Tiểu Yêu Tinh Của Tổng Tài
Chương 4
Uất ức đuổi hắn đi khỏi thì cô mới mệt mỏi mà thiết đi. Hành hạ cô từ tối qua đến sáng. Cô cần nghỉ....dự cảm của cô tối nay chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu.
Mặc kệ chất nhớm nháp khó chịu. Tiểu Mị từ từ chìm vào giấc ngủ.
.....
Đến tối cô mới thức giấc, xung quanh tối không một chút ánh sáng, cô mới mở đèn lên. Nhìn thân thể mình đã ăn mặc một bộ đồ.......tình thú??? Đây chính là đồ tình thú, cái gì mà áo ngủ lại trong suốt thế này?? Còn có ren xung quanh nữa??
" Đình Nghiên!!!!!!!"
Tiếng hét cô van khắp cả biệt thự, nhưng gọi cỡ nào cũng chẳng thấy hắn lên, thầm rủa một tiếng mà thay lại bộ khác.
Bước xuống lầu, liền đi thẳng vào bếp. Cô đói từ sáng đến giờ rồi.
" Dì Lý, nấu chút đồ cho cháu ăn nha! "
Nhìn dì Lý trong bếp, cô chạy lại ra vẻ cún con. Dì Lý là nhũ mẫu chăm sóc cho Đình Nghiên từ khi mới sinh. Hắn chuyển qua biệt thự Dạ Huyết đưa dì theo. Chủ yếu là có người trò chuyện cùng cô.
" Được, phu nhân ra ngoài kia chờ, tôi đưa ra cho! "
Dì từng tốn đáp. Tính cách ôn nhu nên bà lúc nào cũng dịu dàng, nhất là đối với tiểu Mị.
" Không đâu. Dì đem lên sân thượng cho cháu nha, với lại gọi cháu là Mị được rồi! "
" Nhưng.....!"
" Cứ gọi cháu là Mị, không có gì đâu ạ! "
Cô mỉm cười rồi đi khỏi. Bước lên sân thượng, lòng cô có chút không vui.
4 năm trước.
" Tiểu Mị, mày giống con mẹ mày lắm. Lăng loàng không biết giữ! "
" Ông đừng có gọi mẹ tôi như vậy, không phải ông lập mưu giết bà chiếm gia sản đến khi có được ông liền đem ả đàn bà kia về sao?? Còn có con bà ta! "
" Đồ hỗn láo. Tao cấm mày nói dì cùng em mày như vậy nghe chưa? "
.....
" Haha, Tiểu Mị ơi là Tiểu Mị, cô nghĩ một đứa qua đêm với đàn ông như cô xứng đáng ở bên Dược Khiêm? "
" Là cô bỏ thuốc tôi. "
" Phải, tôi bỏ đó chị gái thân yêu....vì cái gì chị cũng có, chỉ có tôi từ nhỏ phải đi ăn xin, phải bốc từng miếng thừa, lại bị cưỡng hiếp bởi người tình của mẹ..còn chị, chị có tất cả. Tôi không cam tâm. Tôi muốn lấy những thức từ tay chị, kể cả Dược Khiêm! "
" Không, không, hức...hức.. "
....
" Cô phản bội tôi?? Cô dám lên giường với thằng đàn ông khác?? Được, hôm nay tôi chơi cô...sau đó đá không thương tiếc. "
" Đừng Khiêm, em không làm...đừng....hức... hức..."
" Hừ, thất thân đừng ra vẻ thuần khiết. "
" Aaaaa....đừng Khiêm...."
" Chơi chết cô...."
.....
" Phu nhân, cô không sao chứ?? "
Đến lúc này cô nới bừng tỉnh bởi tiếng gọi của dì Lý.
Giật mình nhìn bà lo lắng cho cô. Tiểu Mị chỉ cười trừ.
" Dạ không sao. Cháu chỉ nghĩ vu vơ thôi! "
" À vậy ăn nhé. Ta xuống dưới! "
" Được. "
Bà đi xuống. Nước mắt cô mới chực rơi.
Đêm đó cô vẫn nhớ Dược Khiêm vừa xé áo cô thì bóng dáng người đàn ông đó xuất hiện. Cứu cô và mang cô về đây. Suốt 1 năm cô bị trầm cảm nặng nề. Đình Nghiên đã quan tâm chăm sóc cô.
Cô không hiểu vì lý do gì, hỏi hắn chỉ cười, rồi lảng tránh đi. Cô bắt đầu vui vẻ, rồi bắt đầu yêu hắn. Hắn chính là người đàn ông đời cô. Hắn không chấp chuyện cũ. Còn nhớ, hắn đã nói với cô.
" Chuyện cũ anh không muốn nhắc đến. Chuyện anh muốn nhắc hạnh phúc hai ta sau này. "
Mặc kệ chất nhớm nháp khó chịu. Tiểu Mị từ từ chìm vào giấc ngủ.
.....
Đến tối cô mới thức giấc, xung quanh tối không một chút ánh sáng, cô mới mở đèn lên. Nhìn thân thể mình đã ăn mặc một bộ đồ.......tình thú??? Đây chính là đồ tình thú, cái gì mà áo ngủ lại trong suốt thế này?? Còn có ren xung quanh nữa??
" Đình Nghiên!!!!!!!"
Tiếng hét cô van khắp cả biệt thự, nhưng gọi cỡ nào cũng chẳng thấy hắn lên, thầm rủa một tiếng mà thay lại bộ khác.
Bước xuống lầu, liền đi thẳng vào bếp. Cô đói từ sáng đến giờ rồi.
" Dì Lý, nấu chút đồ cho cháu ăn nha! "
Nhìn dì Lý trong bếp, cô chạy lại ra vẻ cún con. Dì Lý là nhũ mẫu chăm sóc cho Đình Nghiên từ khi mới sinh. Hắn chuyển qua biệt thự Dạ Huyết đưa dì theo. Chủ yếu là có người trò chuyện cùng cô.
" Được, phu nhân ra ngoài kia chờ, tôi đưa ra cho! "
Dì từng tốn đáp. Tính cách ôn nhu nên bà lúc nào cũng dịu dàng, nhất là đối với tiểu Mị.
" Không đâu. Dì đem lên sân thượng cho cháu nha, với lại gọi cháu là Mị được rồi! "
" Nhưng.....!"
" Cứ gọi cháu là Mị, không có gì đâu ạ! "
Cô mỉm cười rồi đi khỏi. Bước lên sân thượng, lòng cô có chút không vui.
4 năm trước.
" Tiểu Mị, mày giống con mẹ mày lắm. Lăng loàng không biết giữ! "
" Ông đừng có gọi mẹ tôi như vậy, không phải ông lập mưu giết bà chiếm gia sản đến khi có được ông liền đem ả đàn bà kia về sao?? Còn có con bà ta! "
" Đồ hỗn láo. Tao cấm mày nói dì cùng em mày như vậy nghe chưa? "
.....
" Haha, Tiểu Mị ơi là Tiểu Mị, cô nghĩ một đứa qua đêm với đàn ông như cô xứng đáng ở bên Dược Khiêm? "
" Là cô bỏ thuốc tôi. "
" Phải, tôi bỏ đó chị gái thân yêu....vì cái gì chị cũng có, chỉ có tôi từ nhỏ phải đi ăn xin, phải bốc từng miếng thừa, lại bị cưỡng hiếp bởi người tình của mẹ..còn chị, chị có tất cả. Tôi không cam tâm. Tôi muốn lấy những thức từ tay chị, kể cả Dược Khiêm! "
" Không, không, hức...hức.. "
....
" Cô phản bội tôi?? Cô dám lên giường với thằng đàn ông khác?? Được, hôm nay tôi chơi cô...sau đó đá không thương tiếc. "
" Đừng Khiêm, em không làm...đừng....hức... hức..."
" Hừ, thất thân đừng ra vẻ thuần khiết. "
" Aaaaa....đừng Khiêm...."
" Chơi chết cô...."
.....
" Phu nhân, cô không sao chứ?? "
Đến lúc này cô nới bừng tỉnh bởi tiếng gọi của dì Lý.
Giật mình nhìn bà lo lắng cho cô. Tiểu Mị chỉ cười trừ.
" Dạ không sao. Cháu chỉ nghĩ vu vơ thôi! "
" À vậy ăn nhé. Ta xuống dưới! "
" Được. "
Bà đi xuống. Nước mắt cô mới chực rơi.
Đêm đó cô vẫn nhớ Dược Khiêm vừa xé áo cô thì bóng dáng người đàn ông đó xuất hiện. Cứu cô và mang cô về đây. Suốt 1 năm cô bị trầm cảm nặng nề. Đình Nghiên đã quan tâm chăm sóc cô.
Cô không hiểu vì lý do gì, hỏi hắn chỉ cười, rồi lảng tránh đi. Cô bắt đầu vui vẻ, rồi bắt đầu yêu hắn. Hắn chính là người đàn ông đời cô. Hắn không chấp chuyện cũ. Còn nhớ, hắn đã nói với cô.
" Chuyện cũ anh không muốn nhắc đến. Chuyện anh muốn nhắc hạnh phúc hai ta sau này. "
Bình luận truyện