Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 275: Ngoại truyện 21: Mặc Ngưng Sơ đấu với Nạp Lan Lân: Quà tặng tại rừng hoa đào (1)
Mặc Ngưng Sơ khóc không ra nước mắt, trên cả đoạn đường đi, đôi lúc xe ngựa bỗng dừng lại, lảo đảo một cái, khiến cho hai đứa bé ngã vào lòng cô.
Rèm xe được vén lên, lại phát hiện đã mất bóng dáng của xe ngựa Thường Tự,khắp nơi đều trở nên yên tĩnh quỷ dị, nơi này nở ra một đóa hoa đào rực rỡ khác thường, một đóa rồi một đóa hoa nhỏ đón gió mà vươn lên, treo đầy đèn lồng màu đỏ khiến cả rừng đào được ánh đèn dầu tỏa sáng rực, nếu không phải bên cạnh còn có hai đứa bé, thì với Mặc Ngưng Sơ mà nói, nơi này càng giống như một cảnh mộng xinh đẹp.
Một đứa bé năm tuổi dù có thông minh đến thế nào, nhưng vẫn không thể suy nghĩ dài dòng và chín chắn như người lớn, đơn thuần chấp nhất suy nghĩ muốn mẫu thân nhìn quà tặng mà bọn họ đã kỳ công chuẩn bị, tìm một phen cũng không có kết quả, đây cũng chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của tiểu muội và Tam đệ. Một phải một trái kéo tay Mặc Ngưng Sơ, cặp mắt sáng ngời mang theo tâm tình cấp bách dắt nàng xuống xe ngựa, đi về phía rừng sâu.
"Mẫu thân, ngài biết hôm nay là ngày mấy không?" Nạp Lan Cẩn ngửa đầu nói, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ ngây thơ lên, đó là vẻ mặt của một đứa bé chưa trưởng thành, Mặc Ngưng Sơ nghiêm túc suy nghĩ một chút, từ sinh nhật của bọn nhỏ, từ từ loại ra hết, rồi đến các ngày kỷ niệm, rồi đến các loại tết, nhưng vẫn không nghĩ ra hôm nay rốt cuộc là ngày gì.
"Ta là người canh giữ Tiểu Hoa, ngươi phải đáp đúng câu hỏi này, mới có thể đi tiếp!" Đột nhiên, một giọng nói mềm mại từ trong bóng tối truyền ra ngoài, sau đó một người vọt tới chặn trước mặt của Mặc Ngưng Sơ.
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, thần sắc cũng mềm mại trở lại, cười híp mắt cúi người, nhìn cô gái nhỏ đang dùng chiếc khăn tay màu hồng để che kín mặt: "Xin hỏi."
"Nếu như con của ngươi và trượng phu ngươi cùng nhau rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai trước tiên?"
"Ta sẽ cứu các ngươi." Mặc Ngưng Sơ mỉm cười tiến lên một bước, ôm tiểu nha đầu kia vào trong ngực, dắt tay hai đứa trẻ bên cạnh đi về phía trước: "Bởi vì, phụ thân của các ngươi yêu các ngươi thế, hắn sẽ tình nguyện chết, cũng sẽ không chịu khiến ngươi bị thương dù chỉ một sợi lông tơ đâu, Tiểu Kỳ Kỳ ngu ngốc."
Tiếng cười như chuông bạc vang lên giữa không trung, cũng không có ai sẽ tìm tòi nghiên cứu những chuyện như thế này, giống như chỉ là một tiết mục vui vẻ thoáng qua mà thôi, phía trước mới thật sự là bữa ăn ngọt ngào.
Đó là một gốc cây khổng lồ bị treo một đống tơ lụa lên đó, loáng thoáng có thể phân biệt ra được, chỗ này giống như là võ đài thật lớn đặt dưới một gốc cây khổng lồ. Mà cuối cùng còn dư lại con trai thứ ba Nạp Lan Dạ đang đứng yên lặng bên thân cây, ngón tay dính vào một mảnh tơ lụa, mặt mỉm cười, gương mặt nhỏ như ánh lưu ly hòa tan vào cành đào, Nạp Lan Cẩn và Nạp Lan Du cười vui chạy tới, Nạp Lan Kỳ Kỳ thua trời một vạn không bằng thua bạn một ly, đặt một nụ hôn lên mặt Mặc Ngưng Sơ, để đền bù cho những ngày qua không gặp được mẫu thân, sau đó cũng chảy ra khỏi ngực nàng, đi tới đứng cùng ba vị huynh đệ của mình.
"Bốn người các ngươi là Tiểu Đào Khí."Mặc Ngưng Sơ híp mắt, khóe môi tươi cười: "Các ngươi tự tiện trốn ra khỏi sơn trang, lại bỏ ra không ít cố gắng như thế, cũng không sợ khi phụ thân các ngươi bắt được các ngươi sẽ rút mông các ngươi mất?"
"Không sợ! Bởi vì chưa bao giờ phụ thân đánh nữ nhi!" Nạp Lan Kỳ Kỳ vừa ra tiếng, lập tức nhận lấy ánh mắt khi dễ của ba ca ca.
Từ nhỏ đến lớn, Nạp Lan Lân luôn có những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với ba đứa con trai, nghiêm khắc đến có thể dùng từ biến thái để hình dung, hắn sẽ không quản năm nay đối phương mấy tuổi có tiếp nhận được những gì hắn giảng dạy hay không, tất cả sẽ dùng phương thức Điền Áp (Phương thức Điền Áp: phương thức nhồi nhét), giao tất cả vào tay bọn họ. Nhưng đối với Nạp Lan Kỳ Kỳ thì khác, mặc kệ hoàn toàn, trừ bảo Mặc Ngưng Sơ dạy một chút cầm kỳ thư họa cho nhi nữ, thì chưa bao giờ ép buộc.
Trước chưa biết chỗ này; cho nên, nàng cũng chỉ ở trong sơn trang, ngoại trừ Mặc Ngưng Sơ, hạnh phúc nhất là ‘nữ nhân’.
Nhưng cũng trừ Mặc Ngưng Sơ, dám giương oai ở trên đầu Nạp Lan Lân, thì những người nam nhân kia đều ở phía sau lặng lẽ yêu thương tiểu công chúa.
"Mẫu thân, phụ thân chuẩn bị đèn hoa cho mẫu thân, mẫu thân xem đẹp không!" Nạp Lan Du cười hắc hắc nói.
Nạp Lan Kỳ Kỳ lập tức vỗ tay phụ họa.
Mặc Ngưng Sơ vừa nghe ‘Hội hoa đăng do phụ thân chuẩn bị’, mấy chữ này khiến mặt mày nàng trở nên rối rắm, đối diện với sự ngăn trở của cây tơ lụa nhỏ, hương thơm đầy cành, phất phới trong gió, sặc sỡ loá mắt như thế…
Này hẳn là một cây hoa đào khổng lồ, thân hình cao lớn, cành lá lần lượt thay đổi - chính là một cây đại thụ che trời, một cây đào lớn, dù gì đây cũng là lần đầu tiên Mặc Ngưng Sơ nhìn thấy,"Cây Ước Nguyện" ba chữ to vuông vuông khắc thẳng lên cây, không cần miêu tả cũng đủ hiểu, dính thẳng vào thân cây, vô cùng bắt mắt.
Sau khi bọn nhỏ mới vừa ra đời, Mặc Ngưng Sơ liền kể lại chuyện tình yêu ngày xưa với bọn họ.
Nói Grimm truyện nhi đồng, bách khoa của thế giới, thậm chí còn lý thuyết tiến hóa trong lý luận.
Mà người trong chuyện xưa đó, chính là về cây ước nguyện này.
Truyền thuyết về cây ước nguyện có thể giúp cho mọi người thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì, mà trên cây ước nguyện đều treo đầy giấy màu đỏ tuyền ghi lời chúc viên mãn. Theo năm tháng cây ước nguyện lắng đọng với những lời chúc phúc, bọn họ thường là những người nhiều tuổi nhất, cơ trí nhất. Bởi vì thân cành của họ cao lớn, sẽ giống như thiên thần truyền đi những ước vọng chân thành nhất của con người.
Không có nghĩ đến bọn nhỏ đã tìm ra một cây đại thụ như thế.
"Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy?" Mặc Ngưng Sơ bị bọn nhỏ đưa từ kinh ngạc đến ngây người, ngơ ngác hỏi.
"Hôm nay, chính là ngày con ra cửa và chiến thắng phụ thân!!" Bốn đứa bé kích động hoan hô, rồi viết đầy những tờ giấy "Hi vọng thân thể mẫu thân kiện khang (khỏe mạnh)", "Hi vọng mẫu thân vĩnh viễn xinh đẹp", "Hi vọng ngày mai có thể giấu Tiểu Cẩn đi", " Hi vọng ngày mai tiểu muội không cần Ác Tác Kịch (trò đùa dai) nữa", "Hi vọng Thường Tự thúc sớm đi chinh phục Tiểu Mỹ di sau đó sớm sinh bảo bảo để chúng ta khi dễ", " Hi vọng phụ thân sẽ bị chúng ta giẫm ở dưới chân","Hi vọng sau khi trở về không bị rút cái mông ra ". Những tờ giấy ngây thơ như thế lại khiến cho người ta trở nên xúc động, tiếng cười tán khắp không trung, Nạp Lan Kỳ Kỳ vừa cười vừa phịch, lôi một chậu hoa nhỏ cất giấu trong góc ra, sớm tập hợp đầy đủ rồi nâng hoa đào ném tới bên cạnh Nạp Lan Dạ luôn đứng yên tĩnh, mới không muốn xuất động và công kích, liền bị Nạp Lan Cẩn đánh lén sau lưng, bốn đứa bé lập tức hỗn chiến với nhau.
Trên bầu trời đầy cánh hoa đào giống như là tuyết đang bay lượn, Mặc Ngưng Sơ ngơ ngẩn, máu cả người giống như bị đốt lên.
Nàng đột nhiên nhớ tới, rất nhiều… rất nhiều năm trước, nàng từng làm Tam ca thư đồng (*Thư đồng: thằng bé hầu hạ đèn sách), đã xâm nhập vào thường lục viện phía sau núi, sau đó cũng có nhiều cành đào tung bay như thế, xinh đẹp như tuyết. Đã nhiều năm như vậy, ngay lúc này, những ký ức kia đột nhiên bày biện trước mặt nàng.
Rèm xe được vén lên, lại phát hiện đã mất bóng dáng của xe ngựa Thường Tự,khắp nơi đều trở nên yên tĩnh quỷ dị, nơi này nở ra một đóa hoa đào rực rỡ khác thường, một đóa rồi một đóa hoa nhỏ đón gió mà vươn lên, treo đầy đèn lồng màu đỏ khiến cả rừng đào được ánh đèn dầu tỏa sáng rực, nếu không phải bên cạnh còn có hai đứa bé, thì với Mặc Ngưng Sơ mà nói, nơi này càng giống như một cảnh mộng xinh đẹp.
Một đứa bé năm tuổi dù có thông minh đến thế nào, nhưng vẫn không thể suy nghĩ dài dòng và chín chắn như người lớn, đơn thuần chấp nhất suy nghĩ muốn mẫu thân nhìn quà tặng mà bọn họ đã kỳ công chuẩn bị, tìm một phen cũng không có kết quả, đây cũng chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của tiểu muội và Tam đệ. Một phải một trái kéo tay Mặc Ngưng Sơ, cặp mắt sáng ngời mang theo tâm tình cấp bách dắt nàng xuống xe ngựa, đi về phía rừng sâu.
"Mẫu thân, ngài biết hôm nay là ngày mấy không?" Nạp Lan Cẩn ngửa đầu nói, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ ngây thơ lên, đó là vẻ mặt của một đứa bé chưa trưởng thành, Mặc Ngưng Sơ nghiêm túc suy nghĩ một chút, từ sinh nhật của bọn nhỏ, từ từ loại ra hết, rồi đến các ngày kỷ niệm, rồi đến các loại tết, nhưng vẫn không nghĩ ra hôm nay rốt cuộc là ngày gì.
"Ta là người canh giữ Tiểu Hoa, ngươi phải đáp đúng câu hỏi này, mới có thể đi tiếp!" Đột nhiên, một giọng nói mềm mại từ trong bóng tối truyền ra ngoài, sau đó một người vọt tới chặn trước mặt của Mặc Ngưng Sơ.
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, thần sắc cũng mềm mại trở lại, cười híp mắt cúi người, nhìn cô gái nhỏ đang dùng chiếc khăn tay màu hồng để che kín mặt: "Xin hỏi."
"Nếu như con của ngươi và trượng phu ngươi cùng nhau rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai trước tiên?"
"Ta sẽ cứu các ngươi." Mặc Ngưng Sơ mỉm cười tiến lên một bước, ôm tiểu nha đầu kia vào trong ngực, dắt tay hai đứa trẻ bên cạnh đi về phía trước: "Bởi vì, phụ thân của các ngươi yêu các ngươi thế, hắn sẽ tình nguyện chết, cũng sẽ không chịu khiến ngươi bị thương dù chỉ một sợi lông tơ đâu, Tiểu Kỳ Kỳ ngu ngốc."
Tiếng cười như chuông bạc vang lên giữa không trung, cũng không có ai sẽ tìm tòi nghiên cứu những chuyện như thế này, giống như chỉ là một tiết mục vui vẻ thoáng qua mà thôi, phía trước mới thật sự là bữa ăn ngọt ngào.
Đó là một gốc cây khổng lồ bị treo một đống tơ lụa lên đó, loáng thoáng có thể phân biệt ra được, chỗ này giống như là võ đài thật lớn đặt dưới một gốc cây khổng lồ. Mà cuối cùng còn dư lại con trai thứ ba Nạp Lan Dạ đang đứng yên lặng bên thân cây, ngón tay dính vào một mảnh tơ lụa, mặt mỉm cười, gương mặt nhỏ như ánh lưu ly hòa tan vào cành đào, Nạp Lan Cẩn và Nạp Lan Du cười vui chạy tới, Nạp Lan Kỳ Kỳ thua trời một vạn không bằng thua bạn một ly, đặt một nụ hôn lên mặt Mặc Ngưng Sơ, để đền bù cho những ngày qua không gặp được mẫu thân, sau đó cũng chảy ra khỏi ngực nàng, đi tới đứng cùng ba vị huynh đệ của mình.
"Bốn người các ngươi là Tiểu Đào Khí."Mặc Ngưng Sơ híp mắt, khóe môi tươi cười: "Các ngươi tự tiện trốn ra khỏi sơn trang, lại bỏ ra không ít cố gắng như thế, cũng không sợ khi phụ thân các ngươi bắt được các ngươi sẽ rút mông các ngươi mất?"
"Không sợ! Bởi vì chưa bao giờ phụ thân đánh nữ nhi!" Nạp Lan Kỳ Kỳ vừa ra tiếng, lập tức nhận lấy ánh mắt khi dễ của ba ca ca.
Từ nhỏ đến lớn, Nạp Lan Lân luôn có những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với ba đứa con trai, nghiêm khắc đến có thể dùng từ biến thái để hình dung, hắn sẽ không quản năm nay đối phương mấy tuổi có tiếp nhận được những gì hắn giảng dạy hay không, tất cả sẽ dùng phương thức Điền Áp (Phương thức Điền Áp: phương thức nhồi nhét), giao tất cả vào tay bọn họ. Nhưng đối với Nạp Lan Kỳ Kỳ thì khác, mặc kệ hoàn toàn, trừ bảo Mặc Ngưng Sơ dạy một chút cầm kỳ thư họa cho nhi nữ, thì chưa bao giờ ép buộc.
Trước chưa biết chỗ này; cho nên, nàng cũng chỉ ở trong sơn trang, ngoại trừ Mặc Ngưng Sơ, hạnh phúc nhất là ‘nữ nhân’.
Nhưng cũng trừ Mặc Ngưng Sơ, dám giương oai ở trên đầu Nạp Lan Lân, thì những người nam nhân kia đều ở phía sau lặng lẽ yêu thương tiểu công chúa.
"Mẫu thân, phụ thân chuẩn bị đèn hoa cho mẫu thân, mẫu thân xem đẹp không!" Nạp Lan Du cười hắc hắc nói.
Nạp Lan Kỳ Kỳ lập tức vỗ tay phụ họa.
Mặc Ngưng Sơ vừa nghe ‘Hội hoa đăng do phụ thân chuẩn bị’, mấy chữ này khiến mặt mày nàng trở nên rối rắm, đối diện với sự ngăn trở của cây tơ lụa nhỏ, hương thơm đầy cành, phất phới trong gió, sặc sỡ loá mắt như thế…
Này hẳn là một cây hoa đào khổng lồ, thân hình cao lớn, cành lá lần lượt thay đổi - chính là một cây đại thụ che trời, một cây đào lớn, dù gì đây cũng là lần đầu tiên Mặc Ngưng Sơ nhìn thấy,"Cây Ước Nguyện" ba chữ to vuông vuông khắc thẳng lên cây, không cần miêu tả cũng đủ hiểu, dính thẳng vào thân cây, vô cùng bắt mắt.
Sau khi bọn nhỏ mới vừa ra đời, Mặc Ngưng Sơ liền kể lại chuyện tình yêu ngày xưa với bọn họ.
Nói Grimm truyện nhi đồng, bách khoa của thế giới, thậm chí còn lý thuyết tiến hóa trong lý luận.
Mà người trong chuyện xưa đó, chính là về cây ước nguyện này.
Truyền thuyết về cây ước nguyện có thể giúp cho mọi người thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì, mà trên cây ước nguyện đều treo đầy giấy màu đỏ tuyền ghi lời chúc viên mãn. Theo năm tháng cây ước nguyện lắng đọng với những lời chúc phúc, bọn họ thường là những người nhiều tuổi nhất, cơ trí nhất. Bởi vì thân cành của họ cao lớn, sẽ giống như thiên thần truyền đi những ước vọng chân thành nhất của con người.
Không có nghĩ đến bọn nhỏ đã tìm ra một cây đại thụ như thế.
"Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy?" Mặc Ngưng Sơ bị bọn nhỏ đưa từ kinh ngạc đến ngây người, ngơ ngác hỏi.
"Hôm nay, chính là ngày con ra cửa và chiến thắng phụ thân!!" Bốn đứa bé kích động hoan hô, rồi viết đầy những tờ giấy "Hi vọng thân thể mẫu thân kiện khang (khỏe mạnh)", "Hi vọng mẫu thân vĩnh viễn xinh đẹp", "Hi vọng ngày mai có thể giấu Tiểu Cẩn đi", " Hi vọng ngày mai tiểu muội không cần Ác Tác Kịch (trò đùa dai) nữa", "Hi vọng Thường Tự thúc sớm đi chinh phục Tiểu Mỹ di sau đó sớm sinh bảo bảo để chúng ta khi dễ", " Hi vọng phụ thân sẽ bị chúng ta giẫm ở dưới chân","Hi vọng sau khi trở về không bị rút cái mông ra ". Những tờ giấy ngây thơ như thế lại khiến cho người ta trở nên xúc động, tiếng cười tán khắp không trung, Nạp Lan Kỳ Kỳ vừa cười vừa phịch, lôi một chậu hoa nhỏ cất giấu trong góc ra, sớm tập hợp đầy đủ rồi nâng hoa đào ném tới bên cạnh Nạp Lan Dạ luôn đứng yên tĩnh, mới không muốn xuất động và công kích, liền bị Nạp Lan Cẩn đánh lén sau lưng, bốn đứa bé lập tức hỗn chiến với nhau.
Trên bầu trời đầy cánh hoa đào giống như là tuyết đang bay lượn, Mặc Ngưng Sơ ngơ ngẩn, máu cả người giống như bị đốt lên.
Nàng đột nhiên nhớ tới, rất nhiều… rất nhiều năm trước, nàng từng làm Tam ca thư đồng (*Thư đồng: thằng bé hầu hạ đèn sách), đã xâm nhập vào thường lục viện phía sau núi, sau đó cũng có nhiều cành đào tung bay như thế, xinh đẹp như tuyết. Đã nhiều năm như vậy, ngay lúc này, những ký ức kia đột nhiên bày biện trước mặt nàng.
Bình luận truyện