Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt
Chương 11
Editor: Sakura Trang
Dựng phu mang thai nhiều thai không nghi ngờ là chưa đủ tháng đã phải sinh sớm, theo như tiêu chuẩn bình thường này, bụng Mặc Đam cũng gần đến lúc rồi. Bụng lớn như vậy, đã sớm vượt qua mức độ có thể sinh sản bình thường, chứ đừng nói đến lúc đủ tháng.
Nhưng Trầm Cố biết, một thai này của Mặc Đam không sinh ra được, bây giờ không sinh ra được, đầy đủ tháng, vẫn như cũ không sinh ra được.
Một thai này, chính là bùa đòi mạng, do chính Mặc Đam chọn.
*
Mặc Đam ở một bên ngủ, trên mặt tái nhợt dưới mắt có quầng thâm màu xanh thật sâu.
Trong khi mang thai rất lâu y không có một khắc thoải mái cũng không có một giấc ngủ đầy đủ thật sự, cho dù thật vất vả ngủ trong mộng cũng không thoát khỏi vô tận hành hạ.
Nhưng bây giờ, y ngủ rất say. Y quá mệt mỏi, cho dù đau đớn cũng không ngăn cản được thiếp đi, cho dù ngủ cũng không thể để cho y thoải mái.
Bụng mang thai to lớn của y không quy luật phập phồng chuyển động, đây là chuyện thường ngày trong thời kỳ mang thai cuối, thai nhi không chịu một tầng buộc bụng trói buộc, cũng không biết mỗi một phần động tác của để cho mẫu thể yếu ớt đang mang thai đau đến phát run.
Mặc Đam giữ tư thế này ngủ một lát, Trầm Cố nửa ôm lấy y, cố gắng nhẹ nhàng giúp y xoay người điều chỉnh tư thế ngủ.
Bụng nặng nề khiến xà yêu sớm không có cách nào tự mình xoay người, để một tư thế trong một thời gian dài sẽ khiến nửa người tê dại quá mức đưa đến co rút động bào thai.
*
Đáng thương xà yêu là bị đau đớn làm cho tỉnh lại.
“Ách a! Đau… Không muốn… A a a”
Đau bụng khiến y hận không thể bất tỉnh lần nữa, Mặc Đam chỉ biết sống chết nắm chặt y phục trên bụng, hai chân không dừng được đạp loạn.
Bụng to lớn của y run lẩy bẩy, bị thai nhi đấm đá thành các hình dạng khác nhau, cái bụng trắng như tuyết gần như muốn phá vỡ.
Mặc dù bụng đã lớn đến kích thước này, thai nhi lớn lên mỗi ngày vẫn như cũ không vừa lòng không gian càng ngày càng chật hẹp này, bọn chúng giãy giụa chuyển động muốn đi ra ngoài, đáp lại bọn họ chỉ có mẫu thể đáng thương kêu rên giãy giụa.
“Trầm… Trầm lang… A a…”
Một tay Mặc Đam che bụng, một tay đưa về phía Trầm Cố, muốn hấp thụ lực lượng từ phía người yêu chịu đựng hành hạ không thuộc về mình này.
Trầm Cố cầm bàn tay gầy trơ cả xương của Măc Đam, chỉ một lát lòng bàn tay của hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, lại lạnh dính. Tay Trầm Cố bị siết chặt, xuyên thấu qua lực đạo mất khống chế của Mặc Đam có thể biểu hiện ra thống khổ mà y phải chịu.
Trầm Cố biết, thai nhi càng ngày càng động mạnh là dấu hiệu đang làm ầm ĩ muốn ra đời. Dưới tình huống bình thường, lúc này nên dùng thuốc thôi sản giúp sinh, nếu không chỉ biết kéo dài thống khổ của dựng phu.
Nhưng mà, tình huống của xà yêu, là ngay cả thuốc thôi sản cũng không dùng được.
Thuốc thôi sản chủ yếu là dùng để tăng cung lui, kích thích thai nhi hoạt động. Nhưng mà thai nhi trong bụng Mặc Đam nước ối dư thừa, bọc bảo vệ thai nhi, hơn nữa màng thai dầy vô cùng bền chắc, dựa vào việc thai nhi va chạm thì khó có thể làm vỡ ra. Thuốc thôi sản chỉ có thể uổng công tăng gấp đôi dự đau đớn khi sinh sản của Mặc Đam mà thôi, thai nhi không vào được sản đạo, sản huyệt không mở ra, mà thai nhi như cũ muốn ra mà không có cửa.
Một khi lúc này Mặc Đam bắt đầu sinh hài tử, như vậy, căn bản không sinh xuống được y chỉ biết ở trong vô tận thống khổ bị thai nhi làm chết ngạt…
*
Vì vậy, Mặc Đam bắt đầu dùng thuốc bảo vệ thai nhi. Thuốc này chỉ có thể hóa giải đau đớn trong thời gian ngắn, sau đó, lại tiếp tục kéo dài sự hành hạ…
Lần lượt nhìn Mặc Đam đau đến ướt đẫm cả người, bất tỉnh lại bất tỉnh, trong đầu Trầm Cố nghĩ: Khi đó Thanh Thanh đã trải qua đau đớn như vậy đi. Hắn cảm thấy hẳn mình nên hài lòng, hẳn là không có hối hận bởi việc tự mình từng bước tạo thành hình dạng của Mặc Đam hiện nay.
Chẳng qua là, thấy Mặc Đam vô cùng đau đớn vẫn lộ ra bộ dạng mỉm cười nhợt nhạt, hắn, cảm giác trong lòng, có lẽ là, thương tiếc?
Trầm Cố rõ ràng, chỉ có thể xà thật sự bước vào quá trình sinh sản, như vậy, tràng trả thù này cũng không lâu sẽ chấm dứt, hoàn thành, điều này rõ ràng là mặc rắn có tám trăm năm đạo hạnh, cường đại đến không gì có thể tổn thương nổi y này sẽ lấy tư thế khuất nhục nhất bị hành hạ chết đi.
Nhưng bởi vì một chút thương tiếc không rõ kia, hắn có sát phạt quyết đoán giống như ngày thường hắn do dự. Sau đó, hắn ngăn cản sinh trình của xà yêu. Mặc dù, càng tăng thêm sự chịu đựng của y…
*
Trầm Cố không cách nào tưởng tượng, đem loại đau đớn sắp sinh này kéo dài đến đủ tháng là cảm nhận như thế nào. Dù cho hắn ở bên cạnh Mặc Đam, thấy mồ hôi Mặc Đam tuôn như nước, khàn cả giọng, hơi thở mong manh, hắn cũng biết, thống khổ mà xà yêu biểu hiện chỉ là một góc băng sơn mà hắn nhìn thấy thôi.
Mà mỗi ngày một chén thuốc an thai đi xuống, chống đỡ chịu đựng lại thật sự để cho Mặc Đam đến khi thai nhi đủ tháng.
Sự trả giá cũng dễ nhìn thấy.
Bộ dáng của Mặc Đam vốn gầy gò, từ lúc mang thai đến nay thai nhi điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng của mẫu thể, y lại một mình vô cùng cực khổ, cũng không trở nên nở nang chút giống như dựng phu bình thường, chỉ có bụng giống như khí cầu được thổi ngày càng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại gầy đến đáng thương. Đoạn thời gian gần đây, Mặc Đam lại càng gầy hơn, gần như chỉ còn xương cốt chống đỡ lấy bụng lớn của mình, hắc bào vốn vừa người giờ chỉ giống như túi vải rỗng khoác lên người.
Mỗi một ngày của xà yêu, đều là hao tổn đạo hạnh hao tổn chân nguyên để chống đỡ tiếp.
Xà yêu cố gắng chống đỡ bụng cũng càng ngày càng yếu xuống.
“Đau quá… A… Đau…”
Trên mặt xà yêu một mảnh ướt át, không phân rõ là mồ hôi hay nước mắt, chật vật dính lên gương mặt, ánh mắt tan rã. Thống khổ hôm nay giống như kéo dài khác thường. Ngay cả sức lực để giãy giụa Mặc Đam cũng không còn, có có thể thất thần há lớn miệng hô hấp khó khăn.
Dựng phu mang thai nhiều thai không nghi ngờ là chưa đủ tháng đã phải sinh sớm, theo như tiêu chuẩn bình thường này, bụng Mặc Đam cũng gần đến lúc rồi. Bụng lớn như vậy, đã sớm vượt qua mức độ có thể sinh sản bình thường, chứ đừng nói đến lúc đủ tháng.
Nhưng Trầm Cố biết, một thai này của Mặc Đam không sinh ra được, bây giờ không sinh ra được, đầy đủ tháng, vẫn như cũ không sinh ra được.
Một thai này, chính là bùa đòi mạng, do chính Mặc Đam chọn.
*
Mặc Đam ở một bên ngủ, trên mặt tái nhợt dưới mắt có quầng thâm màu xanh thật sâu.
Trong khi mang thai rất lâu y không có một khắc thoải mái cũng không có một giấc ngủ đầy đủ thật sự, cho dù thật vất vả ngủ trong mộng cũng không thoát khỏi vô tận hành hạ.
Nhưng bây giờ, y ngủ rất say. Y quá mệt mỏi, cho dù đau đớn cũng không ngăn cản được thiếp đi, cho dù ngủ cũng không thể để cho y thoải mái.
Bụng mang thai to lớn của y không quy luật phập phồng chuyển động, đây là chuyện thường ngày trong thời kỳ mang thai cuối, thai nhi không chịu một tầng buộc bụng trói buộc, cũng không biết mỗi một phần động tác của để cho mẫu thể yếu ớt đang mang thai đau đến phát run.
Mặc Đam giữ tư thế này ngủ một lát, Trầm Cố nửa ôm lấy y, cố gắng nhẹ nhàng giúp y xoay người điều chỉnh tư thế ngủ.
Bụng nặng nề khiến xà yêu sớm không có cách nào tự mình xoay người, để một tư thế trong một thời gian dài sẽ khiến nửa người tê dại quá mức đưa đến co rút động bào thai.
*
Đáng thương xà yêu là bị đau đớn làm cho tỉnh lại.
“Ách a! Đau… Không muốn… A a a”
Đau bụng khiến y hận không thể bất tỉnh lần nữa, Mặc Đam chỉ biết sống chết nắm chặt y phục trên bụng, hai chân không dừng được đạp loạn.
Bụng to lớn của y run lẩy bẩy, bị thai nhi đấm đá thành các hình dạng khác nhau, cái bụng trắng như tuyết gần như muốn phá vỡ.
Mặc dù bụng đã lớn đến kích thước này, thai nhi lớn lên mỗi ngày vẫn như cũ không vừa lòng không gian càng ngày càng chật hẹp này, bọn chúng giãy giụa chuyển động muốn đi ra ngoài, đáp lại bọn họ chỉ có mẫu thể đáng thương kêu rên giãy giụa.
“Trầm… Trầm lang… A a…”
Một tay Mặc Đam che bụng, một tay đưa về phía Trầm Cố, muốn hấp thụ lực lượng từ phía người yêu chịu đựng hành hạ không thuộc về mình này.
Trầm Cố cầm bàn tay gầy trơ cả xương của Măc Đam, chỉ một lát lòng bàn tay của hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, lại lạnh dính. Tay Trầm Cố bị siết chặt, xuyên thấu qua lực đạo mất khống chế của Mặc Đam có thể biểu hiện ra thống khổ mà y phải chịu.
Trầm Cố biết, thai nhi càng ngày càng động mạnh là dấu hiệu đang làm ầm ĩ muốn ra đời. Dưới tình huống bình thường, lúc này nên dùng thuốc thôi sản giúp sinh, nếu không chỉ biết kéo dài thống khổ của dựng phu.
Nhưng mà, tình huống của xà yêu, là ngay cả thuốc thôi sản cũng không dùng được.
Thuốc thôi sản chủ yếu là dùng để tăng cung lui, kích thích thai nhi hoạt động. Nhưng mà thai nhi trong bụng Mặc Đam nước ối dư thừa, bọc bảo vệ thai nhi, hơn nữa màng thai dầy vô cùng bền chắc, dựa vào việc thai nhi va chạm thì khó có thể làm vỡ ra. Thuốc thôi sản chỉ có thể uổng công tăng gấp đôi dự đau đớn khi sinh sản của Mặc Đam mà thôi, thai nhi không vào được sản đạo, sản huyệt không mở ra, mà thai nhi như cũ muốn ra mà không có cửa.
Một khi lúc này Mặc Đam bắt đầu sinh hài tử, như vậy, căn bản không sinh xuống được y chỉ biết ở trong vô tận thống khổ bị thai nhi làm chết ngạt…
*
Vì vậy, Mặc Đam bắt đầu dùng thuốc bảo vệ thai nhi. Thuốc này chỉ có thể hóa giải đau đớn trong thời gian ngắn, sau đó, lại tiếp tục kéo dài sự hành hạ…
Lần lượt nhìn Mặc Đam đau đến ướt đẫm cả người, bất tỉnh lại bất tỉnh, trong đầu Trầm Cố nghĩ: Khi đó Thanh Thanh đã trải qua đau đớn như vậy đi. Hắn cảm thấy hẳn mình nên hài lòng, hẳn là không có hối hận bởi việc tự mình từng bước tạo thành hình dạng của Mặc Đam hiện nay.
Chẳng qua là, thấy Mặc Đam vô cùng đau đớn vẫn lộ ra bộ dạng mỉm cười nhợt nhạt, hắn, cảm giác trong lòng, có lẽ là, thương tiếc?
Trầm Cố rõ ràng, chỉ có thể xà thật sự bước vào quá trình sinh sản, như vậy, tràng trả thù này cũng không lâu sẽ chấm dứt, hoàn thành, điều này rõ ràng là mặc rắn có tám trăm năm đạo hạnh, cường đại đến không gì có thể tổn thương nổi y này sẽ lấy tư thế khuất nhục nhất bị hành hạ chết đi.
Nhưng bởi vì một chút thương tiếc không rõ kia, hắn có sát phạt quyết đoán giống như ngày thường hắn do dự. Sau đó, hắn ngăn cản sinh trình của xà yêu. Mặc dù, càng tăng thêm sự chịu đựng của y…
*
Trầm Cố không cách nào tưởng tượng, đem loại đau đớn sắp sinh này kéo dài đến đủ tháng là cảm nhận như thế nào. Dù cho hắn ở bên cạnh Mặc Đam, thấy mồ hôi Mặc Đam tuôn như nước, khàn cả giọng, hơi thở mong manh, hắn cũng biết, thống khổ mà xà yêu biểu hiện chỉ là một góc băng sơn mà hắn nhìn thấy thôi.
Mà mỗi ngày một chén thuốc an thai đi xuống, chống đỡ chịu đựng lại thật sự để cho Mặc Đam đến khi thai nhi đủ tháng.
Sự trả giá cũng dễ nhìn thấy.
Bộ dáng của Mặc Đam vốn gầy gò, từ lúc mang thai đến nay thai nhi điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng của mẫu thể, y lại một mình vô cùng cực khổ, cũng không trở nên nở nang chút giống như dựng phu bình thường, chỉ có bụng giống như khí cầu được thổi ngày càng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại gầy đến đáng thương. Đoạn thời gian gần đây, Mặc Đam lại càng gầy hơn, gần như chỉ còn xương cốt chống đỡ lấy bụng lớn của mình, hắc bào vốn vừa người giờ chỉ giống như túi vải rỗng khoác lên người.
Mỗi một ngày của xà yêu, đều là hao tổn đạo hạnh hao tổn chân nguyên để chống đỡ tiếp.
Xà yêu cố gắng chống đỡ bụng cũng càng ngày càng yếu xuống.
“Đau quá… A… Đau…”
Trên mặt xà yêu một mảnh ướt át, không phân rõ là mồ hôi hay nước mắt, chật vật dính lên gương mặt, ánh mắt tan rã. Thống khổ hôm nay giống như kéo dài khác thường. Ngay cả sức lực để giãy giụa Mặc Đam cũng không còn, có có thể thất thần há lớn miệng hô hấp khó khăn.
Bình luận truyện