiếng, cũng không rõ ràng, sau đó giống như đã hiểu được, cũng cười híp mắt: “Anh không phải là rất nóng hay sao? Sao không cởi quần áo?”
Đôi mắt Thẩm Mặc sâu thẳm, một hơi liền cởi sạch quần áo của mình: “Bây giờ có thể tắm được chưa?” Vừa nói xong liền ôm cô thả vào trong bồn tắm. “Em say rồi, để anh giúp em tắm.”
Thẩm Mặc nói xong liền xả nước nóng, để cô nằm trong bồn nước ấm, thoải mái mà nhắm hai mắt, gương mặt thả lỏng một chút đề phòng cũng không có. Thẩm Mặc nhìn thân thể mềm mại trắng nõn, hai nụ hoa đỏ tươi cùng khu rừng rậm rạp kia mà có cảm giác cổ họng mình căng thẳng, bắp thịt cứng lại.
Khi nước ấm đã đầy, anh cũng bước vô, ôm cô vào lòng, anh biết rõ mình kiềm chế không nổi nữa rồi. Anh bắt đầu hôn cằm cô, đầu tiên là nhẹ nhàng dùng môi cọ, nhẹ nhàng mút, từ từ gia tăng sức lực, dùng sức mút ra một đóa hoa đỏ tươi trên người cô. Anh lần lượt nhấm nháp hai đóa hoa kiêu ngạo của cô làm cho nó nở rộ đỏ rực.
Cô dường như đã ngủ, không nhúc nhích mặc anh muốn làm gì thì làm, trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ, hô hấp đều đều.
Anh để cho cô thoải mái tựa vào thành bồn tắm, giúp cô rửa sạch thân thể, anh thoa đều sữa tắm lên lưng cô, tấm lưng bóng loáng, nhẵn nhụi làm cho lửa dục của anh khó nhịn, tay trượt từ lưng cô vòng qua đến trước ngực phủ lên gò ngực mềm mại, cặp tuyết lê của cô vừa phải làm cho tay anh có cảm giác nặng trĩu, cũng không phải là quá lớn, anh bắt đầu xoay tròn xoa nắn không ngừng vuốt ve.
Chu Dĩ Mạt dường như đã tỉnh táo một chút, cúi đầu rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt, từ từ ngồi ngay ngắn lại. Một đôi tay linh hoạt thon dài đang vòng từ sau lưng cô…vân vê ngực cô , da thịt tràn ra khỏi kẽ tay của anh hết sức dâm mĩ.
Cô nhìn xuống chỉ có cảm giác hô hấp của mình chậm lại có chút hoảng sợ mà lắc đầu: “Không muốn …Tôi không muốn…”
“Mạt Mạt, bây giờ mà nói không muốn không phải là quá muộn rồi sao?” Thẩm Mặc cười lạnh một tiếng, ánh mắt anh sâu thăm thẳm, nụ cười trên mặt càng nở rộ. Anh nghiêng người tới phía trước, áp sát vào lưng cô, ngậm lấy vành tai tinh tế cô mà mút không ngừng phun ra nuốt vào: “Hưởng thụ yêu thương của anh dành cho em không tốt sao?”
“Không thể… không thể…” Cô vô thức lẩm bẩm câu này, vì say rượu nên không biết mình nên biểu đạt cái gì, mê man thiếp đi.
Chỉ thấy Thẩm Mặc cười ha ha: “Mạt Mạt, nụ hoa cũng cứng ngắc, phía dưới của em thế nào? Ướt sao?”
Tay anh lướt xuống thân thể cô, thỉnh thoảng dùng móng tay cái cào nhẹ người cô. Đầu Chu Dĩ Mạt giống như một đống tương hồ không có chút nhận thức nào, cô chỉ có cảm giác giống như trở về cái đêm mười tám tuổi năm đó, thân thể lặng lẽ hưng phấn, nóng bỏng cũng bắt đầu mong đợi cái cảm giác sung sướng kia, cô nỉ non, rên rỉ như tiếng mèo kêu.
…
Chu Dĩ Mạt lúc này đã hôn mê, Thẩm Mặc chẳng qua chỉ là cười hờ hững nâng cằm cô lên nói: “Mạt Mạt, đây chỉ là lợi tức ( lãi) thôi, em không chỉ thiếu anh lợi tức không đâu!”
Ngày hôm sau Chu Dĩ Mạt tỉnh dậy chỉ cảm thấy toàn thân không động đây nổi, thật nhức, thật đau. Cô hơi trở mình chỉ cảm thấy toàn thân có chút đau, cô a một tiếng liền nghe được âm thanh dễ nghe vang lên bên tai: “Mạt Mạt, buổi sáng tốt lành.”
“A…”Chu Dĩ Mạt vội bụm miệng không để cho mình kêu ra thành tiếng. Thẩm Mặc khép hờ đôi mắt, cặp mắt đào hoa đẹp đẽ vô cùng, chăn đắp một nửa lộ ra lồng ngực khêu gợi, anh cười thật là quyến rũ: “Mạt Mạt, anh muốn một nụ hôn chào buổi sáng.”
“Tôi…” Chu Dĩ Mạt đột nhiên hoảng sợ kêu lên một tiếng: “Thẩm Mặc, cái tên khốn kiếp này.” Thẩm Mặc thản nhiên đưa tay đè đầu cô, cho cô một cái hôn sâu: “Mạt Mạt, nói cho anh biết, Chu muội là con của ai?”
“Của tôi.” Chu Dĩ Mạt không chút nghĩ ngợi nói ra, vẻ mặt hốt hoảng bị Thẩm Mặc nhìn thấu, anh lạnh lùng nói: “Em có thể không cần nói thật, anh có thể đưa nó đi giám định DNA.”
“Thẩm Mặc…Anh…Anh không được làm như vậy.” Cô hoảng sợ nhìn anh.
Phản ứng của cô đã chứng minh tất cả. Chu muội là con anh. Thẩm Mặc giờ phút này dù có chút vui mừng nhưng vẫn là tức giận nhiều hơn, anh hận không thể bóp chết cô. Anh bắt lấy tay cô, từ trên cao cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chu Dĩ Mạt, chúng ta kết hôn đi.”
Chu Dĩ Mạt hoàn toàn không dám tin tưởng lời anh nói, giật mình há to miệng nhìn anh, mấp máy môi lại không nói được gì.
“Làm gì mà dáng vẻ cứ y như thấy quỷ vậy, anh…”
Vừa lúc nàyChu muội đúng lúc mở cửa đi vào thấy tình huống này, cô bé chỉ nhìn thấy Thẩm Mặc đang cúi đầu nắm tay Chu Dĩ Mạt cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh, kinh ngạc la lên, vội vàng đóng cửa đi ra ngoài vui vẻ la to: “Con có ba… Con có ba…”
Thẩm Mặc buông tay Chu Dĩ Mạt, đứng lên đi tới phòng tắm, vừa bược được nửa đường xoay người lại thấy gương mặt tái nhợt của cô thì tâm trạng trở lại bình thường một chút: “Bây giờ em chỉ có một lựa chọn nếu không anh sẽ tìm luật sư mang Chu muội đi.”
Chu Dĩ Mạt phẫn nộ nhìn anh.
Anh yêu thương, chăm sóc Chu muội như vậy mà cô biết rõ anh là cha ruột của cô bé nhưng lại không nói ra, trong lòng có chút áy náy nên càng không thể tiếp tục làm anh khổ sở được nữa.
“Em có nhớ anh hay không?” Thẩm Mặc ngả ngớn cười xấu xa: “Anh cùng người anh em của anh rất nhớ em.”
“Sắc lang.”
“Em nói đúng rồi, Mạt Mạt, anh vừa nghĩ đến em thì người anh em lại “sưng” lên, làm sao bây giờ?”
“Anh đi chết đi.” Chu Dĩ Mạt hung hăng cúp máy nhưng vừa gác máy xuống xong, soi gương lại thấy mặt mình đang cười tủm tỉm, cô sợ hết hồn vội vàng thu lại nụ cười hừ, lạnh một tiếng, đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Chu muội đang xoa xoa mắt nói: “Mẹ, con muốn…”
“Đến đây…” Chu Dĩ Mạt dắt tay cô bé vào nhà vệ sinh. “Mẹ, con rất thích ba, mẹ kết hôn với ba có được hay không?” Chu muội nhẹ giọng nài nỉ.
“Con bé này, không được nói năng linh tinh.” Chu Dĩ Mạt giả vờ tức giận vỗ vỗ cái mông cô bé.
…
Những ngày tiếp theo, Thẩm Mặc ở trong nhà Chu Dĩ Mạt tự do ra vào, càng thường xuyên tới công ty chờ cô tan việc hoặc là tặng hoa tươi. Hơn nữa dù Chu Dĩ Mạt nói bao nhiêu lần với Chu muội là không được lén lút để Thẩm Mặc vào nhà, nhưng lần nào Thẩm Mặc đến thì Chu muội đều ngoan ngoãn ra mở cửa, chọc cho Chu Dĩ Mạt vừa bực mình vừa buồn cười, cô nói: “Chu muội, cái tên phản đồ kia.”
“He he.” Chu muội bụm miệng cười hì hì, ranh mãnh mà đáng yêu như con chuột nhỏ: “Mẹ, ba nói mẹ là người phụ nữ của ba đấy.”
Vừa lúc đó Thẩm Mực đang nhìn Chu muội thì thấy cô cũng đang nhìn anh, trong mắt có chút hốt hoảng. Anh nhìn thấy Chu Dĩ Mạt mở miệng định phản bác liền nhào tới niêm phong miệng cô, đôi môi mềm mại của cô làm anh muốn ngừng mà không được. Anh không để ý Chu Dĩ Mạt giãy giụa, ôm cô thật chặt, thấy Chu muội đang ở bên cạnh nhảy nhót hoan hô thì liếc mắt một cái, làm Chu muội che mắt vội vàng chạy vào phòng.
Anh nhanh chóng với lưỡi linh hoạt của mình luồn vào miệng cô khuấy đảo nhấm nháp, vuốt ve đầu lưỡi mềm mại kia, anh có cảm giác cả người cô mềm nhũn. Đôi môi vẽ nên một nụ cười nhẹ, anh dùng sức ôm cô vào trong ngực mình để bộ ngực mềm mại tinh tế của cô áp lên ngực anh.
Anh mạnh mẽ hôn cô, đầu lưỡi ngày càng thâm nhập sâu vào, di chuyển nhanh nhẹn, không ngừng trêu chọc cô. Tay của anh không biết từ lúc nào luồn vào vạt áo cô, cởi ra móc áo ngực, ngón tay thon dài di chuyển trên lưng cô, lại không biết từ khi nào lặng lẽ mò tới ngực trái, nắm lấy…bóp.
Chu Dĩ Mạt bị hôn mà cả người mềm nhũn, kỹ thuật hôn của anh quá tốt làm cô mỗi lần bị anh hôn liền quên mất tất cả giống như lần đầu tiên. Anh nhẹ nhàng vuốt ve làm cho cô cô sung sướng run rẩy. Anh tròn mắt nhìn cô vì ngượng ngùng mà đỏ bừng hai má, dung nhan càng thêm xinh đẹp động lòng người, anh tà tà nở nụ cười: “Mạt Mạt, em thích anh làm như vậy, phải không?”
Chu Dĩ Mạt đẩy anh ra vội vàng chạy vào nhà vệ sinh trốn. Tại sao anh lại như vậy chứ? Lại có thể ở trước mặt Chu muội mà… cô.
Chu Dĩ Mạt trốn trong nhà vệ sinh dù cho Thẩm Mặc dỗ ngon dỗ ngọt như thế nào cũng không dám ra. Cô ngồi trên nắp bồn cầu, hai tay chống cằm, đầu lưỡi không tự chủ được mà vươn ra liếm liếm đôi môi . Loại cảm giác này làm cô hít thở không thông cũng làm cho cô khó có thể không chế được.
Cho đến khi Thẩm Mặc về, Chu Dĩ Mạt mới dám ra khỏi nhà vệ sinh, lúc cô đối diện với ánh mắt to tròn của Chu muội không khỏi lườm cô bé một cái: “Tiểu Hỗn Cầu.”
“Mẹ, ba rất thích mẹ đấy.” Chu muội cười hi hi.
“Còn nói như vậy nữa mẹ sẽ không làm bữa tối cho con. Hừ!” Chu Dĩ Mạt uy hiếp cô bé.
“Hì hì, ba nói rồi, mẹ sẽ không ăn hiếp con.”
“Con bé nghịch ngợm này, bị anh ta thu mua từ lúc nào không biết nữa!”
Chu Dĩ Mạt mất ngủ cả đêm, cô lăn qua lộn lại trong đầu chỉ có bóng hình của anh, đêm tình một đêm ngày đó rồi nụ hôn nóng bỏng mới hôm nay. Cô lắc đầu, cô không muốn nhớ nữa nhưng lại không không chế nổi, cái người đàn ông ưu tú đó làm cô hoàn hoàn rung động, chao đảo. Tại sao cô không thể chú ý tới anh?
Lúc đầu hai người giống như kẻ thù nhưng hôm nay anh lại không ngừng lấy lòng cô, không thể không nói làm cho lòng hư vinh của cô thỏa mãn chưa từng có.
Mấy ngày hôm nay, Thẩm Mặc đến nhà cô trình diện, còn thỉnh thoảng đùa giỡn cô, chỉ cần có cơ hội thì sẽ hôn cô, sờ soạng cô. Mỗi lần đều trêu chọc cho tới khi cô trốn vào nhà vệ sinh mới thôi. Thẩm Mặc cảm thấy trò chơi này càng chơi càng vui, anh chơi ngày càng ghiền mà cô ngày càng không có sức đề kháng với anh.
Chủ nhật vốn là ngày nghỉ tố,t nhưng có một cuộc điện thoại làm cô không thể không ra ngoài. Thẩm Mặc vừa vào nhà liền nhìn thấy cô trang điểm xinh đẹp, đầu tóc cẩn thận búi lên, mặc một bộ lễ phục màu tím vừa sang trọng lại vừa thanh thoát .
Anh thấy cô trang điểm như vậy mà đi ra ngoài thì có chút không vui: “Em định đi đâu?”
“Xã giao.” Cô hờ hững nói hai chữ, cúi đầu mang giày.
Thẩm Mặc ở phía sau thấy bộ mông cong cong kia, đường nét căng tròn làm anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tà tà cười một tiếng liền lấy móng vuốt sói của mình đặt lên mông cô.
“A!” Cô thét chói tai.
“Em muốn cho Chu muội biết hay sao?” Anh cười xấu xa, ngắt mông cô.
“Đừng…” Âm thanh của cô im bặt. Xem như anh lợi hại.
Thẩm Mặc cười hì hì nhéo mông cô: “Sau này anh muốn tự tay thiết kế cho em một bộ lễ phục, có một không hai.” Giọng anh trầm thấp mang theo một chút trêu đùa: “Đem những đường cong hoàn mỹ nhất của em phô bày ra.” Nói xong bàn tay từ sau lưng ngắt ngực cô một cái: “Nhưng chỉ để một mình anh nhìn thấy.”
Anh thấy Chu Dĩ Mạt mở cửa bỏ chạy, suýt chút nữa không nhịn được bật cười ha ha.
Chu muội thất Thẩm Mặc tới, vui vẻ cọ cọ người anh, cười híp mắt hỏi: “Ba, đuổi kịp mẹ sao?”
“Cũng nhanh thôi, con gái, sau này sẽ công khai gọi ba là ba, được không?”
“Được, đương nhiên được.”
Chu muội cười hắc hắc, trong lòng thầm nghĩ: “Sau này tên con không còn là Chu muội, con tên là Thẩm muội, Chu muội thật khó nghe.”
Thẩm Mặc cùng Chu muội chơi đùa cả ngày, buổi tối liền dỗ Chu muội ngủ. Thẩm Mặc nhìn đồng hồ bây giờ đã là mười giờ mà Chu Dĩ Mạt chưa về không khỏi có chút lo lắng vừa định gọi điện thoại cho cô liền nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa. Anh vừa mở cửa liền bắt được bóng dáng ngã vào ngực anh, Thẩm Mặc ôm lấy cô, đóng chặt cửa lại.
“Chậc chậc… Sao lại uống tới như vậy?” Thẩm Mặc nhíu mày, đỡ Chu Dĩ Mạt ngồi xuống sô pha, Chu Dĩ Mạt ngồi cũng không xong ngã về phía sau nằm dài trên ghế sô pha. Thẩm Mặc rót cho cô ly nước, mặt không vui hỏi: “Sao lại uống như tới vậy hả?”
“Anh là ai? Sao lại ở trong nhà tôi? Ha ha…” Chu Dĩ Mạt ngây dại cười hì hì, thật là đáng yêu. Thẩm Mặc đoán cô bây giờ cũng không biết mình là ai.
Thẩm Mặc lườm cô một cái vốn muốn khiển trách cô nhưng thấy dáng vẻ thật thà đáng yêu của cô không nhịn được vỗ vỗ mặt cô: “Mạt Mạt, em không có sao chứ.”
“Tất nhiên là tôi không sao.” Chu Dĩ Mạt đứng lên, lảo đảo đi về phía nhà tắm, Thẩm Mặc sợ cô té, vội vàng chạy đến đỡ cô. Chu Dĩ Mạt đẩy anh ra, vừa đi về phía phòng tắm vừa la hét: “Nóng quá, tôi muốn tắm.”
Sau đó, ngay cả cửa cũng không thèm đóng mà bắt đầu cởi quần áo, Thẩm Mặc đứng trước cửa phòng tắm muốn chuyển tầm mắt đi chỗ khác nhưng lại luyến tiếc nên cứ đứng nhìn cô cởi từng thứ y phục trên người mình ra, lộ ra thân hình uyển chuyển, Thẩm Mặc chỉ cảm thấy máu trong người mình sôi trào dữ dội. Xem múa thoát y cũng không kích thích như vậy.
Anh đứng trước cửa nhà tắm thật lâu, đột nhiên nảy ra chủ ý. Anh đi vào, đóng cửa lại, Chu dĩ Mạt ngây ngốc nhìn anh, cười khúc khích không dứt: “Tại sao anh cũng vào đây?” Thẩm Mặc ra vẻ đương nhiên mà nhíu mày: “Bởi vì anh cũng nóng, anh cũng muốn tắm.”
“Nhưng mà nhà tôi chỉ có một phòng tắm thôi.” Cô không vui nhìn anh, muốn đẩy anh ra ngoài.
“Vậy sao chúng ta không cùng nhau tắm.” Thẩm Mặc cười híp mắt nói.
“Hả?” Chu Dĩ Mạt hả một tiếng, cũng không rõ ràng, sau đó giống như đã hiểu được, cũng cười híp mắt: “Anh không phải là rất nóng hay sao? Sao không cởi quần áo?”
Đôi mắt Thẩm Mặc sâu thẳm, một hơi liền cởi sạch quần áo của mình: “Bây giờ có thể tắm được chưa?” Vừa nói xong liền ôm cô thả vào trong bồn tắm. “Em say rồi, để anh giúp em tắm.”
Thẩm Mặc nói xong liền xả nước nóng, để cô nằm trong bồn nước ấm, thoải mái mà nhắm hai mắt, gương mặt thả lỏng một chút đề phòng cũng không có. Thẩm Mặc nhìn thân thể mềm mại trắng nõn, hai nụ hoa đỏ tươi cùng khu rừng rậm rạp kia mà có cảm giác cổ họng mình căng thẳng, bắp thịt cứng lại.
Khi nước ấm đã đầy, anh cũng bước vô, ôm cô vào lòng, anh biết rõ mình kiềm chế không nổi nữa rồi. Anh bắt đầu hôn cằm cô, đầu tiên là nhẹ nhàng dùng môi cọ, nhẹ nhàng mút, từ từ gia tăng sức lực, dùng sức mút ra một đóa hoa đỏ tươi trên người cô. Anh lần lượt nhấm nháp hai đóa hoa kiêu ngạo của cô làm cho nó nở rộ đỏ rực.
Cô dường như đã ngủ, không nhúc nhích mặc anh muốn làm gì thì làm, trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ, hô hấp đều đều.
Anh để cho cô thoải mái tựa vào thành bồn tắm, giúp cô rửa sạch thân thể, anh thoa đều sữa tắm lên lưng cô, tấm lưng bóng loáng, nhẵn nhụi làm cho lửa dục của anh khó nhịn, tay trượt từ lưng cô vòng qua đến trước ngực phủ lên gò ngực mềm mại, cặp tuyết lê của cô vừa phải làm cho tay anh có cảm giác nặng trĩu, cũng không phải là quá lớn, anh bắt đầu xoay tròn xoa nắn không ngừng vuốt ve.
Chu Dĩ Mạt dường như đã tỉnh táo một chút, cúi đầu rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt, từ từ ngồi ngay ngắn lại. Một đôi tay linh hoạt thon dài đang vòng từ sau lưng cô…vân vê ngực cô , da thịt tràn ra khỏi kẽ tay của anh hết sức dâm mĩ.
Cô nhìn xuống chỉ có cảm giác hô hấp của mình chậm lại có chút hoảng sợ mà lắc đầu: “Không muốn …Tôi không muốn…”
“Mạt Mạt, bây giờ mà nói không muốn không phải là quá muộn rồi sao?” Thẩm Mặc cười lạnh một tiếng, ánh mắt anh sâu thăm thẳm, nụ cười trên mặt càng nở rộ. Anh nghiêng người tới phía trước, áp sát vào lưng cô, ngậm lấy vành tai tinh tế cô mà mút không ngừng phun ra nuốt vào: “Hưởng thụ yêu thương của anh dành cho em không tốt sao?”
“Không thể… không thể…” Cô vô thức lẩm bẩm câu này, vì say rượu nên không biết mình nên biểu đạt cái gì, mê man thiếp đi.
Chỉ thấy Thẩm Mặc cười ha ha: “Mạt Mạt, nụ hoa cũng cứng ngắc, phía dưới của em thế nào? Ướt sao?”
Tay anh lướt xuống thân thể cô, thỉnh thoảng dùng móng tay cái cào nhẹ người cô. Đầu Chu Dĩ Mạt giống như một đống tương hồ không có chút nhận thức nào, cô chỉ có cảm giác giống như trở về cái đêm mười tám tuổi năm đó, thân thể lặng lẽ hưng phấn, nóng bỏng cũng bắt đầu mong đợi cái cảm giác sung sướng kia, cô nỉ non, rên rỉ như tiếng mèo kêu.
…
Chu Dĩ Mạt lúc này đã hôn mê, Thẩm Mặc chẳng qua chỉ là cười hờ hững nâng cằm cô lên nói: “Mạt Mạt, đây chỉ là lợi tức ( lãi) thôi, em không chỉ thiếu anh lợi tức không đâu!”
Ngày hôm sau Chu Dĩ Mạt tỉnh dậy chỉ cảm thấy toàn thân không động đây nổi, thật nhức, thật đau. Cô hơi trở mình chỉ cảm thấy toàn thân có chút đau, cô a một tiếng liền nghe được âm thanh dễ nghe vang lên bên tai: “Mạt Mạt, buổi sáng tốt lành.”
“A…”Chu Dĩ Mạt vội bụm miệng không để cho mình kêu ra thành tiếng. Thẩm Mặc khép hờ đôi mắt, cặp mắt đào hoa đẹp đẽ vô cùng, chăn đắp một nửa lộ ra lồng ngực khêu gợi, anh cười thật là quyến rũ: “Mạt Mạt, anh muốn một nụ hôn chào buổi sáng.”
“Tôi…” Chu Dĩ Mạt đột nhiên hoảng sợ kêu lên một tiếng: “Thẩm Mặc, cái tên khốn kiếp này.” Thẩm Mặc thản nhiên đưa tay đè đầu cô, cho cô một cái hôn sâu: “Mạt Mạt, nói cho anh biết, Chu muội là con của ai?”
“Của tôi.” Chu Dĩ Mạt không chút nghĩ ngợi nói ra, vẻ mặt hốt hoảng bị Thẩm Mặc nhìn thấu, anh lạnh lùng nói: “Em có thể không cần nói thật, anh có thể đưa nó đi giám định DNA.”
“Thẩm Mặc…Anh…Anh không được làm như vậy.” Cô hoảng sợ nhìn anh.
Phản ứng của cô đã chứng minh tất cả. Chu muội là con anh. Thẩm Mặc giờ phút này dù có chút vui mừng nhưng vẫn là tức giận nhiều hơn, anh hận không thể bóp chết cô. Anh bắt lấy tay cô, từ trên cao cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chu Dĩ Mạt, chúng ta kết hôn đi.”
Chu Dĩ Mạt hoàn toàn không dám tin tưởng lời anh nói, giật mình há to miệng nhìn anh, mấp máy môi lại không nói được gì.
“Làm gì mà dáng vẻ cứ y như thấy quỷ vậy, anh…”
Vừa lúc nàyChu muội đúng lúc mở cửa đi vào thấy tình huống này, cô bé chỉ nhìn thấy Thẩm Mặc đang cúi đầu nắm tay Chu Dĩ Mạt cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh, kinh ngạc la lên, vội vàng đóng cửa đi ra ngoài vui vẻ la to: “Con có ba… Con có ba…”
Thẩm Mặc buông tay Chu Dĩ Mạt, đứng lên đi tới phòng tắm, vừa bược được nửa đường xoay người lại thấy gương mặt tái nhợt của cô thì tâm trạng trở lại bình thường một chút: “Bây giờ em chỉ có một lựa chọn nếu không anh sẽ tìm luật sư mang Chu muội đi.”
Chu Dĩ Mạt phẫn nộ nhìn anh.
Bình luận truyện