Tình Đầu Dành Hết Cho Anh
Chương 7: Hồi tưởng (1)
Hàn Ân năm vào trung học.
Trong suốt quá trình cô lớn lên, luôn có một bàn tay che chở cô hết mực. Đó là anh Tiểu Bạch. Người cô thầm yêu trộm nhớ.
Nhưng cô biết, đối với anh Tiểu Bạch, cô chỉ là đứa em gái. Cô nhìn trong ánh mắt anh, luôn ánh lên nét yêu thương chiều chuộng cô, cô muốn gì được đó, lúc cô làm sai anh luôn xoa đầu cô rồi cười bỏ qua.
Bạch Phí Ưu năm đó vừa xong đại học, về công ty Bạch thị tiếp nhận chức phó giám đốc công ty.
Anh luôn lịch lãm với bộ đồ vest trang trọng. Chàng trai cô để ý từ khi nhỏ đến lớn, đã trở nên đẹp trai, lãng tử đến hớp hồn không biết bao nhiêu cô gái.
Một hôm, cô liều mình cúp học đến công ty Bạch thị tham quan. Cô không báo cho anh. Anh có làm chiếc thẻ để cô tiện ra vào không cần thông báo anh. Trên thẻ chỉ có tên cô với chữ ký của anh thôi. Anh bảo rằng: “Tiểu Ân cứ đeo tấm thẻ này vào, em muốn đi đâu ở Bạch thị cũng không ai nói gì.”
“Em không vào đâu. Ngại lắm.” Cô cứ lắc đầu nũng nịu.
Bạch Phí Ưu cười tươi rồi nhéo vào má cô “Vậy Tiểu Ân cứ giữ thẻ đi, khi nào suy nghĩ lại cứ đến công ty anh tham quan.”
Vì cô đang chuẩn bị làm bài thực tập tự do ở trường nên cô đang rối bù đầu. Bạch Phí Ưu biết được, bảo cô cứ lên công ty anh tham quan rồi tiện làm bài thực tập cho dễ.
Mà cô cứ ngại ngùng không chịu đi, như thế rất kỳ. Cứ làm phiền anh mãi.
Thế mà hôm đó, cô nghe bạn bè bảo, những chàng trai đã có sự nghiệp riêng, đẹp trai, rất dễ bị quyến rũ bởi nhiều cô gái đẹp, nhất là những cô gái chính chắn. Cô nghĩ đến Bạch Phí Ưu, cũng nhớ vài lần qua bên nhà anh có vài cô gái điện thoại, nhưng anh không nghe máy. Có lần cô gái đó đến trước cửa nhà anh đợi nữa. Mai mắn hôm đó anh đi công tác hai ngày, nên cô ta hụt hẫng rồi bỏ về.
Dạo đó, Bạch Phí Ưu nổi tiếng. Bức hình anh bận áo sơ mi trắng cùng chiếc quần âu, đang lúi cúi nhắn tin. Anh đứng bên chiếc xe hơi trắng của mình, trên tay còn cầm ly trà sữa mua cho cô.
Một cô học sinh chụp lại được, đăng lên diễn đàn tuổi teen, thế là anh được hàng vạn cô gái biết đến. Cô tức lắm, nhưng chẳng làm gì được, ai biểu cô chính là người sai anh đi mua trà sữa cho mình cơ chứ? (T_T)
Cô bước đến công ty anh, đưa chiếc thẻ anh làm cho cô với lễ tân, cô ta nhìn thấy được tấm thẻ có chữ ký phó giám đốc nên từ khuôn mặt khó chịu liền chuyển sang niềm nở chào hỏi.
Hàn Ân bảo không cần thông báo cho Bạch Phí Ưu, chỉ cần cho cô biết anh ở lầu mấy cô sẽ tự lên. Cô gái lễ tân dạ vâng chỉ tầng 18, cô chỉ gật đầu cám ơn rồi bước vào thang máy.
Cô đứng trước cánh cửa văn phòng có ghi ba từ Phó giám đốc. Hề, chắc anh sẽ bất ngờ lắm đây.
Cô nhẹ nhàng mở chốt cửa. Không khoá! Ở trong vọng ra tiếng nói của Bạch Phí Ưu và Crow. Nên cô im lặng nghe, không vào. Cô chỉ tính nào hai người nói về công việc xong, vào không muộn.
Crow chìa bộ hồ sơ xuống bàn cho Bạch Phí Ưu “Cậu chủ, bên Tokyo báo tin, cuộc sát hạch đã xong.”
Bạch Phí Ưu nhìn đống sổ sách chất chồng cao “Được, cứ thông báo cho cho chú Đa là được.
“Vâng.”
Tiếng reo từ điện thoại của Bạch Phí Ưu vang lên. Anh hơi căng thẳng.
“Cậu ra ngoài được rồi.”
Crow gật đầu bước ra. Khoang, cửa mở khi nào? Anh ra xem thử thì một cô nhóc tinh nghịch kéo tay anh rồi “suỵt“. Cô nhóc đưa ngón tay ngay miệng, ý bảo anh đừng lên tiếng.
Crow ngạc nhiên, hỏi nhỏ “Tiểu Ân, em đến đây làm gì?”
“Đến trải nghiệm và làm bài thực tập.” Hàn Ân đâu thể nói tại lòng cô lo lắng sợ anh Tiểu Bạch bị cướp mất nên đến xem tình hình được.
Crow à một tiếng “Thế sao em không vào đi, chắc cậu chủ mừng lắm đấy.”
Lắc đầu một cái, Hàn Ân bảo xíu nữa. Bây giờ cô không nên làm phiền anh Tiểu Bạch làm việc. Crow cũng gật đầu, hỏi cô có cần đi tham quan công ty không, anh sẽ dẫn cô đi.
“Không cần đâu. Em đi một mình cũng được. Anh Crow cứ đi làm việc của mình đi.”
Crow rất thích đôi mắt to tròn của Hàn Ân, khi cười lại rất xinh gái. Thế nên, anh quyết định sẽ lấy vợ là người châu Á.
Đợi Crow đi được xa, Hàn Ân ngó tai vào nghe tiếp. Cô cũng rất tò mò với công việc của Bạch Phí Ưu ra sao.
“Không cần!”
“Xin Phương tiểu thư tự trọng cho.”
“Haiz, tôi nói rồi. Tôi không muốn có người yêu ngay lúc này.”
“Hàn Ân tôi chỉ xem như em gái mình. Phương tiểu thư, cô không được làm tổn thương đến cô bé!!!”
“Tôi không có gì để nói với Phương tiểu thư cả. Tôi còn nhiều việc bận. Chào cô.”
Bạch Phí Ưu buông chiếc điện thoại xuống bàn. Dựa người về sau chiếc ghế xoay, nhắm mắt lại.
Anh xoa vần thái dương đang đau nhức liên tục, sao cô gái Phương Hạ Ngân không buông tha cho anh. Từ lúc gặp gỡ trong bar Ánh Đêm, cô ta cứ nằng nặc đòi gặp gỡ anh, vì cha cô ta là khách hàng mà anh đang nhắm đến, nên cũng vờ ậm ừ. Thế mà đã đeo bám anh không buông được ba tháng.
Còn ngoài cánh cửa văn phòng anh, là Hàn Ân đang mím môi, muốn bật cả máu.
Thì ra, đúng như cô nghĩ, anh chỉ xem cô là em gái. Thế nên anh chưa bao giờ dẫn cô đi đến nơi anh thích cả. Anh luôn bảo đó là bí mật rồi nhìn cô cười với đôi mắt ánh lên nét vui. Anh muốn đi đến nơi bí mật đó với người yêu đúng không? Cô suốt đời sẽ mãi là em gái anh chứ gì. Cô không cam lòng đâu nha.
Uất ức cô bật khóc. Cô chạy ùa về nhà rồi khóc một trận. Cô khóc rồi ngủ chẳng hay, khi đến chiều tàn, cô mới thức.
Nhìn mình trong gương, mắt sưng cả lên. Tại tên Bạch Phí Ưu độc ác đó chứ ai. Cô sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa.
Bạch Phí Ưu về đến nhà mình là đã hơn 8 giờ tối. Anh có mua cho Hàn Ân một hộp gà rán và một ly trà sữa vị dâu cô thích nhất.
Anh chào Hàn Tư Thông, ông đang tưới vườn cây ở ngoài trời, rồi bước lên phòng Hàn Ân. Chỉ thấy chốt cả khoá cửa. Anh gõ bao nhiêu lần cũng không nghe tiếng trả lời. Thấy lạ, nên anh đã xin chìa khoá sơ cua phòng Hàn Ân từ cha cô.
Mở cửa ra chỉ là một màu đen, anh bật công tác điện, thấy Hàn Ân đang cuộn tròn mình trong chăn.
Lúc này tâm tình anh mới trở lại bình thường. Anh phì cười mình một cái, chỉ vì Hàn Ân không trả lời mà anh đã lo đến quên tháo cả giầy.
“Tiểu Ân, dậy đi. Anh có mua đồ ăn Tiểu Ân thích đây.”
Bạch Phí Ưu để đồ ăn trên bàn học của Hàn Ân, rồi anh ngồi xuống giường cô, kéo cô khỏi tắm chăn.
Hàn Ân đang cuốn chăn, vì bị kéo nên xoay tròn lại trước mặt Bạch Phí Ưu, với đôi mắt sưng đỏ. Trên đôi mắt còn ướt đẫm nước mắt.
Bạch Phí Ưu hốt hoảng. Mặt Hàn Ân trắng bệch, môi có bật máu. Cô bị làm sao vậy?
“Tiểu Ân, em làm sao vậy?”
Hàn Ân chỉ lắc đầu. Nước mắt cô vẫn chảy.
“Nói cho anh biết đi, em làm sao vậy?”
Cô vẫn cự tuyệt nói. Anh chỉ thấy nước mắt cô càng ngày càng rơi nhiều.
Hàn Ân cô không lẽ nói cho anh biết rằng, cô biết anh không yêu cô, chỉ xem cô là em gái. Thế nên cô khóc.
Cô đẩy anh ra. Ấm ức mở tròn mắt nhìn anh. “Bạch Phí Ưu, anh ra khỏi phòng em đi.”
“Tiểu Ân, cho anh biết lí do?” Bạch Phí Ưu lòng đã nóng như lửa đổ. Cô gái này, em đang bị gì vậy?
“Không lí do gì cả! Em không muốn thấy mặt anh. Anh về đi.”
Bạch Phí Ưu kiên quyết “Anh không đi. Trừ khi cho anh biết lí do.”
Hàn Ân biết tính Bạch Phí Ưu làm gì là cứng đầu lắm, cô biết anh từ nhỏ đến lớn mà.
“Anh Tiểu Bạch nếu còn xem em là em gái anh, anh về đi. Em muốn được nghỉ ngơi.”
Lại là em gái! Anh nghe mà đau nhói trong lòng. Cô lúc nào cũng xem anh như người anh trai thôi sao?
“Anh không đi.”
Hàn Ân bất lực thở dài “Thôi được rồi, em nói là được chứ gì.”
“Sáng nay em bị điểm kém môn thể dục dụng cụ. Lại còn bị kiểm điểm trước lớp. Bọn con trai lại trêu chọc em. Uất ức nên em khóc. Được chưa?” Hàn Ân biện hộ đại lí do nào đó.
Bạch Phí Ưu tin tưởng lời nói của Hàn Ân. Vì thực chất, Hàn Ân rất yếu môn thể dục. Bằng chứng là chạy bộ sáng với anh một ngày thôi đã đau chân không đi nổi.
Cô gái này, lúc nào cũng làm anh cứ thấp thỏm không yên. Anh xoa đầu cô “Thôi Tiểu Ân đi rửa mặt rồi ra ăn gà rán và trà sữa dâu em thích nhất đi.”
Sao lúc này Hàn Ân lại chẳng vui nổi với cái xoa đầu yêu thương kia của anh.
“Anh Tiểu Bạch về nhà nghỉ ngơi đi. Tí nữa em sẽ ăn sau.”
Bạch Phí Ưu cũng ừ, rồi dặn dò vài thứ xong mới đóng cửa phòng Hàn Ân rồi về nhà.
Trong suốt quá trình cô lớn lên, luôn có một bàn tay che chở cô hết mực. Đó là anh Tiểu Bạch. Người cô thầm yêu trộm nhớ.
Nhưng cô biết, đối với anh Tiểu Bạch, cô chỉ là đứa em gái. Cô nhìn trong ánh mắt anh, luôn ánh lên nét yêu thương chiều chuộng cô, cô muốn gì được đó, lúc cô làm sai anh luôn xoa đầu cô rồi cười bỏ qua.
Bạch Phí Ưu năm đó vừa xong đại học, về công ty Bạch thị tiếp nhận chức phó giám đốc công ty.
Anh luôn lịch lãm với bộ đồ vest trang trọng. Chàng trai cô để ý từ khi nhỏ đến lớn, đã trở nên đẹp trai, lãng tử đến hớp hồn không biết bao nhiêu cô gái.
Một hôm, cô liều mình cúp học đến công ty Bạch thị tham quan. Cô không báo cho anh. Anh có làm chiếc thẻ để cô tiện ra vào không cần thông báo anh. Trên thẻ chỉ có tên cô với chữ ký của anh thôi. Anh bảo rằng: “Tiểu Ân cứ đeo tấm thẻ này vào, em muốn đi đâu ở Bạch thị cũng không ai nói gì.”
“Em không vào đâu. Ngại lắm.” Cô cứ lắc đầu nũng nịu.
Bạch Phí Ưu cười tươi rồi nhéo vào má cô “Vậy Tiểu Ân cứ giữ thẻ đi, khi nào suy nghĩ lại cứ đến công ty anh tham quan.”
Vì cô đang chuẩn bị làm bài thực tập tự do ở trường nên cô đang rối bù đầu. Bạch Phí Ưu biết được, bảo cô cứ lên công ty anh tham quan rồi tiện làm bài thực tập cho dễ.
Mà cô cứ ngại ngùng không chịu đi, như thế rất kỳ. Cứ làm phiền anh mãi.
Thế mà hôm đó, cô nghe bạn bè bảo, những chàng trai đã có sự nghiệp riêng, đẹp trai, rất dễ bị quyến rũ bởi nhiều cô gái đẹp, nhất là những cô gái chính chắn. Cô nghĩ đến Bạch Phí Ưu, cũng nhớ vài lần qua bên nhà anh có vài cô gái điện thoại, nhưng anh không nghe máy. Có lần cô gái đó đến trước cửa nhà anh đợi nữa. Mai mắn hôm đó anh đi công tác hai ngày, nên cô ta hụt hẫng rồi bỏ về.
Dạo đó, Bạch Phí Ưu nổi tiếng. Bức hình anh bận áo sơ mi trắng cùng chiếc quần âu, đang lúi cúi nhắn tin. Anh đứng bên chiếc xe hơi trắng của mình, trên tay còn cầm ly trà sữa mua cho cô.
Một cô học sinh chụp lại được, đăng lên diễn đàn tuổi teen, thế là anh được hàng vạn cô gái biết đến. Cô tức lắm, nhưng chẳng làm gì được, ai biểu cô chính là người sai anh đi mua trà sữa cho mình cơ chứ? (T_T)
Cô bước đến công ty anh, đưa chiếc thẻ anh làm cho cô với lễ tân, cô ta nhìn thấy được tấm thẻ có chữ ký phó giám đốc nên từ khuôn mặt khó chịu liền chuyển sang niềm nở chào hỏi.
Hàn Ân bảo không cần thông báo cho Bạch Phí Ưu, chỉ cần cho cô biết anh ở lầu mấy cô sẽ tự lên. Cô gái lễ tân dạ vâng chỉ tầng 18, cô chỉ gật đầu cám ơn rồi bước vào thang máy.
Cô đứng trước cánh cửa văn phòng có ghi ba từ Phó giám đốc. Hề, chắc anh sẽ bất ngờ lắm đây.
Cô nhẹ nhàng mở chốt cửa. Không khoá! Ở trong vọng ra tiếng nói của Bạch Phí Ưu và Crow. Nên cô im lặng nghe, không vào. Cô chỉ tính nào hai người nói về công việc xong, vào không muộn.
Crow chìa bộ hồ sơ xuống bàn cho Bạch Phí Ưu “Cậu chủ, bên Tokyo báo tin, cuộc sát hạch đã xong.”
Bạch Phí Ưu nhìn đống sổ sách chất chồng cao “Được, cứ thông báo cho cho chú Đa là được.
“Vâng.”
Tiếng reo từ điện thoại của Bạch Phí Ưu vang lên. Anh hơi căng thẳng.
“Cậu ra ngoài được rồi.”
Crow gật đầu bước ra. Khoang, cửa mở khi nào? Anh ra xem thử thì một cô nhóc tinh nghịch kéo tay anh rồi “suỵt“. Cô nhóc đưa ngón tay ngay miệng, ý bảo anh đừng lên tiếng.
Crow ngạc nhiên, hỏi nhỏ “Tiểu Ân, em đến đây làm gì?”
“Đến trải nghiệm và làm bài thực tập.” Hàn Ân đâu thể nói tại lòng cô lo lắng sợ anh Tiểu Bạch bị cướp mất nên đến xem tình hình được.
Crow à một tiếng “Thế sao em không vào đi, chắc cậu chủ mừng lắm đấy.”
Lắc đầu một cái, Hàn Ân bảo xíu nữa. Bây giờ cô không nên làm phiền anh Tiểu Bạch làm việc. Crow cũng gật đầu, hỏi cô có cần đi tham quan công ty không, anh sẽ dẫn cô đi.
“Không cần đâu. Em đi một mình cũng được. Anh Crow cứ đi làm việc của mình đi.”
Crow rất thích đôi mắt to tròn của Hàn Ân, khi cười lại rất xinh gái. Thế nên, anh quyết định sẽ lấy vợ là người châu Á.
Đợi Crow đi được xa, Hàn Ân ngó tai vào nghe tiếp. Cô cũng rất tò mò với công việc của Bạch Phí Ưu ra sao.
“Không cần!”
“Xin Phương tiểu thư tự trọng cho.”
“Haiz, tôi nói rồi. Tôi không muốn có người yêu ngay lúc này.”
“Hàn Ân tôi chỉ xem như em gái mình. Phương tiểu thư, cô không được làm tổn thương đến cô bé!!!”
“Tôi không có gì để nói với Phương tiểu thư cả. Tôi còn nhiều việc bận. Chào cô.”
Bạch Phí Ưu buông chiếc điện thoại xuống bàn. Dựa người về sau chiếc ghế xoay, nhắm mắt lại.
Anh xoa vần thái dương đang đau nhức liên tục, sao cô gái Phương Hạ Ngân không buông tha cho anh. Từ lúc gặp gỡ trong bar Ánh Đêm, cô ta cứ nằng nặc đòi gặp gỡ anh, vì cha cô ta là khách hàng mà anh đang nhắm đến, nên cũng vờ ậm ừ. Thế mà đã đeo bám anh không buông được ba tháng.
Còn ngoài cánh cửa văn phòng anh, là Hàn Ân đang mím môi, muốn bật cả máu.
Thì ra, đúng như cô nghĩ, anh chỉ xem cô là em gái. Thế nên anh chưa bao giờ dẫn cô đi đến nơi anh thích cả. Anh luôn bảo đó là bí mật rồi nhìn cô cười với đôi mắt ánh lên nét vui. Anh muốn đi đến nơi bí mật đó với người yêu đúng không? Cô suốt đời sẽ mãi là em gái anh chứ gì. Cô không cam lòng đâu nha.
Uất ức cô bật khóc. Cô chạy ùa về nhà rồi khóc một trận. Cô khóc rồi ngủ chẳng hay, khi đến chiều tàn, cô mới thức.
Nhìn mình trong gương, mắt sưng cả lên. Tại tên Bạch Phí Ưu độc ác đó chứ ai. Cô sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa.
Bạch Phí Ưu về đến nhà mình là đã hơn 8 giờ tối. Anh có mua cho Hàn Ân một hộp gà rán và một ly trà sữa vị dâu cô thích nhất.
Anh chào Hàn Tư Thông, ông đang tưới vườn cây ở ngoài trời, rồi bước lên phòng Hàn Ân. Chỉ thấy chốt cả khoá cửa. Anh gõ bao nhiêu lần cũng không nghe tiếng trả lời. Thấy lạ, nên anh đã xin chìa khoá sơ cua phòng Hàn Ân từ cha cô.
Mở cửa ra chỉ là một màu đen, anh bật công tác điện, thấy Hàn Ân đang cuộn tròn mình trong chăn.
Lúc này tâm tình anh mới trở lại bình thường. Anh phì cười mình một cái, chỉ vì Hàn Ân không trả lời mà anh đã lo đến quên tháo cả giầy.
“Tiểu Ân, dậy đi. Anh có mua đồ ăn Tiểu Ân thích đây.”
Bạch Phí Ưu để đồ ăn trên bàn học của Hàn Ân, rồi anh ngồi xuống giường cô, kéo cô khỏi tắm chăn.
Hàn Ân đang cuốn chăn, vì bị kéo nên xoay tròn lại trước mặt Bạch Phí Ưu, với đôi mắt sưng đỏ. Trên đôi mắt còn ướt đẫm nước mắt.
Bạch Phí Ưu hốt hoảng. Mặt Hàn Ân trắng bệch, môi có bật máu. Cô bị làm sao vậy?
“Tiểu Ân, em làm sao vậy?”
Hàn Ân chỉ lắc đầu. Nước mắt cô vẫn chảy.
“Nói cho anh biết đi, em làm sao vậy?”
Cô vẫn cự tuyệt nói. Anh chỉ thấy nước mắt cô càng ngày càng rơi nhiều.
Hàn Ân cô không lẽ nói cho anh biết rằng, cô biết anh không yêu cô, chỉ xem cô là em gái. Thế nên cô khóc.
Cô đẩy anh ra. Ấm ức mở tròn mắt nhìn anh. “Bạch Phí Ưu, anh ra khỏi phòng em đi.”
“Tiểu Ân, cho anh biết lí do?” Bạch Phí Ưu lòng đã nóng như lửa đổ. Cô gái này, em đang bị gì vậy?
“Không lí do gì cả! Em không muốn thấy mặt anh. Anh về đi.”
Bạch Phí Ưu kiên quyết “Anh không đi. Trừ khi cho anh biết lí do.”
Hàn Ân biết tính Bạch Phí Ưu làm gì là cứng đầu lắm, cô biết anh từ nhỏ đến lớn mà.
“Anh Tiểu Bạch nếu còn xem em là em gái anh, anh về đi. Em muốn được nghỉ ngơi.”
Lại là em gái! Anh nghe mà đau nhói trong lòng. Cô lúc nào cũng xem anh như người anh trai thôi sao?
“Anh không đi.”
Hàn Ân bất lực thở dài “Thôi được rồi, em nói là được chứ gì.”
“Sáng nay em bị điểm kém môn thể dục dụng cụ. Lại còn bị kiểm điểm trước lớp. Bọn con trai lại trêu chọc em. Uất ức nên em khóc. Được chưa?” Hàn Ân biện hộ đại lí do nào đó.
Bạch Phí Ưu tin tưởng lời nói của Hàn Ân. Vì thực chất, Hàn Ân rất yếu môn thể dục. Bằng chứng là chạy bộ sáng với anh một ngày thôi đã đau chân không đi nổi.
Cô gái này, lúc nào cũng làm anh cứ thấp thỏm không yên. Anh xoa đầu cô “Thôi Tiểu Ân đi rửa mặt rồi ra ăn gà rán và trà sữa dâu em thích nhất đi.”
Sao lúc này Hàn Ân lại chẳng vui nổi với cái xoa đầu yêu thương kia của anh.
“Anh Tiểu Bạch về nhà nghỉ ngơi đi. Tí nữa em sẽ ăn sau.”
Bạch Phí Ưu cũng ừ, rồi dặn dò vài thứ xong mới đóng cửa phòng Hàn Ân rồi về nhà.
Bình luận truyện