Tình Dung Xuân Sam Mỏng

Chương 8: Nàng tới ăn ta (thượng)



- ED: Han

Tề Trạm nhìn nhím nhỏ cuộn thành một đoàn ở góc giường lớn, ăn nói khép nép mà khuyên: " Húc Nhi, tha thứ cho ta được không, ta biết sai rồi".

Lan Húc lấy tay che lỗ tai: "Chàng không cần nói, ta ngủ rồi".

Bệ hạ trong lòng ăn khổ, lại vô kế khả thi*: "Ta để nàng đánh một trận cho nhuận khí? hửm?"

*vô kế khả thi: không có cách nào

Nàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, vẫn là không đáp lại lời hắn. Liền im lặng như vậy trong phút chốc, chính nàng không nhịn được rầu rĩ mà mở miệng: "Bọn họ kỳ thật là muốn chàng tuyển phi đi."

Nàng lại không phải là tiểu ngốc tử, các đại thần nào có quan tâm nhóm thân vương, quận vương thiếu hay không thiếu chính thê a, lấy cớ tuyển tú cho tôn thất nhưng thật ra ánh mắt nhìn chằm chằm vào hậu cung rất nhiều. Nàng kỳ thật đã hết giận phân nửa, khi nghĩ đến đây trong lòng lại có chút khổ sở.

Hắn vừa nghe nàng chịu phản ứng, chồm nhanh qua đem người kéo vào trong ngực, thuận tiện thổ lộ tranh công: "Bọn họ nói cái gì không quan trọng, ta chỉ nguyện ý muốn nàng".

Nàng nắm tay nhỏ, nhẹ đấm hắn một cái: "Hừ, Bệ hạ không sợ những đại thần đó làm ầm ĩ? Mỗi ngày đều nghe nói cái gì mưa móc dính đều, chẳng lẽ Bệ hạ không muốn hưởng tề nhân chi phúc?"

Tề Trạm trong lòng buồn cười, ngoài miệng lại nghiêm trang mà nói: "Trẫm đã cùng bọn hắn nói qua, Hoàng hậu đem long tinh trẫm ép đến khô, không cách nào ứng phó được những nữ nhân khác. Nếu còn nói nhiều liền cách chức lưu đày đến Nam Man đi"

Nàng bị lời nói thô tục của hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, duỗi tay định nhéo mặt hắn, lại bị hắn bắt được xoay người áp xuống dưới thân. Hắn còn dùng tay cù nhẹ eo nàng, thân mình nàng mẫn cảm lại sợ ngứa, nhất thời hi hi ha ha vừa cười vừa nháo, toàn bộ tẩm cung đều vọng tiếng nàng cười giòn.

Chờ thời điểm sau khi bị hắn hôn đến thở hổn hển, rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, nội y quần lót áo lót này nọ đã bị người xấu cởi bỏ ném xuống dưới giường.

Nàng ở phía dưới trơn bóng trần như nhộng, thân trên chỉ còn lại kiện yếm sắc vàng nhạt lỏng lẻo. Nút buộc trên cổ bị hắn giải khai, yếm duyên trực tiếp tuột xuống, lộ ra kiều đồn đầy đặn nửa che nửa lộ, cực kỳ mê người.

Nàng trơn trượt như cá nhỏ từ dưới thân hắn lách chui ra ngoài, lăn đến một bên giường liền ngồi dậy, kẹp chặt đùi ngọc thon dài, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trừng hắn: "Chàng buổi tối làm ta sợ còn chưa tính sổ đâu, ai nói sẽ để chàng ăn"

Tề Trạm nâng một bên khuỷu tay chống đầu, nửa nằm trên giường cười khẽ nhìn nàng: "Không cho ta ăn, vậy nàng tới ăn ta..thế nào?

----

Hai chân Lan Húc tách ra cưỡi ở trên eo Tề Trạm. Áo lót hắn buông lỏng, lộ ra mảng lớn cơ ngực màu đồng trần trụi. Nàng nhẹ nâng cằm, tràn đầy khí phách mà ra lệnh: "Đem áo trên cởi ra."

Tề Trạm chậm rì rì mà đem áo trên cởi ra, ném tới một bên, cười trầm ngâm mà nằm xuống, hai tay đan vào nhau đặt ở sau đầu. Hắn cũng nâng cằm, ngả ngớn mà hất, ý bảo yếm trên người nàng.

Nàng cắn cắn môi, mu bàn tay vươn tới phía sau kéo ra cái thắng kết* cuối cùng, yếm màu vàng nhạt liền tùy tiện rơi xuống, cặp nhũ tuyết trắng khỏa lõa vươn tới, chói lọi mà bại lộ trong mắt hắn.

*thắng kết: nút buộc

Ánh mắt hắn vòng vòng ở trên ngực nàng, hơi có chút tự đắc mà khen: "Tiểu cô nương của ta đã trưởng thành."

Nàng sắc mặt hồng hào, phỉ nhổ hắn đại lưu manh, mỗi ngày đều xoa nắn ngực của người ta, có thể nào không lớn sao. Lúc mới vừa gả, thời điểm đó còn bị hắn cười là quả đào nhỏ, thế nhưng còn không phải cũng vẫn sờ không buông tay.

Nàng cúi người bắt lấy hai tay hắn đặt lên ngực nàng, thậm chí nhẹ nhàng ở mu bàn tay hắn ấn một chút: "Ta đây liền để phu quân sờ sờ a."

Tiểu yêu tinh! Lửa nóng trong lòng hắn bị nàng dấy lên, động tác nắn bóp trên tay có chút thô lỗ.

Nàng cười kiều mị, cúi đầu khẽ hôn hầu kết hơi nhô ra của hắn. Quả nhiên thấy hầu kết gợi cảm hơi động động, ngay sau đó nghe được hắn hừ nhẹ một tiếng, thật mau lại nỗ lực khống chế được. Lan Húc thực vừa lòng, nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao hắn thích trêu đùa thân thể nàng, nàng thế nhưng cũng thích loại cảm giác khống chế này.

Môi nàng chuyển qua đường cong kiên nghị nơi cằm hắn, xúc cảm có chút thô giáp. Lại nhẹ nhàng gặm cắn một chút, duỗi lưỡi mềm khẽ liếm, cảm giác được những chỗ môi lưỡi đảo qua đều phi thường tinh mịn, chưa nhô ra chút râu nhỏ nào. Đại khái là phải tới sáng sớm, lúc người ngủ say chúng nó mới lặng lẽ ngoi lên.

Nàng chưa bao giờ nhận thức qua xúc cảm kỳ diệu này, khiến nàng cảm nhận được một tia gắn bó thâm mật lẫn nhau. Người nam nhân này, là vua của một nước, rõ ràng hắn chân dẫm vạn dặm giang sơn, tay nắm quyền lực tối cao, thời khắc này lại nằm dưới thân nàng, sủng nịnh mà nhìn nàng, thừa nhận nàng tinh tế vuốt ve hôn môi. Hắn là người của nàng, chỉ thuộc về nàng.

-ED: Han

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện