Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 42



Chương 42: Tam quan bất chính a...

Trương Tuyết Yến oán hận cắn răng một cái, mấy ngày nay liên tiếp vướng phải trắc trở khiến tâm tình của nàng thập phần không xong, rõ ràng nàng rất tự tin vào sắc đẹp cùng tướng mạo của mình, nàng có loại mị lực của người thành thục, nhưng hình như hết lần này tới lần khác những người kia cứ làm như không thấy nàng, thực sự sai sử nàng như một em gái làm công.

Đúng là buồn cười, tốt xấu gì nàng vẫn là một dị năng giả hệ thủy đó!

Trương Tuyết Yến siết chặt nắm tay, gần như móng tay đã đâm vào lòng bàn tay luôn rồi.

Chỉ cần cho nàng một cơ hội, một cơ hội có thể tiếp cận Trịnh Tuyết Như nữ nhân kia, nhất định nàng sẽ có khả năng thực hiện, nhất định là như vậy, trèo lên giường của nàng, từ nay về sau trở tay là mây, lật tay là mưa!


Nàng muốn dẫm đạp toàn bộ những tên không biết phân biệt tốt xấu kia xuống dưới chân mình.

Đáy mắt Trương Tuyết Yến hiện lên một tia nham hiểm hung ác.

Bên này, Đường Văn Triết đi lên tầng ba, gõ một cái lên cửa phòng Trịnh Tuyết Như, sau khi được cho phép, mới mở cửa đi vào.

Trịnh Tuyết Như vẫn là bộ mặt đông lạnh như cũ, ngồi ở bên giường, trong tay còn đang cầm chiếc đồng hồ quả quýt.

"Sao rồi?" Đường Văn Triết hỏi, trong khẩu khí có một tia vỗi vã mà chính anh cũng không nhận thấy được.

Trịnh Tuyết Như hơi nhíu mày, ném đồng hồ sang.

Đường Văn Triết tiếp được, tỉ mỉ kiểm tra phía ngoài của nó một chút, lông mi nhếch cao, con ngươi lóe ra tinh quang.

"Em có thể xem thử sao?"

"Tùy tiện."

Đường Văn Triết không nói hai lời, ấn ấn một trận, vang lên một tiếng lạch cạch, đồng hồ chậm rãi tự mở ra!


"Đúng là sự thật…" Đường Văn Triết không dám tin chép chép miệng.

Lúc nghe Tuyết tỷ nói, có thể dùng một phương pháp rất đơn giản để loại trừ khả năng 20% còn dư lại.

Bởi vì Trịnh Tuyết Như hiểu rất rõ tâm tư của Tiểu Nhã, cho dù đã thay đổi hình dạng, thay đổi thân phận, nhưng chính là tính tình của một người lại không dễ thay đổi và che giấu nhất.

Trịnh Tuyết Như chỉ bằng như vậy đã có thể đủ lí giải Tiểu Nhã, cho nên nàng biết, sẽ có những lúc Tiểu Nhã phải chịu khổ vì cái bệnh sĩ diện của mình, chỉ cần cung cấp cho em ấy một cơ hội, em ấy sẽ không dùng não để tính toán rõ ràng mà đã lập tức chạy đi làm chút chuyện ngu xuẩn.

Cho nên vào lúc cuối cùng nàng cố ý để chiếc đồng hồ lại, bởi vì Trịnh Tuyết Như chắc chắn, chỉ cần Tiểu Nhã ý thức được chiếc đồng hồ này là của mình, kết hợp với hoàn cảnh cho phép, nhất định em ấy sẽ lấy tấm ảnh mà chính mình cho là rất mất mặt kia ra.


Kỳ thực nếu như tráo đổi vị trí một chút, tuyệt đối Trịnh Tuyết Như cũng sẽ lựa chọn lấy tấm ảnh ra, chỉ cần nhớ tới tấm ảnh trong cái đồng hồ quả quýt, nàng liền có cảm giác cực kỳ mất con mẹ nó mặt, có bao nhiêu ảnh hưởng đến hình tượng mạnh mẽ lãnh khốc của nàng chứ a.

Nói chung, quả thực nàng đã đánh cuộc thành công, lúc trước Đường Văn Triết đã làm kỹ xảo ngụy trang trên bàn phím ấn mật mã, có thể ghi chép rõ ràng mật mã sau khi Tố Nhã ấn xong, không hề có một lần ấn sai nào cả, như vậy đủ để chứng minh vào lúc người này ấn mật mã có bao nhiêu quen thuộc.

Tiểu Nhã…

"Như vậy, tấm ảnh đâu?" Đường Văn Triết nhìn chiếc đồng hồ rỗng tuếch, nhíu mày một cái, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Trịnh Tuyết Như.

Kỳ thực anh đã cảm thấy tò mò từ rất lâu rồi a, ba chị em Trịnh gia này, sống chết cũng không chịu hé lộ ảnh chụp bí mật ra, quả thực không khác gì một cọng cỏ đuôi mèo, đâm đến mức anh cong tâm cong phế, ngứa ngáy khó chịu.
Ánh mắt hẹp dài của Trịnh Tuyết Như nhíu lại, Đường Văn Triết lập tức ngừng nói, anh chợt phát hiện, hôm nay tâm tình của Tuyết tỷ tốt hơn bình thường rất nhiều.

Đương nhiên, nếu đã xác định được Tố Nhã trở về rồi thì làm sao tâm tình của nữ nhân này có thể không tốt cho được cơ chứ?

Lần đầu tiên Đường Văn Triết cảm tạ số mệnh đến thế, cảm tạ trời xanh, cảm tạ Phật tổ Vương mẫu Mẹ Maria, hiện tại anh đã không cần lo lắng đến chuyện một ngày nào đó đột nhiên Tuyết tỷ sẽ trở nên hắc hóa, rồi sau đó bộc phát trung nhị bệnh*.

A men...

A men...

Sau khi Đường Văn Triết rời đi, Trịnh Tuyết Như vẫn không xê dịch khỏi vị trí của mình, khóe môi nàng khẽ nhếch lộ ra một nụ cười như có như không, mà giữa rãnh tay ló ra một tấm ảnh chụp nho nhỏ, là lúc Tố Nhã té vào ngực mình Trịnh Tuyết Như đã thừa dịp cố ý ‘mượn’ đi.
Trong ảnh, Tiểu Tố Nhã còn chưa tới ba tuổi, vẫn là một tiểu bánh bao mềm hồ hồ, mặc một bộ quần áo đáng yêu của búp bê, bộ dáng nghiêm trang, hôn một cái bánh bao khác đang nằm ngủ trên giường.

Trịnh Tuyết Như thừa nhận, trong lòng nàng rất cao hứng, nàng nhận ra cái bánh bao đang nằm ngủ kia chính là mình khi còn bé, tuy rằng không rõ ràng rốt cuộc thì chuyện này xảy ra khi nào, nhưng nàng vẫn cảm thấy dưới tình huống mình không biết chuyện gì mà đã chiếm được nụ hôn đầu tiên của Tiểu Nhã và vân vân vẫn rất là kích động đó nha.

Đằng sau tấm ảnh mẹ còn lưu lại một hàng chữ: Nụ hôn đính ước của Tiểu Nhã và Tiểu Như! O(≧▽≦)O

Mẫu thân đại nhân, người thiệt có khả năng tiên đoán đó, tâm tình Trịnh Tuyết Như rất tốt mà nhướng nhướng mày. ( Miêu : hự, tam quan bất chính, mẫu thân đại nhân sẽ khóc mất, nhưng mụ mụ ta thì lại hưng phấn aaaaa )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện