Tiểu Thư Thần Toán
Chương 2: Niết bàn trùng sinh(*)
Translator: Nguyetmai
(*) Niết bàn trùng sinh: xuất phát từ truyền thuyết "Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh", ý chỉ sự tái sinh, sống lại.
Đủ loại cảm xúc tiêu cực như phẫn nộ, không cam lòng, khó hiểu, tuyệt vọng, đau lòng… khi bị người mình tin tưởng nhất phản bội trước lúc chết gần như khiến nàng sắp sụp đổ, đúng lúc này, một tiếng gọi mềm mại truyền vào tai, vào tâm trí, khiến nàng bỗng nhiên tỉnh lại.
Mộc Hàn Yên đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, trên đó tràn đầy lo lắng, sau khi thấy nàng mở mắt ra, người này thở phào nhẹ nhõm, phần giữa lông mày chậm rãi giãn ra, trong mắt là sự dịu dàng vô hạn.
Mộc Hàn Yên ngơ ngác nhìn người trước mắt mình, mãi đến khi nụ cười trên gương mặt người ấy lại biến thành sự lo lắng, bà vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng. Cảm nhận được xúc cảm một cách rõ ràng, Mộc Hàn Yên cũng vươn tay ra, dùng sức nắm lấy bàn tay ấm áp này, nắm lấy rồi lại nắm lấy thật chặt, sau khi xác định một việc, sự kinh hãi trong lòng biến thành vui mừng khôn xiết, tại thời khắc này nàng khẳng định đây không phải là ảo giác của mình, là nàng đang nắm lấy bàn tay của mẫu thân một cách chân thật. Lúc này, nước mắt của Mộc Hàn Yên mới lặng lẽ chảy xuống, rồi trào ra mãnh liệt không sao ngăn lại được.
"Hàn Yên, sao vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy? Mẫu thân biết con bị oan uổng, mẫu thân đều biết. Con đã phải chịu oan ức rồi. Đừng khóc, đừng khóc nữa, ngoan nào." Bàn tay ấm áp vuốt ve mái đầu của Mộc Hàn Yên, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, an ủi một cách đầy yêu thương. Vòng tay ấm áp này là của mẫu thân Mộc Hàn Yên - Việt Phàm Linh.
"Khóc gì mà khóc, thật là... Chẳng qua chỉ là bị oan một chút thôi mà. Tỷ cũng thật là vô dụng, đơn giản thế mà cũng mắc lừa, đầu óc tỷ để làm gì thế hả? Triệu Tứ tiểu thư là một kẻ óc heo, tỷ còn không bằng nàng ta nữa." Bên cạnh, một giọng nói châm biếm, lạnh lùng vọng đến, lời lẽ không hề dễ nghe chút nào. Giọng nói đó chính là của đệ đệ song sinh của Mộc Hàn Yên - Mộc Hàn Phong.
"Hàn Yên đã ra nông nỗi này rồi, con còn nói vậy. Con im miệng cho ta! Ra ngoài đi! Cút ra ngoài!" Việt Phàm Linh tức đến đỏ cả mặt, đùng đùng xông đến chỉ trích Hàn Phong, đuổi cậu ta ra ngoài.
"Đúng là như vậy mà, không bằng cả con lợn!" Mộc Hàn Phong lạnh lùng quăng một câu, liếc nhìn Mộc Hàn Yên đang đau lòng ngồi khóc, hứ lên một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng đầy khinh thường của đệ đệ, mẫu thân nàng tức đến mức toàn thân run lên, hận không thể tóm Mộc Hàn Phong lại đánh cho một trận.
Mộc Hàn Yên lại không hề tức giận, nàng nắm lấy tay mẫu thân, vỗ vỗ bàn tay an ủi bà, nước mắt cứ thế tuôn rơi xuống đôi gò má, không kiềm chế được. Bề ngoài, người đệ đệ này luôn cười nhạo nàng, nhìn có vẻ không quan tâm gì đến nàng, nhưng kiếp trước lại dùng cách riêng của mình để bảo vệ nàng, đóng giả thành nàng để dẫn dụ bọn người định giết nàng, cuối cùng mất mạng. Không hề có một chút do dự nào.
Mộc Hàn Yên càng khóc to hơn, khóc đến nỗi tê dại cả người, không thể tự điều khiển được cơ thể mình nữa.
Không có ai biết được sự đấu tranh quyết liệt và vui mừng đến phát điên trong lòng nàng lúc đó.
Nàng đã trở lại rồi, đã trở lại rồi!
Nàng đã chết một lần, mà lúc này nàng đã sống lại.
Nàng trở về năm mười lăm tuổi một lần nữa! Lời nói của đệ đệ và mẫu thân chính là lúc năm nàng mười lăm tuổi, sau khi bị Tứ tiểu thư của Triệu gia toan tính vu oan!
Cũng tức là, sau này những việc khiến nàng đau khổ tột cùng đều không xảy ra nữa, sẽ không xảy ra nữa!
Không phải mọi thứ đều có thể xoay chuyển sao?
Mẫu thân vẫn còn, đệ đệ vẫn còn.
Mọi người vẫn còn, không vì bảo vệ mình mà chết thảm! Nàng vẫn còn kịp bảo vệ họ, vẫn còn kịp!
Kiếp này, nàng nhất định sẽ bảo vệ họ, nhất định! Tuyệt đối không để việc đau khổ của kiếp trước xảy ra lần nữa.
(*) Niết bàn trùng sinh: xuất phát từ truyền thuyết "Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh", ý chỉ sự tái sinh, sống lại.
Đủ loại cảm xúc tiêu cực như phẫn nộ, không cam lòng, khó hiểu, tuyệt vọng, đau lòng… khi bị người mình tin tưởng nhất phản bội trước lúc chết gần như khiến nàng sắp sụp đổ, đúng lúc này, một tiếng gọi mềm mại truyền vào tai, vào tâm trí, khiến nàng bỗng nhiên tỉnh lại.
Mộc Hàn Yên đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, trên đó tràn đầy lo lắng, sau khi thấy nàng mở mắt ra, người này thở phào nhẹ nhõm, phần giữa lông mày chậm rãi giãn ra, trong mắt là sự dịu dàng vô hạn.
Mộc Hàn Yên ngơ ngác nhìn người trước mắt mình, mãi đến khi nụ cười trên gương mặt người ấy lại biến thành sự lo lắng, bà vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng. Cảm nhận được xúc cảm một cách rõ ràng, Mộc Hàn Yên cũng vươn tay ra, dùng sức nắm lấy bàn tay ấm áp này, nắm lấy rồi lại nắm lấy thật chặt, sau khi xác định một việc, sự kinh hãi trong lòng biến thành vui mừng khôn xiết, tại thời khắc này nàng khẳng định đây không phải là ảo giác của mình, là nàng đang nắm lấy bàn tay của mẫu thân một cách chân thật. Lúc này, nước mắt của Mộc Hàn Yên mới lặng lẽ chảy xuống, rồi trào ra mãnh liệt không sao ngăn lại được.
"Hàn Yên, sao vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy? Mẫu thân biết con bị oan uổng, mẫu thân đều biết. Con đã phải chịu oan ức rồi. Đừng khóc, đừng khóc nữa, ngoan nào." Bàn tay ấm áp vuốt ve mái đầu của Mộc Hàn Yên, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, an ủi một cách đầy yêu thương. Vòng tay ấm áp này là của mẫu thân Mộc Hàn Yên - Việt Phàm Linh.
"Khóc gì mà khóc, thật là... Chẳng qua chỉ là bị oan một chút thôi mà. Tỷ cũng thật là vô dụng, đơn giản thế mà cũng mắc lừa, đầu óc tỷ để làm gì thế hả? Triệu Tứ tiểu thư là một kẻ óc heo, tỷ còn không bằng nàng ta nữa." Bên cạnh, một giọng nói châm biếm, lạnh lùng vọng đến, lời lẽ không hề dễ nghe chút nào. Giọng nói đó chính là của đệ đệ song sinh của Mộc Hàn Yên - Mộc Hàn Phong.
"Hàn Yên đã ra nông nỗi này rồi, con còn nói vậy. Con im miệng cho ta! Ra ngoài đi! Cút ra ngoài!" Việt Phàm Linh tức đến đỏ cả mặt, đùng đùng xông đến chỉ trích Hàn Phong, đuổi cậu ta ra ngoài.
"Đúng là như vậy mà, không bằng cả con lợn!" Mộc Hàn Phong lạnh lùng quăng một câu, liếc nhìn Mộc Hàn Yên đang đau lòng ngồi khóc, hứ lên một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng đầy khinh thường của đệ đệ, mẫu thân nàng tức đến mức toàn thân run lên, hận không thể tóm Mộc Hàn Phong lại đánh cho một trận.
Mộc Hàn Yên lại không hề tức giận, nàng nắm lấy tay mẫu thân, vỗ vỗ bàn tay an ủi bà, nước mắt cứ thế tuôn rơi xuống đôi gò má, không kiềm chế được. Bề ngoài, người đệ đệ này luôn cười nhạo nàng, nhìn có vẻ không quan tâm gì đến nàng, nhưng kiếp trước lại dùng cách riêng của mình để bảo vệ nàng, đóng giả thành nàng để dẫn dụ bọn người định giết nàng, cuối cùng mất mạng. Không hề có một chút do dự nào.
Mộc Hàn Yên càng khóc to hơn, khóc đến nỗi tê dại cả người, không thể tự điều khiển được cơ thể mình nữa.
Không có ai biết được sự đấu tranh quyết liệt và vui mừng đến phát điên trong lòng nàng lúc đó.
Nàng đã trở lại rồi, đã trở lại rồi!
Nàng đã chết một lần, mà lúc này nàng đã sống lại.
Nàng trở về năm mười lăm tuổi một lần nữa! Lời nói của đệ đệ và mẫu thân chính là lúc năm nàng mười lăm tuổi, sau khi bị Tứ tiểu thư của Triệu gia toan tính vu oan!
Cũng tức là, sau này những việc khiến nàng đau khổ tột cùng đều không xảy ra nữa, sẽ không xảy ra nữa!
Không phải mọi thứ đều có thể xoay chuyển sao?
Mẫu thân vẫn còn, đệ đệ vẫn còn.
Mọi người vẫn còn, không vì bảo vệ mình mà chết thảm! Nàng vẫn còn kịp bảo vệ họ, vẫn còn kịp!
Kiếp này, nàng nhất định sẽ bảo vệ họ, nhất định! Tuyệt đối không để việc đau khổ của kiếp trước xảy ra lần nữa.
Bình luận truyện