Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 4 - Chương 89: Không thể buông tay
Vân Phi Vũ không chú ý tới vẻ mặt của hắn, ôm đầu nằm lại trên giường, nhìn lên nóc nhà, thản nhiên nói: “Việc đó đã qua rồi, tóm lại sau này sẽ không gặp mặt, coi như bị cẩu dữ cắn một miếng, dù sao ta cũng là nam nhân, chẳng thêm miếng thịt mà cũng chẳng mất đi miếng thịt nào, huynh nghĩ có đúng không?”
Thiếu niên tỏ vẻ không sao cả, nhưng Tư Vũ Thánh lại càng phát hỏa. “Vì sao lại không hận, cái loại người khốn kiếp như hắn phải mang đi bầm thây thành vạn đoạn mới được.”
Trong phòng yên tĩnh dị thường, Vân Phi Vũ nằm trên giường dần cảm thấy bất an, đứng dậy nhìn về phía người bên cạnh lại phát hiện hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích, vẻ mặt không chút thay đổi, nhìn mình chằm chằm. Cảnh tượng quỷ dị như vậy nhất thời khiến y hoảng sợ, thân thể mềm nhũn, ngã về phía sau.
Đột nhiên, thắt lưng bị người khác nắm lấy, y rơi vào một vòng tay quen thuộc, nhưng hơi thở lạnh lẽo của hắn lại khiến y phải rùng mình.
“Diệu…huynh…huynh làm sao vậy?” Lúc này y tuyệt đối tin tưởng mình không hề hoa mắt.
Cằm bị nâng lên nhẹ nhàng, đối diện cùng đôi mắt không chút gợn sóng của người nọ, Vân Phi Vũ khẽ động môi, nhưng một câu cũng không thể thốt lên lời. Loại cảm giác áp bách này khiến y thở cũng không thông.
“Vì sao không hận? Hắn đối xử với đệ như vậy, đệ nên hận hắn, hận không thể khiến hắn chết đi sống lại hàng trăm ngàn lần, không phải sao?” Thanh âm ôn nhu, nhẹ nhàng như tiếng nước chảy từ môi người nọ chậm rãi trào ra, nhưng hàn ý ngấm tới tận xương tủy lại khiến người khác không khỏi run sợ.
“………..”Thiếu niên hoảng sợ nói không lên lời.
“Vì sao không nói lời nào?” Ngón tay lạnh lẽo xoa đôi má tái nhợt của thiếu niên, nhẹ nhàng di chuyển theo đường cong trên gương mặt y, cuối cùng dừng lại ở đôi môi ấm áp mềm mại, dịu dàng vuốt ve không chịu rời đi.
Xác định bản thân không hề hoa mắt, Vân Phi Vũ chịu kinh hách không nhỏ, nhìn Tư Đồ Diệu như vậy khiến y có cảm giác hắn là một nam nhân vô cùng phức tạp, dù sao người trước mắt cũng cho y cảm giác ấm áp.
Ánh mắt nam nhân lạnh như băng không có một tia cảm tình, nhưng động tác vuốt ve của hắn lại phi thường ôn nhu, Vân Phi Vũ ôm một chút hy vọng, nhẹ nhàng gọi: “Diệu!”
Người nọ không có phản ứng nhưng ngón tay lại nhân cơ hội tham tiến vào khuôn miệng nhỏ nhắn của thiếu niên, nhẹ nhàng khuấy động.
“Uhm…ân…ngô…” Vân Phi Vũ sợ khiến hắn bị tổn thương nên không dám ngậm miệng, nhưng người này cố ý đùa giỡn trong miệng y lại khiến y vô cùng khó chịu.
Hai tay đưa lên, muốn cầm lấy cánh tay nam nhân mà đẩy ra, lại không ngờ bị hắn dùng tay còn lại dễ dàng khống chế, đem hai tay y bắt chéo ra sau lưng. Hiện tại, thiếu niên quả thực khóc không ra nước mắt,thân thể hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Nước miếng trong miệng mỗi lúc một nhiều, theo khóe miệng trượt xuống thành một sợi chỉ bạc *** tế lúc ẩn lúc hiện trên làn da trắng nõn của y, đôi mắt nam nhân hơi híp lại.
“Liêu, ông ần ư ậy, ầu uynh.” (Diệu, không cần như vậy, cầu huynh.)
Phản ứng ngoài ý muốn của nam nhân khiến Vân Phi Vũ kích động, nhưng y hiểu được, người này sau khi nghe mình nói mới biến thành như vậy, chắc chắn là trách nhiệm của y, cho nên y phải biến Diệu trở lại như cũ, nhưng là…nên làm như thế nào mới khiến hắn trở lại thành Diệu đáng yêu như trước?
Tư Vũ Thánh lẳng lặng quan sát phản ứng của thiếu niên, lửa giận trong lòng dần bình ổn khi thiếu niên phát ra kiều thái mê loạn, dục vọng trong mắt dần ngưng tụ, nhưng đầu óc vẫn trì một tia thanh tỉnh, hắn tự hỏi: “Từ khi nào ta lại trở nên như vậy? Tại sao lại có thể dễ dàng tức giận? Chẳng lẽ đó không phải là nhất thời mê luyến? Yêu?…. Không có khả năng đó, bảy năm trước, loại tình cảm đó đã bị ta vất bỏ hoàn toàn. Ta –Tư Vũ Thánh sẽ không bao giờ có loại tình cảm dư thừa đó, không có khả năng, cũng tuyệt đối sẽ không…
Ta sẽ không bao giờ động tâm với bất luận kẻ nào nữa, lại càng không bao giờ yêu kẻ đó nữa, vĩnh viễn không thể xảy ra, kể cả….ngươi!”
Chỉ thấy hàn quang vụt qua trong mắt hắn, hai ngón tay mạnh mẽ kẹp chặt chiếc lưỡi mềm mại, bắt đầu dùng sức.
Trong miệng đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn khiến Vân Phi Vũ không thể nhịn được, lập tức cắn mạnh xuống, nhưng bất chợt nghĩ tới ngón tay của hắn vẫn ở trong miệng mình, y đánh phải dừng lại động tác, chỉ có thể âm thầm cầu mong nam nhân trước mặt sớm khôi phục lại thần trí.
Đầu lưỡi vốn là cơ quan mềm mại nhất, cũng tối mẫn cảm, hiện tại lại bị người nọ mạnh mẽ kẹp chặt, đau đớn mỗi lúc một mãnh liệt truyền tới tâm trí khiến thiếu niên như muốn ngất đi, nhưng trong đầu vẫn nhớ rõ không được khép hàm, nếu không sẽ cắn phải người nọ.
Tầm mắt của y dần trở nên mơ hồ, nhưng y vẫn cố chờ đợi, vẫn mong nam nhân trước mắt nhanh chóng thanh tỉnh.
Tư Vũ Thánh vẫn quan sát Vân Phi Vũ, thấy y đau đớn, khuôn mặt dần ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt dần mông lung nhưng thủy chung vẫn không chịu khép lại khớp hàm. Kỳ thực hắn đang chờ đợi, chờ thiếu niên không nhịn được đau đớn mà một ngụm cắn xuống, như vậy hắn có thể phá hủy khớp hàm, thuận thế lấy luôn tính mạng của y.
Nhưng thái độ im lặng chịu đựng của thiếu niên khiến trái tim băng lạnh của hắn xuất hiện một vết thương, cảm giác đau đớn dần lan ra toàn cơ thể. Giọng nói, dáng điệu, nụ cười, nhất cử nhất động của y cùng những hình ảnh trong khoảng thời gian ở chung của hai người không ngừng hiện lên trước mắt.
Rốt cuộc, hắn không thể nhịn được nữa, đưa tay nắm chặt cần cổ mảnh khảnh kia, tưởng chừng chỉ cần dùng một chút sức lực cũng có thể khiến y biến mất, nhưng nội tâm sợ hãi khiến hắn không thể xuống tay. Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi: “Tại sao ta lại không thể hạ thủ?”
“Liêu (Diệu)…” lời nói mơ hồ không rõ nghĩa vang lên trong phòng, Tư Vũ Thánh nhìn thiếu niên trong lòng, sắc mặt y tái nhợt không chút huyết sắc, hàng mi ướt đẫm vô lực buông xuống, hai mắt nửa khép nửa mở hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Kinh hoàng, sợ hãi nhiều năm chưa từng xuất hiện bỗng quét qua thân thể, lo lắng, đau đớn trong lòng khiến hắn hiểu được, hắn đã không thể buông tay, không thể ruồng bỏ thiếu niên trong lòng.
“Tiểu Vũ, Tiểu Phi Vũ…” Tư Vũ Thánh lo lắng kêu gọi. Khi thấy thiếu niên chậm rãi khôi phục *** thần, hắn không khỏi kinh hỉ, nói năng lộn xộn.
“Đau, Tiểu Phi Vũ không đau, đau ở đâu, đầu lưỡi, nói cho ta biết…….”
Thấy hắn rốt cuộc khôi phục thái độ bình thường, tuy rằng nói chuyện có chút bừa bãi, nhưng lại khiến Vân Phi Vũ an lòng, bởi vì Diệu đáng yêu thú vị đã trở lại!
Lắc đầu mỉm cười, y hiểu được ý tứ của nam nhân, đầu lưỡi đã không còn đau đớn, có điều, thân thể cùng *** thần lại có chút mệt mỏi.
Tư Vũ Thánh vui vẻ hôn lên gương mặt thiếu niên, ôm chặt y vào lòng, cảm giác an tâm hiện tại khiến hắn hạnh phúc hơn bất kể thứ gì.
“Cáp….cáp….” Nghe thấy thanh âm quái dị của thiếu niên, hắn ngẩng đầu lại thấy đầu y đầy mồ hôi, gương mặt lo lắng như muốn biểu đạt điều gì, miệng lại chỉ có thể phát ra một âm tiết, trong lòng không khỏi chấn động.
“Chính mình vừa dùng sức như vậy, sao đầu lưỡi có thể vô sự được.” Tư Vũ Thánh lập tức nâng cằm thiếu niên, khai hàm của y nhìn vào trong. Chiếc lưỡi mềm mại lúc trước đã hoàn toàn biến thành một màu đen tím. Đồng tử đột nhiên co rút lại, hắn không hề nghĩ ngợi, lập tức ôm lấy thiếu niên chạy ra ngoài.
Vân Phi Vũ cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió, khi mở mắt ra đã thấy mình ở trong tiểu viện của Lí lão bá, trong lòng rất nhiều nghi hoặc, nhưng hiện tại đầu lưỡi lại không chịu nghe lời, không thể hỏi một câu.
Nghe thấy trong viện có tiếng động, Lí Sầm ra khỏi phòng lại thấy giảo chủ đại nhân vẻ mặt lo lắng ôm Vân Phi Vũ xuất hiện. Y lập tức hiểu được sự tình không ổn, cũng không nói nhiều, nhanh chóng đưa hai người vào phòng.
“Lí lão, đầu lưỡi của y…”
Lí Sầm lập mở hàm dưới của Vân Phi Vũ, vừa thấy chiếc lưỡi đen tím kia liền chấn động, quay đầu khẽ liếc Tư Vũ Thánh một cái, vội vàng ra khỏi phòng, nháy mắt sau lại thấy y cầm một chiếc túi nhỏ trở lại, bên trong là một rừng ngân châm.
“Tiểu tử kia, há miệng, thả lỏng cơ thể, đau thì kêu một tiếng.”
Vân Phi Vũ tuy rằng không rõ, nhưng nhìn bọn họ tỏ ra nghiêm trọng, y hiểu được lưỡi của mình xảy ra vấn đề, nghĩ tới việc sau này có thể bị câm, trong lòng không khỏi sợ hãi. Nhìn gương mặt người nọ tỏ ra thống khổ, y không thể tự chủ liền tươi cười với hắn.
“Tiểu tử kia, có cảm thấy đau đớn hay không, dùng ánh mắt nói cho ta biết.”
“Không có một chút cảm giác” Vân Phi Vũ đảo mắt một vòng, thấy lão giả càng tỏ ra nghiêm trọng, y nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.
“Lí lão, không có biện pháp sao?” Hiện tại, Tư Vũ Thánh hối hận chết đi được, sao hắn có thể ra tay với người mình yêu thương, lại còn hạ thủ tàn nhẫn như vậy.
Lí Sầm trầm tư một lát: “Ta sẽ thử lại, dùng dẫn châm độ khí pháp, xem có thể khai thông kinh mạch bị tắc nghẽn của y hay không, chỉ sợ y sẽ………”
Những từ phía dưới còn chưa nói ra nhưng Tư Vũ Thánh hiểu được, cưỡng chế nội tâm đau đớn, hắn quay đầu đi tới trước cửa: “Ta chờ ngoài này.”
Thiếu niên tỏ vẻ không sao cả, nhưng Tư Vũ Thánh lại càng phát hỏa. “Vì sao lại không hận, cái loại người khốn kiếp như hắn phải mang đi bầm thây thành vạn đoạn mới được.”
Trong phòng yên tĩnh dị thường, Vân Phi Vũ nằm trên giường dần cảm thấy bất an, đứng dậy nhìn về phía người bên cạnh lại phát hiện hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích, vẻ mặt không chút thay đổi, nhìn mình chằm chằm. Cảnh tượng quỷ dị như vậy nhất thời khiến y hoảng sợ, thân thể mềm nhũn, ngã về phía sau.
Đột nhiên, thắt lưng bị người khác nắm lấy, y rơi vào một vòng tay quen thuộc, nhưng hơi thở lạnh lẽo của hắn lại khiến y phải rùng mình.
“Diệu…huynh…huynh làm sao vậy?” Lúc này y tuyệt đối tin tưởng mình không hề hoa mắt.
Cằm bị nâng lên nhẹ nhàng, đối diện cùng đôi mắt không chút gợn sóng của người nọ, Vân Phi Vũ khẽ động môi, nhưng một câu cũng không thể thốt lên lời. Loại cảm giác áp bách này khiến y thở cũng không thông.
“Vì sao không hận? Hắn đối xử với đệ như vậy, đệ nên hận hắn, hận không thể khiến hắn chết đi sống lại hàng trăm ngàn lần, không phải sao?” Thanh âm ôn nhu, nhẹ nhàng như tiếng nước chảy từ môi người nọ chậm rãi trào ra, nhưng hàn ý ngấm tới tận xương tủy lại khiến người khác không khỏi run sợ.
“………..”Thiếu niên hoảng sợ nói không lên lời.
“Vì sao không nói lời nào?” Ngón tay lạnh lẽo xoa đôi má tái nhợt của thiếu niên, nhẹ nhàng di chuyển theo đường cong trên gương mặt y, cuối cùng dừng lại ở đôi môi ấm áp mềm mại, dịu dàng vuốt ve không chịu rời đi.
Xác định bản thân không hề hoa mắt, Vân Phi Vũ chịu kinh hách không nhỏ, nhìn Tư Đồ Diệu như vậy khiến y có cảm giác hắn là một nam nhân vô cùng phức tạp, dù sao người trước mắt cũng cho y cảm giác ấm áp.
Ánh mắt nam nhân lạnh như băng không có một tia cảm tình, nhưng động tác vuốt ve của hắn lại phi thường ôn nhu, Vân Phi Vũ ôm một chút hy vọng, nhẹ nhàng gọi: “Diệu!”
Người nọ không có phản ứng nhưng ngón tay lại nhân cơ hội tham tiến vào khuôn miệng nhỏ nhắn của thiếu niên, nhẹ nhàng khuấy động.
“Uhm…ân…ngô…” Vân Phi Vũ sợ khiến hắn bị tổn thương nên không dám ngậm miệng, nhưng người này cố ý đùa giỡn trong miệng y lại khiến y vô cùng khó chịu.
Hai tay đưa lên, muốn cầm lấy cánh tay nam nhân mà đẩy ra, lại không ngờ bị hắn dùng tay còn lại dễ dàng khống chế, đem hai tay y bắt chéo ra sau lưng. Hiện tại, thiếu niên quả thực khóc không ra nước mắt,thân thể hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Nước miếng trong miệng mỗi lúc một nhiều, theo khóe miệng trượt xuống thành một sợi chỉ bạc *** tế lúc ẩn lúc hiện trên làn da trắng nõn của y, đôi mắt nam nhân hơi híp lại.
“Liêu, ông ần ư ậy, ầu uynh.” (Diệu, không cần như vậy, cầu huynh.)
Phản ứng ngoài ý muốn của nam nhân khiến Vân Phi Vũ kích động, nhưng y hiểu được, người này sau khi nghe mình nói mới biến thành như vậy, chắc chắn là trách nhiệm của y, cho nên y phải biến Diệu trở lại như cũ, nhưng là…nên làm như thế nào mới khiến hắn trở lại thành Diệu đáng yêu như trước?
Tư Vũ Thánh lẳng lặng quan sát phản ứng của thiếu niên, lửa giận trong lòng dần bình ổn khi thiếu niên phát ra kiều thái mê loạn, dục vọng trong mắt dần ngưng tụ, nhưng đầu óc vẫn trì một tia thanh tỉnh, hắn tự hỏi: “Từ khi nào ta lại trở nên như vậy? Tại sao lại có thể dễ dàng tức giận? Chẳng lẽ đó không phải là nhất thời mê luyến? Yêu?…. Không có khả năng đó, bảy năm trước, loại tình cảm đó đã bị ta vất bỏ hoàn toàn. Ta –Tư Vũ Thánh sẽ không bao giờ có loại tình cảm dư thừa đó, không có khả năng, cũng tuyệt đối sẽ không…
Ta sẽ không bao giờ động tâm với bất luận kẻ nào nữa, lại càng không bao giờ yêu kẻ đó nữa, vĩnh viễn không thể xảy ra, kể cả….ngươi!”
Chỉ thấy hàn quang vụt qua trong mắt hắn, hai ngón tay mạnh mẽ kẹp chặt chiếc lưỡi mềm mại, bắt đầu dùng sức.
Trong miệng đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn khiến Vân Phi Vũ không thể nhịn được, lập tức cắn mạnh xuống, nhưng bất chợt nghĩ tới ngón tay của hắn vẫn ở trong miệng mình, y đánh phải dừng lại động tác, chỉ có thể âm thầm cầu mong nam nhân trước mặt sớm khôi phục lại thần trí.
Đầu lưỡi vốn là cơ quan mềm mại nhất, cũng tối mẫn cảm, hiện tại lại bị người nọ mạnh mẽ kẹp chặt, đau đớn mỗi lúc một mãnh liệt truyền tới tâm trí khiến thiếu niên như muốn ngất đi, nhưng trong đầu vẫn nhớ rõ không được khép hàm, nếu không sẽ cắn phải người nọ.
Tầm mắt của y dần trở nên mơ hồ, nhưng y vẫn cố chờ đợi, vẫn mong nam nhân trước mắt nhanh chóng thanh tỉnh.
Tư Vũ Thánh vẫn quan sát Vân Phi Vũ, thấy y đau đớn, khuôn mặt dần ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt dần mông lung nhưng thủy chung vẫn không chịu khép lại khớp hàm. Kỳ thực hắn đang chờ đợi, chờ thiếu niên không nhịn được đau đớn mà một ngụm cắn xuống, như vậy hắn có thể phá hủy khớp hàm, thuận thế lấy luôn tính mạng của y.
Nhưng thái độ im lặng chịu đựng của thiếu niên khiến trái tim băng lạnh của hắn xuất hiện một vết thương, cảm giác đau đớn dần lan ra toàn cơ thể. Giọng nói, dáng điệu, nụ cười, nhất cử nhất động của y cùng những hình ảnh trong khoảng thời gian ở chung của hai người không ngừng hiện lên trước mắt.
Rốt cuộc, hắn không thể nhịn được nữa, đưa tay nắm chặt cần cổ mảnh khảnh kia, tưởng chừng chỉ cần dùng một chút sức lực cũng có thể khiến y biến mất, nhưng nội tâm sợ hãi khiến hắn không thể xuống tay. Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi: “Tại sao ta lại không thể hạ thủ?”
“Liêu (Diệu)…” lời nói mơ hồ không rõ nghĩa vang lên trong phòng, Tư Vũ Thánh nhìn thiếu niên trong lòng, sắc mặt y tái nhợt không chút huyết sắc, hàng mi ướt đẫm vô lực buông xuống, hai mắt nửa khép nửa mở hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Kinh hoàng, sợ hãi nhiều năm chưa từng xuất hiện bỗng quét qua thân thể, lo lắng, đau đớn trong lòng khiến hắn hiểu được, hắn đã không thể buông tay, không thể ruồng bỏ thiếu niên trong lòng.
“Tiểu Vũ, Tiểu Phi Vũ…” Tư Vũ Thánh lo lắng kêu gọi. Khi thấy thiếu niên chậm rãi khôi phục *** thần, hắn không khỏi kinh hỉ, nói năng lộn xộn.
“Đau, Tiểu Phi Vũ không đau, đau ở đâu, đầu lưỡi, nói cho ta biết…….”
Thấy hắn rốt cuộc khôi phục thái độ bình thường, tuy rằng nói chuyện có chút bừa bãi, nhưng lại khiến Vân Phi Vũ an lòng, bởi vì Diệu đáng yêu thú vị đã trở lại!
Lắc đầu mỉm cười, y hiểu được ý tứ của nam nhân, đầu lưỡi đã không còn đau đớn, có điều, thân thể cùng *** thần lại có chút mệt mỏi.
Tư Vũ Thánh vui vẻ hôn lên gương mặt thiếu niên, ôm chặt y vào lòng, cảm giác an tâm hiện tại khiến hắn hạnh phúc hơn bất kể thứ gì.
“Cáp….cáp….” Nghe thấy thanh âm quái dị của thiếu niên, hắn ngẩng đầu lại thấy đầu y đầy mồ hôi, gương mặt lo lắng như muốn biểu đạt điều gì, miệng lại chỉ có thể phát ra một âm tiết, trong lòng không khỏi chấn động.
“Chính mình vừa dùng sức như vậy, sao đầu lưỡi có thể vô sự được.” Tư Vũ Thánh lập tức nâng cằm thiếu niên, khai hàm của y nhìn vào trong. Chiếc lưỡi mềm mại lúc trước đã hoàn toàn biến thành một màu đen tím. Đồng tử đột nhiên co rút lại, hắn không hề nghĩ ngợi, lập tức ôm lấy thiếu niên chạy ra ngoài.
Vân Phi Vũ cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió, khi mở mắt ra đã thấy mình ở trong tiểu viện của Lí lão bá, trong lòng rất nhiều nghi hoặc, nhưng hiện tại đầu lưỡi lại không chịu nghe lời, không thể hỏi một câu.
Nghe thấy trong viện có tiếng động, Lí Sầm ra khỏi phòng lại thấy giảo chủ đại nhân vẻ mặt lo lắng ôm Vân Phi Vũ xuất hiện. Y lập tức hiểu được sự tình không ổn, cũng không nói nhiều, nhanh chóng đưa hai người vào phòng.
“Lí lão, đầu lưỡi của y…”
Lí Sầm lập mở hàm dưới của Vân Phi Vũ, vừa thấy chiếc lưỡi đen tím kia liền chấn động, quay đầu khẽ liếc Tư Vũ Thánh một cái, vội vàng ra khỏi phòng, nháy mắt sau lại thấy y cầm một chiếc túi nhỏ trở lại, bên trong là một rừng ngân châm.
“Tiểu tử kia, há miệng, thả lỏng cơ thể, đau thì kêu một tiếng.”
Vân Phi Vũ tuy rằng không rõ, nhưng nhìn bọn họ tỏ ra nghiêm trọng, y hiểu được lưỡi của mình xảy ra vấn đề, nghĩ tới việc sau này có thể bị câm, trong lòng không khỏi sợ hãi. Nhìn gương mặt người nọ tỏ ra thống khổ, y không thể tự chủ liền tươi cười với hắn.
“Tiểu tử kia, có cảm thấy đau đớn hay không, dùng ánh mắt nói cho ta biết.”
“Không có một chút cảm giác” Vân Phi Vũ đảo mắt một vòng, thấy lão giả càng tỏ ra nghiêm trọng, y nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.
“Lí lão, không có biện pháp sao?” Hiện tại, Tư Vũ Thánh hối hận chết đi được, sao hắn có thể ra tay với người mình yêu thương, lại còn hạ thủ tàn nhẫn như vậy.
Lí Sầm trầm tư một lát: “Ta sẽ thử lại, dùng dẫn châm độ khí pháp, xem có thể khai thông kinh mạch bị tắc nghẽn của y hay không, chỉ sợ y sẽ………”
Những từ phía dưới còn chưa nói ra nhưng Tư Vũ Thánh hiểu được, cưỡng chế nội tâm đau đớn, hắn quay đầu đi tới trước cửa: “Ta chờ ngoài này.”
Bình luận truyện