Tiểu Thư Bí Ẩn Và Những Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 13: Một phen thót tim



- DẬY MAU!!!! 12 GIỜ TRƯA RỒIIIII!!!!

“Bốp!“.

- Ôi ya...

Nhi khẽ rít lên một tiếng khi thằng cha Vũ đang nằm im thin thít trên giường đột nhiên giơ chân sút thẳng bụng Nhi một phát đau điếng, nó ngã lăn quay ra đất. Khuôn mặt Nhi trở nên nhăn nhó cau mày, bụng thì bị Vũ đá, mông lại phi thẳng xuống nền không kịp phanh, rõ khổ. Đôi khi Nhi nghĩ, rốt cuộc thằng cha Vũ có phải là nam nhi không thế?

Chỉ là theo phản xạ tự nhiên của Vũ thôi, khi nghe tiếng Nhi than vãn kêu ca, Vũ ngồi phắt dậy, đưa mắt liếc liếc sang Nhi. Vũ đang tính tỏ ra chàng trai thân thiện tốt bụng đi đến đỡ Nhi, nhưng chợt nghĩ đến chuyện tối qua giữa Nhi với Nam làm Vũ mất hứng. Hắn chẳng nói chẳng rằng, mặt ngồi đó đơ đơ nhìn Nhi.

- Gì đây? Đá người khác thế kia mà chẳng một câu xin lỗi là thế nào hả? - Nhi đanh mặt, thật tức chết mà.

- Chỉ tại cô hét lớn vào tai tôi nên thế. Đáng đời.

Phang xong câu nói ngang phè không thay đổi âm độ, Vũ thẳng thừng bước vào WC, để lại Nhi phía sau đã tức nay càng tức hơn.

Nhi đảo mắt quanh căn phòng, cơn đau ê ẩm của Nhi chợt tan biến, phòng của Trần Nhật Vũ... trời ơi đẹp tuyệt luôn! Sang trọng và thanh lịch là những từ để miêu tả căn phòng này.

Với cách thiết kế mở có hệ thống cửa kính lớn khiến cho căn phòng của hắn có thể ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài một cách dễ dàng. Bức tường xám ấn tượng nổi bật lên tone màu vàng cát của bộ ga gối và thảm. Bộ rèm cửa màu xám bạc sạch sẽ không thể thiếu phần trẻ trung, tinh tế. Trong căn phòng rộng lớn, nổi bật nhất là chiếc đèn chùm pha lê lung linh cộng thêm bộ bàn ghế sa lông đậm chất quý tộc.

“Phải rồi... đẹp!”

Nhi đã thật sự giác ngộ, trên đời này có thể có một nơi ở vừa đẹp lại vừa tuyệt hảo đến thế. Làm sao đây? Ngắm hoài không chán là thế nào?

---

The Win rộng lớn đã hiện diện ở ngay trước mặt. Cảm giác lạ lẫm trực phát tác, không hiểu sao, ánh mắt nữ sinh trong trường nhìn Nhi ngày càng sặc mùi sát khí. Lấy làm lạ, Nhi quay sang hỏi Vũ.

- Vũ, tôi có làm nên đại tội gì không vậy? Sao chúng nó nhìn tôi đáng sợ thế kia?

- Não phẳng.

- Hả?

- Tại cô xấu quá nên thế. - Vũ nhếch mép, khóe môi chất chứa sự gian tà. Nhi thì đang sung máu, nó chưa làm gì mà hắn đã kiếm cớ kiếm chuyện. Lửa đỏ trong lòng nổi lên bập bùng, Nhi cắn môi cố gắng kiềm chế lại cảm xúc trước đám đông.

- Cái thể loại kiêu ngạo như anh thì sao hả? Lo mà chuẩn bị nhận gạch đá đi.

- Ai biết được... - Vũ khẽ nhún vai. Thản nhiên quàng tay qua vai Nhi, nó ngạc nhiên trừng mắt, thái độ thân thiết này là cái quái gì? Nhi đang điên tiết không kịp để ý ánh mắt thành hình viên đạn của đám nữ sinh.

- Bỏ ra coi, bệnh hoạn à?

Nhi hất tay Vũ bay thẳng ra sau, tưởng đâu ánh mắt thù hận sẽ không chĩa thẳng vào người nó nữa. Ai ngờ, bọn nữ sinh lại càng căm phẫn. Chúng nó đứng ở phía xa soi mói chỉ trích, toàn là những lời lẽ cay độc, khinh bỉ, mà Nhi lại phải hứng chịu. Bất công thật.

- Vũ!!!

Từ phía xa, Hoàng Liên Châu tới tấp chạy đến, tay giơ lên vẫy vẫy ai đó. Nhi bất giác giật mình, có phải cậu ta đến để trả thù nó không? Định chuồn lẹ nhưng cánh tay của Nhi bất chợt bị Vũ nắm lại.

“Xẹt xẹt...“.

Dòng điện vừa chạy dọc ngang qua cơ thể. Tự dưng cha Vũ nắm tay Nhi? Gì thế này? Nhi giật mình trợn mắt, nó cố vùng vẫy nhưng hắn ta lại càng siết chặt.

- Chuyện gì?

Vũ mỉm cười đáp lại đối phương, Liên Châu vui mừng khi lần đầu tiên nhận được nụ cười của Vũ. Nhưng ý nghĩ đó sớm bị vụt tắt, tay Vũ đang nắm chặt lấy tay Nhi. Liên Châu đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn lên Tuệ Nhi, hình ảnh thân thiết này khiến Liên Châu sôi máu. Nó đang đơ mặt nhanh chóng nở nụ cười tỏa nắng.

- Hơ hơ... chào!

Liên Châu không thèm đáp trả câu nói của Nhi, ả ta quay sang Nhật Vũ mỉm cười.

- Tối nay chúng ta cùng đi ăn tối nhé?

- Không rảnh. - Vũ nhàn nhạt trả lời.

- Tại sao?

- Tôi bận chuyện rồi.

- Anh bận chuyện gì chứ? Tại sao mấy hôm nay anh lại cư xử với em lạnh nhạt như vậy?

- Chán cô rồi, thế thôi.

Liên Châu thì nũng nịu, Nhật Vũ ra sức lạnh lùng. Nhìn hai cặp đôi này nói chuyện với nhau khiến Nhi hết sức tởm lợn, gì mà anh anh em em, nổi hết cả da gà. Lúc đương đầu với ả bên trong căn tin, nom ả hùng dũng lắm mà... sao nay lại ra điệu ỏng ẹo thế kia?

- Cái gì? Tại sao? Anh không thể nói ra câu nói nhẫn tâm thế được. - Đôi mắt Liên Châu ngân ngấn nước mắt.

- Cô muốn biết lí do? Để tôi nói cho nhé. - Trần Nhật Vũ khẽ nâng khóe môi, một lần nữa tay hắn ta quàng qua vai nó, kéo Nhi lại gần hơn. - Tôi đã có bạn gái mới... Huỳnh Tuệ Nhi... là bạn gái của tôi.

- HẢ???? Anh nói... - Vũ không để Nhi nói thêm câu nào nữa, đưa tay bịt miệng nó lại. Nhi sốc nặng, giật mình thót tim. Nãy giờ chỉ đứng nghe cuộc đối thoại ai ngờ bị kéo lây vào, bạn gái cái quái gì? Ăn nói thật hàm hồ. Cơn sốc của Nhi chưa là gì so với Hoàng Liên Châu, mặt ả ta đứng đơ như tượng.

“... Huỳnh Tuệ Nhi... là bạn gái của tôi.“.

Câu nói vang vẳng khắp không gian, khuấy động cả nữa sinh The Win. Nhưng cũng chả sao, vì ai ai cũng biết, Trần Nhật Vũ lăng nhăng cỡ nào. Tuy vậy, Huỳnh tuệ Nhi là bạn gái Vũ quá sức điên rồ, vả lại, một nữ sinh vừa mới vào trường sao lại làm bạn gái của Vũ nhanh đến như thế?

- Ngưng cuộc trò chơi được rồi đấy.

Câu nói uy nghiêm vang lên mà đối với Nhi, câu nói đó tựa như sức mạnh ngàn cân. Nhi đưa đôi mắt lấp lánh hướng về phía người phát ra câu nói. Nhưng thật đáng tiếc, người mà nó tôn sùng ban nãy lại là thằng cha biến thái.

Phan Thế Kì bước đến, cầm tay kéo Nhi ra khỏi cánh tay của Vũ. Hắn khẽ nhíu mày, khuôn mặt nổi lên sát khí đáng sợ.

- Cậu làm gì đây?

Khung cảnh giờ đây quả thật nặng nề, một phần vì sợ khuôn mặt hãi hùng của Trần Nhật Nam, một phần vì ngạc nhiên có sự xuất hiện của Phan Thế Kì. Hai “hót boi” The Win lại xuất hiện cùng lúc thế này, khắp sân trường The Win đang được tỏa sáng rực rỡ bởi Thế Kì và Vũ. Ôi “ánh sáng chói lóa, chiếu sáng bóng tối“.

- Bạn Vũ điển trai thế kia, đừng tùy tiện lôi bạn gái người khác ra làm trò đùa thế chứ!

Thế Kì nhếch môi, vừa dứt lời, cậu kéo nó đi thẳng trước độ kinh ngạc xen lẫn khó hiểu của lũ học sinh. Vũ nhíu hai hàng mi, cơn khó chịu bỗng chốc dâng trào.

“Bạn gái người khác... à?“.

Tuệ Nhi giờ đây vẫn đang ngây người, sau khi định thần vài phút nó mới chợt tỉnh, chuyện gì đang diễn ra đây? Trước ánh mắt ngơ ngác của nó đáp trả chỉ là cái nụ cười biến thái xuyên lục địa của Thế Kì. Nhi khẽ thở dài, mới sáng ra đã mệt mỏi thế này rồi, chắc nó ngỏm sớm cho thanh thản cuộc đời cho xong.

Vừa bắt gặp bóng dáng Liên Châu bước vào trong lớp, Nhi giật mình hướng đôi mắt theo sau Liên Châu. Ả ta đi xuống bàn học ở cuối góc lớp...

“Em ngồi đây rồi mà Vũ?”

“Sao... anh... không đâu. Em không xuống!“.

Hoàng Liên Châu. Ôi chồi ôi... ra là cô bạn bị Vũ đá ra khỏi chỗ ngồi. Nhi áp tay vào chán, bộ dạng thiểu não đáng phiền, tại sao nó không để ý, ả Liên Châu cũng học cùng lớp với nó chứ. 11a5!

...

...

Tiếng chuông reo.

Giờ học đầu tiên bắt đầu. Sau tiết đầu thể dục sẽ đến tiết kiểm tra mà sáng nay Nhi chưa kịp ôn, chắc nó phải tận dụng thời gian ra chơi để ôn mới được.

Nhi vào phòng thay đồng phục thể dục rồi cùng mọi người bước vào phòng tập. Một điều đáng để thông báo và đi khoe, môn thể dục là môn Nhi giỏi nhất, trong tuần, mỗi khi đến tiết thể dục là mỗi lần nó được khởi động chân tay một cách hào hứng, phấn khởi.

Phòng tập thể dục quả thật rộng lớn, sân tập vừa sạch lại vừa loáng bóng, rất thích hợp cho bài tập bóng chuyền và chơi bóng rổ. Quay sang bên đội nam, chạm trán ánh mắt Thế Kì, cái kiểu nhìn thả thính nữa chứ, cậu ta nháy mắt như đang cố hớp hồn Nhi... nhưng thật tiếc rằng, nó đâu dễ dàng để bị hạ gục.

Đang trong mớ suy nghĩ, giọng nói bạn gái vang lên thất thanh...

- Huỳnh Tuệ Nhi!!! Đỡ bóng kìa!!!

“Bốp“.

Chỉ khi Nhi kịp quay lại cũng chính là lúc quả bóng bay thẳng mặt Nhi, lực bay khá mạnh khiến Nhi ngã ngửa ra sau. Tai Nhi ù ù, mắt mờ mờ, bên tai ròe lên những câu nói hỏi han không ngừng và những hình ảnh người phân thân cứ thế lúc ẩn lúc hiện phía trước mặt Nhi.

Trần Nhật Vũ lo lắng định chạy đến chỗ Nhi nhưng hắn nhanh chóng bị chặn chân lại khi Thế Kì vượt qua mặt mình. Thế Kì đỡ Nhi dựa lên đùi cậu. Nhi còn đang choáng váng đầu óc, có cảm giác ướt ướt ở dưới sống mũi, nó đưa tay lên mặt sờ sờ.

- Máu... ơ hơ... máu!!!

- Thật tình...

Thế Kì nhăn mày, cảm giác lo lắng chạy thẳng trong tim, cậu bế sốc người nó lên, ra khỏi phòng tập đến phòng y tế. Nhật Vũ thờ ơ đứng nhìn, có cảm giác gì nó tiếc nuối, hụt hẫng đến khó tả.

...

...

Thế Kì lấy bông y tế đưa cho Nhi, khuôn mặt cậu không tránh khỏi sự tức giận.

- Mặt mũi cậu để đi đâu vậy hả?

- Mắt mũi tôi để trên mặt chứ ở đâu. - Nhi lau sạch vết máu ở mũi chảy ra. Nó còn nhớ đấy, quả bóng chết tiệt. Lần sau có đến phòng tập, nó phải tìm bằng được cái quả bóng đã lợi dụng hôn nó, dùng dao rạch cho quả bóng chết tiệt đó xì hết hơi đi, quăng ra ngoài đường để xe cán bẹp lép luôn.

- Cậu không biết đỡ bóng hay né bóng à?

- Cái gì chứ? Cậu còn hỏi nữa. Cái lúc mắt cậu nháy nháy ấy, tôi đang nhìn cậu làm sao biết quả bóng đang bay về phía mình.

- Tội mê trai là thế.

- Mê cái con khỉ. - Nhi bực tức phát cáu. - Rốt cuộc nguyên nhân chính là tại cậu.

- May là quả bóng, chứ là cục đá có mà lủng đầu cậu như chơi.

- Thằng cha này, hù bà à? - Giật mình bởi chữ “lủng đầu”, Nhi đập tới tấp vào người Thế Kì.

Tay Nhi đang đập liên tiếp vào lưng cậu ta nhưng chợt ngưng lại, Thế Kì nắm chặt cổ tay của Nhi. Nó cũng bất ngờ đứng hình, đứng luôn động tác ban nãy. Thế Kì cúi đầu xuống, dí sát mặt Nhi, một vài sợi tóc hoàng kim của cậu rũ xuống che đi đôi mày thanh tú. Cậu ta có bộ tóc khác thường nhất trường, màu vàng!

Nhi há hốc miệng ưỡn người về phía sau, thế nhưng Thế Kì lại cứ tiếp tục tiến gần mặt Nhi hơn nữa. Đến khi sương sống không thể trụ vững, Nhi ngả người hết sức may thay đụng trúng thành tường, Nhi trợn mắt, suýt nữa thì vập đầu.

Cậu ta mỉm cười, vẫn cứ ép sát mặt nó, bỗng nhiên Thế Kì nghiêng người sang bên vai Nhi, phả làn hơi ấm, Thế Kì bật tiếng nhỏ nhẹ.

- Trốn tiết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện