Tình Biến
Chương 44
Sau khi Kim Đào suy nghĩ cẩn thận, trở lại bệnh viện bắt đầu khuyên cha mẹ cần phối hợp điều tra, không thể cứ để mọi việc không giải quyết như thế được, còn nói mọi chi tiết trong quan hệ của hắn và Loan Ninh, lúc này Trần Thục Phương mới hiểu thì ra không phải vì nhà họ cố chấp nên xảy ra chuyện mà là người ta tới báo thù, vì thế quay sang bàn bạc với bạn già nên làm gì lúc này.
Mạc Duy Khiêm sau khi hòa giải với La Duyệt Kỳ cũng yên tâm, dồn toàn bộ sức lực và tinh thần vào chuyện điều tra, một mặt cho người chú ý đến động tĩnh của khu phố kinh doanh, một mặt bắt tay vào điều tra quá trình làm giàu của Lưu Dương.
“Vừa rồi tôi đã xem tư liệu Thư Dân mang đến, biết thời gian này mọi người đều rất vất vả, công việc cũng có hiệu quả cao, Thụy Dương quốc tế này không chỉ khai phá khu phố kinh doanh, ba năm trước đây còn khai phá một trung tâm thương mại chuyên bán sỉ hàng hóa. Tôi đã mời công an bên cục công an thành phố đi tìm hiểu chút tình huống, phát hiện khi đó ở trung tâm thương mại kia không những cũng có tình trạng dùng bạo lực để ép di dời, mà quan trọng hơn là cục trưởng phân cục công an ở địa phương đó là Cao Nhiễm Thanh vì quá trình giải tỏa di dời đã có vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và hành vi thất trách nên đã bị cách chứ, chuyện này phải điều tra rõ ràng ra. Cao Nhiễm Thanh luôn tĩnh dưỡng ở nhà, Thư Dân cử người đi hỏi thăm một chút. Mặt khác phải thu thập đủ tình trạng của quần chúng bị hại khi đó, như thế mới có thể túm được nhược điểm của Lưu Dương, nếu mọi người đã được cử đến đây thì nhất định phải giữ vững tâm trạng, toàn lực ứng phó, cố gắng hết sức để đào kỹ xóa sạch thứ sâu mọt làm hại nhân dân này!”
Nói đến đây, thấy mọi người đều tập trung tinh thần nghe mình nói chuyện, giọng điệu của Mạc Duy Khiêm lại trở nên thoải mái hơn: “Dĩ nhiên, chúng ta đều là xác thịt phàm trần, tôi cũng không hi vọng chỉ vì công việc mà không thèm để ý đến an toàn của bản thân, công việc dĩ nhiên là quan trọng nhưng nó chỉ quan trọng khi có điều kiện đầu tiên là chúng ta phải bảo vệ an toàn bản thân thật tốt, đây mới thật sự là người làm việc lớn. Cuối cùng tôi muốn nói là tuy chúng ta làm việc cho nhà nước nhưng cũng không thể để mọi người vất vả không công, tiền bạc dù là tục vật nhưng mà có làm việc thì cũng phải nuôi sống gia đình, tôi sẽ xin kinh phí cho lần điều tra này, trước khi khoản kinh phí đó được chuyển về cá nhân tôi sẽ ứng trước 300 đồng một ngày để trợ cấp cho mọi người theo tiêu chuẩn. Nhân viên điều tra của ủy ban kỷ luật địa phương sẽ chi 500 trợ cấp, như vậy cũng khiến mọi người yên tâm hơn chút, dù sao mọi người là cán bộ địa phương, chỉ cần triển khai công việc này thì sẽ đắc tội với người ta, điểm ấy tôi hiểu rõ!”
Tất cả mọi người đều vô cùng kích động, đặc biệt là những nhân viên địa phương của Danh Tĩnh được điều đến hỗ trợ, trong lòng đều vô cùng biết ơn Mạc Duy Khiêm có thể thông cảm cho họ, suy nghĩ vì họ như vậy.
Mạc Duy Khiêm cười nói: “Nói nhiều như thế là vì muốn mọi người hiểu, không cần sợ trả thù, sau khi điều tra kết thúc chẳng những sẽ có khen thưởng cho mọi người, đồng thời hồ sơ lý lịch công tác của mọi người cũng sẽ có ưu đãi lớn, liều thuốc an thần này đủ cho mọi người chưa nào?”
Tiếng vỗ tay lại vang lên, mọi người vỗ đến mức tay đỏ bừng cả lên, họ thật sự kích động, nhân viên nhà nước muốn lên chức phải dựa vào cái gì đâu? Trước tiên phải xem lí lịch, biểu hiện, có lời này của Mạc Duy Khiêm, khẳng định sau này họ sẽ cao hơn người khác một bậc rồi!
“Minh Hân, cô nghỉ ngơi một thời gian trước đi, làm công việc sửa sang tài liệu, sau này sẽ sắp xếp lại!” Mạc Duy Khiêm đột nhiên bỏ thêm một câu trước khi chấm dứt cuộc họp.
Lý Minh Hân cúi đầu nhìn mặt bàn không hề ngẩng lên, cam chịu sự sắp xếp của Mạc Duy Khiêm.
Đổng Nguyên vẫn dùng danh nghĩa bảo vệ an toàn của Mạc Duy Khiêm mà theo hắn tới các loại hội họp, tuy rằng hiểu biết nhiều nhưng vẫn không thể không khâm phục Mạc Duy Khiêm được.
Mạc Duy Khiêm rất khéo léo, cũng rất có khả năng lôi kéo sự tích cực của người khác, cùng là nói trắng ra mục tiêu và lợi ích khen thưởng nhưng hắn sẽ làm người khác cảm thấy vô cùng hưng phấn và có trách nhiệm về công việc sắp tới, cao hơn là để người ta sống chết bán mạng cho hắn, thế mới là nghệ thuật lãnh đạo!
“Về nhà trước, buổi chiều lại đến.”
Đổng Nguyên nghe Mạc Duy Khiêm nói thế, cảm thấy hơi kỳ quái: “Buổi chiều còn phải làm việc, sao còn đi qua đi lại làm gì, sắp 12 giờ rồi, hay là ăn trưa trước đi?”
“Tôi muốn về xem Duyệt Kỳ ra sao.” Mạc Duy Khiêm nói xong lập tức lấy điện thoại gọi cho La Duyệt Kỳ.
Có cái gì mà khoe mẽ hả? Không phải đã ở cùng nhau rồi sao? Sao mà phải gấp gáp thế hả? Đổng Nguyên khinh thường nhìn Mạc Duy Khiêm đang hưng phấn, vẻ mặt này và vẻ mặt trong phòng họp rõ ràng là hai người khác nhau!
Lúc Mạc Duy Khiêm nói chuyện điện thoại với La Duyệt Kỳ, trên mặt đều mang theo nụ cười, bây giờ hắn hài lòng tới mức không thể hài lòng hơn, cảm thấy đầy đủ đến mức không thể đủ hơn được nữa, ngày đó hắn chỉ vì luyến tiếc La Duyệt Kỳ nên thử thăm dò vài câu ý muốn cô chuyển đến ở cùng hắn, không ngờ Duyệt Kỳ chỉ hơi lo lắng suy nghĩ một chút đã đồng ý, đúng là niềm vui không dám nghĩ mà.
“Hơn 10 phút nữa anh có thể về đến nhà, buổi sáng em làm gì vậy, nói anh nghe với nào?”
Đổng Nguyên ngồi bên cạnh nghe Mạc Duy Khiêm dùng thời gian đi cả quãng đường lải nhải lầm bầm hỏi La Duyệt Kỳ làm gì, ăn gì, bất kể chuyện gì cũng đòi kể lại, mà La Duyệt Kỳ cũng không thấy phiền.
Thời điểm sắp vào tiểu khu, Mạc Duy Khiêm mới chịu cúp điện thoại.
“Những lời này cậu về nhà có thể hỏi mà, sao phải thảo luận trong điện thoại thế chứ? Không thấy phiền sao?” Đổng Nguyên oán giận hỏi một câu.
“Anh thì biết cái gì chứ, tôi chỉ là muốn nghe cô ấy nói chuyện mà thôi, cô ấy ở nhà có một mình, tôi không thể ở bên, chỉ có thể quan tâm cô ấy hơn mà thôi.” Mạc Duy Khiêm nhìn cũng không thèm nhìn Đổng Nguyên, nhanh chóng xuống xe.
Không có cậu người ta cũng sống tốt hơn hai mươi năm đấy! Đổng Nguyên bĩu môi, cho rằng Mạc Duy Khiêm chỉ đơn phương tình nguyện mà thôi.
Lúc hai người mở cửa đi vào, La Duyệt Kỳ đã chờ sẵn ở cửa, thấy họ tiến vào liền cười hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
“Không có, Duy Khiêm vội vã trở về gặp em, sao có thể di ăn cơm chứ, dù sao thời gian cũng kịp, để anh gọi điện đặt cơm.” Đổng Nguyên vừa nói vừa nghĩ xem nên ăn cái gì mới tốt.
“Không cần, em hâm lại đồ ăn một chút là được, các anh chờ một chút.”
Mạc Duy Khiêm lập tức hỏi: “Em làm khi nào thế, anh có nói là sẽ về đâu?”
“Em không đi làm, rảnh rỗi quá nên làm thêm chút đồ ăn, nghĩ vạn nhất giữa trưa anh có về thì cũng ăn ngay được, nếu anh không về thì em tự ăn. Tuy tay nghề em không tốt lắm nhưng dù sao tự làm cũng sạch sẽ hơn bên ngoài.”
Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ nửa ngày mới hỏi một câu: “Em có mệt không?”
Đổng Nguyên nghe xong câu này thì trực tiếp nhanh chóng đi về phía nhà ăn, bây giờ lúc hắn nghe Mạc Duy Khiêm nói chuyện cảm thấy rất hao tổn tinh thần.
La Duyệt Kỳ cũng cười ra tiếng: “Sao mà mệt được, anh nghĩ đi đâu vậy?”
Mạc Duy Khiêm như bước trên mây đi về phía nhà ăn, sau khi ngồi xuống nở nụ cười một lát mới nói với Đổng Nguyên: “Anh thấy chưa, thế này thì làm sao trách tôi thương cô ấy được chứ? Chỉ là cô bé này yêu cầu quá ít, chẳng chịu đòi hỏi gì cả, tôi muốn đối xử tốt với cô ấy cũng chẳng biết cho cô ấy cái gì nữa.”
Đổng Nguyên vô cùng chắc chắn là Mạc Duy Khiêm bị ngu đi rồi, chưa nói cái khác thì hắn đã sắp tặng đi cả nửa tiệm châu báu rồi, cũng không nghĩ lại xem, chỉ cần Mạc Duy Khiêm hắn muốn thì có bao nhiêu phụ nữ cam tâm tình nguyện mỗi ngày nấu đủ món trên đời vì hắn? Sao mà La Duyệt Kỳ mới làm hai món đồ ăn đã khiến hắn cảm động đến mức này chứ?
Nhưng đến thời điểm Mạc Duy Khiêm ăn xong còn muốn cướp việc đi rửa chén thì Đổng Nguyên đã hoàn toàn hóa đá, không một tiếng rên nào thoát ra liền lấy tạp dề trong tay Mạc Duy Khiêm, chủ động dọn chén đũa, có Đổng Nguyên này ở đây thì sao có thể để Mạc Duy Khiêm làm việc này được chứ, nếu không ngày nào đó Đổng Nguyên hắn chẳng chịu nổi sự trả thù bí mật của người kia đâu!
“Mạc Duy Khiêm, em mua quà cho anh.” La Duyệt Kỳ lôi kéo Mạc Duy Khiêm ngồi xuống sô pha nói.
“Sao lại nhớ đến việc mua đồ cho anh?” Mạc Duy Khiêm vừa nghe thế, lập tức nở nụ cười.
La Duyệt Kỳ hơi ngượng ngùng nói: “Anh cứ luôn tặng em thứ này thứ kia, em cũng nên tặng anh chút quà chứ, nhưng mà em không có nhiều tiền, chỉ mua hai chiếc ví đựng tiền tình nhân thôi, anh một cái em một cái, chỗ này còn có thể để ảnh của đối phương vào. Cái này em dùng tiền của mình mua, chỉ có mấy trăm thôi, anh đừng có chê nhé, cái này không thể sánh được với thứ đồ mua giá mấy vạn của anh đâu.”
Mạc Duy Khiêm nhận lấy ví tiền, mở ra thì thấy bên trong đã đặt ảnh chụp của La Duyệt Kỳ vào rồi, vì thế ôm chầm lấy cô triền miên hôn môi một hồi, đến tận khi La Duyệt Kỳ mặt đỏ tai hồng, thở dốc từng hồi mới chịu thả người nói: “Thứ này là tốt rồi, tâm ý của em mới là quan trọng nhất, đáng tiếc anh không có tấm ảnh nào.”
“Có thời gian đi chụp một tấm bổ sung sau là được mà, chuyện này không vội.”
“Duyệt Kỳ, cha mẹ em thật sự đồng ý cho em dọn đến đây ở với anh sao?”
La Duyệt Kỳ nằm trong lòng Mạc Duy Khiêm thở dài: “Không đồng ý thì có thể làm gì chứ, ai bảo con gái của ông bà không chịu giữ gìn, cho người ta hết rồi chứ?” Không đợi nói xong thì bản thân cô đã bật cười trước.
Mạc Duy Khiêm cúi đầu cắn cắn hai má La Duyệt Kỳ, giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Bé con xấu xa, ra vẻ ta đây, là anh không chịu thả em, em là trái vui vẻ, cỏ tiêu sầu của anh!”
Hai người dây dưa hôn cắn, không khí nóng bỏng dần lên, đến khi Đổng Nguyên rửa bát xong đánh động một tiếng, Mạc Duy Khiêm mới rút tay ra khỏi vạt áo La Duyệt Kỳ, giúp cô chỉnh sửa lại trang phục rồi đứng dậy, lúc sắp đi còn dặn dò tỉ mỉ bảo La Duyệt Kỳ nghỉ ngơi cho tốt, đến khi La Duyệt Kỳ nhất nhất đồng ý mới ra khỏi cửa.
Trở lại văn phòng, Đổng Nguyên thấy Mạc Duy Khiêm đổi ví tiền liền hỏi: “Mới mua à, hãng nào thế?”
Đồ Mạc Duy Khiêm dùng thì chắc chắn là không rẻ rồi, khiến Đổng Nguyên đặc biệt quan tâm.
“Không biết, vừa rồi Duyệt Kỳ đưa tôi, nói là ví tình nhân, còn có thể cài tấm ảnh vào nữa.” Mạc Duy Khiêm nhìn tấm ảnh của La Duyệt Kỳ trong chiếc ví mới thì cười đến vô cùng sung sướng.
Đổng Nguyên rất ngạc nhiên, hắn muốn biết La Duyệt Kỳ có thể tặng Mạc Duy Khiêm thứ gì tốt, vì thế bước lại gần, cẩn thận nhìn ví tiền màu đen kia, nhưng nhìn cả nửa ngày cũng không nhận ra là ví của hãng nào, đến thận khi Mạc Duy Khiêm quay chiếc ví lại, bên trong có một dấu hiệu lọt vào ánh mắt hắn.
“Từ từ, cho tôi nhìn cái ký hiệu này nào.” Đổng Nguyên lấy ví tiền nhìn qua nhìn lại vài cái như không thể tin nổi, còn dùng di động lên mạng tra cứu một hồi.
“Sao thế, có vấn đề gì ư?” Mạc Duy Khiêm không kiên nhẫn hỏi, hắn còn muốn bỏ giấy tờ, thẻ ngân hàng linh tinh vào nữa.
Đổng Nguyên nhắm mắt một hồi mới mở ra nói: “Duy Khiêm, đây là ví tiền Thước Kì.”
“Thế thì sao?”
“Thì sao? Ông lớn à, Thước Kì cậu có biết không hả? Tương đương với Thước Thử đấy, cái này đâu có xứng với thân phận của cậu hả?”
“Anh hô lớn gọi nhỏ như thế làm gì chứ, ký hiệu ở bên trong, người khác cũng đâu có thấy được, cho dù có biết thì cũng là do anh nói. Anh cũng không nghĩ lại xem, tôi không cần cái ví này thì trong lòng Duyệt Kỳ có thể dễ chịu sao? Đây là lần đầu tiên cô ấy tặng quà tôi, tôi phải quý trọng!” Mạc Duy Khiêm căn bản không quan tâm, đoạt lấy ví tiền tiếp tục nhét đồ vào.
Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm biểu hiện như thế, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Tổ điều tra tiến hành từng bước, mọi người phân công nhau tìm kiếm nhân chứng vật chứng, ít nhiều cũng có tiến triển nhưng cũng chưa đủ để nói lên điều gì.
Mạc Duy Khiêm cũng cùng đám người Phùng Thư Dân họp bàn tìm ra cách đột phá tình trạng này.
“Duy Khiêm, người bên tôi có tin tức rồi.” Đổng Nguyên vui sướng đi vào phòng họp.
“Có tin gì mới?” Phùng Thư Dân là người đầu tiên không ngồi yên được.
“Chính là khi cái khu thương mại bán sỉ kia đưa vào khai phá, có một ông chủ siêu thị vì kiên trì không chịu đồng ý cái giá quá thấp, không chịu ký hiệp nghị, kết quả là bị đánh đến thương tật mức độ hai, bây giờ đã dời ra ngoại ô sinh sống, chúng tôi còn tìm được địa chỉ mới của ông ta.”
Phùng Thư Dân cực kỳ vui vẻ: “Đúng là tốt quá, chúng ta mau chóng cho người đi tìm hiểu, cần phải tìm được người cung cấp thông tin chính xác mới được.”
Mạc Duy Khiêm cũng gật đầu đồng ý với sắp xếp của Phùng Thư Dân.
Ngay lúc đang vội vã, lại có người cuồng cuồng chạy đến.
“Xảy ra chuyện lớn rồi, khu phố kinh doanh kia có người bị đánh chết!”
Mạc Duy Khiêm sau khi hòa giải với La Duyệt Kỳ cũng yên tâm, dồn toàn bộ sức lực và tinh thần vào chuyện điều tra, một mặt cho người chú ý đến động tĩnh của khu phố kinh doanh, một mặt bắt tay vào điều tra quá trình làm giàu của Lưu Dương.
“Vừa rồi tôi đã xem tư liệu Thư Dân mang đến, biết thời gian này mọi người đều rất vất vả, công việc cũng có hiệu quả cao, Thụy Dương quốc tế này không chỉ khai phá khu phố kinh doanh, ba năm trước đây còn khai phá một trung tâm thương mại chuyên bán sỉ hàng hóa. Tôi đã mời công an bên cục công an thành phố đi tìm hiểu chút tình huống, phát hiện khi đó ở trung tâm thương mại kia không những cũng có tình trạng dùng bạo lực để ép di dời, mà quan trọng hơn là cục trưởng phân cục công an ở địa phương đó là Cao Nhiễm Thanh vì quá trình giải tỏa di dời đã có vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và hành vi thất trách nên đã bị cách chứ, chuyện này phải điều tra rõ ràng ra. Cao Nhiễm Thanh luôn tĩnh dưỡng ở nhà, Thư Dân cử người đi hỏi thăm một chút. Mặt khác phải thu thập đủ tình trạng của quần chúng bị hại khi đó, như thế mới có thể túm được nhược điểm của Lưu Dương, nếu mọi người đã được cử đến đây thì nhất định phải giữ vững tâm trạng, toàn lực ứng phó, cố gắng hết sức để đào kỹ xóa sạch thứ sâu mọt làm hại nhân dân này!”
Nói đến đây, thấy mọi người đều tập trung tinh thần nghe mình nói chuyện, giọng điệu của Mạc Duy Khiêm lại trở nên thoải mái hơn: “Dĩ nhiên, chúng ta đều là xác thịt phàm trần, tôi cũng không hi vọng chỉ vì công việc mà không thèm để ý đến an toàn của bản thân, công việc dĩ nhiên là quan trọng nhưng nó chỉ quan trọng khi có điều kiện đầu tiên là chúng ta phải bảo vệ an toàn bản thân thật tốt, đây mới thật sự là người làm việc lớn. Cuối cùng tôi muốn nói là tuy chúng ta làm việc cho nhà nước nhưng cũng không thể để mọi người vất vả không công, tiền bạc dù là tục vật nhưng mà có làm việc thì cũng phải nuôi sống gia đình, tôi sẽ xin kinh phí cho lần điều tra này, trước khi khoản kinh phí đó được chuyển về cá nhân tôi sẽ ứng trước 300 đồng một ngày để trợ cấp cho mọi người theo tiêu chuẩn. Nhân viên điều tra của ủy ban kỷ luật địa phương sẽ chi 500 trợ cấp, như vậy cũng khiến mọi người yên tâm hơn chút, dù sao mọi người là cán bộ địa phương, chỉ cần triển khai công việc này thì sẽ đắc tội với người ta, điểm ấy tôi hiểu rõ!”
Tất cả mọi người đều vô cùng kích động, đặc biệt là những nhân viên địa phương của Danh Tĩnh được điều đến hỗ trợ, trong lòng đều vô cùng biết ơn Mạc Duy Khiêm có thể thông cảm cho họ, suy nghĩ vì họ như vậy.
Mạc Duy Khiêm cười nói: “Nói nhiều như thế là vì muốn mọi người hiểu, không cần sợ trả thù, sau khi điều tra kết thúc chẳng những sẽ có khen thưởng cho mọi người, đồng thời hồ sơ lý lịch công tác của mọi người cũng sẽ có ưu đãi lớn, liều thuốc an thần này đủ cho mọi người chưa nào?”
Tiếng vỗ tay lại vang lên, mọi người vỗ đến mức tay đỏ bừng cả lên, họ thật sự kích động, nhân viên nhà nước muốn lên chức phải dựa vào cái gì đâu? Trước tiên phải xem lí lịch, biểu hiện, có lời này của Mạc Duy Khiêm, khẳng định sau này họ sẽ cao hơn người khác một bậc rồi!
“Minh Hân, cô nghỉ ngơi một thời gian trước đi, làm công việc sửa sang tài liệu, sau này sẽ sắp xếp lại!” Mạc Duy Khiêm đột nhiên bỏ thêm một câu trước khi chấm dứt cuộc họp.
Lý Minh Hân cúi đầu nhìn mặt bàn không hề ngẩng lên, cam chịu sự sắp xếp của Mạc Duy Khiêm.
Đổng Nguyên vẫn dùng danh nghĩa bảo vệ an toàn của Mạc Duy Khiêm mà theo hắn tới các loại hội họp, tuy rằng hiểu biết nhiều nhưng vẫn không thể không khâm phục Mạc Duy Khiêm được.
Mạc Duy Khiêm rất khéo léo, cũng rất có khả năng lôi kéo sự tích cực của người khác, cùng là nói trắng ra mục tiêu và lợi ích khen thưởng nhưng hắn sẽ làm người khác cảm thấy vô cùng hưng phấn và có trách nhiệm về công việc sắp tới, cao hơn là để người ta sống chết bán mạng cho hắn, thế mới là nghệ thuật lãnh đạo!
“Về nhà trước, buổi chiều lại đến.”
Đổng Nguyên nghe Mạc Duy Khiêm nói thế, cảm thấy hơi kỳ quái: “Buổi chiều còn phải làm việc, sao còn đi qua đi lại làm gì, sắp 12 giờ rồi, hay là ăn trưa trước đi?”
“Tôi muốn về xem Duyệt Kỳ ra sao.” Mạc Duy Khiêm nói xong lập tức lấy điện thoại gọi cho La Duyệt Kỳ.
Có cái gì mà khoe mẽ hả? Không phải đã ở cùng nhau rồi sao? Sao mà phải gấp gáp thế hả? Đổng Nguyên khinh thường nhìn Mạc Duy Khiêm đang hưng phấn, vẻ mặt này và vẻ mặt trong phòng họp rõ ràng là hai người khác nhau!
Lúc Mạc Duy Khiêm nói chuyện điện thoại với La Duyệt Kỳ, trên mặt đều mang theo nụ cười, bây giờ hắn hài lòng tới mức không thể hài lòng hơn, cảm thấy đầy đủ đến mức không thể đủ hơn được nữa, ngày đó hắn chỉ vì luyến tiếc La Duyệt Kỳ nên thử thăm dò vài câu ý muốn cô chuyển đến ở cùng hắn, không ngờ Duyệt Kỳ chỉ hơi lo lắng suy nghĩ một chút đã đồng ý, đúng là niềm vui không dám nghĩ mà.
“Hơn 10 phút nữa anh có thể về đến nhà, buổi sáng em làm gì vậy, nói anh nghe với nào?”
Đổng Nguyên ngồi bên cạnh nghe Mạc Duy Khiêm dùng thời gian đi cả quãng đường lải nhải lầm bầm hỏi La Duyệt Kỳ làm gì, ăn gì, bất kể chuyện gì cũng đòi kể lại, mà La Duyệt Kỳ cũng không thấy phiền.
Thời điểm sắp vào tiểu khu, Mạc Duy Khiêm mới chịu cúp điện thoại.
“Những lời này cậu về nhà có thể hỏi mà, sao phải thảo luận trong điện thoại thế chứ? Không thấy phiền sao?” Đổng Nguyên oán giận hỏi một câu.
“Anh thì biết cái gì chứ, tôi chỉ là muốn nghe cô ấy nói chuyện mà thôi, cô ấy ở nhà có một mình, tôi không thể ở bên, chỉ có thể quan tâm cô ấy hơn mà thôi.” Mạc Duy Khiêm nhìn cũng không thèm nhìn Đổng Nguyên, nhanh chóng xuống xe.
Không có cậu người ta cũng sống tốt hơn hai mươi năm đấy! Đổng Nguyên bĩu môi, cho rằng Mạc Duy Khiêm chỉ đơn phương tình nguyện mà thôi.
Lúc hai người mở cửa đi vào, La Duyệt Kỳ đã chờ sẵn ở cửa, thấy họ tiến vào liền cười hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
“Không có, Duy Khiêm vội vã trở về gặp em, sao có thể di ăn cơm chứ, dù sao thời gian cũng kịp, để anh gọi điện đặt cơm.” Đổng Nguyên vừa nói vừa nghĩ xem nên ăn cái gì mới tốt.
“Không cần, em hâm lại đồ ăn một chút là được, các anh chờ một chút.”
Mạc Duy Khiêm lập tức hỏi: “Em làm khi nào thế, anh có nói là sẽ về đâu?”
“Em không đi làm, rảnh rỗi quá nên làm thêm chút đồ ăn, nghĩ vạn nhất giữa trưa anh có về thì cũng ăn ngay được, nếu anh không về thì em tự ăn. Tuy tay nghề em không tốt lắm nhưng dù sao tự làm cũng sạch sẽ hơn bên ngoài.”
Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ nửa ngày mới hỏi một câu: “Em có mệt không?”
Đổng Nguyên nghe xong câu này thì trực tiếp nhanh chóng đi về phía nhà ăn, bây giờ lúc hắn nghe Mạc Duy Khiêm nói chuyện cảm thấy rất hao tổn tinh thần.
La Duyệt Kỳ cũng cười ra tiếng: “Sao mà mệt được, anh nghĩ đi đâu vậy?”
Mạc Duy Khiêm như bước trên mây đi về phía nhà ăn, sau khi ngồi xuống nở nụ cười một lát mới nói với Đổng Nguyên: “Anh thấy chưa, thế này thì làm sao trách tôi thương cô ấy được chứ? Chỉ là cô bé này yêu cầu quá ít, chẳng chịu đòi hỏi gì cả, tôi muốn đối xử tốt với cô ấy cũng chẳng biết cho cô ấy cái gì nữa.”
Đổng Nguyên vô cùng chắc chắn là Mạc Duy Khiêm bị ngu đi rồi, chưa nói cái khác thì hắn đã sắp tặng đi cả nửa tiệm châu báu rồi, cũng không nghĩ lại xem, chỉ cần Mạc Duy Khiêm hắn muốn thì có bao nhiêu phụ nữ cam tâm tình nguyện mỗi ngày nấu đủ món trên đời vì hắn? Sao mà La Duyệt Kỳ mới làm hai món đồ ăn đã khiến hắn cảm động đến mức này chứ?
Nhưng đến thời điểm Mạc Duy Khiêm ăn xong còn muốn cướp việc đi rửa chén thì Đổng Nguyên đã hoàn toàn hóa đá, không một tiếng rên nào thoát ra liền lấy tạp dề trong tay Mạc Duy Khiêm, chủ động dọn chén đũa, có Đổng Nguyên này ở đây thì sao có thể để Mạc Duy Khiêm làm việc này được chứ, nếu không ngày nào đó Đổng Nguyên hắn chẳng chịu nổi sự trả thù bí mật của người kia đâu!
“Mạc Duy Khiêm, em mua quà cho anh.” La Duyệt Kỳ lôi kéo Mạc Duy Khiêm ngồi xuống sô pha nói.
“Sao lại nhớ đến việc mua đồ cho anh?” Mạc Duy Khiêm vừa nghe thế, lập tức nở nụ cười.
La Duyệt Kỳ hơi ngượng ngùng nói: “Anh cứ luôn tặng em thứ này thứ kia, em cũng nên tặng anh chút quà chứ, nhưng mà em không có nhiều tiền, chỉ mua hai chiếc ví đựng tiền tình nhân thôi, anh một cái em một cái, chỗ này còn có thể để ảnh của đối phương vào. Cái này em dùng tiền của mình mua, chỉ có mấy trăm thôi, anh đừng có chê nhé, cái này không thể sánh được với thứ đồ mua giá mấy vạn của anh đâu.”
Mạc Duy Khiêm nhận lấy ví tiền, mở ra thì thấy bên trong đã đặt ảnh chụp của La Duyệt Kỳ vào rồi, vì thế ôm chầm lấy cô triền miên hôn môi một hồi, đến tận khi La Duyệt Kỳ mặt đỏ tai hồng, thở dốc từng hồi mới chịu thả người nói: “Thứ này là tốt rồi, tâm ý của em mới là quan trọng nhất, đáng tiếc anh không có tấm ảnh nào.”
“Có thời gian đi chụp một tấm bổ sung sau là được mà, chuyện này không vội.”
“Duyệt Kỳ, cha mẹ em thật sự đồng ý cho em dọn đến đây ở với anh sao?”
La Duyệt Kỳ nằm trong lòng Mạc Duy Khiêm thở dài: “Không đồng ý thì có thể làm gì chứ, ai bảo con gái của ông bà không chịu giữ gìn, cho người ta hết rồi chứ?” Không đợi nói xong thì bản thân cô đã bật cười trước.
Mạc Duy Khiêm cúi đầu cắn cắn hai má La Duyệt Kỳ, giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Bé con xấu xa, ra vẻ ta đây, là anh không chịu thả em, em là trái vui vẻ, cỏ tiêu sầu của anh!”
Hai người dây dưa hôn cắn, không khí nóng bỏng dần lên, đến khi Đổng Nguyên rửa bát xong đánh động một tiếng, Mạc Duy Khiêm mới rút tay ra khỏi vạt áo La Duyệt Kỳ, giúp cô chỉnh sửa lại trang phục rồi đứng dậy, lúc sắp đi còn dặn dò tỉ mỉ bảo La Duyệt Kỳ nghỉ ngơi cho tốt, đến khi La Duyệt Kỳ nhất nhất đồng ý mới ra khỏi cửa.
Trở lại văn phòng, Đổng Nguyên thấy Mạc Duy Khiêm đổi ví tiền liền hỏi: “Mới mua à, hãng nào thế?”
Đồ Mạc Duy Khiêm dùng thì chắc chắn là không rẻ rồi, khiến Đổng Nguyên đặc biệt quan tâm.
“Không biết, vừa rồi Duyệt Kỳ đưa tôi, nói là ví tình nhân, còn có thể cài tấm ảnh vào nữa.” Mạc Duy Khiêm nhìn tấm ảnh của La Duyệt Kỳ trong chiếc ví mới thì cười đến vô cùng sung sướng.
Đổng Nguyên rất ngạc nhiên, hắn muốn biết La Duyệt Kỳ có thể tặng Mạc Duy Khiêm thứ gì tốt, vì thế bước lại gần, cẩn thận nhìn ví tiền màu đen kia, nhưng nhìn cả nửa ngày cũng không nhận ra là ví của hãng nào, đến thận khi Mạc Duy Khiêm quay chiếc ví lại, bên trong có một dấu hiệu lọt vào ánh mắt hắn.
“Từ từ, cho tôi nhìn cái ký hiệu này nào.” Đổng Nguyên lấy ví tiền nhìn qua nhìn lại vài cái như không thể tin nổi, còn dùng di động lên mạng tra cứu một hồi.
“Sao thế, có vấn đề gì ư?” Mạc Duy Khiêm không kiên nhẫn hỏi, hắn còn muốn bỏ giấy tờ, thẻ ngân hàng linh tinh vào nữa.
Đổng Nguyên nhắm mắt một hồi mới mở ra nói: “Duy Khiêm, đây là ví tiền Thước Kì.”
“Thế thì sao?”
“Thì sao? Ông lớn à, Thước Kì cậu có biết không hả? Tương đương với Thước Thử đấy, cái này đâu có xứng với thân phận của cậu hả?”
“Anh hô lớn gọi nhỏ như thế làm gì chứ, ký hiệu ở bên trong, người khác cũng đâu có thấy được, cho dù có biết thì cũng là do anh nói. Anh cũng không nghĩ lại xem, tôi không cần cái ví này thì trong lòng Duyệt Kỳ có thể dễ chịu sao? Đây là lần đầu tiên cô ấy tặng quà tôi, tôi phải quý trọng!” Mạc Duy Khiêm căn bản không quan tâm, đoạt lấy ví tiền tiếp tục nhét đồ vào.
Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm biểu hiện như thế, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Tổ điều tra tiến hành từng bước, mọi người phân công nhau tìm kiếm nhân chứng vật chứng, ít nhiều cũng có tiến triển nhưng cũng chưa đủ để nói lên điều gì.
Mạc Duy Khiêm cũng cùng đám người Phùng Thư Dân họp bàn tìm ra cách đột phá tình trạng này.
“Duy Khiêm, người bên tôi có tin tức rồi.” Đổng Nguyên vui sướng đi vào phòng họp.
“Có tin gì mới?” Phùng Thư Dân là người đầu tiên không ngồi yên được.
“Chính là khi cái khu thương mại bán sỉ kia đưa vào khai phá, có một ông chủ siêu thị vì kiên trì không chịu đồng ý cái giá quá thấp, không chịu ký hiệp nghị, kết quả là bị đánh đến thương tật mức độ hai, bây giờ đã dời ra ngoại ô sinh sống, chúng tôi còn tìm được địa chỉ mới của ông ta.”
Phùng Thư Dân cực kỳ vui vẻ: “Đúng là tốt quá, chúng ta mau chóng cho người đi tìm hiểu, cần phải tìm được người cung cấp thông tin chính xác mới được.”
Mạc Duy Khiêm cũng gật đầu đồng ý với sắp xếp của Phùng Thư Dân.
Ngay lúc đang vội vã, lại có người cuồng cuồng chạy đến.
“Xảy ra chuyện lớn rồi, khu phố kinh doanh kia có người bị đánh chết!”
Bình luận truyện