Tiếu Tướng Quân
Chương 24
Đoàn Ngự Thạch ngây người… Tô Dung Nhi cũng đã quên giãy dụa…
Quả thật, hiện tại trong mắt người khác, nàng đang là nam nhân, bởi vì bây giờ nàng đang hoá trang bộ dáng của tiểu quân y, mà hắn hiện đang… ôm nàng… ^^
Này… hiểu lầm này thực sự… >”< quá lớn nha, hắn bị cho rằng thích nam nhân??? Đoàn Ngự Thạch sắc mặt vô cùng khó coi, lần này thật đẹp mặt mà…
“Các ngươi hiểu lầm…”
“Phi lễ nhaaaa…!!!”
Hắn vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin trừng mắt nhìn nữ nhân đang trong lòng hắn.
Hắn nhẹ buông tay, Tô Dung Nhi nháy mắt liền tận dụng thời cơ, lập tức giãy dụa bỏ chạy, nhanh như chớp đến trốn phía sau Mục Đức Quang.
“Trở về đây!” Đoàn Ngự Thạch hổn hển mệnh lệnh.
“Không, tiểu nhân thà chết chứ không khuất phục!”
Nàng dùng sức lắc đầu, mắt còn ứa ra lệ, bộ dáng như vừa trải qua việc gì thật kinh hoàng làm cho Đoàn Ngự Thạch nổi nóng thiếu chút nữa là hộc máu. (Dung Nhi tỷ diễn hay ghê nhể, tội ca ca quá à >”<)
Ha ha, có nhiều người như vậy làm chỗ dựa, nàng không sợ phu quân ép nàng nữa đâu!!!
Đông Phương Vệ thật sự nhịn không được.
“Tướng quân, ngài như thế nào có thể đối với hắn… đối với hắn… ai…!!!” Đông Phương Vệ cảm thấy thật xấu hổ, nói ra như thế nào đây, đại tướng quân đối với tên quân y kia lại… còn có ý đồ cường bạo hắn, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn thật không thể tin!
Đoàn Ngự Thạch thân đường đường là đại tướng quân, làm sao có thể chịu được cái loại hiểu lầm này, hắn tức giận trả lời.
“Nàng là nữ!”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên mọi người lại trải qua thêm một phen kinh ngạc lớn nữa.
“Ta không phải nữ!” Tô Dung Nhi không cam lòng yếu thế, liền phủ nhận.
Xong rồi xong rồi!!! Đại tướng quân chẵng những điên rồi mà ánh mắt cũng có vấn đề.
Hàn Văn Việt cười khổ nói: “Nhưng tướng quân, hắn rõ ràng là…”
“Nàng dịch dung!”
Mọi người ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn về phía tên tiểu quân y đang đứng phía sau Mục Đức Quang.
Tô Dung Nhi chau mày, không phục nhìn trừng hắn, hắn dám đem bí mật của nàng nói ra!
“Hơn nữa nàng là thê tử của ta!” Đoàn Ngự Thạch quang minh chính đại, lớn tiếng tuyên bố.
Mọi người ánh mắt khiếp sợ trừng ra lớn thêm, tướng quân thật đáng kinh người nha, chỉ dùng lời nói thôi đã thành công làm cho toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người tiểu quân y.
Nếu lời tướng quân nói là thật, thì…
“Dung Nhi đừng giả trang nữa!” Đoàn Ngự Thạch song chưởng đưa ngang ngực, nhìn tiểu tử kia ra lệnh.
Gương mặt đang trốn phía sau Mục Đức Quang đột nhiên hé ra.
“Người ta vẫn chưa có gả cho huynh…!”
Một gương mặt thanh lệ tuyệt tục hé ra, làm cho tròng mắt mọi người suýt chút nữa rớt xuống, bởi vì lúc nãy là gương mặt của nam nhân, còn bây giờ lại là…
Tô Dung Nhi tuy rằng liếc nhìn hắn một cái xem thường, nhưng trong lòng cũng thật vui nha, hắn trước mặt mọi người lại tuyên bố nàng là thê tử của hắn, thật sự nàng rất vui nha. ^^
“Tướng quân… chuyện gì xảy ra vậy?”
Khi nào bọn họ lại có một vị tướng quân phu nhân, thật sự không ai hiểu được, đây quả là một chuyện kinh hỉ lớn mà!!! (Kinh = kinh hoàng, hỉ = vui mừng, mí nàng tự ghép lại mà hiểu nhá ^^)
“Chuyện là như thế, nàng là thê tử chưa cưới của ta, không thể để nàng tiếp tục ở trong doanh lý toàn là nam nhân như thế này!”
Đoàn Ngự Thạch thật sự lười giải thích, chỉ cần mọi người biết được, hắn là thích chính là nữ nhân và nàng còn là thê tử của hắn, vậy là được rồi.
“Muội hoá trang thành nam nhân là sẽ không còn vấn đề gì nữa mà, huynh thật cố chấp!”
Nàng thì thào nói thầm, bả đầu lùi về phía sau Mục Đức Quang, thoáng một cái gương mặt xinh đẹp lại biến thành tên tiểu quân y, nàng nhô đầu ra, nói: “Như vậy được rồi mà.”
Cảnh tượng trước mắt doạ cho mọi người cằm đều như muốn rớt ra, chỉ có Đoàn Ngự Thạch thần thái là trấn định, bởi vì trước đây hắn đã bị doạ qua mấy lần rồi, không thể trách mọi người được!
“Ông trời ơi! Ánh mắt ta nhất định là…” Hàn Văn Việt kinh hô.
Đông Phương Vệ cũng khẩn trương: “Thật sự giống như đúc, chính là thuật dịch dung, quả nhiên lợi hại, mà công phu biến hoá chỉ trong nháy mắt, chẵng lẽ… đây là “Thiên diện thuật” mà trên giang hồ thất truyền đã lâu?”
Gương mặt kia lại lùi về phía sau Mục Đức Quang, sau đó lại hé ra gương mặt thiếu nữ, cười trả lời.
“Đúng vậy, đây là Thiên diện thuật!”
“Tướng quân phu nhân công phu quả nhiên đáng bội phục!” Tất Tề nhìn như thế đã hiểu, đấy lòng dâng lên sự bội phục.
“Thật ra ta chỉ biết có công phu này thôi!” Tô Dung Nhi ngượng ngùng, bướng bỉnh lè lưỡi, nhìn nàng thật đáng yêu và xinh đẹp.
“Vết sẹo trên mặt tướng quân đột nhiên biến mất, hẳn cũng là kiệt tác của phu nhân?” Đông Phương Vệ hỏi.
“Bởi vì tướng công không thích vết sẹo đó mà, cho nên ta làm một khối da đem che khuất vết sẹo của phu quân, muốn cho chàng vui vẻ một chút thôi!”
Chân tướng sự việc cuối cùng đã rõ ràng, mọi người rốt cục đã hiểu lý do…
Đối với vị phu nhân tướng quân này, ai ai cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, mặc dù không biết nàng từ đâu đến, nhưng biểu hiện của mọi người làm tướng quân vô cùng cao hứng.
Mọi người theo tướng quân đã nhiều năm, trải qua biết bao lần thập tử nhất sinh ở trên chiến trường, tình cảm đối với nhau so ra còn tốt hơn đối với người nhà, cũng chỉ bọn họ mới biết vết sẹo đó có ý nghĩa như thế nào, mọi người đều thống nhất sẽ không đề cập đến, cũng không nói cho bất luận kẻ nào biết.
Bọn họ cũng rất quan tâm đến việc chung thân đại sự của tướng quân, họ biết tướng quân trì trệ việc lập gia đình là vì không tín nhiệm nữ nhân, nhưng nay lại tìm được một nữ nhân yêu mến, bọn họ tất cả đều vui mừng.
Thật không dễ dàng có một nữ nhân lọt vào mắt xanh của tướng quân.
Nếu như tất cả mọi người đều đã hiểu, Đoàn Ngự Thạch làm việc cũng yên tâm hơn.
“Phu nhân nên ở lại trong phủ tướng quân, hôm naysẽ đưa người ra doanh.”
“Ta không đi đâu!”
“Phu nhân không thể tuỳ hứng!”
Nàng không phục đô miệng: “Bất quá chỉ là bị đám binh lính ám toán làm cho té nhào, cũng không phải tai hoạ chết người gì, ngươi cũng đừng nên làm chuyện bé xé ra to!”
“Nếu không phải có chuyện khiến sinh mệnh nàng bị nguy hiểm, ta cũng không kiên trì như vậy!”
Nàng sửng sốt, nhấm nuốt ý tứ trong lời nói của hắn, đột nhiên giật mình hiểu ra.
“Huynh là sợ Tà Vương lúc tìm tới huynh, sẽ đối với muội bất lợi?”
Đoàn Ngự Thạch bạc môi nhếch lên, lãnh khốc nghiêm mặt, không trả lời cũng không phủ nhận.
“Nếu vậy muội càng không thể đi, Tà Vương nếu muốn tới đối phó huynh thì muội phải ở lại giúp huynh!”
“Hoang đường! Nàng không có võ công, như thế nào giúp ta!”
Nghe hắn nói như thế, nàng lại càng không chịu phục.
“Nếu không có muội, ai giúp huynh giải kịch độc Miêu Cương a!!!”
Sao? Thì ra thế! Mọi người lại thêm một lần bất ngờ, vị phu nhân tướng quân này thật sự rất hữu ích nha.
“Nàng ở lại bên người, ta không thể chuyên tâm đối phó Tà Vương, ngược lại còn có thể trở thành gánh nặng cho ta!”
Ai nha, dám nói nàng như vậy, thế thì nàng cũng không thèm khách khí nữa…
“Không biết người nào đó lúc nửa sống nửa chết nằm ở trên giường là ai phải chăm sóc nha, ban ngày phải chiếu cố, ban đêm thì túc trực bên cạnh hắn, đúng giờ giúp hắn uống thuốc uống nước, giúp hắn lau người, đem phân và nước tiểu toàn bộ một tay lo???” (Dung Nhi tỷ, tỷ thiệt là… >”<…)
Oanh!!!
Đoàn Ngự Thạch giống như ngũ lôi oanh đỉnh, gương mặt tái đen, trướng giận đến ửng hồng.
Gương mặt ngàn năm lạnh lùng nay đã biến hoá, không thể hiện nổi tôn nghiêm, còn xấu hổ đến đỏ mặt, ửng hồng cả tai, ánh mắt tàn nhẫn, nhìn người nào đó như muốn khai đao, tội cho kẻn hứng mũi chịu sào là Mục Đức Quang.
“Đức Quang, tìm mười tên thủ hạ giỏi hộ tống nàng ra doanh!”
“Hắn đầu hỏng rồi, đừng nghe hắn!”
Ánh mắt quét về nửa cái đầu vừa lộ ra phía sau Mục Đức Quang.
“Nàng nói cái gì?” Cắn răng nhẫn nhịn, trong giọng nói ẩn chức sức gió lốc sắp bùng phát.
“Người ta không những đã cứu huynh, mà mấy ngày nay cũng chăm sóc huynh rất tốt, huynh không đối với người ta tốt một chút mà cư nhiên còn đuổi người ta đi, vong ân phụ nghĩ !”
Nhìn hai người này cứ giằng co qua lại, những người đứng xem ở một bên thật khổ sở nha, cứ phải cố gắng chịu đựng không được cười!!!
Trong quân doanh không ai là không kiên kỵ Đoàn Ngự Thạch, hắn là một nam tử hán, đại tướng quân uy danh bát phương, trời sanh tính tình kiêu ngạo, không lúc nào là không nghiêm lãnh gương mặt, khí thế khiến người người đối với hắn phải kinh sợ.
Nhưng vị phu nhân tướng quân này, ngang nhiên dám chống đối đại tướng quân, không giống các cô nương khác, luôn đối với đại tướng quân e dè, sợ đầu sợ đuôi, luôn nơm nớp lo sợ, trên thực tế là bị vết sẹo trên gương mặt hắn doạ cho hồn vía lên mây, thế mới biết, vị phu nhân này thật đặc biệt nha, nàng thật thẳn thắng, ai cũng nhìn ra được nàng đối với tướng quân không muốn xa rời.
Đông Phương Vệ một bên vuốt chòm râu, một bên ngầm đánh giá vị phu nhân tướng quân thông minh này, vẻ mặt có chút đăm chiêu…
“Ta là thống soái, đây là quân doanh của ta, ai được lưu, ai phải đi là do ta quyết định!”
“Ai da, mọi người có nghe không, đây là tiếng người sao? Cái gì gọi là phu thê không thể chia lìa, người ta còn chưa gả cho huynh, mà huynh đã muốn đuổi người ta, thật là vô lương tâm, Mục đại nhân, ngươi nói có phải hay không?”
“…” Mục Đức Quang miện câm như hến, hắn nào dám đáp lại, trừ phi không muốn sống nữa.
Nàng nhăn mặt, Mục đại nhân sợ phu quân đến nỗi biến thành câm điếc rồi, vì thế nàng đành chuyển qua hỏi Đông Phương tiên sinh.
“Đông Phương tiên sinh ngài thử phân xử xem, tướng quân như vậy thật quá đáng có đúng không?”
Lúc này Đông Phương Vệ mới tiến lên, chắp tay đối tướng quân nói: “Tướng quân, có thể nghe lão phu nói một lời này không?”
Đoàn Ngự Thạch mặt trướng banh, nhìn đi hướng khác, Tô Dung Nhi thì hớn hở cười nói: “Đông Phương tiên sinh, mời nói.” ^^
Nàng bày ra một bộ dáng phu nhân tướng quân, nàng không thèm sợ phu quân đâu! ^^
Đông Phương Vệ đối với phu nhân vái chào, rồi không nhanh không chậm mở miệng: “Lão phu có một kế, có thể bảo đảm cho phu nhân an toàn vừa có thể tránh cho tướng quân sự ám toán của Tà Vương.”
Đoàn Ngự Thạch hừ nói: “Binh đến tướng chặn, thuỷ đến thổ đấu, bản tướng quân chưa từng phải sợ kẻ nào!”
Tô Dung Nhi nhìn một cái xem thường, mặc kệ hắn: “Đông Phương tiên sinh có hảo kế gì, xin mời nói ra.”
Mọi người tò mò nhìn theo, chỉ thấy Đông Phương Vệ cười đến bí hiểm.
“Rất đơn giản, chỉ cần phiền phu nhân thuật dịch dung.”
Quả thật, hiện tại trong mắt người khác, nàng đang là nam nhân, bởi vì bây giờ nàng đang hoá trang bộ dáng của tiểu quân y, mà hắn hiện đang… ôm nàng… ^^
Này… hiểu lầm này thực sự… >”< quá lớn nha, hắn bị cho rằng thích nam nhân??? Đoàn Ngự Thạch sắc mặt vô cùng khó coi, lần này thật đẹp mặt mà…
“Các ngươi hiểu lầm…”
“Phi lễ nhaaaa…!!!”
Hắn vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin trừng mắt nhìn nữ nhân đang trong lòng hắn.
Hắn nhẹ buông tay, Tô Dung Nhi nháy mắt liền tận dụng thời cơ, lập tức giãy dụa bỏ chạy, nhanh như chớp đến trốn phía sau Mục Đức Quang.
“Trở về đây!” Đoàn Ngự Thạch hổn hển mệnh lệnh.
“Không, tiểu nhân thà chết chứ không khuất phục!”
Nàng dùng sức lắc đầu, mắt còn ứa ra lệ, bộ dáng như vừa trải qua việc gì thật kinh hoàng làm cho Đoàn Ngự Thạch nổi nóng thiếu chút nữa là hộc máu. (Dung Nhi tỷ diễn hay ghê nhể, tội ca ca quá à >”<)
Ha ha, có nhiều người như vậy làm chỗ dựa, nàng không sợ phu quân ép nàng nữa đâu!!!
Đông Phương Vệ thật sự nhịn không được.
“Tướng quân, ngài như thế nào có thể đối với hắn… đối với hắn… ai…!!!” Đông Phương Vệ cảm thấy thật xấu hổ, nói ra như thế nào đây, đại tướng quân đối với tên quân y kia lại… còn có ý đồ cường bạo hắn, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn thật không thể tin!
Đoàn Ngự Thạch thân đường đường là đại tướng quân, làm sao có thể chịu được cái loại hiểu lầm này, hắn tức giận trả lời.
“Nàng là nữ!”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên mọi người lại trải qua thêm một phen kinh ngạc lớn nữa.
“Ta không phải nữ!” Tô Dung Nhi không cam lòng yếu thế, liền phủ nhận.
Xong rồi xong rồi!!! Đại tướng quân chẵng những điên rồi mà ánh mắt cũng có vấn đề.
Hàn Văn Việt cười khổ nói: “Nhưng tướng quân, hắn rõ ràng là…”
“Nàng dịch dung!”
Mọi người ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn về phía tên tiểu quân y đang đứng phía sau Mục Đức Quang.
Tô Dung Nhi chau mày, không phục nhìn trừng hắn, hắn dám đem bí mật của nàng nói ra!
“Hơn nữa nàng là thê tử của ta!” Đoàn Ngự Thạch quang minh chính đại, lớn tiếng tuyên bố.
Mọi người ánh mắt khiếp sợ trừng ra lớn thêm, tướng quân thật đáng kinh người nha, chỉ dùng lời nói thôi đã thành công làm cho toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người tiểu quân y.
Nếu lời tướng quân nói là thật, thì…
“Dung Nhi đừng giả trang nữa!” Đoàn Ngự Thạch song chưởng đưa ngang ngực, nhìn tiểu tử kia ra lệnh.
Gương mặt đang trốn phía sau Mục Đức Quang đột nhiên hé ra.
“Người ta vẫn chưa có gả cho huynh…!”
Một gương mặt thanh lệ tuyệt tục hé ra, làm cho tròng mắt mọi người suýt chút nữa rớt xuống, bởi vì lúc nãy là gương mặt của nam nhân, còn bây giờ lại là…
Tô Dung Nhi tuy rằng liếc nhìn hắn một cái xem thường, nhưng trong lòng cũng thật vui nha, hắn trước mặt mọi người lại tuyên bố nàng là thê tử của hắn, thật sự nàng rất vui nha. ^^
“Tướng quân… chuyện gì xảy ra vậy?”
Khi nào bọn họ lại có một vị tướng quân phu nhân, thật sự không ai hiểu được, đây quả là một chuyện kinh hỉ lớn mà!!! (Kinh = kinh hoàng, hỉ = vui mừng, mí nàng tự ghép lại mà hiểu nhá ^^)
“Chuyện là như thế, nàng là thê tử chưa cưới của ta, không thể để nàng tiếp tục ở trong doanh lý toàn là nam nhân như thế này!”
Đoàn Ngự Thạch thật sự lười giải thích, chỉ cần mọi người biết được, hắn là thích chính là nữ nhân và nàng còn là thê tử của hắn, vậy là được rồi.
“Muội hoá trang thành nam nhân là sẽ không còn vấn đề gì nữa mà, huynh thật cố chấp!”
Nàng thì thào nói thầm, bả đầu lùi về phía sau Mục Đức Quang, thoáng một cái gương mặt xinh đẹp lại biến thành tên tiểu quân y, nàng nhô đầu ra, nói: “Như vậy được rồi mà.”
Cảnh tượng trước mắt doạ cho mọi người cằm đều như muốn rớt ra, chỉ có Đoàn Ngự Thạch thần thái là trấn định, bởi vì trước đây hắn đã bị doạ qua mấy lần rồi, không thể trách mọi người được!
“Ông trời ơi! Ánh mắt ta nhất định là…” Hàn Văn Việt kinh hô.
Đông Phương Vệ cũng khẩn trương: “Thật sự giống như đúc, chính là thuật dịch dung, quả nhiên lợi hại, mà công phu biến hoá chỉ trong nháy mắt, chẵng lẽ… đây là “Thiên diện thuật” mà trên giang hồ thất truyền đã lâu?”
Gương mặt kia lại lùi về phía sau Mục Đức Quang, sau đó lại hé ra gương mặt thiếu nữ, cười trả lời.
“Đúng vậy, đây là Thiên diện thuật!”
“Tướng quân phu nhân công phu quả nhiên đáng bội phục!” Tất Tề nhìn như thế đã hiểu, đấy lòng dâng lên sự bội phục.
“Thật ra ta chỉ biết có công phu này thôi!” Tô Dung Nhi ngượng ngùng, bướng bỉnh lè lưỡi, nhìn nàng thật đáng yêu và xinh đẹp.
“Vết sẹo trên mặt tướng quân đột nhiên biến mất, hẳn cũng là kiệt tác của phu nhân?” Đông Phương Vệ hỏi.
“Bởi vì tướng công không thích vết sẹo đó mà, cho nên ta làm một khối da đem che khuất vết sẹo của phu quân, muốn cho chàng vui vẻ một chút thôi!”
Chân tướng sự việc cuối cùng đã rõ ràng, mọi người rốt cục đã hiểu lý do…
Đối với vị phu nhân tướng quân này, ai ai cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, mặc dù không biết nàng từ đâu đến, nhưng biểu hiện của mọi người làm tướng quân vô cùng cao hứng.
Mọi người theo tướng quân đã nhiều năm, trải qua biết bao lần thập tử nhất sinh ở trên chiến trường, tình cảm đối với nhau so ra còn tốt hơn đối với người nhà, cũng chỉ bọn họ mới biết vết sẹo đó có ý nghĩa như thế nào, mọi người đều thống nhất sẽ không đề cập đến, cũng không nói cho bất luận kẻ nào biết.
Bọn họ cũng rất quan tâm đến việc chung thân đại sự của tướng quân, họ biết tướng quân trì trệ việc lập gia đình là vì không tín nhiệm nữ nhân, nhưng nay lại tìm được một nữ nhân yêu mến, bọn họ tất cả đều vui mừng.
Thật không dễ dàng có một nữ nhân lọt vào mắt xanh của tướng quân.
Nếu như tất cả mọi người đều đã hiểu, Đoàn Ngự Thạch làm việc cũng yên tâm hơn.
“Phu nhân nên ở lại trong phủ tướng quân, hôm naysẽ đưa người ra doanh.”
“Ta không đi đâu!”
“Phu nhân không thể tuỳ hứng!”
Nàng không phục đô miệng: “Bất quá chỉ là bị đám binh lính ám toán làm cho té nhào, cũng không phải tai hoạ chết người gì, ngươi cũng đừng nên làm chuyện bé xé ra to!”
“Nếu không phải có chuyện khiến sinh mệnh nàng bị nguy hiểm, ta cũng không kiên trì như vậy!”
Nàng sửng sốt, nhấm nuốt ý tứ trong lời nói của hắn, đột nhiên giật mình hiểu ra.
“Huynh là sợ Tà Vương lúc tìm tới huynh, sẽ đối với muội bất lợi?”
Đoàn Ngự Thạch bạc môi nhếch lên, lãnh khốc nghiêm mặt, không trả lời cũng không phủ nhận.
“Nếu vậy muội càng không thể đi, Tà Vương nếu muốn tới đối phó huynh thì muội phải ở lại giúp huynh!”
“Hoang đường! Nàng không có võ công, như thế nào giúp ta!”
Nghe hắn nói như thế, nàng lại càng không chịu phục.
“Nếu không có muội, ai giúp huynh giải kịch độc Miêu Cương a!!!”
Sao? Thì ra thế! Mọi người lại thêm một lần bất ngờ, vị phu nhân tướng quân này thật sự rất hữu ích nha.
“Nàng ở lại bên người, ta không thể chuyên tâm đối phó Tà Vương, ngược lại còn có thể trở thành gánh nặng cho ta!”
Ai nha, dám nói nàng như vậy, thế thì nàng cũng không thèm khách khí nữa…
“Không biết người nào đó lúc nửa sống nửa chết nằm ở trên giường là ai phải chăm sóc nha, ban ngày phải chiếu cố, ban đêm thì túc trực bên cạnh hắn, đúng giờ giúp hắn uống thuốc uống nước, giúp hắn lau người, đem phân và nước tiểu toàn bộ một tay lo???” (Dung Nhi tỷ, tỷ thiệt là… >”<…)
Oanh!!!
Đoàn Ngự Thạch giống như ngũ lôi oanh đỉnh, gương mặt tái đen, trướng giận đến ửng hồng.
Gương mặt ngàn năm lạnh lùng nay đã biến hoá, không thể hiện nổi tôn nghiêm, còn xấu hổ đến đỏ mặt, ửng hồng cả tai, ánh mắt tàn nhẫn, nhìn người nào đó như muốn khai đao, tội cho kẻn hứng mũi chịu sào là Mục Đức Quang.
“Đức Quang, tìm mười tên thủ hạ giỏi hộ tống nàng ra doanh!”
“Hắn đầu hỏng rồi, đừng nghe hắn!”
Ánh mắt quét về nửa cái đầu vừa lộ ra phía sau Mục Đức Quang.
“Nàng nói cái gì?” Cắn răng nhẫn nhịn, trong giọng nói ẩn chức sức gió lốc sắp bùng phát.
“Người ta không những đã cứu huynh, mà mấy ngày nay cũng chăm sóc huynh rất tốt, huynh không đối với người ta tốt một chút mà cư nhiên còn đuổi người ta đi, vong ân phụ nghĩ !”
Nhìn hai người này cứ giằng co qua lại, những người đứng xem ở một bên thật khổ sở nha, cứ phải cố gắng chịu đựng không được cười!!!
Trong quân doanh không ai là không kiên kỵ Đoàn Ngự Thạch, hắn là một nam tử hán, đại tướng quân uy danh bát phương, trời sanh tính tình kiêu ngạo, không lúc nào là không nghiêm lãnh gương mặt, khí thế khiến người người đối với hắn phải kinh sợ.
Nhưng vị phu nhân tướng quân này, ngang nhiên dám chống đối đại tướng quân, không giống các cô nương khác, luôn đối với đại tướng quân e dè, sợ đầu sợ đuôi, luôn nơm nớp lo sợ, trên thực tế là bị vết sẹo trên gương mặt hắn doạ cho hồn vía lên mây, thế mới biết, vị phu nhân này thật đặc biệt nha, nàng thật thẳn thắng, ai cũng nhìn ra được nàng đối với tướng quân không muốn xa rời.
Đông Phương Vệ một bên vuốt chòm râu, một bên ngầm đánh giá vị phu nhân tướng quân thông minh này, vẻ mặt có chút đăm chiêu…
“Ta là thống soái, đây là quân doanh của ta, ai được lưu, ai phải đi là do ta quyết định!”
“Ai da, mọi người có nghe không, đây là tiếng người sao? Cái gì gọi là phu thê không thể chia lìa, người ta còn chưa gả cho huynh, mà huynh đã muốn đuổi người ta, thật là vô lương tâm, Mục đại nhân, ngươi nói có phải hay không?”
“…” Mục Đức Quang miện câm như hến, hắn nào dám đáp lại, trừ phi không muốn sống nữa.
Nàng nhăn mặt, Mục đại nhân sợ phu quân đến nỗi biến thành câm điếc rồi, vì thế nàng đành chuyển qua hỏi Đông Phương tiên sinh.
“Đông Phương tiên sinh ngài thử phân xử xem, tướng quân như vậy thật quá đáng có đúng không?”
Lúc này Đông Phương Vệ mới tiến lên, chắp tay đối tướng quân nói: “Tướng quân, có thể nghe lão phu nói một lời này không?”
Đoàn Ngự Thạch mặt trướng banh, nhìn đi hướng khác, Tô Dung Nhi thì hớn hở cười nói: “Đông Phương tiên sinh, mời nói.” ^^
Nàng bày ra một bộ dáng phu nhân tướng quân, nàng không thèm sợ phu quân đâu! ^^
Đông Phương Vệ đối với phu nhân vái chào, rồi không nhanh không chậm mở miệng: “Lão phu có một kế, có thể bảo đảm cho phu nhân an toàn vừa có thể tránh cho tướng quân sự ám toán của Tà Vương.”
Đoàn Ngự Thạch hừ nói: “Binh đến tướng chặn, thuỷ đến thổ đấu, bản tướng quân chưa từng phải sợ kẻ nào!”
Tô Dung Nhi nhìn một cái xem thường, mặc kệ hắn: “Đông Phương tiên sinh có hảo kế gì, xin mời nói ra.”
Mọi người tò mò nhìn theo, chỉ thấy Đông Phương Vệ cười đến bí hiểm.
“Rất đơn giản, chỉ cần phiền phu nhân thuật dịch dung.”
Bình luận truyện