Chương 2: 2: Môi Trường Mới
Ngay ngày hôm sau, cô bé cùng mẹ đến trường mới để nhập học.
Trường mới của cô cũng khá gần nhà, cô có thể tự đi học bằng xe đạp của mình.
Sau khi nói chuyện với hiệu trưởng xong, hiệu trưởng dẫn hai mẹ con cô đến phòng giáo viên.
- Cô Hạ, đây là học sinh mới về trường được phân công vào lớp cô, cô dẫn con bé vào lớp của mình nhé!
- À vâng thưa hiệu trưởng.
cô giáo quay sang cô bé.
- Em đi cùng cô nhé!
- Dạ vâng thưa cô!
Như Hoa cùng cô Hạ đi vào lớp, cô Hạ giới thiệu cô bé với các bạn mới ở lớp.
- Chào các em đây là học sinh mới của lớp ta
cô giáo quay sang nhìn cô bé
- Em có thể tự giới thiệu bản thân mình với các bạn được chứ?
cô bé mỉm cười
- Chào cô và các bạn, mình là Hoàng Như Hoa học sinh mới chuyển đến lớp mình rất mong được sự giúp đỡ của cô và các bạn, mình xin cảm ơn!
nhìn xuống phía lớp đã thấy một nhóm bạn vẫy tay và cười với cô, chuyển sang một môi trường mới điều này khiến cô rất vui khi nhìn thấy các bạn rất thân thiện với mình .
- Em có thể tự chọn chỗ ngồi cho mình nhé!
- Em cảm ơn cô
vừa bước xuống dưới cô đã được một nhóm bạn vẫy và nói:
- Cậu ngồi chung với bọn mình nhé!
lớp học được chia làm hai dãy bàn, vì bàn thiếu người nên cô vui vẻ nhận lời
- Chào cậu, mình là Chu Tiểu Đào.
- Còn mình là Lưu Hạ Cúc -cô gái ngồi cạnh Tiểu Đào nhanh nhảu giới thiệu.
- Chào các cậu còn mình là....
chưa kịp nói hết câu giọng của một cậu bé ngồi bàn dưới chen ngang
- Các cậu đừng dọa bạn mới sợ chứ, chào cậu nhé mình là Dương Dương
- Chào các cậu, mình rất vui khi khi gặp mọi người, sau này giúp đỡ mình thêm nhé!
cuộc trò chuyện với các bạn mới của cô thật sự rất vui, cô không nghĩ rằng có thể tìm được những người bạn dễ thương như thế, môi trường mới đối với cô không tệ chút nào.
Những người bạn thân thiện đó cũng là những người bạn thân thiết của cô sau này.
Và cứ như thế họ luôn có nhau mọi lúc khi ở trường, có khi về nhà cũng thế
Ngày ngày, Tiểu Đào cùng Hạ Cúc cũng đều qua nhà gọi cô đi học cùng và họ dần dần trở nên thân thiết.
Vú Phương và mẹ cô cũng rất vui mừng vì cô có những người bạn khiến cô vui vẻ như thế.
Sáng nay cũng như sáng mọi khi cả hai đến gọi cô và còn mục đích khác là ăn trực bữa sáng.
- Cậu ăn từ từ thôi kẻo nghẹn chết đó!
Tiểu Đào ngẩng đầu lên vừa nhai vừa nói má không ngừng phập phồng rồi căng lên, miệng còn dính thức ăn trông như chết đói mấy bữa vậy:
- Qủa thật thức ăn nhà cậu rất ngon! Hôm nay người giúp việc nhà tớ xin nghỉ thành ra chẳng ai nấu, mẹ tớ định nấu cho tớ nhưng tớ sợ quá mà chuồn lẹ.
- Sao thế???? Như Hoa ngạc nhiên khi bạn cô bé nói như vậy.
- Tại vì ngoài giỏi về kinh doanh ra mẹ tớ chẳng biết tý gì về nấu ăn cả, tớ xém mấy lần phải nhập viện vì ngộ độc thức ăn mẹ tớ nấu đó!
cách trả lời rất hồn nhiên của cô bé khiến vú Phương cũng phải phì cười, đúng là một cô bé hài hước.
- Cậu ăn chậm thôi!!! Cậu là heo sao? Hạ Cúc lên tiếng
- Nếu như là heo mà được ăn ngon như này tớ cũng chấp nhận.
- Thật là tâm hồn ăn uống mà hết nói nổi cậu luôn rồi.
quả thật vú Phương nấu ăn rất ngon rất hợp khẩu vị không thể chê vào đâu được.
- Nếu hai vị tiểu thư thích thì buổi sáng đến sớm hơn một chút tôi sẽ chuẩn bị cả phần thức ăn cho hai người luôn.
- Dạ cảm ơn vú Phương!
- Các cậu chỉ có thế là nhanh
- Đâu có đấy là công sức bọn mình gọi cậu đi học mà hihi.
- Ăn nhanh còn đi học nào! Hạ Cúc lên tiếng
ba cô nhóc đeo cặp sách dắt xe đạp ra cổng vui vẻ chào vú Phương rồi đi.
Đi được nửa đường thì xe của Như Hoa bị tuột dây xích, ba cô gái dừng lại nhưng loay hoay mãi ,mặt với quần áo cũng lem luốc hết cả nhưng vẫn không thể sửa được.
Bỗng một tiếng nói vang lên
- Có cần tôi giúp gì không?
- A!!!! tiểu ca ca hàng xóm anh ...anh có thể giúp em sửa chiếc xe không?
mặt cô lem luốc ngẩng lên nhìn anh giọng đầy vẻ lúng túng.
Nhìn mặt cô lúc đó anh ta thật sự cũng không nhịn nổi cười.
Lần đầu tiên cô thấy anh cười, nụ cười rất đẹp rất cuốn hút mà hai người bạn của cô phải reo lên;
- Anh ấy thật đẹp trai đó
- Đây là tiểu ca ca hàng xóm cạnh nhà tớ đấy!
- Ủa mình và Hạ Cúc đi qua nhà cậu suốt sao không thấy ta?
ba cô bé mải nói chuyện mà không biết là xe đã được sửa xong một cách nhanh chóng.
- Xong rồi đây, có thể đi được rồi!
- Nhanh thế sao? thật là cảm ơn...
cô chưa nói xong anh ta đã lạnh lùng rời đi mà không nói thêm người nào
- Đẹp trai mà lạnh như băng vậy - Tiểu Đào lên tiếng
- Thôi đi học nhanh lên chúng ta sắp trễ học rồi đó!
sau tiếng gọi của Hạ Cúc cả ba cuống cuồng đạp xe đến trường, khi cô đi khỏi anh mới ngoái lại nhìn
-" Thật là một con bé ngốc nghếch"
mới gặp hai lần, nhưng anh ta luôn nói cô ngốc, có khi là ngốc thật nhưng anh không hề biết rằng cô bé có sức ảnh hưởng với cuộc sống của anh sau này rất nhiều.
Rất may ba cô đến lớp vừa kịp giờ, cả ba mệt bở hơi tai mặt mũi lem nhem.
Đến lớp Dương Dương không ngừng trêu trọc
- Các cậu mới đi diễn ở sở thú sao?
mọi người cứ thế quay qua nhìn nhau, ai nấy đều ôm bụng cười lớn….
Bình luận truyện