Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 37: Làm chuyện xấu (4)
".... Lân Xuyên, Lân Xuyên, ngươi say rồi.... Người ngươi muốn không phải ta, ta...." Mặc Ngưng Sơ muốn khóc, nói chuyện nghẹn ngào hỗn loạn, đứt quãng.
Y phục trên người đã rộng mở từ lâu, cái yếm bị lật lên, dây cột yếm còn treo ở cổ, nhưng cũng chỉ là treo một bên, không thể che được cái gì.
Làn da như sương đọng của nam tử ở phía trên nàng, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cánh tay nàng.
Nàng biết hắn đang nhìn cái gì, cái chấm đó từ lúc nàng sinh ra đã có, nốt chu sa được điểm lên. Nàng cho rằng, nó sẽ vẫn đi theo nàng cho đến khi được gả làm vợ người ta, đêm động phòng hoa chúc mới có thể biến mất. Nhưng không phải, giờ đây, lại bị một ngươi uống say nuốt vào trong bụng. Lân Xuyên vẫn nhìn nàng như cũ, lông mi dày mà dài cụp xuống, ánh nến bên cạnh giường chiếu xuống mơ hồ trên gương mặt hắn.
Hắn ngừng một chút, nâng tay nàng trên đầu nàng, cột dây lụa vào đầu giường. Sau đó cúi người xuống, vùi trên cổ nàng, dùng răng cắn đi dây yếm trên cổ nàng, một cánh tay kia bò xuống dưới, xẹt một cái xé rách quần lót mỏng manh của nàng, ném xuống dưới giường.
Mặc Ngưng Sơ hít vào, nhưng toàn hít được mùi rượu ngào ngạt hòa với hương trà của hắn. Hắn ngậm nhẹ nút buộc dây yếm nàng, khiến nàng càng bất an. Dường như hắn đổ mồ hôi, giọt mồ hôi óng ánh trong suốt làm ướt áo mỏng của hắn, dạ quang mông lung chiếu xuống, hình dáng rắn chắc xinh đẹp của hắn do y phục bị thấm nước mà lộ ra, đẹp đến rung động lòng người.
Chỉ thấy môi mỏng buông lỏng, dây yếm màu đỏ bị mở ra, cái yếm phiêu lạc trên mặt đất. Mà đồng thời lúc đó, Lân Xuyên hôn lên môi nàng.
Đây không biết là nụ hôn thứ mấy trong đêm nay, nụ hôn của hắn luôn nóng bỏng và bá đạo như vậy, không cho phép cự tuyệt, lòng bàn tay hắn như bàn ủi, nắm eo của nàng, lưỡi hắn một mạch tấn công quấn lấy lưỡi của nàng.
Hô hấp dần dần nặng nhọc, lúc hai đôi môi đang giao nhau tách ra, hơi thở nặng nhọc của Lân Xuyên nóng bỏng phả trên mặt nàng, giọng nói khàn khàn, mang theo nguy hiểm "..... Vậy ngươi cảm thấy, ta muốn ai?"
-- Là ai?
Nhưng thật là nàng cần phải hỏi vấn đề này.
Lân Xuyên không cho nàng có cơ hội mở miệng hỏi, một lần nữa hắn ngăn hơi thở của nàng, tay để bên hông trượt xuống, ngón tay như ngọn lửa cháy bỏng, vuốt thẳng từ bên sườn thân thể trần truồng của nàng, đến cái nơi đã ẩm ướt âm u, từ từ, từ từ, đem ngón tay dò xét vào.
Mặc Ngưng Sơ toàn thân cứng đờ.
Đôi mắt bỗng nhiên trợn to, đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt giống như rơi vào con sóng, tất cả không chịu theo nàng khống chế nữa.
Động tác dịu dàng nhưng lại rất có sức mạnh, quấn quanh trong hoa bích mềm mại khít khao của nàng, chỉ thong thả ra vào, khiến nàng cảm thấy khó thở sắp chết.
"Đừng kiềm chế." Tiếng nói loáng thoáng, không biết Lân Xuyên đã buông môi nàng ra khi nào, tiếng nói trầm trầm ra lệnh bên tai nàng.
...... Nhưng mà đừng kiềm chế cái gì? Mặc Ngưng Sơ thất kinh né tránh ngực hắn đang áp chế, trong cổ họng không biết phát ra âm thanh là khóc hay là kêu của nàng.
Nàng nghĩ nàng có lẽ sắp điên thật rồi, bởi vì ở chổ đó lại có thêm một ngón tay thon dài, theo sóng triều của nàng lên xuống phập phồng, thật sâu, đem nàng nhấn chìm.
Y phục trên người đã rộng mở từ lâu, cái yếm bị lật lên, dây cột yếm còn treo ở cổ, nhưng cũng chỉ là treo một bên, không thể che được cái gì.
Làn da như sương đọng của nam tử ở phía trên nàng, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cánh tay nàng.
Nàng biết hắn đang nhìn cái gì, cái chấm đó từ lúc nàng sinh ra đã có, nốt chu sa được điểm lên. Nàng cho rằng, nó sẽ vẫn đi theo nàng cho đến khi được gả làm vợ người ta, đêm động phòng hoa chúc mới có thể biến mất. Nhưng không phải, giờ đây, lại bị một ngươi uống say nuốt vào trong bụng. Lân Xuyên vẫn nhìn nàng như cũ, lông mi dày mà dài cụp xuống, ánh nến bên cạnh giường chiếu xuống mơ hồ trên gương mặt hắn.
Hắn ngừng một chút, nâng tay nàng trên đầu nàng, cột dây lụa vào đầu giường. Sau đó cúi người xuống, vùi trên cổ nàng, dùng răng cắn đi dây yếm trên cổ nàng, một cánh tay kia bò xuống dưới, xẹt một cái xé rách quần lót mỏng manh của nàng, ném xuống dưới giường.
Mặc Ngưng Sơ hít vào, nhưng toàn hít được mùi rượu ngào ngạt hòa với hương trà của hắn. Hắn ngậm nhẹ nút buộc dây yếm nàng, khiến nàng càng bất an. Dường như hắn đổ mồ hôi, giọt mồ hôi óng ánh trong suốt làm ướt áo mỏng của hắn, dạ quang mông lung chiếu xuống, hình dáng rắn chắc xinh đẹp của hắn do y phục bị thấm nước mà lộ ra, đẹp đến rung động lòng người.
Chỉ thấy môi mỏng buông lỏng, dây yếm màu đỏ bị mở ra, cái yếm phiêu lạc trên mặt đất. Mà đồng thời lúc đó, Lân Xuyên hôn lên môi nàng.
Đây không biết là nụ hôn thứ mấy trong đêm nay, nụ hôn của hắn luôn nóng bỏng và bá đạo như vậy, không cho phép cự tuyệt, lòng bàn tay hắn như bàn ủi, nắm eo của nàng, lưỡi hắn một mạch tấn công quấn lấy lưỡi của nàng.
Hô hấp dần dần nặng nhọc, lúc hai đôi môi đang giao nhau tách ra, hơi thở nặng nhọc của Lân Xuyên nóng bỏng phả trên mặt nàng, giọng nói khàn khàn, mang theo nguy hiểm "..... Vậy ngươi cảm thấy, ta muốn ai?"
-- Là ai?
Nhưng thật là nàng cần phải hỏi vấn đề này.
Lân Xuyên không cho nàng có cơ hội mở miệng hỏi, một lần nữa hắn ngăn hơi thở của nàng, tay để bên hông trượt xuống, ngón tay như ngọn lửa cháy bỏng, vuốt thẳng từ bên sườn thân thể trần truồng của nàng, đến cái nơi đã ẩm ướt âm u, từ từ, từ từ, đem ngón tay dò xét vào.
Mặc Ngưng Sơ toàn thân cứng đờ.
Đôi mắt bỗng nhiên trợn to, đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt giống như rơi vào con sóng, tất cả không chịu theo nàng khống chế nữa.
Động tác dịu dàng nhưng lại rất có sức mạnh, quấn quanh trong hoa bích mềm mại khít khao của nàng, chỉ thong thả ra vào, khiến nàng cảm thấy khó thở sắp chết.
"Đừng kiềm chế." Tiếng nói loáng thoáng, không biết Lân Xuyên đã buông môi nàng ra khi nào, tiếng nói trầm trầm ra lệnh bên tai nàng.
...... Nhưng mà đừng kiềm chế cái gì? Mặc Ngưng Sơ thất kinh né tránh ngực hắn đang áp chế, trong cổ họng không biết phát ra âm thanh là khóc hay là kêu của nàng.
Nàng nghĩ nàng có lẽ sắp điên thật rồi, bởi vì ở chổ đó lại có thêm một ngón tay thon dài, theo sóng triều của nàng lên xuống phập phồng, thật sâu, đem nàng nhấn chìm.
Bình luận truyện