Tình Đầu Dành Hết Cho Anh
Chương 38: Dừng lại tình đầu?
Nhìn đến đôi chân Hàn Ân vừa bước xuống giường đã té ngã, Bạch Phí Ưu vội bước xuống nhưng lí trí đã cấm anh không được làm như thế, liền thu bàn tay lại.
Anh ngay lúc này, không biết cô thật sự đang tỉnh hay say, đang cố ý quyến rũ anh hay chỉ là sự mất nhận thức khi có độ cồn trong người...
Từ xin lỗi của cô, tuy chỉ lí nhí trong miệng nhưng anh vẫn nghe được. Anh nắm chặt bàn tay mình, cố không cho mình làm chuyện gì phải hối hận sau này.
Anh thì không sao, nhưng nếu cô hối hận rồi lại trách anh, thì anh thà mình ngay từ lúc đầu không nên có thì hơn.
Đôi mắt hẹp anh nhìn chằm chằm vào tấm lưng nhỏ kia, chiếc váy trễ vai lộ ra một bên vai trắng ngần như sứ. Anh dần nhíu mày, bờ vai cô đang run?
Anh nhẹ nhàng đi đến bên cô, nghe tiếng như nghẹt mũi, sau đó lại là tiếng cười. Cô vừa cười vừa khóc sao? Anh lo lắng xoay người cô lại, thấy nước mắt còn ứ đọng hai bên mắt, môi mím chặt như nén khóc.
Hàn Ân đẩy anh ra, lắc đầu liên tục: "Không sao... xin lỗi, tôi xin lỗi..."
Cô nắm lấy cạnh bàn, chống cho thân thể mình đứng dậy, nhưng tuyệt nhiên đôi chân lại không nghe lời, liêu xiêu lại té xuống.
Cô bất lực. Cô hận bản thân mình yếu đuối, có việc đứng lên lại không xong. Cô hận mình uống nhiều bia, không nghe lời Ninh Liên, cô cũng hận mình đã làm những chuyện xấu hổ. Nên chỉ biết giả say, dù thật sự cô cũng dần tỉnh táo.
Bàn tay Bạch Phí Ưu nhanh hơn đã ôm lấy cô, rồi đặt cô lại trên giường. Hơi thở cô vẫn còn bên mũi anh quanh quẫn mùi cồn. Khuôn mặt cô lúc này thật mê người, đôi mắt mở hí, có một giọt nước mắt trào ra ngoài, đôi môi hé mở cùng đôi gò má chưa hết ửng hồng.
Cô gái nhỏ này, em muốn hành hạ tôi đúng không?
Như rằng sợ sệch, Hàn Ân không biết mình nên làm gì vào lúc này. Anh không cần cô còn kéo cô về lại giường làm gì?
Cô như con mèo nhỏ, bàn tay yếu ớt chạm vào lồng ngực anh, đẩy nhưng tuyệt nhiên không có sức: "Xin lỗi..."
Lí trí anh tắt ngắm khi nhìn đến chiếc váy trễ vay của cô lúc ẩn lúc hiện bờ ngực căn tròn sau chiếc bra trắng kia.
Hơi thở phập phồng của cô, làm cho ngực cô cũng nhô lên rồi xuống, cực kỳ hớp hồn anh.
Được! Là cô đã quyến rũ anh trước, nếu như cô muốn anh, anh cũng không ngần ngại mà muốn cô. Anh cũng sẽ không ngừng lại đâu, anh thề với lòng như thế! Bây giờ anh cũng chẳng cần quan tâm cô tỉnh hay say...
Anh bắt hai tay cô kéo lên đỉnh đầu, trong đôi mắt hoảng hốt của cô. Bây giờ, thì đừng mong anh sẽ dừng lại.
Ánh mắt anh đang nóng rực lên vì lửa tình, anh không còn khả năng khống chế chính mình.
Môi anh chạm vào môi cô, mãnh liệt hôn lấy, bàn tay còn lại cũng không yên phận, vuốt ve cơ thể cô.
Hàn Ân không hiểu anh đang làm gì, mới vừa từ chối cô đó, giờ lại bế cô về giường hôn cô? Anh thật kì lạ mà...
Nhưng nếu như cô đẩy anh ra, không chắc anh sẽ lại làm thế này với cô. Đây là điều cô muốn cơ mà? Tại sao lại cô nằm im hưởng thụ?!
Được rồi, cô sẽ rũ bỏ hết tất cả, ra sao thì mai sẽ tính, nếu thật sự anh đang muốn cô, thì cô sẽ không ngại ngần đáp trả. Vì... cô cũng muốn được nếm trải được người đàn ông yêu thương mình ra sao, rồi sao đó, mọi thứ có trở lại quỹ đạo cũ, cô cũng còn thứ gì đó... để làm kỷ niệm.
Cô cũng đáp trả nụ hôn mạnh bạo từ anh, bờ môi mỏng của mùi vị đàn ông làm cô càng như say rượu mạnh. Bàn tay anh đã luồng vào chiếc váy cô, kéo cao lên, thân thể tuyệt trần hiện trước mắt anh.
Anh buông hai cổ tay cô ra, cho cô tự do. Cô được thế, liền ôm chặt tấm lưng lớn ấm áp của anh, cứ thế dán chặt hai thân thể gần nhau hơn.
Đến khi chiếc áo bra cuối cùng trên người của cô cũng vứt xuống dưới đất, cô biết mình đã hết đường lui.
...
Bạch Phí Ưu à, anh có biết em đợi chờ ngày mà có thể ở bên anh biết nhường nào không? Trong cả giấc mơ em cũng chưa thôi ngừng mơ thấy...
Em không biết rồi mai đây, chúng ta còn có thể có mối quan hệ không rõ ràng như tối hôm nay hay không nữa, thì em nguyện dưới trời cao, em sẽ vẫn yêu anh như lúc bắt đầu.
Tình đầu của em là dành cho anh, nên đến khi em không còn có một điều gì để hy vọng vào mối tình này nữa, em sẽ dừng lại.
Dừng lại tất cả những lần em chờ đợi anh dưới quán trà sữa năm nào mình từng đi, những niềm tin về tình yêu em dành cho anh mỗi lần em sợ hãi trước giông bão. Cũng thôi hết nước mắt em đã rơi vô ích từ những mẫu chuyện vụn vặt ngày thường chỉ vì nhớ anh.
Anh là mối tình em vung đấp từ khi chỉ là một hạt mầm, cho đến khi nó lớn lên rồi phủ lấp hết thân thể. Là mối tình em dành hết tháng năm tuổi trẻ để theo đuổi, cũng sẽ là mối tình cuối cùng...
Em chưa từng nghĩ mình cô đơn khi sống trong tình cảm không được đền đáp, em chỉ cần biết, em và anh sống cùng một thành phố, thở cùng một bầu không khí, em sẽ thôi cô đơn.
Thế nên, anh Tiểu Bạch của em... đừng thương hại cho tình cảm của em, đó là do em lựa chọn...
Hàn Ân mím môi, nhắm nghiền mắt, cố gắng cho thân thể mình thả lỏng. Cô không còn gì để hối hận nữa, cô đã là của anh. Cả thân thể lẫn trái tim này, cũng chỉ là của anh.
Bàn tay cô nắm chặt drap giường, tiếng thở không đều đặn, lúc dài lúc ngắn.
Anh cũng khó khăn thở gấp kế bên tai cô, nghe như lời tỉ tê rạo rực trong lòng.
Sự nhịp nhàng của hai thân thể, sự yêu kiều rên rỉ của cô, sự mạnh mẽ phóng túng của anh, như đang ràng buộc hai người vào mảnh ân ái ngọt ngào không có điểm dừng.
Cô và anh, từ lúc bắt đầu không ai nói ai một lời, chỉ biết im lặng.
Những nụ hôn, những hành động dịu dàng từ anh, cô như người con gái được người mình yêu chăm sóc. Lòng cô có vui sướng, hết thẩy cô chờ đợi những năm ròng rã, có lẽ đã không uổng phí. Cô và anh đã quyện lại với nhau thành một. Dù chỉ là một đêm, một đêm thật dài...
Mặt trời dần ló dạng, tiếng chim ríu rít hót tìm bầy đàn. Một buổi sáng trời sang đông, tuyết rơi đầy ngoài sân, không khí cũng lạnh dần.
Hàn Ân nhíu mi tỉnh dậy vì ánh nắng cửa sổ chiếu vào và sự lạnh lẽo nơi thân thể. Đầu cô như búa bổ, đau đến độ không gượng dậy nổi.
Đây là kết quả của việc uống quá nhiều bia vào người.
Bạch Phí Ưu từ ngoài mở cửa bước vào phòng. Trên người anh bận áo thun và quần sọt thoải mái.
Thấy Hàn Ân đã thức, anh mỉm cười, ngồi kế bên giường, vuốt những sợi tóc còn vươn ở vai ra sau lưng cho cô. Trên thân thể cô toàn là vết hôn anh đặt lại. Anh thầm trách mình rằng đã quá thích thú, quá lỗ mãn, quên mất thân thể nhỏ bé của cô sẽ không chịu được mình.
"Em còn đau không?"
Hàn Ân mệt mỏi, cô im lặng chỉ lắc đầu cho qua.
Anh lấy chiếc chăn che đi cảnh xuân của cô lại. Cầm ly nước và viên thuốc để sẵng trên bàn đưa đến cho cô.
"Em uống vào đi." Đó là viên thuốc tránh thai. Anh đã nhờ Crow mua.
Khi nhờ Crow vừa sáng phải chạy đi mua, anh cũng ngượng đến nổi không biết nói gì, nhất là khi ánh mắt kỳ lạ của cậu ta cứ nhìn anh chằm chằm, xong lại cười gian trá, trước khi đi còn nói rằng: "Chim sẻ đã hết sợ cành cong!"
Anh lúc đó thật mất mặt mà, nhưng vì Hàn Ân, anh cũng chịu đựng được. Trước khi cô và anh làm rõ mối quan hệ, anh sẽ không muốn thêm rắc rối nào.
Hàn Ân cầm lấy viên thuốc trên tay Bạch Phí Ưu mà bàn tay run run, cô có nhìn anh hai giây, rồi rũ mi mắt nhận lấy, uống vội.
Cảm thấy đau thấu trong lòng. Cô không phải con nít mà anh đưa viên thuốc đó lại không biết, nó là thuốc tránh thai.
Sau một đêm kịch liệt, viên thuốc này là điều hiển nhiên sẽ được nhắc đến đầu tiên, để tránh rắc rối không cần có xảy ra sau này.
Khuôn mặt anh rất bình tĩnh, không gợn sóng, không một chút gì đó gọi là tiếc nuối.
Sự thật vẫn là sự thật, tình một đêm vẫn là tình một đêm.
Hàn Ân cười cho chính bản thân mình, quá kỳ vọng để rồi lại thất vọng. Sự dịu dàng của Bạch Phí Ưu, đâu chỉ dành riêng cho cô. Cô uống xong viên thuốc, rồi bước xuống giường lấy lại đồ cô đã bị vứt dưới đất lên bước về phòng tắm.
Bạch Phí Ưu không hiểu chuyện gì với Hàn Ân, anh gõ cửa mấy lần, cô mới mở cửa bước ra, trên người đã bận xong chiếc váy.
Cô cười, nụ cười nhợt nhạt nhìn Bạch Phí Ưu.
"Bạch... tiên sinh, cám ơn anh."
Bạch Phí Ưu rất bất mãn với câu "Bạch tiên sinh" phát ra từ miệng Hàn Ân.
Tâm tình anh bất đầu không vui, anh nhìn cô, đôi mắt hẹp khó lường: "Tại sao?"
"Về viên thuốc đó!" Tim Hàn Ân giờ rất đau. Bạch Phí Ưu không trả lời, cô ngầm hiểu được sự đồng ý từ anh, cô cố gắng bình tĩnh tâm trạng mình, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Chuyện hôm qua, tôi say nên không biết gì đã xảy ra. Nên... anh cũng đừng để tâm đến, cứ coi như giữa tôi và anh không có chuyện gì hết." Cô sẽ cắt đứt mọi thứ để anh không phải lo âu gì cả.
Giọng nói Hàn Ân nhẹ như gió thoảng, cô đã nhận định giữa cô và anh không có chuyện gì, không một chúc cảm xúc gì, không có gì cả.
Tâm Bạch Phí Ưu đau đớn. Hàn Ân cô như cánh chim trời vậy, anh bắt được cô nhưng không thể giữ nổi cô. Giờ thì sao? Năm lần bảy lượt cô đã từ chối anh. Từ chối hết thẩy những lần anh cố gắng tiến tới gần cô hơn. Anh cũng hiểu ra rằng, tình cảm từ một phía lúc nào cũng bất thành.
Anh sẽ chấp nhận sự thật này, lời nói này, rằng anh và cô, thật sự là hai đường thẳng, chẳng còn một chút hy vọng gì, thật sự đã không còn hy vọng gì...
"Ừm..." Anh đã không còn điều gì có thể nói.
Hàn Ân quay người đi. Kết thúc rồi, kết thúc cả tia hy vọng cuối cùng đối với cô rồi. Anh đã xem chuyện hôm qua giữa cô và anh không có gì cả, chỉ là cuộc ái ân bình thường giữa hai người không kiểm soát được thân thể mình thôi.
"Vậy... không làm phiền anh nữa. Tôi về." Hàn Ân bước đi ngang Bạch Phí Ưu.
Cô cố giữ một chút lòng tự trọng cho riêng mình, để không phải khóc trước mặt anh, để không phải khuỵ xuống mà níu lấy anh.
Nếu cô không có được anh, thì cô cũng không để anh xem thường mình luỵ tình, vì có cố gắng cũng là con số 0 tròn trĩnh. Cô sẽ ngẩn cao đầu nhìn anh, nhìn từ xa cũng được, để anh không nhìn mình bằng ánh mắt thương hại. Cô sẽ làm được.
"Để tôi đưa em về." Bạch Phí Ưu như muốn níu kéo gì đó.
Hàn Ân quay đầu lại nhìn Bạch Phí Ưu, nở nụ cười xinh đẹp nhất, cô lắc đầu: "Không cần, cám ơn anh."
Nụ cười cuối cùng cô dành tặng cho người cô yêu, rồi sau này, cô sẽ không gặp anh nữa. Cũng sẽ như cô nghĩ, cô phải dừng lại đoạn tình cảm không thành này...
Cô rời đi, rời khỏi cánh cổng biệt thự, rời khỏi cuộc đời anh.
Bạch Phí Ưu nhắm mắt lại, anh thẫn thờ ngã xuống giường. Xoay nhìn, trên drap giường trắng, còn vài vết máu chưa khô. Anh vuốt nhẹ, đôi mắt đầy đau thương.
Tưởng chừng như có được cô, nhưng lại là xa mãi mãi...
Anh ngay lúc này, không biết cô thật sự đang tỉnh hay say, đang cố ý quyến rũ anh hay chỉ là sự mất nhận thức khi có độ cồn trong người...
Từ xin lỗi của cô, tuy chỉ lí nhí trong miệng nhưng anh vẫn nghe được. Anh nắm chặt bàn tay mình, cố không cho mình làm chuyện gì phải hối hận sau này.
Anh thì không sao, nhưng nếu cô hối hận rồi lại trách anh, thì anh thà mình ngay từ lúc đầu không nên có thì hơn.
Đôi mắt hẹp anh nhìn chằm chằm vào tấm lưng nhỏ kia, chiếc váy trễ vai lộ ra một bên vai trắng ngần như sứ. Anh dần nhíu mày, bờ vai cô đang run?
Anh nhẹ nhàng đi đến bên cô, nghe tiếng như nghẹt mũi, sau đó lại là tiếng cười. Cô vừa cười vừa khóc sao? Anh lo lắng xoay người cô lại, thấy nước mắt còn ứ đọng hai bên mắt, môi mím chặt như nén khóc.
Hàn Ân đẩy anh ra, lắc đầu liên tục: "Không sao... xin lỗi, tôi xin lỗi..."
Cô nắm lấy cạnh bàn, chống cho thân thể mình đứng dậy, nhưng tuyệt nhiên đôi chân lại không nghe lời, liêu xiêu lại té xuống.
Cô bất lực. Cô hận bản thân mình yếu đuối, có việc đứng lên lại không xong. Cô hận mình uống nhiều bia, không nghe lời Ninh Liên, cô cũng hận mình đã làm những chuyện xấu hổ. Nên chỉ biết giả say, dù thật sự cô cũng dần tỉnh táo.
Bàn tay Bạch Phí Ưu nhanh hơn đã ôm lấy cô, rồi đặt cô lại trên giường. Hơi thở cô vẫn còn bên mũi anh quanh quẫn mùi cồn. Khuôn mặt cô lúc này thật mê người, đôi mắt mở hí, có một giọt nước mắt trào ra ngoài, đôi môi hé mở cùng đôi gò má chưa hết ửng hồng.
Cô gái nhỏ này, em muốn hành hạ tôi đúng không?
Như rằng sợ sệch, Hàn Ân không biết mình nên làm gì vào lúc này. Anh không cần cô còn kéo cô về lại giường làm gì?
Cô như con mèo nhỏ, bàn tay yếu ớt chạm vào lồng ngực anh, đẩy nhưng tuyệt nhiên không có sức: "Xin lỗi..."
Lí trí anh tắt ngắm khi nhìn đến chiếc váy trễ vay của cô lúc ẩn lúc hiện bờ ngực căn tròn sau chiếc bra trắng kia.
Hơi thở phập phồng của cô, làm cho ngực cô cũng nhô lên rồi xuống, cực kỳ hớp hồn anh.
Được! Là cô đã quyến rũ anh trước, nếu như cô muốn anh, anh cũng không ngần ngại mà muốn cô. Anh cũng sẽ không ngừng lại đâu, anh thề với lòng như thế! Bây giờ anh cũng chẳng cần quan tâm cô tỉnh hay say...
Anh bắt hai tay cô kéo lên đỉnh đầu, trong đôi mắt hoảng hốt của cô. Bây giờ, thì đừng mong anh sẽ dừng lại.
Ánh mắt anh đang nóng rực lên vì lửa tình, anh không còn khả năng khống chế chính mình.
Môi anh chạm vào môi cô, mãnh liệt hôn lấy, bàn tay còn lại cũng không yên phận, vuốt ve cơ thể cô.
Hàn Ân không hiểu anh đang làm gì, mới vừa từ chối cô đó, giờ lại bế cô về giường hôn cô? Anh thật kì lạ mà...
Nhưng nếu như cô đẩy anh ra, không chắc anh sẽ lại làm thế này với cô. Đây là điều cô muốn cơ mà? Tại sao lại cô nằm im hưởng thụ?!
Được rồi, cô sẽ rũ bỏ hết tất cả, ra sao thì mai sẽ tính, nếu thật sự anh đang muốn cô, thì cô sẽ không ngại ngần đáp trả. Vì... cô cũng muốn được nếm trải được người đàn ông yêu thương mình ra sao, rồi sao đó, mọi thứ có trở lại quỹ đạo cũ, cô cũng còn thứ gì đó... để làm kỷ niệm.
Cô cũng đáp trả nụ hôn mạnh bạo từ anh, bờ môi mỏng của mùi vị đàn ông làm cô càng như say rượu mạnh. Bàn tay anh đã luồng vào chiếc váy cô, kéo cao lên, thân thể tuyệt trần hiện trước mắt anh.
Anh buông hai cổ tay cô ra, cho cô tự do. Cô được thế, liền ôm chặt tấm lưng lớn ấm áp của anh, cứ thế dán chặt hai thân thể gần nhau hơn.
Đến khi chiếc áo bra cuối cùng trên người của cô cũng vứt xuống dưới đất, cô biết mình đã hết đường lui.
...
Bạch Phí Ưu à, anh có biết em đợi chờ ngày mà có thể ở bên anh biết nhường nào không? Trong cả giấc mơ em cũng chưa thôi ngừng mơ thấy...
Em không biết rồi mai đây, chúng ta còn có thể có mối quan hệ không rõ ràng như tối hôm nay hay không nữa, thì em nguyện dưới trời cao, em sẽ vẫn yêu anh như lúc bắt đầu.
Tình đầu của em là dành cho anh, nên đến khi em không còn có một điều gì để hy vọng vào mối tình này nữa, em sẽ dừng lại.
Dừng lại tất cả những lần em chờ đợi anh dưới quán trà sữa năm nào mình từng đi, những niềm tin về tình yêu em dành cho anh mỗi lần em sợ hãi trước giông bão. Cũng thôi hết nước mắt em đã rơi vô ích từ những mẫu chuyện vụn vặt ngày thường chỉ vì nhớ anh.
Anh là mối tình em vung đấp từ khi chỉ là một hạt mầm, cho đến khi nó lớn lên rồi phủ lấp hết thân thể. Là mối tình em dành hết tháng năm tuổi trẻ để theo đuổi, cũng sẽ là mối tình cuối cùng...
Em chưa từng nghĩ mình cô đơn khi sống trong tình cảm không được đền đáp, em chỉ cần biết, em và anh sống cùng một thành phố, thở cùng một bầu không khí, em sẽ thôi cô đơn.
Thế nên, anh Tiểu Bạch của em... đừng thương hại cho tình cảm của em, đó là do em lựa chọn...
Hàn Ân mím môi, nhắm nghiền mắt, cố gắng cho thân thể mình thả lỏng. Cô không còn gì để hối hận nữa, cô đã là của anh. Cả thân thể lẫn trái tim này, cũng chỉ là của anh.
Bàn tay cô nắm chặt drap giường, tiếng thở không đều đặn, lúc dài lúc ngắn.
Anh cũng khó khăn thở gấp kế bên tai cô, nghe như lời tỉ tê rạo rực trong lòng.
Sự nhịp nhàng của hai thân thể, sự yêu kiều rên rỉ của cô, sự mạnh mẽ phóng túng của anh, như đang ràng buộc hai người vào mảnh ân ái ngọt ngào không có điểm dừng.
Cô và anh, từ lúc bắt đầu không ai nói ai một lời, chỉ biết im lặng.
Những nụ hôn, những hành động dịu dàng từ anh, cô như người con gái được người mình yêu chăm sóc. Lòng cô có vui sướng, hết thẩy cô chờ đợi những năm ròng rã, có lẽ đã không uổng phí. Cô và anh đã quyện lại với nhau thành một. Dù chỉ là một đêm, một đêm thật dài...
Mặt trời dần ló dạng, tiếng chim ríu rít hót tìm bầy đàn. Một buổi sáng trời sang đông, tuyết rơi đầy ngoài sân, không khí cũng lạnh dần.
Hàn Ân nhíu mi tỉnh dậy vì ánh nắng cửa sổ chiếu vào và sự lạnh lẽo nơi thân thể. Đầu cô như búa bổ, đau đến độ không gượng dậy nổi.
Đây là kết quả của việc uống quá nhiều bia vào người.
Bạch Phí Ưu từ ngoài mở cửa bước vào phòng. Trên người anh bận áo thun và quần sọt thoải mái.
Thấy Hàn Ân đã thức, anh mỉm cười, ngồi kế bên giường, vuốt những sợi tóc còn vươn ở vai ra sau lưng cho cô. Trên thân thể cô toàn là vết hôn anh đặt lại. Anh thầm trách mình rằng đã quá thích thú, quá lỗ mãn, quên mất thân thể nhỏ bé của cô sẽ không chịu được mình.
"Em còn đau không?"
Hàn Ân mệt mỏi, cô im lặng chỉ lắc đầu cho qua.
Anh lấy chiếc chăn che đi cảnh xuân của cô lại. Cầm ly nước và viên thuốc để sẵng trên bàn đưa đến cho cô.
"Em uống vào đi." Đó là viên thuốc tránh thai. Anh đã nhờ Crow mua.
Khi nhờ Crow vừa sáng phải chạy đi mua, anh cũng ngượng đến nổi không biết nói gì, nhất là khi ánh mắt kỳ lạ của cậu ta cứ nhìn anh chằm chằm, xong lại cười gian trá, trước khi đi còn nói rằng: "Chim sẻ đã hết sợ cành cong!"
Anh lúc đó thật mất mặt mà, nhưng vì Hàn Ân, anh cũng chịu đựng được. Trước khi cô và anh làm rõ mối quan hệ, anh sẽ không muốn thêm rắc rối nào.
Hàn Ân cầm lấy viên thuốc trên tay Bạch Phí Ưu mà bàn tay run run, cô có nhìn anh hai giây, rồi rũ mi mắt nhận lấy, uống vội.
Cảm thấy đau thấu trong lòng. Cô không phải con nít mà anh đưa viên thuốc đó lại không biết, nó là thuốc tránh thai.
Sau một đêm kịch liệt, viên thuốc này là điều hiển nhiên sẽ được nhắc đến đầu tiên, để tránh rắc rối không cần có xảy ra sau này.
Khuôn mặt anh rất bình tĩnh, không gợn sóng, không một chút gì đó gọi là tiếc nuối.
Sự thật vẫn là sự thật, tình một đêm vẫn là tình một đêm.
Hàn Ân cười cho chính bản thân mình, quá kỳ vọng để rồi lại thất vọng. Sự dịu dàng của Bạch Phí Ưu, đâu chỉ dành riêng cho cô. Cô uống xong viên thuốc, rồi bước xuống giường lấy lại đồ cô đã bị vứt dưới đất lên bước về phòng tắm.
Bạch Phí Ưu không hiểu chuyện gì với Hàn Ân, anh gõ cửa mấy lần, cô mới mở cửa bước ra, trên người đã bận xong chiếc váy.
Cô cười, nụ cười nhợt nhạt nhìn Bạch Phí Ưu.
"Bạch... tiên sinh, cám ơn anh."
Bạch Phí Ưu rất bất mãn với câu "Bạch tiên sinh" phát ra từ miệng Hàn Ân.
Tâm tình anh bất đầu không vui, anh nhìn cô, đôi mắt hẹp khó lường: "Tại sao?"
"Về viên thuốc đó!" Tim Hàn Ân giờ rất đau. Bạch Phí Ưu không trả lời, cô ngầm hiểu được sự đồng ý từ anh, cô cố gắng bình tĩnh tâm trạng mình, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Chuyện hôm qua, tôi say nên không biết gì đã xảy ra. Nên... anh cũng đừng để tâm đến, cứ coi như giữa tôi và anh không có chuyện gì hết." Cô sẽ cắt đứt mọi thứ để anh không phải lo âu gì cả.
Giọng nói Hàn Ân nhẹ như gió thoảng, cô đã nhận định giữa cô và anh không có chuyện gì, không một chúc cảm xúc gì, không có gì cả.
Tâm Bạch Phí Ưu đau đớn. Hàn Ân cô như cánh chim trời vậy, anh bắt được cô nhưng không thể giữ nổi cô. Giờ thì sao? Năm lần bảy lượt cô đã từ chối anh. Từ chối hết thẩy những lần anh cố gắng tiến tới gần cô hơn. Anh cũng hiểu ra rằng, tình cảm từ một phía lúc nào cũng bất thành.
Anh sẽ chấp nhận sự thật này, lời nói này, rằng anh và cô, thật sự là hai đường thẳng, chẳng còn một chút hy vọng gì, thật sự đã không còn hy vọng gì...
"Ừm..." Anh đã không còn điều gì có thể nói.
Hàn Ân quay người đi. Kết thúc rồi, kết thúc cả tia hy vọng cuối cùng đối với cô rồi. Anh đã xem chuyện hôm qua giữa cô và anh không có gì cả, chỉ là cuộc ái ân bình thường giữa hai người không kiểm soát được thân thể mình thôi.
"Vậy... không làm phiền anh nữa. Tôi về." Hàn Ân bước đi ngang Bạch Phí Ưu.
Cô cố giữ một chút lòng tự trọng cho riêng mình, để không phải khóc trước mặt anh, để không phải khuỵ xuống mà níu lấy anh.
Nếu cô không có được anh, thì cô cũng không để anh xem thường mình luỵ tình, vì có cố gắng cũng là con số 0 tròn trĩnh. Cô sẽ ngẩn cao đầu nhìn anh, nhìn từ xa cũng được, để anh không nhìn mình bằng ánh mắt thương hại. Cô sẽ làm được.
"Để tôi đưa em về." Bạch Phí Ưu như muốn níu kéo gì đó.
Hàn Ân quay đầu lại nhìn Bạch Phí Ưu, nở nụ cười xinh đẹp nhất, cô lắc đầu: "Không cần, cám ơn anh."
Nụ cười cuối cùng cô dành tặng cho người cô yêu, rồi sau này, cô sẽ không gặp anh nữa. Cũng sẽ như cô nghĩ, cô phải dừng lại đoạn tình cảm không thành này...
Cô rời đi, rời khỏi cánh cổng biệt thự, rời khỏi cuộc đời anh.
Bạch Phí Ưu nhắm mắt lại, anh thẫn thờ ngã xuống giường. Xoay nhìn, trên drap giường trắng, còn vài vết máu chưa khô. Anh vuốt nhẹ, đôi mắt đầy đau thương.
Tưởng chừng như có được cô, nhưng lại là xa mãi mãi...
Bình luận truyện