Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 222: Nguyện vọng của công tử tịch (3)
Con mắt công tử Tịch rốt cuộc dần dần rũ xuống, vì đã ngấm men rượu, hai mắt hắn có chút mờ mịt.
Hắn nghiêng mặt sang bên, ngay lúc này, cũng không biết nên hình dung tâm tình của hắn như thế nào, ngũ vị tạp trần, phức tạp khó nói lên lời.
Ánh sáng ngoài cửa sổ dường như bỗng chốc trở nên rất chói mắt, hắn cắn môi nhắm chặt mắt lại, con ngươi y hệt như trân châu khép lại ở bên trong hai mảnh vỏ trai mềm mại.
Năm tháng thấm thoát, kết quả của cuộc sống có lúc rất đơn giản, bởi vì một câu nói, một động tác, một chuyện, là có thể thay đổi, ý nghĩa đạt được cũng khác nhau.
Trước kia cho rằng chuyện là đúng, bây giờ nhìn lại, kết quả lại không phải như nhau.
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn hỏi một vấn đề ngu xuẩn: "Là thật sao....."
"Ngươi cứ nói đi?"
"Tốt, ta trở về." Hắn thở dài một cái.
Nếu là thư do chính phụ hoàng viết, hắn không thể không tin. Chuyện của đệ đệ, hắn không muốn tranh giành, nhưng nếu tánh mạng hắn dần mất đi, hắn cũng sẽ không thể tiếp tục để mặc cho tính mạng mình mất đi ở tại một quốc gia khác, không thể không để ý đến tồn vong của chính quốc gia mình.
"Có thả ngươi trở về hay không, không phải ngươi có thể tự mình quyết định." Con sói phúc hắc rút cuộc đung đưa cái đuôi, Nạp Lan Lân híp mắt, sóng mắt nở hoa.
"..... Ta nguyện ý cưới..... Vị Quận chúa kia." Công tử Tịch mím môi nói: "Lan Nguyệt nguyện ý lấy ra ba mươi triệu hai mỏ vàng làm sính lễ, đưa cho Xuyên Hạ bổ sung quốc khố, hơn nữa định ra hiệp nghị quân tử, sẽ không nhúng tay vào công việc nội bộ của Xuyên Hạ....."
"Không." Nạp Lan Lân nhàn nhạt cắt đứt lời hắn: "Ta không phải muốn những thứ này, quốc khố ta có thể từ từ kiếm về, kể cả Lan Nguyệt các ngươi muốn nhúng tay vào công việc nội bộ của Xuyên Hạ, cũng không có khả năng làm khó được Xuyên Hạ."
"....."
"Về phần ngươi có thể trở về hay không, ta chỉ cho ngươi một lựa chọn duy nhất....." Mắt Nạp Lan Lân khẽ nheo lại, khóe môi nâng lên một chút ánh sáng tàn nhẫn: "Cứ như vậy trở về quốc gia của ngươi, hoặc là, gặp mặt nàng một lần."
Công tử Tịch cứng đờ.
Giống như một đạo thiên lôi đánh xuống, chém cho tay chân hắn lạnh lẽo.
Sắc mặt hắn chợt tái nhợt, con mắt sắc rốt cuộc bị bao phủ một tầng hốt hoảng.
"Hỏi ngươi một câu, quốc gia cùng Tiểu Sơ, ngươi chọn cái nào?" Nạp Lan Lân xoay chuyển lời nói, lại đem vấn đề mới vừa rồi của công tử Tịch ném trả lại cho hắn: "Ngươi lựa chọn quốc gia của ngươi, hay sẽ ở lại, cùng với nàng gặp mặt một lần? Nếu ngươi lựa chọn điều trước, ta sẽ theo lễ nghi cao nhất của hoàng gia, đưa tiễn ngươi, dĩ nhiên, nếu ngươi lựa chọn điều sau, ta tất nhiên có biện pháp khiến cho ngươi cả đời cũng không thể quay về."
Tay chân công tử Tịch càng thêm cứng ngắc.
Hắn không có cái cuồng vọng giống như y, có đầy đủ lợi thế có thể nói toạc ra như vậy, hắn sẽ không chọn một trong hai, hắn..... cả hai đều muốn chọn.
"Hả?" phía sau lưng Nạp Lan Lân nhẹ nhàng nhích lại gần, vẻ mặt lười biếng bừa bãi, giống như là thợ săn chờ đợi con mồi, dồn con mồi đến đường cùng, rồi lại chậm chạp bức hắn xuống vách đá thật sâu.
"Ta....." Hắn khó khăn mở miệng.
Nạp Lan Lân lẳng lặng chờ đợi.
Rốt cuộc, trong cung điện tĩnh mịch, nam tử dịu dàng đó, cúi đầu dường như hít thở không thông, lông mi thon dài che giấu con ngươi bi thương của hắn, sợi tóc rũ xuống, che lại hơn phân nửa gương mặt hắn, mặt mày đau đơn như bị thương, "Ta lựa chọn trở lại quốc gia của ta."
Nạp Lan Lân chậm rãi cười, ngón tay thon dài tuyệt vời giơ lên chén lưu ly sáng long lanh, nói: "Thật vui mừng, đối với ngươi đó là lựa chọn tốt nhất."
Công tử Tịch không cười nổi, cứng ngắc uống ly rượu ngọt, nhưng lại giồng như là uống một chén thuốc đắng nhất trên thế giới này, chén thuốc có tên gọi là Vong Xuyên.
Sông Vong Xuyên, canh Mạnh Bà.
Nước trên dòng Sông Vong Xuyên, uống xong nó, cuộc đời này tất cả đều quên hết.
Đem toàn bộ buồn vui của gặp gỡ, chia ly quên hết, tất cả những điều đã trải qua đều thoảng qua như mây khói.
Bỏ xuống, Trùng sinh (chết đi sau đó hồi sinh).
Nếu hắn cũng có thể tự mình bắt đầu đem trí nhớ nhẹ nhàng linh hoạt phong tỏa như vậy, có phải chăng..... Hắn cũng sẽ không đau đớn như vậy, muốn chết đi.
Linh hồn vượt qua âm phủ, có thể tiến vào Minh giới (thế giới u tối mù mịt), một chữ "quên" này, khó có được bỏ càng khó hơn. Trong đó đủ mọi vị, trên đời nếm không đến. Đang lúc hắn nghĩ tới Vong Xuyên.
Đột nhiên, trước mặt hạ xuống một viên thuốc màu bùn.
Công tử Tịch ngơ ngẩn: "Đây là.....?"
"Thuốc giải rượu, cũng có thể loại trừ mùi rượu trên người ngươi." Nạp Lan Lân xoay người nhìn hắn: "Chẳng lẽ, ngươi muốn mang bộ dạng tửu quỷ này đi gặp đoàn sứ giả của ngươi?"
Ý nghĩ quay trở lại ".... đoàn sứ giả....."
"Ngươi đưa ra quyết định tốt nhất cho mình như vậy, ta nghĩ, ta cũng nên bày tỏ chút gì, nước Lan Nguyệt phái đoàn sứ giả tới, một tháng trước cũng đã đến ở tại đế đô, ta đã dùng các loại lý do trì hoãn đến nay, chỉ là, hiện tại, là thời điểm nên gặp một lần, thỏa thuận đón ngươi trở về như thế nào, mới có thể vô cùng nở mày nở mặt đây."
"..... Làm phiền bệ hạ."
Công tử Tịch cười khổ, yên lặng đem viên thuốc nuốt xuống, mùi thơm ngát của bạc hà tràn ngập ở trong cổ họng, tinh thần dần dần tỉnh táo không ít.
Nạp Lan Lân lại vẫy Thường Tự đến, ghé vào lỗ tai hắn nói nho nhỏ vài lời, Thường Tự hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức làm theo.
"Để cung nữ tới giúp ngươi đổi một bộ trang phục chỉnh tề, sau đó liền theo ta đi." Tác phong làm việc của Nạp Lan Lân từ nghĩ đến nói là có một không hai, mạnh mẽ vang dội không cho phép bất luận kẻ nào cự tuyệt mà còn có đường sống.
Vừa dứt lời, cũng đã có cung nữ nối đuôi nhau đi vào, tay nâng quần áo và trang sức lộng lẫy, khom người giơ cao hơn đỉnh đầu.
"Về phần chuyện chọn Quận chúa làm hoàng phi hòa thân, đợi sau khi cùng quốc chủ Lan Nguyệt thương nghị, sẽ định đoạt sau." Nạp Lan Lân chống nửa đầu, cười nói: "Nếu như thật sự là ngươi không chịu tiếp nhận cô gái, nam tử cũng có thể được."
"....."
"Đúng rồi....." Công tử Tịch rốt cuộc nhớ tới một chuyện, cười bất đắc dĩ nói: "Ta ở Khanh phủ từng có một học sinh, tên là Triệu Mộc..... Lần trước, vì ta mà bị bắt làm con tin, ta mong muốn trước khi rời đi, có thể biết một chút tin tức xem hắn hiện tại như thế nào....."
"Hắn rất tốt, ngươi không phải cần phải lo lắng."
"Vậy..... Có thể hay không xin bệ hạ chăm sóc hắn nhiều hơn?"
Mắt Nạp Lan Lân híp lại, người thông minh luôn sẽ là ở thời điểm chính xác bày tỏ thỏa thuận ngầm, hắn xoay người đi về phía xa, thanh âm dường như một cơn gió từ đằng xa nhẹ nhàng bay tới.
"Không có vấn đề."
Hắn nghiêng mặt sang bên, ngay lúc này, cũng không biết nên hình dung tâm tình của hắn như thế nào, ngũ vị tạp trần, phức tạp khó nói lên lời.
Ánh sáng ngoài cửa sổ dường như bỗng chốc trở nên rất chói mắt, hắn cắn môi nhắm chặt mắt lại, con ngươi y hệt như trân châu khép lại ở bên trong hai mảnh vỏ trai mềm mại.
Năm tháng thấm thoát, kết quả của cuộc sống có lúc rất đơn giản, bởi vì một câu nói, một động tác, một chuyện, là có thể thay đổi, ý nghĩa đạt được cũng khác nhau.
Trước kia cho rằng chuyện là đúng, bây giờ nhìn lại, kết quả lại không phải như nhau.
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn hỏi một vấn đề ngu xuẩn: "Là thật sao....."
"Ngươi cứ nói đi?"
"Tốt, ta trở về." Hắn thở dài một cái.
Nếu là thư do chính phụ hoàng viết, hắn không thể không tin. Chuyện của đệ đệ, hắn không muốn tranh giành, nhưng nếu tánh mạng hắn dần mất đi, hắn cũng sẽ không thể tiếp tục để mặc cho tính mạng mình mất đi ở tại một quốc gia khác, không thể không để ý đến tồn vong của chính quốc gia mình.
"Có thả ngươi trở về hay không, không phải ngươi có thể tự mình quyết định." Con sói phúc hắc rút cuộc đung đưa cái đuôi, Nạp Lan Lân híp mắt, sóng mắt nở hoa.
"..... Ta nguyện ý cưới..... Vị Quận chúa kia." Công tử Tịch mím môi nói: "Lan Nguyệt nguyện ý lấy ra ba mươi triệu hai mỏ vàng làm sính lễ, đưa cho Xuyên Hạ bổ sung quốc khố, hơn nữa định ra hiệp nghị quân tử, sẽ không nhúng tay vào công việc nội bộ của Xuyên Hạ....."
"Không." Nạp Lan Lân nhàn nhạt cắt đứt lời hắn: "Ta không phải muốn những thứ này, quốc khố ta có thể từ từ kiếm về, kể cả Lan Nguyệt các ngươi muốn nhúng tay vào công việc nội bộ của Xuyên Hạ, cũng không có khả năng làm khó được Xuyên Hạ."
"....."
"Về phần ngươi có thể trở về hay không, ta chỉ cho ngươi một lựa chọn duy nhất....." Mắt Nạp Lan Lân khẽ nheo lại, khóe môi nâng lên một chút ánh sáng tàn nhẫn: "Cứ như vậy trở về quốc gia của ngươi, hoặc là, gặp mặt nàng một lần."
Công tử Tịch cứng đờ.
Giống như một đạo thiên lôi đánh xuống, chém cho tay chân hắn lạnh lẽo.
Sắc mặt hắn chợt tái nhợt, con mắt sắc rốt cuộc bị bao phủ một tầng hốt hoảng.
"Hỏi ngươi một câu, quốc gia cùng Tiểu Sơ, ngươi chọn cái nào?" Nạp Lan Lân xoay chuyển lời nói, lại đem vấn đề mới vừa rồi của công tử Tịch ném trả lại cho hắn: "Ngươi lựa chọn quốc gia của ngươi, hay sẽ ở lại, cùng với nàng gặp mặt một lần? Nếu ngươi lựa chọn điều trước, ta sẽ theo lễ nghi cao nhất của hoàng gia, đưa tiễn ngươi, dĩ nhiên, nếu ngươi lựa chọn điều sau, ta tất nhiên có biện pháp khiến cho ngươi cả đời cũng không thể quay về."
Tay chân công tử Tịch càng thêm cứng ngắc.
Hắn không có cái cuồng vọng giống như y, có đầy đủ lợi thế có thể nói toạc ra như vậy, hắn sẽ không chọn một trong hai, hắn..... cả hai đều muốn chọn.
"Hả?" phía sau lưng Nạp Lan Lân nhẹ nhàng nhích lại gần, vẻ mặt lười biếng bừa bãi, giống như là thợ săn chờ đợi con mồi, dồn con mồi đến đường cùng, rồi lại chậm chạp bức hắn xuống vách đá thật sâu.
"Ta....." Hắn khó khăn mở miệng.
Nạp Lan Lân lẳng lặng chờ đợi.
Rốt cuộc, trong cung điện tĩnh mịch, nam tử dịu dàng đó, cúi đầu dường như hít thở không thông, lông mi thon dài che giấu con ngươi bi thương của hắn, sợi tóc rũ xuống, che lại hơn phân nửa gương mặt hắn, mặt mày đau đơn như bị thương, "Ta lựa chọn trở lại quốc gia của ta."
Nạp Lan Lân chậm rãi cười, ngón tay thon dài tuyệt vời giơ lên chén lưu ly sáng long lanh, nói: "Thật vui mừng, đối với ngươi đó là lựa chọn tốt nhất."
Công tử Tịch không cười nổi, cứng ngắc uống ly rượu ngọt, nhưng lại giồng như là uống một chén thuốc đắng nhất trên thế giới này, chén thuốc có tên gọi là Vong Xuyên.
Sông Vong Xuyên, canh Mạnh Bà.
Nước trên dòng Sông Vong Xuyên, uống xong nó, cuộc đời này tất cả đều quên hết.
Đem toàn bộ buồn vui của gặp gỡ, chia ly quên hết, tất cả những điều đã trải qua đều thoảng qua như mây khói.
Bỏ xuống, Trùng sinh (chết đi sau đó hồi sinh).
Nếu hắn cũng có thể tự mình bắt đầu đem trí nhớ nhẹ nhàng linh hoạt phong tỏa như vậy, có phải chăng..... Hắn cũng sẽ không đau đớn như vậy, muốn chết đi.
Linh hồn vượt qua âm phủ, có thể tiến vào Minh giới (thế giới u tối mù mịt), một chữ "quên" này, khó có được bỏ càng khó hơn. Trong đó đủ mọi vị, trên đời nếm không đến. Đang lúc hắn nghĩ tới Vong Xuyên.
Đột nhiên, trước mặt hạ xuống một viên thuốc màu bùn.
Công tử Tịch ngơ ngẩn: "Đây là.....?"
"Thuốc giải rượu, cũng có thể loại trừ mùi rượu trên người ngươi." Nạp Lan Lân xoay người nhìn hắn: "Chẳng lẽ, ngươi muốn mang bộ dạng tửu quỷ này đi gặp đoàn sứ giả của ngươi?"
Ý nghĩ quay trở lại ".... đoàn sứ giả....."
"Ngươi đưa ra quyết định tốt nhất cho mình như vậy, ta nghĩ, ta cũng nên bày tỏ chút gì, nước Lan Nguyệt phái đoàn sứ giả tới, một tháng trước cũng đã đến ở tại đế đô, ta đã dùng các loại lý do trì hoãn đến nay, chỉ là, hiện tại, là thời điểm nên gặp một lần, thỏa thuận đón ngươi trở về như thế nào, mới có thể vô cùng nở mày nở mặt đây."
"..... Làm phiền bệ hạ."
Công tử Tịch cười khổ, yên lặng đem viên thuốc nuốt xuống, mùi thơm ngát của bạc hà tràn ngập ở trong cổ họng, tinh thần dần dần tỉnh táo không ít.
Nạp Lan Lân lại vẫy Thường Tự đến, ghé vào lỗ tai hắn nói nho nhỏ vài lời, Thường Tự hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức làm theo.
"Để cung nữ tới giúp ngươi đổi một bộ trang phục chỉnh tề, sau đó liền theo ta đi." Tác phong làm việc của Nạp Lan Lân từ nghĩ đến nói là có một không hai, mạnh mẽ vang dội không cho phép bất luận kẻ nào cự tuyệt mà còn có đường sống.
Vừa dứt lời, cũng đã có cung nữ nối đuôi nhau đi vào, tay nâng quần áo và trang sức lộng lẫy, khom người giơ cao hơn đỉnh đầu.
"Về phần chuyện chọn Quận chúa làm hoàng phi hòa thân, đợi sau khi cùng quốc chủ Lan Nguyệt thương nghị, sẽ định đoạt sau." Nạp Lan Lân chống nửa đầu, cười nói: "Nếu như thật sự là ngươi không chịu tiếp nhận cô gái, nam tử cũng có thể được."
"....."
"Đúng rồi....." Công tử Tịch rốt cuộc nhớ tới một chuyện, cười bất đắc dĩ nói: "Ta ở Khanh phủ từng có một học sinh, tên là Triệu Mộc..... Lần trước, vì ta mà bị bắt làm con tin, ta mong muốn trước khi rời đi, có thể biết một chút tin tức xem hắn hiện tại như thế nào....."
"Hắn rất tốt, ngươi không phải cần phải lo lắng."
"Vậy..... Có thể hay không xin bệ hạ chăm sóc hắn nhiều hơn?"
Mắt Nạp Lan Lân híp lại, người thông minh luôn sẽ là ở thời điểm chính xác bày tỏ thỏa thuận ngầm, hắn xoay người đi về phía xa, thanh âm dường như một cơn gió từ đằng xa nhẹ nhàng bay tới.
"Không có vấn đề."
Bình luận truyện