Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 5 - Chương 123: Trở nên mạnh mẽ vì ai
Âm thầm than nhẹ một tiếng, Lang Ỷ Thần trừng mắt, đem hơi nước vương trên mắt lau khô, đột nhiên lộ vẻ mặt tươi cười, nhìn nóc nhà nói nhỏ: “Tất cả đã trôi qua, kiếp này ta không vướng bận cừu hận, hết thảy….lại bắt đầu một lần nữa!”
Dường như vừa nhớ tới điều gì, hắn đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt xoay tròn, nụ cười ác ma hiện lên trên gương mặt, nhảy phắt xuống giường, chạy ra khỏi phòng nhanh như chớp.
Vân Phi Vũ vô cùng buồn bực, rốt cuộc mình đã nói sai chuyện gì khiến tiểu tử kia trưng bộ mặt giận dỗi mà bỏ đi như vậy? Y nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể hiểu nổi, khi đang buồn bực lại thấy tiểu tử kia tủm tỉm cười chạy trở về.
Thấy bộ dạng của hắn, thiếu niên nhất thời an lòng, vui sướng kêu lên: “Tiểu Thần”
“Cái tên này, chẳng phải đã nói với y là không được dùng ngữ khí dành cho tiểu hài tử để nói chuyện với ta hay sao?” Lang Ỷ Thần đen mặt, nhưng thấy đôi mắt sáng ngời của người trên giường, buồn bực trong lòng nhanh chóng biến mất, hắn bò lên trên giường giống như bị hấp dẫn, vuốt nhẹ đôi mắt của thiếu niên, nhẹ giọng thì thầm: “Rất giống, nhưng ngươi không phải hắn, có lẽ đây là cơ hội ta được ban cho một lần nữa, nói không chừng…..!”
Vân Phi Vũ không rõ ràng lắm, nhưng y đã quen với biểu hiện quái lạ của tiểu tử kia nên không hề kinh ngạc, chỉ nghi hoặc nhíu mày: “Tiểu Thần, ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Lang Ỷ Thần nằm xuống bên cạnh y, ôm chặt cổ thiếu niên, rầu rĩ nói: “Vũ, ngươi sẽ luôn ở bên cạnh ta, đúng không?”
Vân Phi Vũ thất thần, vì sao y lại thương tâm khi nghe những lời này? Là vì cảm giác cô đơn trong câu nói ấy? Chẳng lẽ tiểu tử kia cũng giống như mình, luôn cảm thấy cô độc?
“…..Uhm!” Không tự chủ được, y nhỏ giọng trả lời.
“Đã đồng ý rồi thì không được đổi ý.”
Lang Ỷ Thần bò lên người thiếu niên, cúi đầu nhìn thẳng ánh mắt y. Tuy hắn hoàn toàn không hiểu mọi chuyện liên quan tới thiếu niên, nhưng theo quan sát những ngày gần đây, hơn nữa, khi nhìn thấy những vết thương lúc cứu y trở về, đại khái cũng đoán được một ít. Có lẽ người trước mắt cũng trải qua không ít đau khổ, không loại trừ…có liên quan tới việc yêu hận tình thù.
Bất quá, những chuyện này đã không còn quan trọng, sau khi thấy đôi mắt của y, hắn đã quyết định, người này…thuộc về hắn.
“Không đổi ý.”
Vân Phi Vũ chần chờ một lát, nghiêm túc gật đầu, giống như đã nghĩ thông suốt điều gì, vẻ mặt cũng trở nên thoải mái.
Do dự nhiều ngày, chỉ vì một câu của tiểu tử kia mà y đã hạ quyết tâm. Nếu lạc nhai cũng không chết, vậy đây chính là cơ hội bắt đầu lại mọi thứ mà ông trời đã ban cho y, dứt bỏ hết thảy quá khứ, sống cuộc sống bản thân luôn mong muốn, an tĩnh, tự do tự tại, đó mới là nhân sinh mà y luôn đeo đuổi.
“Được rồi, chúng ta hôn một cái để lập lời thề.”
Nói xong, Lang Ỷ Thần cười hì hì, lại áp lên đôi môi mềm mại của thiếu niên, nhưng hiện tại, mặc cho hắn cố gắng thế nào thì thiếu niên cũng cắn chặt răng, quả thật khiến hắn rất mất mặt.
Thấy bộ dạng không vui của hắn, Vân Phi Vũ vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng cũng không đành lòng trách cứ, buộc phải bất đắc dĩ thở dài trong lòng, thầm nghĩ: “Xem ra sau này phải dùng biện pháp này để bắt tên tiểu qủy kia từ bỏ thói quen xấu mới được.”
………….
Nháy mắt mà hai tháng đã trôi qua, Vân Phi Vũ đã có thể xuống giường đi lại, chẳng qua thể lực vẫn còn suy yếu, nhưng việc này cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Việc đầu tiên y muốn thực hiện sau khi xuống giường chính là chạy tới phòng bếp. Mỗi ngày, nếu không ăn cháo thì là mỳ sợi, đưa vào miệng lại không có chút hương vị, mặc dù còn có các loại rau dưa ăn chung với cơm……
Khi y mới bước vào phòng bếp, đang chuẩn bị ra tay lại phát giác ‘không bột đố gột nên hồ’.
Khó trách mỗi ngày đều là cháo hoặc mỳ sợi, thì ra trong phòng bếp, ngoại trừ mỳ sợi và gạo, các loại rau dưa hay nguyên liệu bình thường đều không có. Chỉ sợ lão nhân luôn mải mê nghiên cứu dược liệu, mà cháo cùng mỳ sợi đều do tiểu tử kia làm.
Cuối cùng, sau khi lục tung mọi thứ cũng tìm được một chút thịt. Y đem thịt băm nhỏ, nấu một nồi cháo thịt cho mọi người cùng ăn, mà bữa cơm đạm bạc này, ba người đều ăn rất vui vẻ. Từ đó về sau, việc làm cơm đã hoàn toàn giao cho Vân Phi Vũ.
Bởi vì bữa cơm ngày đó, thái độ của lão nhân đối với thiếu niên đã có phần chuyển biến, có thể cảm thấy hắn không phải người xấu xa, mặc dù muốn y lập tức giúp mình thử nghiệm thuốc, nhưng nhìn thấy thân thể y còn suy yếu nên đã rời thời gian lại.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đảo mắt lại qua một tháng. Trải qua sự chăm sóc tỉ mỉ của Lang Ỷ Thần, thân thể Vân Phi Vũ đã hoàn toàn khỏe mạnh, mà thời điểm bắt đầu thử nghiệm thuốc cũng nhanh chóng kéo tới.
Tiểu tử kia liều mạng phản đối, nhưng thiếu niên cho rằng nên hoàn thành việc mình đã đồng ý, mà hiện tại, lão nhân cũng không có biện pháp hoàn toàn không bận tâm tới y nữa, đành phải thí nghiệm trên thân thể y một số loại độc dược không lập tức lấy đi mạng sống. Chẳng qua, thứ thuốc đó cũng khiến Vân Phi Vũ không chịu đựng nổi.
Ngứa ngáy tới tận tâm phế, đau đớn lan tận xương cốt, mỗi lần thí nghiệm xong một loại thuốc, y đều có cảm giác giống như thoát khỏi quỷ môn quan, phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể đứng dậy, mà trong khoảng thời gian này, thức ăn của ba người lại khôi phục thành cơm cháo và mỳ sợi. Quen ăn thức ăn tỉ mỉ chế biến, món cháo vô vị kia sẽ trở nên rất khó ăn. Sau này, lão nhân không thể chịu đựng được những món ăn vô vị đó nên không tìm tới thiếu niên để thí nghiệm thuốc nữa, chính vì vậy mà y cũng nhàn nhã hơn hẳn.
Ngày thường, trừ việc đun nước, chẻ củi, nấu cơm, y thật sự không còn chuyện gì khác để làm, mà tiểu tử kia cũng thường xuyên cùng lão nhân nghiên cứu thuốc liên tục vài ngày. Lúc này, y vô cùng buồn chán, không khỏi nhớ tới bộ kiếm pháp mới lạ của mình, y liền hưng trí bừng bừng bắt đầu luyện tập.
Chính ngọ, y đã thu thập hết tất cả mọi thứ, cầm mộc côn (gậy gỗ) đứng ở tiểu viện bắt đầu luyện tập kiếm pháp, khi tâm trí hoàn toàn chìm đắm trong đó lại nghe thấy thanh âm kinh ngạc của lão giả: “Thật không thể nhận ra, ai ngờ ngươi lại biết loại kiếm pháp *** diệu tới mức này.”
Nghe vậy, thiếu niên lập tức ngừng lại, ngượng ngùng cười cười: “Là người khác dạy, lúc đó chỉ nhớ hết các chiêu thức nhưng vẫn không có cơ hội luyện tập, hiện tạ không có chuyện gì để làm nên mang ra tập luyện một chút.”
“Nga” Lão nhân có chút đăm chiêu nhìn y, đột nhiên xoay người trở về phòng, một lúc sau liền nhìn thấy hăn cầm một thanh kiếm trong tay bước ra ngoài, ném về phía thiếu niên: “Dùng cái này đi.”
Vân Phi Vũ hoảng hốt tiếp được: “A….cảm ơn Âu Dương lão bá.”
“Ngươi lại biểu diễn một lần nữa cho ta xem.” Âu Dương Ngọc đứng ở một bên.
Rút kiếm ra, y thở sâu, mũi kiếm hất nhẹ, lướt nhanh, cắt ngang, đâm thẳng, mỗi một chiêu thức đều cực kỳ đẹp mắt, thân kiếm lạnh lẽo cũng vũ động theo động tác của thiếu niên, vẽ lên một dải kiếm hoa xinh đẹp.
Sau mười tám chiêu thức, ngay cả mồ hôi trên trán cũng không bận tâm lau đi, thiếu niên lập tức quay đầu nhìn về phía lão giả, ánh mắt mong chờ.
Âu Dương Ngọc gật gật đầu, sau đó lên tiếng: “Chiêu thức không tồi, chẳng qua, chiêu thức linh diệu nhưng thân pháp không mau lẹ, căn bản không thể đối địch, hơn nữa, cổ tay ngươi vô lực, kiếm chém ra cũng quá mềm mại, cho nên những thứ ngươi vừa làm cũng chỉ coi là múa kiếm mà thôi.”
Vân Phi Vũ than nhẹ một tiếng, khóe miệng gợi lên một tia cười khổ: “Ta biết, ta căn bản không thể luyện tập nội công, bởi vì có người nói kinh mạch của ta quá mức mỏng manh, thực chất không thích hợp với việc luyện võ, cho nên ta mới học bộ kiếm pháp này, xem ra vẫn là trông được mà không dùng được.”
Âu Dương Ngọc nhíu mày, không đồng ý với thiếu niên: “Chịu được khổ trong khổ mới là người tài giỏi, không có trả giá thì sẽ không đạt được thành quả. Nếu có thời gian ngồi trong này ai oán thì chi bằng tự nghĩ biện pháp nâng cao năng lực bản thân. Không có khí lực thì luyện khí lực, không có kỹ xảo thì luyện kỹ xảo, hay là căn bản ngươi không hề nghĩ tới việc trở nên mạnh hơn?”
Vân Phi Vũ giật mình: “Ta không nghĩ tới việc trở nên mạnh mẽ hơn?”
………………
Lẳng lặng đứng đó, cho tới khi một trận gió lớn thổi qua, lúc này thiếu niên mới nâng đôi mắt mê mang nhìn mặt trời lặn phía xa, bầu trời đỏ thẫm, mặt trời đỏ chói, cho dù nó đang lặn xuống, nhưng ánh sáng vẫn chói mắt như thường, còn mình….
Ký ức như cưỡi ngựa xem hoa dần hiện lên trước mắt, từ ngày rời khỏi Vân gia, sau đó thoát khỏi Tích phủ, gặp người nọ, đến khi ngã xuống vách núi, cả chặng đường đó, chung quanh mình đều là cao thủ tuyệt đỉnh, vậy nên y liền an tâm làm một kẻ yếu đuối, thản nhiên nhận lấy sự bảo hộ của kẻ khác, rốt cuộc là do bản thân mình thực sự yếu đuối hay do tâm trí…..
“Hiện tại, kiếm pháp này cũng là do nhàm chán mới mang ra đùa giỡn, quả nhiên như Âu Dương lão bá nói, ta căn bản không nghĩ tới việc trở nên mạnh hơn, chính là…rốt cuộc ta nên trở nên mạnh mẽ vì ai đây?”
“Kiếp trước là vì muội muội, ta phải trở nên mạnh mẽ, nhưng kiếp này…ta biết bảo vệ ai? Cho nên….”
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một gương mặt vô cùng xinh đẹp, thiếu niên cười khổ: “Người kia…đâu cần ta bảo hộ, hắn mạnh hơn ta rất nhiều, hắn còn hận ta rất nhiều.”
Chính là, vì sao trong lòng vẫn đau khổ như vậy, tâm trí vẫn vang vọng lời thề “tuy rằng ta rất yếu, nhưng ta không muốn ở phía sau huynh, ta muốn cùng huynh sóng bước”, lúc đó đã thề thốt chắc chắn biết bao nhiêu, nhưng hiện tại, y chỉ nghĩ muốn chạy trốn.
“Trốn nhất thời, thoát được cả đời?” Đặt tay lên ngực tự hỏi, quả thực có thể buông hết thảy, chỉ đeo đuổi cuộc xống an nhàn, thật sự có thể làm được như vậy sao? Mặc lời phó thác của Lí lão bá chảy về biển đông, mặc cho nguyện vọng của mình như đá chìm đáy biển, đến tột cùng là vì cái gì mà bản thân mình đã trở nên yếu đuối, nhát gan tới mức này?
“Buông không được, cuối cùng vẫn không thể buông tay!”
“Thì ra là vậy!” Vân Phi Vũ cười tự giễu, ánh mắt lại dị thường trong sáng, sau khi hiểu rõ nội tâm của mình, mọi việc trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Sống lại, sống lại, lãng phí một lần sống lại. Lần này…ta sẽ không bao giờ lãng phí nữa. Tâm nhược thì ta luyện tâm, thân nhược thì luyện thân, mặc kệ là Kiều Phi vũ hay Vân Phi Vũ, ta chỉ vì hiện tại mà…trở nên mạnh mẽ hơn!”
“Thực xin lỗi, Tiểu Thần.”
Thiếu niên than nhẹ một tiếng, nắm chặt thanh kiếm trên tay, ngẩng đầu nhìn ánh tà dương chuẩn bị kết thúc, nhẹ giọng thì thầm: “Có lẽ ta nên thử trở nên mạnh mẽ, không riêng vì hắn, cũng là vì…chính mình.”
Dường như vừa nhớ tới điều gì, hắn đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt xoay tròn, nụ cười ác ma hiện lên trên gương mặt, nhảy phắt xuống giường, chạy ra khỏi phòng nhanh như chớp.
Vân Phi Vũ vô cùng buồn bực, rốt cuộc mình đã nói sai chuyện gì khiến tiểu tử kia trưng bộ mặt giận dỗi mà bỏ đi như vậy? Y nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể hiểu nổi, khi đang buồn bực lại thấy tiểu tử kia tủm tỉm cười chạy trở về.
Thấy bộ dạng của hắn, thiếu niên nhất thời an lòng, vui sướng kêu lên: “Tiểu Thần”
“Cái tên này, chẳng phải đã nói với y là không được dùng ngữ khí dành cho tiểu hài tử để nói chuyện với ta hay sao?” Lang Ỷ Thần đen mặt, nhưng thấy đôi mắt sáng ngời của người trên giường, buồn bực trong lòng nhanh chóng biến mất, hắn bò lên trên giường giống như bị hấp dẫn, vuốt nhẹ đôi mắt của thiếu niên, nhẹ giọng thì thầm: “Rất giống, nhưng ngươi không phải hắn, có lẽ đây là cơ hội ta được ban cho một lần nữa, nói không chừng…..!”
Vân Phi Vũ không rõ ràng lắm, nhưng y đã quen với biểu hiện quái lạ của tiểu tử kia nên không hề kinh ngạc, chỉ nghi hoặc nhíu mày: “Tiểu Thần, ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Lang Ỷ Thần nằm xuống bên cạnh y, ôm chặt cổ thiếu niên, rầu rĩ nói: “Vũ, ngươi sẽ luôn ở bên cạnh ta, đúng không?”
Vân Phi Vũ thất thần, vì sao y lại thương tâm khi nghe những lời này? Là vì cảm giác cô đơn trong câu nói ấy? Chẳng lẽ tiểu tử kia cũng giống như mình, luôn cảm thấy cô độc?
“…..Uhm!” Không tự chủ được, y nhỏ giọng trả lời.
“Đã đồng ý rồi thì không được đổi ý.”
Lang Ỷ Thần bò lên người thiếu niên, cúi đầu nhìn thẳng ánh mắt y. Tuy hắn hoàn toàn không hiểu mọi chuyện liên quan tới thiếu niên, nhưng theo quan sát những ngày gần đây, hơn nữa, khi nhìn thấy những vết thương lúc cứu y trở về, đại khái cũng đoán được một ít. Có lẽ người trước mắt cũng trải qua không ít đau khổ, không loại trừ…có liên quan tới việc yêu hận tình thù.
Bất quá, những chuyện này đã không còn quan trọng, sau khi thấy đôi mắt của y, hắn đã quyết định, người này…thuộc về hắn.
“Không đổi ý.”
Vân Phi Vũ chần chờ một lát, nghiêm túc gật đầu, giống như đã nghĩ thông suốt điều gì, vẻ mặt cũng trở nên thoải mái.
Do dự nhiều ngày, chỉ vì một câu của tiểu tử kia mà y đã hạ quyết tâm. Nếu lạc nhai cũng không chết, vậy đây chính là cơ hội bắt đầu lại mọi thứ mà ông trời đã ban cho y, dứt bỏ hết thảy quá khứ, sống cuộc sống bản thân luôn mong muốn, an tĩnh, tự do tự tại, đó mới là nhân sinh mà y luôn đeo đuổi.
“Được rồi, chúng ta hôn một cái để lập lời thề.”
Nói xong, Lang Ỷ Thần cười hì hì, lại áp lên đôi môi mềm mại của thiếu niên, nhưng hiện tại, mặc cho hắn cố gắng thế nào thì thiếu niên cũng cắn chặt răng, quả thật khiến hắn rất mất mặt.
Thấy bộ dạng không vui của hắn, Vân Phi Vũ vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng cũng không đành lòng trách cứ, buộc phải bất đắc dĩ thở dài trong lòng, thầm nghĩ: “Xem ra sau này phải dùng biện pháp này để bắt tên tiểu qủy kia từ bỏ thói quen xấu mới được.”
………….
Nháy mắt mà hai tháng đã trôi qua, Vân Phi Vũ đã có thể xuống giường đi lại, chẳng qua thể lực vẫn còn suy yếu, nhưng việc này cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Việc đầu tiên y muốn thực hiện sau khi xuống giường chính là chạy tới phòng bếp. Mỗi ngày, nếu không ăn cháo thì là mỳ sợi, đưa vào miệng lại không có chút hương vị, mặc dù còn có các loại rau dưa ăn chung với cơm……
Khi y mới bước vào phòng bếp, đang chuẩn bị ra tay lại phát giác ‘không bột đố gột nên hồ’.
Khó trách mỗi ngày đều là cháo hoặc mỳ sợi, thì ra trong phòng bếp, ngoại trừ mỳ sợi và gạo, các loại rau dưa hay nguyên liệu bình thường đều không có. Chỉ sợ lão nhân luôn mải mê nghiên cứu dược liệu, mà cháo cùng mỳ sợi đều do tiểu tử kia làm.
Cuối cùng, sau khi lục tung mọi thứ cũng tìm được một chút thịt. Y đem thịt băm nhỏ, nấu một nồi cháo thịt cho mọi người cùng ăn, mà bữa cơm đạm bạc này, ba người đều ăn rất vui vẻ. Từ đó về sau, việc làm cơm đã hoàn toàn giao cho Vân Phi Vũ.
Bởi vì bữa cơm ngày đó, thái độ của lão nhân đối với thiếu niên đã có phần chuyển biến, có thể cảm thấy hắn không phải người xấu xa, mặc dù muốn y lập tức giúp mình thử nghiệm thuốc, nhưng nhìn thấy thân thể y còn suy yếu nên đã rời thời gian lại.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đảo mắt lại qua một tháng. Trải qua sự chăm sóc tỉ mỉ của Lang Ỷ Thần, thân thể Vân Phi Vũ đã hoàn toàn khỏe mạnh, mà thời điểm bắt đầu thử nghiệm thuốc cũng nhanh chóng kéo tới.
Tiểu tử kia liều mạng phản đối, nhưng thiếu niên cho rằng nên hoàn thành việc mình đã đồng ý, mà hiện tại, lão nhân cũng không có biện pháp hoàn toàn không bận tâm tới y nữa, đành phải thí nghiệm trên thân thể y một số loại độc dược không lập tức lấy đi mạng sống. Chẳng qua, thứ thuốc đó cũng khiến Vân Phi Vũ không chịu đựng nổi.
Ngứa ngáy tới tận tâm phế, đau đớn lan tận xương cốt, mỗi lần thí nghiệm xong một loại thuốc, y đều có cảm giác giống như thoát khỏi quỷ môn quan, phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể đứng dậy, mà trong khoảng thời gian này, thức ăn của ba người lại khôi phục thành cơm cháo và mỳ sợi. Quen ăn thức ăn tỉ mỉ chế biến, món cháo vô vị kia sẽ trở nên rất khó ăn. Sau này, lão nhân không thể chịu đựng được những món ăn vô vị đó nên không tìm tới thiếu niên để thí nghiệm thuốc nữa, chính vì vậy mà y cũng nhàn nhã hơn hẳn.
Ngày thường, trừ việc đun nước, chẻ củi, nấu cơm, y thật sự không còn chuyện gì khác để làm, mà tiểu tử kia cũng thường xuyên cùng lão nhân nghiên cứu thuốc liên tục vài ngày. Lúc này, y vô cùng buồn chán, không khỏi nhớ tới bộ kiếm pháp mới lạ của mình, y liền hưng trí bừng bừng bắt đầu luyện tập.
Chính ngọ, y đã thu thập hết tất cả mọi thứ, cầm mộc côn (gậy gỗ) đứng ở tiểu viện bắt đầu luyện tập kiếm pháp, khi tâm trí hoàn toàn chìm đắm trong đó lại nghe thấy thanh âm kinh ngạc của lão giả: “Thật không thể nhận ra, ai ngờ ngươi lại biết loại kiếm pháp *** diệu tới mức này.”
Nghe vậy, thiếu niên lập tức ngừng lại, ngượng ngùng cười cười: “Là người khác dạy, lúc đó chỉ nhớ hết các chiêu thức nhưng vẫn không có cơ hội luyện tập, hiện tạ không có chuyện gì để làm nên mang ra tập luyện một chút.”
“Nga” Lão nhân có chút đăm chiêu nhìn y, đột nhiên xoay người trở về phòng, một lúc sau liền nhìn thấy hăn cầm một thanh kiếm trong tay bước ra ngoài, ném về phía thiếu niên: “Dùng cái này đi.”
Vân Phi Vũ hoảng hốt tiếp được: “A….cảm ơn Âu Dương lão bá.”
“Ngươi lại biểu diễn một lần nữa cho ta xem.” Âu Dương Ngọc đứng ở một bên.
Rút kiếm ra, y thở sâu, mũi kiếm hất nhẹ, lướt nhanh, cắt ngang, đâm thẳng, mỗi một chiêu thức đều cực kỳ đẹp mắt, thân kiếm lạnh lẽo cũng vũ động theo động tác của thiếu niên, vẽ lên một dải kiếm hoa xinh đẹp.
Sau mười tám chiêu thức, ngay cả mồ hôi trên trán cũng không bận tâm lau đi, thiếu niên lập tức quay đầu nhìn về phía lão giả, ánh mắt mong chờ.
Âu Dương Ngọc gật gật đầu, sau đó lên tiếng: “Chiêu thức không tồi, chẳng qua, chiêu thức linh diệu nhưng thân pháp không mau lẹ, căn bản không thể đối địch, hơn nữa, cổ tay ngươi vô lực, kiếm chém ra cũng quá mềm mại, cho nên những thứ ngươi vừa làm cũng chỉ coi là múa kiếm mà thôi.”
Vân Phi Vũ than nhẹ một tiếng, khóe miệng gợi lên một tia cười khổ: “Ta biết, ta căn bản không thể luyện tập nội công, bởi vì có người nói kinh mạch của ta quá mức mỏng manh, thực chất không thích hợp với việc luyện võ, cho nên ta mới học bộ kiếm pháp này, xem ra vẫn là trông được mà không dùng được.”
Âu Dương Ngọc nhíu mày, không đồng ý với thiếu niên: “Chịu được khổ trong khổ mới là người tài giỏi, không có trả giá thì sẽ không đạt được thành quả. Nếu có thời gian ngồi trong này ai oán thì chi bằng tự nghĩ biện pháp nâng cao năng lực bản thân. Không có khí lực thì luyện khí lực, không có kỹ xảo thì luyện kỹ xảo, hay là căn bản ngươi không hề nghĩ tới việc trở nên mạnh hơn?”
Vân Phi Vũ giật mình: “Ta không nghĩ tới việc trở nên mạnh mẽ hơn?”
………………
Lẳng lặng đứng đó, cho tới khi một trận gió lớn thổi qua, lúc này thiếu niên mới nâng đôi mắt mê mang nhìn mặt trời lặn phía xa, bầu trời đỏ thẫm, mặt trời đỏ chói, cho dù nó đang lặn xuống, nhưng ánh sáng vẫn chói mắt như thường, còn mình….
Ký ức như cưỡi ngựa xem hoa dần hiện lên trước mắt, từ ngày rời khỏi Vân gia, sau đó thoát khỏi Tích phủ, gặp người nọ, đến khi ngã xuống vách núi, cả chặng đường đó, chung quanh mình đều là cao thủ tuyệt đỉnh, vậy nên y liền an tâm làm một kẻ yếu đuối, thản nhiên nhận lấy sự bảo hộ của kẻ khác, rốt cuộc là do bản thân mình thực sự yếu đuối hay do tâm trí…..
“Hiện tại, kiếm pháp này cũng là do nhàm chán mới mang ra đùa giỡn, quả nhiên như Âu Dương lão bá nói, ta căn bản không nghĩ tới việc trở nên mạnh hơn, chính là…rốt cuộc ta nên trở nên mạnh mẽ vì ai đây?”
“Kiếp trước là vì muội muội, ta phải trở nên mạnh mẽ, nhưng kiếp này…ta biết bảo vệ ai? Cho nên….”
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một gương mặt vô cùng xinh đẹp, thiếu niên cười khổ: “Người kia…đâu cần ta bảo hộ, hắn mạnh hơn ta rất nhiều, hắn còn hận ta rất nhiều.”
Chính là, vì sao trong lòng vẫn đau khổ như vậy, tâm trí vẫn vang vọng lời thề “tuy rằng ta rất yếu, nhưng ta không muốn ở phía sau huynh, ta muốn cùng huynh sóng bước”, lúc đó đã thề thốt chắc chắn biết bao nhiêu, nhưng hiện tại, y chỉ nghĩ muốn chạy trốn.
“Trốn nhất thời, thoát được cả đời?” Đặt tay lên ngực tự hỏi, quả thực có thể buông hết thảy, chỉ đeo đuổi cuộc xống an nhàn, thật sự có thể làm được như vậy sao? Mặc lời phó thác của Lí lão bá chảy về biển đông, mặc cho nguyện vọng của mình như đá chìm đáy biển, đến tột cùng là vì cái gì mà bản thân mình đã trở nên yếu đuối, nhát gan tới mức này?
“Buông không được, cuối cùng vẫn không thể buông tay!”
“Thì ra là vậy!” Vân Phi Vũ cười tự giễu, ánh mắt lại dị thường trong sáng, sau khi hiểu rõ nội tâm của mình, mọi việc trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Sống lại, sống lại, lãng phí một lần sống lại. Lần này…ta sẽ không bao giờ lãng phí nữa. Tâm nhược thì ta luyện tâm, thân nhược thì luyện thân, mặc kệ là Kiều Phi vũ hay Vân Phi Vũ, ta chỉ vì hiện tại mà…trở nên mạnh mẽ hơn!”
“Thực xin lỗi, Tiểu Thần.”
Thiếu niên than nhẹ một tiếng, nắm chặt thanh kiếm trên tay, ngẩng đầu nhìn ánh tà dương chuẩn bị kết thúc, nhẹ giọng thì thầm: “Có lẽ ta nên thử trở nên mạnh mẽ, không riêng vì hắn, cũng là vì…chính mình.”
Bình luận truyện