Tình Dung Xuân Sam Mỏng

Chương 14: Tiểu ngốc tử



- ED: Han



Lan Húc trước nay chưa thấy qua Tề Trạm phát hỏa lớn đến vậy, lúc ấy hắn đem nàng chặn ngang bế lên, từ trên cao nhìn một vòng đám người đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt tựa như mây mù, cắn răng nhả ra từng chữ mà trách mắng: "Một đám người tiền hô hậu ủng đi theo còn để Hoàng hậu ngã xuống bậc thang, dùng các ngươi có ích gì! Đi lãnh năm mươi bản tử, sống sót liền coi như các ngươi mạng lớn."

Khí thế lạnh thấu xương của hắn khiến toàn bộ người quỳ rạp trên đất đều run bần bật, đến một câu cầu xin tha thứ cũng không dám nói. Đoan Vương đứng im ở một bên cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nàng tựa ở trong ngực hắn muốn mở miệng giải thích, bởi vì kỳ thật nàng cũng không thật sự ngã xuống đi. Kết quả bị hắn trừng mắt liếc một cái, bộ dáng chính là "ta cũng sẽ tính sổ với nàng sau".

Trong lòng nàng thấy có chút ủy khuất, người ta chân đều đau muốn chết chàng còn hung dữ như vậy!

Nhưng dù sao Hoàng Hậu lá gan cũng không lớn, nhìn đến sắc mặt hắn không tốt liền rụt cổ trở về, thẳng đến khi bị hắn ôm trở về tẩm cung cũng không dám mở miệng.

"Mắt cá chân phải của nương nương bị trật khớp, may mà không thương tổn đến gân cốt. Vi thần sẽ kê mấy đơn thuốc, trước cứ thoa ngoài da, đại khái qua mấy ngày sẽ có thể tiêu sưng giảm đau." Viện phán Thái y viện đã sớm được phân phó chờ ở trong cung, xem xét chỗ bị thương của Lan Húc xong liền được Đức Tự đưa lui ra.

Nàng ngồi ở trên nệm giường, Tề Trạm ngồi nghiêng người đối diện với nàng, lúc này hai chân nàng gác ở trên đùi hắn. Hai bàn chân nhỏ bị hắn nắm trong lòng bàn tay, chân trái còn không to bằng bàn tay hắn, giống như bánh gạo nếp mềm mịn oánh nhuận, còn chân phải lại sưng to một cục, trướng đau từng đợt.

Nàng liếc mắt thấy sắc mặt Hoàng đế bệ hạ không tốt, liền chỉ vào chân phải nói: " Hiện tại nó giống như một cái móng heo a".

Nàng vốn tưởng có thể làm hắn cười một cái, kết quả hắn ngẩng đầu, mặt không chút biểu tình mà nhìn nàng một cái, vẫn không nói một lời tiếp tục thoa thuốc cho nàng.

Lan Húc không ngừng cố gắng, vươn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng xoa thái dương hắn, thật cẩn thận mà mở miệng nói: "Kỳ thật cũng không đau lắm, thái y nói qua mấy ngày sẽ tốt lên mà."

Hắn có điểm muốn cười, động tác này của nàng thật ra hắn đã gặp rất nhiều lần, chỉ lúc nào làm sai mà không thể lý luận với người khác, nàng mới thường sờ sờ như vậy.

Nhìn đến biểu tình của hắn tựa như có điểm buông lỏng, nàng có chút cao hứng, kết quả lại tự tìm đường chết mà nói một câu: "Ít ra Đoan Vương điện hạ, may mà có hắn kéo ta đúng lúc nên cũng không ngã xuống a."

Tề Trạm trong lòng nổi lửa, thiếu chút thiêu hắn đến không còn tỉnh táo.

Hắn rất lưu loát mà băng bó tốt cho nàng, nói một câu "nàng hảo hảo nghỉ ngơi, buổi tối chờ ta trở lại xem", lại đem cung nhân cảnh cáo một phen, làm bọn họ phải chăm sóc Hoàng Hậu cẩn thận, tiếp theo liền xoay người rời đi.

Lan Húc nhìn bóng dáng sắc vàng sáng của hắn mà chu chu miệng, trước khi đi hắn cũng không thèm thân mật một chút với nàng, điều này trước nay chưa từng có nha.

Bất quá Hoàng Hậu tâm rất đại, nhìn nhìn chân phải mình bị băng bó, còn nhẹ cảm thán một câu "Hoàng thượng băng bó rất đẹp a, có thể là trước kia thời điểm ở quân doanh có rèn luyện qua đi"

Tề Trạm buồn bực ở Ngự Thư phòng phê tấu chương từ buổi trưa đến buổi tối, lại chờ đến tận khuya mới đi Tê Phượng Cung.

Vào nội thất liền nhìn thấy Lan Húc vẫn giống như buổi sáng, thản nhiên ngồi dựa lưng ở trên giường đợi hắn, trong tay còn cầm một quyển sách.

Nàng thấy hắn tiến vào, nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, cười tủm tỉm vươn hai cánh tay về phía hắn.

Xem bộ dáng này của nàng, oán khí trong lòng hắn bỗng tiêu tán hết hơn phân nửa, thực là không có tiền đồ! Đi qua đem nàng bế lên, lại theo chỉ huy của nàng đi đến bàn trang điểm. Hắn nghi hoặc mà ôm nàng ngồi lên ghế, nhìn nàng từ ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, mở ra là một hộp thuốc cao trắng nuột.

Nàng dùng ngón tay nắm lấy cằm hắn, hướng môi hắn bắt đầu bôi thuốc cao lên, ngoài miệng còn bắt đầu oán trách: "Môi đều khô hết rồi, ta không bôi cho chàng, chính bản thân chàng còn không nhớ để tự bôi sao?"

Hắn rũ nửa hàng mi dày đậm, cúi đầu nhìn nàng dưới ánh đèn, môi nàng rất đẹp, hình dạng như cánh hoa, cho dù không thoa son điểm phấn thì màu sắc vẫn hồng nhuận.

Ngón tay đã bôi xong, nàng liền rướn người lên hôn hắn, lại lấy lý do hoa mỹ: " Ta thay chàng xoa đều."

Buông cái hộp nhỏ, đôi tay nàng ôm cổ hắn, ngoan ngoãn mà xin hắn: "Đừng tức giận nữa được không?"

Hắn đã bị nàng làm cho hết giận hoàn toàn, nhưng vẫn có điểm không cam lòng hỏi lại: "Nàng cảm thấy ta vì lý gì mới tức giận?"

Lan Húc chớp chớp con ngươi trong sáng, liếc hắn, nhỏ giọng hỏi: "Bởi vì thiếp khiến bản thân bị thương sao? Lần sau sẽ cẩn thận mà."

Trong lòng hắn dở khóc dở cười, xem đi, ngươi còn cùng nàng so đo cái gì chứ? Tức giận nửa ngày nhưng nàng căn bản cũng không rõ, giống như đánh một quyền vào đệm bông vậy.

Tề Trạm xoa xoa đầu tóc mềm mại của nàng, thở dài một hơi: "Nàng thực là cái tiểu ngốc tử."

Lan Húc không phục, chọc chọc eo hắn: "Bệ hạ anh minh thần võ mỗi ngày đều ở cùng ta, quá ủy khuất người rồi."

Tề Trạm không nói nữa, nắm thật chặt cánh tay, cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mịn, phấn hồng của nàng.

Ngốc cũng không phải hoàn toàn không có lợi, tiểu ngốc tử này trong mắt chỉ có hắn, nhìn không tới những người khác.

ps Han: mấy nàng ngóng thịt thì từ từ nhe, 1 chương nữa nhaaaa:3....cùng hóng nào ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện