Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 18: Lễ vật. Ác mộng
"Không phải anh nói không chạm vào em sao?" Đợi khi người nào đó thoả mãn, cô mới liều mạng thở, lên án nói: "Quyền Thiệu Viêm, nói chuyện không giữ lời." Quả nhiên, lời nói của đàn ông không nên nghe.
"Anh không chạm vào em như trong tưởng tượng của em." Trên miệng Quyền Thiệu Viêm mang theo tươi cười thỏa mản vì được ăn no, cảm giác thật giống hồ li.
Mục Giai Âm bi phẫn xoay người, tức giận cuộn chăn lại.
Đây là người đàn ông tốt, nghiêm túc lại đáng tin cậy trong miệng ông nội vẫn nói sao? Mấy từ này cùng Quyền Thiệu Viêm không chút dính dáng gì với nhau cả?
"Giai Âm. " Quyền Thiệu Viêm lơ đễnh, lại đem Mục Giai Âm ôm trong ngực nói: "Anh tặng em một lễ vật."
Hả, lễ vật? Lễ vật gì? Mục Giai Âm nghi hoặc, ngoài miệng lại nói, "Em muốn đi ngủ." Ai biết được có bị lừa nữa hay không?
"Còn nhớ gã đàn ông hôm em đào hôn không?" Thời điểm Quyền Thiệu Viêm nhắc tới tên đàn ông kia, âm thanh trầm thấp mang theo vài phần lãnh ý sắc bén.
"Có chuyện gì?" Mục Giai Âm xoay người, lần này, cô dè dặt cẩn thận bảo trì khoảng cách với Quyền Thiệu Viêm. Cái tên đó, đương nhiên cô không bao giờ quên. Một kiếp trước, cô luôn nhớ tới hắn ta. Chỉ là, mấy ngày trước cô có nhờ người tìm hắn, lại phát hiện tên tiểu Lục kia đã bỏ chạy ra nước ngoài từ lâu.
Mục Giai Âm không biết tiểu Lục đi đâu, lại bận rộn chăm sóc ông nội, thế nên mới cắn răng từ bỏ.
Trong con ngươi hẹp dài của Quyền Thiệu Viêm có một chút thất vọng, dùng sức một chút đem Mục Giai Âm ôm trong ngực nói: "Anh ở nước ngoài làm nhiệm vụ đúng lúc gặp hắn ta, liền hắn lôi trở về."
Nếu để Lưu Duệ biết, công lao ngày đêm vất vả truy lùng mới tìm được tiểu Lục của cậu ta, cứ như vậy bị Quyền Thiệu Viêm chiếm mất, nhất định nước mắt chảy dài.
"Vậy anh có hỏi hắn ta rốt cuộc ai sai hắn làm chuyện như vậy với em?" Mục Giai Âm cắn răng, thân mình khẩn trương buộc chặt.
"Tiểu Lục cái gì cũng không biết " Trong mắt Quyền Thiệu Viêm xẹt qua lãnh ý: "Người đứng sau quá cẩn thận, chỉ liên lạc với tiểu Lục qua điện thoại công cộng, mà vị trí buồng điện thoại công cộng vừa vặn ở góc chết theo dõi của camera. Mỗi một lần liên hệ tiểu Lục, đều đổi điện thoại, căn bản không thể nào tra ra."
Là Mục Giai Nhan sao? Cô ta cũng thật lợi hại.
"Giai Âm, em có đoán được ai không?" Quyền Thiệu Viêm đem Mục Giai Âm ôm chặt trong ngực hỏi.
Mục Giai Âm vùi nhẹ đầu vào ngực Quyền Thiệu Viêm, trầm mặt một hồi mới nói: "Không có."
Lần này cô không bắt được nhược điểm của Mục Giai Nhan, nhưng sẽ có một ngày cô bắt được.
"Không sao. " Quyền Thiệu Viêm trầm ngâm nói: "Giai Âm, em không cần lo lắng, mọi chuyện đã có anh."
"Vâng." Mục Giai Âm nhu thuận gật đầu, mới mở to hai mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm, giọng nói mang theo làm nũng nói: "Quyền Thiệu Viêm, anh có thể để em tự mình hỏi tiểu Lục một chút được không?"
Quyền Thiệu Viêm hỏi không ra đáp án, cô cũng không tin bản thân mình hỏi được gì.
Cô tìm tiểu Lục, là có việc khác phải làm.
Giết gà dọa khỉ, làm lòng cô cũng có chút run sợ, đúng là có tật giật mình?
Cô thừa nhận, cô muốn trả lại gấp mười lần. Tuy Tiểu Lục chỉ là con cờ trong tay của người khác, nhưng cũng làm ra tội ác tày trời với cô. Hủy đi trong sạch của cô, danh dự của cô cũng bị hủy, món nợ này cô không thể nào đều nuốt không trôi nổi.
"Tiểu lục ở chỗ Đàm Tân Kinh."
"Đàm Tân Kinh?" Tên này rất quen thuộc, Mục Giai Âm xác nhận nói: "Là người cao cao gầy gầy, cổ tay có một hình xăm ngọn lửa màu xanh -- Đàm Tân Kinh sao?"
"Em biết anh ta?" Nghe giọng điệu Mục Giai Âm có vẻ quen biết với Đàm Tân Kinh.
Mục Giai Âm gật đầu "Đương nhiên biết, anh ấy là học trưởng thời trung cấp của em, cũng coi như thân thiết."
Cô còn nhớ được năm đó lúc cô gặp chuyện không may, Đàm Tân Kinh là một trong số ít người giúp đỡ cô. Chỉ tiếc, sau này cô bị Tả Trí Viễn giam lỏng, Tả Trí Viễn liền chặt đứt liên lạc bên ngoài của cô. Nhưng mà, từ trong miệng Tả Trí Viễn, Mục Giai Âm biết Đàm Tân Kinh luôn nỗ lực tìm cô, hơn nữa, Đàm Tân Kinh còn gây cho không ít áp lực với Tả Trí Viễn.
Thấy Mục Giai Âm với Đàm Tân Kinh chẳng những quen biết, quan hệ hai người còn rất tốt? Quyền Thiệu Viêm vì suy nghĩ này của bản thân mà mặt liền đen thui.
"Em có số điện thoại của Đàm Tân Kinh, em tự đi tìm anh ấy." Mục Giai Âm sung sướng nghĩ, cô vạn lần không muốn Quyền Thiệu Viêm thấy hành động của cô. Giống như hi vọng Quyền Thiệu Viêm không cần thấy bộ mặt ngoan độc của mình, nhưng mà…vì sao?
Mục Giai Âm lo nghĩ vấn đề này, hoàn toàn xem nhẹ người bên cạnh. Hơi thở người bên cạnh cũng lạnh xuống.
Quyền Thiệu Viêm muốn nói anh đi cùng em, nhưng lời còn chưa nói ra liền nuốt ngược vào bụng. Mục Giai Âm khó có khi vui vẻ, Quyền Thiệu Viêm không đành lòng làm Mục Giai Âm khó chịu, chỉ có thể tự kìm nén bản thân.
Bây giờ thấy hơi buồn ngủ, Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm ép qua ép lại đến bây giờ cũng đã khuya. Sắp xếp xong chuyện tiểu Lục, Mục Giai Âm nhịn không được ngáp một cái. Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm, khóe miệng cong lên, ngẩng đầu nhẹ nhàng ở bên gò má Quyền Thiệu Viêm hôn một cái, rồi nhanh đem đầu vùi trong ngực Quyền Thiệu Viêm nói: "Quyền Thiệu Viêm, em muốn đi ngủ, anh không được quấy rầy."
Lần này Mục Giai Âm chủ động hôn, không giống lần trước là hiểu lầm. Quyền Thiệu Viêm còn ngửi được hơi thở nhàn nhạt của Mục Giai Âm, trên má vẫn còn xúc giác ấm áp, khiến thân thể Quyền Thiệu Viêm nảy lên phản ứng.
Chỉ tiếc, cô vợ nhỏ bên cạnh đã ngủ say. Hơn nữa, cho dù Mục Giai Âm không ngủ, Quyền Thiệu Viêm cũng chỉ có thể tắm nước lạnh.
Quyền Thiệu Viêm động cũng không dám động, chỉ có thể cứng ngắc ôm con mèo nhỏ rúc vào ngực mình. Đáng chết, trong lòng khó chịu còn chưa có hết, Mục Giai Âm còn hôn một cái, khiến anh một bụng hỏa không cách nào xông ra.
Mục Giai Âm nhất định cố ý...Nhưng anh lại không dám làm gì cô.
Tóm lại Quyền Thiệu Viêm một giấc ngủ không hề yên ổn. khoảng năm giờ sáng, Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn bị động tĩnh của người trong ngực đánh thức.
Cả người Mục Giai Âm đều dính chặc lấy anh, thân mình nhẹ nhàng cựa quậy, cái đầu nhỏ ở trước ngực anh cọ tới cọ lui. Theo góc nhìn của Quyền Thiệu Viêm, thấy trán cô đều nhăn lại một chỗ, mũi nhỏ cũng cau lại, gương mặt như đang chịu đựng thống khổ cực độ.
Gặp ác mộng sao? Quyền Thiệu Viêm thay đổi tư thế, để thuận tay ôm Mục Giai Âm hơn, gắt gao đem Mục Giai Âm ôm vào trong ngực mình, một bàn tay chậm rãi vuốt ve mái tóc Mục Giai Âm.
Sao anh lại quên hỏi nguyên nhân khiến cảm xúc gần đây của Mục Giai Âm không tốt, bây giờ nhìn Mục Giai Âm anh cũng biết được đáp án. Ánh mắt quyền Thiệu viêm híp lại toát ra lạnh lẽo, chỉ là trong nháy mắt liền biến thành lo lắng quang mang. Anh sẽ không tha cho kẻ khiến cô khó chịu như vậy.
Bàn tay to lớn của Quyền Thiệu Viêm như mang theo ma lực an ủi, chỉ qua một lúc, thân thể Mục Giai Âm đã bình thường trở lại, nhưng càng chui sâu vào trong ngực Quyền Thiệu Viêm hơn, mà Mục Giai Âm sau khi đem đầu dán trong ngực Quyền Thiệu Viêm cọ cọ liền cảm thấy mỹ mãn ngủ tiếp. Để lại một mình Quyền Thiệu Viêm đối mặt với phản ứng của chính bản thân cố gắng kiềm chế.
"Anh không chạm vào em như trong tưởng tượng của em." Trên miệng Quyền Thiệu Viêm mang theo tươi cười thỏa mản vì được ăn no, cảm giác thật giống hồ li.
Mục Giai Âm bi phẫn xoay người, tức giận cuộn chăn lại.
Đây là người đàn ông tốt, nghiêm túc lại đáng tin cậy trong miệng ông nội vẫn nói sao? Mấy từ này cùng Quyền Thiệu Viêm không chút dính dáng gì với nhau cả?
"Giai Âm. " Quyền Thiệu Viêm lơ đễnh, lại đem Mục Giai Âm ôm trong ngực nói: "Anh tặng em một lễ vật."
Hả, lễ vật? Lễ vật gì? Mục Giai Âm nghi hoặc, ngoài miệng lại nói, "Em muốn đi ngủ." Ai biết được có bị lừa nữa hay không?
"Còn nhớ gã đàn ông hôm em đào hôn không?" Thời điểm Quyền Thiệu Viêm nhắc tới tên đàn ông kia, âm thanh trầm thấp mang theo vài phần lãnh ý sắc bén.
"Có chuyện gì?" Mục Giai Âm xoay người, lần này, cô dè dặt cẩn thận bảo trì khoảng cách với Quyền Thiệu Viêm. Cái tên đó, đương nhiên cô không bao giờ quên. Một kiếp trước, cô luôn nhớ tới hắn ta. Chỉ là, mấy ngày trước cô có nhờ người tìm hắn, lại phát hiện tên tiểu Lục kia đã bỏ chạy ra nước ngoài từ lâu.
Mục Giai Âm không biết tiểu Lục đi đâu, lại bận rộn chăm sóc ông nội, thế nên mới cắn răng từ bỏ.
Trong con ngươi hẹp dài của Quyền Thiệu Viêm có một chút thất vọng, dùng sức một chút đem Mục Giai Âm ôm trong ngực nói: "Anh ở nước ngoài làm nhiệm vụ đúng lúc gặp hắn ta, liền hắn lôi trở về."
Nếu để Lưu Duệ biết, công lao ngày đêm vất vả truy lùng mới tìm được tiểu Lục của cậu ta, cứ như vậy bị Quyền Thiệu Viêm chiếm mất, nhất định nước mắt chảy dài.
"Vậy anh có hỏi hắn ta rốt cuộc ai sai hắn làm chuyện như vậy với em?" Mục Giai Âm cắn răng, thân mình khẩn trương buộc chặt.
"Tiểu Lục cái gì cũng không biết " Trong mắt Quyền Thiệu Viêm xẹt qua lãnh ý: "Người đứng sau quá cẩn thận, chỉ liên lạc với tiểu Lục qua điện thoại công cộng, mà vị trí buồng điện thoại công cộng vừa vặn ở góc chết theo dõi của camera. Mỗi một lần liên hệ tiểu Lục, đều đổi điện thoại, căn bản không thể nào tra ra."
Là Mục Giai Nhan sao? Cô ta cũng thật lợi hại.
"Giai Âm, em có đoán được ai không?" Quyền Thiệu Viêm đem Mục Giai Âm ôm chặt trong ngực hỏi.
Mục Giai Âm vùi nhẹ đầu vào ngực Quyền Thiệu Viêm, trầm mặt một hồi mới nói: "Không có."
Lần này cô không bắt được nhược điểm của Mục Giai Nhan, nhưng sẽ có một ngày cô bắt được.
"Không sao. " Quyền Thiệu Viêm trầm ngâm nói: "Giai Âm, em không cần lo lắng, mọi chuyện đã có anh."
"Vâng." Mục Giai Âm nhu thuận gật đầu, mới mở to hai mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm, giọng nói mang theo làm nũng nói: "Quyền Thiệu Viêm, anh có thể để em tự mình hỏi tiểu Lục một chút được không?"
Quyền Thiệu Viêm hỏi không ra đáp án, cô cũng không tin bản thân mình hỏi được gì.
Cô tìm tiểu Lục, là có việc khác phải làm.
Giết gà dọa khỉ, làm lòng cô cũng có chút run sợ, đúng là có tật giật mình?
Cô thừa nhận, cô muốn trả lại gấp mười lần. Tuy Tiểu Lục chỉ là con cờ trong tay của người khác, nhưng cũng làm ra tội ác tày trời với cô. Hủy đi trong sạch của cô, danh dự của cô cũng bị hủy, món nợ này cô không thể nào đều nuốt không trôi nổi.
"Tiểu lục ở chỗ Đàm Tân Kinh."
"Đàm Tân Kinh?" Tên này rất quen thuộc, Mục Giai Âm xác nhận nói: "Là người cao cao gầy gầy, cổ tay có một hình xăm ngọn lửa màu xanh -- Đàm Tân Kinh sao?"
"Em biết anh ta?" Nghe giọng điệu Mục Giai Âm có vẻ quen biết với Đàm Tân Kinh.
Mục Giai Âm gật đầu "Đương nhiên biết, anh ấy là học trưởng thời trung cấp của em, cũng coi như thân thiết."
Cô còn nhớ được năm đó lúc cô gặp chuyện không may, Đàm Tân Kinh là một trong số ít người giúp đỡ cô. Chỉ tiếc, sau này cô bị Tả Trí Viễn giam lỏng, Tả Trí Viễn liền chặt đứt liên lạc bên ngoài của cô. Nhưng mà, từ trong miệng Tả Trí Viễn, Mục Giai Âm biết Đàm Tân Kinh luôn nỗ lực tìm cô, hơn nữa, Đàm Tân Kinh còn gây cho không ít áp lực với Tả Trí Viễn.
Thấy Mục Giai Âm với Đàm Tân Kinh chẳng những quen biết, quan hệ hai người còn rất tốt? Quyền Thiệu Viêm vì suy nghĩ này của bản thân mà mặt liền đen thui.
"Em có số điện thoại của Đàm Tân Kinh, em tự đi tìm anh ấy." Mục Giai Âm sung sướng nghĩ, cô vạn lần không muốn Quyền Thiệu Viêm thấy hành động của cô. Giống như hi vọng Quyền Thiệu Viêm không cần thấy bộ mặt ngoan độc của mình, nhưng mà…vì sao?
Mục Giai Âm lo nghĩ vấn đề này, hoàn toàn xem nhẹ người bên cạnh. Hơi thở người bên cạnh cũng lạnh xuống.
Quyền Thiệu Viêm muốn nói anh đi cùng em, nhưng lời còn chưa nói ra liền nuốt ngược vào bụng. Mục Giai Âm khó có khi vui vẻ, Quyền Thiệu Viêm không đành lòng làm Mục Giai Âm khó chịu, chỉ có thể tự kìm nén bản thân.
Bây giờ thấy hơi buồn ngủ, Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm ép qua ép lại đến bây giờ cũng đã khuya. Sắp xếp xong chuyện tiểu Lục, Mục Giai Âm nhịn không được ngáp một cái. Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm, khóe miệng cong lên, ngẩng đầu nhẹ nhàng ở bên gò má Quyền Thiệu Viêm hôn một cái, rồi nhanh đem đầu vùi trong ngực Quyền Thiệu Viêm nói: "Quyền Thiệu Viêm, em muốn đi ngủ, anh không được quấy rầy."
Lần này Mục Giai Âm chủ động hôn, không giống lần trước là hiểu lầm. Quyền Thiệu Viêm còn ngửi được hơi thở nhàn nhạt của Mục Giai Âm, trên má vẫn còn xúc giác ấm áp, khiến thân thể Quyền Thiệu Viêm nảy lên phản ứng.
Chỉ tiếc, cô vợ nhỏ bên cạnh đã ngủ say. Hơn nữa, cho dù Mục Giai Âm không ngủ, Quyền Thiệu Viêm cũng chỉ có thể tắm nước lạnh.
Quyền Thiệu Viêm động cũng không dám động, chỉ có thể cứng ngắc ôm con mèo nhỏ rúc vào ngực mình. Đáng chết, trong lòng khó chịu còn chưa có hết, Mục Giai Âm còn hôn một cái, khiến anh một bụng hỏa không cách nào xông ra.
Mục Giai Âm nhất định cố ý...Nhưng anh lại không dám làm gì cô.
Tóm lại Quyền Thiệu Viêm một giấc ngủ không hề yên ổn. khoảng năm giờ sáng, Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn bị động tĩnh của người trong ngực đánh thức.
Cả người Mục Giai Âm đều dính chặc lấy anh, thân mình nhẹ nhàng cựa quậy, cái đầu nhỏ ở trước ngực anh cọ tới cọ lui. Theo góc nhìn của Quyền Thiệu Viêm, thấy trán cô đều nhăn lại một chỗ, mũi nhỏ cũng cau lại, gương mặt như đang chịu đựng thống khổ cực độ.
Gặp ác mộng sao? Quyền Thiệu Viêm thay đổi tư thế, để thuận tay ôm Mục Giai Âm hơn, gắt gao đem Mục Giai Âm ôm vào trong ngực mình, một bàn tay chậm rãi vuốt ve mái tóc Mục Giai Âm.
Sao anh lại quên hỏi nguyên nhân khiến cảm xúc gần đây của Mục Giai Âm không tốt, bây giờ nhìn Mục Giai Âm anh cũng biết được đáp án. Ánh mắt quyền Thiệu viêm híp lại toát ra lạnh lẽo, chỉ là trong nháy mắt liền biến thành lo lắng quang mang. Anh sẽ không tha cho kẻ khiến cô khó chịu như vậy.
Bàn tay to lớn của Quyền Thiệu Viêm như mang theo ma lực an ủi, chỉ qua một lúc, thân thể Mục Giai Âm đã bình thường trở lại, nhưng càng chui sâu vào trong ngực Quyền Thiệu Viêm hơn, mà Mục Giai Âm sau khi đem đầu dán trong ngực Quyền Thiệu Viêm cọ cọ liền cảm thấy mỹ mãn ngủ tiếp. Để lại một mình Quyền Thiệu Viêm đối mặt với phản ứng của chính bản thân cố gắng kiềm chế.
Bình luận truyện