Chương 20: Chương 4: Kiếm dẫn giai nhân
"Hoa công tử quá lời rồi, phân phó thì không phải, chỉ là Diệp mỗ có vài vấn đề muốn thỉnh giáo Hoa công tử, mong Hoa công tử không phiền chỉ giáo." Diệp Bất Nhị mỉm cười nói, giọng điệu thật khách khí, khi nói thân người không động khuôn mặt cười rất nhân hậu, Nhược Hư mặc dù không có hảo cảm gì, nhưng ông ta đã khách khí như vậy, nên hắn sẽ không nói lời lạnh nhạt nữa.
"Đại tiên sinh có vấn đề gì muốn hỏi, tại hạ có thể nói được thì sẽ nói." Nhược Hư sắc mặt giãn ra một chút chầm chậm nói.
"Nơi này không tiện nói chuyện, chẳng hay Hoa công tử có thể cùng Diệp mỗ đi một chuyến?" Diệp Bất Nhị vẫn nụ cười như vậy.
"Diệp đại tiên sinh có việc cần thỉnh giáo Hoa lão đệ, nên mời Diệp Đại tiên sinh vào nhà hỏi thăm mới đúng, tửu quỷ, ngươi nói có phải không?" Nhược Hư đang muốn gật đầu, đột nhiên bên cạnh có người tiếp lời, Nhược Hư trên mặt hiện lên nét cười, Vân Cửu và Phong Bình bộ dạng uể oải xuất hiện trước mặt mọi người.
"Thì ra là Vân Huynh, Vân huynh nói phải, xin mời Hoa công tử dẫn đường." Diệp Bất Nhị nhìn thấy Vân Cửu và Phong Bình sắc mặt tựa như hơi đổi, tuy nhiên trong nháy mắt đã khôi phục như thường.
"Phong đại ca, Vân tiền bối, sao các người xuất hiện đúng lúc vậy?" trên đường đi, Nhược Hư thấp giọng hỏi.
"Chúng ta sợ ngươi gặp chuyện không may nên vẫn đi theo ngươi." Bên tai hắn truyền đến thanh âm của Vân Cửu, "Hoa lão đệ, lão Diệp Bất Nhị này khó đối phó đấy, ngươi cần phải cẩn thận một chút, ngoài ra hãy cùng chúng ta truyền âm nói chuyện, nếu không sẽ bị bọn họ nghe được."
"Truyền âm?" Nhược Hư trong lòng thầm nghĩ, "Nhưng ta đâu thể." Ngẫm lại thấy tốt nhất không nên nói ra.
"Đệ đệ ngốc, cái này cũng không biết, bây giờ tỷ tỷ sẽ dạy ngươi." Hoa Thiên Tinh lúc mấu chốt lại hiện ra, truyền âm vốn chỉ đòi hỏi công lực cao, kỹ xảo lại không khó lắm, kết quả thời gian trên đường về khách điếm, Nhược Hư cũng đã học xong.
"Diệp đại tiên sinh, ông có vấn đề gì bây giờ có thể hỏi." vào phòng ngồi xuống, Nhược Hư nhìn Diệp Bất Nhị nói.
"Hoa công tử vừa từ chỗ Tô Đại Nhi cô nương ra ư?" Diệp Bất Nhị trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên mở miệng.
Nhược Hư có chút chấn động, tâm tư biến chuyển, đại khái có thể tưởng tượng, có lẽ Diệp Bất Nhị có lẽ vẫn đang giám thị mình, bây giờ mặc dù là hắn đang hỏi, nhưng thực tế là hắn đã xác định được rồi.
"Diệp đại tiên sinh chắc là đã biết, cần gì phải hỏi lại tại hạ?" Nhược Hư mỉm cười nói.
"Hoa công tử có biết thân phận của Tô Đại Nhi không?" Diệp Bất Nhị tiếp tục hỏi.
"Ta nhớ hôm trước lúc gặp Diệp đại tiên sinh cũng đã nói qua, tại hạ cũng chỉ mới sơ nhập giang hồ, người trên kẻ dưới đều không biết, tỷ như Diệp đại tiên sinh ngài. Còn Tô đại nhi cô nương, chẳng lẽ cũng rất có danh tiếng như ngài sao?" Nhược Hư làm ra bộ dạng chẳng biết gì.
"Hoa lão đệ nói rất đúng!" Bên tai truyền tới thanh âm tán thưởng của Vân Cửu.
"Nguyên là như vậy, không thể trách Hoa công tử được, chỉ là Tô Đại Nhi chính là Ma cung cung chủ, là người âm hiểm độc ác, dâm đãng thành tính, Hoa công tử không nên bị sắc đẹp của nàng che mắt." Diệp Bất Nhị làm ra vẻ thư thái.
"Hoa lão đệ, tạm thời nhịn đi, không cần xúc động." Nhược Hư đang lúc sôi máu, bên tai vội vã truyền đến thanh âm của Vân Cửu, trong lòng cả kinh, lập tức áp chế không phát tác ra.
"Đa tạ Diệp đại tiên sinh nhắc nhở, tại hạ cảm kích vô cùng." Nhược Hư sắc mặt khôi phục bình tĩnh, đáp lại cực lễ phép.
"Còn có một vấn đề, không biết có nên hỏi Hoa công tử hay không?" Diệp Bất Nhị có chút chần chừ, nhưng lại hỏi luôn, "Xin hỏi Hoa công tử có biết tình kiếm đang ở đâu không?"
"Hồ ly rốt cục cũng lòi đuôi." Nhược Hư trong lòng kinh thường thầm nghĩ, nói tới nói lui cuối cùng cũng là nói về Tình kiếm.
"Tình Kiếm ở đâu, xin thứ cho tại hạ không có ý kiến." Nhược Hư lạnh lùng nói.
"Nói như vậy, tức là công tử biết Tình kiếm ở đâu?" Diệp Bất Nhị nhãn thần như sáng lên.
"Biết hay không, không dám phiền Diệp đại tiên sinh quan tâm, nếu các vị không có chuyện gì khác, tại hạ xin phép không tiễn các vị." Nhược Hư vừa nói đến Tình kiếm thì những người đó lập tức lộ ra bộ dạng khẩn trương, hắn cảm thấy không thoải mái, bắt đầu hạ lệnh tiễn khách.
Trịnh Hành Anh biến sắc, muốn nói điều gì đó, Diệp Bất Nhị lườm hắn một cái, Trịnh Hành Anh hung hăng trừng mắt nhìn Nhược Hư, hậm hực ngậm miệng lại.
"Cái tên hỗn đản Diệp Bất Nhị dám ngang nhiên nói xấu Đại Nhi." Đợi Diệp Bất Nhị rời đi một lúc, Nhược Hư cuối cùng oán giận mắng ra, nhớ tới lúc lão nói Đại Nhi dâm đãng thành tính,hắn đúng là đầy bụng lửa giận.
"Diệp Bất Nhị lão già gian xảo, lão đúng là muốn Hoa lão đệ nhịn không được mà phát tác, hắn sẽ có cơ hội tìm ngươi gây phiền phức." Vân Cửu ở bên cạnh nhẹ thở dài nói.
"Đúng vậy, bọn họ luôn giương bảng nói mình làm việc chính nghĩa, làm việc công minh, bây giờ không nắm được nhược điểm gì của đệ, nên nhân tiện gây bất lợi cho đệ luôn" Phong Bình gật đầu nói.
"Ta thấy hắn đúng là một nguỵ quân tử, ngoài mặt nói phải giúp cả nhà Thanh tỷ lấy lại công đạo, trong lòng lại có chủ ý với Tình kiếm." Nhược Hư cơn giận vẫn chưa tiêu hết nói.
"Hoa lão đệ, nói thì nói vậy, nhưng chúng ta không cần phải đắc tội hắn, ít nhất không nên xung đột trước mặt. Diệp Bất Nhị trên giang hồ địa vị rất cao, bốn người phía sau hắn mà ngươi gặp đều là cao thủ các phái." Vân Cửu thở dài một hơi nói.
"Nghe nói mười năm trước, Diệp Bất Nhị một thân trợ giúp tứ đại môn phái đánh lui cường địch Ma cung, từ đó tới nay Diệp Bất Nhị ở giang hồ có một địa vị siêu nhiên, được xưng tụng là trí thánh. Lần này hắn tự mình hành động, xem ra với Tình kiếm là nhất định muốn chiếm đoạt" Phong Bình thở dài một hơi nói.
Nhược Hư đang muốn nói tiếp, đột nhiên trong lòng có cảm giác khó hiểu, tựa như có người đang ngắm nhìn hắn, hơn nữa cảm giác rất quen thuộc, giật mình muốn hô lên, nhưng lại vội dừng lại, có chút ngẫm nghĩ, trong lòng thầm định mưu kế.
"Được rồi, Vân tiền bối, Phong đại ca, các người có thể giúp ta một chuyện không?" Nhược Hư vẻ mặt ngưng trọng nói.
"Hoa lão đệ, chuyện của ngươi cũng là chuyện của hai chúng ta, từ nay về sau ngươi không cần gọi ta là tiền bối nữa, cứ kêu đại ca là được, có chuyện gì cứ nói thẳng ra." Vân Cửu vẻ mặt nghĩa khí nói.
"Trước tiên cảm ơn hai vị đại ca, ta nghĩ các người giúp ta đi ra bên ngoài công bố một tin, nói là Tình kiếm hiện nay đang ở trong tay ta" Nhược Hư thở dài một hơi nói.
"Hả?!" Hai người cả kinh, "Hoa lão đệ, ngươi nói thật đấy chứ?"
"Đương nhiên là thật, ta làm sao mà phải dối các người." Nhược Hư nói.
"Hoa lão đệ, Tình kiếm thật sự ở tại chỗ ngươi?" Vân Cửu nhảy đến gần hỏi. Nhược Hư mỉm cười như có như không.
"Hoa lão đệ à, kể cả Tình kiếm đang ở bên ngươi, ngươi cũng không thể truyền ra ngoài, như vậy sẽ có không biết bao nhiêu là người tới tìm ngươi gây phiền toái đấy!" Vân Cửu nói tiếp.
"Ta biết." Nhược Hư chậm rãi nói, "Bất quá mong hai vị đại ca mau giúp cho, đợi lát nữa ta sẽ giải thích cho các người nguyên nhân." Giọng nói rất kiên quyết.
"Đã là vậy, chúng ta sẽ giúp ngươi" Vân Cửu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ liếc nhìn Phong Bình một cái, hai người chuẩn bị rời đi.
"Không được, chàng không được làm càng!"Cửa bật mạnh xuất hiện một nữ tử đội mũ trùm áo choàng đen, dáng hình yểu điệu động lòng người, âm thanh kiều mị có chút vội vã.
"Thanh tỷ!" Nhược Hư kêu một tiếng thâm tình, lắc người chạy đến, ôm chặt lấy nàng.
"Thanh tỷ, nàng rốt cục đồng ý ra gặp ta rồi!" Thanh âm Nhược Hư có chút nghẹn ngào, hắn thì thào bên tai nàng nói.
"Chàng vừa rồi chỉ là ép ta ra?" Giang Thanh nguyệt âm thầm thở dài nói.
"Thanh tỷ, ta vẫn cảm giác nàng ở quanh ta, nhưng ta không thể tìm thấy nàng." Nhược Hư nhẹ nhàng nói, "Thanh tỷ, nàng có biết là ta rất nhớ nàng? Nàng thế nào mà có thể nhẫn tâm như vậy!" Lực đạo trên tay càng lúc càng lớn, rõ ràng là sợ Giang Thanh Nguyệt lại chạy mất.
"Hoa lão đệ, chúng ta còn phải đi ra ngoài nữa không?" Phong Bình ở bên cạnh tựa như hâm mộ hỏi.
"Đương nhiên phải đi, nhưng là đi về phòng của chúng ta." Vân Cửu nhìn Phong Bình một cái, kéo hắn đi, ra ngoài tiện tay giúp Nhược Hư đóng cửa lại.
"Thanh tỷ!" Nhược Hư chậm rãi kéo khăn che mặt của nàng xuống, lại một lần nữa lộ ra dung nhan tuyệt sắc kia.
"Thanh tỷ, hứa với ta không đi nữa được không?"Nhược Hư thì thầm nói.
"Ta đáp ứng chàng, bất quá chàng cũng phải đáp ứng ta một việc." Giang Thanh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt có chút cầu khẩn của ái lang, rốt cục cũng mềm lòng.
"Thanh tỷ, chỉ cần nàng nguyện ý ở lại với ta, bao nhiêu chuyện ta cũng đáp ứng." Nhược Hư thâm tình nói, nhiều ngày tìm kiếm, nhiều ngày tương tư, rốt cục hôm nay có được kết quả, hắn không thể áp chế lửa tình mênh mông trong lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi anh đào của nàng, tham lam mút lấy.
Giang Thanh Nguyệt ưm một tiếng, tay nhẹ siết vào, uyển chuyển hồi đáp.
Nhược Hư rời khỏi đôi môi mọng đỏ của nàng, môi bắt đầu lướt dọc theo chiếc cổ trắng đi xuống, hai tay bắt đầu di chuyển chậm rãi, mảnh mảnh quần áo rơi xuống mặt đất, nhiệt tình hôn lên từng tấc da thịt trên người nàng.
"Hoa lang!" Giang Thanh Nguyệt toàn thân như nhũn ra, cúi đầu gọi một tiếng, hai mắt như mê đi, khẽ cắn môi dùng sức đáp trả, hai người cùng ngã xuống giường.
Âm thanh tiêu hồn lạc phách từ chiếc miệng anh đào của Giang Thanh nguyệt khẽ thoát ra, Nhược Hư lại một lần nữa xâm nhập vào cơ thể nàng, vừa ôn nhu lại vừa thô lỗ, tựa như oán trách nàng không từ mà biệt. Lần lượt xông pha chiến trận, Nhược Hư chẳng biết mệt mỏi giữ chặt lấy người con gái yêu dấu của mình, tâm linh và dục vọng như trôi tuột theo cơn cuồng phong, khiến cho sau cùng hắn chẳng còn một tia khí lực nào.
Mây tan mưa tạnh, Giang Thanh Nguyệt lười nhác nằm bên Nhược Hư, sau cơn kích động, mị lực của nàng xuất ra thật kinh người, nếu không phải Nhược Hư không còn khí lực, chỉ sợ sẽ lại nhào đến thêm lần nữa.
"Hoa lang, hôm nay chàng thật tham lam." Giang Thanh Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng nói, từ giữa trưa đến hoàng hôn hai người hầu như không nghỉ ngơi chút nào, may mà Giang Thanh Nguyệt thể chất khá tốt, bằng không đã sớm không thể hầu hạ.
"Thanh tỷ, ta hiện tại võ công như vậy đều là công lao của Tình kiếm này." Nhược Như nhẹ nhàng ve vuốt làn da trong suốt của nàng, dịu dàng nói, đột nhiên nhớ ra điều gì, thầm kêu hỏng bét, chuyện tốt đẹp vừa rồi của hắn cùng Giang Thanh Nguyệt không biết có bị Hoa Thiên Tinh trông thấy hay không?
"Tiểu sắc lang, bây giờ mới nhớ tới tỷ tỷ, có phải là quá muộn không?" Hoa thiên tinh thanh âm bất mãn truyền tới, dường như có chút e thẹn, "Quá đáng lắm, dám để ta trông thấy cái sự tình đáng hổ thẹn như vậy".
"Tỷ tỷ, không phải người nói là đi ngủ sao? Người vừa rồi sao lại không ngủ chứ?" Nhược Hư xấu hổ không thôi, bất quá phải biện hộ cho chính mình.
"Các ngươi làm ồn như vậy sao ta có thể ngủ được?" Hoa Thiên tinh tức giận nói, Nhược Hư biết giữ ý tứ, ngậm miệng không nói thêm câu gì.
"Hoa lang, sao vậy?" Giang Thanh Nguyệt nhíu mày, ôn nhu hỏi.
"Thanh tỷ, ta phải nói với nàng một chuyện." Rồi hắn nói từ đầu đến cuối, cả bí mật của Tình kiếm cũng đều nói ra, kể cả sự tình của Hoa Thiên tinh sau khi được nàng đồng ý cũng nói rõ cho Giang Thanh Nguyệt nghe, Giang Thanh Nguyệt tuy ngạc nhiên nhưng đồng thời lại càng thêm cao hứng, bất quá khi nghe nói bọn họ vừa rồi thân mật tự nhiên còn có người xem thì thiếu chút nữa đã xấu hổ mà chết, kết quả phải cuống quít mặc quần áo vào, còn nói không cho Nhược Hư chạm vào nữa, làm cho hắn hối hận không thôi.
Giang Thanh Nguyệt đã đứng lên Nhược Hư cũng chẳng muốn làm tên ngốc trên giường, vì vậy đi kêu Vân Cửu và Phong Bình hai người, giới thiệu về nhau một chút, Giang Thanh Nguyệt lần này đeo một cái khăn che mặt màu trắng, không mang mũ trùm vào áo choàng nữa, thoạt nhìn càng trông giống đại gia khuê tú hơn.
Do tìm được Giang Thanh Nguyệt, Nhược Hư trong lòng vui vẻ không ít, chỉ là tới buổi tối, Giang thanh nguyệt lại đề xuất ra một yêu cầu, một yêu cầu khiến cho Nhược Hư chẳng thể ngờ tới được.
"Hoa lang, mặc kệ thế nào chàng cũng phải trở về Hoa Sơn trước ngày 19 tháng bảy." Giang Thanh Nguyệt giọng nói rất kiên quyết, đây là điều kiện lưu lại của nàng, nếu Nhược Hư không đáp ứng, có lẽ nàng sẽ lại lén ra đi lần nữa.
"Đệ đệ ngốc, mau trả lời đồng ý đi." Trong lòng truyền đến thanh âm của Hoa Thiên tinh, Nhược Hư gật gật đầu, ôm chồm lấy Giang Thanh Nguyệt, hắn biết nàng là vì hắn, sợ hắn không vui nên mới ràng buộc hắn như vậy.
Nhìn giai nhân bên người, Nhược Hư lại lăm le muốn hành động, nhưng sau đó hắn bắt đầu nghĩ đến việc có Hoa Thiên Tinh ở bên cạnh thật là một sự tình nan giải, có điều hắn cũng chẳng có biện pháp nào, đúng là vô cùng bất đắc dĩ.
"Tỷ tỷ, người không thể đi ngủ trước à?" Nhược Như đành phải cùng Hoa Thiên Tinh thượng lượng.
"Ta bây giờ không muốn ngủ." Hoa Thiên TInh không biết là không hiểu ý hắn hay là cố tình muốn trêu đùa hắn.
"Hảo tỷ tỷ, coi như ta van người đi, người đi ngủ trước đi." Nhược Hư trong lòng ca thán, hiện tại đã trải nếm tư vị nam nữ, một kẻ đã nếm qua tư vị nam nữ như hắn bây giờ lại đang ôm một đại mỹ nhân trong lòng, lại không thể chạm vào, cảm giác ấy thiệt là bứt rứt khó chịu.
"Hừ, tiểu sắc quỷ, tỷ tỷ không thèm để ý đến ngươi nữa, ta đi ngủ đây." Hoa Thiên Tinh hừ một tiếng.
Nhược Hư mừng rỡ, sau đó dùng mọi cách vỗ về Giang Thanh Nguyệt, cuối cùng cũng khiến cho nàng tin rằng Hoa Thiên Tinh sẽ không nhìn lén, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, kỳ thật trong lòng nàng cũng nghĩ thầm, cho dù Hoa Thiên Tinh có nhìn lén hay không thì cũng đã thấy rồi, nàng thật không nhẫn tâm phụ ý tứ của hắn. Cho nên, Hoa Thiên Tinh có thật sự ngủ hay không cũng chỉ có Hoa Thiên Tinh mới biết được mà thôi.
Vì vậy, lại thêm một đêm hoang đường nữa trôi qua.
Ngày kế tiếp, Giang Thanh Nguyệt bắt đầu thúc giục Nhược Hư trở về Hoa Sơn, chỉ là Nhược Hư trong lòng vẫn chưa muốn trở về, bây giờ mới là đầu tháng năm, vừa qua khỏi tết Đoan Ngọ, cách ngày 19 tháng 7 còn hơn hai tháng nữa. Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đáp ứng Giang Thanh Nguyệt trở về Hoa Sơn, có điều trong lòng hắn lại không biết trở về rồi sẽ như thế nào, hơn nữa tim hắn bây giờ còn có thêm Tô Đại Nhi. Con đường phía trước mênh mang mờ mịt, hắn không biết điều gì sẽ chờ đợi hắn trên con đường ấy? Có lẽ, mọi chuyện đều tại ý trời. Nhược Hư trong lòng khẽ thở dài thầm nghĩ.
Bình luận truyện