Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 5 - Chương 119: Quái dị tổ tôn
(Hai ông cháu kỳ quặc)
Quyển 5: Nhiễm Sắc
“Đau quá, cả người đau như kim châm vậy, nhưng như vậy có nghĩa là… ta vẫn chưa chết?!”
Vân Phi Vũ muốn mở mắt lại phát giác mí mắt khô khốc, giật giật con ngươi, hơn nửa ngày mới mở được mắt ra, híp lại, cho tới khi hoàn toàn thích nghi với ánh sáng chói chang, lúc này y mới bắt đầu quan sát chung quanh.
Cần cổ cứng ngắc vốn không thể chuyển động, thân thể vô lực, y đành phải miễn cưỡng quét mắt nhìn mọi thứ. Một căn phòng tranh khoảng năm, sáu mét vuông vô cùng đơn sơ, trừ bỏ chiếc giường dưới thân cùng chiếc bàn bên cạnh, tựa hồ không còn vật gì khác.
“Được người ta cứu sao?” Thiếu niên cười khổ: “Như hiện tại… ta nên cảm thán mình phúc lớn mạng lớn, hay nói vận đen của ta vẫn chưa chấm dứt, vẫn còn phải tiếp tục đối mặt?” Âm thầm than nhẹ một tiếng, nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, y híp mắt nhìn về phía cửa.
Tiếng bước chân ngày một gần, lọt vào mắt là bộ dạng của một tiểu hài tử khoảng chừng ba hay bốn tuổi, mái tóc ngắn đến mang tai, hai má phấn nộn, đôi mắt đen láy, khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, theo bề ngoài thì có vẻ là một nam hài, là một tiểu hài tử rất đáng yêu, chính là… Vẻ mặt lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi, ánh mắt nhìn y cũng lãnh đạm.
Tò mò về tiểu hài tử kỳ quái này, Vân Phi Vũ cau mày: “Người cứu ta chắc hẳn là thân nhân của tiểu hài tử này rồi.”
“Là ngươi đã cứu ta sao?” Nhìn tiểu hài tử đã tới bên giường, y hỏi thăm dò lại bị chính thanh âm khàn khàn của mình khiến cho hoảng sợ.
“Thật khó nghe!”
Thanh âm non nớt của tiểu hài tử vang lên, hắn không hề lưu tình liền chê bai. Thiếu niên run sợ một chút, sau đó cố gắng mấp máy môi: “Đúng là rất khó nghe, nhưng có thể nói cho ta biết có phải thân nhân của ngươi đã cứu ta hay không? Ta muốn gặp họ nói lời cảm tạ.”
“Không cần.”
Câu trả lời đơn giản mà rõ ràng, hình như nam hài cũng không thích nói chuyện, nhìn y không chớp mắt, đột nhiên mở miệng: “Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi, vì sao lại bị thương?”
“………” Vân Phi Vũ giật mình, sau đó cười khổ một tiếng: “Ta tên là… ta nên gọi là gì đây?”
Y buông mí mắt, trong lòng nổi lên tầng tầng chua sót. Thân thể Vân Phi Vũ, linh hồn Kiều Phi Vũ, muốn nói bản thân không phải Vân gia lại chẳng có ai tin tưởng, người ta chỉ nhìn bề ngoài, mà y đang khoác trên mình thân xác của Vân Phi Vũ, xem ra vẫn phải gọi là Vân gia….
“Ngươi muốn gọi như thế nào cũng được, ta chỉ muốn biết nên xưng hô với ngươi ra sao mà thôi, không ép buộc ngươi phải nói hết tất cả.” Dường như hiểu được tâm tư của y, nam hài nói ra những lời thực sự rất lý tính, điều này khiến Vân Phi Vũ không khỏi kinh ngạc, nhưng tâm tình lại thoải mái hơn nhiều.
“Đúng vậy, ta muốn là ai thì sẽ là người đó, không ai bắt buộc ta, vậy cần gì phải để ý ánh nhìn của người khác” Thiếu niên cười: “Gọi ta là Hạ Vũ.”
“Hạ Vũ” Hai chữ đơn giản được thốt ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của nam hài, ánh mắt lạnh lùng nhìn y tựa hồ đang chờ đợi câu trả lời phía sau.
“Ha hả” Vẻ mặt phụng phịu lại vô cùng đáng yêu, Vân Phi Vũ mỉm cười nhìn hắn: “Ta… sắp mười sáu, ngươi thì sao, tên gì, bao nhiêu tuổi?”
Tiểu nam hài nhíu mày: “Không cần dùng ngữ khí dành cho tiểu hài tử để nói chuyện với ta.”
Thiếu niên ngẩn ra, sau đó cười nói: “Thật có lỗi, nhưng có thể cho ta biết tên của ngươi không? Ta cũng muốn biết nên xưng hô với ngươi như thế nào mà thôi.”
Một tia hào quang khẽ lướt qua ánh mắt của tiểu nam hài, nhanh tới nỗi khiến người ta khó có thể phát hiện, dường như đứng đã mỏi, hắn nhảy một bước lên giường, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.
Mới vừa ngồi vào chỗ của mình, tiếng gào khóc thảm thiết từ cửa đã truyền vào: “Oa oa, oa oa*, ngươi lại bỏ ta để chạy tới xem tên tiểu tử kia.”
(oa oa: Búp bê, cách gọi trìu mến)
Lời nói vừa chấm dứt, chỉ thấy một thân ảnh nháy mắt đã xuất hiện trong phòng, là một lão đầu râu tóc bạc trắng, vừa tiến vào phòng đã gạt lệ kêu khóc với nam hài ngồi trên giường: “Oa oa, ngươi không chịu ở bên gia gia, gia gia rất thương tâm. Rõ ràng gia gia mới là thân nhân duy nhất của ngươi, vậy mà ngày nào ngươi cũng chạy tới chỗ tên vô dụng không thể nói chuyện này, gia gia thực thương tâm, thật sự vô cùng thương tâm….”
Nam hài liếc xéo hắn một cái, gương mặt lộ vẻ ‘ngươi thật ngu ngốc’, sau đó tiếp tục nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt tràn ngập hứng thú tìm tòi nghiên cứu.
“Tên vô dụng? Là nói ta?” Vân Phi Vũ ho nhẹ hai tiếng lại bị thanh âm bát nháo của lão đầu hoàn toàn át mất, y đành phải đề cao giọng: “Vị lão bá này, là ngài đã cứu ta đúng không. Tại hạ là Hạ Vũ, đa tạ ân cứu mạng của ngài, có điều… hiện tại trên người ta không có vật gì đáng giá, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.”
“Di!*” nghe thấy tiếng nói chuyện, lão đầu vừa nói không ngừng đã nhanh chóng dừng lại, hắn mở to mắt nhìn thiếu niên trên giường: “Ngươi tỉnh rồi?”
(*Di: từ tượng thanh chỉ hành động suýt xoa, cũng có thể hiểu là ủa, ôi,…)
“Vâng.” Vân Phi Vũ tươi cười: “Đa tạ ân cứu mạng của lão bá.”
Lão đầu ngồi bên giường có chút đăm chiêu, sau đó nhìn về phía y: “Mạng ngươi quả nhiên rất lớn, không chỉ tim bị bắn xuyên qua, thân thể còn bị thương nhiều chỗ. Nếu không phải oa oa bảo ta cứu ngươi, ta thật sự lười phí sức kéo ngươi trở về, mỗi ngày phải đút canh đút dược thủy. Hay là ngươi ở trong này làm hạ nhân cho ta ba năm, hoặc giả làm dược nhân cho ta thí nghiệm thuốc một năm, thế nào?”
Thiếu niên không chút do dự, lập tức trả lời: “Mạng này là do lão bá cứu, tùy ngài an bài vậy!”
“Thật sự?” Dường như lão đầu vô cùng vui vẻ: “Vậy ngươi cứ ở đây làm dược nhân cho ta ba năm đi.”
“Không phải mới nói một năm sao? Quên đi, một năm, hai năm, bao nhiêu năm cũng được, ta không muốn bị cuốn vào chốn thị phi đó nữa.” nghĩ đến đó, thiếu niên tỏ vẻ không hề gì, tươi cười: “Được thôi.”
“Ngươi là đồ ngu sao?” Nam hài vẫn ngồi một bên không nói chuyện lại bỗng nhiên xen vào: “Rõ ràng lão đầu này đang khi dễ ngươi, hơn nữa, ngươi cho rằng làm dược nhân cho hắn là trò đùa vui lắm hay sao? Hắn thử nghiệm đều là độc dược, thiên hạ đệ nhất độc dược.”
Nháy mắt, sắc mặt Vân Phi Vũ trở nên trắng bệch, nam hài vừa lòng khi nhìn thấy vẻ mặt của y, lão đầu lại đột nhiên ngắt lời: “Không được phép đổi ý, lời đã nói ra khỏi miệng rồi thì không được phép đổi ý.”
“….Sẽ không.” Sắc mặt thiếu niên tái nhợt nhưng vẫn cố gắng tươi cười như trước: “Ta chỉ hoảng sợ khi nghe tới độc dược mà thôi.”
“Ngươi không coi trọng tính mạng của mình?” Nam hài nhíu mày, ánh mắt như nhìn thấu nội tâm của thiếu niên trước mặt.
“Hắn thật sự là tiểu hài tử?” Vân Phi Vũ khẽ khép mắt, vẻ mặt tươi cười: “Nào có, ta chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của lão bá. Hơn nữa, nếu lão bá đã cứu ta, sao có thể hại ta nữa?”
“Đúng vậy đúng vậy, sao ta có thể hại y được cơ chứ. Đúng rồi, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi.” Nói xong, lão đầu lấy chiếc hộp gỗ trước ngực ra, quơ quơ trước mặt thiếu niên: “Làm sao ngươi có được thứ này?”
Rất quen mắt, Vân Phi Vũ nhìn kỹ, thốt lên: “Đây là của ta mà, sao lại ở trong tay lão bá?”
“Lấy trên người của ngươi chứ đâu. Đừng nhắc tới việc này.” Lão đầu có vẻ nôn nóng: “Trước tiên, ngươi phải nói cho ta biết, vật này ngươi lấy được từ nơi nào?”
Thiếu niên nhìn hắn, thành thực trả lời: “Là người khác tặng.”
“Ai tặng?”
Có phải người này là kẻ thù của Lí lão hay không? Thiếu niên âm thầm nghi hoặc.
“An tâm, ta với người làm ra loại dược đan này quả thật có chút xích mích, nhưng không tới nỗi thâm cừu đại hận gì cả, bằng không khi phát hiện vật này trên người ngươi, ta đã sớm rắc tán cốt tán lên thân thể ngươi, cho ngươi hóa thành một vũng máu loãng.”
Nghe thấy chuyện hóa thành một vũng máu loãng, Vân Phi Vũ khẽ rùng mình. Y không sợ chết, nhưng chết kiểu này….
“Là Lí lão bá tặng cho ta.”
“Dược vương Lí Sầm?”
“Đúng.”
“Quả nhiên là hắn.” Lão đầu trầm tư, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, hồ nghi nhìn về phía thiếu niên: “Sao hắn lại đưa dược hoàn trân quý như vậy cho ngươi?”
“Ta cũng không hiểu lắm.” Vân Phi Vũ không hề suy nghĩ, lập tức trả lời.
Lão đầu nhìn y một lượt, thấy y không giống như đang nói dối, nhìn chiếc hộp trong tay, đưa cho y: “Trả lại cho ngươi.”
Thiếu niên kinh ngạc: “Lão bá, ngài không cần sao?”
“Bên trong trống rỗng, giữ chiếc hộp đó có lợi ích gì?”
“Sao lại như vậy?” Vân Phi Vũ nhớ rõ mình đã từng tò mò mà mở ra xem, bên trong có một dược hoàn màu trắng, còn mang hương thơm thoang thoảng.
“Đương nhiên không có, cho ngươi ăn mất rồi còn đâu. Nếu không ngươi nghĩ tại sao mình còn có thể sống tới bây giờ?” Lão đầu tức giận trả lời, sau đó lập tức trưng vẻ mặt tươi cười về phía nam hài: “Oa oa, chúng ta đi chế dược được không. Hắn không thể cử động, cũng không thể cùng ngươi vui đùa, ngươi vẫn nên đi theo gia gia đi.”
“Không.” Nam hài không thèm quay đầu, lập tức cự tuyệt.
“Oa oa” Thanh âm của lão đầu dị thường ai oán: “Aizzz, quên đi, ai bảo lão đầu ta không xinh đẹp được như tiểu tử kia, oa oa háo sắc!”
Nói xong, lão đầu bỏ chạy nhanh như chớp.
Vân Phi Vũ trợn mắt há miệng, y thật sự không thể hiểu nổi cặp tổ tôn này. Gia gia không giống gia gia, tôn tử (cháu) không giống tôn tử, rất kỳ quái….
“Sao nào, kỳ quái lắm đúng không?” Nam hài cất cao giọng nói, thanh âm non nớt càng thêm lanh lảnh.
“Ân!” Vân Phi Vũ thành thật trả lời, không biết vì sao, trước mặt mình rõ ràng là một tiểu hài tử nhưng y vẫn có cảm giác như đang nói chuyện với một người đã trưởng thành, hơn nữa, y còn không thể giấu diếm bất kể việc gì, chỉ cần hắn liếc mắt một cái đã bị nhìn thấu.
Nam hài đột nhiên tươi cười: “Dần dần sẽ quen thôi.”
Nói xong, hắn hôn nhẹ lên môi thiếu niên.
Vân Phi Vũ ngây người, có chút khó hiểu, nhưng nghĩ lại, có lẽ đây là thói quen của hài tử này, vậy nên y cũng không tiếp tục để ý.
“Ta tên là Lang Ỷ Thần, sau này ngươi gọi ta là Thần, ta kêu ngươi là Vũ, hiểu chưa? Trước tiên ngươi gọi thử một lần xem.”
“….” Cảm giác ngày càng quái dị, nhưng đối phương lại là hài tử đáng yêu như vậy, hơn nữa sau này còn ở chung ba năm. Vân Phi Vũ nghĩ một chút, tươi cười nhìn hắn: “Thần”
Lang Ỷ Thần cong lên khóe môi, trong lòng vui vẻ: “Xem ra không uổng công cứu y, những ngày tháng sau này… sẽ không nhàm chán!”
Quyển 5: Nhiễm Sắc
“Đau quá, cả người đau như kim châm vậy, nhưng như vậy có nghĩa là… ta vẫn chưa chết?!”
Vân Phi Vũ muốn mở mắt lại phát giác mí mắt khô khốc, giật giật con ngươi, hơn nửa ngày mới mở được mắt ra, híp lại, cho tới khi hoàn toàn thích nghi với ánh sáng chói chang, lúc này y mới bắt đầu quan sát chung quanh.
Cần cổ cứng ngắc vốn không thể chuyển động, thân thể vô lực, y đành phải miễn cưỡng quét mắt nhìn mọi thứ. Một căn phòng tranh khoảng năm, sáu mét vuông vô cùng đơn sơ, trừ bỏ chiếc giường dưới thân cùng chiếc bàn bên cạnh, tựa hồ không còn vật gì khác.
“Được người ta cứu sao?” Thiếu niên cười khổ: “Như hiện tại… ta nên cảm thán mình phúc lớn mạng lớn, hay nói vận đen của ta vẫn chưa chấm dứt, vẫn còn phải tiếp tục đối mặt?” Âm thầm than nhẹ một tiếng, nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, y híp mắt nhìn về phía cửa.
Tiếng bước chân ngày một gần, lọt vào mắt là bộ dạng của một tiểu hài tử khoảng chừng ba hay bốn tuổi, mái tóc ngắn đến mang tai, hai má phấn nộn, đôi mắt đen láy, khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, theo bề ngoài thì có vẻ là một nam hài, là một tiểu hài tử rất đáng yêu, chính là… Vẻ mặt lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi, ánh mắt nhìn y cũng lãnh đạm.
Tò mò về tiểu hài tử kỳ quái này, Vân Phi Vũ cau mày: “Người cứu ta chắc hẳn là thân nhân của tiểu hài tử này rồi.”
“Là ngươi đã cứu ta sao?” Nhìn tiểu hài tử đã tới bên giường, y hỏi thăm dò lại bị chính thanh âm khàn khàn của mình khiến cho hoảng sợ.
“Thật khó nghe!”
Thanh âm non nớt của tiểu hài tử vang lên, hắn không hề lưu tình liền chê bai. Thiếu niên run sợ một chút, sau đó cố gắng mấp máy môi: “Đúng là rất khó nghe, nhưng có thể nói cho ta biết có phải thân nhân của ngươi đã cứu ta hay không? Ta muốn gặp họ nói lời cảm tạ.”
“Không cần.”
Câu trả lời đơn giản mà rõ ràng, hình như nam hài cũng không thích nói chuyện, nhìn y không chớp mắt, đột nhiên mở miệng: “Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi, vì sao lại bị thương?”
“………” Vân Phi Vũ giật mình, sau đó cười khổ một tiếng: “Ta tên là… ta nên gọi là gì đây?”
Y buông mí mắt, trong lòng nổi lên tầng tầng chua sót. Thân thể Vân Phi Vũ, linh hồn Kiều Phi Vũ, muốn nói bản thân không phải Vân gia lại chẳng có ai tin tưởng, người ta chỉ nhìn bề ngoài, mà y đang khoác trên mình thân xác của Vân Phi Vũ, xem ra vẫn phải gọi là Vân gia….
“Ngươi muốn gọi như thế nào cũng được, ta chỉ muốn biết nên xưng hô với ngươi ra sao mà thôi, không ép buộc ngươi phải nói hết tất cả.” Dường như hiểu được tâm tư của y, nam hài nói ra những lời thực sự rất lý tính, điều này khiến Vân Phi Vũ không khỏi kinh ngạc, nhưng tâm tình lại thoải mái hơn nhiều.
“Đúng vậy, ta muốn là ai thì sẽ là người đó, không ai bắt buộc ta, vậy cần gì phải để ý ánh nhìn của người khác” Thiếu niên cười: “Gọi ta là Hạ Vũ.”
“Hạ Vũ” Hai chữ đơn giản được thốt ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của nam hài, ánh mắt lạnh lùng nhìn y tựa hồ đang chờ đợi câu trả lời phía sau.
“Ha hả” Vẻ mặt phụng phịu lại vô cùng đáng yêu, Vân Phi Vũ mỉm cười nhìn hắn: “Ta… sắp mười sáu, ngươi thì sao, tên gì, bao nhiêu tuổi?”
Tiểu nam hài nhíu mày: “Không cần dùng ngữ khí dành cho tiểu hài tử để nói chuyện với ta.”
Thiếu niên ngẩn ra, sau đó cười nói: “Thật có lỗi, nhưng có thể cho ta biết tên của ngươi không? Ta cũng muốn biết nên xưng hô với ngươi như thế nào mà thôi.”
Một tia hào quang khẽ lướt qua ánh mắt của tiểu nam hài, nhanh tới nỗi khiến người ta khó có thể phát hiện, dường như đứng đã mỏi, hắn nhảy một bước lên giường, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.
Mới vừa ngồi vào chỗ của mình, tiếng gào khóc thảm thiết từ cửa đã truyền vào: “Oa oa, oa oa*, ngươi lại bỏ ta để chạy tới xem tên tiểu tử kia.”
(oa oa: Búp bê, cách gọi trìu mến)
Lời nói vừa chấm dứt, chỉ thấy một thân ảnh nháy mắt đã xuất hiện trong phòng, là một lão đầu râu tóc bạc trắng, vừa tiến vào phòng đã gạt lệ kêu khóc với nam hài ngồi trên giường: “Oa oa, ngươi không chịu ở bên gia gia, gia gia rất thương tâm. Rõ ràng gia gia mới là thân nhân duy nhất của ngươi, vậy mà ngày nào ngươi cũng chạy tới chỗ tên vô dụng không thể nói chuyện này, gia gia thực thương tâm, thật sự vô cùng thương tâm….”
Nam hài liếc xéo hắn một cái, gương mặt lộ vẻ ‘ngươi thật ngu ngốc’, sau đó tiếp tục nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt tràn ngập hứng thú tìm tòi nghiên cứu.
“Tên vô dụng? Là nói ta?” Vân Phi Vũ ho nhẹ hai tiếng lại bị thanh âm bát nháo của lão đầu hoàn toàn át mất, y đành phải đề cao giọng: “Vị lão bá này, là ngài đã cứu ta đúng không. Tại hạ là Hạ Vũ, đa tạ ân cứu mạng của ngài, có điều… hiện tại trên người ta không có vật gì đáng giá, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.”
“Di!*” nghe thấy tiếng nói chuyện, lão đầu vừa nói không ngừng đã nhanh chóng dừng lại, hắn mở to mắt nhìn thiếu niên trên giường: “Ngươi tỉnh rồi?”
(*Di: từ tượng thanh chỉ hành động suýt xoa, cũng có thể hiểu là ủa, ôi,…)
“Vâng.” Vân Phi Vũ tươi cười: “Đa tạ ân cứu mạng của lão bá.”
Lão đầu ngồi bên giường có chút đăm chiêu, sau đó nhìn về phía y: “Mạng ngươi quả nhiên rất lớn, không chỉ tim bị bắn xuyên qua, thân thể còn bị thương nhiều chỗ. Nếu không phải oa oa bảo ta cứu ngươi, ta thật sự lười phí sức kéo ngươi trở về, mỗi ngày phải đút canh đút dược thủy. Hay là ngươi ở trong này làm hạ nhân cho ta ba năm, hoặc giả làm dược nhân cho ta thí nghiệm thuốc một năm, thế nào?”
Thiếu niên không chút do dự, lập tức trả lời: “Mạng này là do lão bá cứu, tùy ngài an bài vậy!”
“Thật sự?” Dường như lão đầu vô cùng vui vẻ: “Vậy ngươi cứ ở đây làm dược nhân cho ta ba năm đi.”
“Không phải mới nói một năm sao? Quên đi, một năm, hai năm, bao nhiêu năm cũng được, ta không muốn bị cuốn vào chốn thị phi đó nữa.” nghĩ đến đó, thiếu niên tỏ vẻ không hề gì, tươi cười: “Được thôi.”
“Ngươi là đồ ngu sao?” Nam hài vẫn ngồi một bên không nói chuyện lại bỗng nhiên xen vào: “Rõ ràng lão đầu này đang khi dễ ngươi, hơn nữa, ngươi cho rằng làm dược nhân cho hắn là trò đùa vui lắm hay sao? Hắn thử nghiệm đều là độc dược, thiên hạ đệ nhất độc dược.”
Nháy mắt, sắc mặt Vân Phi Vũ trở nên trắng bệch, nam hài vừa lòng khi nhìn thấy vẻ mặt của y, lão đầu lại đột nhiên ngắt lời: “Không được phép đổi ý, lời đã nói ra khỏi miệng rồi thì không được phép đổi ý.”
“….Sẽ không.” Sắc mặt thiếu niên tái nhợt nhưng vẫn cố gắng tươi cười như trước: “Ta chỉ hoảng sợ khi nghe tới độc dược mà thôi.”
“Ngươi không coi trọng tính mạng của mình?” Nam hài nhíu mày, ánh mắt như nhìn thấu nội tâm của thiếu niên trước mặt.
“Hắn thật sự là tiểu hài tử?” Vân Phi Vũ khẽ khép mắt, vẻ mặt tươi cười: “Nào có, ta chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của lão bá. Hơn nữa, nếu lão bá đã cứu ta, sao có thể hại ta nữa?”
“Đúng vậy đúng vậy, sao ta có thể hại y được cơ chứ. Đúng rồi, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi.” Nói xong, lão đầu lấy chiếc hộp gỗ trước ngực ra, quơ quơ trước mặt thiếu niên: “Làm sao ngươi có được thứ này?”
Rất quen mắt, Vân Phi Vũ nhìn kỹ, thốt lên: “Đây là của ta mà, sao lại ở trong tay lão bá?”
“Lấy trên người của ngươi chứ đâu. Đừng nhắc tới việc này.” Lão đầu có vẻ nôn nóng: “Trước tiên, ngươi phải nói cho ta biết, vật này ngươi lấy được từ nơi nào?”
Thiếu niên nhìn hắn, thành thực trả lời: “Là người khác tặng.”
“Ai tặng?”
Có phải người này là kẻ thù của Lí lão hay không? Thiếu niên âm thầm nghi hoặc.
“An tâm, ta với người làm ra loại dược đan này quả thật có chút xích mích, nhưng không tới nỗi thâm cừu đại hận gì cả, bằng không khi phát hiện vật này trên người ngươi, ta đã sớm rắc tán cốt tán lên thân thể ngươi, cho ngươi hóa thành một vũng máu loãng.”
Nghe thấy chuyện hóa thành một vũng máu loãng, Vân Phi Vũ khẽ rùng mình. Y không sợ chết, nhưng chết kiểu này….
“Là Lí lão bá tặng cho ta.”
“Dược vương Lí Sầm?”
“Đúng.”
“Quả nhiên là hắn.” Lão đầu trầm tư, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, hồ nghi nhìn về phía thiếu niên: “Sao hắn lại đưa dược hoàn trân quý như vậy cho ngươi?”
“Ta cũng không hiểu lắm.” Vân Phi Vũ không hề suy nghĩ, lập tức trả lời.
Lão đầu nhìn y một lượt, thấy y không giống như đang nói dối, nhìn chiếc hộp trong tay, đưa cho y: “Trả lại cho ngươi.”
Thiếu niên kinh ngạc: “Lão bá, ngài không cần sao?”
“Bên trong trống rỗng, giữ chiếc hộp đó có lợi ích gì?”
“Sao lại như vậy?” Vân Phi Vũ nhớ rõ mình đã từng tò mò mà mở ra xem, bên trong có một dược hoàn màu trắng, còn mang hương thơm thoang thoảng.
“Đương nhiên không có, cho ngươi ăn mất rồi còn đâu. Nếu không ngươi nghĩ tại sao mình còn có thể sống tới bây giờ?” Lão đầu tức giận trả lời, sau đó lập tức trưng vẻ mặt tươi cười về phía nam hài: “Oa oa, chúng ta đi chế dược được không. Hắn không thể cử động, cũng không thể cùng ngươi vui đùa, ngươi vẫn nên đi theo gia gia đi.”
“Không.” Nam hài không thèm quay đầu, lập tức cự tuyệt.
“Oa oa” Thanh âm của lão đầu dị thường ai oán: “Aizzz, quên đi, ai bảo lão đầu ta không xinh đẹp được như tiểu tử kia, oa oa háo sắc!”
Nói xong, lão đầu bỏ chạy nhanh như chớp.
Vân Phi Vũ trợn mắt há miệng, y thật sự không thể hiểu nổi cặp tổ tôn này. Gia gia không giống gia gia, tôn tử (cháu) không giống tôn tử, rất kỳ quái….
“Sao nào, kỳ quái lắm đúng không?” Nam hài cất cao giọng nói, thanh âm non nớt càng thêm lanh lảnh.
“Ân!” Vân Phi Vũ thành thật trả lời, không biết vì sao, trước mặt mình rõ ràng là một tiểu hài tử nhưng y vẫn có cảm giác như đang nói chuyện với một người đã trưởng thành, hơn nữa, y còn không thể giấu diếm bất kể việc gì, chỉ cần hắn liếc mắt một cái đã bị nhìn thấu.
Nam hài đột nhiên tươi cười: “Dần dần sẽ quen thôi.”
Nói xong, hắn hôn nhẹ lên môi thiếu niên.
Vân Phi Vũ ngây người, có chút khó hiểu, nhưng nghĩ lại, có lẽ đây là thói quen của hài tử này, vậy nên y cũng không tiếp tục để ý.
“Ta tên là Lang Ỷ Thần, sau này ngươi gọi ta là Thần, ta kêu ngươi là Vũ, hiểu chưa? Trước tiên ngươi gọi thử một lần xem.”
“….” Cảm giác ngày càng quái dị, nhưng đối phương lại là hài tử đáng yêu như vậy, hơn nữa sau này còn ở chung ba năm. Vân Phi Vũ nghĩ một chút, tươi cười nhìn hắn: “Thần”
Lang Ỷ Thần cong lên khóe môi, trong lòng vui vẻ: “Xem ra không uổng công cứu y, những ngày tháng sau này… sẽ không nhàm chán!”
Bình luận truyện