Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế
Chương 14
Vốn dĩ tâm tình đang xuống dốc, nghe được giọng của anh, thiếu chút nữa Kỷ Vi đã khóc lên, cô siết chặt tay cầm lan can, cúi thấp đầu, đáp: “Dạ, tốt ạ.”
“Chăm chỉ học tập.” Bên kia Lâm Trứ trầm mặc một giây, sau đó dặn dò cô.
Kỷ Vi bĩu môi, hỏi: “Gần đây anh rất bận ạ?”
Đã hơn hai tháng không gặp rồi.
Giọng anh vẫn trầm thấp: “Bận.”
“Ở ký túc xá thì cùng bạn học hòa thuận với nhau. Chú Lưu có đưa thẻ cho em chưa?”
“Em lấy rồi.” Kỷ Vi đá vách tường, một cái lại một cái, sau khi chú Lưu đưa cô đến đây đã lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô, bên trong là sinh hoạt phí.
Lâm Trứ ừ một tiếng, “Cùng bạn học ở chung thì tiền sài không cần tiết kiệm.”
“Biết rồi ạ.” Kỷ Vi có chút không kiên nhẫn, nói tới nói lui vẫn là cái này, giọng cô mang theo chút nhõng nhẽo, ai oán, bên kia Lâm Trứ cũng nghe được, một lúc sau, người đàn ông thấp giọng nở nụ cười, “Không vui?”
Kỷ Vi bị phát hiện thì mặt đỏ lên, cắn môi dưới, “Cũng tạm.”
Tiếng cười của anh rất dễ nghe, Kỷ Vi cảm giác lỗ tai bốc cháy.
Lâm Trứ: “Có gì không vui có thể nói ra.”
Kỷ Vi hít một hơi, “Anh có nghĩ đến em không?”
Câu này vừa thốt lên, bên cạnh có hai bạn sát vách cầm theo thau nước đi ra, còn liếc nhìn cô một cái, cười đến hai vai run run. Mặt Kỷ Vi đỏ lên, siết chặt tay, cảm giác bên tai nóng lên.
Bên kia Lâm Trứ sửng sốt, nửa ngày sau, đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, ngữ điệu trầm trầm: “Nghĩ đến em có lo học hay không.”
Kỷ Vi: “!!!”
Cô bực bội: “Em không muốn nghe cái này.”
Lâm: “Đừng nháo.”
Kỷ Vi: “Hừ.”
Hai người lại rơi vào im lặng, một bàn đầy những hợp đồng, văn kiện đang chờ anh, Lệ Thần lật văn kiện ra nhìn anh, cười hếch cằm, gõ gõ lên bàn, nhỏ giọng nói: “Lâm tổng, nói chuyện xong rồi sao?”
Kỷ Vi nghe được, cô cắn môi dưới, hỏi Lâm Trứ: “Anh ở công ty à?”
“Mở họp.” Lâm Trứ đáp, một lần nữa Kỷ Vi lại siết chặt lan can, nói: “Anh đang bận thì thôi ạ, em sẽ cố gắng học tập, hòa thuận với bạn cùng phòng.”
Nói xong, Kỷ Vi cúp điện thoại.
Biết anh rất bận, Kỷ Vi có chút tỉnh táo hơn, cô cúp điện thoại xong vẫn đứng ở lan can thêm một lúc, sau đó mới quay người về phòng. Lúc này cô đã có tâm trạng cùng ba người bạn cùng phòng chào hỏi nhau, giới thiệu về nhau, tuy rằng vẫn còn hơi không quen nhưng cô rất cố gắng để bản thân không kẹt quá sâu vào vòng luẩn quẩn đó.
Ba người bạn cùng phòng đều là những cô gái khá tốt, đối diện giường Kỷ Vi là bạn học ban tự nhiên, tên là Chu Mạn; dưới chân giường Kỷ Vi là bạn ban văn, tên là Triệu Yến; dưới chân giường của Chu Mạn cũng là bạn ban văn, tên là Đỗ Nhược. Chu Mạn và Đỗ Nhược đều là người từ khu chợ phía Động, Triệu Yến là dân địa phương ở Kim Thành, Kỷ Vi ngồi trên ghế nghe các bạn nói chuyện phiếm.
Một lúc sau, tập hợp tại lớp học.
Liêu Mân ở dưới lầu một chờ cô, Kỷ Vi khoác tay Liên Mân, tâm tình nhẹ nhàng hơn, Triệu Yến và Đỗ Nhược cũng là bạn học ở lớp Kỷ Vi.
Lớp ba cao nhị.
Liêu Mân được chọn làm lớp trưởng, Kỷ Vi nằm dài lên bàn nghe Liêu Mân đứng trên bục phát biểu.
Học tập, sinh hoạt ở cao nhị chính thức bắt đầu.
Buổi tối đi đến nhà ăn dùng cơm sau đó trở về ký túc xá, Kỷ Vi lấy đồ đi tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ, lau khô tóc, ngồi trên ghế, lấy sách vở ra học bài.
Chu Mạn và Triệu Yến về phòng, cười hi hi đẩy cửa vào, Đỗ Nhược đang ngồi trên ghế ló đầu ra hỏi: “Thế nào? Thế nào? Có lấy được không đấy?”
Kỷ Vi quay đầu nhìn bọn họ.
Chu Mạn kéo ghế ra ngồi xuống, cười nói: “Lấy được rồi, cậu đúng là cái đồ hoa si (1).”
(1) Hoa si: Bộ dáng mê mẩn cái đẹp, hay còn được biết là mê trai (gái)
Đỗ Nhược hét lên một tiếng, “Đưa đây đưa đây….”
Chu Mạn thong thả ung dung đưa điện thoại cho Đỗ Nhước, ba người chụm đầu vào nhau, Triệu Yến thổn thức, “Sao lúc trước không chú đến Triệu Cận Sinh lại đẹp trai như vậy chứ….”
“Đúng vậy đấy, a, Kỷ Vi, lúc cậu học cao nhất là cùng lớp với Triệu Cận Sinh đúng không?” Đỗ Nhược thêm wechat của Triệu Cận Sinh xong thì quay đầu lại hỏi.
Kỷ Vi sửng sốt, gật đầu, nói: “Ừ, chung một lớp.”
Vẻ mặt Đỗ Nhược ngại ngùng: “A, hâm mộ chết mất.”
“Cậu ấy thế nào?” Đỗ Nhược trực tiếp kéo ghế qua ngồi cạnh Kỷ Vi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, Kỷ Vi chần chờ một lúc mới nói: “Là một người rất tốt, thành tích môn toán cực kỳ giỏi, ừm, chỉ vậy thôi.”
Đỗ Nhược vẻ mặt mê mẫn, “Ây dà, sớm biết thì mình đã đi học ban tự nhiên rồi.”
“Chu Mạn, mình hâm mộ cậu nha.” Đỗ Nhược quay đầu nói với Chu Mạn, Chu Mạn đặt điện thoại xuống, cầm thau rửa mặt, cười nói: “Hâm mộ đi hâm mộ đi, cậu ấy ngồi đằng sau chị đây này.”
Đỗ Nhược ‘a’ một tiếng, đứng dậy đuổi theo Chu Mạn.
Ở một bên, Triệu Yến ‘ha’ một tiếng, nói: “Chưa có khải giảng mà đã nghĩ đến việc yêu sớm.”
Sau đó lại ghé sát vào Kỷ Vi, nhìn Kỷ Vi hỏi, “Cậu có thích ai không?”
Tim Kỷ Vi đập nhanh, tay xoa điện thoại, nửa ngày sau cô nói: “Không có.”
Triệu Yến cười ha ha, xoa nhẹ tóc Kỷ Vi, “Nhìn xem, cậu rất ngoan nha, sẽ không yêu sớm.”
Kỷ Vi nghĩ thầm, mới là lạ, mình đây đã hôn anh ấy rồi đó.
Cô chơi điện thoại.
Điện thoại vang lên thông báo.
Triệu Cận Sinh: 【 icon mặt tươi cười. 】
Kỷ Vi: 【 icon mặt tươi cười. 】
Triệu Cận Sinh: 【 icon che mặt. Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không? 】
Kỷ Vi: 【 Cậu muốn nói gì vậy? 】
Triệu Cận Sinh: 【 Cậu muốn đi thư viện không? Ông trời ơi, thư viện ở tít bên ký túc xá các cậu, mình muốn khóc quá…】
Kỷ Vi: 【 Vậy cậu đến đây đi, mình không đi. 】
Triệu Cận Sinh: 【 Mình và Chu Mục sẽ qua tìm cậu và Liêu Mân. 】
Kỷ Vi: 【 Nhưng bây giờ mình muốn ngủ. 】
Triệu Cận Sinh: 【 icon kinh ngạc. Ngủ sớm vậy hả? 】
Kỷ Vi: 【 Ừm. 】
Triệu Cận Sinh: 【 Vậy để lần sau đi, cậu đi ngủ sớm một chút nhé. 】
Kỷ Vi: 【 Được rồi. 】
Triệu Cẩn Sinh: 【 Ngủ ngon. 】
Kỷ Vi không trả lời cậu, bò lên giường nằm, đặt điện thoại dưới gối đầu, ngủ.
Chắc do đổi chỗ ngủ, Kỷ Vi ngủ không được an ổn, lăn qua lộn lại, cuối cùng cô lấy điện thoại ra, nhắn tin wechat cho Lâm Trứ.
Kỷ Vi: 【 Anh hết bận chưa? 】
Lâm: 【 Vẫn chưa, còn mấy tiếng nữa. Em chưa ngủ sao? 】
Kỷ Vi: 【 Chuẩn bị ạ. 】
Cô vốn dĩ nhập vào ‘không ngủ được’, cuối cùng vẫn không gửi đi, xóa gõ lại thành ‘chuẩn bị’.
Lại lần nữa đem điện thoại nhét xuống gối đầu, Kỷ Vi mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, nghe được Đỗ Nhược nhỏ giọng hỏi Chu Mạn phải làm sao để nhắn tin mở đầu với Triệu Cận Sinh, làm sao để nói chuyện phiếm với cậu ấy, sau đó nghe được Đỗ Nhược khóc thút thít, nói: “Cậu ấy nói cậu ấy buồn ngủ….”
Cuối cùng Kỷ Vi cũng ngủ.
Những sinh hoạt kế tiếp trong trường, Kỷ Vi từ từ thích ứng, mỗi ngày cùng với Liêu Mân như hình với bóng, đến cả đi vệ sinh cũng đi chung. Những ngày ăn chơi giống cao nhất đã không còn xuất hiện nhiều nữa, quan hệ với bạn học cao nhị cũng không tồi, nhưng ai cũng lấy học tập làm việc chính. Triệu Cận Sinh vẫn như ngày đó làm lớp trưởng, được rất nhiều bạn học nữ thích, nhưng Triệu Cận Sinh vẫn luôn đi cùng Chu Mục, cũng rất thường hay lại tìm Kỷ Vi và Liêu Mân đi ăn chung.
Đỗ Nhược hâm mộ muốn chết, nói: “Có thể học chung lớp hồi cao nhất thật tốt quá. Kỷ Vi, lần sau đi ăn cậu gọi mình đi với nha.”
Kỷ Vi chần chờ, đưa mắt nhìn Liêu Mân, Liêu Mân đang nhìn poster mới nhất của Lâm Trứ, đầu chưa ngẩng lên đã nói: “Được, cùng nhau ăn cơm đi.”
Kỷ Vi nghe vậy cũng cười ngọt ngào, “Vậy ngày mai đi ăn cùng nhau.”
Đỗ Nhược mở to đôi mắt, vui vẻ ôm chầm lấy Kỷ Vi.
Ngày thứ ba, Triệu Cận Sinh và Chu Mục đến đây, lúc lại gần mới phát hiện có thêm một bạn học nữ, Liêu Mân xoa tay, nói: “Giới thiệu một chút, cô bạn tiểu khả ái này là bạn cùng lớp, cậu ấy tên là Đỗ Nhược. Hôm nay cậu ấy cùng đi ăn chúng, không ngại chứ?”
Triệu Cận Sinh đưa mắt nhìn Đỗ Nhược, sau đó lại nhìn Kỷ Vi đang lướt điện thoại, cười nói: “Không ngại.”
Ánh mắt Đỗ Nhược sáng lên, đi chung về phía nhà ăn.
Chu Mục khoác vai Triệu Cận Sinh, thấp giọng nói: “Đó không phải là cô gái hay nhắn tin wechat cho cậu sao?”
Triệu Cận Sinh không trả lời, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Kỷ Vi, Kỷ Vi đang nói chuyện cùng Liêu Mân, Liêu Mân cười nhéo mũi cô: “Khi nào cậu chụp hình?”
Kỷ Vi lắc đầu: “Không biết nữa, bên đó chưa báo cho mình, mình sợ không kịp thời gian quá.”
Liêu Mân: “Cậu gọi cho nam thần một cái, hỏi anh ấy coi sao?”
Kỷ Vi: “Không đâu.”
Liêu Mân cười, nắm tay Kỷ Vi.
Triệu Cận Sinh cười hỏi: “Mấy cậu đang nói chuyện gì vậy?”
Kỷ Vi và Liêu Mân cùng nhìn cậu ta, lắc đầu: “Bí mật.”
Triệu Cận Sinh: “Được rồi.”
Đỗ Nhược nhìn tới nhìn lui thăm dò, đi phía sau cười ngọt ngào, sau khi vào nhà ăn, Kỷ Vi đem vị trí thường ngày nhường cho Đỗ Nhược, Đỗ Nhược ngồi đối diện Triệu Cận Sinh, Triệu Cận Sinh vừa ngẩng đầu, sửng sốt….
……
Hai ba tháng sau, Chu Khải rốt cuộc cũng thông báo cho Kỷ Vi đi quay chụp, suy xét thời gian của Kỷ Vi, anh ta chỉ chọn hai ngày cuối tuần, Kỷ Vi không nói cho di Trần và Lâm lão gia, chỉ nhờ chú Lưu đưa cô đến phòng làm việc Phượng Minh, Chu Khải tự mình xuống dưới đón cô, Kỷ Vi ngoan ngoãn gọi một tiếng “Chu ca”.
Chu Khải cười nói: “Tiểu công chúa tới rồi.”
“Có chuẩn bị cho em một ít đồ ăn vặt, đợt lát nữa nghe người tạo hình diễn giải rồi làm theo là được, biết không?”
“Dạ.” Kỷ Vi gật đầu, đi theo vào studio, chủ đề kỳ này là hình ảnh dân quốc, tóc tết đuôi sam, đồng phục học sinh, Kỷ Vi vừa xuất hiện, người trong studio đều nhìn chằm chằm, một nhà tạo hình đi tới đặt tay lên bả vai Chu Khải, tay khác xoa cằm, hỏi: “Đào đâu ra tiểu bảo bối thế? Còn xinh đẹp như vậy nữa chứ”
Chu Khải cười nói: “Phải chăm sóc cho thật tốt, cô nhóc nhà Lâm tổng đó.”
“Lâm tổng?” Nhà tạo hình đó sửng sốt, sau đó thật không thể tưởng tượng: “Là nam thần hả?”
Chu Khải gật đầu.
“Mẹ nó, Chu Khải, cậu được đó.” Nhà tạo hình nhanh chóng đi qua, kéo Kỷ Vi lại phía này, đánh giá từ trên xuống dưới, “Tiểu bảo bối, lại đây với chị nào, không phải, lại đây cùng anh trai trang điểm.”
Ngay sau đó anh ta quay đầu, hung hăng với những người khác: “Đứng đó làm gì? Lại đây hỗ trợ xem nào, tiểu công chúa tới, phải chăm sóc thật tốt biết không.”
“Được được!”
Kỷ Vi được dẫn vào trang điểm, nhà tạo hình một bên chỉ đạo, một bên lựa trang phục ở cây treo đồ.
Rất nhanh, hai bím tóc tết đuôi sam đã hoàn thành, trang điểm cũng đã xong, sau đó cô được dẫn đi thay đồ, cửa vừa mở ra, một cô bé học sinh ngây ngô như tiểu tiên nữ được ra lò.
Bộ dạng mê mang của Kỷ Vi hấp dẫn người nhìn, một phòng đều chìm trong im lặng.
Nhà tạo hình lấy lại tinh thần, dẫn Kỷ Vi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Tiểu bảo bối có dự tính xuất đạo hay không nha?”
Kỷ Vi lắc đầu.
“Không xuất đạo thật đáng tiếc….”
Vừa bước ra thì thấy cửa ra vào đẩy mở, Lâm Trứ kéo áo khoác được vắt trên cánh tay, phía sau có thêm một đoàn người tiến vào, nhìn thấy Kỷ Vi, bước chân Lâm Trứ dừng lại.
Ánh mắt Kỷ Vi sáng lên, lập tức chạy tới.
Theo bản năng, Lâm Trứ vươn cánh tay ra, ôm chầm lấy eo cô gái đang nhào vào mình.
Trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh, không một tiếng động.
“Chăm chỉ học tập.” Bên kia Lâm Trứ trầm mặc một giây, sau đó dặn dò cô.
Kỷ Vi bĩu môi, hỏi: “Gần đây anh rất bận ạ?”
Đã hơn hai tháng không gặp rồi.
Giọng anh vẫn trầm thấp: “Bận.”
“Ở ký túc xá thì cùng bạn học hòa thuận với nhau. Chú Lưu có đưa thẻ cho em chưa?”
“Em lấy rồi.” Kỷ Vi đá vách tường, một cái lại một cái, sau khi chú Lưu đưa cô đến đây đã lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô, bên trong là sinh hoạt phí.
Lâm Trứ ừ một tiếng, “Cùng bạn học ở chung thì tiền sài không cần tiết kiệm.”
“Biết rồi ạ.” Kỷ Vi có chút không kiên nhẫn, nói tới nói lui vẫn là cái này, giọng cô mang theo chút nhõng nhẽo, ai oán, bên kia Lâm Trứ cũng nghe được, một lúc sau, người đàn ông thấp giọng nở nụ cười, “Không vui?”
Kỷ Vi bị phát hiện thì mặt đỏ lên, cắn môi dưới, “Cũng tạm.”
Tiếng cười của anh rất dễ nghe, Kỷ Vi cảm giác lỗ tai bốc cháy.
Lâm Trứ: “Có gì không vui có thể nói ra.”
Kỷ Vi hít một hơi, “Anh có nghĩ đến em không?”
Câu này vừa thốt lên, bên cạnh có hai bạn sát vách cầm theo thau nước đi ra, còn liếc nhìn cô một cái, cười đến hai vai run run. Mặt Kỷ Vi đỏ lên, siết chặt tay, cảm giác bên tai nóng lên.
Bên kia Lâm Trứ sửng sốt, nửa ngày sau, đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, ngữ điệu trầm trầm: “Nghĩ đến em có lo học hay không.”
Kỷ Vi: “!!!”
Cô bực bội: “Em không muốn nghe cái này.”
Lâm: “Đừng nháo.”
Kỷ Vi: “Hừ.”
Hai người lại rơi vào im lặng, một bàn đầy những hợp đồng, văn kiện đang chờ anh, Lệ Thần lật văn kiện ra nhìn anh, cười hếch cằm, gõ gõ lên bàn, nhỏ giọng nói: “Lâm tổng, nói chuyện xong rồi sao?”
Kỷ Vi nghe được, cô cắn môi dưới, hỏi Lâm Trứ: “Anh ở công ty à?”
“Mở họp.” Lâm Trứ đáp, một lần nữa Kỷ Vi lại siết chặt lan can, nói: “Anh đang bận thì thôi ạ, em sẽ cố gắng học tập, hòa thuận với bạn cùng phòng.”
Nói xong, Kỷ Vi cúp điện thoại.
Biết anh rất bận, Kỷ Vi có chút tỉnh táo hơn, cô cúp điện thoại xong vẫn đứng ở lan can thêm một lúc, sau đó mới quay người về phòng. Lúc này cô đã có tâm trạng cùng ba người bạn cùng phòng chào hỏi nhau, giới thiệu về nhau, tuy rằng vẫn còn hơi không quen nhưng cô rất cố gắng để bản thân không kẹt quá sâu vào vòng luẩn quẩn đó.
Ba người bạn cùng phòng đều là những cô gái khá tốt, đối diện giường Kỷ Vi là bạn học ban tự nhiên, tên là Chu Mạn; dưới chân giường Kỷ Vi là bạn ban văn, tên là Triệu Yến; dưới chân giường của Chu Mạn cũng là bạn ban văn, tên là Đỗ Nhược. Chu Mạn và Đỗ Nhược đều là người từ khu chợ phía Động, Triệu Yến là dân địa phương ở Kim Thành, Kỷ Vi ngồi trên ghế nghe các bạn nói chuyện phiếm.
Một lúc sau, tập hợp tại lớp học.
Liêu Mân ở dưới lầu một chờ cô, Kỷ Vi khoác tay Liên Mân, tâm tình nhẹ nhàng hơn, Triệu Yến và Đỗ Nhược cũng là bạn học ở lớp Kỷ Vi.
Lớp ba cao nhị.
Liêu Mân được chọn làm lớp trưởng, Kỷ Vi nằm dài lên bàn nghe Liêu Mân đứng trên bục phát biểu.
Học tập, sinh hoạt ở cao nhị chính thức bắt đầu.
Buổi tối đi đến nhà ăn dùng cơm sau đó trở về ký túc xá, Kỷ Vi lấy đồ đi tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ, lau khô tóc, ngồi trên ghế, lấy sách vở ra học bài.
Chu Mạn và Triệu Yến về phòng, cười hi hi đẩy cửa vào, Đỗ Nhược đang ngồi trên ghế ló đầu ra hỏi: “Thế nào? Thế nào? Có lấy được không đấy?”
Kỷ Vi quay đầu nhìn bọn họ.
Chu Mạn kéo ghế ra ngồi xuống, cười nói: “Lấy được rồi, cậu đúng là cái đồ hoa si (1).”
(1) Hoa si: Bộ dáng mê mẩn cái đẹp, hay còn được biết là mê trai (gái)
Đỗ Nhược hét lên một tiếng, “Đưa đây đưa đây….”
Chu Mạn thong thả ung dung đưa điện thoại cho Đỗ Nhước, ba người chụm đầu vào nhau, Triệu Yến thổn thức, “Sao lúc trước không chú đến Triệu Cận Sinh lại đẹp trai như vậy chứ….”
“Đúng vậy đấy, a, Kỷ Vi, lúc cậu học cao nhất là cùng lớp với Triệu Cận Sinh đúng không?” Đỗ Nhược thêm wechat của Triệu Cận Sinh xong thì quay đầu lại hỏi.
Kỷ Vi sửng sốt, gật đầu, nói: “Ừ, chung một lớp.”
Vẻ mặt Đỗ Nhược ngại ngùng: “A, hâm mộ chết mất.”
“Cậu ấy thế nào?” Đỗ Nhược trực tiếp kéo ghế qua ngồi cạnh Kỷ Vi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, Kỷ Vi chần chờ một lúc mới nói: “Là một người rất tốt, thành tích môn toán cực kỳ giỏi, ừm, chỉ vậy thôi.”
Đỗ Nhược vẻ mặt mê mẫn, “Ây dà, sớm biết thì mình đã đi học ban tự nhiên rồi.”
“Chu Mạn, mình hâm mộ cậu nha.” Đỗ Nhược quay đầu nói với Chu Mạn, Chu Mạn đặt điện thoại xuống, cầm thau rửa mặt, cười nói: “Hâm mộ đi hâm mộ đi, cậu ấy ngồi đằng sau chị đây này.”
Đỗ Nhược ‘a’ một tiếng, đứng dậy đuổi theo Chu Mạn.
Ở một bên, Triệu Yến ‘ha’ một tiếng, nói: “Chưa có khải giảng mà đã nghĩ đến việc yêu sớm.”
Sau đó lại ghé sát vào Kỷ Vi, nhìn Kỷ Vi hỏi, “Cậu có thích ai không?”
Tim Kỷ Vi đập nhanh, tay xoa điện thoại, nửa ngày sau cô nói: “Không có.”
Triệu Yến cười ha ha, xoa nhẹ tóc Kỷ Vi, “Nhìn xem, cậu rất ngoan nha, sẽ không yêu sớm.”
Kỷ Vi nghĩ thầm, mới là lạ, mình đây đã hôn anh ấy rồi đó.
Cô chơi điện thoại.
Điện thoại vang lên thông báo.
Triệu Cận Sinh: 【 icon mặt tươi cười. 】
Kỷ Vi: 【 icon mặt tươi cười. 】
Triệu Cận Sinh: 【 icon che mặt. Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không? 】
Kỷ Vi: 【 Cậu muốn nói gì vậy? 】
Triệu Cận Sinh: 【 Cậu muốn đi thư viện không? Ông trời ơi, thư viện ở tít bên ký túc xá các cậu, mình muốn khóc quá…】
Kỷ Vi: 【 Vậy cậu đến đây đi, mình không đi. 】
Triệu Cận Sinh: 【 Mình và Chu Mục sẽ qua tìm cậu và Liêu Mân. 】
Kỷ Vi: 【 Nhưng bây giờ mình muốn ngủ. 】
Triệu Cận Sinh: 【 icon kinh ngạc. Ngủ sớm vậy hả? 】
Kỷ Vi: 【 Ừm. 】
Triệu Cận Sinh: 【 Vậy để lần sau đi, cậu đi ngủ sớm một chút nhé. 】
Kỷ Vi: 【 Được rồi. 】
Triệu Cẩn Sinh: 【 Ngủ ngon. 】
Kỷ Vi không trả lời cậu, bò lên giường nằm, đặt điện thoại dưới gối đầu, ngủ.
Chắc do đổi chỗ ngủ, Kỷ Vi ngủ không được an ổn, lăn qua lộn lại, cuối cùng cô lấy điện thoại ra, nhắn tin wechat cho Lâm Trứ.
Kỷ Vi: 【 Anh hết bận chưa? 】
Lâm: 【 Vẫn chưa, còn mấy tiếng nữa. Em chưa ngủ sao? 】
Kỷ Vi: 【 Chuẩn bị ạ. 】
Cô vốn dĩ nhập vào ‘không ngủ được’, cuối cùng vẫn không gửi đi, xóa gõ lại thành ‘chuẩn bị’.
Lại lần nữa đem điện thoại nhét xuống gối đầu, Kỷ Vi mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, nghe được Đỗ Nhược nhỏ giọng hỏi Chu Mạn phải làm sao để nhắn tin mở đầu với Triệu Cận Sinh, làm sao để nói chuyện phiếm với cậu ấy, sau đó nghe được Đỗ Nhược khóc thút thít, nói: “Cậu ấy nói cậu ấy buồn ngủ….”
Cuối cùng Kỷ Vi cũng ngủ.
Những sinh hoạt kế tiếp trong trường, Kỷ Vi từ từ thích ứng, mỗi ngày cùng với Liêu Mân như hình với bóng, đến cả đi vệ sinh cũng đi chung. Những ngày ăn chơi giống cao nhất đã không còn xuất hiện nhiều nữa, quan hệ với bạn học cao nhị cũng không tồi, nhưng ai cũng lấy học tập làm việc chính. Triệu Cận Sinh vẫn như ngày đó làm lớp trưởng, được rất nhiều bạn học nữ thích, nhưng Triệu Cận Sinh vẫn luôn đi cùng Chu Mục, cũng rất thường hay lại tìm Kỷ Vi và Liêu Mân đi ăn chung.
Đỗ Nhược hâm mộ muốn chết, nói: “Có thể học chung lớp hồi cao nhất thật tốt quá. Kỷ Vi, lần sau đi ăn cậu gọi mình đi với nha.”
Kỷ Vi chần chờ, đưa mắt nhìn Liêu Mân, Liêu Mân đang nhìn poster mới nhất của Lâm Trứ, đầu chưa ngẩng lên đã nói: “Được, cùng nhau ăn cơm đi.”
Kỷ Vi nghe vậy cũng cười ngọt ngào, “Vậy ngày mai đi ăn cùng nhau.”
Đỗ Nhược mở to đôi mắt, vui vẻ ôm chầm lấy Kỷ Vi.
Ngày thứ ba, Triệu Cận Sinh và Chu Mục đến đây, lúc lại gần mới phát hiện có thêm một bạn học nữ, Liêu Mân xoa tay, nói: “Giới thiệu một chút, cô bạn tiểu khả ái này là bạn cùng lớp, cậu ấy tên là Đỗ Nhược. Hôm nay cậu ấy cùng đi ăn chúng, không ngại chứ?”
Triệu Cận Sinh đưa mắt nhìn Đỗ Nhược, sau đó lại nhìn Kỷ Vi đang lướt điện thoại, cười nói: “Không ngại.”
Ánh mắt Đỗ Nhược sáng lên, đi chung về phía nhà ăn.
Chu Mục khoác vai Triệu Cận Sinh, thấp giọng nói: “Đó không phải là cô gái hay nhắn tin wechat cho cậu sao?”
Triệu Cận Sinh không trả lời, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Kỷ Vi, Kỷ Vi đang nói chuyện cùng Liêu Mân, Liêu Mân cười nhéo mũi cô: “Khi nào cậu chụp hình?”
Kỷ Vi lắc đầu: “Không biết nữa, bên đó chưa báo cho mình, mình sợ không kịp thời gian quá.”
Liêu Mân: “Cậu gọi cho nam thần một cái, hỏi anh ấy coi sao?”
Kỷ Vi: “Không đâu.”
Liêu Mân cười, nắm tay Kỷ Vi.
Triệu Cận Sinh cười hỏi: “Mấy cậu đang nói chuyện gì vậy?”
Kỷ Vi và Liêu Mân cùng nhìn cậu ta, lắc đầu: “Bí mật.”
Triệu Cận Sinh: “Được rồi.”
Đỗ Nhược nhìn tới nhìn lui thăm dò, đi phía sau cười ngọt ngào, sau khi vào nhà ăn, Kỷ Vi đem vị trí thường ngày nhường cho Đỗ Nhược, Đỗ Nhược ngồi đối diện Triệu Cận Sinh, Triệu Cận Sinh vừa ngẩng đầu, sửng sốt….
……
Hai ba tháng sau, Chu Khải rốt cuộc cũng thông báo cho Kỷ Vi đi quay chụp, suy xét thời gian của Kỷ Vi, anh ta chỉ chọn hai ngày cuối tuần, Kỷ Vi không nói cho di Trần và Lâm lão gia, chỉ nhờ chú Lưu đưa cô đến phòng làm việc Phượng Minh, Chu Khải tự mình xuống dưới đón cô, Kỷ Vi ngoan ngoãn gọi một tiếng “Chu ca”.
Chu Khải cười nói: “Tiểu công chúa tới rồi.”
“Có chuẩn bị cho em một ít đồ ăn vặt, đợt lát nữa nghe người tạo hình diễn giải rồi làm theo là được, biết không?”
“Dạ.” Kỷ Vi gật đầu, đi theo vào studio, chủ đề kỳ này là hình ảnh dân quốc, tóc tết đuôi sam, đồng phục học sinh, Kỷ Vi vừa xuất hiện, người trong studio đều nhìn chằm chằm, một nhà tạo hình đi tới đặt tay lên bả vai Chu Khải, tay khác xoa cằm, hỏi: “Đào đâu ra tiểu bảo bối thế? Còn xinh đẹp như vậy nữa chứ”
Chu Khải cười nói: “Phải chăm sóc cho thật tốt, cô nhóc nhà Lâm tổng đó.”
“Lâm tổng?” Nhà tạo hình đó sửng sốt, sau đó thật không thể tưởng tượng: “Là nam thần hả?”
Chu Khải gật đầu.
“Mẹ nó, Chu Khải, cậu được đó.” Nhà tạo hình nhanh chóng đi qua, kéo Kỷ Vi lại phía này, đánh giá từ trên xuống dưới, “Tiểu bảo bối, lại đây với chị nào, không phải, lại đây cùng anh trai trang điểm.”
Ngay sau đó anh ta quay đầu, hung hăng với những người khác: “Đứng đó làm gì? Lại đây hỗ trợ xem nào, tiểu công chúa tới, phải chăm sóc thật tốt biết không.”
“Được được!”
Kỷ Vi được dẫn vào trang điểm, nhà tạo hình một bên chỉ đạo, một bên lựa trang phục ở cây treo đồ.
Rất nhanh, hai bím tóc tết đuôi sam đã hoàn thành, trang điểm cũng đã xong, sau đó cô được dẫn đi thay đồ, cửa vừa mở ra, một cô bé học sinh ngây ngô như tiểu tiên nữ được ra lò.
Bộ dạng mê mang của Kỷ Vi hấp dẫn người nhìn, một phòng đều chìm trong im lặng.
Nhà tạo hình lấy lại tinh thần, dẫn Kỷ Vi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Tiểu bảo bối có dự tính xuất đạo hay không nha?”
Kỷ Vi lắc đầu.
“Không xuất đạo thật đáng tiếc….”
Vừa bước ra thì thấy cửa ra vào đẩy mở, Lâm Trứ kéo áo khoác được vắt trên cánh tay, phía sau có thêm một đoàn người tiến vào, nhìn thấy Kỷ Vi, bước chân Lâm Trứ dừng lại.
Ánh mắt Kỷ Vi sáng lên, lập tức chạy tới.
Theo bản năng, Lâm Trứ vươn cánh tay ra, ôm chầm lấy eo cô gái đang nhào vào mình.
Trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh, không một tiếng động.
Bình luận truyện