Tình Định Lãnh Nam
Chương 18: Kết thúc
Ngoài cửa có một thân hình nam nhân to lớn trưởng,đang không ngừng đi qua đi lại.
"Chết tiệt…… Sao sinh lâu như thế!"
Úy Nguyên Khánh liên tục phun ra gầm kêu, hai tay để trong ngực, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy sơ trưởng thanh tì, có vẻ lúng túng không thôi.
"A…… Đau quá…… Ta không cần sinh!" Cơ Nhạn Nhi đau kêu ra tiếng,mồ hôi làm ướt áo lót, khuôn mặt nhỏ nhắn vì dùng sức mà đỏ lên.
"Dùng sức a! Cục cưng cũng sắp đi ra!" Thanh âm bà mụ vang lên, không ngừng cổ vũ giúp nàng.
Nghe được nữ nhân âu yếm thét chói tai, làm cho Úy Nguyên Khánh rốt cuộc không thể chờ đợi muốn phá cửa mà vào.
"Chủ gia…… Không thể đi vào nha!" Lỗ lão ý đồ ngăn cản Úy Nguyên Khánh điên cuồng, nhưng Úy Nguyên Khánh một câu cũng không nghe vào, thầm nghĩ bồi ở bên người Cơ Nhạn Nhi.
Hắn một cước đá văng cửa phòng, thẳng hướng phòng ngủ.
"Chủ gia!Người sao vào được?Nam nhân không thể vào a!"Tiểu Thúy vội vàng nói.
"Tránh ra, ta muốn ở bên Nhạn Nhi." Úy Nguyên Khánh đẩy ra Tiểu Thúy che ở đằng trước, đi nhanh về phía trước.
"A……" Cơ Nhạn Nhi lên tiếng kêu to, phi thường thống khổ.
"Nhạn Nhi!"Thấy thân mình nho nhỏ của nàng lại muốn tiếp nhận nguy hiểm, tâm hắn gắt gao bị nhéo, hận không thể thay thế nàng chịu thống khổ.
"Khánh ca ca…… Huynh là đại phôi đản…… A……"
Nhìn thấy người khởi xướng làm cho nàng đau lâu như thế, Cơ Nhạn Nhi nhịn không được mượn cớ kêu to để dời đi đau đớn.Úy Nguyên Khánh cầm tay nhỏ bé rét run của nàng, trong mắt chứa đầy thương tiếc,"Thực xin lỗi…… Nhạn Nhi."
Rồi mới chuyển hướng bà mụ, hung tợn nói:"Vì cái gì mà lâu như thế? Nếu nàng có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng đừng muốn sống!"
"Dạ, dạ!" Bà mụ vẻ mặt kinh sợ, đành phải càng thêm ra sức thực giục sản phụ mở ra bụng.
Cơ Nhạn Nhi đã đau đến mức không kêu được,chỉ có nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, đầu ngón tay hung hăng đâm sâu vào tay hắn, lưu lại một đống dấu móng tay lộn xộn, nhưng hắn hoàn toàn không cảm giác được đau, tâm trí toàn bộ ở trên người nàng.Nhìn đến bộ dạng hắn mất hồn, nàng suy yếu mở miệng:"Muội còn tốt,huynh đừng lo lắng."
"Ta sao có thể không lo lắng? Ta hận không thể thay muội chịu đựng!" Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, nắm chặt tay nàng, muốn đem toàn bộ sực lực truyền cho nàng.
"Phu nhân, nhìn thấy đầu tiểu hài tử! Lại dùng chút lực a!"
Tiểu Thúy cùng tỳ nữ không ngừng vì Cơ Nhạn Nhi chà lau thân thể, để tránh nàng giảm nhiệt độ mà ngất.
"Tiểu thư, cố lên nha! Người chờ mong cục cưng đã thật lâu!" Tiểu Thúy có nước mắt nói.
Nhìn mọi người đều vì nàng cổ vũ, Cơ Nhạn Nhi đành phải lại dùng lực, không ngừng hít sâu.
"A……" Nàng dùng hết sức toàn thân, phát ra tiếng kêu lanh lảnh, rồi ngất đi.
Bà mụ cuối cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhìn oa nhi trên tay, nghĩ đến bản thân còn có được sống nhiều ngày, so với nam nhân trước mắt còn muốn cảm động hơn.
"Oa…… Oa……" Oa nhi vừa sinh ra lên tiếng khóc lớn, tựa hồ đối với bà mụ thô lỗ cảm thấy bất mãn,hoàn toàn di truyền tính tình của Úy Nguyên Khánh.
"Là cái nam hài!" Sau khi đem oa nhi tẩy rửa sạch,bà mụ ôm lấy.
Đáng tiếc Úy Nguyên Khánh ngay cả xem cũng không xem, ai bảo tiểu tử này làm cho nữ nhân hắn âu yếm ép buộc lâu như thế, huống chi còn muốn chia xẻ tình yêu của nàng!
"Đem hắn đưa cho bà vú." Hắn lạnh giọng phân phó.
Bà mụ cùng Tiểu Thúy và mọi người thức thời lui ra, lưu lại không gian trong phòng cho hai người yêu nhau.
Cơ Nhạn Nhi chậm rãi thanh tỉnh,tầm mắt mơ hồ chậm rãi rõ ràng,"Ân……"
"Muội tỉnh!" Nghe thấy nàng rên rỉ, Úy Nguyên Khánh vui sướng kêu to.
"Cục cưng đâu?" Nàng muốn nhìn đứa nhỏ,nên muốn đứng lên.
Úy Nguyên Khánh bàn tay to đè lại nàng, không cho nàng đứng lên,"Đợi một chút lại nhìn hắn, hiện tại có bà vú chiếu cố."
Thấy hai gò má nàng vốn không có chút máu dần dần khôi phục hồng nhuận, hốc mắt hắn hơi hơi ướt,cảm động đến tột cùng, có vẻ có chút bản thủ bản cước.Nàng không khỏi mỉm cười cười, nắm lại tay hắn,"Muội không sao."
"Ta nghĩ muội sẽ xa ta mà đi……"
"Sẽ không." Nàng trấn an nói,trong mắt có chút mỏi mệt.
"Nhạn Nhi, gả cho ta được không?"
Lần này hắn nhất định phải làm cho nàng gật đầu! Đã qua mấy tháng này, hắn nghĩ hết biện pháp muốn nàng đáp ứng, nàng lại như quyết tâm, dám không chịu.Nhìn hắn nhẫn nhịn đến bây giờ, nàng cũng không nghĩ lại tra tấn hắn, nhẹ nhàng vuốt cằm,"Ân!"
Có được nam nhân âu yếm cùng đứa nhỏ, nàng thật sự thực hạnh phúc!
"Chết tiệt…… Sao sinh lâu như thế!"
Úy Nguyên Khánh liên tục phun ra gầm kêu, hai tay để trong ngực, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy sơ trưởng thanh tì, có vẻ lúng túng không thôi.
"A…… Đau quá…… Ta không cần sinh!" Cơ Nhạn Nhi đau kêu ra tiếng,mồ hôi làm ướt áo lót, khuôn mặt nhỏ nhắn vì dùng sức mà đỏ lên.
"Dùng sức a! Cục cưng cũng sắp đi ra!" Thanh âm bà mụ vang lên, không ngừng cổ vũ giúp nàng.
Nghe được nữ nhân âu yếm thét chói tai, làm cho Úy Nguyên Khánh rốt cuộc không thể chờ đợi muốn phá cửa mà vào.
"Chủ gia…… Không thể đi vào nha!" Lỗ lão ý đồ ngăn cản Úy Nguyên Khánh điên cuồng, nhưng Úy Nguyên Khánh một câu cũng không nghe vào, thầm nghĩ bồi ở bên người Cơ Nhạn Nhi.
Hắn một cước đá văng cửa phòng, thẳng hướng phòng ngủ.
"Chủ gia!Người sao vào được?Nam nhân không thể vào a!"Tiểu Thúy vội vàng nói.
"Tránh ra, ta muốn ở bên Nhạn Nhi." Úy Nguyên Khánh đẩy ra Tiểu Thúy che ở đằng trước, đi nhanh về phía trước.
"A……" Cơ Nhạn Nhi lên tiếng kêu to, phi thường thống khổ.
"Nhạn Nhi!"Thấy thân mình nho nhỏ của nàng lại muốn tiếp nhận nguy hiểm, tâm hắn gắt gao bị nhéo, hận không thể thay thế nàng chịu thống khổ.
"Khánh ca ca…… Huynh là đại phôi đản…… A……"
Nhìn thấy người khởi xướng làm cho nàng đau lâu như thế, Cơ Nhạn Nhi nhịn không được mượn cớ kêu to để dời đi đau đớn.Úy Nguyên Khánh cầm tay nhỏ bé rét run của nàng, trong mắt chứa đầy thương tiếc,"Thực xin lỗi…… Nhạn Nhi."
Rồi mới chuyển hướng bà mụ, hung tợn nói:"Vì cái gì mà lâu như thế? Nếu nàng có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng đừng muốn sống!"
"Dạ, dạ!" Bà mụ vẻ mặt kinh sợ, đành phải càng thêm ra sức thực giục sản phụ mở ra bụng.
Cơ Nhạn Nhi đã đau đến mức không kêu được,chỉ có nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, đầu ngón tay hung hăng đâm sâu vào tay hắn, lưu lại một đống dấu móng tay lộn xộn, nhưng hắn hoàn toàn không cảm giác được đau, tâm trí toàn bộ ở trên người nàng.Nhìn đến bộ dạng hắn mất hồn, nàng suy yếu mở miệng:"Muội còn tốt,huynh đừng lo lắng."
"Ta sao có thể không lo lắng? Ta hận không thể thay muội chịu đựng!" Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, nắm chặt tay nàng, muốn đem toàn bộ sực lực truyền cho nàng.
"Phu nhân, nhìn thấy đầu tiểu hài tử! Lại dùng chút lực a!"
Tiểu Thúy cùng tỳ nữ không ngừng vì Cơ Nhạn Nhi chà lau thân thể, để tránh nàng giảm nhiệt độ mà ngất.
"Tiểu thư, cố lên nha! Người chờ mong cục cưng đã thật lâu!" Tiểu Thúy có nước mắt nói.
Nhìn mọi người đều vì nàng cổ vũ, Cơ Nhạn Nhi đành phải lại dùng lực, không ngừng hít sâu.
"A……" Nàng dùng hết sức toàn thân, phát ra tiếng kêu lanh lảnh, rồi ngất đi.
Bà mụ cuối cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhìn oa nhi trên tay, nghĩ đến bản thân còn có được sống nhiều ngày, so với nam nhân trước mắt còn muốn cảm động hơn.
"Oa…… Oa……" Oa nhi vừa sinh ra lên tiếng khóc lớn, tựa hồ đối với bà mụ thô lỗ cảm thấy bất mãn,hoàn toàn di truyền tính tình của Úy Nguyên Khánh.
"Là cái nam hài!" Sau khi đem oa nhi tẩy rửa sạch,bà mụ ôm lấy.
Đáng tiếc Úy Nguyên Khánh ngay cả xem cũng không xem, ai bảo tiểu tử này làm cho nữ nhân hắn âu yếm ép buộc lâu như thế, huống chi còn muốn chia xẻ tình yêu của nàng!
"Đem hắn đưa cho bà vú." Hắn lạnh giọng phân phó.
Bà mụ cùng Tiểu Thúy và mọi người thức thời lui ra, lưu lại không gian trong phòng cho hai người yêu nhau.
Cơ Nhạn Nhi chậm rãi thanh tỉnh,tầm mắt mơ hồ chậm rãi rõ ràng,"Ân……"
"Muội tỉnh!" Nghe thấy nàng rên rỉ, Úy Nguyên Khánh vui sướng kêu to.
"Cục cưng đâu?" Nàng muốn nhìn đứa nhỏ,nên muốn đứng lên.
Úy Nguyên Khánh bàn tay to đè lại nàng, không cho nàng đứng lên,"Đợi một chút lại nhìn hắn, hiện tại có bà vú chiếu cố."
Thấy hai gò má nàng vốn không có chút máu dần dần khôi phục hồng nhuận, hốc mắt hắn hơi hơi ướt,cảm động đến tột cùng, có vẻ có chút bản thủ bản cước.Nàng không khỏi mỉm cười cười, nắm lại tay hắn,"Muội không sao."
"Ta nghĩ muội sẽ xa ta mà đi……"
"Sẽ không." Nàng trấn an nói,trong mắt có chút mỏi mệt.
"Nhạn Nhi, gả cho ta được không?"
Lần này hắn nhất định phải làm cho nàng gật đầu! Đã qua mấy tháng này, hắn nghĩ hết biện pháp muốn nàng đáp ứng, nàng lại như quyết tâm, dám không chịu.Nhìn hắn nhẫn nhịn đến bây giờ, nàng cũng không nghĩ lại tra tấn hắn, nhẹ nhàng vuốt cằm,"Ân!"
Có được nam nhân âu yếm cùng đứa nhỏ, nàng thật sự thực hạnh phúc!
Bình luận truyện