Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 2 - Chương 31: Thì ra là thế
“Thì ra là thế. Tên Tân Tam kia nói nể mặt mũi cha của huynh, xem ra là bị tri phủ căn dặn, không được đối đầu với huynh, đúng không?”
“Hẳn là như vậy, nếu không thì với tính cách ngang ngược của hắn sao lại nhẫn nhục chịu đựng sự khiêu khích của ta. Nếu không phải có người trấn áp hắn thì không biết ta với hắn đã ẩu đả không biết bao nhiêu lần, hơn nữa, hắn không thích trực tiếp ra tay, nghe nói là thích dùng mưu kế. May mắn là cha ta chống đỡ phía sau, bằng không cũng chẳng biết đã bị hắn ám toán mấy lần nữa.”
Vân Phi Vũ đột nhiên hâm mộ Nghiêm Thiên Mẫn, nhớ tới kiếp trước mình bị phụ thân vứt bỏ, cùng kiếp này bị coi như hàng hóa mà bán đi, y liền cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Nhìn gương mặt thống khổ của thiếu niên trước mắt, Nghiêm Thiên Mẫn nhịn không được, thầm mong thay y gánh chịu tất cả.
“Không có gì, chỉ là hâm mộ Nghiêm đại ca có người phụ thân tốt như vậy.” Vân Phi Vũ cố gắng cười nói vui vẻ
Không rõ đã có việc gì xảy ra với thiếu niên trước mặt, nhưng nỗi bi ai trong mắt y khiến Nghiêm Thiên Mẫn không dám lên tiếng hỏi, đành phải vỗ vai trấn an y: “Đệ là đệ đệ của ta, phụ thân của ta cũng chính là phụ thân của đệ. An tâm, lão đầu nhà ta mà thấy nam oa (bé trai) dễ thương xinh đẹp như đệ thì chắc chắn sẽ vô cùng yêu thích.”
Vân Phi Vũ cười cười nhưng thương cảm trong lòng vẫn không cách nào giảm bớt.
“Thiếu gia, không phải người còn có Tiểu Nha sao?” Bích Nha thấy vẻ mặt khổ sở của Vân Phi Vũ liền nhận ra y lại đau buồn cho số phận của mình, nàng túm tay áo y lắc lắc.
“Ta không cô đơn, vẫn còn mama và mẫu thân quan tâm tới ta.” Vân Phi Vũ bất giác đưa tay vuốt vuốt ngực, nhìn hai người bên cạnh, mạnh mẽ giơ bát rượu lên: “Nào, uống đi!”
Thời gian trôi qua, không biết đã uống hết bao nhiêu bát rượu, chỉ cảm thấy bụng có chút căng đầy, mà một chút cảm giác đau đầu chóng mặt cũng không thấy đâu. Vân Phi Vũ âm thầm tán thưởng chính mình, “Xem ra thân thể này chính là ngàn chén không say.”
“Nghiêm đại ca, kỳ thực có một chuyện ta còn chưa hiểu.”
“Cứ việc hỏi, đại ca biết cái gì cũng nói cho đệ.” Gương mặt Nghiêm Thiên Mẫn ửng hồng, ánh mắt thoáng mơ hồ, xem ra có điểm say.
“Tân Tam kia đã có người làm hậu thuẫn, vậy sao hắn hành hung cướp bóc lại còn muốn diễn trò? Trực tiếp cướp đi không phải nhanh hơn sao?”
“Ha hả… cái này mà đệ cũng không biết, …hức…” Nghiêm Thiên Mẫn nấc một cái, vuốt vuốt ngực: “Đó là sở thích đặc biệt của hắn. Hắn từng nói dùng đao đi cướp bóc là dành cho hạng người không có đầu óc, mà hắn lại kêu hành vi cướp bóc của hắn là giao dịch, có hiểu không? Giao dịch tức là ngươi bỏ tiền, hắn đưa cho ngươi hàng hóa, có lẽ là phân trâu, cũng có thể là người chết. Tóm lại là ngươi đã đụng tay vào thì không muốn cũng phải mua. Chẳng qua, xem ra hôm nay đệ đã lọt vào tầm mắt của hắn, hắn muốn lấy cả người lẫn ngân lượng nha.”
Nghiêm Thiên Mẫn lại nấc một cái, tủm tỉm cười nhìn Vân Phi Vũ: “Ở Thanh Châu thành này hắn nổi danh đoạn tụ (Đồng tính), Tiểu Vũ lại xinh đẹp như vậy, nếu đệ là nữ nhân, nói không chừng ta cũng sẽ động tâm nga.”
Nghĩ đến việc tên Tân Tam kia động tay động chân với mình, Vân Phi Vũ muốn ói, nhưng nghe tới câu tiếp theo của nam nhân trước mặt, gương mặt y nhất thời ửng đỏ, thầm nghĩ: “Nếu huynh ấy biết ta phẫn nữ trang sống mười mấy năm nay, không biết… sẽ phản ứng ra sao.”
“Nghiêm đại ca, vậy chuyện hôm nay là diễn cho ta xem?”
“Đệ nói tình huống một chút, ta còn chưa biết vì sao đệ lại dây dưa tới bọn hắn.”
Vân Phi Vũ bắt đầu kể lại mọi việc kể từ lúc mình tới Tây phố, sau đó thấy thảm cảnh của thiếu phụ kia liền ra tay cứu nàng, cuối cùng Tân Tam xuất hiện. Nói tới đây lại thấy Nghiêm Thiên Mãn lắc đầu.
“Tiểu Vũ à Tiểu Vũ, xem ra đệ vừa xuất hiện đã bị người ta theo dõi. Cho dù đệ không ra tay cứu nàng thì nàng cũng sẽ tìm cách lôi kéo đệ vào việc này.”
“…………”
“Những kẻ đó dổi xử với nàng như vậy, tại sao nàng còn muốn giúp bọn hắn?” Vân Phi Vũ kinh ngạc.
“Ta không rõ lắm, chỉ là có một tin đồn như thế này… Bọn hắn thường xuyên mua về một ít tiểu hài tử (Trẻ con) cùng nữ nhân, sau đó xử trí ra sao thì ta không biết, xem ra là dùng để bẫy người như hôm nay. Nói vậy là nữ nhân kia bị ngược đãi đã lâu, bởi vì sợ hãi nên không dám phản kháng. Có lẽ lúc đầu bọn hắn là muốn mang nữ nhân kia bán cho đệ, kiếm một khoản lớn, không nghĩ tới diễn biến cuối cùng là đến đệ mà bọn hắn cũng muốn thu về.”
Càng nghe càng tức giận, Vân Phi Vũ đạp bàn: “Rốt cuộc bọn họ có coi vương pháp ra gì không? Qua lại với kẻ cướp một nhà, chẳng lẽ đương kim hoàng thượng cũng nhắm mắt làm ngơ?”
“Được rồi, nhỏ giọng một chút.” Nghiêm Thiên Mẫn kéo y xuống.
“Núi cao, hoàng đế ở xa, những lời này đệ nói không sai, quả thực có chuyện như vậy. Dù sao hoàng đế vừa mới đăng cơ không lâu, sợ là vị trí của mình cũng ngồi chưa vững, nào có năng lực quản lí nơi này.”
“Hơn nữa…” Nghiêm Thiên Mẫn nhíu mày: “Tri phủ đại nhân nơi đây có thể ngồi vững chắc như vậy, chỉ sợ sau lưng cũng có người chống đỡ, nếu không tại sao hắn dám để mặc Tân Tam cướp bóc như vậy?”
“Thực phức tạp!” Vân Phi Vũ gục đầu thở dài: “Đây gọi là quan lại bao che lẫn nhau đi. Hy vọng hoàng đế nhanh chóng nắm vững triều chính, sau đó… đem mấy tên tham quan vô lại này bắt hết một lượt.”
‘Rầm’
Nghiêm Thiên Mẫn ngửa đầu uống tiếp một chén rượu, lau khóe môi: “Nào có dễ dàng như vậy. Những kẻ đó có Vân gia cường thế làm hậu thuẫn, tiểu hoàng đế cũng sợ rằng… chỉ có thể làm một hoàng đế bù nhìn.”
“Vân gia? Vân gia của Vân Vụ sơn trang?” Vân Phi Vũ kinh hãi thốt lên: “Không phải Vân gia chỉ lo kinh thương (buôn bán) hay sao, tại sao lại còn có liên quan tới quan viên triều đình?”
“Hừ!” Nghiêm Thiên Mẫn cười lạnh một tiếng.
“Tuy đương kim hoàng đế họ Khung, nhưng chỉ sợ rằng… giang sơn này thực ra là mang họ Vân, là của Vân gia.”
“Sao?” Vân Phi Vũ kinh ngạc há miệng, cũng không chú ý tới vẻ mặt u ám của Bích Nha.
“Aiz… Uống rượu, uống rượu đi. Không nhắc tới Vân gia nữa, vừa nhắc tới lại thấy tức. Nào, uống đi.”
Vân Phi Vũ cảm thấy khó hiểu, nhìn nam nhân trước mặt, ngửa đầu uống cạn chén rượu, miệng lộ vẻ chua sót.
“Nghiêm… đại ca, huynh rất hận Vân gia sao?” Y nhỏ giọng hỏi.
“Hận? Không biết nên nói là hận hay chán ghét mới phải. Đối với người của Vân gia, Dạ Diệp quốc chia thành hai phía, một phía cực kì ngưỡng mộ, một phía thì chán ghét, mà ta… chẳng qua vừa đúng lúc lại ở bên chán ghét bọn hắn.”
“……..”
Bởi vì nhắc tới Vân gia, hai người cũng không nói thêm lời nào, không khí có điểm ngượng ngùng. Nghiêm Thiên Mẫn cứ một chén rồi lại một chén, không ngừng uống rượu, mà Vân Phi Vũ có chút chột dạ, một lúc lâu sau mới hỏi tiếp: “Vậy… huynh cũng sẽ chán ghét ta?”
Nghiêm Thiên Mẫn cứng người, sau đó đưa tay vuốt đầu Vân Phi Vũ: “Vì sao ta lại chán ghét đệ? Đệ không phải họ Vân, hơn nữa, tìm khắp Vân gia chắc cũng không có ai ngốc như đệ đâu, ha ha…”
Hai người trêu đùa nhau khiến không khí trở nên thoải mái hơn trước, đến lúc cơm no rượu say cũng là hai canh giờ sau.
Ra khỏi cửa tửu ***, Nghiêm Thiên Mẫn dẫn ngựa, thân thể lảo đảo, lời nói mang theo men say: “Tiểu… Vũ… Ta… ta đưa các ngươi về!”
Vân Phi Vũ đỡ lấy hắn, không khỏi lo lắng: “Nghiêm đại ca, ta không sao đâu. Huynh thì sao? Huynh như vậy còn có thể cưỡi ngựa trở về được không?”
Nghiêm Thiên Mẫn nhếch miệng cười: “Chút rượu này thì tính là gì… đi thôi, tiễn các ngươi một đoạn… tiện thể… tỉnh rượu.”
Vân Phi Vũ cùng Nghiêm Thiên Mẫn đi phía trước, Bích Nha lẳng lặng theo ở phía sau, gương mặt kỳ quái nhìn hai người, ánh mắt đột nhiên trở nên mạnh mẽ, sắc lạnh quét qua ngõ nhỏ cạnh ngã tư đường, khẽ hừ một tiếng khinh thường.
Qua Tây phố, ở một đoạn rẽ nhỏ, Vân Phi Vũ dừng lại: “Nghiêm đại ca, dừng ở đây được rồi. Phía trước là nơi ta ở, khoảng cách cũng không xa, vì ta cũng là ở nhờ người khác, không tiện mời huynh vào, thực có lỗi!”
Đi một đoạn đường, Nghiêm Thiên Mẫn tỉnh rượu không ít, nói chuyện cũng lưu loát: “Như vậy cũng được, nhưng sắp tới nơi rồi, để ta đưa đệ về tận cửa đi, chỉ sợ tên hỗn đản Tân Tam kia lại…”
“Không cần.” Vân Phi Vũ vội vàng cự tuyệt, y sợ nam nhân trước mắt biết được thân phận thực sự của mình, sau đó… sẽ không bao giờ để ý tới mình, cho nên y muốn tận lực giấu diếm.
“Đi vài bước là tới, không cần phiền toái như vậy. Đã chiếm nhiều thời gian của huynh… huynh cũng nên trở về nghỉ ngơi đi.”
Thấy y kiên trì, Nghiêm Thiên Mẫn gật gật đầu: “Được rồi, ta đi. Uhm… Đệ phải nhanh chóng về nhà trốn một thời gian, chờ cái tên Tân Tam kia hết hứng thú rồi ra ngoài cũng không muộn, dù sao ta không thể mãi bảo vệ đệ. Cứ vậy đi.”
“Ân, đa tạ Nghiêm đại ca.”
Trong lòng Vân Phi Vũ dâng lên một chút ấm áp. Kể từ lúc rơi vào thế giới này, lần đầu tiên có người mới quen biết lại thực sự quan tâm lo lắng cho mình, không khỏi có chút vui vẻ: “Không sao, bằng hữu của phụ thân ta là một người cực kì lợi hại, người bình thường sẽ không dám trêu chọc, cho nên huynh không cần lo lắng.”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Nghiêm Thiên Mẫn cười cười, vỗ vai y: “Vậy đệ cố gắng không xuất môn là được. Ta đi đây.”
“Đúng rồi, Nghiêm đại ca, bình thường huynh vẫn hay tới nơi nào tiêu khiển? Ta phải làm thế nào mới tìm được huynh?”
“Lời nói của ta… y có chịu hiểu không vậy?” Nghiêm Thiên Mẫn đau đầu, nhu nhu trán, có điều… nhìn cặp mắt trong sáng kia,trong lòng cũng không cách nào chống đỡ, âm thầm lắc đầu, nghĩ: “Thực sự là thua y luôn.”
“Bình thường ta đều ở ‘Nhật Thăng trà lâu’ uống trà nghe kể chuyện. Nếu đệ muốn tới thì tốt nhất nên mang theo hộ vệ, nếu không thì phái người tới báo cho ta, ta sẽ tới đón đệ.” Nghiêm Thiên Mẫn thực sự yêu thích tiểu tử này, không muốn thấy y phải chịu thương tổn.
“Được, vậy khi khác gặp mặt.” Vân Phi Vũ phất tay, tươi cười nhìn hắn rời đi.
“Tiểu Nha, chúng ta cũng trở về.”
Nhìn chủ tử nhà mình cực kì hưng phấn đi ở phía trước, Bích Nha lắc đầu cười khổ, đưa mắt thoáng nhìn mọi nơi, dừng lại ở thân ảnh lén lút ở ngõ tắt nhỏ, âm thầm cười lạnh.
Mắt thấy Diệp Hương viên ngày càng gần, chỉ cách bốn, năm trượng, Bích Nha đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ủ rũ gọi Vân Phi Vũ: “Thiếu gia, người trở về trước đi, ta đi kiếm vật này.”
“Rơi mất vật gì?” Vân Phi Vũ quay đầu lại.
“Khăn lụa của ta, là chiếc khăn lụa mà ta thích nhất.”
Vân Phi Vũ vừa nghe đó là một cái khăn lụa, định nói “ta mua cho”, có điều… nhìn vẻ mặt buồn bã của tiểu nha đầu kia, còn câu nói “Ta thích nhất” của nàng, y ngây ngốc một lúc: “Vậy ta cùng muội tìm, hai người sẽ nhanh hơn.”
“Không cần không cần, ta có thể nhớ rõ mình đánh rơi ở đâu, thiếu gia vẫn nên trở về trước.”
Thấy Vân Phi Vũ vẫn đứng một chỗ, Bích Nha vội vàng bổ sung thêm một câu: “Ta sẽ đi nhanh về nhanh, biết đâu người mới bước chân vào cửa mà đã đuổi kịp rồi. Người vào trước đi.”
“Được rồi, vậy muội nhanh lên.”
“Dạ, đã biết, người mau vào đi.”
Bích Nha cười tủm tỉm nhìn Vân Phi Vũ bước qua cửa, nhẹ nhàng xoay người, gương mặt lập tức trở nên âm lãnh.
“Hẳn là như vậy, nếu không thì với tính cách ngang ngược của hắn sao lại nhẫn nhục chịu đựng sự khiêu khích của ta. Nếu không phải có người trấn áp hắn thì không biết ta với hắn đã ẩu đả không biết bao nhiêu lần, hơn nữa, hắn không thích trực tiếp ra tay, nghe nói là thích dùng mưu kế. May mắn là cha ta chống đỡ phía sau, bằng không cũng chẳng biết đã bị hắn ám toán mấy lần nữa.”
Vân Phi Vũ đột nhiên hâm mộ Nghiêm Thiên Mẫn, nhớ tới kiếp trước mình bị phụ thân vứt bỏ, cùng kiếp này bị coi như hàng hóa mà bán đi, y liền cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Nhìn gương mặt thống khổ của thiếu niên trước mắt, Nghiêm Thiên Mẫn nhịn không được, thầm mong thay y gánh chịu tất cả.
“Không có gì, chỉ là hâm mộ Nghiêm đại ca có người phụ thân tốt như vậy.” Vân Phi Vũ cố gắng cười nói vui vẻ
Không rõ đã có việc gì xảy ra với thiếu niên trước mặt, nhưng nỗi bi ai trong mắt y khiến Nghiêm Thiên Mẫn không dám lên tiếng hỏi, đành phải vỗ vai trấn an y: “Đệ là đệ đệ của ta, phụ thân của ta cũng chính là phụ thân của đệ. An tâm, lão đầu nhà ta mà thấy nam oa (bé trai) dễ thương xinh đẹp như đệ thì chắc chắn sẽ vô cùng yêu thích.”
Vân Phi Vũ cười cười nhưng thương cảm trong lòng vẫn không cách nào giảm bớt.
“Thiếu gia, không phải người còn có Tiểu Nha sao?” Bích Nha thấy vẻ mặt khổ sở của Vân Phi Vũ liền nhận ra y lại đau buồn cho số phận của mình, nàng túm tay áo y lắc lắc.
“Ta không cô đơn, vẫn còn mama và mẫu thân quan tâm tới ta.” Vân Phi Vũ bất giác đưa tay vuốt vuốt ngực, nhìn hai người bên cạnh, mạnh mẽ giơ bát rượu lên: “Nào, uống đi!”
Thời gian trôi qua, không biết đã uống hết bao nhiêu bát rượu, chỉ cảm thấy bụng có chút căng đầy, mà một chút cảm giác đau đầu chóng mặt cũng không thấy đâu. Vân Phi Vũ âm thầm tán thưởng chính mình, “Xem ra thân thể này chính là ngàn chén không say.”
“Nghiêm đại ca, kỳ thực có một chuyện ta còn chưa hiểu.”
“Cứ việc hỏi, đại ca biết cái gì cũng nói cho đệ.” Gương mặt Nghiêm Thiên Mẫn ửng hồng, ánh mắt thoáng mơ hồ, xem ra có điểm say.
“Tân Tam kia đã có người làm hậu thuẫn, vậy sao hắn hành hung cướp bóc lại còn muốn diễn trò? Trực tiếp cướp đi không phải nhanh hơn sao?”
“Ha hả… cái này mà đệ cũng không biết, …hức…” Nghiêm Thiên Mẫn nấc một cái, vuốt vuốt ngực: “Đó là sở thích đặc biệt của hắn. Hắn từng nói dùng đao đi cướp bóc là dành cho hạng người không có đầu óc, mà hắn lại kêu hành vi cướp bóc của hắn là giao dịch, có hiểu không? Giao dịch tức là ngươi bỏ tiền, hắn đưa cho ngươi hàng hóa, có lẽ là phân trâu, cũng có thể là người chết. Tóm lại là ngươi đã đụng tay vào thì không muốn cũng phải mua. Chẳng qua, xem ra hôm nay đệ đã lọt vào tầm mắt của hắn, hắn muốn lấy cả người lẫn ngân lượng nha.”
Nghiêm Thiên Mẫn lại nấc một cái, tủm tỉm cười nhìn Vân Phi Vũ: “Ở Thanh Châu thành này hắn nổi danh đoạn tụ (Đồng tính), Tiểu Vũ lại xinh đẹp như vậy, nếu đệ là nữ nhân, nói không chừng ta cũng sẽ động tâm nga.”
Nghĩ đến việc tên Tân Tam kia động tay động chân với mình, Vân Phi Vũ muốn ói, nhưng nghe tới câu tiếp theo của nam nhân trước mặt, gương mặt y nhất thời ửng đỏ, thầm nghĩ: “Nếu huynh ấy biết ta phẫn nữ trang sống mười mấy năm nay, không biết… sẽ phản ứng ra sao.”
“Nghiêm đại ca, vậy chuyện hôm nay là diễn cho ta xem?”
“Đệ nói tình huống một chút, ta còn chưa biết vì sao đệ lại dây dưa tới bọn hắn.”
Vân Phi Vũ bắt đầu kể lại mọi việc kể từ lúc mình tới Tây phố, sau đó thấy thảm cảnh của thiếu phụ kia liền ra tay cứu nàng, cuối cùng Tân Tam xuất hiện. Nói tới đây lại thấy Nghiêm Thiên Mãn lắc đầu.
“Tiểu Vũ à Tiểu Vũ, xem ra đệ vừa xuất hiện đã bị người ta theo dõi. Cho dù đệ không ra tay cứu nàng thì nàng cũng sẽ tìm cách lôi kéo đệ vào việc này.”
“…………”
“Những kẻ đó dổi xử với nàng như vậy, tại sao nàng còn muốn giúp bọn hắn?” Vân Phi Vũ kinh ngạc.
“Ta không rõ lắm, chỉ là có một tin đồn như thế này… Bọn hắn thường xuyên mua về một ít tiểu hài tử (Trẻ con) cùng nữ nhân, sau đó xử trí ra sao thì ta không biết, xem ra là dùng để bẫy người như hôm nay. Nói vậy là nữ nhân kia bị ngược đãi đã lâu, bởi vì sợ hãi nên không dám phản kháng. Có lẽ lúc đầu bọn hắn là muốn mang nữ nhân kia bán cho đệ, kiếm một khoản lớn, không nghĩ tới diễn biến cuối cùng là đến đệ mà bọn hắn cũng muốn thu về.”
Càng nghe càng tức giận, Vân Phi Vũ đạp bàn: “Rốt cuộc bọn họ có coi vương pháp ra gì không? Qua lại với kẻ cướp một nhà, chẳng lẽ đương kim hoàng thượng cũng nhắm mắt làm ngơ?”
“Được rồi, nhỏ giọng một chút.” Nghiêm Thiên Mẫn kéo y xuống.
“Núi cao, hoàng đế ở xa, những lời này đệ nói không sai, quả thực có chuyện như vậy. Dù sao hoàng đế vừa mới đăng cơ không lâu, sợ là vị trí của mình cũng ngồi chưa vững, nào có năng lực quản lí nơi này.”
“Hơn nữa…” Nghiêm Thiên Mẫn nhíu mày: “Tri phủ đại nhân nơi đây có thể ngồi vững chắc như vậy, chỉ sợ sau lưng cũng có người chống đỡ, nếu không tại sao hắn dám để mặc Tân Tam cướp bóc như vậy?”
“Thực phức tạp!” Vân Phi Vũ gục đầu thở dài: “Đây gọi là quan lại bao che lẫn nhau đi. Hy vọng hoàng đế nhanh chóng nắm vững triều chính, sau đó… đem mấy tên tham quan vô lại này bắt hết một lượt.”
‘Rầm’
Nghiêm Thiên Mẫn ngửa đầu uống tiếp một chén rượu, lau khóe môi: “Nào có dễ dàng như vậy. Những kẻ đó có Vân gia cường thế làm hậu thuẫn, tiểu hoàng đế cũng sợ rằng… chỉ có thể làm một hoàng đế bù nhìn.”
“Vân gia? Vân gia của Vân Vụ sơn trang?” Vân Phi Vũ kinh hãi thốt lên: “Không phải Vân gia chỉ lo kinh thương (buôn bán) hay sao, tại sao lại còn có liên quan tới quan viên triều đình?”
“Hừ!” Nghiêm Thiên Mẫn cười lạnh một tiếng.
“Tuy đương kim hoàng đế họ Khung, nhưng chỉ sợ rằng… giang sơn này thực ra là mang họ Vân, là của Vân gia.”
“Sao?” Vân Phi Vũ kinh ngạc há miệng, cũng không chú ý tới vẻ mặt u ám của Bích Nha.
“Aiz… Uống rượu, uống rượu đi. Không nhắc tới Vân gia nữa, vừa nhắc tới lại thấy tức. Nào, uống đi.”
Vân Phi Vũ cảm thấy khó hiểu, nhìn nam nhân trước mặt, ngửa đầu uống cạn chén rượu, miệng lộ vẻ chua sót.
“Nghiêm… đại ca, huynh rất hận Vân gia sao?” Y nhỏ giọng hỏi.
“Hận? Không biết nên nói là hận hay chán ghét mới phải. Đối với người của Vân gia, Dạ Diệp quốc chia thành hai phía, một phía cực kì ngưỡng mộ, một phía thì chán ghét, mà ta… chẳng qua vừa đúng lúc lại ở bên chán ghét bọn hắn.”
“……..”
Bởi vì nhắc tới Vân gia, hai người cũng không nói thêm lời nào, không khí có điểm ngượng ngùng. Nghiêm Thiên Mẫn cứ một chén rồi lại một chén, không ngừng uống rượu, mà Vân Phi Vũ có chút chột dạ, một lúc lâu sau mới hỏi tiếp: “Vậy… huynh cũng sẽ chán ghét ta?”
Nghiêm Thiên Mẫn cứng người, sau đó đưa tay vuốt đầu Vân Phi Vũ: “Vì sao ta lại chán ghét đệ? Đệ không phải họ Vân, hơn nữa, tìm khắp Vân gia chắc cũng không có ai ngốc như đệ đâu, ha ha…”
Hai người trêu đùa nhau khiến không khí trở nên thoải mái hơn trước, đến lúc cơm no rượu say cũng là hai canh giờ sau.
Ra khỏi cửa tửu ***, Nghiêm Thiên Mẫn dẫn ngựa, thân thể lảo đảo, lời nói mang theo men say: “Tiểu… Vũ… Ta… ta đưa các ngươi về!”
Vân Phi Vũ đỡ lấy hắn, không khỏi lo lắng: “Nghiêm đại ca, ta không sao đâu. Huynh thì sao? Huynh như vậy còn có thể cưỡi ngựa trở về được không?”
Nghiêm Thiên Mẫn nhếch miệng cười: “Chút rượu này thì tính là gì… đi thôi, tiễn các ngươi một đoạn… tiện thể… tỉnh rượu.”
Vân Phi Vũ cùng Nghiêm Thiên Mẫn đi phía trước, Bích Nha lẳng lặng theo ở phía sau, gương mặt kỳ quái nhìn hai người, ánh mắt đột nhiên trở nên mạnh mẽ, sắc lạnh quét qua ngõ nhỏ cạnh ngã tư đường, khẽ hừ một tiếng khinh thường.
Qua Tây phố, ở một đoạn rẽ nhỏ, Vân Phi Vũ dừng lại: “Nghiêm đại ca, dừng ở đây được rồi. Phía trước là nơi ta ở, khoảng cách cũng không xa, vì ta cũng là ở nhờ người khác, không tiện mời huynh vào, thực có lỗi!”
Đi một đoạn đường, Nghiêm Thiên Mẫn tỉnh rượu không ít, nói chuyện cũng lưu loát: “Như vậy cũng được, nhưng sắp tới nơi rồi, để ta đưa đệ về tận cửa đi, chỉ sợ tên hỗn đản Tân Tam kia lại…”
“Không cần.” Vân Phi Vũ vội vàng cự tuyệt, y sợ nam nhân trước mắt biết được thân phận thực sự của mình, sau đó… sẽ không bao giờ để ý tới mình, cho nên y muốn tận lực giấu diếm.
“Đi vài bước là tới, không cần phiền toái như vậy. Đã chiếm nhiều thời gian của huynh… huynh cũng nên trở về nghỉ ngơi đi.”
Thấy y kiên trì, Nghiêm Thiên Mẫn gật gật đầu: “Được rồi, ta đi. Uhm… Đệ phải nhanh chóng về nhà trốn một thời gian, chờ cái tên Tân Tam kia hết hứng thú rồi ra ngoài cũng không muộn, dù sao ta không thể mãi bảo vệ đệ. Cứ vậy đi.”
“Ân, đa tạ Nghiêm đại ca.”
Trong lòng Vân Phi Vũ dâng lên một chút ấm áp. Kể từ lúc rơi vào thế giới này, lần đầu tiên có người mới quen biết lại thực sự quan tâm lo lắng cho mình, không khỏi có chút vui vẻ: “Không sao, bằng hữu của phụ thân ta là một người cực kì lợi hại, người bình thường sẽ không dám trêu chọc, cho nên huynh không cần lo lắng.”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Nghiêm Thiên Mẫn cười cười, vỗ vai y: “Vậy đệ cố gắng không xuất môn là được. Ta đi đây.”
“Đúng rồi, Nghiêm đại ca, bình thường huynh vẫn hay tới nơi nào tiêu khiển? Ta phải làm thế nào mới tìm được huynh?”
“Lời nói của ta… y có chịu hiểu không vậy?” Nghiêm Thiên Mẫn đau đầu, nhu nhu trán, có điều… nhìn cặp mắt trong sáng kia,trong lòng cũng không cách nào chống đỡ, âm thầm lắc đầu, nghĩ: “Thực sự là thua y luôn.”
“Bình thường ta đều ở ‘Nhật Thăng trà lâu’ uống trà nghe kể chuyện. Nếu đệ muốn tới thì tốt nhất nên mang theo hộ vệ, nếu không thì phái người tới báo cho ta, ta sẽ tới đón đệ.” Nghiêm Thiên Mẫn thực sự yêu thích tiểu tử này, không muốn thấy y phải chịu thương tổn.
“Được, vậy khi khác gặp mặt.” Vân Phi Vũ phất tay, tươi cười nhìn hắn rời đi.
“Tiểu Nha, chúng ta cũng trở về.”
Nhìn chủ tử nhà mình cực kì hưng phấn đi ở phía trước, Bích Nha lắc đầu cười khổ, đưa mắt thoáng nhìn mọi nơi, dừng lại ở thân ảnh lén lút ở ngõ tắt nhỏ, âm thầm cười lạnh.
Mắt thấy Diệp Hương viên ngày càng gần, chỉ cách bốn, năm trượng, Bích Nha đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ủ rũ gọi Vân Phi Vũ: “Thiếu gia, người trở về trước đi, ta đi kiếm vật này.”
“Rơi mất vật gì?” Vân Phi Vũ quay đầu lại.
“Khăn lụa của ta, là chiếc khăn lụa mà ta thích nhất.”
Vân Phi Vũ vừa nghe đó là một cái khăn lụa, định nói “ta mua cho”, có điều… nhìn vẻ mặt buồn bã của tiểu nha đầu kia, còn câu nói “Ta thích nhất” của nàng, y ngây ngốc một lúc: “Vậy ta cùng muội tìm, hai người sẽ nhanh hơn.”
“Không cần không cần, ta có thể nhớ rõ mình đánh rơi ở đâu, thiếu gia vẫn nên trở về trước.”
Thấy Vân Phi Vũ vẫn đứng một chỗ, Bích Nha vội vàng bổ sung thêm một câu: “Ta sẽ đi nhanh về nhanh, biết đâu người mới bước chân vào cửa mà đã đuổi kịp rồi. Người vào trước đi.”
“Được rồi, vậy muội nhanh lên.”
“Dạ, đã biết, người mau vào đi.”
Bích Nha cười tủm tỉm nhìn Vân Phi Vũ bước qua cửa, nhẹ nhàng xoay người, gương mặt lập tức trở nên âm lãnh.
Bình luận truyện