Tiếu Tướng Quân
Chương 9
“Chúng ta đã thắng trận! Tướng quân hồi doanh!”
Hắn đã trở lại!
Tô Dung Nhi lòng phấn khởi, nàng rốt cục đã chờ được hắn, binh lính vui mừng khôn xiết hướng đến cửa thành hò reo, nàng cũng tiến lên gia nhập, khẩn cấp muốn thấy nam nhân trong lòng của nàng.
Cửa thành vừa mở, đại quân chậm rãi tiến vào…
Đi phía trước quân sĩ là chủ soái Đoàn Ngự Thạch, đang hiên ngang cưỡi trên lưng ngựa, tuy khoảng cách khá xa xôi, nhưng tư thế oai hùng uy phong lẫm lẫm bừng bừng khí thế, dù chỉ một cái liếc mắt cũng dễ dàng bắt giữ người chính là hắn.
Tô Dung Nhi đứng ở đám người bên ngoài, hân hoan đuổi theo thân ảnh kia, đó thật đúng là Đoàn đại ca của nàng.
Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt nghiêm túc, không vì chiến thắng mà tỏ ra kiêu căng tự mãn, hắn nhảy xuống ngựa, mang ngựa giao cho thuộc hạ, uy phong bộ dáng hướng phía doanh trại mà đi, hắn ra lệnh thủ hạ kiểm kê số quân chết, đem người chết cùng sổ tên hồi báo cấp bộ binh, phân phó dàn xếp người bị thương cho quân y trị liệu.
Những cận vệ thân tín cùng theo hắn đi vào doanh trướng, nhưng vừa vào bên trong Đoàn Ngự Thạch rốt cục đã không thể chống đỡ nổi, sắc mặt trắng bệch, thân người lảo đảo ngã xuống…
Chính nhờ có thủ hạ Tất Tề nhanh tay lẹ mắt chống đỡ, Đoàn Ngự Thạch mới không ngã xuống.
Khi Đông Phương Vệ tiến vào doanh trướng, nhìn thấy cảnh tượng này liền kinh ngạc hỏi: “Tướng quân sao lại thế này?”
“Tướng quân trúng ám toán.” Tất Tề thấp giọng nói.
Nhìn gương mặt tướng quân trắng bệch, vẻ mặt Đông Phương Vệ nghiêm trọng, lập tức truyền lệnh: “Mau truyền quân y!”
Tổng giáo uý Mục Đức Quang lập tức chạy ra ngoài, không bao lâu sau, quân y Hàn Văn Việt mang theo một gả thủ hạ vội vàng chạy vào.
Chỉ thấy Đoàn Ngự Thạch gương mặt tái mét, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, so với Đoàn Ngự Thạch vừa rồi uy phong lẫm lẫm thật không giống là cùng một người, mọi người vội vàng ba chân bốn cẳng đưa hắn nằm lên giường.
Chiến bào trên người hắn vừa được cởi ra, lập tức hiện ra vô số vết sẹo to nhỏ trên thân thể cường tráng, những người khác đều nhìn cảnh trước mắt là bình thường, duy nhất chỉ có tiểu y phụ tá là trừng lớn đôi mắt như đang bị hoảng sợ.
Hàn Văn Việt cẩn thận kiểm tra, phát hiện trên cánh tay phải của tướng quân có hai vết lõm nhỏ, thoạt nhìn giống như là bị động vật cắn, kỳ quái hơn là, vùng da thịt xung quanh vết thương đều chuyển sang màu tím đậm.
Quân y mặt biến sắc: “Nguy! Miệng vết thương hoại tử, là trúng kịch độc!”
Mọi người nghe thấy vậy, mặt đều nghiêm trọng, tình huống thật cấp bách, Hàn Văn Việt lập tức rửa sạch vết thương, đồng thời sai thủ hạ nấu nước nóng.
Ở đây, tất cả đều là thân tín của Đoàn Ngự Thạch, tuy họ thắng trận vẻ vang trở về cũng không ngờ tướng quân lại bị ám toán, ngay cả chính Đoàn Ngự Thạch cũng không ngờ rằng mình bị trúng độc.
Lúc ấy tình hình chiến trường hỗn loạn, hắn thống lĩnh đoàn quân hướng về phía trước, đột nhiên xuất hiện một nam tử áo trắng, bay thẳng đến hắn công kích, hắn cản phá đối phương một chưởng, đem tên đó đánh bay ra ngoài cả trăm thước, nhưng tiếp đó hắn liền cảm nhận cánh tay nhói đau, phát hiện có điều không ổn, lập tức bế đạo huyệt vị của chính mình.
“Có giải được không?” Mục Đức Quang sốt ruột hỏi.
“Thiên hạ kỳ độc có trăm ngàn loại, nhưng làm cho huyết sắc biến màu tím thế này, chắc chắn là kịch độc của vùng Miêu Cương, loại độc này…”
Hàn Văn Việt thở dài, tuy rằng hắn y thuật khá cao, đối với độc dược cũng có nghiên cứu, nhưng loại độc tướng quân trúng phải quả thật khó giải quyết, hắn không chắc chắn có thể giải được.
Nhắc đến Miêu Cương, mọi người liền hoảng sợ, bởi vì chất độc của Miêu Cương quỷ dị đến đáng sợ.
Thấy mọi người biến sắc, Đoàn Ngự Thạch lạnh lùng hừ một tiếng: “Quả nhiên là hắn.”
Mọi người nghe xong nghi hoặc, không hiểu tướng quân đang nói đến ai, chỉ riêng Đông Phương Vệ bừng tỉnh đại ngộ: “Tướng quân, chẳng lẽ là Tà Vương Sở Ân?”
Đoàn Ngự Thạch lạnh lùng nói: “Ngoại trừ hắn thì còn kẻ nào có thể?”
Nói đến Miêu Cương Tà Vương Sở Ân, không có kẻ nào là không biết và không hiểu, hắn làm việc biến hoá kỳ lạ khó lường, hành tung mơ hồ, thật sự đúng là Tà, không ai thể biết được hành tung của hắn.
Nghe nói Tà Vương am hiểu sử độc, có thể sử dụng hơn cả trăm ngàn loại xà độc, tộc người Miêu luôn nghe theo lời hắn. Hắn tính tình cao ngạo, không thích thống trị bộ tộc, nhưng Miêu tộc đối với hắn lại rất kính sợ sùng bái, hắn ngoài việc am hiểu xà độc còn biết sử dụng tà thuật để khống chế độc xà, nên được tôn xưng là Tà Vương.
Không khí trong doanh lúc này thật trầm lặng nặng nề…
Đông Phương Vệ cảm giác kỳ quái, nghi hoặc nói: “Kỳ lạ, Tà Vương như thế nào lại xuất hiện ở đây? Chúng ta cùng Miêu Cương nước sông không phạm nước giếng, cớ sao Tà Vương lần này lại ám toán tướng quân? Chẳng lẽ hắn hợp tác với Bắc Thái, điều này không thể nào!”
Đoàn Ngự Thạch khinh thường hừ một tiếng: “Nếu chuyện đó có thật thì đã sao, có thể làm cho chúng ta sợ hãi à?”
Thân là thống soái, luôn luôn phải bình tĩnh, tuyệt đối không để cho tinh thần rối loạn, mặc dù bây giờ ý thức đã mơ hồ, đôi môi tím ngắt, nhưng hắn vẫn quật cường không để bản thân bất tỉnh hôn mê.
Hàn Văn Việt mày nhíu chặt, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“May mắn tướng quân võ công cao cường, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch đúng lúc, nếu là người thường chắc đã đi đời nhà ma!”
Nhưng hắn vừa mới nói xong, Đoàn Ngự Thạch sắc mặt thoáng chốc trắng xanh, miệng phun ra một ngụm máu đen, rồi lập tức lâm vào hôn mê bất tỉnh.
“Tướng quân! Hàn đại phu, tướng quân làm sao vậy?”
Hàn Văn Việt quyết định cực nhanh: “Lấy máu!”
Lấy máu là phương pháp nhanh nhất để giảm bớt đi độc tính, hiện tại hắn phải biết rõ chất độc tướng quân trúng phải là loại độc gì, nên bản thân hắn sẽ tự nếm thử độc chất, cố gắng tìm cách giải độc cứu lấy sinh mệnh tướng quân! Hắn mở hòm thuốc, lấy dụng cụ ra, đem tất cả các thuốc giải độc quý hiếm, tất cả đều sử dụng tới.
Về phần những người khác, ngoài việc lo lắng suông cũng không thể giúp được gì.
“Tà Vương chết tiệt!” Mục Đức Quang phẫn nộ rủa, Tất tề tay nắm chặt thành quyền vẻ mặt nghiêm trọng.
“Việc này không nhỏ, mau truyền lệnh xuống, không cho phép bất cứ kẻ nào vào đây, nếu chuyện tướng quân trúng kịch độc lan ra ngoài để quân lính biết được, lòng quân tất dao động, Hàn đại phu, xin dốc lòng cứu mạng tướng quân!” Đông Phương Vệ vội vàng ban lệnh.
“Lão phu sẽ cố hết sức mình!” tuy nói như thế nhưng Hàn Văn Việt thật không nắm chắc.
Mọi người mặt xám như tàn tro nhìn đại tướng quân, việc duy nhất có thể làm lúc này, là hướng lên trời cầu nguyện, mong tướng quân có thể qua khỏi.
Mọi người chỉ chú ý đến thương thế của tướng quân, không ai để ý thấy, bên kia, tiểu y quan phụ giúp Hàn Văn Việt gương mặt có chút đăm chiêu nhìn Đoàn Ngự Thạch, ánh mắt loé ra hào quang kỳ dị.
Đêm đã rất khuya, mặt trăng nhô lên cao…
Trong trướng của tướng quân, chập chờn ngọn đèn nhỏ leo lét, một bóng người nhỏ nhắn lặng lẽ đi vào đến bên cạnh đầu giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt trên giường hồi lâu, không khỏi lắc đầu.
Thật muốn chịu thua hắn >”
Nhìn hắn bệnh đến mặt mày tái nhợt không còn chút máu, lồng ngực không khỏi đau nhói, bàn tay nhỏ bé vươn đến bên người hắn.
Nhưng mà, ngón tay chưa chạm đến người, đã bị một đại chưởng bắt lấy.
Đoàn Ngự Thạch đột ngột mở mắt ra, ánh mắt hung hăng trừng thẳng người trước mặt, tuy rằng hắn trúng độc nhưng vẫn uy dũng như một mãnh thú, đối với những kẻ lén lút đột nhập, hắn vẫn có thể cảm nhận được.
Người mới đến giật mình, tay bị hắn siết chặt đến nỗi phải kêu lên: “A…đau quá!”
Tô Dung Nhi ngã trên người hắn, gương mặt xinh đẹp thoát tục được ngọn đèn chiếu sáng một cách rõ ràng.
“Là cô nương?” Đoàn Ngự Thạch khiếp sợ trừng mắt nhìn giai nhân trước mặt, nàng đúng là nha đầu hắn cứu sống trước kia.
“Đúng, là muội, huynh mau buông tay ra, đau quá à, tay muội sắp bị huynh bóp nát rồi!” Nàng khẽ kêu lên, tay đã đau đến mức lệ đã rưng rưng nơi khoé mắt.
Đoàn Ngự Thạch tay nhẹ buông, nàng lập tức xoa xoa chỗ đau, nơi cánh tay trắng như tuyết nổi lên dấu tay màu hồng.
“Cô nương như thế nào vào được đây?” Hắn suy yếu hỏi, vẻ mặt không giấu được kinh ngạc.
Quân doanh nghiêm ngặt canh giữ, hết sức đề phòng địch quân, đừng nói người bình thường, cho dù võ công cao cường cũng khó lòng lọt vào doanh trại, huống chi nàng – một nữ nhi không hề có võ công thì lại càng không có khả năng, huống chi đây lại là lều cỉa hắn.
“Đương nhiên là trà trộn vào đây rồi!” Nàng tức giận trả lời, đã có gan trà trộn vào quân doanh, đương nhiên không ngại lẻn vào lều soái tướng.
“Làm sao có thể?” hắn thật sự không tin được.
“Vì muội muốn gặp huynh, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, muội cũng phải nghĩ được cách!” Ánh mắt tinh nghịch nhìn hắn, nàng đang ngã trên người hắn, hơ hơ… nàng cũng không vội vã đứng lên, sẵn tiện dựa người vào lồng ngực hắn luôn…
Đoàn Ngự Thạch càng thêm bị mê hoặc, nàng nói gì... nàng… vì hắn mà đến?
Lời nói ngọt ngào của nàng rõ ràng mang hàm ý, nhưng lúc này Đoàn Ngự Thạch thật sự suy yếu, không kịp nghĩ ngợi hàm ý trong lời nói của nàng.
“Huynh đã tỉnh, cũng vừa kịp lúc, huynh mau uống viên thuốc giải độc này vào.” Bàn tay nhỏ bé cầm một viên thuốc màu lam đưa tới trước mặt hắn.
Ban ngày nàng giả dạng tiểu quan y, theo đại phu vào soái doanh biết được hắn trúng độc bèn tìm cái túi gấm Linh Nhi đã đưa cho, lấy viên thuốc có thể chữa trị được bách bệnh, mặc kệ dù là cảm, thân thể bị suy nhược hoặc trúng độc đều có thể sử dụng, nàng cũng không ngờ là nhanh như vậy đã phải dùng đến.
Nàng nghĩ rằng chính mình phải một phen tìm cách làm cho hắn mở miệng uống thuốc, nhưng không ngờ hắn lại tỉnh, thật may mắn nha, nàng đỡ được không ít phiền toái!
Đoàn Ngự Thạch vẫn còn kinh ngạc, nhìn nàng chằm chằm, không hề hé miệng.
Nàng sốt ruột thúc giục: “Mau uống thuốc đi, để chậm trễ coi chừng không cứu được mạng của huynh.”
Hắn vẫn như cũ nhìn nàng chằm chằm, miệng không có ý mở ra, nàng nóng nảy, đành phải uy hiếp hắn: “Chẳng lẽ huynh muốn muội dùng miệng giúp huynh, huynh mới chịu uống thuốc sao?”
Uy hiếp thật có hiệu quả, nàng vừa dứt lời, khuôn mặt lạnh kia lập tức có phản ứng.
Hắn động tác cứng ngắc, từ từ hé miệng, kỳ thật hắn biết nàng là thật lòng lo lắng cho hắn, ánh mắt nàng tràn đầy sự quan tâm đã nói lên điều đó, hắn đành chịu để cho nàng uy hiếp vậy.
Huống chi giờ đây, hắn đã không thể ngăn cản được kịch độc đang lan tràn trong cơ thể nữa rồi.
Hắn không hề phản kháng, ngoan ngoãn uống viên thuốc trên tay của nàng, uống thuốc xong nàng bưng ly nước đến giúp hắn uống. Hắn vẫn cố gắng duy trì ý thức tỉnh táo, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn theo nàng, lòng hắn thật có nhiều nghi hoặc muốn hỏi, nàng như thế nào lẻn vào đây được, tại sao lại có viên giải độc thần kỳ này vả mục đích vào doanh trại của nàng là gì, tất cả mọi chuyện hắn đều muốn biết!?
Tô Dung Nhi như trút được gánh nặng, nàng thở ra, khẽ cười nói: “Viên thuốc này chẳng những giải được độc xà của Miêu Cương, mà còn có thể làm cho công lực hồi phục rất nhanh nữa đó!”
Đúng như lời nàng nói, rất nhanh, Đoàn Ngự Thạch cảm thấy nội lực trong cơ thể mình không ngừng biến hoá, như có một dòng nước ấm chảy qua cơ thể lạnh của hắn, nhưng mí mắt càng lúc càng trĩu nặng, hắn nhận thấy bản thân đã bắt đầu mê man.
Tuy đã lơ mơ chìm vào giấc ngủ, nhưng bàn tay hắn vẫn nhẹ nắm lấy cánh tay nàng không hề có ý muốn buông ra.
Tô Dung Nhi như hiểu được ý hắn muốn nói, nàng cúi đầu, nhẹ giọng trấn an.
“An tâm ngủ đi, muội vẫn sẽ ở bên cạnh huynh mà, không đi đâu hết.” Hơi thở như hoa như ngọc, lời nói dịu dàng của nàng như làn gió xuân thổi vào lòng hắn.
Hắn thả lỏng người, nhắm mắt lại, mày kiếm cũng không hề nhíu lại nữa, khuôn mặt giãn ra, không còn nét âm u như ngày thường, từ từ tiến vào giấc ngủ sâu…
Hắn đã trở lại!
Tô Dung Nhi lòng phấn khởi, nàng rốt cục đã chờ được hắn, binh lính vui mừng khôn xiết hướng đến cửa thành hò reo, nàng cũng tiến lên gia nhập, khẩn cấp muốn thấy nam nhân trong lòng của nàng.
Cửa thành vừa mở, đại quân chậm rãi tiến vào…
Đi phía trước quân sĩ là chủ soái Đoàn Ngự Thạch, đang hiên ngang cưỡi trên lưng ngựa, tuy khoảng cách khá xa xôi, nhưng tư thế oai hùng uy phong lẫm lẫm bừng bừng khí thế, dù chỉ một cái liếc mắt cũng dễ dàng bắt giữ người chính là hắn.
Tô Dung Nhi đứng ở đám người bên ngoài, hân hoan đuổi theo thân ảnh kia, đó thật đúng là Đoàn đại ca của nàng.
Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt nghiêm túc, không vì chiến thắng mà tỏ ra kiêu căng tự mãn, hắn nhảy xuống ngựa, mang ngựa giao cho thuộc hạ, uy phong bộ dáng hướng phía doanh trại mà đi, hắn ra lệnh thủ hạ kiểm kê số quân chết, đem người chết cùng sổ tên hồi báo cấp bộ binh, phân phó dàn xếp người bị thương cho quân y trị liệu.
Những cận vệ thân tín cùng theo hắn đi vào doanh trướng, nhưng vừa vào bên trong Đoàn Ngự Thạch rốt cục đã không thể chống đỡ nổi, sắc mặt trắng bệch, thân người lảo đảo ngã xuống…
Chính nhờ có thủ hạ Tất Tề nhanh tay lẹ mắt chống đỡ, Đoàn Ngự Thạch mới không ngã xuống.
Khi Đông Phương Vệ tiến vào doanh trướng, nhìn thấy cảnh tượng này liền kinh ngạc hỏi: “Tướng quân sao lại thế này?”
“Tướng quân trúng ám toán.” Tất Tề thấp giọng nói.
Nhìn gương mặt tướng quân trắng bệch, vẻ mặt Đông Phương Vệ nghiêm trọng, lập tức truyền lệnh: “Mau truyền quân y!”
Tổng giáo uý Mục Đức Quang lập tức chạy ra ngoài, không bao lâu sau, quân y Hàn Văn Việt mang theo một gả thủ hạ vội vàng chạy vào.
Chỉ thấy Đoàn Ngự Thạch gương mặt tái mét, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, so với Đoàn Ngự Thạch vừa rồi uy phong lẫm lẫm thật không giống là cùng một người, mọi người vội vàng ba chân bốn cẳng đưa hắn nằm lên giường.
Chiến bào trên người hắn vừa được cởi ra, lập tức hiện ra vô số vết sẹo to nhỏ trên thân thể cường tráng, những người khác đều nhìn cảnh trước mắt là bình thường, duy nhất chỉ có tiểu y phụ tá là trừng lớn đôi mắt như đang bị hoảng sợ.
Hàn Văn Việt cẩn thận kiểm tra, phát hiện trên cánh tay phải của tướng quân có hai vết lõm nhỏ, thoạt nhìn giống như là bị động vật cắn, kỳ quái hơn là, vùng da thịt xung quanh vết thương đều chuyển sang màu tím đậm.
Quân y mặt biến sắc: “Nguy! Miệng vết thương hoại tử, là trúng kịch độc!”
Mọi người nghe thấy vậy, mặt đều nghiêm trọng, tình huống thật cấp bách, Hàn Văn Việt lập tức rửa sạch vết thương, đồng thời sai thủ hạ nấu nước nóng.
Ở đây, tất cả đều là thân tín của Đoàn Ngự Thạch, tuy họ thắng trận vẻ vang trở về cũng không ngờ tướng quân lại bị ám toán, ngay cả chính Đoàn Ngự Thạch cũng không ngờ rằng mình bị trúng độc.
Lúc ấy tình hình chiến trường hỗn loạn, hắn thống lĩnh đoàn quân hướng về phía trước, đột nhiên xuất hiện một nam tử áo trắng, bay thẳng đến hắn công kích, hắn cản phá đối phương một chưởng, đem tên đó đánh bay ra ngoài cả trăm thước, nhưng tiếp đó hắn liền cảm nhận cánh tay nhói đau, phát hiện có điều không ổn, lập tức bế đạo huyệt vị của chính mình.
“Có giải được không?” Mục Đức Quang sốt ruột hỏi.
“Thiên hạ kỳ độc có trăm ngàn loại, nhưng làm cho huyết sắc biến màu tím thế này, chắc chắn là kịch độc của vùng Miêu Cương, loại độc này…”
Hàn Văn Việt thở dài, tuy rằng hắn y thuật khá cao, đối với độc dược cũng có nghiên cứu, nhưng loại độc tướng quân trúng phải quả thật khó giải quyết, hắn không chắc chắn có thể giải được.
Nhắc đến Miêu Cương, mọi người liền hoảng sợ, bởi vì chất độc của Miêu Cương quỷ dị đến đáng sợ.
Thấy mọi người biến sắc, Đoàn Ngự Thạch lạnh lùng hừ một tiếng: “Quả nhiên là hắn.”
Mọi người nghe xong nghi hoặc, không hiểu tướng quân đang nói đến ai, chỉ riêng Đông Phương Vệ bừng tỉnh đại ngộ: “Tướng quân, chẳng lẽ là Tà Vương Sở Ân?”
Đoàn Ngự Thạch lạnh lùng nói: “Ngoại trừ hắn thì còn kẻ nào có thể?”
Nói đến Miêu Cương Tà Vương Sở Ân, không có kẻ nào là không biết và không hiểu, hắn làm việc biến hoá kỳ lạ khó lường, hành tung mơ hồ, thật sự đúng là Tà, không ai thể biết được hành tung của hắn.
Nghe nói Tà Vương am hiểu sử độc, có thể sử dụng hơn cả trăm ngàn loại xà độc, tộc người Miêu luôn nghe theo lời hắn. Hắn tính tình cao ngạo, không thích thống trị bộ tộc, nhưng Miêu tộc đối với hắn lại rất kính sợ sùng bái, hắn ngoài việc am hiểu xà độc còn biết sử dụng tà thuật để khống chế độc xà, nên được tôn xưng là Tà Vương.
Không khí trong doanh lúc này thật trầm lặng nặng nề…
Đông Phương Vệ cảm giác kỳ quái, nghi hoặc nói: “Kỳ lạ, Tà Vương như thế nào lại xuất hiện ở đây? Chúng ta cùng Miêu Cương nước sông không phạm nước giếng, cớ sao Tà Vương lần này lại ám toán tướng quân? Chẳng lẽ hắn hợp tác với Bắc Thái, điều này không thể nào!”
Đoàn Ngự Thạch khinh thường hừ một tiếng: “Nếu chuyện đó có thật thì đã sao, có thể làm cho chúng ta sợ hãi à?”
Thân là thống soái, luôn luôn phải bình tĩnh, tuyệt đối không để cho tinh thần rối loạn, mặc dù bây giờ ý thức đã mơ hồ, đôi môi tím ngắt, nhưng hắn vẫn quật cường không để bản thân bất tỉnh hôn mê.
Hàn Văn Việt mày nhíu chặt, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“May mắn tướng quân võ công cao cường, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch đúng lúc, nếu là người thường chắc đã đi đời nhà ma!”
Nhưng hắn vừa mới nói xong, Đoàn Ngự Thạch sắc mặt thoáng chốc trắng xanh, miệng phun ra một ngụm máu đen, rồi lập tức lâm vào hôn mê bất tỉnh.
“Tướng quân! Hàn đại phu, tướng quân làm sao vậy?”
Hàn Văn Việt quyết định cực nhanh: “Lấy máu!”
Lấy máu là phương pháp nhanh nhất để giảm bớt đi độc tính, hiện tại hắn phải biết rõ chất độc tướng quân trúng phải là loại độc gì, nên bản thân hắn sẽ tự nếm thử độc chất, cố gắng tìm cách giải độc cứu lấy sinh mệnh tướng quân! Hắn mở hòm thuốc, lấy dụng cụ ra, đem tất cả các thuốc giải độc quý hiếm, tất cả đều sử dụng tới.
Về phần những người khác, ngoài việc lo lắng suông cũng không thể giúp được gì.
“Tà Vương chết tiệt!” Mục Đức Quang phẫn nộ rủa, Tất tề tay nắm chặt thành quyền vẻ mặt nghiêm trọng.
“Việc này không nhỏ, mau truyền lệnh xuống, không cho phép bất cứ kẻ nào vào đây, nếu chuyện tướng quân trúng kịch độc lan ra ngoài để quân lính biết được, lòng quân tất dao động, Hàn đại phu, xin dốc lòng cứu mạng tướng quân!” Đông Phương Vệ vội vàng ban lệnh.
“Lão phu sẽ cố hết sức mình!” tuy nói như thế nhưng Hàn Văn Việt thật không nắm chắc.
Mọi người mặt xám như tàn tro nhìn đại tướng quân, việc duy nhất có thể làm lúc này, là hướng lên trời cầu nguyện, mong tướng quân có thể qua khỏi.
Mọi người chỉ chú ý đến thương thế của tướng quân, không ai để ý thấy, bên kia, tiểu y quan phụ giúp Hàn Văn Việt gương mặt có chút đăm chiêu nhìn Đoàn Ngự Thạch, ánh mắt loé ra hào quang kỳ dị.
Đêm đã rất khuya, mặt trăng nhô lên cao…
Trong trướng của tướng quân, chập chờn ngọn đèn nhỏ leo lét, một bóng người nhỏ nhắn lặng lẽ đi vào đến bên cạnh đầu giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt trên giường hồi lâu, không khỏi lắc đầu.
Thật muốn chịu thua hắn >”
Nhìn hắn bệnh đến mặt mày tái nhợt không còn chút máu, lồng ngực không khỏi đau nhói, bàn tay nhỏ bé vươn đến bên người hắn.
Nhưng mà, ngón tay chưa chạm đến người, đã bị một đại chưởng bắt lấy.
Đoàn Ngự Thạch đột ngột mở mắt ra, ánh mắt hung hăng trừng thẳng người trước mặt, tuy rằng hắn trúng độc nhưng vẫn uy dũng như một mãnh thú, đối với những kẻ lén lút đột nhập, hắn vẫn có thể cảm nhận được.
Người mới đến giật mình, tay bị hắn siết chặt đến nỗi phải kêu lên: “A…đau quá!”
Tô Dung Nhi ngã trên người hắn, gương mặt xinh đẹp thoát tục được ngọn đèn chiếu sáng một cách rõ ràng.
“Là cô nương?” Đoàn Ngự Thạch khiếp sợ trừng mắt nhìn giai nhân trước mặt, nàng đúng là nha đầu hắn cứu sống trước kia.
“Đúng, là muội, huynh mau buông tay ra, đau quá à, tay muội sắp bị huynh bóp nát rồi!” Nàng khẽ kêu lên, tay đã đau đến mức lệ đã rưng rưng nơi khoé mắt.
Đoàn Ngự Thạch tay nhẹ buông, nàng lập tức xoa xoa chỗ đau, nơi cánh tay trắng như tuyết nổi lên dấu tay màu hồng.
“Cô nương như thế nào vào được đây?” Hắn suy yếu hỏi, vẻ mặt không giấu được kinh ngạc.
Quân doanh nghiêm ngặt canh giữ, hết sức đề phòng địch quân, đừng nói người bình thường, cho dù võ công cao cường cũng khó lòng lọt vào doanh trại, huống chi nàng – một nữ nhi không hề có võ công thì lại càng không có khả năng, huống chi đây lại là lều cỉa hắn.
“Đương nhiên là trà trộn vào đây rồi!” Nàng tức giận trả lời, đã có gan trà trộn vào quân doanh, đương nhiên không ngại lẻn vào lều soái tướng.
“Làm sao có thể?” hắn thật sự không tin được.
“Vì muội muốn gặp huynh, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, muội cũng phải nghĩ được cách!” Ánh mắt tinh nghịch nhìn hắn, nàng đang ngã trên người hắn, hơ hơ… nàng cũng không vội vã đứng lên, sẵn tiện dựa người vào lồng ngực hắn luôn…
Đoàn Ngự Thạch càng thêm bị mê hoặc, nàng nói gì... nàng… vì hắn mà đến?
Lời nói ngọt ngào của nàng rõ ràng mang hàm ý, nhưng lúc này Đoàn Ngự Thạch thật sự suy yếu, không kịp nghĩ ngợi hàm ý trong lời nói của nàng.
“Huynh đã tỉnh, cũng vừa kịp lúc, huynh mau uống viên thuốc giải độc này vào.” Bàn tay nhỏ bé cầm một viên thuốc màu lam đưa tới trước mặt hắn.
Ban ngày nàng giả dạng tiểu quan y, theo đại phu vào soái doanh biết được hắn trúng độc bèn tìm cái túi gấm Linh Nhi đã đưa cho, lấy viên thuốc có thể chữa trị được bách bệnh, mặc kệ dù là cảm, thân thể bị suy nhược hoặc trúng độc đều có thể sử dụng, nàng cũng không ngờ là nhanh như vậy đã phải dùng đến.
Nàng nghĩ rằng chính mình phải một phen tìm cách làm cho hắn mở miệng uống thuốc, nhưng không ngờ hắn lại tỉnh, thật may mắn nha, nàng đỡ được không ít phiền toái!
Đoàn Ngự Thạch vẫn còn kinh ngạc, nhìn nàng chằm chằm, không hề hé miệng.
Nàng sốt ruột thúc giục: “Mau uống thuốc đi, để chậm trễ coi chừng không cứu được mạng của huynh.”
Hắn vẫn như cũ nhìn nàng chằm chằm, miệng không có ý mở ra, nàng nóng nảy, đành phải uy hiếp hắn: “Chẳng lẽ huynh muốn muội dùng miệng giúp huynh, huynh mới chịu uống thuốc sao?”
Uy hiếp thật có hiệu quả, nàng vừa dứt lời, khuôn mặt lạnh kia lập tức có phản ứng.
Hắn động tác cứng ngắc, từ từ hé miệng, kỳ thật hắn biết nàng là thật lòng lo lắng cho hắn, ánh mắt nàng tràn đầy sự quan tâm đã nói lên điều đó, hắn đành chịu để cho nàng uy hiếp vậy.
Huống chi giờ đây, hắn đã không thể ngăn cản được kịch độc đang lan tràn trong cơ thể nữa rồi.
Hắn không hề phản kháng, ngoan ngoãn uống viên thuốc trên tay của nàng, uống thuốc xong nàng bưng ly nước đến giúp hắn uống. Hắn vẫn cố gắng duy trì ý thức tỉnh táo, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn theo nàng, lòng hắn thật có nhiều nghi hoặc muốn hỏi, nàng như thế nào lẻn vào đây được, tại sao lại có viên giải độc thần kỳ này vả mục đích vào doanh trại của nàng là gì, tất cả mọi chuyện hắn đều muốn biết!?
Tô Dung Nhi như trút được gánh nặng, nàng thở ra, khẽ cười nói: “Viên thuốc này chẳng những giải được độc xà của Miêu Cương, mà còn có thể làm cho công lực hồi phục rất nhanh nữa đó!”
Đúng như lời nàng nói, rất nhanh, Đoàn Ngự Thạch cảm thấy nội lực trong cơ thể mình không ngừng biến hoá, như có một dòng nước ấm chảy qua cơ thể lạnh của hắn, nhưng mí mắt càng lúc càng trĩu nặng, hắn nhận thấy bản thân đã bắt đầu mê man.
Tuy đã lơ mơ chìm vào giấc ngủ, nhưng bàn tay hắn vẫn nhẹ nắm lấy cánh tay nàng không hề có ý muốn buông ra.
Tô Dung Nhi như hiểu được ý hắn muốn nói, nàng cúi đầu, nhẹ giọng trấn an.
“An tâm ngủ đi, muội vẫn sẽ ở bên cạnh huynh mà, không đi đâu hết.” Hơi thở như hoa như ngọc, lời nói dịu dàng của nàng như làn gió xuân thổi vào lòng hắn.
Hắn thả lỏng người, nhắm mắt lại, mày kiếm cũng không hề nhíu lại nữa, khuôn mặt giãn ra, không còn nét âm u như ngày thường, từ từ tiến vào giấc ngủ sâu…
Bình luận truyện