Chương 61: Gặp mặt (hai)
Mạc Lục cùng Nhạc Hằng cuối cùng dừng chân ở 1 tiệm ăn gần trường học.
Tiệm này mặc dù không lớn nhưng có lịch sử mấy chục năm qua, mà quan trọng nhất là đồ ăn rất ngon! Mạc Lục vừa mới vào học đại học liền nghe các sư huynh sư tỷ nói về tiệm này, về sau cùng các bạn cùng phòng đi thử một chút quả nhiên danh bất hư truyền. Bốn năm đại học Mạc Lục cùng bạn toàn bộ thành khách quen nơi này.
Thời gian vừa qua mười một giờ. Trong nhà hàng nhỏ như cũ rất náo nhiệt, Mạc Lục cùng Nhạc Hằng đợi hai mươi phút cuối cùng là không có được chỗ ngồi.
Đến lúc gọi thức ăn Mạc Lục đem thực đơn đẩy tới trước mặt Nhạc Hằng, rất phóng khoáng nói:
“Muốn ăn cái gì anh cứ chọn! Không cần khách khí!”
“Đó là đương nhiên ~” Nhạc Hằng ngay cả thực đơn cũng không xem, liền đẩy trở về phía Mạc Lục.
“Tiểu Lục, em hãy đề cử vài món ăn ngon, anh không kén ăn.”
Mạc Lục theo lời hắn vừa xem thực đơn vừa lại hỏi thăm hắn có cái gì không ăn được, Nhạc Hằng lắc lắc đầu cười đến vô hại. Cuối cùng, Mạc Lục gọi mấy món ăn đặc sắc trong tiệm kỳ thật cũng là món nàng thích ăn ~>0<
Hiệu suất tiệm xưa nay rất cao, ngồi xuống không bao lâu, năm món ăn liền lục xong rồi.
Dù sao là lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm, Mạc Lục ăn rất văn nhã, đáy lòng hơi có chút khẩn trương. Nàng vừa giới thiệu đồ ăn trên mặt bàn, tận lực làm cho giọng nói của mình nghe như bình thường.
Sau khi giới thiệu xong tất cả 5 món sau, Mạc Lục có chút ảo não. Như thế nào giống như đều là nàng đơn độc 1 mình ~~~
Nàng đang suy nghĩ nên nói cái gì , nam tử kia đột nhiên lên tiếng.
“Tiểu Lục, em đang khẩn trương cái gì? Ah cũng không phải dã thú ăn thịt người.” Hắn ánh mắt dịu dàng nhìn qua nàng, khóe miệng quẹt một cái vui vẻ.
Mạc Lục khẽ cúi đầu, con mắt chằm chằm thức ăn trước mặt, sức lực không đủ phản bác:
“Em mới không có…”
Nhạc Hằng khiêu mi, khẽ nghiêng người đến gần.
“Vậy em vì cái gì không dám nhìn mắt anh?”
“Ai nói em – -” nàng vì chứng minh mình một chút cũng không có khẩn trương, nghe hắn trêu chọc sau lập tức ngẩng đầu. Ai ngờ, lời nói đến bên miệng tất cả im bặt. Bởi vì nàng nàng nàng nàng… Nàng hoàn toàn không có ngờ tới người trước mắt kia khi nào lại xuất hiện gần mình như thế vì vậy tại nàng ngẩng đầu trong nháy mắt môi đúng lúc sát qua môi đối phương…
O__O “… Mạc Lục tại chỗ liền trợn tròn mắt.
Nàng nàng nàng nàng.. hắn… Nụ hôn đầu nàng bảo lưu lại hai mươi hai năm cứ như vậy mất…
Đương nhiên, không chỉ riêng Mạc Lục mà Nhạc Hằng anh minh vĩ đại của chúng ta cũng bị tình huống đột nhiên này làm cho ngây ngẩn cả người. Bất quá hắn rất nhanh liền phản ứng đến, sau đó vẻ mặt vô tội nhìn Mạc Lục.
Vì vậy, Mạc Lục khi lấy lại tinh thần đã nhìn thấy lần này đoan đoan chính chính quy củ ngồi ở trên vị trí, ánh mắt so với con thỏ còn vô tội hơn. Nàng lúng túng một chữ không đề cập tới, vừa yên lặng ai oán chính mình thoáng qua một chút mơ màng với nụ hôn đầu tiên, vừa yên lặng ở trong lòng rơi lệ~ ING.
Kế tiếp cho đến khi bữa cơm này kết thúc, Mạc Lục đều đắm chìm tại chuyện ngoài ý muốn.
Nàng hận a hận! ! ! Ai nói sau khi nam chính, nữ chính hôn môi sau, nam chính bình thường đều là ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn chăm chú vào nữ chính? ? ? Nàng nàng nàng nàng nàng…
Được rồi, nàng thừa nhận nàng bị hắn đả kích… T_T
Khi Tính tiền Mạc Lục bỏ tiền, Nhạc Hằng cũng bỏ tiền.
Mạc Lục trừng hắn:
“Đã nói em mời khách !”
Nhạc Hằng đưa tay xoa xoa đầu của nàng: “Không sao, việc em nợ anh hai bữa cơm hôm trước giữ lại, lần sau sẽ bàn.”
Đối mặt với hai tờ tiền, nhân viên thu tiên rất thức thời cầm tiền trong tay người con trai.
Mạc Lục giận: “Vì cái gì thu tiền của anh ta, không thu của tôi?”
Cô gái thu tiền cười cười không nói lời nào, Mạc Lục đành phải tiếp tục trừng nam nhân bên cạnh cười rất vô sỉ!
Đi ra khỏi quán ăn, Mạc Lục lập tức mang theo Nhạc Hằng đi loanh quanh. Ai ngờ vòng một vòng tìm khách sạn, đâu cũng đầy ngập khách !
~~o ( _ )o ~~ Mạc Lục lệ rơi. Nàng vận khí đen đủi như vậy sao? Bình thường những khách sạn này, ngày ngày đều giảm giá! ! ! Như thế nào toàn bộ hôm nay…
= = xin tha thứ cho 1 cô gái vừa ngaoif ý muốn mất nụ hôn đầu choáng váng, trời lại nóng cho nên quên hôm nay là buổi lễ tốt nghiệp của S đại cho nên khách đương nhiên nhiều~~~
Thật may là về sau, hai người tại 1 nơi cách trường xa hơn một chút tìm được một khách sạn 4 sao, xem như kết thúc việc lăn lội tìm cực khổ trong ngày hè này.
Thành phố S mùa hè rất nóng, hai người ở trên đường tới tới lui lui lăn qua lăn lại như vâyh nên lập tức mồ hôi đầm đìa.
Lĩnh chìa khóa phòng sau, hai người dưới sự hướng dẫn của nhân viên đi tới gian phòng.
Phòng cửa vừa mở ra, khí điều hòa chạm đến.
Mạc Lục thoải mái thở phào một cái, đặt mông ngồi tại trên ghế
“Điều hòa thật sự là phát minh vĩ đại nhất trên đời này a a a a a!”
“Bên ngoài mặt trời to như vậy, em chạy loạn khắp nơi rất dễ bị cảm nắng.” Nói rồi hắn chỉ chỉ cái lap trong phòng
“Em dùng tạm máy tính chơi 1 chút, anh đi tắm đã.”
Mạc Lục hướng hắn phất phất tay, sau đó ngồi trước máy tính bắt đầu lên mạng.
Qua hơn 10 phút sau, Mạc Lục nghe được Nhạc Hằng tựa hồ kêu nàng?
Nàng yên lặng đợi hai giây, quả nhiên nghe được tiếng nước chảy cùng với tiếng gọi của người nào.
“… A Hằng? Anh gọi em?” Mạc Lục dừng ở ngoài cửa phòng tắm .
Bên trong tiếng nước chảy dần dần dừng, nàng nghe được người nào đó có chút quẫn bách lại có chút ít chần chờ từ bên trong truyền ra
“Tiểu Lục, em..em có thể hay không giúp anh?
“Không thành vấn đề, anh nói đi.”
“… Anh không mang theo quần áo, em có thể hay không giúp anh đi xuống mua 1 bộ quần áo? Ví anh để ở trên bàn…” Nhạc Hằng hỏi xong, đợi hồi lâu cũng không có người nói gì, ảo não kéo một bên áo choàng tắm
“Thôi quên đi, anh gọi nhân viên phục vụ đem y phục đưa đi giặt Không có…”
Mạc Lục nghe xong nghiên cứu ý tứ trong lời nói, mười mấy giây sau nàng một tiếng bật cười, cố ý giương cao âm điệu:
“A Hằng, anh sẽ không phải là thẹn thùng đi?”
Gặp bên trong người không có trả lời, nàng cười đến càng lớn tiếng.
╮ (╯▽╰ )╭ tiểu nha đầu này rõ là… Nhạc Hằng lắc lắc đầu, thập phần may mắn chính mình giờ phút này không cùng người nào đó mặt đối mặt.
“Được rồi, em hiện tại đi, anh mặc tạm áo choàng tắm đi ~ em rất mau trở về ~” Mạc Lục nói xong, mang theo chìa khóa hấp tấp xoay người đi ra cửa.
Nửa giờ sau, nàng mang theo một cái túi to trở lại.
2013-04-26 21-19-17
Lúc đó, Nhạc Hằng đang mặc áo choàng tắm ngồi ở vị trí nàng trước đó vừa rồi ngồi qua, mở ra máy tính xem tin tức.
“Ừ – – cũng không biết anh có thích hay không nữa!” Nàng thở phì phò đem cái túi trong tay để ở trên mặt bàn.
Nhạc Hằng đứng người lên, đưa tay nhẹ nhàng phất nhẹ trên trán nàng, giọng nói mang theo áy náy:
“Cảm ơn.”
Mạc Lục nghe được lời của hắn, lập tức thu lại cười trên mặt, có điểm cả giận nói:
“A Hằng, em cho là giữa chúng ta không cần phải nói cám ơn.” Nàng ngừng lại khẽ nhún bả vai
“Em một chút cũng không hi vọng giữa chúng ta khách khí như vậy…” Bởi vì khách khí đại biểu cho xa cách… Mà bọn họ giờ phút này rõ ràng chính là quan hệ nam nữ…
Nhạc Hằng rất nhanh hiểu ý của nàng. Hắn nhẹ nhàng đem người trước mặt ôm vào trong lồng ngực của mình, giọng nói dụ dỗ nàng nói:
“Tiểu Lục là lỗi của anh, anh không có quan tâm đến cảm thụ của em. Tin tưởng anh… về sau sẽ không !”
Mạc Lục tựa ở trong ngực hắn, trong mũi ngửi thấy mùi trên người hắn sắc mặt mất tự nhiên đỏ ửng. Nàng chợt nhớ tới toàn thân mình mùi mồ hôi bẩn, vội vàng đẩy đẩy hắn.
“Anh mau đi thay quần áo, xem có vừa người không.”
“Tốt.” Nhạc Hằng nghe lời, mang theo túi to đi đổi.
Mấy phút sau Nhạc Hằng mặc một thân T-shirt trắng quần jean xuất hiện ở trước mặt nàng.
Mạc Lục tay sờ lên cằm quan sát hồi lâu, nhảy ra một câu: “Không nghĩ tới ánh mắt em tốt như vậy, y phục 20 tệ mà cũng không đến nối~~~~ ”
Nhạc Hằng dở khóc dở cười, lại vẫn giả bộ nghiêm trang phản bác:
“Kỳ thật cuối cùng là vì bản thân anh tốt, y phục rẻ cũng có thể có khí chất như vậy.”
Mạc Lục cười : “Tự luyến cuồng ~~~~~~ ”
“Tiểu Lục sự thật bày ngay trước mắt, em cũng đừng có phủ nhận ~~~ ”
“Đúng vậy đúng vậy, A Hằng, sự thật anh là tự luyến cuồng bày ngay trước mắt anh cũng đừng có phủ nhận ~~~ ”
…
2 người đang lâm vào ngôn ngữ ngọt ngào yêu thương, 1 chuyện nhỏ như vậy cũng đủ làm cho họ thấy thú vị như thế…
Mạc Lục buổi chiều không có chuyện gì, cũng liền ở trong khách sạn không có trở về trường.
Cho đến chạng vạng Mạc Lục mới khoái trá bước chân trở về phòng ngủ. 3 bạn cùng phòng ngoài ý muốn cũng không tại phòng, Mạc Lục tắm rửa sau liền lao tới khách sạn.
Hai người cùng nhau đi ăn cơm tối sau, Mạc Lục bắt đầu mang theo Nhạc Hằng đi dạo cảnh đêm thành phố S.
Bọn họ như rất nhiều đôi tình nhân trên đường tay nắm tay, không nhanh không chậm đi dạo phố trong dòng người. Ăn Ma lạt thang Mạc Lục rốt cục quang minh chính đại đem rau thơm không thích ăn toàn bộ bỏ vào chén người nào đó. Hắn không nói hai lời toàn bộ giải quyết. Mạc Lục nhìn xem hắn nụ cười trên mặt một khắc đều không có đình chỉ qua.
Gió đêm phất qua gò má Mạc Lục khẽ ngước đầu xem nam tử bên cạnh, nàng may mắn chính mình cũng đủ dũng cảm, cũng may mắn chính mình không có với tình yêu đến mà khiếp đảm.
Ánh mắt của nàng dừng có chút dài, người kia liên tục che chở nàng không để cho người khác đụng vào rốt cục nghiêng đầu đối với nàng khẽ mỉm cười.
“Nha đầu ngốc, có phải hay không đột nhiên cảm giác được anh đặc biệt suất?”
Nàng nghe hắn giọng tự luyến, nặng nề gật đầu.
Nhạc Hằng thấy nàng bộ dạng ngây ngốc cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Khi yêu mọi người như ngu đi, lại ngốc làm cho người ngoài cũng không nhịn được hiểu ý cười một tiếng.
Bóng đêm dần dần buông xuống.
Khi Mạc Lục tại lần thứ N đứng ở trong phòng khách sạn sau, rốt cục cuối cùng cùng nam tử trước mắt nói một lần ngủ ngon sau, đẩy cửa phòng ra chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Lục ” Nhạc Hằng đột nhiên đưa tay giữ chặt nàng
“Em có phải hay không còn quên mất một việc?”
“A ?” Mạc Lục có chút không ngờ, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.
Nhạc Hằng trông thấy nàng như tiểu bạch thỏ mờ mịt ánh mắt vô tội, rốt cục nhịn không được dùng sức đem nàng kéo vào trong lòng ngực của mình. Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn qua nàng hồi lâu, lâu đến mức Mạc Lục không chịu nổi đối mặt mà nhắm lại mắt.
Hắn hắn hắn hắn… Hắn có phải hay không muốn hôn nàng? Nội tâm của nàng mong đợi mà khẩn trương, lông mi khẽ run. Mấy giây sau người nọ môi tới nhưng lại ấn ở trên trán.
“Ngủ ngon, ngốc nha đầu.” Hắn thanh âm nhu hòa tại bên tai nàng vang lên, tựa hồ bao hàm vô hạn thâm tình.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào 2 con mắt đen nhánh của hắn, trên mặt vẻ mặt phong phú, nụ cười trong bóng đêm phá lệ chói mắt.
Hắn bị nàng nhìn có chút thẹn thùng, bàn tay rộng mở che ở đôi mắt trong veo của nàng, hạ cuống họng nói:
“Muộn rồi, anh đưa em về.”
… Mạc Lục rốt cục bộc phát!
“A Hằng! ! ! ! ! ! Anh cho em là trẻ con sao! Sớm một chút nghỉ ngơi đi, không cho phép đến tiễn em! Bằng không đêm nay hai ta đều khỏi phải nghĩ đến ngủ! ! ! ! ! !”
… Nhạc Hằng vô tội nhìn xem nàng: “Được rồi, vậy anh đưa em đến lầu dưới, nhìn xem em lên ta xi được chưa?”
Mạc Lục cuối cùng thỏa hiệp, mặc dù khách sạn cách trường cũng không tính xa.
Ngồi vào taxi sau, nàng quay cửa kính nhìn hắn nói: “Anh mau lên đi, em về đến sẽ gọi điện thoại cho anh!”
Hắn gật gật đầu, cho đến khi xe rồi đi tầm mắt mới xoay người lên lầu.
Bình luận truyện