Tình Dương

Chương 5



Hắn mở mắt ra, chỉ nhìn thấy màu trắng. Hắn hơi trẻ con mà nhăn lại mi, thiên đường giống như vậy sao? Đỉnh đầu có một thanh âm ôn nhu vang lên.

“Tỉnh rồi sao?”

Hắn cố sức chuyển động cổ, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người kia. Hoá ra hắn còn sống. Hắn muốn nói cái gì đó, nhưng vừa mới hé miệng, cổ họng lại khô rát đau đớn.

Người kia sủng nịnh sờ sờ khuôn mặt của hắn.

“Lúc làm phẫu thuật phải gây tê toàn thân, nên ảnh hưởng đến khí quản. Ngươi tạm thời chưa nói được, trước tiên cứ nằm nghỉ ngơi đã.”

Hắn phát hiện trên người mình còn cắm mấy cái ống, hắn nghiêng đầu tiếp tục nhìn người kia. Người kia nhìn qua hơi tiều tuỵ, tóc hơi rối loạn, râu cũng chưa cạo, còn lôi thôi hơn so với bộ dáng lúc lưu lạc đầu đường xó chợ của hắn. Người kia cũng nhìn hắn, còn kéo tay hắn cọ xát vào má mình.

“Tạ ơn trời, vì ngươi còn sống.”

Đúng vậy, ta là một “Lạc Dương” biết nghe lời và thoả mãn nguyện vọng của y, nếu mất đi thì thật đáng tiếc.

Hắn bỗng cảm thấy mỏi mệt vô cùng, có lẽ hắn không nên tỉnh lại. Nếu hắn không tỉnh lại có khi còn tốt hơn.

Nhận thấy cảm xúc của hắn, người kia cúi người hỏi.

“Ngươi cảm thấy khó chịu sao? Có muốn uống nước không?”

Hắn chậm rãi lắc đầu. Người kia còn ôn nhu, cẩn thận săn sóc hơn cả lúc trước, có lẽ vì áy náy, có lẽ vì khuôn mặt rất giống Lạc Dương này.

Gian phòng bỗng nhiên trở nên trầm mặc, bàn tay của người kia nhẹ nhàng vuốt tóc của hắn, còn nhẹ giọng giải thích.

“May mắn không đâm đến gan. Bác sĩ nói chỉ cần chờ miệng vết thương lành lại là không có vấn đề gì lớn. Mấy ngày nay ngươi chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, ngươi cố chịu đựng một chút.”

“Chờ người khỏi hẳn, ta sẽ đi mua bánh trứng rán cho ngươi, được không?”

Hắn mở to mắt. Y còn nhớ rõ.

“À, còn nữa, ta mới mua cho ngươi một chiếc áo khoác màu lam, ngươi nhất định sẽ thích nó. Chờ khi nào ngươi khỏi hẳn liền mặc nó, có được không?”

Đôi mắt hắn mở thật to, bên trong nước mắt chảy xuống không ngừng. Y còn nhớ, đều nhớ.

Người kia kích động lau nước mắt cho hắn, nói.

“Lạc Thần, làm sao vậy? Ta đi gọi thấy thuốc nhé?”

Giây phút nghe thấy tên mình, nước mắt của hắn chảy càng nhiều. Hai chữ kia theo miệng của người kia phát ra, đầy nhịp điệu, hoá ra nghe lại tốt như vậy. Lạc Thần, y gọi Lạc Thần. Hắn lôi kéo tay áo của người kia không buông, nước mắt nước mũi còn làm cho cổ tay áo của y bẩn hết.

Hắn biết, bộ dạng của mình bây giờ nhất định rất khó coi. Nhưng hắn không quan tâm. Hắn muốn cho người kia biết, đây chính là bộ dáng của Lạc Thần khi khóc. Người kia cúi xuống, ôm hắn, không ngừng bên tai hắn nói: Lạc Thần, Lạc Thần của ta.

Hắn không để ý đến đống dây dợ ống tiêm trên tay, gắt gao ôm lấy thân thể ấm áp của người kia. Như thế này, hắn có thể chờ mong điều gì không?

Ta là Lạc Thần, ta không phải là cái bóng của mặt trời, ta là một ngôi sao, ta cũng sẽ phát ra ánh sáng của chính mình. Ngươi có nguyện ý chấp nhận ta không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện