Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 37: Nam trung niên



Nhất thời xúc động hỏi ra những lời này, Hướng Tình biết kế tiếp khẳng định ba người trước mặt này sẽ châm chọc khiêu khích cô.

Thất vọng rũ mắt, Hướng Tình tự giác xem nhẹ sự tồn tại củaba người đối diện.

Hàn Tử Nghị không biết vì sao đột nhiên có chút không đành lòng, hình như bọn họ hơi quá đáng. Hướng Tình bình thường không phải như thế, bình thường bọn họ cười nhạo Hướng Tình như vậy, cô nhất định sẽ lớn tiếng phản bác, thậm chí lúc buồn bực còn có thể đến đá bọn họ mấy đá. Lại nói, Hướng Tình đá người thật đúng là đau, khoan đã, Hàn Tử Nghị nghĩ, hắn đây là nghĩ muốn bị Hướng Tình đánh sao?

Đổng Lê Triệu cùng Đường Tuấn Thần hai người cũng không nói nữa. Bọn họ đương nhiên không phải vì phản ứng của Hướng Tình, mà là vì có một người đàn ông trung niên mặc tây trang đang đứng ở trước mặt Hướng Tình tỉ mỉ đánh giá cô.

Bọn họ không biết người này, biến thái sao? Hàn Tử Nghị trước tiên liền đứng ở trước mặt Hướng Tình, lễ nghi cơ bản nhất của quý ông hắn vẫn phải có.

"Tôi không có ác ý." Người đàn ông nhìn bốn người trước mặt đề phòng mình liền lộ ra nụ cười ôn hòa. Lập tức, lại đưa ánh mắt khẩn thiết dừng ở Hướng Tình... chính xác là ở trên món hoa quả.

"Xin hỏi.. " người đàn ông giọng nói mang theo kích động, thật giống như là phát hiện trân bảo hiếm có: "Món hoa quả trên tay cô là từ chỗ nào có?"

Ông khẳng định món hoa quả này không có khả năng là do mấy người trước mặt này làm, xem hai bàn tay bọn họ thì biết, bọn họ tuyệt đối là mười ngón tay không dính bụi, rất ít vào phòng bếp. Như vậy, món hoa quả với thịt nguội nổi bật này nhất định là từ nơi khác làm ra.

Cũng không biết là ai làm món hoa quả này, chỉ riêng cách phối màu cùng bày trí cũng đủ làm ông hao tổn tâm cơ đưa người nọ dụ dỗ đến công ty bọn họ.

"Ông hỏi cái này làm gì?" Đường Tuấn Thần kỳ quái hỏi, người này nhìn cũng không giống như có ác ý. Hơn nữa, người này diện mạo rất quen thuộc, hình như là gặp ở nơi nào rồi thì phải.

"Nga." Người đàn ông kia hình như là mới ý thức đến bản thân đường đột, hơi hơi lui về phía sau một bước, giọng điệu hơi chút bình tĩnh lại nói: "Chỉ là tôi thật thích món hoa quả này, cũng không biết là ai làm ra, còn hi vọng cậu có thể nói cho tôi biết một chút."

Nói xong, người đàn ông liền hướng ánh mắt nhiệt liệt nhìn về phía Hướng Tình, ông cũng thấy được trong những người này Hướng Tình là người dễ nói chuyện nhất.

"Đây là bạn tôi làm." Hướng Tình bị ánh mắt người kia nhìn, toàn thân liền cảm thấy không thoải mái.

"Bạn cô? Có thể phiền toái cô dẫn tôi đến gặp một chút được không?"

Những người trẻ tuổi này thoạt nhìn đều là không phú thì quý, nếu là bạn của bọn họ, muốn lôi kéo nhất định sẽ khó khăn. Nhưng là gần đây trong công ty có chút vấn đề, bọn họ nóng lòng tìm kiếm một nhân tài làm món tráng miệng đến cứu vớt công ty.

Ngữ khí vội vàng của người đàn ông kia chung quy là khiến cho Đổng Lê Triệu bất mãn, hắn đại khái cũng đoán được ý đồ của người này. Chính là, Mục Giai Âm là người ông ta có thể tùy ý gặp sao?

"Thật có lỗi." Đổng Lê Triệu giọng điệu kiêu ngạo nghe không ra cái gì xin lỗi:"Bạn của tôi không thích bị người lạ quấy rầy, mặt khác, phiền ông nhường đường."

Con đường này thật rộng, một mình ông cũng không chắn hết nha.

Người đàn ông thấy sắc mặt Đổng Lê Triệu không tốt, lập tức liền ý thức được ông chọc nhóm người này khó chịu. Là lỗi của ông, vừa thấy đến món hoa quả tinh xảo liền mất đi chừng mực.

"Thật sự có lỗi." Người đàn ông mặc dù không thích thái độ không coi ai ra gì của Đổng Lê Triệu, nhưng là nghĩ đến ông có việc cầu người, vẫn là đứng qua một bên, theo lời nhường đường cho mấy người Đổng Lê Triệu.

Thấy mấy người kia ở trước mặt ông từ từ đi qua, trong lòng ông có vài phần không cam lòng.

Ông thật sự rất muốn biết người kia.

Hướng Tình luôn không thích Đổng Lê Triệu, hắn quả thực là tên đại thiếu gia phong lưu ngang tàn điển hình, hơn nữa không chuyện ác nào không làm. Nghe được lời nói không chút khách khí kia của Đổng Lê Triệu, Hướng Tình đối người đàn ông kia có vài phần ngượng ngùng và xấu hổ. Hành vi của ông ta tuy rằng đường đột một chút, nhưng cũng không có quá phận.

Lúc đi ngang qua, Hướng Tình khách khí cười cười.

Người đàn ông suy nghĩ một lát, vẫn là gọi Hướng Tình lại, thanh âm ôn hòa, một mặt thành khẩn nói:"Tiểu thư, tuy có chút đường đột, nhưng đây là danh thiếp của tôi, hi vọng cô có thể đưa nó giao cho bạn của cô, cám ơn."

"Được." Đưa cái danh thiếp mà thôi, Hướng Tình sảng khoái đáp ứng.

Người đàn ông nhẹ nhàng thở ra, liên tục cảm tạ Hướng Tình.

Chờ đi xa, Đổng Lê Triệu mới nhìn Hướng Tình đang bưng món hoa quả: "Chị dâu tay nghề thật tốt, cẫn thận nghĩ xem, bình thường cũng chưa thấy món tráng miệng độc đáo như vậy."

Hàn Tử Nghị tựa tiếu phi tiếu nhìn Đổng Lê Triệu: " Đó là chị dâu, cậu đừng có mà nghịch với lửa."

"Tớ chính là đơn giản khen ngợi một câu mà thôi." hắn thừa nhận lần đầu gặp Mục Giai Âm liền bị kinh diễm,chỉ có điều, hắn tuy rằng ngày thường hống hách, nhưng có thể bình yên tung hoành ngang dọc cho tới hôm nay, cơ bản là hắn vẫn biết cái gì nên tránh.

Mục Giai Âm là người lão đại coi trọng, dù là lão đại không muốn, hắn cũng không có can đảm thu, hắn cũng không chán sống.

Đường Tuấn Thần lại cẩn thận nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông kia.

"Hướng Tình, cô đưa danh thiếp của ông ta cho tôi xem một chút." Đường Tuấn Thần nói xong liền vươn tay.

Xem tên trên danh thiếp, Đường Tuấn Thần xuất thần một lát, mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.

"Anh biết người đó?" Hướng Tình nhìn Đường Tuấn Thần.

"Bánh kem trong hôn lễ của tôi chính là từ công ty bọn họ." Đường Tuấn Thần trên mặt hiện ra một chút hứng thú dạt dào, tươi cười nói:

"Tôi nghe nói cửa hàng bánh ngọt nhà bọn họ đang bị Cơ gia chèn ép, gần đây hình như đang gặp nguy cơ lớn."

"Đáng tiếc. " Đường Tuấn Thần tiếc hận đem danh thiếp trả lại cho Hướng Tình nói: "Thật ra bánh nhà bọn họ rất ngon, chính là Cơ gia tài đại khí thô, trên chính trị lại có chút quan hệ khơi thông, không ít đầu bếp của nhà bọn họ đều bị Cơ gia dụ dỗ đe dọa mang đi, phỏng chừng một hồi mệt mỏi."

"Cũn không hẳn, có thể bị Cơ gia chèn ép nhưng vẫn chống đỡ lâu như vậy khẳng định cũng có bối cảnh." Đổng Lê Triệu ánh mắt chợt trở nên nguy hiểm:"Cơ gia? Cơ U Tứ?".

Hàn Tử Nghị cũng phảng phất nghĩ tới cái gì, với Đổng Lê Triệu cùng nhau lộ ra vẻ mặt đã hiểu trong lòng mà không nói ra, tươi cười nói: "Hắn ta không phải kiêu ngạo lắm sao? Bây giờ lão đại đã trở lại, tớ muốn nhìn Cơ U Tứ còn có thể kiêu ngạo tới khi nào."

Đường Tuấn Thần cũng hiểu ý bên miệng lộ ra tươi cười: "Tớ thật là hoài niệm bộ dạng năm đó của Cơ U Tứ bị lão đại đánh thành đầu heo."

Nghĩ đến gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia trong nháy mắt liền bị hủy nhan thật sự rất kích thích nha.

Mấy năm nay Đổng Lê Triệu mỗi lần thất bại trên tình trường đều là do gặp phải Cơ U Tứ. Tốt nhất Cơ U Tứ lại không biết tự lượng sức mình đi trêu chọc Mục Giai Âm, Đổng Lê Triệu lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn thật mong chờ được gặp lại Cơ U Tứ.

Hướng Tình theo bản năng rụt bả vai, tuy rằng không biết mấy người này bí hiểm cái gì, nhưng cô có thể khẳng định là trong hồ lô bọn họ tuyệt đối không có cái gì tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện