Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 28: Vui quá hóa buồn
Gương mặt đen của Thường Tự cũng không có tác dụng, Công tử Tịch lại cố chấp, cẩm y đơn bạc không ngại phiền vướng mắc với hắc diện quân. Lời nói không nhanh không chậm, lại cười ôn hòa, thuyền lớn của hắn tuy không đẹp bằng thuyền hoa, nhưng mười phần quý phái, mà sau hắn còn có hai người hầu, bên cạnh thuyền lớn còn có mấy chục người cung kính khoang tay đứng thẳng. Cho nên, tuy là hắn trói gà không chặt, nhưng sau hắn còn có vô số người, Thường Tự muốn dùng sức mạnh giải quyết, sẽ khiến cho cảng rối loạn thêm.
Hắn không thể để chủ tử thêm phiền toái không cần thiết, nhưng không biết làm sao cự tuyệt nam nhân "quấn quýt si mê không ngớt" này. Hắn là một kẻ vũ phu, hoàn toàn không biết cái gì gọi là văn nhân mặc khách (nhà văn nhà thơ) trong giang hồ, nếu có thể, hắn thật muốn đem đầu người này làm trái cầu để đá nha.......
Trên ban công thuyền hoa, Lân Xuyên cau mày càng chặt, môi hắn cong lên nguy hiểm, kiên nhẫn của hắn sắp hết. Thêm mấy ngày nay bởi vì ai đó mà tính tình nóng nảy, trên gương mặt điển trai đó đã bao trùm hàn băng, khiến ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Mặc Ngưng Sơ càng xem càng vui, bây giờ cuối cùng cũng có người đứng ra khiêu chiến với thế lực tàn ác, tốt nhất là cả hai lưỡng bại câu thương, nàng có thể lợi dụng lúc hỗn loạn dẫn Tiểu Mỹ bỏ trốn. Đây là cảng, cũng không cần lo lắng trọng lượng của Tiểu Mỹ quá lớn mà bị chìm, chỉ cần lẫn vào đám đông, cũng không còn chịu uy hiếp của Đại Ma Vương.
Nàng vạn phần sung sướng, đắc ý vặn vẹo, dây thừng trên eo nàng hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ vì không muốn bọn họ cảnh giác mà cố ý giả dạng nhưng không có việc gì. Hiện giờ, thời cơ đã đến, đợi thêm một chút, thừa lúc mọi người đều chú ý tới công tử Tịch, nàng cẩn thận lấy dao lam giấu dưới đáy giày thêu, cứa hai lần cắt đứt dây thừng, muốn lùi vào sau khoang thuyền cứu Tiểu Mỹ ra.
Có thể có một câu là vui quá hóa buồn.
Mặc Ngưng Sơ vì qua đắc ý mà vênh váo, quên che mặt, liền nghe đằng sau có một tiếng kêu vui vẻ "Tiểu Sơ?" Công tử Tịch nhìn người con gái mặc áo trắng đang khom mình nghiêng mặt, ban đầu sửng sốt, lập tức cười vang "Là ngươi sao? Tiểu Sơ?"
Vì thế, mọi nơi im lặng, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, quỷ dị trống không.
Ánh mắt Lân Xuyên nhìn vào sợi dây đứt, rồi chậm rãi nhìn lên hình ảnh nhỏ bé khẽ run kia.
Cuối cùng Mặc Ngưng Sơ hoảng loạn rưng rưng.
--- -----
Bên trong thuyền hoa.
Gian phòng này tuy không lớn, lại có màu sắc cổ xưa, cột xà được điêu khắc, bài trí đều là vật thượng phẩm, tinh xảo nhưng không mất đi vẻ đẹp, xa xỉ mà không mất đi lịch sự tao nhã.
Cuối cùng công tử Tịch cũng vào được thuyền hoa như ý nguyện. Bởi vì hắn là lão sư của "tiểu Sơ". Đi theo hắn còn có một nữ tử mỹ lệ, trang điểm đơn sơ, thần thái nũng nịu choáng váng, nhắm mắt đi theo công tử Tịch lên thuyền, cao quý kiêu ngạo, cũng không có vẻ mất tự nhiên, giống như thuyền này không phải của người khác.
Mà lúc nàng thấy Lân Xuyên, không thể tránh khỏi ao ước, nhưng khi nhìn đến Mặc Ngưng Sơ bên cạnh, chỉ hơi giật mình, nhanh chóng khôi phục nụ cười cao ngạo. Khóe môi vẫn cười khiêu khích và khinh thường, đặc biệt là lúc quét qua bộ ngực nhỏ xinh của Mặc Ngưng Sơ, coi như không hề nhìn tới, không thèm nói một câu đem ánh mắt nhìn vào hai nam nhân.
Có đôi khi, nữ nhân nhìn nữ nhân, không cần lời nói.
Khóe miệng Mặc Ngưng Sơ giật giật, liền hiểu được ẩn ý của ả "Miệng ngươi còn hôi sữa, hoàn toàn không có tư cách cạnh tranh với nàng."
Chỉ là hiện tại không có hứng thú nhìn nữ nhân kia, nàng dường như gặp phải tan nạn lớn hơn.
_________________
Hắn không thể để chủ tử thêm phiền toái không cần thiết, nhưng không biết làm sao cự tuyệt nam nhân "quấn quýt si mê không ngớt" này. Hắn là một kẻ vũ phu, hoàn toàn không biết cái gì gọi là văn nhân mặc khách (nhà văn nhà thơ) trong giang hồ, nếu có thể, hắn thật muốn đem đầu người này làm trái cầu để đá nha.......
Trên ban công thuyền hoa, Lân Xuyên cau mày càng chặt, môi hắn cong lên nguy hiểm, kiên nhẫn của hắn sắp hết. Thêm mấy ngày nay bởi vì ai đó mà tính tình nóng nảy, trên gương mặt điển trai đó đã bao trùm hàn băng, khiến ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Mặc Ngưng Sơ càng xem càng vui, bây giờ cuối cùng cũng có người đứng ra khiêu chiến với thế lực tàn ác, tốt nhất là cả hai lưỡng bại câu thương, nàng có thể lợi dụng lúc hỗn loạn dẫn Tiểu Mỹ bỏ trốn. Đây là cảng, cũng không cần lo lắng trọng lượng của Tiểu Mỹ quá lớn mà bị chìm, chỉ cần lẫn vào đám đông, cũng không còn chịu uy hiếp của Đại Ma Vương.
Nàng vạn phần sung sướng, đắc ý vặn vẹo, dây thừng trên eo nàng hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ vì không muốn bọn họ cảnh giác mà cố ý giả dạng nhưng không có việc gì. Hiện giờ, thời cơ đã đến, đợi thêm một chút, thừa lúc mọi người đều chú ý tới công tử Tịch, nàng cẩn thận lấy dao lam giấu dưới đáy giày thêu, cứa hai lần cắt đứt dây thừng, muốn lùi vào sau khoang thuyền cứu Tiểu Mỹ ra.
Có thể có một câu là vui quá hóa buồn.
Mặc Ngưng Sơ vì qua đắc ý mà vênh váo, quên che mặt, liền nghe đằng sau có một tiếng kêu vui vẻ "Tiểu Sơ?" Công tử Tịch nhìn người con gái mặc áo trắng đang khom mình nghiêng mặt, ban đầu sửng sốt, lập tức cười vang "Là ngươi sao? Tiểu Sơ?"
Vì thế, mọi nơi im lặng, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, quỷ dị trống không.
Ánh mắt Lân Xuyên nhìn vào sợi dây đứt, rồi chậm rãi nhìn lên hình ảnh nhỏ bé khẽ run kia.
Cuối cùng Mặc Ngưng Sơ hoảng loạn rưng rưng.
--- -----
Bên trong thuyền hoa.
Gian phòng này tuy không lớn, lại có màu sắc cổ xưa, cột xà được điêu khắc, bài trí đều là vật thượng phẩm, tinh xảo nhưng không mất đi vẻ đẹp, xa xỉ mà không mất đi lịch sự tao nhã.
Cuối cùng công tử Tịch cũng vào được thuyền hoa như ý nguyện. Bởi vì hắn là lão sư của "tiểu Sơ". Đi theo hắn còn có một nữ tử mỹ lệ, trang điểm đơn sơ, thần thái nũng nịu choáng váng, nhắm mắt đi theo công tử Tịch lên thuyền, cao quý kiêu ngạo, cũng không có vẻ mất tự nhiên, giống như thuyền này không phải của người khác.
Mà lúc nàng thấy Lân Xuyên, không thể tránh khỏi ao ước, nhưng khi nhìn đến Mặc Ngưng Sơ bên cạnh, chỉ hơi giật mình, nhanh chóng khôi phục nụ cười cao ngạo. Khóe môi vẫn cười khiêu khích và khinh thường, đặc biệt là lúc quét qua bộ ngực nhỏ xinh của Mặc Ngưng Sơ, coi như không hề nhìn tới, không thèm nói một câu đem ánh mắt nhìn vào hai nam nhân.
Có đôi khi, nữ nhân nhìn nữ nhân, không cần lời nói.
Khóe miệng Mặc Ngưng Sơ giật giật, liền hiểu được ẩn ý của ả "Miệng ngươi còn hôi sữa, hoàn toàn không có tư cách cạnh tranh với nàng."
Chỉ là hiện tại không có hứng thú nhìn nữ nhân kia, nàng dường như gặp phải tan nạn lớn hơn.
_________________
Bình luận truyện