Chương 12
Ngồi xuống tán gẫu một chút, Trần Thành biết được nữ tử mang lục y này gọi là Lục Trúc, là lão bản của tiệm rượu Thiên Nhất này. Nhìn thấy nàng tuổi còn trẻ lại làm lão bản tại tiệm rượu xa hoa, Trần Thành trong lòng nghĩ: "Đây nhất định là con nhà giàu, bằng không không thể nào mở nổi tửu lâu lớn như vậy". Trần Thành nghĩ như vậy, thoạt nhìn nàng cũng có điểm ngây thơ cùng đơn thuần, nếu đổi thành kẻ khác, nhất định cũng sẽ nghĩ: Vị nữ tử này sau lưng có chỗ dựa thật vững chắc.
"Lục Trúc cô nương, ngươi nói chúng ta lúc trước từng quen biết sao?". Đối với chuyện này, Trần Thành vẫn rất tò mò.
Lục Trúc đáy lòng nhanh chóng suy tư, sau đó liền nói dối: "Có một ngày, Tiết thiếu chủ một mình một ngựa đến Thiên Nhất uống rượu, hình như trong cõi lòng đầy tâm sự, mãnh liệt rót rượu, kết quả uống rất nhiều rượu, nhưng lại nói quên mang ngân lượng, tiểu nhị chúng ta không hiểu chuyện, liền giữ chặt Tiết thiếu chủ không cho đi, sau đó ta đến thấy ngươi một bộ dạng say khướt, nhìn cũng không giống người ăn quỵch, liền đuổi tiểu nhị đi, chuẩn bị cho ngươi một gian phòng thượng hạng, như vậy chúng ta liền quen biết nhau".
Nghe lí do của Lục Trúc, trong lòng ba người còn lại có chút phản ánh. Trần Thành lại bỗng cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng thầm mắng Tiết Hoàng Sanh. Chu Nham thì lại lộ vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì hắn nhận thức sư huynh không phải loại người như thế. Mà trong lòng Tuyết Tình sớm đã cười đến nở hoa, nha đầu kia đang nói dối, coi như nói dối, cũng không quên đem mình thành người tốt.
"Lục Trúc cô nương, ta mời ngươi một ly, cảm ơn hảo tâm của ngươi". Trần Thành hiểu được, chỉ có dũng cảm thừa nhận mới có thể vì chính mình giải thích, vì thế chủ động mời rượu Lục Trúc để cảm tạ.
"Đâu có đâu có, chúng ta đều là lão bằng hữu, không cần khách khí như thế." Lục Trúc bưng chén rượu lên, hào sảng uống một hơi cạn sạch.
"Tiết thiếu chủ, vì sao gần mấy tháng cũng không thấy ngươi đến Thiên Nhất ta? Ngươi đang bận chuyện gì? Thế nên mới không chừa ra chút thời gian tìm lão hữu này uống rượu ." Lục Trúc bắt đầu tiến nhập vấn đề chính.
"Nào có, ta vốn rất nhàn rỗi, bây giờ không phải là đến đây sao?" Trần Thành cố ý tránh chuyện vấn đề lúc chưa đến, bởi vì nàng không biết nói như thế nào.
"Kia một khi đã như vậy, lại không tới tìm ta uống rượu, có phải hay không không có ý định cho ta làm bằng hữu." Lục Trúc nói chuyện hùng hổ doạ người, nàng cũng sẽ không để Trần Thành kịp nói dối.
"Làm sao như vậy được! Cái kia, bởi vì ta bệnh nặng một hồi thôi! Bệnh nguy kịch, ở Quỷ Môn quan du lịch một chuyến, cho nên. . ." Trần Thành cảm thấy được chuyện mất tích của Tiết Hoàng Sanh có liên quan đến khải tâm kiếm phổ, vẫn là càng ít người biết càng tốt, còn nữa, đối với người không trong chốn võ lâm như Lục Trúc, nàng cảm thấy càng không cần phải cho nàng biết, cho nên liền nói bừa một phen, nhưng ai biết, Lục Trúc không phải người khác, sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Ngươi gạt người, trong chốn giang hồ có đồn đãi ngươi mất tích mấy tháng, gần đây mới trở về núi trang."
". . ." Chỉ một câu nhưng làm Trần Thành há hốc mồm, nửa ngày nhả không ra nửa chữ, đáy lòng thẳng băng, cái này họa lớn, ta đây không phải trợn mắt nói lời bịa đặt, sau đó bị người vạch trần sao?.
Nghe Lục Trúc hỏi như thế, lại chứng kiến biểu tình kinh ngạc của Trần Thành, Tuyết Tình cảm thấy đặc biệt thích thú, trong lòng đối với Lục Trúc nha đầu kia đã bất đắc dĩ, nay lại là bội phục.
"Lục Trúc cô nương, sư huynh không phải cố ý lừa gạt ngươi, chính là sư huynh mất tích là chuyện trọng đại, không biết tốt hơn." Chu Nham nhanh chóng thay Trần Thành giải vây.
Nhưng là Trần Thành là người như thế nào!.Trường hợp như vậy sao làm khó được nàng. Kết quả là, Trần Thành lắc đầu tự giễu: "Ai! Thật là mất mặt, thế là ai cũng biết, đường đường là thiếu chủ của Tiết gia trang, một thân võ công lại bị rơi xuống núi cùng mất tích, nói ra thật sự là mất mặt cả dòng họ".
Lục Trúc không nghĩ tới Trần Thành sẽ nói như thế, trực tiếp đem lời nàng vừa nói chận lại, nếu nàng tiếp tục truy vấn việc mất tích, cũng không để lại cho nàng mặt mũi, đã là bằng hữu sao lại hỏi nhiều vấn đề như vậy, cho nên có nhiều uẩn khúc vẫn không có biện pháp truy vấn.
Trần Thành sau khi nói xong, nhanh chóng nói sang chuyện khác, nàng muốn xóa vấn đề của Lục Trúc triệt để: "Tuyết Tình cô nương, ngươi là người của Bích Hải cung sao?".
Tuyết tình không biết vì sao hắn đột nhiên hỏi như vậy, vẫn là gật đầu.
"Ta nghe nói Bích Hải cung đệ tử mỗi người võ công cao cường, trong chốn giang hồ có rất ít người dám đắc tội, hiện tại chúng ta là bằng hữu, nhờ hồng phúc của ngươi, không ai dám khi dễ ta." Trần Thành trong lòng thầm nghĩ có Bích Hải cung làm chỗ dựa vững chắc, chính mình sẽ an toàn.
Nhưng Tuyết Tình nghe nàng nói hai chữ khi dễ, bỗng cảm thấy mồ hôi, đường đường là đệ nhất thiên hạ trang Thiếu chủ thế nhưng sợ bị khi dễ, còn tìm người làm chỗ dựa vững chắc.
"Sư huynh, chờ trí nhớ ngươi khôi phục, võ công của ngươi cũng rất cao." Chu Nham xen vào nói.
"Ai nha, ngươi tiểu hài tử biết cái gì, nếu thật sự cao, thì cũng không bị đánh đến mất đi trí nhớ vậy!".
Ngất! Nghe xong những lời này, ở đây ba người đồng thời say xe.
"Võ công của Tiết thiếu chủ đây, căn bản không cần Bích Hải cung làm chỗ dựa vững chắc." Tuyết Tình mặc dù biết nàng mất đi trí nhớ, nhưng cũng không xác định nàng cũng mất đi võ công.
"Không, không, ta là người nhã nhặn , không thích đánh đánh giết giết, ta muốn quên võ theo thương." Phía trước là bởi vì không tài chính, hiện tại xuyên thủng cổ đại, mình chính là danh chính ngôn thuận phú nhị đại, mở cái tiểu điếm là tuyệt đối không thành vấn đề.
"Vậy ngươi không muốn biết tại sao mình mất trí nhớ?" Nếu Tiết Hoàng Sanh không quan tâm chuyện này, nàng kia sẽ rất khó tra được hắn mất tích mấy tháng này xảy ra chuyện gì , nàng kia liền không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ.
Kỳ thật Trần Thành cũng tò mò, nhưng là nàng biết chuyện này cũng chỉ có Tiết Hoàng Sanh chân chính mới biết được, mình là đánh chết cũng không biết, nếu như vậy, không cần lãng phí tinh lực!.
"Ta nghĩ mấy người . . . kia trí nhớ cũng không tốt, nếu để trí không thoải mái, làm sao nhớ được?".
"Vậy ngươi không muốn biết chuyện gì xảy ra? Hoặc là ngươi đã phát hiện cái gì, nhìn thấy gì, là ai đem ngươi làm bị thương?".
"Tiết thiếu chủ mất tích hẳn là cũng không đơn giản gì, có lẽ ảnh hưởng đến cả an nguy của võ lâm, theo ta được biết, Tiết thiếu chủ là truy tung tin tức của người nào đó, trong lúc đó có lẽ tìm ra được tí manh mối, mà bị người hãm hại làm cho mất trí nhớ nên chúng ta hy vọng ngươi có thể nhớ được chút gì đó". Tuyết Tình tận lực thuyết phục Trần Thành đem việc này để ở trong lòng, hết khả năng phải nhớ lại, hoặc là tiếp tục điều tra.
Trần Thành nhìn Lục Trúc, lại nhìn nhìn Tuyết Tình, trong lòng đột nhiên nghi vấn: "Đúng rồi, Tuyết Tình cô nương là đệ tử của Bích Hải cung, Lục Trúc cô nương thì sao? Các ngươi có quan hệ gì? Vì sao lại quan tâm chuyện này như vậy?".
Kỳ thật vấn đề này các nàng cũng nghĩ là Trần Thành sẽ thắc mắc, cho nên Lục Trúc sẽ đem đáp án nói cho Trần Thành: "Ta cùng Tuyết Tình tỷ tỷ chơi với nhau từ khi còn nhỏ, sau đó Tuyết Tình tỷ tỷ được người của Bích Hải cung thu làm đệ tử, mới mang nàng đến Bích Hải cung, hai ngày nay tỷ tỷ mới về tìm ta chơi".
"Bích Hải cung đã tra chuyện này sao?".
"Đúng rồi, chuyện này quan hệ trọng đại, bằng không Tiết thiếu chủ cũng sẽ không nhọc công đi điều tra?". Tuyết Tình nói.
Trần Thành đáy lòng u ám thở dài, không phải ta không muốn giúp các ngươi, ta cũng tò mò mà. Nhưng ta không phải Tiết Hoàng Sanh, ta làm sao biết nàng xảy ra chuyện gì? Hơn nữa ta cũng không biết võ công thì làm sao đi điều tra tiếp đây?.
"Ta sẽ cố! Nào chúng ta uống rượu!". Trần Thành cũng chỉ có thể ngoài mặt đáp ứng các nàng, nhưng vẫn không có biện pháp nào giúp.
Ba lần rót rượu, sắc trời đã tối, Trần Thành uống cũng không quá say, vì thế tỉnh táo cáo biệt hai người nọ, cùng Chu Nham quay về Tiết gia trang.
Có chút hơi rượu, Trần Thành không khỏi rêu rao lên vài tiểu khúc.
"Sư huynh, ngươi đang hát tiểu khúc gì vậy? Sao nghe thật kỳ quái? Ta đều không hiểu?". Trần Thành hát là ca khúc của thế kỷ 21, Chu Nham hắn tất nhiên không hiểu.
"Ngươi cảm thấy bài hát dễ nghe không? Bài này ta rất thích, ca từ ta cũng thích". Nói xong Trần Thành nhịn không được lại tiếp tục hát.
"Ngươi biết không? Bài này ca từ viết rất hay, mỗi lần nghe đều có cảm xúc, rõ ràng là yêu nhau, nhưng không có cách nào bảo vệ tình yêu...".
"Ta nghĩ, chỉ cần hai người yêu nhua, nhất định sẽ bài trừ muôn vàn khó khăn, cuối cùng người có tình yêu sẽ quay về bên nhau".
Aii! Trần Thành thở dài, bài trừ muôn vàn khó khăn, nói thì hay lắm, lại có bao nhiêu người có thể làm được? Thế tục tình cảm thực sự tồn tại rất ít, áp lực gia đình xã hội, cuối cùng chỉ có thể nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích.
Xem vẻ mặt phiền muộn của Trần Thành, Chu Nham nhịn không được hỏi: "Sư huynh, ngươi bị làm sao vậy?".
Trần Thành vừa định trả lời, đột nhiên bốn phía xông tới mấy vị hắc y nhân, cầm kiếm hướng Trần Thành mà tới. Chu Nham nhìn thấy tình huống như vậy, khẩn trương hô to: "Sư huynh cẩn thận!". Sau đó dùng lực đẩy Trần Thành ra xa.
Trần Thành bị đẩy lảo đảo thiếu chút nữa đứng không vững, nhưng cũng là bởi vì lảo đảo mà tránh được một đường kiếm xoẹt qua hai má, thiếu chút nữa mặt của nàng đã cùng kiếm tiếp xúc thân mật.
Chuyện gì đang xảy ra, Trần Thành sợ tới mức há hốc mồm, nửa ngày không hô lên thanh âm gì.
Mấy tên hắc y nhân xuống tay cực kỳ hung ác, chiêu chiêu chí mạng, Chu Nham không phải là đối thủ, vì bảo hộ Trần Thành, trên người bị trúng vài kiếm, may mắn không có vết thương chí mạng.
Lúc trước Trần Thành có học quá một ít đấm đá, mặc dù là khoa chân múa tay, nhưng Trần Thành xông vào loạn chuyển, sát thủ lại bị Chu Nham cuốn lấy, nên Trần Thành không bị đâm trúng.
Nhưng người ta là người tập võ, không quá hai chiêu Trần Thành liền trúng một kiếm ngay bả vai, không kịp hô đau thì ngực liền trúng một chưởng, cả người bay về sau, rơi xuống đất miệng phun máu tươi rồi hôn mê.
"Sư huynh...". Chu Nham thấy Trần Thành bay ra ngoài, đang bần thần thì bả vai lại bị kiếm cắt qua một khoảng lớn.
Hắc y nhân kia cũng không bởi vì Trần Thành hôn mê mà tha nàng, rút kiếm liền hướng người nàng đâm tới, không để cho nàng một phần vạn cơ hội sống nào.
Ngay tại thời điểm kiếm thiếu chút nữa đâm vào trái tim kia, Hắc y nhân đột nhiên ngã xuống. Ngay sau đó, nữ tử một thân hoàng xiêm xuất hiện bên cạnh Trần Thành.
Các hắc y nhân còn lại nhìn thấy nữ tử kia, đồng loạt rút kiếm hướng nàng đi tới.
Tay nàng kia vừa nhấc, hướng mặt đất vung lên, những viên đá liền hướng mấy người kia bay tới, mấy hắc y nhân cũng lao tới liền bị tản đá bắn trúng, không hẹn cùng bay ra ngoài.
Chu Nham chứng kiến vài tên hắc y nhân ngã xuống không động đậy được nữa, biết bọn hắn được cứu, nhanh chóng đến xem Trần Thành: "Sư huynh, sư huynh, sư huynh, ngươi đừng làm ta sợ!". Xem mặt Trần Thành không phản ứng, Chu Nham nhịn không được liền khóc.
Nàng kia ngồi xổm người xuống, tay nắm chặt mạch đập của Trần Thành, cẩn thận xem xét. sau đó đưa tay điểm trên người Trần Thành mấy huyệt vị, liền đứng lên nói: "Tạm thời không có gì đáng ngại, ngươi đi tìm người trị liệu cho hắn". Nói xong liền lắc mình trôi đi theo bóng đêm.
Bình luận truyện