Tìm Thấy Bắc

Chương 23: Phiên ngoại 61 – 65



61.  

Hai người cãi nhau, ầm ĩ xong ai cũng không muốn để ý tới ai, Ký Tiểu Bắc im lặng chui vào phòng tắm đi tắm, tắm xong uốn éo uốn éo khoanh tay lên giường.

Trần Trác không để ý tới cậu, cầm quần áo vào phòng tắm. Trong phòng tắm nóng hôi hổi, hắn đi vào chỗ tắm vòi sen, nhìn thấy trên cửa thủy tinh bị hơi nước bao phủ viết một hàng chữ.

Nhưng hơi nước phía trên hơi tan đi rồi, khiến cho chữ kia mơ mơ hồ hồ, có thể miễn cưỡng phân biệt ra hai chữ là: Thích anh. Trần Trác nhìn một lúc, nét cuối của từ cuối cùng hình như là nét Mác (*nét giống dấu huyền của mình ak.), hắn liên hệ với từ trước nghiên cứu cả buổi, cảm thấy hẳn là một chữ “Nhất”.

Thích anh nhất.

Lão bà của hắn cũng quá đáng yêu đi, đây là lấy lòng để cầu xin tha thứ a. Trần Trác cảm thấy khoan khoái, một bên ngâm nga một bên vội tắm xong, tóc còn chưa lau khô liền chạy vào trong phòng.

Ký Tiểu Bắc nghe thấy động tĩnh, lập tức cảnh giác quay đầu, bị Trần Trác nhào lên giường xoa nắn một trận.

Ký Tiểu Bắc tức giận: Làm gì nha!

Trần Trác ôm cậu càng xem càng thích: Không cãi nữa, làm hòa.

Ký Tiểu Bắc đạp hắn một cái: Bằng cái gì anh nói làm hòa liền làm hòa!

Trần Trác bưng lấy mặt cậu, ép hai tay vào, biến cậu thành miệng gà con, dán qua hôn bẹp bẹp hai cái.

Ký Tiểu Bắc lại cách chăn đạp hắn một cái, có phải đầu óc Trần Trác không tốt rồi hay không, cậu đã viết một câu “Không thích anh” ở trên kính thủy tinh, chuẩn bị chờ hắn tắm xong lại ra ầm ĩ đợt hai, như thế nào liền bỗng dưng làm hòa rồi!!!

62.

Đùi Ký Tiểu Bắc không phải bị túi chườm nóng làm bỏng sao, mỗi tối Trần Trác đều túm cậu lên giường bôi thuốc bỏng cho cậu.

Nhưng mà Ký Tiểu Bắc lúc trước tiện tay chơi bong bóng một ngày, bong bóng biến mất để lại hai vết sẹo hình tròn, vì vậy bôi thuốc bỏng xong lại bôi thuốc mỡ chống sẹo.

Đến buổi tối Ký Tiểu Bắc liền không tình nguyện nằm lên giường, Trần Trác một tay nắm cổ chân cậu một tay bôi thuốc mỡ cho cậu. Ký Tiểu Bắc vặn qua vặn lại không phối hợp, Trần Trác buộc một tay cậu vào giường, sau đó mới nhớ tới bức tranh triệt sản miêu miêu* nhìn thấy trên mạng, cả người bị kéo thành một cái bánh mèo dài dài, hắn liền cười trộm.

(*猫猫绝育图, cột bốn tay bốn chân như đợi phanh thây ấy:))))

Nửa người dưới của Ký Tiểu Bắc bị lột đến trơn bóng, ngươi là dao thớt, ta là thịt cá, bị hắn cười đến xù lông: Anh cười cái gì a!

Trần Trác hắng giọng một cái: Anh không cười nha.

Vừa vặn điện thoại của Ký Tiểu Bắc vang lên, Trần Trác ấn nút nghe đưa cho cậu: Điện thoại của dì nhỏ.

Ký Tiểu Bắc nhận điện thoại: A lô, dì nhỏ?

Dì nhỏ vẫn nói nhiều như mọi khi: Dì nhớ tới vài chuyện, sợ ngủ dậy liền quên mất, vội gọi điện nói cho con biết!

Dì nhỏ: Ngày mốt con phải đi theo tiểu Trần a, đừng chạy lung tung, đừng đi lạc, mấy ngày đầu năm này nhà ga rất nhiều người a.

Ký Tiểu Bắc: Vâng vâng.

Trần Trác mở nắp hộp thuốc, bắt đầu bôi thuốc lên đùi cho Ký Tiểu Bắc.

Dì nhỏ: Còn có mấy món dì chuẩn bị cho con nhớ mang đi, đừng quên, đều là dì và chú đặc biệt chọn lựa.

Ký Tiểu Bắc: Vâng….

Tay của Trần Trác là nóng, thuốc mỡ là lạnh.

Dì nhỏ: Đến nhà Trần Trác phải lễ phép biết không? Thoải mái hào phóng, đừng để cho chúng ta mất mặt.

Ký Tiểu Bắc:...Vâng a.

Ngón tay Trần Trác bắt đầu chậm rãi vẽ vòng vòng quanh hai chấm tròn.

Dì nhỏ: Ài, dì thật lo lắng con đi xa nhà, đều gấp đến độ cảm thấy ngủ không ngon.

Ký Tiểu Bắc: Dì nhỏ yên tâm đi, ha a…

Trần Trác xấu xa bóp bóp đùi cậu.

Dì nhỏ: Con cứ hừ hừ cái gì vậy?

Ký Tiểu Bắc đè lại chỗ nghe…

Dì nhỏ ngẫm ra: …Ài, người trả tuổi! Dì không quấy rầy hai đứa nữa, ban ngày dì lại nói với con!

Ký Tiểu Bắc vừa thẹn lại vừa giận: Dì nhỏ không phải như dì nghĩ a, dì nghe con giải...

Lời còn chưa nói hết, đầu bên kia đã dập máy.

Ký Tiểu Bắc “căm tức nhìn” Trần Trác: Anh hủy danh dự của em! Bồi thường đi!

63.

Ký Tiểu Bắc cảm thấy mắt của Trần Trác không được tốt lắm, cần phải trị.

Lần thứ nhất, cậu ngồi trên ghế sô pha, Trần Trác đi ra từ phòng tắm.

Trần Trác: Bối Bối? Em đâu?

Ký Tiểu Bắc: Em ở chỗ này a…

Trần Trác: …Ồ, vừa rồi không thấy.

Lần thứ hai, cậu nằm trên ghế sô pha, Trần Trác về nhà lại tìm một trận.

Trần Trác: Lão bà! Bối Bối!

Ký Tiểu Bắc:???

Trần Trác: Em đâu…

Ký Tiểu Bắc: Em ở đây a!

Trần Trác: Ồ….

Lần thứ ba, cậu nằm úp sấp trên ghế sô pha, Trần Trác lại bắt đầu tìm cậu vòng vòng.

Trần Trác: Bối Bối! Ký Tiểu Bắc!

Ký Tiểu Bắc: Em! Ở! Chỗ! Này! (cực kỳ lớn tiếng)

Trần Trác: …Ồ

Ký Tiểu Bắc: Cậu bạn nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy? Không biết còn tưởng rằng anh là người chung phòng bệnh với em a…

Bản thân Trần Trác cũng cảm thấy rất câm nín, nghiên cứu rất lâu rốt cuộc phát hiện nguồn gốc của vấn đề: Đồ ngủ của Ký Tiểu Bắc cùng màu với ghế sô pha.

Lúc Ký Tiểu Bắc ở một mình lại không bật đèn, một người nho nhỏ như thế, ngồi xếp bằng ở đằng kia giống như cái gối, nằm sấp chỗ đó giống như cái thảm, nhìn không thấy người.

Ngày hôm sau Trần Trác đi cửa hàng mua một bộ áo bông đặc biệt tươi vui, trở về kín đáo đưa cho Ký Tiểu Bắc.

Ký Tiểu Bắc vẻ mặt mờ mịt: Này là gì a?

Trần Trác lấy mẹ hắn ra: Mẹ anh mua cho em áo ngủ mới, mau mặc đi!

Ký Tiểu Bắc ồ một tiếng, nhanh chóng mặc vào: Thấy đẹp không?

Trần Trác nghiêm túc ca ngợi cậu: Đẹp! Cực kỳ đẹp!

Chính là giống như cô vợ nhỏ ngốc nghếch của nhà địa chủ.

64.

Giao thừa hai người mới ngồi tàu về nhà, xuất phát từ cân nhắc về vấn đề an toàn, Ký Tiểu Bắc vẫn bất đắc dĩ chấp nhận vòng tay phòng lạc đường của trẻ em.

Chính là cậu không vui, rất không vui, vô cùng không vui. Cậu vẫn cảm thấy Trần Trác đang dắt cún đi dạo.

Vì vậy Ký Tiểu Bắc quyết định trước khi xuống xe cởi bỏ vòng tay sẽ không để ý tới Trần Trác.

Một giây trôi qua, nửa tiếng trôi qua, một tiếng trôi qua…

Không tốt, có chút buồn mồm. ?

Lại qua nửa tiếng, Trần Trác rốt cuộc phát hiện Ký Tiểu Bắc không được bình thường, cậu vẫn luôn vặn eo dịch mông khiến mình lắc qua lắc lại.

Trần Trác: Nhàm chán sao?

Ký Tiểu Bắc lắc đầu.

Trần Trác: Muốn xem phim?

Ký Tiểu Bắc lại lắc đầu.

Trần Trác: Nghe đọc truyện?

Ký Tiểu Bắc vẫn lắc đầu.

Trần Trác: Ăn chút đồ ăn vặt? Có mang que cay cho em.

Ký Tiểu Bắc mong mỏi hắn mời mình vào toilet, ngoài miệng lại không nói.

Hai người cứ vòng tới vòng lui như vậy.

Trần Trác rốt cuộc hỏi: Muốn đi toilet sao?

Ký Tiểu Bắc vội vàng gật đầu.

Trần Trác dẫn Ký Tiểu Bắc đến cuối toa, toilet thật nhỏ, hai người chen vào trong căn bản không động cựa được.

Ký Tiểu Bắc kéo khóa quần xuống, Trần Trác khéo hiểu lòng người mà đỡ chim non cho cậu.

Ký Tiểu Bắc:...

Trần Trác: Muốn huýt sáo giúp em không?

Ký Tiểu Bắc:...Tại sao anh phải cầm!

Trần Trác:…

Ký Tiểu Bắc: Có phải cảm thấy em ngắm không chuẩn hay không!

Trần Trác: Anh không có.

Ký Tiểu Bắc: Anh chính là có!

Trần Trác: Em ngắm rất chuẩn! Bách phát bách trúng!

Ký Tiểu Bắc: Vậy chính là anh cảm thấy em ngắn!

Trần Trác: Anh không có.

Ký Tiểu Bắc: Chính là có! Là có!

Trần Trác: Thật không có!

Ký Tiểu Bắc: Anh chính là cảm thấy em ngắn! Hành động của anh thay thế ngôn ngữ!

Nói xong rồi Ký Tiểu Bắc còn ở bên kia huyên thuyên, Trần Trác rửa tay cho cậu, hai người chen tới chen lui trong không gian nhỏ như vậy, đụng phải cửa kêu thùng thùng.

Trần Trác đẩy cửa ra ngoài, bốn mắt nhìn nhau với cô gái xếp hàng ngoài cửa. Cô gái hai mươi tuổi, khuôn mặt đỏ bừng, vừa thấy hai người bọn họ đi ra cư nhiên bụm mặt chạy…

Trần Trác nhớ tới chuyện xưa đau đớn thê thảm ở phòng thay đồ, một tay bịt miệng Ký Tiểu Bắc kéo người về chỗ ngồi.

65.

Ký Tiểu Bắc từng gặp mẹ Trần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp cha Trần.

Cha Trần lúc còn trẻ là giáo viên thể dục trung học, Ký Tiểu Bắc nghe Trần Trác kể lại chuyện năm đó khi comt out là như thế nào bị cha hắn đánh một trận thiếu chút nữa nằm viện, vẫn là lòng mang kính sợ đối với vị mãnh nam* này.

(*猛男: chắc kiểu người đàn ông mạnh mẽ, mãnh liệt, hung dữ j đấy… )

Vừa xuống xe Ký Tiểu Bắc đã bắt đầu khẩn trương: Ba của anh không thích em mà nói có thể đánh em không nha…

Trần Trác bật cười: Yên tâm đi ông ấy không dám, ông ấy đánh em mẹ anh sẽ đánh ông ấy trước.

Vừa thấy mặt ở cửa ra vào, Ký Tiểu Bắc đã bị “đánh” rồi.

Cha Trần một bên vỗ vỗ vai Ký Tiểu Bắc một bên phát ra tiếng cười sang sảng: Tiểu Ký gầy quá a, lễ mừng năm mới ở nhà chúng ta ăn nhiều một chút!

Cha Trần thích uống rượu nhất, lúc ăn cơm tất nhiên hỏi tiểu Ký có uống không, tiểu Ký nhát gan, không dám ngỗ nghịch, vội vàng gật đầu bảo uống.

Kết quả ba ly rượu vào bụng liền tìm không ra bắc, bắt đầu ôm mặt bắt đầu ve vãn* lão công.

(*Nguyên văn 发骚 phát tao: lẳng lơ, khêu gợi, phóng đãng, ve vãn…)

Một chốc thì chỉ vào cá quế sốt cà chua* nói món này phải bán hai mươi hôn hôn, một chốc thì chỉ vào tôm rang muối nói món này anh ăn còn chưa trả tiền.

(*糖醋桂鱼 đường thố quế ngư: nhìn hình đoán tên:D.)

Trần Trác bóp má cậu biến thành miệng gà: Mấy món này cũng không phải em nấu bằng cái gì lấy ra bán hôn?

Mặt Ký Tiểu Bắc hồng hồng, hỏi hắn: Đó là ai nấu?

Trần Trác chỉ chỉ lão Trần: Ba anh.

Ký Tiểu Bắc mơ mơ màng màng nghĩ một chút, đột nhiên đưa ngón trỏ lên môi, nhỏ giọng: Xuỵt! Anh đừng nói cho ba! Em sợ ông ấy đánh em!

Cha Trần không vui, nhìn chằm chằm con trai: Con ở trước mặt tiểu Ký nói ba thành cái dạng gì vậy hả!

Trần Trác oan uổng, này sao có thể trách hắn a? Ai bảo ba vừa thấy mặt liền đánh người ta đến hoài nghi nhân sinh để lại bóng ma tâm lý…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện