Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 198: Hạ độc sư (6)
Công tử Tịch khẽ cau mày tỉnh lại.
Chung quanh được bố trí xa lạ, mà hắn lại mạnh khỏe nằm trên một cái giường.
Đầu của hắn đau muốn nứt, hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ chính là chung quanh ca múa mừng cảnh thái bình, các quan viên nói chuyện với nhau thật vui, ăn uống linh đình, rồi sau đó đột nhiên hai mắt hắn tối đen, mất đi ý thức, cái gì cũng không biết. Chỉ là, một khắc cuối cùng trước khi hắn té xỉu, tựa hồ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, còn có tiếng thét chói tai đầy thê thảm của ca nữ, làm trong lòng hắn sinh ra dự cảm xấu.
Khăn trải giường mềm mại mà quý báu chứng tỏ địa vị của chủ nhân căn phòng này tuyệt đối không thấp, nhưng là ai mang hắn tới nơi này? Đi xuống giường, muốn đẩy cửa mở ra, nhưng cửa đã bị khóa lại, mà tiếng đẩy khóa dường như làm thủ vệ ngoài cửa cảnh giác, chỉ nghe một hồi tiếng bước chân xa dần, không đến chốc lát, lập tức có một loạt tiếng bước chân đến thật nhanh, sau đó khóa cửa được mở, một người nam tử tuổi còn trẻ mặc hoa phục với nụ cười lúm đồng tiền đi vào.
"Cửu vương gia?" Công tử Tịch sửng sốt, cửa đã bị đóng, gian phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, mà tiếng khóa cửa lần nữa lại khiến không khí này càng thêm quỷ dị.
Công tử Tịch cau mày: "Đây là đâu?"
Nạp Lan Ngôn cười cười tìm một chỗ mềm mại trên giường mà dựa lưng vào, lười biếng nhìn thoáng qua hắn: "Chúng ta chờ công tử Tịch ngài đã lâu, nhưng lúc nào ngài cũng không muốn đến thăm, ta đành phải tự mình mời ngài tới vậy."
Công tử Tịch liếc mắt nhìn bốn phía: "Cho nên đây chính là đạo đãi khách của Cửu vương gia ngài? Những người còn lại đâu?"
"Ta chỉ muốn tiếp đãi một mình ngươi, mà bọn họ tự nhiên sẽ đến chỗ nên đến." Nạp Lan Ngôn dừng một chút, cười nói: "Công tử Vụ Tịch thật là một người tốt bụng, khi bản thân mình cũng khó giữ nổi lại đi lo lắng cho tính mạng của kẻ khác."
"Ngươi đã làm gì bọn họ rồi?!"
"Ngươi muốn biết?" Năm ngón tay Nạp Lan Ngôn đan vào nhau, khẽ cười lên một nụ cười như hồ ly: "Vậy cũng phải xem thành ý của ngươi mới được."
Người trước mắt, không tới hai mươi tuổi, những năm gần đây lại càng kiêu ngạo hung hăng càn quấy hơn, phách lối coi trời bằng vung, trầm ổn, thậm chí tâm cơ nặng nề, giống như Sài lang ẩn nấp trong bóng đêm, chờ đợi khi kẻ địch buông lỏng nhất thì cho kẻ địch một kích trí mạng.
Công tử Tịch mím môi, "Cửu vương gia muốn như thế nào?"
"Ta muốn cái gì, ngài chắc là vô cùng hiểu rõ." Nạp Lan Ngôn dừng một chút, nói: "Vụ Tịch Điện hạ, ngài còn muốn ẩn núp bao lâu đây? Tiền đồ tốt đẹp lại không muốn, chạy tới Xuyên Hạ làm một viện sĩ nho nhỏ. Ngài là người thông minh, ngay khi ở Ngự Hoa Viên, điều kiện chỉ dẫn ngươi của ‘người kia’, ngươi đã bắt đầu đề phòng ta, không phải sao?"
Công tử Tịch nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt lại mờ nhạt đến trong suốt: "Cửu vương gia, sợ rằng không như ý của ngươi rồi. Ta sớm đã cắt đứt quan hệ với cái tiền đồ tốt đẹp đó rồi, ta chẳng qua chỉ là một người bình thường, du ngoạn các nước, nâng cao kiến thức. Bây giờ mệt mỏi, đúng lúc có một cơ hội có thể để cho ta xác định tâm tính, truyền thụ thư nghiệp, cớ sao mà không làm?"
Nạp Lan Ngôn chăm chú nhìn chằm chằm hắn, dường như không có bao nhiêu phản ứng với việc hắn lạnh nhạt. Qua hồi lâu, y nói: "Vụ Tịch Điện hạ thật là người ngay thẳng, đối với tiền bạc quyền thế giống như bùn đất, làm cho người ta rất kính nể."
Không đợi đối phương trả lời, y lại chậm rãi cười nói: "Chẳng lẽ là Điện hạ thật sự xem nhẹ tiền đồ, cố gắng vứt bỏ huyết mạch cao quý của mình, ngay cả thân phận thật của người ngươi tìm kiếm nhiều năm như vậy cũng không muốn biết sao?"
Công tử Tịch khẽ nghẹn ngào, câu trả lời đó giống như đã chìm xuống lòng hắn. Rất lâu sau đó, hắn chạy tới cánh cửa của sự thật, chỉ cần đẩy cửa ra, hắn có thể thấy rõ ràng tất cả. Nhưng hắn lại bỏ qua, có lúc những thứ tốt đẹp này chỉ cách cánh cửa một xíu, có lẽ chỉ có thể trân quý khi ở dưới đáy lòng.
Thậm chí có những lúc, hắn sợ biết đáp án kia.
Tâm nguyện không nên cưỡng cầu. Thiếu niên nói năng hùng hồn khuyên giải còn khắc ở trong đầu, hắn thật không nên chấp nhất với quá khứ.
"Cửu vương gia." Công tử Tịch lạnh nhạt cười một tiếng, "Có lẽ ta không giúp được việc của ngươi, xin lỗi."
Nạp Lan Ngôn nở nụ cười rất lâu rồi không thấy, từ nam nhân phong độ đầy người của người trí thức hay là gian ngoan không yên, y dùng hết tất cả phương pháp đi dẫn dụ hắn mắc câu, hắn cũng không động chút nào, người như thế làm cho người ta đoán không ra, cũng làm cho người ta cảm thấy hết sức thú vị.
Có lúc hắn thật muốn biết, muốn chinh phục nam nhân tao nhã lịch sự lại ngoan cố muốn chết như vậy, đến tột cùng cần thủ đoạn gì.
"Có lẽ ngươi không biết ngươi quan trọng đến cỡ nào, Vụ Tịch Điện hạ." Nạp Lan Ngôn nói: "Nếu như ngươi không thể giúp ta làm việc, chỉ sợ ta đoạt vị sẽ rất khó khăn..... Ca ca kia của ta bản lãnh siêu nhiên, ta cũng không muốn xảy ra chuyện bất trắc gì, nếu như thật sự không cẩn thận thua trong tay hắn, thật làm cho người ta kinh ngạc đến run rẩy."
Hắn lôi kéo cung trang chánh thống Ngân Bạch Sắc, cổ áo, đai lưng đều kéo ra, có vẻ phóng túng không kềm chế được, "Cho nên, vô luận dùng thủ đoạn gì, ta cũng sẽ thỉnh cầu ngài giúp một tay."
Đối với lời nói cường ngạnh mà không phân rõ phải trái này, công tử Tịch vô cùng chướng mắt.
"Cửu vương gia, có lẽ ngài còn chưa nghe hiểu, ta....."
"Vụ Tịch Điện hạ." Nạp Lan Ngôn nhẹ nhàng cắt lời hắn, cánh môi giương lên một đường cong xinh đẹp: "Ta cùng với Lan Nguyệt quốc chủ định ra hiệp nghị quân tử..... Nếu ta có thể mang hoàng nhi phản nghịch của hắn về, hắn liền nguyện ý trợ giúp ta năm trăm vạn lượng hoàng kim....." Dừng một chút, nhìn gương mặt tuấn tú, trong trẻo mà lạnh lùng của đối phương, nụ cười phát ra càng xinh đẹp hơn: "Ngươi biết ý nghĩa của năm trăm vạn lượng hoàng kim là sao không? Chừng đó —— tương đương với hơn phân nửa quốc khố của Xuyên Hạ rách nát không chịu nổi này! Lan Nguyệt quốc có mỏ vàng giàu có, nếu quốc chủ làm hậu thuẫn kiên cường của ta, ngày nào đó ta khởi binh tạo phản, mời ca ca thân ái của ta xuống khỏi cái ghế hoàng đế kia, nếu thiếu hụt tiền bạc quan trọng như vậy, làm sao có thể thắng được đây?"
"....."
"Tại sao lại trầm mặc? Vụ Tịch Điện hạ, ngài cảm thấy giật mình với việc ta nghĩ muốn mưu phản, hay là đối với việc phụ hoàng ngài khổ sở mong chờ nhi tử rời nhà ra đi hơn mười năm mà cảm thấy đau lòng?"
"Không thể nào, nhiều năm như vậy, hắn đã nói sẽ không cưỡng bách ta."
Nghe công tử Tịch trả lời, Nạp Lan Ngôn cười híp mắt từ trên giường êm mà đứng lên, bước đi thong thả xem kỹ một vòng chung quanh hắn. "Đúng vậy, quốc chủ bệ hạ đã nói, sẽ không cưỡng bách ngươi. Cho nên, là ngươi tâm cam tình nguyện, trở lại quốc gia của ngươi, tiếp nhận huyết thống Hoàng thất chính thống, mà không phải vùi ở nơi hẻo lánh của Xuyên Hạ hoàng triều này, hèn nhát đến làm lòng người lạnh lẽo."
Công tử Tịch mím môi thật chặt, gương mặt lạnh lùng, sống mũi cao ngạo, giấu bên dưới bề ngoài lịch sự nho nhã là khí chất cao quý bẩm sinh của hắn.
Hắn cũng không mong muốn bất kì ai nhắc tới quá khứ của hắn, cũng không biết Nạp Lan Ngôn làm sao biết được thân phận của hắn. Cái thứ hắn từ bỏ kia, hôm nay lại bị cưỡng bách đặt ở trước mặt hắn làm hắn chỉ cảm thấy buồn cười.
"Ta rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, đáp án chỉ có thể là xin lỗi ngài."
"Thật là cố chấp." Nạp Lan Ngôn nhìn hắn một cái.
Nam nhân trước mặt này trong suốt giống như mặt nước ấm áp, làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn hung hăng ném cục đá xuống, đem cái vẻ bề ngoài bình tĩnh không lan của hắn đánh vỡ. Mà bất kể khi nào, đối với cái dạng đối thủ khó dây dưa này, y đều không để ý từ từ dây dưa với hắn, cuối cùng hưởng thụ thành quả thắng lợi.
Sợ rằng khó khống chế nhất, là ca ca y tha thiết mơ ước.....
Trong một tháng này, Xuyên Hạ sẽ phải đổi sắc trời, y phải thắng. Kế hoạch trù tính nhiều năm, rốt cuộc cũng đi đến cuối cùng, mà ca ca xinh đẹp làm cho người ta không lúc nào không nhớ tới của y, cuối cùng sẽ rơi vào trong tay y.
Nạp Lan Ngôn cười nhạt, vỗ tay một cái, ngoài cửa lập tức tiến vào mấy người, một là nữ tử xa lạ, cùng với một bóng dáng nho nhỏ bị trói gô lại!
Công tử Tịch sửng sốt, không khỏi có chút tức giận: "Ngươi nhằm vào ta là được, hà tất liên lụy người vô tội?! Triệu Mộc chỉ từng là đệ tử của ta, ngươi mau thả hắn!"
"Thả, làm sao khiến ngài từng bước từng bước tâm cam tình nguyện đồng ý điều kiện của ta chứ?"
Nạp Lan Ngôn vẫn như cũ chậm rãi dạo bước chung quanh công tử Tịch, giống như một con rắn độc, đang không chút kiêng kỵ thò ra cái lưỡi chứa kịch độc không gì sánh được của y!
"Vụ Tịch Điện hạ, một cái quan viên nho nhỏ này dĩ nhiên không đủ uy hiếp kẻ ngoan cố vô cùng như ngươi." Giọng nói trầm xuống dự báo vô cùng nguy hiểm. Y cúi đầu cười cười, cơ hồ phun ở bên tai của hắn: "Ngài nói đến đệ tử, ta lại nhớ tới một người. Rất nhiều năm trước, không phải ngài cũng thu một đệ tử đáng yêu lại nghịch ngợm sao?".
Công tử Tịch gắt gao ngơ ngẩn.
Nạp Lan Ngôn tiếp tục nói: "Ta vốn là muốn cho ngươi một chút niềm vui thú, để cho ngươi từng bước từng bước phát hiện có sự thực thú vị như vậy. Nhưng ngươi lại làm cho người ta tương đối thất vọng, rõ ràng đã đặt mình trong cuộc, còn muốn cho mình trở nên sạch sẽ giống như tuyết trắng, chuyện không liên quan đến mình..... Lâu như vậy, ngay cả một chút tiến bộ ngươi cũng không có, làm cho người ta rất sốt ruột, ngươi cũng biết, người mà ngươi muốn tìm kiếm kia ——"
"Không cần nói nữa!" Công tử Tịch hung hăng cắt ngang hắn, trong con mắt có chút âm u, "Cửu vương gia, coi như ngươi hao tổn tâm cơ, ta cũng không làm được ——"
"Mặc Ngưng Sơ, cái tiểu cô nương khả ái kia."
Cửu vương gia cũng không lưu tình cắt lời hắn, "Ngươi cũng đã biết, tài hoa của nàng làm cho người ta kinh ngạc ao ước bao nhiêu, dũng khí của nàng làm cho người ta bội phục bao nhiêu, năng lực của nàng cao thâm bao nhiêu?..... Ta nghĩ ngươi cũng biết, bởi vì, đưa khúc nhạc mỹ diệu như thế vào sinh mạng của ngươi, cũng không phải chính là nàng sao....."
Giọng nói của Nạp Lan Ngôn u mị như quỷ.
Nắm tay của Công tử Tịch siết chặt, ngón tay tái nhợt, tựa hồ muốn khảm vào trong máu thịt.
Mà không ai chú ý tới trong đôi mắt nửa khép của "Triệu Mộc" bị trói gô kia chợt lóe lên lạnh lẽo.
Chung quanh được bố trí xa lạ, mà hắn lại mạnh khỏe nằm trên một cái giường.
Đầu của hắn đau muốn nứt, hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ chính là chung quanh ca múa mừng cảnh thái bình, các quan viên nói chuyện với nhau thật vui, ăn uống linh đình, rồi sau đó đột nhiên hai mắt hắn tối đen, mất đi ý thức, cái gì cũng không biết. Chỉ là, một khắc cuối cùng trước khi hắn té xỉu, tựa hồ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, còn có tiếng thét chói tai đầy thê thảm của ca nữ, làm trong lòng hắn sinh ra dự cảm xấu.
Khăn trải giường mềm mại mà quý báu chứng tỏ địa vị của chủ nhân căn phòng này tuyệt đối không thấp, nhưng là ai mang hắn tới nơi này? Đi xuống giường, muốn đẩy cửa mở ra, nhưng cửa đã bị khóa lại, mà tiếng đẩy khóa dường như làm thủ vệ ngoài cửa cảnh giác, chỉ nghe một hồi tiếng bước chân xa dần, không đến chốc lát, lập tức có một loạt tiếng bước chân đến thật nhanh, sau đó khóa cửa được mở, một người nam tử tuổi còn trẻ mặc hoa phục với nụ cười lúm đồng tiền đi vào.
"Cửu vương gia?" Công tử Tịch sửng sốt, cửa đã bị đóng, gian phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, mà tiếng khóa cửa lần nữa lại khiến không khí này càng thêm quỷ dị.
Công tử Tịch cau mày: "Đây là đâu?"
Nạp Lan Ngôn cười cười tìm một chỗ mềm mại trên giường mà dựa lưng vào, lười biếng nhìn thoáng qua hắn: "Chúng ta chờ công tử Tịch ngài đã lâu, nhưng lúc nào ngài cũng không muốn đến thăm, ta đành phải tự mình mời ngài tới vậy."
Công tử Tịch liếc mắt nhìn bốn phía: "Cho nên đây chính là đạo đãi khách của Cửu vương gia ngài? Những người còn lại đâu?"
"Ta chỉ muốn tiếp đãi một mình ngươi, mà bọn họ tự nhiên sẽ đến chỗ nên đến." Nạp Lan Ngôn dừng một chút, cười nói: "Công tử Vụ Tịch thật là một người tốt bụng, khi bản thân mình cũng khó giữ nổi lại đi lo lắng cho tính mạng của kẻ khác."
"Ngươi đã làm gì bọn họ rồi?!"
"Ngươi muốn biết?" Năm ngón tay Nạp Lan Ngôn đan vào nhau, khẽ cười lên một nụ cười như hồ ly: "Vậy cũng phải xem thành ý của ngươi mới được."
Người trước mắt, không tới hai mươi tuổi, những năm gần đây lại càng kiêu ngạo hung hăng càn quấy hơn, phách lối coi trời bằng vung, trầm ổn, thậm chí tâm cơ nặng nề, giống như Sài lang ẩn nấp trong bóng đêm, chờ đợi khi kẻ địch buông lỏng nhất thì cho kẻ địch một kích trí mạng.
Công tử Tịch mím môi, "Cửu vương gia muốn như thế nào?"
"Ta muốn cái gì, ngài chắc là vô cùng hiểu rõ." Nạp Lan Ngôn dừng một chút, nói: "Vụ Tịch Điện hạ, ngài còn muốn ẩn núp bao lâu đây? Tiền đồ tốt đẹp lại không muốn, chạy tới Xuyên Hạ làm một viện sĩ nho nhỏ. Ngài là người thông minh, ngay khi ở Ngự Hoa Viên, điều kiện chỉ dẫn ngươi của ‘người kia’, ngươi đã bắt đầu đề phòng ta, không phải sao?"
Công tử Tịch nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt lại mờ nhạt đến trong suốt: "Cửu vương gia, sợ rằng không như ý của ngươi rồi. Ta sớm đã cắt đứt quan hệ với cái tiền đồ tốt đẹp đó rồi, ta chẳng qua chỉ là một người bình thường, du ngoạn các nước, nâng cao kiến thức. Bây giờ mệt mỏi, đúng lúc có một cơ hội có thể để cho ta xác định tâm tính, truyền thụ thư nghiệp, cớ sao mà không làm?"
Nạp Lan Ngôn chăm chú nhìn chằm chằm hắn, dường như không có bao nhiêu phản ứng với việc hắn lạnh nhạt. Qua hồi lâu, y nói: "Vụ Tịch Điện hạ thật là người ngay thẳng, đối với tiền bạc quyền thế giống như bùn đất, làm cho người ta rất kính nể."
Không đợi đối phương trả lời, y lại chậm rãi cười nói: "Chẳng lẽ là Điện hạ thật sự xem nhẹ tiền đồ, cố gắng vứt bỏ huyết mạch cao quý của mình, ngay cả thân phận thật của người ngươi tìm kiếm nhiều năm như vậy cũng không muốn biết sao?"
Công tử Tịch khẽ nghẹn ngào, câu trả lời đó giống như đã chìm xuống lòng hắn. Rất lâu sau đó, hắn chạy tới cánh cửa của sự thật, chỉ cần đẩy cửa ra, hắn có thể thấy rõ ràng tất cả. Nhưng hắn lại bỏ qua, có lúc những thứ tốt đẹp này chỉ cách cánh cửa một xíu, có lẽ chỉ có thể trân quý khi ở dưới đáy lòng.
Thậm chí có những lúc, hắn sợ biết đáp án kia.
Tâm nguyện không nên cưỡng cầu. Thiếu niên nói năng hùng hồn khuyên giải còn khắc ở trong đầu, hắn thật không nên chấp nhất với quá khứ.
"Cửu vương gia." Công tử Tịch lạnh nhạt cười một tiếng, "Có lẽ ta không giúp được việc của ngươi, xin lỗi."
Nạp Lan Ngôn nở nụ cười rất lâu rồi không thấy, từ nam nhân phong độ đầy người của người trí thức hay là gian ngoan không yên, y dùng hết tất cả phương pháp đi dẫn dụ hắn mắc câu, hắn cũng không động chút nào, người như thế làm cho người ta đoán không ra, cũng làm cho người ta cảm thấy hết sức thú vị.
Có lúc hắn thật muốn biết, muốn chinh phục nam nhân tao nhã lịch sự lại ngoan cố muốn chết như vậy, đến tột cùng cần thủ đoạn gì.
"Có lẽ ngươi không biết ngươi quan trọng đến cỡ nào, Vụ Tịch Điện hạ." Nạp Lan Ngôn nói: "Nếu như ngươi không thể giúp ta làm việc, chỉ sợ ta đoạt vị sẽ rất khó khăn..... Ca ca kia của ta bản lãnh siêu nhiên, ta cũng không muốn xảy ra chuyện bất trắc gì, nếu như thật sự không cẩn thận thua trong tay hắn, thật làm cho người ta kinh ngạc đến run rẩy."
Hắn lôi kéo cung trang chánh thống Ngân Bạch Sắc, cổ áo, đai lưng đều kéo ra, có vẻ phóng túng không kềm chế được, "Cho nên, vô luận dùng thủ đoạn gì, ta cũng sẽ thỉnh cầu ngài giúp một tay."
Đối với lời nói cường ngạnh mà không phân rõ phải trái này, công tử Tịch vô cùng chướng mắt.
"Cửu vương gia, có lẽ ngài còn chưa nghe hiểu, ta....."
"Vụ Tịch Điện hạ." Nạp Lan Ngôn nhẹ nhàng cắt lời hắn, cánh môi giương lên một đường cong xinh đẹp: "Ta cùng với Lan Nguyệt quốc chủ định ra hiệp nghị quân tử..... Nếu ta có thể mang hoàng nhi phản nghịch của hắn về, hắn liền nguyện ý trợ giúp ta năm trăm vạn lượng hoàng kim....." Dừng một chút, nhìn gương mặt tuấn tú, trong trẻo mà lạnh lùng của đối phương, nụ cười phát ra càng xinh đẹp hơn: "Ngươi biết ý nghĩa của năm trăm vạn lượng hoàng kim là sao không? Chừng đó —— tương đương với hơn phân nửa quốc khố của Xuyên Hạ rách nát không chịu nổi này! Lan Nguyệt quốc có mỏ vàng giàu có, nếu quốc chủ làm hậu thuẫn kiên cường của ta, ngày nào đó ta khởi binh tạo phản, mời ca ca thân ái của ta xuống khỏi cái ghế hoàng đế kia, nếu thiếu hụt tiền bạc quan trọng như vậy, làm sao có thể thắng được đây?"
"....."
"Tại sao lại trầm mặc? Vụ Tịch Điện hạ, ngài cảm thấy giật mình với việc ta nghĩ muốn mưu phản, hay là đối với việc phụ hoàng ngài khổ sở mong chờ nhi tử rời nhà ra đi hơn mười năm mà cảm thấy đau lòng?"
"Không thể nào, nhiều năm như vậy, hắn đã nói sẽ không cưỡng bách ta."
Nghe công tử Tịch trả lời, Nạp Lan Ngôn cười híp mắt từ trên giường êm mà đứng lên, bước đi thong thả xem kỹ một vòng chung quanh hắn. "Đúng vậy, quốc chủ bệ hạ đã nói, sẽ không cưỡng bách ngươi. Cho nên, là ngươi tâm cam tình nguyện, trở lại quốc gia của ngươi, tiếp nhận huyết thống Hoàng thất chính thống, mà không phải vùi ở nơi hẻo lánh của Xuyên Hạ hoàng triều này, hèn nhát đến làm lòng người lạnh lẽo."
Công tử Tịch mím môi thật chặt, gương mặt lạnh lùng, sống mũi cao ngạo, giấu bên dưới bề ngoài lịch sự nho nhã là khí chất cao quý bẩm sinh của hắn.
Hắn cũng không mong muốn bất kì ai nhắc tới quá khứ của hắn, cũng không biết Nạp Lan Ngôn làm sao biết được thân phận của hắn. Cái thứ hắn từ bỏ kia, hôm nay lại bị cưỡng bách đặt ở trước mặt hắn làm hắn chỉ cảm thấy buồn cười.
"Ta rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, đáp án chỉ có thể là xin lỗi ngài."
"Thật là cố chấp." Nạp Lan Ngôn nhìn hắn một cái.
Nam nhân trước mặt này trong suốt giống như mặt nước ấm áp, làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn hung hăng ném cục đá xuống, đem cái vẻ bề ngoài bình tĩnh không lan của hắn đánh vỡ. Mà bất kể khi nào, đối với cái dạng đối thủ khó dây dưa này, y đều không để ý từ từ dây dưa với hắn, cuối cùng hưởng thụ thành quả thắng lợi.
Sợ rằng khó khống chế nhất, là ca ca y tha thiết mơ ước.....
Trong một tháng này, Xuyên Hạ sẽ phải đổi sắc trời, y phải thắng. Kế hoạch trù tính nhiều năm, rốt cuộc cũng đi đến cuối cùng, mà ca ca xinh đẹp làm cho người ta không lúc nào không nhớ tới của y, cuối cùng sẽ rơi vào trong tay y.
Nạp Lan Ngôn cười nhạt, vỗ tay một cái, ngoài cửa lập tức tiến vào mấy người, một là nữ tử xa lạ, cùng với một bóng dáng nho nhỏ bị trói gô lại!
Công tử Tịch sửng sốt, không khỏi có chút tức giận: "Ngươi nhằm vào ta là được, hà tất liên lụy người vô tội?! Triệu Mộc chỉ từng là đệ tử của ta, ngươi mau thả hắn!"
"Thả, làm sao khiến ngài từng bước từng bước tâm cam tình nguyện đồng ý điều kiện của ta chứ?"
Nạp Lan Ngôn vẫn như cũ chậm rãi dạo bước chung quanh công tử Tịch, giống như một con rắn độc, đang không chút kiêng kỵ thò ra cái lưỡi chứa kịch độc không gì sánh được của y!
"Vụ Tịch Điện hạ, một cái quan viên nho nhỏ này dĩ nhiên không đủ uy hiếp kẻ ngoan cố vô cùng như ngươi." Giọng nói trầm xuống dự báo vô cùng nguy hiểm. Y cúi đầu cười cười, cơ hồ phun ở bên tai của hắn: "Ngài nói đến đệ tử, ta lại nhớ tới một người. Rất nhiều năm trước, không phải ngài cũng thu một đệ tử đáng yêu lại nghịch ngợm sao?".
Công tử Tịch gắt gao ngơ ngẩn.
Nạp Lan Ngôn tiếp tục nói: "Ta vốn là muốn cho ngươi một chút niềm vui thú, để cho ngươi từng bước từng bước phát hiện có sự thực thú vị như vậy. Nhưng ngươi lại làm cho người ta tương đối thất vọng, rõ ràng đã đặt mình trong cuộc, còn muốn cho mình trở nên sạch sẽ giống như tuyết trắng, chuyện không liên quan đến mình..... Lâu như vậy, ngay cả một chút tiến bộ ngươi cũng không có, làm cho người ta rất sốt ruột, ngươi cũng biết, người mà ngươi muốn tìm kiếm kia ——"
"Không cần nói nữa!" Công tử Tịch hung hăng cắt ngang hắn, trong con mắt có chút âm u, "Cửu vương gia, coi như ngươi hao tổn tâm cơ, ta cũng không làm được ——"
"Mặc Ngưng Sơ, cái tiểu cô nương khả ái kia."
Cửu vương gia cũng không lưu tình cắt lời hắn, "Ngươi cũng đã biết, tài hoa của nàng làm cho người ta kinh ngạc ao ước bao nhiêu, dũng khí của nàng làm cho người ta bội phục bao nhiêu, năng lực của nàng cao thâm bao nhiêu?..... Ta nghĩ ngươi cũng biết, bởi vì, đưa khúc nhạc mỹ diệu như thế vào sinh mạng của ngươi, cũng không phải chính là nàng sao....."
Giọng nói của Nạp Lan Ngôn u mị như quỷ.
Nắm tay của Công tử Tịch siết chặt, ngón tay tái nhợt, tựa hồ muốn khảm vào trong máu thịt.
Mà không ai chú ý tới trong đôi mắt nửa khép của "Triệu Mộc" bị trói gô kia chợt lóe lên lạnh lẽo.
Bình luận truyện