Tình Đầu Dành Hết Cho Anh

Chương 41: Xem mắt



Trời vừa sáng lại bắt đầu đổ cơn mưa to.

Đài thuỷ văn có bảo sáng sẽ có mưa lớn, mà Hàn Ân không tin lắm, nhưng giờ phải bất buộc tin. Cô vừa giặt xong đồ mình, giờ lại phải phơi ở trong nhà.

Mà cơn mưa cứ như trút hết tâm trạng cô, cũng thoải mái đôi phần. Bầu trời một mảng mù mịt, phía xa còn thấy được chút ánh sáng.

Hàn Tư Thông ông không gượng dậy nổi vì thân mình đau ê ẩm do mùa đông tới, cũng là bệnh tuổi già.

Hàn Ân lui cui trong bếp nấu cho ông tô cháo và thịt kho, vừa nhắn tin với Ninh Liên.

Ninh Liên: Chị về đấy ổn chứ?

Hàn Ân: Ổn mà, em đừng lo. Nói mọi người có dịp lên thành phố S, chị sẽ đến thăm mọi người.

Ninh Liên: À, Trương Trực Nam đã lên chức chủ tịch rồi, vài hôm nữa anh ta sẽ về Sydney.

Hàn Ân: Em gửi lời chúc mừng của chị đến anh ấy nhé!

Ninh Liên: Từ lúc chị đi, anh ta có khác gì con sâu rượu. Còn về Bạch Phí Ưu... em không biết gì cả.

Hàn Ân nhìn đến tin nhắn Ninh Liên cô không biết trả lời ra sao. Vì Ninh Liên thân với cô nhất, mọi chuyện xảy ra Ninh Liên biết dù cô không nói câu nào quá lộ liễu dễ để ý.

Chuyện Bạch Phí Ưu cô không muốn quan tâm đến nữa, còn Trương Trực Nam cô lại thấy có lỗi vô cùng.

Tiếng ho của Hàn Tư Thông càng ngày càng nhiều, Hàn Ân lo lắng không yên. Cô bảo sẽ đưa ông đi bệnh viện, nhưng lần nào ông cũng một mực từ chối.

Hàn Ân: Chị còn việc phải làm, nói chuyện với em sau vậy. Tạm biệt.

Ninh Liên: Tạm biệt chị.

Đến khi ông ho ra máu, lúc đó Hàn Ân mặc kệ ông có chịu hay không thì cũng điện thoại cấp cứu xuống chở ông đến bệnh viện.

Lòng Hàn Ân như có lửa nóng, cô cứ đi tới lui trước phòng khám.

Đến khi bác sĩ mở cửa ra, ông nhìn cô với đôi mắt phiền não.

"Bố cô bị ung thư phổi giai đoạn cuối rồi!"

Hàn Ân choáng váng, cô nghe tin mà chân tay bủn rủn, không nói nên lời.

"Nếu chữa trị rất tốn kém, cũng chỉ tốt lên được một phần chứ không thể dứt điểm. Vì để bệnh tình quá lâu, tôi e là..." Bác sĩ ngập ngừng.

Hàn Ân níu lấy cơ hội cuối cùng, cô lay tay bác sĩ: "Là sao bác sĩ?"

"Cô nên chuẩn bị tinh thần trước những chuyện không hay sẽ đến. Tôi có hỏi bố cô, nhưng ông lại lắc đầu không chịu chữa trị, nên tôi đã vào nước biển cho ông khỏe hơn thôi."

Bác sĩ nói xong rồi chào cô rời đi, vì còn một ca khám đang cần đến.

Cô như bong bóng xì hơi, khuỵ xuống trước phòng khám. Ôm mặt, cô khóc nức nở mặc cho mọi người xung quanh đang nhìn.

Tại sao mọi thứ cứ dồn cô vào đường cùng thế này? Mẹ cô đã mất rồi, giờ đến bố cô ông trời cũng muốn lấy đi sao? Tại sao cứ bất công với cô như vậy?

Hàn Ân tức giận, cứ liên tiếp dùng tay đấm vào giữa thân ngực mình, như trách mình đã không chăm sóc bố tốt. Đến cả việc bố bệnh, cô còn không để ý đến, chỉ nghĩ những chuyện mơ hồ xa vời, mà bỏ quên người bố thân yêu nhất.

Cô nén nước mắt, vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại. Sau đó vào phòng bệnh bố mình.

Ông đang nhìn ngoài cửa sổ từ tầng 2, nhìn rất lâu cũng không để ý Hàn Ân đã ngồi cạnh giường ông từ lúc nào.

"Bố..." Hàn Ân lên tiếng.

Ông xoay lại nhìn đứa con gái mình, nụ cười móm mém: "Sao rồi? Cho bố về được chưa?" Ông chỉ lên chai nước biển đã hết.

Cô cố gắng không cho mình khóc, gật đầu cười: "Về thôi bố!"

...

Buổi tối sau khi cô và bố mình đã ăn cơm xong. Cùng nhau ngồi hóng gió trước cửa nhà.

Cô và ông đã ôn lại rất nhiều chuyện. Từ lúc cô còn nhỏ, cho đến khi cô vào đại học, rồi bây giờ đi làm.

"Bố nhớ năm con 10 tuổi. Một hôm con đem về một bó hoa bỉ ngạn đỏ, rồi đặt khắp phòng mình. Chưa được hai hôm, đã héo úa, con khóc quá trời. Bố dỗ mãi cũng không nín, cho đến khi bố phải chạy đi tìm cho con một bó hoa bỉ ngạn khác, lúc ấy con mới nín..." Hàn Tư Thông vui vẻ nhớ lại.

Hàn Ân đang gọt trái cây, cô ngừng đôi lát rồi gọt tiếp: "Con lại nhớ bố hay rước con trễ, có hôm cả 5 giờ chiều. Rất bực, có lần con đã nói dối cô giáo rằng bố đợi con ở cổng sau, cứ thế chạy lon ton rồi trốn vào công viên chơi đùa, làm bố phải chạy đi kiếm. Lúc tìm được con, khuôn mặt bố nhìn rất buồn cười..."

"Lúc ấy tưởng mất con, bố sắp khóc đến nơi..." Hàn Tư Thông đôi mắt đầy tâm trạng.

"Thế bố có nghĩ, con mất bố, cũng sẽ có cảm giác như bố lúc ấy không?" Giọng cô rất khẽ, vẫn chăm chú gọt trái cây, nhưng bàn tay đã run.

Hàn Tư Thông hiểu chứ, lúc sáng chắc chắn bác sĩ đã nói bệnh của ông cho Hàn Ân biết rồi. Bệnh tình của ông chỉ còn đếm từng ngày, ông đã cố gắng uống uống cầm chừng chỉ đợi đến ngày này. Ngày con gái ông về ở cùng ông.

Ông vỗ lưng an ủi con gái: "Tiểu Ân, sinh lão bệnh tử mà con..."

"Tại sao bố lại giấu con?"

Ông thở dài: "Con ở thành phố S cũng cực khổ kiếm từng đồng, bố làm sao mà nói được. Mà bệnh bố, bố biết mà..."

Làm sao ông có thể để đứa con mình chịu khổ vì ông nữa. Cô đã quá khổ vì lỗi lầm của ông gây nên trong quá khứ rồi.

Giọng nói của Hàn Tư Thông như dao ghim vào lòng cô vậy, đau thấu. Là phận con gái, lại không chăm lo được cho bố mình, đến bây giờ còn không có tiền để chữa trị.

Cô có hỏi bác sĩ, tiền điều trị mất hơn năm trăm ngàn tệ, nhưng sát suất thành công chỉ 50/50. Thành công thì cũng sống trong thuốc và trị xạ, sống trong hồi hộp lo lắng. Bác sĩ lại khuyên cô, đừng tổn phí tiền bạc, thay vì như thế hãy làm những điều ông thích, như thế mới sống vui vẻ được, cũng như vậy có thể làm ông bớt phiền muộn bớt được triệu chứng ít tái phát.

Cô và ông im lắng đi. Cô chỉ ngồi dựa vào vai ông, ngước nhìn bầu trời chỉ lát đát vài ngôi sao sáng.

Ông vỗ về vai cô, coi như lời an ủi cuối cùng, vì ông không biết phải nói gì thêm nữa.

Cô nuốt hết sự đau thương vào lòng, muốn khóc mà không xong, cười cũng không nổi. Cô sẽ làm ông vui vẻ, an lòng, bằng cách sẽ làm theo ý muốn của ông.

"Bố..."

"Sao Tiểu Ân?"

"Con sẽ đồng ý xem mắt!" Hàn Ân cô bỗng thấy lòng điềm tĩnh lạ thường.

"Đừng vì bố..." Hàn Tư Thông nghẹn ngào.

Rời khỏi vai ông, Hàn Ân nhìn bố với vẻ mặt ôn hoà, như xem việc coi mắt là điều rất hiển nhiên.

"Không phải đâu, chỉ một phần vì bố, còn lại vì con." Hàn Ân mỉm cười, cô lấy tay ông đặt lên tay mình, rồi vỗ vỗ trấn an: "Bố bảo con đã sắp 25 tuổi rồi còn gì, đến lúc cũng phải lấy chồng chứ?! Mà con tin, người bố lựa chọn sẽ là người tốt!"

Hàn Tư Thông vuốt tóc Hàn Ân, tâm trạng rất đắn đo. Đúng là đôi lúc ông cũng ép cô vì bản thân ông, nhưng bây giờ nghĩ lại... thấy ông rất có lỗi.

"Tiểu Ân, bố xin lỗi..."

Lắc đầu, cô nguầy nguậy bác bỏ: "Không đâu, bố rất nói đúng. Chuyện tình cảm của con nên dừng lại từ lâu, chỉ vì con bướng bỉnh không chấp nhận."

"Mà người bố muốn con xem mắt là ai?" Cô đổi không khí.

"Là... Vương Tất Nhân con của chú Vương Ngạn." Ông vui vẻ trở lại, ông rất hài lòng nếu Vương Tất Nhân chịu làm con rể của ông.

"Nhưng mà anh ấy có chịu xem mắt con không đấy?" Hàn Ân ngập ngừng, cô cũng lo lắng.

"Ngày mai con sẽ biết!" Hàn Tư Thông chắc chắn Vương Tất Nhân sẽ thích con gái mình.

Cái chủ ý xem mắt đúng là do ông và Vương Ngạn nghĩ ra, dù gì hai ông bây giờ đã là bạn thân, nên ghép đôi hai đứa con mình lại thành một đôi thì càng tốt, trở thành sui gia lại càng vui hơn.

Có lần ông cũng hơi lo lắng nên hỏi Vương Ngạn rằng Vương Tất Nhân sẽ chịu xem mắt con gái ông không?

Vương Ngạn ông ấy rất tự tin còn bảo: "Yên tâm! Nó chuẩn bị tiền để cưới vợ rồi, giờ chỉ cần con ông đồng ý một cái là xem ngày lành tháng tốt nữa thôi, ha ha."

Hàn Ân ngồi bên giường Hàn Tư Thông, nghe được tiếng thở đều của ông cô mới yên tâm trở về phòng mình.

Lòng cô đang rối ren. Lời bác sĩ cô không biết có nên tin không, nhưng cô nhìn đến thân hình ngày càng gầy gộc của bố mình lại xót xa. Cô muốn đưa ông đi chữa trị, mà tận năm trăm ngàn tệ, tiền đâu cô có nhiều như thế chứ? Tiền dành dụm hai năm nay của cô cũng chỉ hơn mười lăm ngàn tệ. Mỗi tháng cô gửi tiền về cho bố cũng hết năm trăm tệ, cô cũng đã cố gắng ăn kham khổ lắm mới để dành được bao nhiêu đó.

Còn chuyện xem mắt, đã chẳng còn quan trọng nữa, dù sao cũng chỉ là lấy chồng, trước sau gì cô cũng phải nghĩ đến chuyện này, sớm hơn dự định một tí xíu cũng không sao. Chỉ cần ở gần bố, chăm sóc bố chuyện gì cô cũng đồng ý.

Vì đối với cô, nếu không lấy được anh... thì lấy ai cũng chẳng là vấn đề to lớn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện