Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Quyển 6 - Chương 52: Vì nàng sống một mình
Lúc Tử Tiêu trở về Cửu Thiên Huyền Giới từ thế giới băng tuyết, bầu trời ở Cửu Thiên Huyền Giới vẫn là lần đầu tiên có bông tuyết bay theo chiều gió.
“Tuyết rơi…”
Hắn vươn tay ra, tiếp được bông tuyết đang chậm rãi rơi xuống, nhiệt độ lạnh giá trong lòng bàn tay, làm cho bông tuyết rất nhanh tích tụ trong lòng bàn tay hắn.
“Là nàng tìm đến ta sao?”
Nàng khởi động thế giới này, máu thịt của nàng dung vào mỗi một chỗ, hiện tại ngay cả hít thở đều là hương vị của nàng, nhưng mỗi một lần hít thở đều là một lần đau đớn.
Hắn nắm tay lại, bông tuyết bị hắn bóp nát. Nghĩ đến thời gian tốt đẹp từng ở chung, trong lòng hắn một trận co rút đau đớn, nghĩ muốn nhắm mắt để kéo dài, nước mắt lại nhịn không được liên tục rơi xuống.
“Tiêu, thế giới này thật kỳ quái!” Độc Cô Thiên Diệp nằm trên xích đu bên cạnh hắn, hai tay gối đầu, nhìn bầu trời quang đãng sáng sủa, nói.
Tử Tiêu bỏ quả vải đã lột vỏ vào trong miệng nàng, hỏi: “Chỗ nào kỳ quái hả?”
Độc Cô Thiên Diệp chỉ chỉ bầu trời ngàn dặm không mây, nói: “Kể từ khi ta đến đây chưa từng thấy chỗ nào tuyết rơi.”
“Hả...?” Tử Tiêu nghĩ lại một chút, hình như thế giới này thật sự rất ít tuyết rơi, thậm chí có mặt biên chưa từng có tuyết rơi. Hắn lại lột một quả vải cho nàng, hỏi: “Sao đột nhiên nàng lại nghĩ tới cái đó vậy?”
Độc Cô Thiên Diệp thở dài một cái, nói: “Đột nhiên rất muốn xem tuyết, muốn nhìn hình dạng của toàn bộ thế giới khi biến thành một vùng trắng như tuyết, muốn nghe tiếng “bộp bộp” phát ra khi giẫm lên tuyết.”
“Vậy sau này ta bồi nàng đi nhìn tuyết, mang theo con của chúng ta đi cùng.” Tử Tiêu tiếp tục lột một quả vải đút vào miệng nàng.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn thịt quả vải tuyết trắng trơn mềm, nuốt vào, nói: “Tiêu, ta phát hiện chuyện chàng làm nhiều nhất chính là đút ta ăn gì đó. Ta sẽ béo lên biết không?”
Tử Tiêu lại lột một quả nho, đút nàng ăn hết, lúc này mới lấy một khăn tay vuông ra lau tay, nhìn ánh mắt kháng nghị của nàng, mỉm cười, nói: “Béo lên cũng không sao, ta không ghét bỏ.”
“Ta ghét bỏ!” Độc Cô Thiên Diệp dẩu môi lên, nói.
Tử tiêu lau tay xong, ném khăn tay vào đống vỏ trái cây, nhìn bộ dáng giận dữ của nàng, cúi người hôn xuống, thơm thơm ngọt ngọt, đúng là vị hoa quả vừa mới ăn.
Cho nàng ăn lâu như vậy, hiện tại cũng nên tới cho chính mình ăn rồi.
Chờ đến lúc hắn nhấm nháp đủ rồi, mới rời khỏi đôi môi của nàng, để trán của mình lên trán của nàng, sủng nịch nói: “Nếu nàng béo lên, béo đến lúc không đi được, ta liền ôm nàng đi xem tuyết, xem mặt trời mọc mặt trời lặn, xem tất cả phong cảnh của thế gian này. . .”
Hai tay Độc Cô Thiên Diệp vòng qua cổ hắn, nói: “Được. Đến lúc đó chúng ta cùng đi khắp tất cả địa phương, miễn là có chàng. . .”
“Còn có con của chúng ta.”
“Được. . .”
Tiểu Diệp Nhi, hiện tại tuyết đang rơi, đây là lần đầu tiên Cửu Thiên Huyền Giới của ta có tuyết rơi, còn rất nhiều nữa, nàng xem, mới có một lát mà thôi, cũng đã lót một tầng thật dày rồi.
Tiểu Diệp Nhi, không phải nàng muốn nhìn tuyết rơi, muốn nghe tiếng giẫm lên tuyết sao? Hiện tại tuyết rơi, ta nên đi nơi nào tìm nàng. . .
Một trận gió thổi qua, nhiều bông tuyết nhẹ nhàng bay loạn trong không trung, cùng bay lượn còn có mái tóc màu trắng bạc của hắn. Hắn đứng trên tuyết, tuyết ngập qua cẳng chân của hắn, hắn mới di chuyển phần chân bị tuyết phủ kín, nhấc chân lên tiếp tục đi về phía trước.
“Bộp, bộp.”
Mỗi một lần đặt chân lên thì đều phát ra tiếng “bộp, bộp”, hắn chậm rãi đi tới, nghe tiếng giẫm tuyết phát ra, dưới ánh trăng mờ dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng xuất hiện trong bông tuyết bay xuống phía trước, hai mắt sáng ngời hình như đang hỏi hắn có phải chơi rất vui đúng không.
Hắn đưa tay muốn chạm vào gương mặt của nàng, hình ảnh đã từ từ biến mất. Hắn mất mác thu tay về, tiếp tục đi về phía trước, lưu lại một loạt dấu chân không theo quy tắc ở trên tuyết.
“Tiểu Diệp Nhi, tiếng này không êm tai chút nào. Có lẽ bởi vì không có nàng đi cùng.”
Thứ Hồn đi theo phía sau Tử Tiêu từ đằng xa, nhìn bóng lưng không có sức sống của hắn, một đầu tóc màu trắng bạc tung bay trộn lẫn với bông tuyết, trong ánh mắt không che dấu được đau lòng. Thân là khế ước thú của Tử Tiêu, hắn rất hiểu nhất cảm thụ hiện tại của hắn. Nhưng hắn lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cho hắn không gian chữa thương một mình.
Tuyết rơi xuống trên người, lại rơi xuống rồi tích tụ. Tuyết hòa tan thành nước làm y phục ướt nhẹp, lại bị băng tuyết đông lạnh thành khối băng.
Hắn không biết mình đi bao lâu, hai chân không biết là vì vẫn giẫm lên trên tuyết, hay là vì đi thật lâu, đã tê tê đến không còn cảm giác. Chỉ có những tiếng “bộp, bộp” đứt quãng vang lên bên tai là để cho hắn biết chính mình vẫn còn đang tiếp tục đi về phía trước.
Thứ Hồn vẫn đi theo phía sau Tử Tiêu, bọn hắn đã đi trên tuyết hai năm, tuyết rơi trên mặt đất đã dày gần trăm thước, đây là độ cao do toàn bộ tuyết rơi xuống lắng đọng lại. Bởi vì thời tiết rét lạnh, đất phía dưới đều đã đông lạnh thành băng, chỉ có phần trên cùng mới mềm xốp.
Trong hai năm này hắn nhìn Tử Tiêu đi giống như máy móc, rất nhiều lần muốn đi lên gọi hắn trở về, nhưng đều bị dòng tử khí phát ra khắp người hắn ngăn cản bước chân. Đến nỗi hắn cho rằng, nếu hắn không cho Tử Tiêu tiếp tục đi, có lẽ hắn sẽ không bao giờ đi tới nữa.
Rốt cục, bịch một tiếng, Thứ Hồn nhìn thấy Tử Tiêu ngã xuống tuyết, nhanh chóng bay qua, bế hắn lên, phủi bông tuyết dính trên gương mặt màu xanh đen của hắn. Nhìn mái tóc màu trắng bạc cùng chân mày nhíu chặt của hắn, thở dài, ôm hắn bay về phía Vương Cung.
Đám Thất Nguyệt ở trong cung điện, nhìn bên ngoài tuyết rơi tung bay như lông ngỗng hai năm, nhịn không được thở dài. Nếu không phải bọn hắn dùng linh lực che chở, chỉ sợ cung điện này sớm đã biến thành Vương Cung tuyết rồi.
Độc Cô Thiên Diệp mất đi, trong lòng bọn họ đều rất khó chịu. Bọn hắn cũng hiểu tâm tình của Tử Tiêu, nhưng thật không ngờ hắn lại có thể đau lòng đến mức làm cho cả Cửu Thiên Huyền Giới tuyết rơi hai năm!
“Ài - -” Tiểu Đậu Tử thở dài một hơi.
“Ngươi đừng thở dài, ngươi than thở ta cũng đã rất phiền lòng rồi.” Thất Nguyệt trừng mắt nhìn Tiểu Đậu Tử, nói.
“Ài - -” Tiểu Đậu Tử tiếp tục thở dài, lo lắng địa nói: “Nữ chủ nhân đã mất đi hai năm, một gốc trụ chống thế giới biến thành mười gốc, thế giới ổn định, ngay cả mười mặt diện trước kia bị Hoạt Quy Ngu Hành nuôi nấng hút hết linh lực cũng đã khôi phục sinh cơ. Nhưng lại để lại một mình chủ thượng chúng ta sống cô độc. Nghĩ đến chủ thượng yêu nữ chủ nhân như thế, làm sao mới để ngài ấy có thể tiếp nhận hiện thực này? Ta nghe nói Cửu Thiên Huyền Giới này là nữ chủ nhân kiếp trước thêm vào máu thịt của chủ thượng để sáng tạo ra, thành hình tới nay vẫn đều là bầu trời ngàn dặm quang đãng, hiện tại tuyết rơi suốt hai năm, chứng tỏ trong lòng chủ thượng rất rất khó chịu! Nghĩ như vậy ta liền muốn khóc.”
Tiểu Đậu Tử nói xong, thật đúng là rơi lệ.
Lúc trước Tử Tiêu để cho tất cả đều ở lại nơi này, tự mình đi thế giới băng tuyết, vì để cho nàng đi thanh thản. Không cho mọi người tận mắt thấy nàng rời khỏi, trong lòng cũng sẽ không khó chịu như thế.
Với hắn mà nói, tận mắt thấy nàng rời khỏi chính là chuyện tàn nhẫn biết bao, nhưng hắn lại không thể đi tiễn đưa nàng, dù là chỉ đứng im lặng nhìn ở phía xa.
Thất Nguyệt nghe Tiểu Đậu Tử nói cũng muốn khóc. Ở Huyền Nguyệt Đại Lục hắn quen biết với Độc Cô Thiên Diệp, sau đó quan hệ vẫn luôn tốt hơn, hiện tại nàng rời khỏi, hắn rất đau lòng. Nhìn thời tiết bên ngoài liền biết tâm tình bây giờ của Tử Tiêu, lúc trong lòng hắn đau đớn lại vẫn còn khổ sở vì Tử Tiêu. Thấy Tiểu Đậu Tử rơi lệ, trợn mắt nhìn hắn, nói: “Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc! Lau khô nước mắt cho ta!”
Tiểu Đậu Tử trừng mắt nhìn lại Thất Nguyệt một cái, mang theo nghẹn ngào, nói: “Trong mắt ngươi vẫn còn nước mắt đó!”
Thất Nguyệt không được tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, vừa lúc nhìn thấy Thứ Hồn ôm Tử Tiêu đáp xuống sân.
“Bọn hắn đã trở về.” Thất Nguyệt nói một tiếng vào phòng trong, lắc mình ra ngoài. Những người khác cũng nhao nhao đi ra ngoài theo.
“Hắn làm sao vậy?” Thất Nguyệt nhìn Tử Tiêu đang hôn mê, hỏi.
“Hắn không ngủ không nghỉ đi trên đống tuyết hai năm, không có linh lực hộ thể.” Thứ Hồn nói xong, ôm Tử Tiêu đi vào tẩm cung của hắn, đặt trên cái giường Độc Cô Thiên Diệp đã từng dưỡng thương ở đó.
“Cái gì? !” Người theo vào nghe Thứ Hồn nói đều sợ ngây người, không nghĩ tới Tử Tiêu sẽ đối đãi với bản thân mình như vậy, đều đau lòng không thôi.
Tử tiêu nằm một lần này chính là năm mươi năm. Cửu Thiên Huyền Giới trong năm mươi năm này tuyết rơi chưa từng dừng lại. Năm mươi năm qua dân ở đây đều chưa từng tu luyện, không phải cầu nguyện cho Tử Tiêu, thì chính là xử lý tuyết chất đống ở tất cả mặt diện.
Mỗi ngày Tiểu Đậu Tử đều tới lau mặt gì gì đó cho Tử Tiêu, thấy năm mươi năm qua hắn chưa từng mở hai mắt ra, thầm thở dài.
Trong năm mươi năm này, đám Thất Nguyệt cứ cách hai ba ngày liền tới thăm Tử Tiêu, nói chuyện cho hắn nghe, hi vọng hắn có thể tỉnh lại sớm một chút, nhưng không có một chút tác dụng nào.
Tiểu Đậu Tử vắt khô khăn lông chuẩn bị lau mặt cho Tử Tiêu, nghe được phía sau có tiếng động. Hắn xoay người thấy là Thất Nguyệt và Hắc Tử, đi theo bên cạnh lại vẫn là Giáng Vực và Giáng Ngục, liền lặng lẽ lui sang một bên.
Giáng Vực đi tới bên cạnh Tử Tiêu, cầm tay hắn tra xét một lần, nói: “Thực lực của hắn quá mạnh mẻ, ta không có biện pháp đưa ngươi vào thế giới của hắn, chỉ có thể bảo đảm tiếng nói của ngươi truyền vào thôi. Về phần hắn có nghe vào được hay không, có nguyện ý tỉnh lại hay không, ta không thể bảo đảm.”
“Thử xem đi.” Thất Nguyệt nói.
Giáng Vực gật gật đầu, dung hợp với Giáng Ngục, huyễn thạch tóc đen hồng y xuất hiện ở trước mặt mọi người. Hắn đi tới bên giường Tử Tiêu, hai tay kết ấn, linh vụ màu trắng ngà ngưng kết ra, ngưng tụ trên đỉnh đầu Tử Tiêu.
Hắc Tử đi tới ngồi xuống bên giường Tử Tiêu, cầm lấy khăn lông từ trong tay Tiểu Đậu Tử lau mặt cho hắn, giặt khăn rồi lại lau tay cho hắn, vừa lau vừa lẩm bẩm: “Tiêu, chúng ta quen biết nhau mấy vạn năm rồi đúng không? Mấy vạn năm qua ta chưa từng thấy ngươi như vậy. Nhìn ngươi nằm trên giường không có chút sức sống nào, nhìn hai mắt ngươi nhắm chặt, có đôi khi thật muốn xách ngươi lên để đánh một trận thật đã.
Thiên Diệp chết, ngươi đóng kín thế giới của chính mình, ngươi cho rằng như vậy có thể trốn tránh hiện thực sao? Ta hiểu đau khổ, yêu thương trong lòng ngươi, nhưng…
Ngươi ngủ năm mươi năm, cũng nên tỉnh lại rồi.
Ngươi nằm ở chỗ này, ngươi hẳn là biết bên ngoài là bộ dạng gì. Tuyết rơi năm mươi hai năm, trời chưa bao giờ quang đãng được một ngày, tuyết che phủ toàn bộ mặt đất, nếu không tất cả mọi người sẽ tu luyện, phỏng chừng chờ đến lúc ngươi tỉnh lại thì cũng chỉ còn lại trăm ngàn bộ xương trắng mà thôi. Nhiều năm như vậy ngay cả thời gian tu luyện mọi người cũng không có, toàn bộ đều chống chọi với tai họa tuyết rơi. Bọn họ đều là con dân của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm tiếp tục kéo dài sao?”
Hắc Tử nói lải nhải rất nhiều, Tử Tiêu vẫn không có phản ứng như cũ. Hắn nhìn nhìn huyễn thạch, thấy hắn còn có thể chống đỡ được một lát nữa, tiếp tục nói: “Tiêu, ngươi nói xem, nếu để Thiên Diệp thấy bộ dạng này của ngươi, nàng có lẽ sẽ rất đau lòng không? Nàng đã từng nói, đến nơi đây, chuyện may mắn nhất, chuyện hạnh phúc nhất chính là gặp ngươi. Tuy là nàng chết, nhưng nàng dung vào trong trụ chống thế giới, chống đỡ thế giới này. Ta vẫn cho rằng nàng không chết, nàng ở ngay bên cạnh chúng ta và nhìn chúng ta, ngươi nhìn đi, không khí vây quanh ngươi chính là nàng đang ôm ngươi, đau lòng vì ngươi. Ngươi có nghĩ tới không hóa, nàng tan ở trong không khí có bao nhiêu khó chịu và không muốn? Nếu nàng thật sự đã rời khỏi, có phải ngươi muốn làm cho nàng đi rồi cũng không thể yên lòng đúng không?”
Khóe mắt Tử tiêu có một giọt nước mắt từ từ trượt xuống. Hắc Tử nhìn thấy giọt nước mắt kia, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, hít hít không khí, nói: “Thất Nguyệt – Vô Song muốn thành thân, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ thật tốt, chỉ chờ ngươi tỉnh lại chủ trì hôn lễ cho bọn họ, bởi vì Thất Nguyệt nói chúng ta là ba huynh đệ tốt, thiếu người nào cũng không được. Nhưng ngươi lại nằm ở chỗ này, ngươi bảo hắn và Vô Song làm sao bây giờ? Trước kia Thiên Diệp còn nói, ta và thất nguyệt mà thành thân thì nàng nhất định sẽ đến, hiện tại nàng không tới được, ngươi không muốn giúp nàng thực hiện lời hứa của nàng sao?”
“Phốc - - “
Huyễn thạch phun ra một ngụm máu tươi, bạch quang chớp lóe, bị ép tách ra.Linh vụ ngưng tụ trên đỉnh đầu Tử Tiêu từ từ tiêu tán.
“Xin lỗi, chúng ta. . .” Giáng Vực muốn nói nói, bị Hắc Tử ngắt lời.
“Các ngươi đã cố gắng hết sức, đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Thất Nguyệt đi lên, đưa huyễn thạch tới, Giáng Vực và Giáng Ngục cùng nhau trở lại trong huyễn thạch.
Hắc Tử nhìn nhìn, trừ một giọt nước mắt vừa mới rớt xuống thì Tử Tiêu không có bất kỳ động tĩnh nào nữa, thất vọng thở dài, những năm gần đây bọn hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp làm Tử Tiêu tỉnh lại, để hai người Giáng Vực tới giúp đỡ là có khả năng nhất làm hắn tỉnh lại, hiện tại hắn vẫn không phản ứng, trong lòng mọi người đều nguội lạnh.
Hắc Tử giặt khăn lông, chuẩn bị lau cổ Tử Tiêu một chút, đột nhiên phát hiện hai mắt hắn chớp chớp, lập tức kích động gọi: “Tiêu, Tiêu!”
Thất Nguyệt và Tiểu Đậu Tử thấy Hắc Tử kích động như vậy, vây quanh, nhìn nhìn mắt năm mươi năm qua của Tử Tiêu từ từ đóng đóng mở mở.
“Thất Nguyệt, muốn thành hôn?” Tử Tiêu tỉnh lại mở miệng hỏi, câu đầu tiên đó là hỏi hôn sự của Thất Nguyệt.
Thất nguyệt nhìn nhìn, nước mắt lóe lên trong mắt, gật đầu nói: “Còn thiếu ngươi đó!”
Trong khoảnh khắc Tử Tiêu mở mắt, cuối cùng tuyết vẫn rơi xuống Cửu Thiên Huyền Giới năm mươi hai năm cũng dừng lại. . .
Tử tiêu tỉnh lại không lâu thì Cửu Thiên Huyền Giới nghênh đón chuyện mừng, Thất Nguyệt ôm được mỹ nhân về, cưới Thích Vô Song vào cửa. Có lẽ là vì sau khi tuyết rơi vẫn là việc vui thứ nhất, cho nên làm rất lớn, nghĩ muốn xua tan đi không khí vẫn luôn áp lực cho tới nay.
Ngày đại hôn, Tử Tiêu làm người làm chứng cho bọn họ, nhìn huynh đệ của mình lập gia đình, trong lòng Tử Tiêu vẫn vui mừng cho hắn. Chỉ là một chút vui mừng đó cũng không hòa tan được sự đau đớn đến nghẹt thở kia trong lòng hắn, chờ xong đại hôn của Thất Nguyệt, ngày hôm sau, hắn một mình rời khỏi Cửu Thiên Huyền Giới.
Hắn đi Huyền Nguyệt Đại Lục, đó là nơi hắn và Độc Cô Thiên Diệp gặp nhau. Hắn đi tới nơi lần đầu tiên hắn và Độc Cô Thiên Diệp gặp mặt ở trong Yên Sơn Sơn Mạch, ngồi ở chỗ nàng ngồi lúc trước, lấy ra một cây sáo bằng sứ, chậm rãi thổi khúc 《cảnh vật nơi cố hương》mà lúc trước nàng thổi.
Nàng không biết, hắn vì nàng đặc biệt đi học thanh nhạc, học thổi khúc này, nghĩ tới ngày nào đó cũng thổi cho nàng nghe, nhưng ngày này vẫn không có đến.
Tiếng sáo ưu thương một lần lại một lần phiêu đãng ở trong núi, cũng như trong tiếng sáo của nàng có hoài niệm, nỗi khổ không thể nào quay về lúc trước.
Sau đó hắn lại đi tới mỗi một chỗ mà hắn và nàng đã từng ở cùng nhau, ở Độc Cô gia nhìn thấy bộ dáng im lặng rơi lên của cha mẹ nàng khi nhìn bài vị nàng, ẩn nấp trong không trung hắn từ từ xoay người rời khỏi.
Tiểu Diệp Nhi, nàng rời khỏi, để lại sự đau khổ tận xương cho quá nhiều người, nàng biết không?
Đi khắp tất cả nơi có dấu chân của Độc Cô Thiên Diệp, hai trăm năm sau, hắn trở về Cửu Thiên Huyền Giới. Hài tử của Thất nguyệt vừa ra đời mấy năm trước, nhìn hắn ngọt ngào gọi thúc thúc.
Hắn cười cười, nhớ tới đã từng nói, mang theo nàng và hài tử cùng nhau xem tất cả phong cảnh trên đời.
Tiểu Diệp Nhi, ta nhớ nàng, nghĩ đến trái tim cũng đau đớn, nàng có biết không?
Nếu lúc trước ta không lấy tâm đùa giỡn dẫn tới nàng tức giận, nếu ta không đồng ý nàng sẽ không thương tổn thân thể của chính mình, nếu ta có thể đi theo bước chân của nàng, có phải trái tim của ta cũng sẽ không đau đớn như vậy không?
Tiểu Diệp Nhi, ta, vì nàng sống một mình. . .
“Tuyết rơi…”
Hắn vươn tay ra, tiếp được bông tuyết đang chậm rãi rơi xuống, nhiệt độ lạnh giá trong lòng bàn tay, làm cho bông tuyết rất nhanh tích tụ trong lòng bàn tay hắn.
“Là nàng tìm đến ta sao?”
Nàng khởi động thế giới này, máu thịt của nàng dung vào mỗi một chỗ, hiện tại ngay cả hít thở đều là hương vị của nàng, nhưng mỗi một lần hít thở đều là một lần đau đớn.
Hắn nắm tay lại, bông tuyết bị hắn bóp nát. Nghĩ đến thời gian tốt đẹp từng ở chung, trong lòng hắn một trận co rút đau đớn, nghĩ muốn nhắm mắt để kéo dài, nước mắt lại nhịn không được liên tục rơi xuống.
“Tiêu, thế giới này thật kỳ quái!” Độc Cô Thiên Diệp nằm trên xích đu bên cạnh hắn, hai tay gối đầu, nhìn bầu trời quang đãng sáng sủa, nói.
Tử Tiêu bỏ quả vải đã lột vỏ vào trong miệng nàng, hỏi: “Chỗ nào kỳ quái hả?”
Độc Cô Thiên Diệp chỉ chỉ bầu trời ngàn dặm không mây, nói: “Kể từ khi ta đến đây chưa từng thấy chỗ nào tuyết rơi.”
“Hả...?” Tử Tiêu nghĩ lại một chút, hình như thế giới này thật sự rất ít tuyết rơi, thậm chí có mặt biên chưa từng có tuyết rơi. Hắn lại lột một quả vải cho nàng, hỏi: “Sao đột nhiên nàng lại nghĩ tới cái đó vậy?”
Độc Cô Thiên Diệp thở dài một cái, nói: “Đột nhiên rất muốn xem tuyết, muốn nhìn hình dạng của toàn bộ thế giới khi biến thành một vùng trắng như tuyết, muốn nghe tiếng “bộp bộp” phát ra khi giẫm lên tuyết.”
“Vậy sau này ta bồi nàng đi nhìn tuyết, mang theo con của chúng ta đi cùng.” Tử Tiêu tiếp tục lột một quả vải đút vào miệng nàng.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn thịt quả vải tuyết trắng trơn mềm, nuốt vào, nói: “Tiêu, ta phát hiện chuyện chàng làm nhiều nhất chính là đút ta ăn gì đó. Ta sẽ béo lên biết không?”
Tử Tiêu lại lột một quả nho, đút nàng ăn hết, lúc này mới lấy một khăn tay vuông ra lau tay, nhìn ánh mắt kháng nghị của nàng, mỉm cười, nói: “Béo lên cũng không sao, ta không ghét bỏ.”
“Ta ghét bỏ!” Độc Cô Thiên Diệp dẩu môi lên, nói.
Tử tiêu lau tay xong, ném khăn tay vào đống vỏ trái cây, nhìn bộ dáng giận dữ của nàng, cúi người hôn xuống, thơm thơm ngọt ngọt, đúng là vị hoa quả vừa mới ăn.
Cho nàng ăn lâu như vậy, hiện tại cũng nên tới cho chính mình ăn rồi.
Chờ đến lúc hắn nhấm nháp đủ rồi, mới rời khỏi đôi môi của nàng, để trán của mình lên trán của nàng, sủng nịch nói: “Nếu nàng béo lên, béo đến lúc không đi được, ta liền ôm nàng đi xem tuyết, xem mặt trời mọc mặt trời lặn, xem tất cả phong cảnh của thế gian này. . .”
Hai tay Độc Cô Thiên Diệp vòng qua cổ hắn, nói: “Được. Đến lúc đó chúng ta cùng đi khắp tất cả địa phương, miễn là có chàng. . .”
“Còn có con của chúng ta.”
“Được. . .”
Tiểu Diệp Nhi, hiện tại tuyết đang rơi, đây là lần đầu tiên Cửu Thiên Huyền Giới của ta có tuyết rơi, còn rất nhiều nữa, nàng xem, mới có một lát mà thôi, cũng đã lót một tầng thật dày rồi.
Tiểu Diệp Nhi, không phải nàng muốn nhìn tuyết rơi, muốn nghe tiếng giẫm lên tuyết sao? Hiện tại tuyết rơi, ta nên đi nơi nào tìm nàng. . .
Một trận gió thổi qua, nhiều bông tuyết nhẹ nhàng bay loạn trong không trung, cùng bay lượn còn có mái tóc màu trắng bạc của hắn. Hắn đứng trên tuyết, tuyết ngập qua cẳng chân của hắn, hắn mới di chuyển phần chân bị tuyết phủ kín, nhấc chân lên tiếp tục đi về phía trước.
“Bộp, bộp.”
Mỗi một lần đặt chân lên thì đều phát ra tiếng “bộp, bộp”, hắn chậm rãi đi tới, nghe tiếng giẫm tuyết phát ra, dưới ánh trăng mờ dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng xuất hiện trong bông tuyết bay xuống phía trước, hai mắt sáng ngời hình như đang hỏi hắn có phải chơi rất vui đúng không.
Hắn đưa tay muốn chạm vào gương mặt của nàng, hình ảnh đã từ từ biến mất. Hắn mất mác thu tay về, tiếp tục đi về phía trước, lưu lại một loạt dấu chân không theo quy tắc ở trên tuyết.
“Tiểu Diệp Nhi, tiếng này không êm tai chút nào. Có lẽ bởi vì không có nàng đi cùng.”
Thứ Hồn đi theo phía sau Tử Tiêu từ đằng xa, nhìn bóng lưng không có sức sống của hắn, một đầu tóc màu trắng bạc tung bay trộn lẫn với bông tuyết, trong ánh mắt không che dấu được đau lòng. Thân là khế ước thú của Tử Tiêu, hắn rất hiểu nhất cảm thụ hiện tại của hắn. Nhưng hắn lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cho hắn không gian chữa thương một mình.
Tuyết rơi xuống trên người, lại rơi xuống rồi tích tụ. Tuyết hòa tan thành nước làm y phục ướt nhẹp, lại bị băng tuyết đông lạnh thành khối băng.
Hắn không biết mình đi bao lâu, hai chân không biết là vì vẫn giẫm lên trên tuyết, hay là vì đi thật lâu, đã tê tê đến không còn cảm giác. Chỉ có những tiếng “bộp, bộp” đứt quãng vang lên bên tai là để cho hắn biết chính mình vẫn còn đang tiếp tục đi về phía trước.
Thứ Hồn vẫn đi theo phía sau Tử Tiêu, bọn hắn đã đi trên tuyết hai năm, tuyết rơi trên mặt đất đã dày gần trăm thước, đây là độ cao do toàn bộ tuyết rơi xuống lắng đọng lại. Bởi vì thời tiết rét lạnh, đất phía dưới đều đã đông lạnh thành băng, chỉ có phần trên cùng mới mềm xốp.
Trong hai năm này hắn nhìn Tử Tiêu đi giống như máy móc, rất nhiều lần muốn đi lên gọi hắn trở về, nhưng đều bị dòng tử khí phát ra khắp người hắn ngăn cản bước chân. Đến nỗi hắn cho rằng, nếu hắn không cho Tử Tiêu tiếp tục đi, có lẽ hắn sẽ không bao giờ đi tới nữa.
Rốt cục, bịch một tiếng, Thứ Hồn nhìn thấy Tử Tiêu ngã xuống tuyết, nhanh chóng bay qua, bế hắn lên, phủi bông tuyết dính trên gương mặt màu xanh đen của hắn. Nhìn mái tóc màu trắng bạc cùng chân mày nhíu chặt của hắn, thở dài, ôm hắn bay về phía Vương Cung.
Đám Thất Nguyệt ở trong cung điện, nhìn bên ngoài tuyết rơi tung bay như lông ngỗng hai năm, nhịn không được thở dài. Nếu không phải bọn hắn dùng linh lực che chở, chỉ sợ cung điện này sớm đã biến thành Vương Cung tuyết rồi.
Độc Cô Thiên Diệp mất đi, trong lòng bọn họ đều rất khó chịu. Bọn hắn cũng hiểu tâm tình của Tử Tiêu, nhưng thật không ngờ hắn lại có thể đau lòng đến mức làm cho cả Cửu Thiên Huyền Giới tuyết rơi hai năm!
“Ài - -” Tiểu Đậu Tử thở dài một hơi.
“Ngươi đừng thở dài, ngươi than thở ta cũng đã rất phiền lòng rồi.” Thất Nguyệt trừng mắt nhìn Tiểu Đậu Tử, nói.
“Ài - -” Tiểu Đậu Tử tiếp tục thở dài, lo lắng địa nói: “Nữ chủ nhân đã mất đi hai năm, một gốc trụ chống thế giới biến thành mười gốc, thế giới ổn định, ngay cả mười mặt diện trước kia bị Hoạt Quy Ngu Hành nuôi nấng hút hết linh lực cũng đã khôi phục sinh cơ. Nhưng lại để lại một mình chủ thượng chúng ta sống cô độc. Nghĩ đến chủ thượng yêu nữ chủ nhân như thế, làm sao mới để ngài ấy có thể tiếp nhận hiện thực này? Ta nghe nói Cửu Thiên Huyền Giới này là nữ chủ nhân kiếp trước thêm vào máu thịt của chủ thượng để sáng tạo ra, thành hình tới nay vẫn đều là bầu trời ngàn dặm quang đãng, hiện tại tuyết rơi suốt hai năm, chứng tỏ trong lòng chủ thượng rất rất khó chịu! Nghĩ như vậy ta liền muốn khóc.”
Tiểu Đậu Tử nói xong, thật đúng là rơi lệ.
Lúc trước Tử Tiêu để cho tất cả đều ở lại nơi này, tự mình đi thế giới băng tuyết, vì để cho nàng đi thanh thản. Không cho mọi người tận mắt thấy nàng rời khỏi, trong lòng cũng sẽ không khó chịu như thế.
Với hắn mà nói, tận mắt thấy nàng rời khỏi chính là chuyện tàn nhẫn biết bao, nhưng hắn lại không thể đi tiễn đưa nàng, dù là chỉ đứng im lặng nhìn ở phía xa.
Thất Nguyệt nghe Tiểu Đậu Tử nói cũng muốn khóc. Ở Huyền Nguyệt Đại Lục hắn quen biết với Độc Cô Thiên Diệp, sau đó quan hệ vẫn luôn tốt hơn, hiện tại nàng rời khỏi, hắn rất đau lòng. Nhìn thời tiết bên ngoài liền biết tâm tình bây giờ của Tử Tiêu, lúc trong lòng hắn đau đớn lại vẫn còn khổ sở vì Tử Tiêu. Thấy Tiểu Đậu Tử rơi lệ, trợn mắt nhìn hắn, nói: “Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc! Lau khô nước mắt cho ta!”
Tiểu Đậu Tử trừng mắt nhìn lại Thất Nguyệt một cái, mang theo nghẹn ngào, nói: “Trong mắt ngươi vẫn còn nước mắt đó!”
Thất Nguyệt không được tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, vừa lúc nhìn thấy Thứ Hồn ôm Tử Tiêu đáp xuống sân.
“Bọn hắn đã trở về.” Thất Nguyệt nói một tiếng vào phòng trong, lắc mình ra ngoài. Những người khác cũng nhao nhao đi ra ngoài theo.
“Hắn làm sao vậy?” Thất Nguyệt nhìn Tử Tiêu đang hôn mê, hỏi.
“Hắn không ngủ không nghỉ đi trên đống tuyết hai năm, không có linh lực hộ thể.” Thứ Hồn nói xong, ôm Tử Tiêu đi vào tẩm cung của hắn, đặt trên cái giường Độc Cô Thiên Diệp đã từng dưỡng thương ở đó.
“Cái gì? !” Người theo vào nghe Thứ Hồn nói đều sợ ngây người, không nghĩ tới Tử Tiêu sẽ đối đãi với bản thân mình như vậy, đều đau lòng không thôi.
Tử tiêu nằm một lần này chính là năm mươi năm. Cửu Thiên Huyền Giới trong năm mươi năm này tuyết rơi chưa từng dừng lại. Năm mươi năm qua dân ở đây đều chưa từng tu luyện, không phải cầu nguyện cho Tử Tiêu, thì chính là xử lý tuyết chất đống ở tất cả mặt diện.
Mỗi ngày Tiểu Đậu Tử đều tới lau mặt gì gì đó cho Tử Tiêu, thấy năm mươi năm qua hắn chưa từng mở hai mắt ra, thầm thở dài.
Trong năm mươi năm này, đám Thất Nguyệt cứ cách hai ba ngày liền tới thăm Tử Tiêu, nói chuyện cho hắn nghe, hi vọng hắn có thể tỉnh lại sớm một chút, nhưng không có một chút tác dụng nào.
Tiểu Đậu Tử vắt khô khăn lông chuẩn bị lau mặt cho Tử Tiêu, nghe được phía sau có tiếng động. Hắn xoay người thấy là Thất Nguyệt và Hắc Tử, đi theo bên cạnh lại vẫn là Giáng Vực và Giáng Ngục, liền lặng lẽ lui sang một bên.
Giáng Vực đi tới bên cạnh Tử Tiêu, cầm tay hắn tra xét một lần, nói: “Thực lực của hắn quá mạnh mẻ, ta không có biện pháp đưa ngươi vào thế giới của hắn, chỉ có thể bảo đảm tiếng nói của ngươi truyền vào thôi. Về phần hắn có nghe vào được hay không, có nguyện ý tỉnh lại hay không, ta không thể bảo đảm.”
“Thử xem đi.” Thất Nguyệt nói.
Giáng Vực gật gật đầu, dung hợp với Giáng Ngục, huyễn thạch tóc đen hồng y xuất hiện ở trước mặt mọi người. Hắn đi tới bên giường Tử Tiêu, hai tay kết ấn, linh vụ màu trắng ngà ngưng kết ra, ngưng tụ trên đỉnh đầu Tử Tiêu.
Hắc Tử đi tới ngồi xuống bên giường Tử Tiêu, cầm lấy khăn lông từ trong tay Tiểu Đậu Tử lau mặt cho hắn, giặt khăn rồi lại lau tay cho hắn, vừa lau vừa lẩm bẩm: “Tiêu, chúng ta quen biết nhau mấy vạn năm rồi đúng không? Mấy vạn năm qua ta chưa từng thấy ngươi như vậy. Nhìn ngươi nằm trên giường không có chút sức sống nào, nhìn hai mắt ngươi nhắm chặt, có đôi khi thật muốn xách ngươi lên để đánh một trận thật đã.
Thiên Diệp chết, ngươi đóng kín thế giới của chính mình, ngươi cho rằng như vậy có thể trốn tránh hiện thực sao? Ta hiểu đau khổ, yêu thương trong lòng ngươi, nhưng…
Ngươi ngủ năm mươi năm, cũng nên tỉnh lại rồi.
Ngươi nằm ở chỗ này, ngươi hẳn là biết bên ngoài là bộ dạng gì. Tuyết rơi năm mươi hai năm, trời chưa bao giờ quang đãng được một ngày, tuyết che phủ toàn bộ mặt đất, nếu không tất cả mọi người sẽ tu luyện, phỏng chừng chờ đến lúc ngươi tỉnh lại thì cũng chỉ còn lại trăm ngàn bộ xương trắng mà thôi. Nhiều năm như vậy ngay cả thời gian tu luyện mọi người cũng không có, toàn bộ đều chống chọi với tai họa tuyết rơi. Bọn họ đều là con dân của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm tiếp tục kéo dài sao?”
Hắc Tử nói lải nhải rất nhiều, Tử Tiêu vẫn không có phản ứng như cũ. Hắn nhìn nhìn huyễn thạch, thấy hắn còn có thể chống đỡ được một lát nữa, tiếp tục nói: “Tiêu, ngươi nói xem, nếu để Thiên Diệp thấy bộ dạng này của ngươi, nàng có lẽ sẽ rất đau lòng không? Nàng đã từng nói, đến nơi đây, chuyện may mắn nhất, chuyện hạnh phúc nhất chính là gặp ngươi. Tuy là nàng chết, nhưng nàng dung vào trong trụ chống thế giới, chống đỡ thế giới này. Ta vẫn cho rằng nàng không chết, nàng ở ngay bên cạnh chúng ta và nhìn chúng ta, ngươi nhìn đi, không khí vây quanh ngươi chính là nàng đang ôm ngươi, đau lòng vì ngươi. Ngươi có nghĩ tới không hóa, nàng tan ở trong không khí có bao nhiêu khó chịu và không muốn? Nếu nàng thật sự đã rời khỏi, có phải ngươi muốn làm cho nàng đi rồi cũng không thể yên lòng đúng không?”
Khóe mắt Tử tiêu có một giọt nước mắt từ từ trượt xuống. Hắc Tử nhìn thấy giọt nước mắt kia, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, hít hít không khí, nói: “Thất Nguyệt – Vô Song muốn thành thân, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ thật tốt, chỉ chờ ngươi tỉnh lại chủ trì hôn lễ cho bọn họ, bởi vì Thất Nguyệt nói chúng ta là ba huynh đệ tốt, thiếu người nào cũng không được. Nhưng ngươi lại nằm ở chỗ này, ngươi bảo hắn và Vô Song làm sao bây giờ? Trước kia Thiên Diệp còn nói, ta và thất nguyệt mà thành thân thì nàng nhất định sẽ đến, hiện tại nàng không tới được, ngươi không muốn giúp nàng thực hiện lời hứa của nàng sao?”
“Phốc - - “
Huyễn thạch phun ra một ngụm máu tươi, bạch quang chớp lóe, bị ép tách ra.Linh vụ ngưng tụ trên đỉnh đầu Tử Tiêu từ từ tiêu tán.
“Xin lỗi, chúng ta. . .” Giáng Vực muốn nói nói, bị Hắc Tử ngắt lời.
“Các ngươi đã cố gắng hết sức, đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Thất Nguyệt đi lên, đưa huyễn thạch tới, Giáng Vực và Giáng Ngục cùng nhau trở lại trong huyễn thạch.
Hắc Tử nhìn nhìn, trừ một giọt nước mắt vừa mới rớt xuống thì Tử Tiêu không có bất kỳ động tĩnh nào nữa, thất vọng thở dài, những năm gần đây bọn hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp làm Tử Tiêu tỉnh lại, để hai người Giáng Vực tới giúp đỡ là có khả năng nhất làm hắn tỉnh lại, hiện tại hắn vẫn không phản ứng, trong lòng mọi người đều nguội lạnh.
Hắc Tử giặt khăn lông, chuẩn bị lau cổ Tử Tiêu một chút, đột nhiên phát hiện hai mắt hắn chớp chớp, lập tức kích động gọi: “Tiêu, Tiêu!”
Thất Nguyệt và Tiểu Đậu Tử thấy Hắc Tử kích động như vậy, vây quanh, nhìn nhìn mắt năm mươi năm qua của Tử Tiêu từ từ đóng đóng mở mở.
“Thất Nguyệt, muốn thành hôn?” Tử Tiêu tỉnh lại mở miệng hỏi, câu đầu tiên đó là hỏi hôn sự của Thất Nguyệt.
Thất nguyệt nhìn nhìn, nước mắt lóe lên trong mắt, gật đầu nói: “Còn thiếu ngươi đó!”
Trong khoảnh khắc Tử Tiêu mở mắt, cuối cùng tuyết vẫn rơi xuống Cửu Thiên Huyền Giới năm mươi hai năm cũng dừng lại. . .
Tử tiêu tỉnh lại không lâu thì Cửu Thiên Huyền Giới nghênh đón chuyện mừng, Thất Nguyệt ôm được mỹ nhân về, cưới Thích Vô Song vào cửa. Có lẽ là vì sau khi tuyết rơi vẫn là việc vui thứ nhất, cho nên làm rất lớn, nghĩ muốn xua tan đi không khí vẫn luôn áp lực cho tới nay.
Ngày đại hôn, Tử Tiêu làm người làm chứng cho bọn họ, nhìn huynh đệ của mình lập gia đình, trong lòng Tử Tiêu vẫn vui mừng cho hắn. Chỉ là một chút vui mừng đó cũng không hòa tan được sự đau đớn đến nghẹt thở kia trong lòng hắn, chờ xong đại hôn của Thất Nguyệt, ngày hôm sau, hắn một mình rời khỏi Cửu Thiên Huyền Giới.
Hắn đi Huyền Nguyệt Đại Lục, đó là nơi hắn và Độc Cô Thiên Diệp gặp nhau. Hắn đi tới nơi lần đầu tiên hắn và Độc Cô Thiên Diệp gặp mặt ở trong Yên Sơn Sơn Mạch, ngồi ở chỗ nàng ngồi lúc trước, lấy ra một cây sáo bằng sứ, chậm rãi thổi khúc 《cảnh vật nơi cố hương》mà lúc trước nàng thổi.
Nàng không biết, hắn vì nàng đặc biệt đi học thanh nhạc, học thổi khúc này, nghĩ tới ngày nào đó cũng thổi cho nàng nghe, nhưng ngày này vẫn không có đến.
Tiếng sáo ưu thương một lần lại một lần phiêu đãng ở trong núi, cũng như trong tiếng sáo của nàng có hoài niệm, nỗi khổ không thể nào quay về lúc trước.
Sau đó hắn lại đi tới mỗi một chỗ mà hắn và nàng đã từng ở cùng nhau, ở Độc Cô gia nhìn thấy bộ dáng im lặng rơi lên của cha mẹ nàng khi nhìn bài vị nàng, ẩn nấp trong không trung hắn từ từ xoay người rời khỏi.
Tiểu Diệp Nhi, nàng rời khỏi, để lại sự đau khổ tận xương cho quá nhiều người, nàng biết không?
Đi khắp tất cả nơi có dấu chân của Độc Cô Thiên Diệp, hai trăm năm sau, hắn trở về Cửu Thiên Huyền Giới. Hài tử của Thất nguyệt vừa ra đời mấy năm trước, nhìn hắn ngọt ngào gọi thúc thúc.
Hắn cười cười, nhớ tới đã từng nói, mang theo nàng và hài tử cùng nhau xem tất cả phong cảnh trên đời.
Tiểu Diệp Nhi, ta nhớ nàng, nghĩ đến trái tim cũng đau đớn, nàng có biết không?
Nếu lúc trước ta không lấy tâm đùa giỡn dẫn tới nàng tức giận, nếu ta không đồng ý nàng sẽ không thương tổn thân thể của chính mình, nếu ta có thể đi theo bước chân của nàng, có phải trái tim của ta cũng sẽ không đau đớn như vậy không?
Tiểu Diệp Nhi, ta, vì nàng sống một mình. . .
Bình luận truyện