Tim Đập Không Nghe Lời
Chương 50: Tử bằng mẫu quý
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- ---------------------------
(*)子凭母贵 – Tử bằng mẫu quý: con nhờ mẹ mà được hiển quý
- -----------------------
Phó Ấu Sanh mặc một bộ sườn xám màu xanh lục lam đơn giản mà trang nhã từ trên lầu chậm rãi đi xuống, có lẽ do chút nữa ra ngoài sẽ lạnh, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng viền lông thỏ cùng màu. Hướng lên cổ tay trắng ngần, ngón tay mảnh mai cầm thêm chiếc quạt tròn mà bà nội đặc biệt phối cho cô, nhất cử nhất động đều là phong thái yểu điệu cổ điển ưu nhã.
Cùng một màu sắc mặc trên người bà nội chính là khí chất cao quý chứa đựng năm tháng lắng đọng, mặc trên người Phó Ấu Sanh, lại được dung mạo xinh đẹp rực rỡ của cô làm nổi bật đến mức kinh diễm xuất trần.
Khóe mắt Ân Mặc vô tình nhìn thấy cô đi xuống, bình tĩnh định thần.
Phớt lờ tiếng nói chuyện của Ân phu nhân đang đứng quay lưng về phía cầu thang.
Hàng mi dày của Phó Ấu Sanh rũ xuống, cùng Ân Mặc nhìn nhau qua nửa phòng khách.
Giây tiếp theo ――
"Con có nghe mẹ nói không đấy?"
Ân phu nhân thấy con trai không nói gì, nhéo cho anh một cái.
Phá vỡ sự ngưng trệ trong phút chốc kia.
Ánh mắt Ân Mặc dừng lại một giây: "......"
Cuối cùng nhìn về phía cánh tay bị nhéo.
Rốt cuộc làm sao phụ nữ lại đạt được sự thống nhất chưa từng có ở phương diện nhéo người chứ.
Phó Ấu Sanh nhìn sự tương tác giữa hai mẹ con họ, không nhịn được mím môi cười.
Lão phu nhân cũng đi ra từ phía sau cô.
Khi đỡ lão phu nhân xuống lầu, Phó Ấu Sanh vẫn đang nghĩ đến dáng vẻ bị Ân phu nhân nhéo của rồi của Ân Mặc.
Có điều......
Nghĩ dến chủ đề trò chuyện vừa rồi của Ân phu nhân và Ân Mặc, đường cong trên đôi môi đỏ mọng của cô thu lại một chút.
Trước đây Ân Mặc thật sự không có nói quá.
Người nhà anh rất muốn bọn họ sinh thế hệ tiếp theo.
Nếu như không phải Ân Mặc ngăn cản mấy năm qua, e rằng cô sớm đã bị Ân phu nhân thuyết phục như thế rồi.
Suy cho cùng, cô của trước đây, một lòng chỉ có Ân Mặc.
Khi ấy nếu như biết Ân Mặc muốn có một đứa con, e rằng cô sẽ đồng ý không chút do dự.
Hiện tại ư ――
Để tay lên ngực tự hỏi, Phó Ấu Sanh hiện tại cũng sẽ không kháng cự có một gia đình hoàn chỉnh với Ân Mặc, nhưng mà...... Trước lúc đó, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Phụ nữ, không nên đem toàn bộ bản thân đặt lên người đàn ông.
Chỉ có tự trở nên ưu tú rồi, mới có thể đạt được tự do tâm hồn.
Lão phu nhân không quan tâm mấy người trẻ tuổi này đang nghĩ cái gì, ai cũng không thể ngăn cản bà cụ đi mua sắm, ưu nhã vung tay lên: "Đi, chúng ta đi mua sắm."
Phó Ấu Sanh len lén nắm lấy tay áo của Ân Mặc.
Ân Mặc nhéo nhéo ngón tay cô để trấn an: "Bà nội ――"
Không chờ Ân Mặc nói hết, trái lại Ân phu nhân đã cắt ngang lời anh: "Sao, con một người đàn ông trưởng thành, còn muốn đi mua sắm cùng chúng ta, mau đến công ty làm việc đi."
Ân Mặc thấy mẹ càng ngày càng không vừa mắt mình, cũng không thèm để ý: "Bà nội."
Lão phu nhân cười cười: "Mẹ cháu nói đúng, chuyến đi ra ngoài hôm nay, là hoạt động giữa tiên nữ chúng ta."
Ân Mặc bất đắc dĩ, "Bà yên tâm, cháu không xen vào hoạt động giữa tiên nữ mọi người, chỉ muốn nói riêng vài câu với Ấu Ấu."
Phó Ấu Sanh vốn có chút căng thẳng.
Sở dĩ cô căng thẳng là sợ mình không chịu nổi việc giục sinh của mẹ chồng, thật sự gật đầu đồng ý, sức thuyết phục cua mẹ chồng thật sự quá mạnh.
Từ trước đến nay cô là người ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt là đối diện với hai vị trưởng bối đối xử tốt với cô như vậy, càng không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của họ.
Huống hồ yêu cầu của mẹ chồng thật ra cũng rất hợp lý.
Chẳng qua sau khi nghe lời nói của bà nội, trong lòng thả lỏng được một ít.
Bà nội quả đúng là bà nội tiên nữ rất đáng yêu.
Ân phu nhân nói với lão phu nhân: "Mẹ, con dìu mẹ ra ngoài trước, để hai tụi nhỏ nói chuyện riêng."
Nói rồi, liếc nhìn con trai nhà mình với ánh mắt khinh bỉ không vui.
Thật đúng là đã uổng công nuôi thằng con ngốc.
Ân Mặc khẽ mỉm cười với bà, một chút cũng không cảm thấy mình sai chỗ nào.
Chờ sau khi bọn họ rời đi.
Ân Mặc mới đưa cho Phó Ấu Sanh một tấm thẻ đen: "Mẹ và bà nội muốn mua cái gì, thì quẹt bằng thẻ này."
"Mật khẩu là sinh nhật của em."
Phó Ấu Sanh ngẩn đầu nhìn anh, đôi mắt ngập nước nhìn có vẻ đáng thương vô cùng: "......"
Đây là trọng điểm sao?
Đối diện với cặp mắt này của cô, Ân Mặc khẽ thở dài: "Không sao, nếu như mẹ giục sinh, em cứ nói là anh không muốn sinh."
"Anh đã nói qua với mẹ rồi."
"Nhưng mẹ khẳng định sẽ xuống tay từ chỗ em, em cứ khăng khăng là anh không muốn."
Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Phó Ấu Sanh siết chặt lại, đôi mắt đào hoa tỏa sáng ngó quanh nhìn anh một cách yên tĩnh: "Vậy anh thật sự không muốn sao?"
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.
Edit: xanhngocbich
- ---------------------------
(*)子凭母贵 – Tử bằng mẫu quý: con nhờ mẹ mà được hiển quý
- -----------------------
Phó Ấu Sanh mặc một bộ sườn xám màu xanh lục lam đơn giản mà trang nhã từ trên lầu chậm rãi đi xuống, có lẽ do chút nữa ra ngoài sẽ lạnh, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng viền lông thỏ cùng màu. Hướng lên cổ tay trắng ngần, ngón tay mảnh mai cầm thêm chiếc quạt tròn mà bà nội đặc biệt phối cho cô, nhất cử nhất động đều là phong thái yểu điệu cổ điển ưu nhã.
Cùng một màu sắc mặc trên người bà nội chính là khí chất cao quý chứa đựng năm tháng lắng đọng, mặc trên người Phó Ấu Sanh, lại được dung mạo xinh đẹp rực rỡ của cô làm nổi bật đến mức kinh diễm xuất trần.
Khóe mắt Ân Mặc vô tình nhìn thấy cô đi xuống, bình tĩnh định thần.
Phớt lờ tiếng nói chuyện của Ân phu nhân đang đứng quay lưng về phía cầu thang.
Hàng mi dày của Phó Ấu Sanh rũ xuống, cùng Ân Mặc nhìn nhau qua nửa phòng khách.
Giây tiếp theo ――
"Con có nghe mẹ nói không đấy?"
Ân phu nhân thấy con trai không nói gì, nhéo cho anh một cái.
Phá vỡ sự ngưng trệ trong phút chốc kia.
Ánh mắt Ân Mặc dừng lại một giây: "......"
Cuối cùng nhìn về phía cánh tay bị nhéo.
Rốt cuộc làm sao phụ nữ lại đạt được sự thống nhất chưa từng có ở phương diện nhéo người chứ.
Phó Ấu Sanh nhìn sự tương tác giữa hai mẹ con họ, không nhịn được mím môi cười.
Lão phu nhân cũng đi ra từ phía sau cô.
Khi đỡ lão phu nhân xuống lầu, Phó Ấu Sanh vẫn đang nghĩ đến dáng vẻ bị Ân phu nhân nhéo của rồi của Ân Mặc.
Có điều......
Nghĩ dến chủ đề trò chuyện vừa rồi của Ân phu nhân và Ân Mặc, đường cong trên đôi môi đỏ mọng của cô thu lại một chút.
Trước đây Ân Mặc thật sự không có nói quá.
Người nhà anh rất muốn bọn họ sinh thế hệ tiếp theo.
Nếu như không phải Ân Mặc ngăn cản mấy năm qua, e rằng cô sớm đã bị Ân phu nhân thuyết phục như thế rồi.
Suy cho cùng, cô của trước đây, một lòng chỉ có Ân Mặc.
Khi ấy nếu như biết Ân Mặc muốn có một đứa con, e rằng cô sẽ đồng ý không chút do dự.
Hiện tại ư ――
Để tay lên ngực tự hỏi, Phó Ấu Sanh hiện tại cũng sẽ không kháng cự có một gia đình hoàn chỉnh với Ân Mặc, nhưng mà...... Trước lúc đó, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Phụ nữ, không nên đem toàn bộ bản thân đặt lên người đàn ông.
Chỉ có tự trở nên ưu tú rồi, mới có thể đạt được tự do tâm hồn.
Lão phu nhân không quan tâm mấy người trẻ tuổi này đang nghĩ cái gì, ai cũng không thể ngăn cản bà cụ đi mua sắm, ưu nhã vung tay lên: "Đi, chúng ta đi mua sắm."
Phó Ấu Sanh len lén nắm lấy tay áo của Ân Mặc.
Ân Mặc nhéo nhéo ngón tay cô để trấn an: "Bà nội ――"
Không chờ Ân Mặc nói hết, trái lại Ân phu nhân đã cắt ngang lời anh: "Sao, con một người đàn ông trưởng thành, còn muốn đi mua sắm cùng chúng ta, mau đến công ty làm việc đi."
Ân Mặc thấy mẹ càng ngày càng không vừa mắt mình, cũng không thèm để ý: "Bà nội."
Lão phu nhân cười cười: "Mẹ cháu nói đúng, chuyến đi ra ngoài hôm nay, là hoạt động giữa tiên nữ chúng ta."
Ân Mặc bất đắc dĩ, "Bà yên tâm, cháu không xen vào hoạt động giữa tiên nữ mọi người, chỉ muốn nói riêng vài câu với Ấu Ấu."
Phó Ấu Sanh vốn có chút căng thẳng.
Sở dĩ cô căng thẳng là sợ mình không chịu nổi việc giục sinh của mẹ chồng, thật sự gật đầu đồng ý, sức thuyết phục cua mẹ chồng thật sự quá mạnh.
Từ trước đến nay cô là người ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt là đối diện với hai vị trưởng bối đối xử tốt với cô như vậy, càng không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của họ.
Huống hồ yêu cầu của mẹ chồng thật ra cũng rất hợp lý.
Chẳng qua sau khi nghe lời nói của bà nội, trong lòng thả lỏng được một ít.
Bà nội quả đúng là bà nội tiên nữ rất đáng yêu.
Ân phu nhân nói với lão phu nhân: "Mẹ, con dìu mẹ ra ngoài trước, để hai tụi nhỏ nói chuyện riêng."
Nói rồi, liếc nhìn con trai nhà mình với ánh mắt khinh bỉ không vui.
Thật đúng là đã uổng công nuôi thằng con ngốc.
Ân Mặc khẽ mỉm cười với bà, một chút cũng không cảm thấy mình sai chỗ nào.
Chờ sau khi bọn họ rời đi.
Ân Mặc mới đưa cho Phó Ấu Sanh một tấm thẻ đen: "Mẹ và bà nội muốn mua cái gì, thì quẹt bằng thẻ này."
"Mật khẩu là sinh nhật của em."
Phó Ấu Sanh ngẩn đầu nhìn anh, đôi mắt ngập nước nhìn có vẻ đáng thương vô cùng: "......"
Đây là trọng điểm sao?
Đối diện với cặp mắt này của cô, Ân Mặc khẽ thở dài: "Không sao, nếu như mẹ giục sinh, em cứ nói là anh không muốn sinh."
"Anh đã nói qua với mẹ rồi."
"Nhưng mẹ khẳng định sẽ xuống tay từ chỗ em, em cứ khăng khăng là anh không muốn."
Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Phó Ấu Sanh siết chặt lại, đôi mắt đào hoa tỏa sáng ngó quanh nhìn anh một cách yên tĩnh: "Vậy anh thật sự không muốn sao?"
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.
Bình luận truyện