Tim Đập Trên Đầu Lưỡi
Chương 37: Cùng giường chung gối
Editor: Trà sữa trà xanh
Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, giọng nói êm dịu, đọc rõ ràng nguyên văn bằng tiếng anh.
Cô hơi khẩn trương, nếu Giang Thiên Phàm vẫn như lúc sáng, vẫn sửa lỗi phát âm, cách kết câu, nhân tiện còn giải thích từ vựng tiếng anh, đoán chừng đêm nay cô sẽ khỏi ngủ mất.
Đọc xong một đoạn, đều miêu tả về phòng ăn của khách sạn. Lâm Khả Tụng ngừng lại, nhìn về phía Giang Thiên Phàm.
Anh giơ tay lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"Cô đi xa quá. Lại đây ngồi đọc."
Lâm Khả Tụng càng khẩn trương hơn.
Giang Thiên Phàm nói gì? Không phải cô nghe lầm chứ?
Cái giường này quả thật rất lớn, Giang Thiên Phàm lại dựa người ở chính giữa giường. Cô cách anh một đoạn, quả thật đọc có chút phí sức. Nhưng mà nếu cùng sóng vai dựa vào giường với Giang Thiên Phàm, đó là chuyện Lâm Khả Tụng nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Lâm Khả Tụng còn chưa kịp phản ứng, Giang Thiên Phàm đã vươn cánh tay dài ra, đặt gối đầu bên cạnh tựa vào đầu giường.
Nếu như là đàn ông khác, nói ra lời mời như vậy, tuyệt đối là mưu đồ bất chính, mặc dù từ trước giờ cô không cảm thấy mình có tiền vốn để người khác mưu đồ.
Nhưng người này là Giang Thiên Phàm.
Từ trước đến giờ lời nói của anh luôn đi đôi với việc làm, thậm chí còn trong trẻo lạnh lùng không nhiễm khói lửa nhân gian.
Đối với tất cả mưu đồ ý nghĩ như vậy d[d[lqd sẽ không xuất hiện trong não Giang Thiên Phàm.
Lâm Khả Tụng khẩn trương ngồi lên, cẩn thận nhấc chân của mình lên. Cô vốn cho là mình chỉ có thể ngồi ở trên chăn, lại không nghĩ rằng Giang Thiên Phàm lại lạnh nhạt mở miệng nói: "Đắp lên chân của cô đi."
Chẳng lẽ là mình bị đối phương "Lạnh nhạt" quá lâu, anh mới ấm áp một chút, mình đã cảm thấy hoàn toàn không chân thật?
Giang Thiên Phàm không thích nói nhảm, đương nhiên sẽ không nói lần thứ hai.
Lâm Khả Tụng nhấc chăn lên, hơi thở thuộc về Giang Thiên Phàm đập vào mặt.
Không có giá lạnh như vậy, thậm chí còn là cảm giác ấm áp mà nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta nhất thời kích động muốn tựa sát vào trong lòng anh.
Cô biết, hai chân của Giang Thiên Phàm cách cô không xa, cô lo sợ mình nhích nữa sẽ đụng vào anh.
Cô bắt đầu đọc, đây là lần đầu tiên cô không biết trong miệng mình đang nói cái gì.
Bởi vì tất cả cảm giác cùng với lực chú ý của cô đều tập trung lên người anh.
Cô liếc mắt về phía anh, gò má của anh rất đẹp, vẫn lạnh nhạt nhìn về phía trước. Hô hấp của anh rất bình tĩnh, ở bên tai Lâm Khả Tụng giống như nước biển cuộn trào mãnh liệt trong bóng tối, bất tri bất giác che trời phủ đất.
Cô biết mình đã đọc sai mấy chỗ, cũng biết mình ngắt câu không đúng, nhưng Giang Thiên Phàm vẫn trầm mặc.
Thậm chí cô bắt đầu hoài nghi, anh mở to mắt ngủ thiếp đi.
Lâm Khả Tụng bắt đầu mệt rã rời, cô vuốt vuốt hai mắt của mình, dừng một chút. Nghĩ thầm nếu như Giang Thiên Phàm không nói lời nào, đó chứng minh anh đã ngủ thiếp đi, mình có thể trở về trong phòng rồi.
Cô âm thầm đếm giây trong lòng.
Một ~ hai ~ ba ~ bốn......
Ánh mắt nặng trĩu, Lâm Khả Tụng tự nhủ cô chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi mấy giây, sau mấy giây cô sẽ đứng lên trở về phòng của mình.
Chỉ là không bao lâu, cô liền ngẹo đầu, dựa vào gối đầu, suy nghĩ đã hoàn toàn tan rã, một chút quyết tâm tỉnh dậy cũng biến mất không thấy.
Mấy phút sau, tay cầm máy tính bảng của cô nghiêng về một bên, rơi xuống trên chăn.
Người đàn ông giống như pho tượng tĩnh lặng vươn tay ra, cất máy tính bảng sang một bên.
Cũng không lâu lắm, trong phòng vang lên tiếng hít thở đều đặn.
Giang Thiên Phàm nghiêng mặt sang bên, giống như xác nhận chỗ phát ra âm thanh mà chậm rãi tới gần. Một cái tay của anh đỡ cái gối mà Lâm Khả Tụng tựa vào, một cái tay khác nhẹ nhàng đặt lên chăn, kéo lên trên.
Mùi hương dễ chịu khiến Lâm Khả Tụng nghiêng mặt sang một bên.
Hình như có cái gì mềm mại chạm vào khuôn mặt của cô.
Tất cả tựa như ảo giác.
Giang Thiên Phàm vòng tay qua gối đầu, đỡ Lâm Khả Tụng nằm xuống, kéo chăn lên.
Ngón tay của anh vô ý xẹt qua chóp mũi của cô thì chợt dừng lại. Đầu ngón tay lướt qua sống mũi của cô, cái trán, biến mất trong tóc cô, rồi khẽ vuốt.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, mơ màng nhìn thấy vách tường phong cách châu Âu .
Phòng tắm cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy.
Lâm Khả Tụng chợt tỉnh, ngồi dậy.
Nơi này là nơi nào?
Cô mờ mịt ngắm nhìn bốn phía, trí nhớ cuối cùng trong đầu chính là cô ngồi ở đầu giường đọc tin tức, mà Giang Thiên Phàm thì ngồi bên cạnh cô!
Nghiêng mặt đi, Lâm Khả Tụng phát giác bên kia giường, máy tính bảng đang nằm trong chăn.
Cho nên...... Nơi này là phòng của Giang Thiên Phàm!
Cái giường này là giường của Giang Thiên Phàm!
Ngay cả chăn cũng là cái chăn của Giang Thiên Phàm!
Vô số dấu chấm than trầm trọng đè xuống não của cô, Lâm Khả Tụng chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là: xong đời.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Giang Thiên Phàm đi ra.
Anh mặc áo sơ mi, đi tới trước tủ treo quần áo, ngón tay lướt qua một cái, lấy ra một bộ tây trang thoải mái.
Lâm Khả Tụng vẫn ngồi yên đó, ngừng thở, nhịp tim tăng vọt.
Cô cho là nếu như tối ngày hôm qua cô chiếm đoạt địa bàn của Giang Thiên Phàm, coi như anh không đá cô xuống đất, ít nhất cũng sẽ đến phòng khác ngủ?
Chậm rãi duỗi cánh tay dài ra, cô xác định vị trí bên cạnh mình vẫn còn hơi ấm...... Cho nên nói ngày hôm qua Giang Thiên Phàm nằm ở bên cạnh mình.
Anh đã mặc chỉnh tề, từng bước từng bước đi về phía cô.
Lâm Khả Tụng theo bản năng nắm chặt ga giường, chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Mấy giờ rồi?" Giọng nói của Giang Thiên Phàm vang lên.
Nơi này không có người khác, anh chỉ có thể nói chuyện với cô. Cho nên......Anh biết cô đã tỉnh rồi sao?
Không phải anh không nhìn không thấy sao? Có cần bén nhạy như vậy không?
Lâm Khả Tụng sờ không tới điện thoại di động của mình, vội vàng cầm lấy máy tính bản ở một bên, mở máy.
"Bây giờ là 8h20."
"Chín giờ đến nhà Montgomery. Không được trễ."
"Biết!"
Lâm Khả Tụng mạnh tay vén chăn lên, lao ra cửa phòng.
Khi cô vào phòng tắm trong chính căn phòng của mình, lúc soi gương đánh răng rửa mặt, lỗ tai lại đỏ lên.
Trời ạ, sáng sớm nhìn thấy Giang Thiên Phàm ở trước mặt mình mặc áo sơ mi...... Cảm giác thật vi diệu.
May là không bị những người khác nhìn thấy, nếu không bị hiểu lầm, cô nhảy biển Thái Bình Dương cũng không rửa sạch tội.
Lúc cô rửa mặt, nhân viên phục vụ của khách sạn đã đẩy xe thức ăn vào phòng, bày bữa ăn sáng lên bàn.
Cả bữa ăn sáng đều rất an tĩnh. Lâm Khả Tụng cảm thấy may mắn một điều, chính là mình không cần đứng ở một bên đọc tin tức cho anh nghe.
Khi bọn họ rời khỏi khách sạn, Irri Ti đã lái xe đến.
Hôm nay Irri Ti ăn mặc rất bình thường, T-shirt lộ vai cùng quần jean, nếu không Lâm Khả Tụng sẽ lo lắng cách ăn mặc của mình không tôn trọng đại sư trong giới đầu bếp.
Xe lái vào một khu nhà, dừng trước một biệt thự bốn tầng lầu.
Bên ngoài biệt thự xây cổng vòm vòng tròn, trên cổng vòm gắn bong bóng nhiều màu sắc khác nhau, bên trên ghi "Vĩnh viễn không già Mông Ca Mã Lợi".
Bên ngoài biệt thự đã có nhiều xe đỗ ngay ngắn, thậm chí còn có xe hạng sang như Aston, Bugatti….
Thậm chí trên sân cỏ còn đặt một tòa thành bằng nệm hơi được thổi phồng, bên ngoài là một người ăn mặc thành chú hề đứng canh giữ ở cửa toà thành. Trong thành còn truyền đến tiếng nói cười của con nít. Chỉ là bây giờ bụng của chú hề quá lớn, nếu chỉ nhìn sơ qua, Lâm Khả Tụng còn tưởng rằng là Kentucky!
Bên ngoài tòa thành được thổi phồng, là bàn ăn, trên bàn ăn bày đĩa cùng với thức uống. Không ít người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
Khi bọn họ nhìn thấy Giang Thiên Phàm xuống xe, Irri Ti kéo anh chầm chậm đi đến, ánh mắt liền rơi vào mấy người bọn cô.
Lâm Khả Tụng cảm thấy giống như mình đang đi trên thảm đỏ.
Lúc này, chú hề bụng bự canh giữ trước tòa thành thổi phồng chợt đi tới trước mặt của Giang Thiên Phàm cùng Irri Ti, đưa tay ra với bọn họ.
Các tân khách trong party sinh nhật cũng nở nụ cười.
Irri Ti thở dài một cái, xoay đầu lại nói với Lâm Khả Tụng: "Khả Tụng, cô trở về xe lấy quà của sư phụ tặng cho Mông Ca Mã Lợi đi. Lão sư, năm trước là The Flash, năm ngoái là Batman, em có nên cảm thấy may mắn vì năm nay người không giả trang thành siêu nhân không?"
Bây giờ Lâm Khả Tụng mới nhận ra, chú hề bụng bự này chính là Mông Ca Mã Lợi!
Chú hề không nói lời nào, chỉ là sờ sờ bụng bự của mình. Mọi người cùng nở nụ cười lần nữa.
Irri Ti quay đầu nhìn về phía Lâm Khả Tụng, giương cằm dưới lên, ý bảo sao cô còn chưa đi.
Lâm Khả Tụng âm thầm thở dài một hơi, lúc muốn xoay người, Giang Thiên Phàm chợt mở miệng: "Cô biết quà tặng để ở đâu sao?"
"Tôi tìm là được rồi. Xe lại lớn như vậy."
"Tôi đi cùng cô." Giang Thiên Phàm vỗ vỗ mu bàn tay của Irri Ti đang ôm cánh tay của anh, rút tay của mình ra, đi tới chỗ Lâm Khả Tụng.
Mặc dù anh không nói thẳng là bảo Irri Ti tự mình đi lấy quà, nhưng sắc mặt của Irri Ti đã hơi không đẹp mắt rồi.
Lâm Khả Tụng âm thầm vui mừng trong lòng!
Đây chắc là thành quả đêm qua cô và Giang Thiên Phàm tâm ý tương thông.
"Thôi, George đã đưa quà tới." Mặc dù trên mặt Irri Ti vẫn tươi cười như cũ, nhưng vẻ mặt rõ ràng khó coi.
Chú hề bụng bự vui vẻ nhận lấy quà tặng, mở hộp quà ra. Sau đó ông nhìn Giang Thiên Phàm và Irri Ti, Irri Ti liền cười nói: "Đây là quà tặng của em."
Mở ra, bên trong lại là một đèn ngủ hình ngựa gỗ xoay tròn hết sức mộng ảo.
Chú hề lộ ra nụ cười, ôm lấy Irri Ti, ngỏ ý cảm ơn.
Sau đó ông chỉ chỉ Giang Thiên Phàm, mở ra hộp quà còn lại.
Một con vịt nhỏ bắn ra ngoài, bắn vào mặt chú hề.
Mọi người phát ra tiếng cười, chú hề sờ mặt, chỉ vào Giang Thiên Phàm lắc lắc ngón tay.
Lâm Khả Tụng không hiểu đây là ý gì, Irri Ti lại lên tiếng: "Thiên Phàm, hình như lão sư Mông Ca Mã Lợi không tin quà này là do anh tặng. Ông ấy cảm thấy đây phải là chủ ý của Meire."
"Là chủ ý của Meire." Giang Thiên Phàm thẳng thắn thừa nhận.
Ánh mắt của Mông Ca Mã Lợi theo bả vai của Giang Thiên Phàm rơi vào trên người Lâm Khả Tụng.
"Vị tiểu thư khả ái tên gì vậy?"
Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng nghe giọng nói của Mông Ca Mã Lợi. Hòa ái, mang theo vài phần nghịch ngợm. Không trách được Giang Thiên Phàm nói ông rất trẻ con.
"Ngài khỏe chứ, Mông Ca Mã Lợi tiên sinh, tên của tôi là Lâm Khả Tụng, ngài gọi tôi là Khả Tụng được rồi."
"Tên của cô thật đáng yêu, làm cho người ta muốn cắn một cái. Thiên Phàm và Irri Ti đều là học trò của tôi, chỉ là tôi không biết hôm nay cô đến cùng ai?"
Irri Ti cười một tiếng, bước lên nửa bước che bên tai Mông Ca Mã Lợi nói: "Cô ấy là học trò Thiên Phàm mới thu nhận."
"Học trò của Thiên Phàm? Ôi trời ơi!!, nằm mơ tôi cũng không nghĩ qua Thiên Phàm sẽ dạy học trò." Mông Ca Mã Lợi nghiêng đầu, "Khả Tụng này, cô đến dự sinh nhật của tôi, có chuẩn bị quà tặng không?"
Lâm Khả Tụng có chút kinh ngạc, cô nhìn Giang Thiên Phàm, rõ ràng là anh nói không cần chuẩn bị quà mà.
"Vậy là không có sao? Không sao, cô hôn tôi một cái coi như là quà sinh nhật đi."
Mông Ca Mã Lợi nghiêng mặt sang bên, chỉ chỉ gò má của mình.
Ở chỗ này, quà tặng kề mặt cũng không phải là chuyện quá phận gì, Lâm Khả Tụng cũng không cần hôn thật.
Cô biết Mông Ca Mã Lợi đang trêu chọc mình, vì vậy rộng rãi tiến lên chạm vào đối phương, cô cảm thấy có người kéo cánh tay của mình lại, dùng sức kéo cô về.
"Lão sư, người vẫn trẻ con như trước, thích trêu cợt người khác."
Giọng nói của Giang Thiên Phàm vang lên.
Mông Ca Mã Lợi tiếc nuối nhún vai nói: "Thiên Phàm, em vẫn không khiến người ta yêu thích mà."
Nói xong, Mông Ca Mã Lợi quay đầu đi, trở lại tòa thành được thổi phồng, cùng đùa giỡn với bọn nhỏ.
Irri Ti kéo Giang Thiên Phàm đi đến giữa tân khách.
Nghe bọn họ nói chuyện, Lâm Khả Tụng đại khái đoán được thân phận của bọn họ. Một phần là nhà bình luận nổi danh trong giới ẩm thực, biên tập, ký giả, một phần khác còn lại là trùm ẩm thực, còn có một phần là đầu bếp chánh tinh cấp giống như Irri Ti. Bọn họ đều là tinh anh trong lĩnh vực này, chỉ có cô...... Không hợp nhau.
Nhưng từ trước đến giờ Lâm Khả Tụng rất tùy ý, thế giới nào mà cô không cách nào dung nhập cô sẽ không ép buộc mình dung nhập vào.
Đi tới trước bàn ăn, nhìn những món ăn, Lâm Khả Tụng thiếu chút nữa cười lên tiếng.
Lợn được bọc trong thảm, Hamburger mini, bánh đậu đường hình vòng......
Nhìn kỹ đều là đồ ăn cho con nít.
Cô cầm một Hamburger mini lên, cắn xuống một cái liền không cắn nữa.
Nhưng chỉ mới cắn thôi, cô liền bị mùi vị kỳ diệu này hấp dẫn. Thịt chiên bên trong bánh rất tơi xốp, lúc chạm vào răng thì vang lên âm thanh giòn giã. Ruột bánh hết sức tươi mới, nước thịt hoàn toàn bị khóa ở bên trong, cải bắp bên trong hình như đã được chế biến qua, chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng. Nhân của hamburger cũng rất xốp, mang theo hương thơm lúa mì. Bên trong nước dùng cùng ruột bánh dung hợp lại một chỗ, vị rất đặc biệt.
Không riêng gì con nít thích, người lớn cũng sẽ khen không dứt miệng thôi.
Rốt cuộc là ai làm những món này đây?
Mặc dù chỉ là Hamburger mini đơn giản, Lâm Khả Tụng lại có thể cảm nhận được bản lãnh phối hợp hương vị cùng tài năng của người đầu bếp.
Khi cô đang tỉ mỉ thưởng thức, bỗng nhiên có người từ phía sau bưng kín ánh mắt của cô.
Trong lòng cô cả kinh, không khống chế được thăng bằng ngã về sau, vừa đúng va vào ngực đối phương.
Cô theo bản năng giữ lại cánh tay của đối phương, nghĩ thầm chắc là ai đó đang đùa.
"Cái đó...... Tiên sinh, tôi nghĩ anh nhận lầm người rồi!"
Đối phương vẫn không buông tay ra. Thậm chí cô có thể cảm nhận được gò má của đối phương dính vào khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng cọ xát.
Trong lòng Lâm Khả Tụng liền nổi giận.
Cô biết có thể tham gia sinh nhật của Mông Ca Mã Lợi phải là người có dạy dỗ có thân phận, nhưng hành động này của đối phương rõ ràng không phù hợp.
Irri Ti nhìn sang, khi nhìn thấy một màn này, cô nhếch khóe môi, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng những người khác.
Trước mặt bọn họ chính là Chủ tịch Hiệp hội Ẩm thực Davy. Anh rất hứng thú với nhà hàng khách sạn Trung Quốc đạt cấp Tinh Nguyệt mới mở của Giang Thiên Phàm ở Washington, hơn nữa còn nêu ra rất nhiều ý nghĩ và ý kiến của mình. Mà mặc dù Giang Thiên Phàm không nói chuyện, nhưng vẫn lắng nghe.
"Tiên sinh, nếu như ngài không buông ra, đừng trách tôi không khách khí." Lâm Khả Tụng dùng nhỏ giọng tiếng anh hết sức nghiêm túc cảnh cáo đối phương.
Khiến Lâm Khả Tụng tuyệt đối không ngờ rằng chính là đối phương còn tệ hại hơn!
Cô cảm thấy lỗ tai của mình bị cái gì đó gặm nhấm, bả vai theo bản năng co lại, cô muốn tránh khỏi đối phương, nhưng đối phương vẫn che mắt của cô.
Lỗ tai của Lâm Khả Tụng liền đỏ lên. Bởi vì đối phương không chỉ có gặm nhấm, mà cô còn có thể cảm nhận được đầu lưỡi của tên khốn kia đã đến viền tai, tuy chỉ trong chớp mắt.
Khi cô không chút lưu tình giơ chân lên, muốn đạp đầu gối của đối phương thì giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Anh ngữ của em tiến bộ rất nhiều! Câu vừa rồi không có một chút khẩu âm nào."
Tay của đối phương buông ra, Lâm Khả Tụng xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Ý Nhiên.
Dưới ánh mặt ấm áp, nhìn anh rất nhàn nhã, càng không cần phải nói một bên khóe môi là nụ cười lười biếng.
"Anh.... Sao anh đến đây?"
"Ừ, có người mời anh tới." Tống Ý Nhiên nhét tay vào trong túi, thân thể nghiêng về phía trước, cười hỏi. "Mới vừa rồi em cho rằng anh có mưu đồ bất chính với em phải không?"
Một khắc kia, Lâm Khả Tụng thiếu chút nữa giơ tay lên che lỗ tai của mình, nhưng cô cứng rắn nhịn được.
"Anh thật nhàm chán! Khi em nói em muốn đến Washington, sao anh không nói anh cũng muốn tới?"
"Nếu như mà anh không hỏi em.. em cũng không có ý định nói cho anh biết em phải tới Washington sao? Ở trong lòng em, em cho rằng bạn thân cũng không cần thông báo hành tung của mình sao?"
Lâm Khả Tụng coi như đã hiểu. Người này thật là bụng dạ hẹp hòi.
"Tại sao có người mời anh được?" Lâm Khả Tụng nhìn trái nhìn phải, "Anh mới quen bạn gái ở nơi nào? Nhất định anh đến với tư cách bạn trai phải không?"
Ngón tay của Tống Ý Nhiên búng vào trán của Lâm Khả Tụng một cái: "Em đang suy nghĩ lung tung gì đó? Là bạn thời đại học của anh mời. Cậu ấy là cháu của Mông Ca Mã Lợi tiên sinh. Hôm nay những món ăn này đều do cậu ấy chuẩn bị."
"Thật? Tài nấu nướng của anh ấy thật sự quá thần kỳ! Anh ăn hamburger mini chưa? Mùi vị rất tuyệt!"
Tống Ý Nhiên nhún vai: "Anh chỉ biết tài nấu nướng của cậu ấy so với em là người tám lạng người nửa cân. Anh không tin trong vòng nửa tháng, cậu ấy có thể có bao nhiêu tiến bộ."
Lâm Khả Tụng gắp một miếng lợn cuốn thảm lên, cắn xuống một nửa, sau đó đưa nửa còn lại đến trước mặt Tống Ý Nhiên: "Anh xem! Bên ngoài xúc xích được nướng cực kì xốp, xúc xích trước khi cho vào lò nướng đã được quét bơ qua, cho nên khi cắn xuống rất giòn. Anh ấy còn dùng một chút gia vị cây húng quế cùng bách lý hương, nên không ngán chút nào!"
"Thật sao?"
"Thật!"
Tống Ý Nhiên chợt cúi đầu xuống, ngậm miếng lợn cuốn thảm trong tay Lâm Khả Tụng vào trong miệng.
Môi của anh chạm lên ngón tay của cô, cảm giác mềm mại kia thoáng qua rồi biến mất.
"Ừ......Thật không nghĩ tới, trình độ của cậu ấy đã cao như vậy rồi? Đừng nói là cậu ấy tìm đầu bếp thay mình để cho ông nội cậu ấy vui?"
"Này, anh muốn ăn cái gì thì tự lấy! Sao lại ăn đồ ăn của em?"
"Bởi vì anh hiểu rõ em. Em đã được tiêm ngừa đầy đủ các loại vắc xin, kết quả kiểm tra sức khoẻ hết sức khỏe mạnh, chất lượng máu lại rất tốt nữa."
Người này không biết điều lại bịa chuyện nữa rồi.
Nhưng có anh ở đây, Lâm Khả Tụng đột nhiên cảm thấy party không hợp với cô lại trở nên đáng yêu.
Lúc này, một người trẻ tuổi đi ra từ trong biệt thự, sợi tóc màu nâu, cười sang sảng. Rất nhiều người chào hỏi với anh, anh đều phất tay với họ.
Anh đi tới bên cạnh Tống Ý Nhiên, vỗ vỗ bả vai Tống Ý Nhiên: "Này, Tống! Có ăn món mình làm chưa?"
"Ăn rồi, mùi vị không tệ. Sao mình không biết cậu lại có tài năng này nhỉ? Đại hội nướng trước kia, cậu nướng sườn cừu khiến mình một tháng không dám ăn thịt cừu nữa." Tống Ý Nhiên nhìn về phía Lâm Khả Tụng, giới thiệu, "Đây là bạn học trong thương học viện Newyork của anh, Bruce · Mông Ca Mã Lợi."
"Mông Ca Mã Lợi...... Cho nên anh ấy là cháu trai của Mông Ca Mã Lợi tiên sinh?"
"Đúng vậy." Tống Ý Nhiên nâng cánh tay lên, trực tiếp gác ở trên bả vai Lâm Khả Tụng, tư thế hiên ngang, "Này, Bruce, đây chính là người bạn quan trọng nhất của mình, Lâm Khả Tụng."
"Khả Tụng! Chào em!" Bruce bắt tay với Lâm Khả Tụng, ngón tay của anh rất dài, khiến Lâm Khả Tụng chợt nhớ tới Giang Thiên Phàm, "Tống! Nếu như Khả Tụng là bạn quan trong nhất của cậu, vậy cậu coi mình là cái gì?"
"Cô ấy và mình biết nhau mười năm rồi. Nếu như có một ngày thời gian cậu và mình quen biết nhiều hơn cô ấy, như vậy cậu cũng trở thành bạn bè ‘ quan trọng nhất ’ của mình." Tống Ý Nhiên dùng sức kéo Lâm Khả Tụng vào trong lòng mình.
Cảm giác xương cốt bị bóp chặt khiến cô phát đau.
Lỗ tai của cô đè trên ngực Tống Ý Nhiên, nhịp tim của anh rất trầm ổn, giống như thế giới cô chưa từng biết tới.
"Được rồi, Khả Tụng mạnh khỏe. Em nhìn tôi coi, có cảm thấy quen mắt không?" Bruce cố ý nghiêng mặt sát vào Lâm Khả Tụng.
"Bởi vì anh lớn lên giống Mông Ca Mã Lợi tiên sinh sao?" Lâm Khả Tụng không hiểu hỏi.
"Anh muốn nói, chúng ta d[d[lqd đều tham gia trận đấu《 mỹ thực gia 》do liên minh cộng đồng đại sư trù nghệ tổ chức! Anh từng thấy em trong TV. Chẳng lẽ em không nhớ anh sao?"
Lâm Khả Tụng lắc đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Thật ra thì em không kịp xem ti vi, liền được báo cho thông qua tuyển chọn rồi."
Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, giọng nói êm dịu, đọc rõ ràng nguyên văn bằng tiếng anh.
Cô hơi khẩn trương, nếu Giang Thiên Phàm vẫn như lúc sáng, vẫn sửa lỗi phát âm, cách kết câu, nhân tiện còn giải thích từ vựng tiếng anh, đoán chừng đêm nay cô sẽ khỏi ngủ mất.
Đọc xong một đoạn, đều miêu tả về phòng ăn của khách sạn. Lâm Khả Tụng ngừng lại, nhìn về phía Giang Thiên Phàm.
Anh giơ tay lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"Cô đi xa quá. Lại đây ngồi đọc."
Lâm Khả Tụng càng khẩn trương hơn.
Giang Thiên Phàm nói gì? Không phải cô nghe lầm chứ?
Cái giường này quả thật rất lớn, Giang Thiên Phàm lại dựa người ở chính giữa giường. Cô cách anh một đoạn, quả thật đọc có chút phí sức. Nhưng mà nếu cùng sóng vai dựa vào giường với Giang Thiên Phàm, đó là chuyện Lâm Khả Tụng nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Lâm Khả Tụng còn chưa kịp phản ứng, Giang Thiên Phàm đã vươn cánh tay dài ra, đặt gối đầu bên cạnh tựa vào đầu giường.
Nếu như là đàn ông khác, nói ra lời mời như vậy, tuyệt đối là mưu đồ bất chính, mặc dù từ trước giờ cô không cảm thấy mình có tiền vốn để người khác mưu đồ.
Nhưng người này là Giang Thiên Phàm.
Từ trước đến giờ lời nói của anh luôn đi đôi với việc làm, thậm chí còn trong trẻo lạnh lùng không nhiễm khói lửa nhân gian.
Đối với tất cả mưu đồ ý nghĩ như vậy d[d[lqd sẽ không xuất hiện trong não Giang Thiên Phàm.
Lâm Khả Tụng khẩn trương ngồi lên, cẩn thận nhấc chân của mình lên. Cô vốn cho là mình chỉ có thể ngồi ở trên chăn, lại không nghĩ rằng Giang Thiên Phàm lại lạnh nhạt mở miệng nói: "Đắp lên chân của cô đi."
Chẳng lẽ là mình bị đối phương "Lạnh nhạt" quá lâu, anh mới ấm áp một chút, mình đã cảm thấy hoàn toàn không chân thật?
Giang Thiên Phàm không thích nói nhảm, đương nhiên sẽ không nói lần thứ hai.
Lâm Khả Tụng nhấc chăn lên, hơi thở thuộc về Giang Thiên Phàm đập vào mặt.
Không có giá lạnh như vậy, thậm chí còn là cảm giác ấm áp mà nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta nhất thời kích động muốn tựa sát vào trong lòng anh.
Cô biết, hai chân của Giang Thiên Phàm cách cô không xa, cô lo sợ mình nhích nữa sẽ đụng vào anh.
Cô bắt đầu đọc, đây là lần đầu tiên cô không biết trong miệng mình đang nói cái gì.
Bởi vì tất cả cảm giác cùng với lực chú ý của cô đều tập trung lên người anh.
Cô liếc mắt về phía anh, gò má của anh rất đẹp, vẫn lạnh nhạt nhìn về phía trước. Hô hấp của anh rất bình tĩnh, ở bên tai Lâm Khả Tụng giống như nước biển cuộn trào mãnh liệt trong bóng tối, bất tri bất giác che trời phủ đất.
Cô biết mình đã đọc sai mấy chỗ, cũng biết mình ngắt câu không đúng, nhưng Giang Thiên Phàm vẫn trầm mặc.
Thậm chí cô bắt đầu hoài nghi, anh mở to mắt ngủ thiếp đi.
Lâm Khả Tụng bắt đầu mệt rã rời, cô vuốt vuốt hai mắt của mình, dừng một chút. Nghĩ thầm nếu như Giang Thiên Phàm không nói lời nào, đó chứng minh anh đã ngủ thiếp đi, mình có thể trở về trong phòng rồi.
Cô âm thầm đếm giây trong lòng.
Một ~ hai ~ ba ~ bốn......
Ánh mắt nặng trĩu, Lâm Khả Tụng tự nhủ cô chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi mấy giây, sau mấy giây cô sẽ đứng lên trở về phòng của mình.
Chỉ là không bao lâu, cô liền ngẹo đầu, dựa vào gối đầu, suy nghĩ đã hoàn toàn tan rã, một chút quyết tâm tỉnh dậy cũng biến mất không thấy.
Mấy phút sau, tay cầm máy tính bảng của cô nghiêng về một bên, rơi xuống trên chăn.
Người đàn ông giống như pho tượng tĩnh lặng vươn tay ra, cất máy tính bảng sang một bên.
Cũng không lâu lắm, trong phòng vang lên tiếng hít thở đều đặn.
Giang Thiên Phàm nghiêng mặt sang bên, giống như xác nhận chỗ phát ra âm thanh mà chậm rãi tới gần. Một cái tay của anh đỡ cái gối mà Lâm Khả Tụng tựa vào, một cái tay khác nhẹ nhàng đặt lên chăn, kéo lên trên.
Mùi hương dễ chịu khiến Lâm Khả Tụng nghiêng mặt sang một bên.
Hình như có cái gì mềm mại chạm vào khuôn mặt của cô.
Tất cả tựa như ảo giác.
Giang Thiên Phàm vòng tay qua gối đầu, đỡ Lâm Khả Tụng nằm xuống, kéo chăn lên.
Ngón tay của anh vô ý xẹt qua chóp mũi của cô thì chợt dừng lại. Đầu ngón tay lướt qua sống mũi của cô, cái trán, biến mất trong tóc cô, rồi khẽ vuốt.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, mơ màng nhìn thấy vách tường phong cách châu Âu .
Phòng tắm cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy.
Lâm Khả Tụng chợt tỉnh, ngồi dậy.
Nơi này là nơi nào?
Cô mờ mịt ngắm nhìn bốn phía, trí nhớ cuối cùng trong đầu chính là cô ngồi ở đầu giường đọc tin tức, mà Giang Thiên Phàm thì ngồi bên cạnh cô!
Nghiêng mặt đi, Lâm Khả Tụng phát giác bên kia giường, máy tính bảng đang nằm trong chăn.
Cho nên...... Nơi này là phòng của Giang Thiên Phàm!
Cái giường này là giường của Giang Thiên Phàm!
Ngay cả chăn cũng là cái chăn của Giang Thiên Phàm!
Vô số dấu chấm than trầm trọng đè xuống não của cô, Lâm Khả Tụng chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là: xong đời.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Giang Thiên Phàm đi ra.
Anh mặc áo sơ mi, đi tới trước tủ treo quần áo, ngón tay lướt qua một cái, lấy ra một bộ tây trang thoải mái.
Lâm Khả Tụng vẫn ngồi yên đó, ngừng thở, nhịp tim tăng vọt.
Cô cho là nếu như tối ngày hôm qua cô chiếm đoạt địa bàn của Giang Thiên Phàm, coi như anh không đá cô xuống đất, ít nhất cũng sẽ đến phòng khác ngủ?
Chậm rãi duỗi cánh tay dài ra, cô xác định vị trí bên cạnh mình vẫn còn hơi ấm...... Cho nên nói ngày hôm qua Giang Thiên Phàm nằm ở bên cạnh mình.
Anh đã mặc chỉnh tề, từng bước từng bước đi về phía cô.
Lâm Khả Tụng theo bản năng nắm chặt ga giường, chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Mấy giờ rồi?" Giọng nói của Giang Thiên Phàm vang lên.
Nơi này không có người khác, anh chỉ có thể nói chuyện với cô. Cho nên......Anh biết cô đã tỉnh rồi sao?
Không phải anh không nhìn không thấy sao? Có cần bén nhạy như vậy không?
Lâm Khả Tụng sờ không tới điện thoại di động của mình, vội vàng cầm lấy máy tính bản ở một bên, mở máy.
"Bây giờ là 8h20."
"Chín giờ đến nhà Montgomery. Không được trễ."
"Biết!"
Lâm Khả Tụng mạnh tay vén chăn lên, lao ra cửa phòng.
Khi cô vào phòng tắm trong chính căn phòng của mình, lúc soi gương đánh răng rửa mặt, lỗ tai lại đỏ lên.
Trời ạ, sáng sớm nhìn thấy Giang Thiên Phàm ở trước mặt mình mặc áo sơ mi...... Cảm giác thật vi diệu.
May là không bị những người khác nhìn thấy, nếu không bị hiểu lầm, cô nhảy biển Thái Bình Dương cũng không rửa sạch tội.
Lúc cô rửa mặt, nhân viên phục vụ của khách sạn đã đẩy xe thức ăn vào phòng, bày bữa ăn sáng lên bàn.
Cả bữa ăn sáng đều rất an tĩnh. Lâm Khả Tụng cảm thấy may mắn một điều, chính là mình không cần đứng ở một bên đọc tin tức cho anh nghe.
Khi bọn họ rời khỏi khách sạn, Irri Ti đã lái xe đến.
Hôm nay Irri Ti ăn mặc rất bình thường, T-shirt lộ vai cùng quần jean, nếu không Lâm Khả Tụng sẽ lo lắng cách ăn mặc của mình không tôn trọng đại sư trong giới đầu bếp.
Xe lái vào một khu nhà, dừng trước một biệt thự bốn tầng lầu.
Bên ngoài biệt thự xây cổng vòm vòng tròn, trên cổng vòm gắn bong bóng nhiều màu sắc khác nhau, bên trên ghi "Vĩnh viễn không già Mông Ca Mã Lợi".
Bên ngoài biệt thự đã có nhiều xe đỗ ngay ngắn, thậm chí còn có xe hạng sang như Aston, Bugatti….
Thậm chí trên sân cỏ còn đặt một tòa thành bằng nệm hơi được thổi phồng, bên ngoài là một người ăn mặc thành chú hề đứng canh giữ ở cửa toà thành. Trong thành còn truyền đến tiếng nói cười của con nít. Chỉ là bây giờ bụng của chú hề quá lớn, nếu chỉ nhìn sơ qua, Lâm Khả Tụng còn tưởng rằng là Kentucky!
Bên ngoài tòa thành được thổi phồng, là bàn ăn, trên bàn ăn bày đĩa cùng với thức uống. Không ít người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
Khi bọn họ nhìn thấy Giang Thiên Phàm xuống xe, Irri Ti kéo anh chầm chậm đi đến, ánh mắt liền rơi vào mấy người bọn cô.
Lâm Khả Tụng cảm thấy giống như mình đang đi trên thảm đỏ.
Lúc này, chú hề bụng bự canh giữ trước tòa thành thổi phồng chợt đi tới trước mặt của Giang Thiên Phàm cùng Irri Ti, đưa tay ra với bọn họ.
Các tân khách trong party sinh nhật cũng nở nụ cười.
Irri Ti thở dài một cái, xoay đầu lại nói với Lâm Khả Tụng: "Khả Tụng, cô trở về xe lấy quà của sư phụ tặng cho Mông Ca Mã Lợi đi. Lão sư, năm trước là The Flash, năm ngoái là Batman, em có nên cảm thấy may mắn vì năm nay người không giả trang thành siêu nhân không?"
Bây giờ Lâm Khả Tụng mới nhận ra, chú hề bụng bự này chính là Mông Ca Mã Lợi!
Chú hề không nói lời nào, chỉ là sờ sờ bụng bự của mình. Mọi người cùng nở nụ cười lần nữa.
Irri Ti quay đầu nhìn về phía Lâm Khả Tụng, giương cằm dưới lên, ý bảo sao cô còn chưa đi.
Lâm Khả Tụng âm thầm thở dài một hơi, lúc muốn xoay người, Giang Thiên Phàm chợt mở miệng: "Cô biết quà tặng để ở đâu sao?"
"Tôi tìm là được rồi. Xe lại lớn như vậy."
"Tôi đi cùng cô." Giang Thiên Phàm vỗ vỗ mu bàn tay của Irri Ti đang ôm cánh tay của anh, rút tay của mình ra, đi tới chỗ Lâm Khả Tụng.
Mặc dù anh không nói thẳng là bảo Irri Ti tự mình đi lấy quà, nhưng sắc mặt của Irri Ti đã hơi không đẹp mắt rồi.
Lâm Khả Tụng âm thầm vui mừng trong lòng!
Đây chắc là thành quả đêm qua cô và Giang Thiên Phàm tâm ý tương thông.
"Thôi, George đã đưa quà tới." Mặc dù trên mặt Irri Ti vẫn tươi cười như cũ, nhưng vẻ mặt rõ ràng khó coi.
Chú hề bụng bự vui vẻ nhận lấy quà tặng, mở hộp quà ra. Sau đó ông nhìn Giang Thiên Phàm và Irri Ti, Irri Ti liền cười nói: "Đây là quà tặng của em."
Mở ra, bên trong lại là một đèn ngủ hình ngựa gỗ xoay tròn hết sức mộng ảo.
Chú hề lộ ra nụ cười, ôm lấy Irri Ti, ngỏ ý cảm ơn.
Sau đó ông chỉ chỉ Giang Thiên Phàm, mở ra hộp quà còn lại.
Một con vịt nhỏ bắn ra ngoài, bắn vào mặt chú hề.
Mọi người phát ra tiếng cười, chú hề sờ mặt, chỉ vào Giang Thiên Phàm lắc lắc ngón tay.
Lâm Khả Tụng không hiểu đây là ý gì, Irri Ti lại lên tiếng: "Thiên Phàm, hình như lão sư Mông Ca Mã Lợi không tin quà này là do anh tặng. Ông ấy cảm thấy đây phải là chủ ý của Meire."
"Là chủ ý của Meire." Giang Thiên Phàm thẳng thắn thừa nhận.
Ánh mắt của Mông Ca Mã Lợi theo bả vai của Giang Thiên Phàm rơi vào trên người Lâm Khả Tụng.
"Vị tiểu thư khả ái tên gì vậy?"
Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng nghe giọng nói của Mông Ca Mã Lợi. Hòa ái, mang theo vài phần nghịch ngợm. Không trách được Giang Thiên Phàm nói ông rất trẻ con.
"Ngài khỏe chứ, Mông Ca Mã Lợi tiên sinh, tên của tôi là Lâm Khả Tụng, ngài gọi tôi là Khả Tụng được rồi."
"Tên của cô thật đáng yêu, làm cho người ta muốn cắn một cái. Thiên Phàm và Irri Ti đều là học trò của tôi, chỉ là tôi không biết hôm nay cô đến cùng ai?"
Irri Ti cười một tiếng, bước lên nửa bước che bên tai Mông Ca Mã Lợi nói: "Cô ấy là học trò Thiên Phàm mới thu nhận."
"Học trò của Thiên Phàm? Ôi trời ơi!!, nằm mơ tôi cũng không nghĩ qua Thiên Phàm sẽ dạy học trò." Mông Ca Mã Lợi nghiêng đầu, "Khả Tụng này, cô đến dự sinh nhật của tôi, có chuẩn bị quà tặng không?"
Lâm Khả Tụng có chút kinh ngạc, cô nhìn Giang Thiên Phàm, rõ ràng là anh nói không cần chuẩn bị quà mà.
"Vậy là không có sao? Không sao, cô hôn tôi một cái coi như là quà sinh nhật đi."
Mông Ca Mã Lợi nghiêng mặt sang bên, chỉ chỉ gò má của mình.
Ở chỗ này, quà tặng kề mặt cũng không phải là chuyện quá phận gì, Lâm Khả Tụng cũng không cần hôn thật.
Cô biết Mông Ca Mã Lợi đang trêu chọc mình, vì vậy rộng rãi tiến lên chạm vào đối phương, cô cảm thấy có người kéo cánh tay của mình lại, dùng sức kéo cô về.
"Lão sư, người vẫn trẻ con như trước, thích trêu cợt người khác."
Giọng nói của Giang Thiên Phàm vang lên.
Mông Ca Mã Lợi tiếc nuối nhún vai nói: "Thiên Phàm, em vẫn không khiến người ta yêu thích mà."
Nói xong, Mông Ca Mã Lợi quay đầu đi, trở lại tòa thành được thổi phồng, cùng đùa giỡn với bọn nhỏ.
Irri Ti kéo Giang Thiên Phàm đi đến giữa tân khách.
Nghe bọn họ nói chuyện, Lâm Khả Tụng đại khái đoán được thân phận của bọn họ. Một phần là nhà bình luận nổi danh trong giới ẩm thực, biên tập, ký giả, một phần khác còn lại là trùm ẩm thực, còn có một phần là đầu bếp chánh tinh cấp giống như Irri Ti. Bọn họ đều là tinh anh trong lĩnh vực này, chỉ có cô...... Không hợp nhau.
Nhưng từ trước đến giờ Lâm Khả Tụng rất tùy ý, thế giới nào mà cô không cách nào dung nhập cô sẽ không ép buộc mình dung nhập vào.
Đi tới trước bàn ăn, nhìn những món ăn, Lâm Khả Tụng thiếu chút nữa cười lên tiếng.
Lợn được bọc trong thảm, Hamburger mini, bánh đậu đường hình vòng......
Nhìn kỹ đều là đồ ăn cho con nít.
Cô cầm một Hamburger mini lên, cắn xuống một cái liền không cắn nữa.
Nhưng chỉ mới cắn thôi, cô liền bị mùi vị kỳ diệu này hấp dẫn. Thịt chiên bên trong bánh rất tơi xốp, lúc chạm vào răng thì vang lên âm thanh giòn giã. Ruột bánh hết sức tươi mới, nước thịt hoàn toàn bị khóa ở bên trong, cải bắp bên trong hình như đã được chế biến qua, chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng. Nhân của hamburger cũng rất xốp, mang theo hương thơm lúa mì. Bên trong nước dùng cùng ruột bánh dung hợp lại một chỗ, vị rất đặc biệt.
Không riêng gì con nít thích, người lớn cũng sẽ khen không dứt miệng thôi.
Rốt cuộc là ai làm những món này đây?
Mặc dù chỉ là Hamburger mini đơn giản, Lâm Khả Tụng lại có thể cảm nhận được bản lãnh phối hợp hương vị cùng tài năng của người đầu bếp.
Khi cô đang tỉ mỉ thưởng thức, bỗng nhiên có người từ phía sau bưng kín ánh mắt của cô.
Trong lòng cô cả kinh, không khống chế được thăng bằng ngã về sau, vừa đúng va vào ngực đối phương.
Cô theo bản năng giữ lại cánh tay của đối phương, nghĩ thầm chắc là ai đó đang đùa.
"Cái đó...... Tiên sinh, tôi nghĩ anh nhận lầm người rồi!"
Đối phương vẫn không buông tay ra. Thậm chí cô có thể cảm nhận được gò má của đối phương dính vào khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng cọ xát.
Trong lòng Lâm Khả Tụng liền nổi giận.
Cô biết có thể tham gia sinh nhật của Mông Ca Mã Lợi phải là người có dạy dỗ có thân phận, nhưng hành động này của đối phương rõ ràng không phù hợp.
Irri Ti nhìn sang, khi nhìn thấy một màn này, cô nhếch khóe môi, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng những người khác.
Trước mặt bọn họ chính là Chủ tịch Hiệp hội Ẩm thực Davy. Anh rất hứng thú với nhà hàng khách sạn Trung Quốc đạt cấp Tinh Nguyệt mới mở của Giang Thiên Phàm ở Washington, hơn nữa còn nêu ra rất nhiều ý nghĩ và ý kiến của mình. Mà mặc dù Giang Thiên Phàm không nói chuyện, nhưng vẫn lắng nghe.
"Tiên sinh, nếu như ngài không buông ra, đừng trách tôi không khách khí." Lâm Khả Tụng dùng nhỏ giọng tiếng anh hết sức nghiêm túc cảnh cáo đối phương.
Khiến Lâm Khả Tụng tuyệt đối không ngờ rằng chính là đối phương còn tệ hại hơn!
Cô cảm thấy lỗ tai của mình bị cái gì đó gặm nhấm, bả vai theo bản năng co lại, cô muốn tránh khỏi đối phương, nhưng đối phương vẫn che mắt của cô.
Lỗ tai của Lâm Khả Tụng liền đỏ lên. Bởi vì đối phương không chỉ có gặm nhấm, mà cô còn có thể cảm nhận được đầu lưỡi của tên khốn kia đã đến viền tai, tuy chỉ trong chớp mắt.
Khi cô không chút lưu tình giơ chân lên, muốn đạp đầu gối của đối phương thì giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Anh ngữ của em tiến bộ rất nhiều! Câu vừa rồi không có một chút khẩu âm nào."
Tay của đối phương buông ra, Lâm Khả Tụng xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Ý Nhiên.
Dưới ánh mặt ấm áp, nhìn anh rất nhàn nhã, càng không cần phải nói một bên khóe môi là nụ cười lười biếng.
"Anh.... Sao anh đến đây?"
"Ừ, có người mời anh tới." Tống Ý Nhiên nhét tay vào trong túi, thân thể nghiêng về phía trước, cười hỏi. "Mới vừa rồi em cho rằng anh có mưu đồ bất chính với em phải không?"
Một khắc kia, Lâm Khả Tụng thiếu chút nữa giơ tay lên che lỗ tai của mình, nhưng cô cứng rắn nhịn được.
"Anh thật nhàm chán! Khi em nói em muốn đến Washington, sao anh không nói anh cũng muốn tới?"
"Nếu như mà anh không hỏi em.. em cũng không có ý định nói cho anh biết em phải tới Washington sao? Ở trong lòng em, em cho rằng bạn thân cũng không cần thông báo hành tung của mình sao?"
Lâm Khả Tụng coi như đã hiểu. Người này thật là bụng dạ hẹp hòi.
"Tại sao có người mời anh được?" Lâm Khả Tụng nhìn trái nhìn phải, "Anh mới quen bạn gái ở nơi nào? Nhất định anh đến với tư cách bạn trai phải không?"
Ngón tay của Tống Ý Nhiên búng vào trán của Lâm Khả Tụng một cái: "Em đang suy nghĩ lung tung gì đó? Là bạn thời đại học của anh mời. Cậu ấy là cháu của Mông Ca Mã Lợi tiên sinh. Hôm nay những món ăn này đều do cậu ấy chuẩn bị."
"Thật? Tài nấu nướng của anh ấy thật sự quá thần kỳ! Anh ăn hamburger mini chưa? Mùi vị rất tuyệt!"
Tống Ý Nhiên nhún vai: "Anh chỉ biết tài nấu nướng của cậu ấy so với em là người tám lạng người nửa cân. Anh không tin trong vòng nửa tháng, cậu ấy có thể có bao nhiêu tiến bộ."
Lâm Khả Tụng gắp một miếng lợn cuốn thảm lên, cắn xuống một nửa, sau đó đưa nửa còn lại đến trước mặt Tống Ý Nhiên: "Anh xem! Bên ngoài xúc xích được nướng cực kì xốp, xúc xích trước khi cho vào lò nướng đã được quét bơ qua, cho nên khi cắn xuống rất giòn. Anh ấy còn dùng một chút gia vị cây húng quế cùng bách lý hương, nên không ngán chút nào!"
"Thật sao?"
"Thật!"
Tống Ý Nhiên chợt cúi đầu xuống, ngậm miếng lợn cuốn thảm trong tay Lâm Khả Tụng vào trong miệng.
Môi của anh chạm lên ngón tay của cô, cảm giác mềm mại kia thoáng qua rồi biến mất.
"Ừ......Thật không nghĩ tới, trình độ của cậu ấy đã cao như vậy rồi? Đừng nói là cậu ấy tìm đầu bếp thay mình để cho ông nội cậu ấy vui?"
"Này, anh muốn ăn cái gì thì tự lấy! Sao lại ăn đồ ăn của em?"
"Bởi vì anh hiểu rõ em. Em đã được tiêm ngừa đầy đủ các loại vắc xin, kết quả kiểm tra sức khoẻ hết sức khỏe mạnh, chất lượng máu lại rất tốt nữa."
Người này không biết điều lại bịa chuyện nữa rồi.
Nhưng có anh ở đây, Lâm Khả Tụng đột nhiên cảm thấy party không hợp với cô lại trở nên đáng yêu.
Lúc này, một người trẻ tuổi đi ra từ trong biệt thự, sợi tóc màu nâu, cười sang sảng. Rất nhiều người chào hỏi với anh, anh đều phất tay với họ.
Anh đi tới bên cạnh Tống Ý Nhiên, vỗ vỗ bả vai Tống Ý Nhiên: "Này, Tống! Có ăn món mình làm chưa?"
"Ăn rồi, mùi vị không tệ. Sao mình không biết cậu lại có tài năng này nhỉ? Đại hội nướng trước kia, cậu nướng sườn cừu khiến mình một tháng không dám ăn thịt cừu nữa." Tống Ý Nhiên nhìn về phía Lâm Khả Tụng, giới thiệu, "Đây là bạn học trong thương học viện Newyork của anh, Bruce · Mông Ca Mã Lợi."
"Mông Ca Mã Lợi...... Cho nên anh ấy là cháu trai của Mông Ca Mã Lợi tiên sinh?"
"Đúng vậy." Tống Ý Nhiên nâng cánh tay lên, trực tiếp gác ở trên bả vai Lâm Khả Tụng, tư thế hiên ngang, "Này, Bruce, đây chính là người bạn quan trọng nhất của mình, Lâm Khả Tụng."
"Khả Tụng! Chào em!" Bruce bắt tay với Lâm Khả Tụng, ngón tay của anh rất dài, khiến Lâm Khả Tụng chợt nhớ tới Giang Thiên Phàm, "Tống! Nếu như Khả Tụng là bạn quan trong nhất của cậu, vậy cậu coi mình là cái gì?"
"Cô ấy và mình biết nhau mười năm rồi. Nếu như có một ngày thời gian cậu và mình quen biết nhiều hơn cô ấy, như vậy cậu cũng trở thành bạn bè ‘ quan trọng nhất ’ của mình." Tống Ý Nhiên dùng sức kéo Lâm Khả Tụng vào trong lòng mình.
Cảm giác xương cốt bị bóp chặt khiến cô phát đau.
Lỗ tai của cô đè trên ngực Tống Ý Nhiên, nhịp tim của anh rất trầm ổn, giống như thế giới cô chưa từng biết tới.
"Được rồi, Khả Tụng mạnh khỏe. Em nhìn tôi coi, có cảm thấy quen mắt không?" Bruce cố ý nghiêng mặt sát vào Lâm Khả Tụng.
"Bởi vì anh lớn lên giống Mông Ca Mã Lợi tiên sinh sao?" Lâm Khả Tụng không hiểu hỏi.
"Anh muốn nói, chúng ta d[d[lqd đều tham gia trận đấu《 mỹ thực gia 》do liên minh cộng đồng đại sư trù nghệ tổ chức! Anh từng thấy em trong TV. Chẳng lẽ em không nhớ anh sao?"
Lâm Khả Tụng lắc đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Thật ra thì em không kịp xem ti vi, liền được báo cho thông qua tuyển chọn rồi."
Bình luận truyện